"Tiền... Tiền tiết kiệm có sáu chữ số có tính không?" Câu nói này gần như đâm vào chỗ đau của Khấu Tử Thư. Ba đời nhà cô nàng làm cảnh sát, ban đầu có một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ nhưng vì chuyện của cha cô nàng nên nên của cải không còn được bao nhiêu, chỉ có số tiền ít ỏi mà cô nàng ăn mặc cần kiệm tiết kiệm được trong những năm qua, cũng đã là khá nhiều cho bản thân cô nàng.

Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô nàng số tiền này chắc chắn là không đủ.

"Ừm... Coi như tôi chưa hỏi gì đi." Mộc Chiêu lắc đầu, Khấu Tử Thư như vậy, một lần cũng không đủ để Liễu Thất Ngọc lừa.

"Cô có thể dùng danh nghĩa của tôi đi, nhưng nếu cô muốn biết chuyện gì đó từ cô ấy thì chỉ sợ sau này cô không đủ tiền ăn cơm... Không bằng thế này đi!" Cái đầu "thông minh" của Mộc Chiêu lóe lên suy nghĩ.

"Cô lại đây, tôi nói cho cô..."

Khi Khấu Tử Thư rời đi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chỉ đến khi bị đồng nghiệp trêu chọc, Khấu Tử Thư mới lộ ra nụ cười bất lực.

Cô nàng cảm thấy... Mộc tiểu thư lại cho mình một ý tưởng ngu ngốc, không, đây đúng là một ý tưởng ngu ngốc, sao cô nàng có thể còn ôm ảo tưởng về ý tưởng của Mộc tiểu thư? Giả làm cảnh sát đi bắt giữ đội bán hàng đa cấp, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn?!

"Rè..." Điện thoại cô nàng rung nhẹ.

Khấu Tử Thư cầm nó lên, là Phó tiểu thư.

Đọc xong nội dung, cô nàng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên Phó tiểu thư đáng tin cậy hơn.

Vì thế, một ngày khác, khi trong cục tương đối bận rộn, Khấu Tử Thư lại tan làm đúng giờ.

Vốn dĩ cô nương này là Cô Ba liều mạng[1] số 2, cho dù có đá vô nàng về thì cô nàng cũng không vui, số 1 chính là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, Phó Du Thư.

[1] 拼命三娘 (Tam Nương liều mạng) lấy từ 拼命三郎 (Tam Lang liều mạng). Biệt hiệu của nhân vật Thạch Tú trong Lương Sơn Bạc, chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết hoặc người liều mạng với công việc.

Nhưng dạo này lại tan làm đúng giờ một cách khác thường, loại hiện tượng này trong mắt những đồng nghiệp khác... Có lẽ là có người yêu!

Có biết bao nhiêu chàng trai trẻ trong Cục đang im lặng lau nước mắt, đáng tiếc, một trong hai đóa hoa đứng đầu Cục, đã là hoa có chủ! Còn một đóa hoa khác... Khụ khụ, không có can đảm.

Ngay cả Phó Du Thư áp lực thấp mấy ngày nay cũng chú ý đến sự thay đổi này, hôm đó khi Khấu Tử Thư đang vội vã chuẩn bị tan làm, cô ấy thuận miệng hỏi một câu: "Đi hẹn hò sao?"

"Không có!" Khấu Tử Thư có chút kinh ngạc, vì sao trưởng phòng Phó lại nghĩ như vậy?

"Không có sao?" Phó Du Thư không khỏi có chút ngượng ngùng, "Đều do những người kia ngày ngày đều nói như vậy, cho nên chị cho rằng là thật."

Lúc này Khấu Tử Thư mới ý thức được, bởi vì dạo này cô nàng thường tan làm đúng giờ nên các đồng nghiệp chỉ còn thiếu đoán khi nào cô nàng kết hôn, muốn đặt bao nhiêu bàn tiệc cưới.

"Mấy người đó quá nhàn rỗi, trưởng phòng Phó, chị nên giao cho bọn họ thêm chút việc." Sắc mặt Khấu Tử Thư âm trầm, đề nghị như ma quỷ.

"Em nói đúng." Để chứng minh mình không phải là người rảnh rỗi nhàm chán đoán loạn về đời sống riêng tư của cấp dưới, Phó Du Thư đồng ý với lời đề nghị của Khấu Tử Thư giữa những âm thanh ai oán bên ngoài.

"Ngài cũng đừng hiểu lầm, chỉ là em gái ngài có việc nhờ em giúp thôi."

"À..." Ai? Du Thường?!

"Mấy ngày nay em đều là có hẹn với em ấy à?"

"Dạ... Gần như vậy." Còn có Mộc tiểu thư, phải nói Mộc tiểu thư mới là người làm khổ cô nàng nhiều nhất, vợ vợ một thể, cho nên tính là Phó tiểu thư đi.

"..." Sắc mặt Phó Du Thư có chút kỳ quái.

"Sắp đến giờ rồi!" Khấu Tử Thư liếc nhìn thời gian, sau đó xin chỉ thị của Phó Du Thư: "Vậy, em đi trước nhé?"

"Đi đi." Phó Du Thư cau mày gật đầu, nhìn bóng lưng Khấu Tử Thư xoay người, vô thức nói: "Ờm..."

Khấu Tử Thư lập tức dừng lại, nghi hoặc nhìn cô ấy.

"Không có gì... Em tan làm đi." Phó Du Thư suy nghĩ một chút, nuốt lời nói vào bụng, cô ấy cảm thấy có lẽ là mình đã nghĩ nhiều... Chắc chắn là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, phải không? Cấp dưới của cô ấy... Chắc là cô bé này không thích em gái mình đâu, đúng không?

... Chắc chắn là không, cô ấy đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Nhất định là em gái cô ấy muốn hỏi thăm tiến triển của vụ án, gần đây cô ấy bị đám người kia càu nhàu bên tai ảnh hưởng, càng ngày càng thái quá.

Phó Du Thư vỗ trán, quả nhiên là quá rảnh rỗi, tất cả đều phải được tăng thêm số lượng công việc!

"Trưởng phòng Phó, ông Tống kia vừa nói cho tôi một tin tức rất quan trọng!" Cảnh sát phụ trách thẩm vấn Tống phó tổng thấp giọng nói với Phó Du Thư vài câu, sắc mặt cô ấy căng thẳng, không rảnh để xem xét chuyện của cấp dưới nữa, vội vàng đi xem kết quả thẩm vấn.

Những người khác vừa thấy liền thở dài, chắc chắn tối nay bọn họ lại phải tăng ca.

Bên kia, Phó Du Thường cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa vợ và mèo tan làm, Mộc Chiêu ghé vào bên cạnh cô, vẻ mặt đầy hai chữ rối rắm.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Đầu Mộc Chiêu bị sờ sờ.

"Em đang suy nghĩ tương lai." Mộc Chiêu vô thức thốt ra, sau đó nghe thấy học tỷ bên cạnh cười khẽ.

"Chiêu Chiêu của chúng ta vậy mà cũng suy nghĩ vấn đề sâu xa như vậy sao?"

"Em không phải Hòn Than! Ngày nào nó cũng chỉ cần ăn no rồi ngủ, ngủ rồi được ăn, nhưng em không thể." Mộc Chiêu thở dài.

Phó Du Thường đặt tài liệu đang sắp xếp xuống, chuẩn bị khuyên bảo người vợ đang gặp phiền não của mình trước.

"Em cũng có thể như Hòn Than, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi được ăn, những chuyện khác không cần suy nghĩ quá nhiều." Phó Du Thường an ủi.

Làm sao nàng có thể không suy nghĩ quá nhiều? Nàng đã bối rối kể từ khi bị lộ ngày hôm qua, bây giờ nàng và học tỷ ở cùng một chỗ, vì lý do gì đó mà Quỷ Vương nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi, tất nhiên sẽ vạ lây học tỷ, cuối cùng nàng vẫn khiến học tỷ bị liên lụy vào.

"Học tỷ, sao vừa rồi chị lại báo cho cảnh sát biết chuyện này? Bọn họ..." Bị liên lụy chẳng phải là lãng phí sao? Một nhóm người bình thường lấy gì đối đầu với Quỷ Vương?

"Tập đoàn Thịnh Chử, mặc kệ sau lưng có phi nhân loại gì, dù sao cũng là người mở công ty, bọn họ dính líu đến việc phi pháp, sao cảnh sát không thể quản được?"

??? Mộc Chiêu kinh ngạc, người bình thường đánh không lại Quỷ Vương nhưng có thể niêm phong kiểm tra công ty của hắn, cái này đúng là không có gì sai cả!

"Vậy nếu Quỷ Vương chó cùng rứt giậu thì phải làm sao?"

"Ở thời đại này, ngay cả Quỷ Vương cũng không thể muốn làm gì thì làm. Chiêu Chiêu, em biết được bao nhiêu về tình hình hiện tại giữa con người và phi nhân loại?"

"Không, không biết nhiều lắm..." Dù sao thì cốt truyện cũng được viết theo góc nhìn của nữ chính, sự mạnh mẽ của nam chính được dùng để làm nền cho những khó khăn gian khổ của nữ chính trên mỗi bước đường, bối cảnh... Thực sự không được mô tả nhiều.

Chỉ là... Nhìn hội quán đầy mùi nghèo đói đó, làm phi nhân loại buôn bán đàng hoàng, cuộc sống chắc hẳn... Hơi khó khăn nhỉ? Mộc Chiêu không chắc chắn.

Phó Du Thường thở dài.

"Em như vậy mà còn muốn giấu chị? Ngày nào đó bị người ta bán đi cũng không biết."

"Ừm..." Mộc Chiêu uể oải ỉu xìu nằm trên bàn, học tỷ nói đúng, nhưng...

【 Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển, người rơi vào trong đó cũng không còn hơi thở, Khấu Tử Thư hiểu rõ, người phụ nữ mà cô nhìn không thấu chung quy đã chết, bí mật mà cô chưa kịp hỏi đã bị chôn vùi xuống biển. 】

Đây là cái kết của học tỷ trong cốt truyện.

"Em ghét biển." Mộc Chiêu đột nhiên cau mày nói.

Khi Phó Du Thường, người trước đó có ý định mua một hòn đảo đưa Mộc Chiêu đi nghỉ nghe được điều này, đã im lặng bỏ kế hoạch này xuống tận đáy.

"Biển lại trêu chọc em chỗ nào rồi?"

"Chỉ là không thích nữa." Mộc Chiêu phồng mặt lẩm bẩm: "Học tỷ, em lại gây phiền phức cho chị nữa sao?"

Miệng Mộc Chiêu bị che lại.

"Giữa chúng ta không cần phải nói lời này." Phó Du Thường lại gõ đầu nàng, vẫy tay bảo nàng đến gần.

"Sao em lại còn xoắn xuýt cái này?" Phó Du Thường ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Chị hứa với em, sau khi tìm được thân thể của em, chị sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa."

"Nhưng nếu hắn là người đã đánh cắp thân thể của em, vậy chắc chắn sẽ phải đối đầu với hắn."

"Cho nên... Chiêu Chiêu đoán xem tại sao chị lại muốn kéo cảnh sát xuống nước?"

Trong đầu Mộc Chiêu hiện lên một câu hỏi: "Không phải là muốn đánh đổ Tập đoàn Thịnh Chử, cắt đứt thế lực của Quỷ Vương sao?"

"Không chỉ có vậy, phải nói là không chỉ có cảnh sát mà còn có tổ chức Thiên Sư bên phía nhân loại và các thế lực phi nhân loại, khi bọn họ đều nhúng tay vào, cứ như vậy, chúng ta sẽ không phải là mục tiêu dễ thấy nhất, chỉ có làm càng nhiều thế lực hạn chế sự chú ý của hắn, làm hắn sứt đầu mẻ trán, chúng ta mới có thể đục nước béo cò." Đây mới là mục đích thực sự của Phó Du Thường, cô muốn quấy đục cả ao nước, làm Quỷ Vương phân tâm không thể làm gì cả.

Đôi mắt tròn xoe của Mộc Chiêu trừng to lộ ra vẻ khiếp sợ, nghe có vẻ rất lợi hại! Nhưng sao học tỷ có thể cam đoan bọn họ nhất định sẽ ra tay?

"Bọn họ thực sự sẽ nhúng tay vào việc này sao?"

"Đương nhiên." Phó Du Thường xưa nay không bao giờ mua bán lỗ vốn, mỗi một xu lấy từ chỗ cô đều phải trả một giá trị tương ứng. Quách tiên sinh kia tham tiền, sẽ làm anh ta từng bước từng bước dẫn dắt thế lực phía sau anh ta nhập cuộc.

Về phần phi nhân loại bên kia, bọn họ đã có mối thù kéo dài hàng ngàn năm, thậm chí cô không cần hao tâm tổn trí, là có thể khơi mào khói lửa.

Khi thành phố G hỗn loạn, Quỷ Vương sẽ không thể duỗi tay dài như vậy được.

"Cho nên đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi." Dưới sự an ủi của Phó Du Thường và chỉ số IQ chèn ép, Mộc Chiêu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lối thoát và hy vọng vào tương lai.

"Meo!!!"

Hòn Than kêu lên một tiếng, kinh hãi lao vào văn phòng, sau đó núp dưới chân Phó Du Thường kêu meo meo.

Phó Du Thường túm gáy nó đặt lên bàn làm việc, sau đó cô thấy trên mặt nó có những dấu vết khả nghi, giống như là vết son môi.

"Hòn Than." Mộc Chiêu nghiêm túc nói với mèo con: "Con không còn là một con mèo sạch sẽ nữa."

"Meo meo meo meo!" Hòn Than hiển nhiên phản đối, sau đó chĩa mông vào Mộc Chiêu.

"Được rồi, được rồi, Hòn Than ngoan, có phải khi ra ngoài bị dì kỳ quái nào đó ôm ấp hôn hít hay không? Cho nên chỉ có ở chỗ này của mommy mới là an toàn nhất, lần sau đừng chạy lung tung nhé ~"

"Meo..."

Phó Du Thường nhìn sự tương tác giữa một lớn một nhỏ, cười hỏi: "Vẫn còn sớm, em có muốn đi khu ẩm thực mới mở không?"

"Muốn!"

——————

"Trên ghế của chị mọc gai à?" Lam Ngu Cảnh ăn bánh Tiramisu, thấy Liễu Thất Ngọc không thể ngồi yên sau khi nhận một cuộc điện thoại, không khỏi hỏi.

Vừa rồi có cuộc gọi từ hội quán, nói có một người phụ nữ nhân loại tìm tới hội quán, thay con cừu béo lúc trước truyền một câu.

Liễu Thất Ngọc bất an nhìn Lam Ngu Cảnh, nếu chỉ có gai trên ghế thì đơn giản, bây giờ cô ấy sợ sau A Ngu biết những chuyện mình đã giấu em ấy, cho dù có quỳ một quả sầu riêng cũng không giải quyết được vấn đề.

Cừu béo... Mộc Chiêu... Quỷ Vương...

Liễu Thất Ngọc hối hận muốn điên, cô ấy không nên tham lam lợi lộc nhất thời mà can thiệp vào những chuyện giữa người và quỷ này!

Là cô ấy quá lo lắng sao? Sao lại cảm thấy hơi áp lực?

Hừm!

Liễu Thất Ngọc đột nhiên cảm thấy hồn thể của mình có chút bất ổn, một sức mạnh khiến quỷ hồn run rẩy đang từng bước đến gần.

"Liễu Thất Ngọc? Chị ổn chứ?"

"Chị..."

"Món tráng miệng ở đây rất ngon! Mua một ít mang về đi!" Với thính giác phi thường, cô ấy nghe thấy một giọng nói quen thuộc cách cửa hàng không xa truyền đến, một cảm giác nóng rát dần dần dâng lên trên cơ thể cô ấy, Liễu Thất Ngọc cả kinh, trong lòng hiện ra hai chữ.

Xong đời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện