Quả nhiên, độc lại lan rộng hơn.Lần trước nó mới chỉ to cỡ nắm tay, giờ nó bao phủ toàn bộ cánh tay, dưới lớp màu đen tinh tế như có sinh mệnh sống, chúng nhảy giựt giựt.Bảo Ninh thấy đáy lòng mình co lại, có một loại cảm giác bất lực từ tận chân tâm.Nàng đột nhiên cảm thấy, hai người như sống trong cảnh thái bình giả tạo, mỗi ngày đều sinh hoạt như người bình thường, bề bộn công việc, cãi nhau, hòa giải.

Nhưng Bùi Nguyên không phải người tầm thường, Bảo Ninh không dám tưởng tượng, nếu đỉa tơ vàng không hữu dụng như dự liệu, bọn họ phải làm sao?Bùi Nguyên sẽ chết?Hoặc là, nếu may mắn đỉa hữu dụng, hắn sẽ vĩnh viễn sống trong tháng ngày thống khổ sao?Bảo Ninh chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng đưa tay ra, đầu ngón tay chậm rãi vuốt lên cánh tay hắn, muốn chạm vào những đường kinh mạch đáng sợ màu đen."Đừng nhúc nhích."Nàng không biết Bùi Nguyên đã tỉnh từ lúc nào, hắn mở to mắt nhìn nàng một hồi rồi đóng lại, kéo tay Bảo Ninh vào lồng ngực mình: "Đừng đụng, rất xấu."Bảo Ninh nghiêng người nằm trêи ngực Bùi Nguyên, nàng vẫn ngơ ngác, hắn gác nhẹ cằm lên trán nàng, thở dài hỏi: "Giờ gì?""Gần qua giờ Thìn rồi." Bảo Ninh nhẹ giọng đáp.Hai người đều không muốn nói về chủ đề nặng nề kia: "Ta làm cá viên chiên cho nàng, còn có cháo nữa, mau dậy ăn đi."Bùi Nguyên ậm ừ hai tiếng, giọng có chút khan: "Không ăn cháo, nhanh đói.""Có cả bánh bao và sủi cảo nhân tôm nữa." Bảo Ninh cười, kéo hắn ngồi dậy: "Mau mau, đừng làm biếng, trước đây chàng không lười như này mà, đồ ăn sắp nguội rồi đấy."Bùi Nguyên mượn lực của nàng ngồi dậy, Bảo Ninh mang y phục cho hắn.Hắn lưu loát mặc y phục chỉnh tề, dùng thanh nẹp cố định chân trái.Thanh nẹp bằng gỗ trước kia mỏng nhẹ, không kiên cố, Bùi Nguyên tìm người khác rèn một bộ bằng sắc, nặng chừng bảy tám cân, ưu điểm lớn nhất là vững chắc.


Chân trái hắn không có lực, nhưng nhờ thanh nẹp này, hắn có thể tránh né đòn tấn công của địch, ít nhất còn hơn cái kiềng ba chân.Tốc độ đi đường đương nhiên chậm lại, nhưng vì độc tố chỉ đang từ từ công phá phong ấn trêи huyệt vị của hắn, chân trái Bùi Nguyên khôi phục được một chút, siêng năng luyện tập, vẫn có thể đạt tốc độ đi lại nhanh như người bình thường.Bảo Ninh vén ống quần hắn lên nhìn, trước kia đùi hắn bị mài vài vết phồng rộp, nay chúng kết thành vảy dày, nàng nhìn thấy trong lòng không khỏi khó chịu, hỏi: "Có đau không?"" "Hơi đau, không cảm nhận được." Bùi Nguyên nhanh chóng đeo nẹp xong, tay mò bên hông mình: "Hả? Đai lưng của ta đâu?""Hôm qua ta thấy nó bị hỏng nên tháo ra rồi, chàng không cảm thấy gì sao?" Bảo Ninh lấy một cái mới: "Buổi sáng ta đã chuẩn bị, quên đưa cho chàng."Nàng kéo căng đai lưng trong tay: "Chàng đứng lên đi, để ta đeo cho."Bùi Nguyên cười nhẹ một tiếng, theo lời nàng đứng lên, cúi đầu nhìn động tác của Bảo Ninh.Nàng rất nghiêm túc, nghiêng đầu, hai cánh môi đỏ mấp máy, Bùi Nguyên bóp má nàng, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Không phí công ta thương nàng."Bảo Ninh dừng tay lại: "Da mặt chàng ngày càng dày, không xấu hổ còn nói." Nàng thắt đai lưng, vuốt sợi dây bên hông hắn, ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.Bùi Nguyên xoa tóc nàng, định đi tới bàn cơm: "Nàng muốn nói gì thì nói đi."Bảo Ninh thận trọng hỏi: "Chàng nghỉ một ngày được không? Chỉ một ngày thôi, chàng không nên vất vả như thế, không tốt cho thân thể."Bảo Ninh cắn môi: "Chỉ cần hơn nửa tháng nữa, đỉa con lớn, chúng ta sẽ thử một chút." Nàng thăm dò hỏi: "Được không?"Bùi Nguyên chớp mắt im lặng, gật đầu: "Chờ ta xong việc này, sẽ đưa nàng ra ngoài chơi.""Ta không muốn đi chơi, ta là.." Bảo Ninh đi tới trước mặt hắn, nàng nhón chân lên, cố gắng nhìn vào mắt hắn thật lâu: "Hoặc là, ta có thể giúp gì đó cho chàng."Bùi Nguyên cười, ôm eo nàng, ấn nàng tựa sát vào ngực mình rồi bế lên: "Nàng không giúp được."Bảo Ninh thoáng nhìn cánh tay hắn.Nàng đã quen hành động này của Bùi Nguyên, hắn luôn thích bế lên cao, như đang khoe mình có sức mạnh.Có khi hắn thấy nàng nhẹ như ôm A Hoàng.Nhưng quá cao, Bảo Ninh vẫn hơi sợ, nàng nắm chặt tay Bùi Nguyên: "Chàng không nói, sao biết ta không giúp được."Bùi Nguyên cứ vậy đưa nàng đến cạnh bàn ăn, kéo ghế, thả nàng ngồi vào chỗ: "Chuyện của nam nhân, nữ nhân không nên can thiệp."Bảo Ninh cúi đầu lẩm bẩm: "Đồ tự đại."Nàng hỏi: "Nếu ta giúp được thì sao?"Bùi Nguyên bóc vỏ trứng gà, tuỳ ý nói: "Vậy ta nguyện làm ngựa cho nàng một tháng, nàng nói gì, nàng muốn đi đâu, cứ cầm roi vụt."Bảo Ninh cười: "Không cần làm ngựa, chàng chỉ cần nghe lời ta là được, trong một tháng, nói gì nghe nấy, thê vi phu cương.""Nàng cứ chìm trong giấc mộng nhỏ của mình đi."Hắn cong môi cười, không ngẩng đầu, cầm quả trứng gà trắng nõn trong tay cho vào chén của Bảo Ninh: "Ăn đi."* * *Bùi Nguyên đến võ trường trong phủ Tướng quân.Mấy ngày nay, nơi đầu tiên hắn tìm đến mỗi sáng là chỗ này, hắn cần nhanh chóng khôi phục công lực, thậm chí phải mạnh hơn trước.Chuyện của Hổ Phù lâm vào cục diện bế tắc, Bùi Nguyên đã điều tra tất cả người bên cạnh Chu Giang Thành, nhưng vẫn không thấy ai có điểm đáng ngờ.

Chủ yếu Chu Giang Thành không nhớ gì về chuyện xảy ra đêm hôm đó, Hổ Phù như tiêu biến trong không khí.Cái chết của Lục Vân là điểm đáng nghi nhất.


Nàng ta chết rồi, hài cốt không cánh mà bay.Dù hoài nghi này là thật, nhưng muốn tìm được Lục Vân như mò kim đáy bể.Nền đất của võ trường được lát gạch đá màu lam, ở giữa là sàn gỗ dài hơn ba trượng, bốn phía chung quanh treo các loại binh khí.Bùi Nguyên cởi áo khoác, tuỳ ý vứt lên giá treo.


Hắn vuốt cổ, cầm một thanh trường đao trong tay, đi lên sàn gỗ.Luyện võ không phải để hại người hay lấy chuyện công trả thù riêng, lưỡi kiếm không được mài sắc, một binh sĩ đứng dưới nhìn Bùi Nuyên cười, hắn ngoắc ngón tay với binh sĩ: "Lên đây chơi với ta."Binh sĩ kia không cười nổi.

Nhưng các binh sĩ bên cạnh hắn cười phá lên.Bùi Nguyên nói: "Tất cả lên."* * * Vài người lề mề đi đến, mỗi người chọn cho mình một loại binh khí, hai cây giáo dài, một cặp kiếm, một đao hình trăng khuyết.Bốn người chọi một.Có rất nhiều thủ hạ dưới trướng Bùi Nguyên, hắn ở Tế Bắc lặn lội mười năm, các tướng lĩnh nổi danh trong quân Tế Bắc đều biết mặt hắn.


Trêи người hắn mang sức lực hoang dã, nhất định không cúi đầu chấp nhận thất bại, Khâu Minh sơn giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng, là biến những tên phạm nhân trọng tội thành một đội quân tên Bôn Lang, để làm tiên phong trong các trận chiến, năm đó hắn mới mười bốn tuổi.Được Bùi Nguyên lãnh đạo, cả đội quân như mũi tên sắc bén, chiến đâu thắng đó.Chín lần suýt bỏ mạng trêи chiến trường, sau này hắn có một đám huynh đệ từng trải qua sinh tử, võ nghệ của hắn khi đó không kém cạnh Khâu Minh Sơn.Các chiêu thức của Bùi Nguyên đều đánh vào điểm trí mạng, may mắn lưỡi kiếm không sắc, nếu không đầu bốn người kia đã bay đầu mấy lần.Ba người bị đánh bay ra ngoài, còn một tên duy nhất cầm đao hình trăng khuyết, hắn là một võ tướng.Hắn nhận ra nhược điểm của Bùi Nguyên là ở đùi, làm động tác giải chém lên cánh tay Bùi Nguyên, rồi nhanh chóng đổi hướng đánh úp đùi phải.Hắn ta cho rằng Bùi Nguyên sẽ hoảng sợ mà tránh né, bại lộ khuyết điểm, không ngờ hắn đỡ được.Tên võ tướng tiếp tục đánh xuống vai trái Bùi Nguyên, tiếng gang thép và da thịt đụng nhau truyền ra, đồng thời hắn ta cũng bị lộ nhược điểm trước mắt hắn.Bùi Nguyên đánh một quyền lên ngực hắn ta, tên võ tướng kêu đau đớn, lảo đảo bốn năm bước rồi ngã xuống sàn gỗ.Bùi Nguyên híp mắt lại, buông lỏng cánh tay, vết thương tím xanh rồi đổ máu, một lúc sau sưng lên.Sau lưng truyền đến giọng nói hùng hổ: "Nguyên nhi, sao con không tránh.

Nếu ở trêи chiến trường, cánh tay con sẽ bị phế!""Một cánh tay đổi một mạng người, coi như đáng giá."Bùi Nguyên quay lại nhìn Khâu Minh Sơn, cằm giương lên: "Tướng quân, người có gì muốn nói?"Hai tay Khâu Minh Sơn đặt bên hông nắm thành quyền, thở dài một tiếng: "Số mạng không phải trò đùa, sao có thể liều lĩnh đánh cược?"Hắn lại nói: "Điều ta hối hận nhất là đưa con vào quân doanh, nuôi dưỡng con trở thành người có tình tính kỳ quái thế này!"Ánh mắt Bùi Nguyên lạnh xuống: "Tướng quân đừng quá coi trọng bản thân, ta không có quan hệ gì với người." Hắn nói rồi ném vũ khí xuống, không có tâm trạng tỷ thí tiếp, xuống đài mặc áo.Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, mây đen che khuất mặt trời, trêи lưng Bùi Nguyên ướt đẫm mồ hôi, hắn cầm y phục tùy tiện lau rồi mặc vào.Khâu Minh Sơn đi theo hắn: "Quân Bôn Lang hội nhập với quân Ba Thục, Nam Việt cố ý xâm chiếm nhưng bị đánh lui ba lần, tổn hại nguyên khí, trong thời gian ngắn sẽ không kéo đến, chúng ta có thêm thời gian tìm Hổ Phù."Bùi Nguyên "ừm" đáp lại.Khâu Minh Sơn bất lực vì sự lạnh nhạt của Bùi Nguyên.Hắn bỗng mở miệng: "Ta làm tất cả đều vì con."Bùi Nguyên nhíu mày: "Liên quan cái rắm gì tới ta?""Ta.." Khâu Minh Sơn muốn nói nhưng bị Bùi Nguyên ngắt lời."Vậy hôm nay ta sẽ nói rõ, ta không vì ngươi, cũng chẳng vi vị trí kia." Bùi Nguyên quay lại nhìn ông ta: "Ta chỉ muốn tìm chân tướng sự tình của mẫu thân năm đó, mong ngươi hiểu rõ."Giọt mưa rơi lên trán hắn.Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn, hôm đó cũng là một ngày mưa.Có lẽ vì sắc trời hợp với tâm trạng, trong nháy mắt hắn cảm thấy cơ mạch hơi đau, hẳn đan độc sẽ phát tác vào ngày mưa.Bùi Nguyên nhướn mày đi tới thư phòng, mới đi được mấy bước gặp Chu Giang Thành hốt hoảng chạy tới, giọng gấp gáp: "Tướng quân, Tứ Hoàng tử, thần vừa nhận được mật báo, Thánh thượng phái Tam hoàng tử giám quân Ba Thục, ba ngày nữa sẽ lên đường, chuyện Hổ Phù sợ là không giấu nổi.Khâu Minh Sơn hít sâu một hơi.* * *Bảo Ninh đứng ngoài cửa, nhìn trời càng mưa tầm tã, nàng lo lắng cho Bùi Nguyên.Nàng cho rằng hôm nay hắn sẽ về sớm, nhưng chờ đến chạng vạng tối, mưa vẫn không ngừng rơi, nàng không có tin tức gì về Bùi Nguyên.Nàng biết những ngày mưa Bùi Nguyên phải chịu khổ, chờ qua một khác đồng hồ, nàng không yên tâm chờ đợi nữa, kêu Lưu ma ma tìm ô, nàng muốn đến thư phòng của Khâu Minh Sơn.Dù Bùi Nguyên chưa muốn về, nàng chỉ cần nhìn một chút là được.Bảo Ninh mặc váy lụa màu xanh nhạt, eo thon nhỏ, nàng bước chậm chống lại tiết trời, cố gắng đến cửa thư phòng, mưa to gió lớn khiến nàng bị ướt nửa người, trời càng thêm đen.Hai tên lính đứng gác ở cửa ra vào, một tên nhận ra Bảo Ninh, chạy vào thông báo.Lúc cửa mở ra, nàng nghe thấy tiếng ho khan của Bùi Nguyên truyền đến, lòng co thắt lại, nhịn không được nghiêng người nhìn qua khe cửa, nghe thấy Khâu Minh Sơn quát lớn." Chu Giang thành, ta sợ ngươi điên rồi, Lục Vân cho người uống thuốc mê gì mà ngươi yêu thích nàng ta đến thế, bằng chứng rõ ràng trước mắt còn không nhận? Nếu như ngươi muốn làm càn, ta lập tức tiễn ngươi xuống hoàng tuyền! "Chu Giang Thành như phát điên, như không nghe được gì, trong miệng vẫn lải nhải, hắn chợt đứng lên, ánh mắt ʍôиɠ lung nhìn ra ngoài.Bảo Ninh đứng ngoài cửa, bị hắn làm giật nảy mình, mắt Chu Giang Thành sáng lên, hắn đưa tay chạy về phía nàng, trong miệng gọi:" Lục Vân.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện