Phó Du Thường ở bên kia gửi một dấu chấm hỏi, sau đó điện thoại của Mộc Chiêu đột nhiên rung lên một cái, một tin nhắn được gửi tới.
Mộc Chiêu chớp chớp mắt, đó là tin nhắn nhắc nhở chuyển khoản của ngân hàng, nàng mở tin nhắn ra nhìn thoáng qua, mấy số 0 đập vào mắt.
Mộc Chiêu trực tiếp đưa tin nhắn cho cha Mộc nhìn, đối phương sửng sốt một chút, sau đó hơi tiến tới nhìn kỹ hơn, sau đó sắc mặt cứng lại hơn.
"Chú, tôi không có ý gì đâu nhưng mà khả năng làm ăn của chú còn phải nhờ vợ tôi nâng đỡ, cuối cùng tính toán vẫn là nhà của bọn tôi cho không tiền vào." Mộc Chiêu lắc lắc điện thoại, sau khi xác nhận đối phương đã nhìn rõ mới thu về. "Chú hẳn là rõ ràng, cho dù chú không phá sản, giá trị con người của chú vẫn không bằng tôi, đúng không? Không thì chú cũng không nhớ thương tài sản thừa kế của tôi."
Sắc mặt cha Mộc có chút xấu hổ, khi gả Mộc Chiêu đến Phó gia, ông ta không ngờ con gái nuôi của mình lại được cưng chiều đến như vậy, một loạt diễn biến sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, cho nên lòng tham mới dần dần nuốt chửng lý trí, rơi vào tình cảnh như bây giờ.
"Chiêu Chiêu, kẻ chủ mưu thực sự phía sau... Mục tiêu của bọn họ thực ra là Phó Du Thường, cháu là bị liên lụy, chú là bị bắt phải trở thành con đao trong tay bọn họ, những người đó che giấu rất sâu, theo chú được biết là vẫn chưa điều tra ra, Chiêu Chiêu, chỉ cần chú có thể ra ngoài, chú sẽ giúp các cháu xác nhận những người kia, chú đã giấu hết bằng chứng, tin chú, những bằng chứng kia đủ để đánh bại bọn họ!" Cha Mộc coi như là thông minh, khi làm giao dịch với những người đó cũng nhớ để lại nhược điểm của đối phương làm con át chủ bài để bảo toàn tính mạng.
Đáng tiếc, hiện tại không còn hữu ích nữa.
"Hóa ra chính là vì chuyện này tới tìm tôi." Mộc Chiêu có một tí xíu thất vọng, nàng còn tưởng rằng cha nuôi nắm giữ thứ gì đó quan trọng cho nên mới không sợ hãi, uổng công mong đợi.
"Đây là tên của những người này phải không?" Mộc Chiêu nói ra mấy cái tên, những cái tên lần lượt được nói ra, sắc mặt của cha Mộc càng ngày càng tái nhợt.
"Về bằng chứng mà chú vừa đề cập, thì là nằm trong chiếc két sắt trong ngôi nhà chú mua cho con gái ruột của mình, mật khẩu là 867259." Mộc Chiêu nói ra mật khẩu của chiếc két sắt một hơi, như thể đã lắp camera giám sát trên người ông ta vậy.
"Cháu, cháu cháu..."
"Khi xảy ra chuyện, chú cũng đi tìm những người đó phải không? Nhưng lại phát hiện điện thoại của bọn họ không liên lạc được, chú có biết tại sao không?"
Trước vẻ mặt ngẩn ngơ của cha Mộc, Mộc Chiêu tiếp tục nói: "Bởi vì những người đó đã chết hết, may mắn giữ được mạng đều bị nhốt ở nơi đặc biệt, cho nên chú hoàn toàn không thể liên lạc bọn họ được."
"Làm sao có thể, những người đó đều là..." Đều là những nhân vật ông ta cho rằng vô cùng lợi hại, làm sao có thể lặng yên không tiếng động mà chết đi? "Cho nên, chú, chỉ là ngồi tù mà thôi, chú nên lén vui vẻ đi."
Sắc mặt cha Mộc hơi giật hai cái, nói trong lòng không sợ hãi là không thể nào, nhân vật như vậy còn chết hết, một con tép riu như ông ta còn sống sót đã là may mắn.
Mộc Chiêu nghiêm túc nói: "Phải cố gắng cải tạo, làm người một lần nữa, phải thu hồi những tính khí xấu xa trong lòng, không phải ai cũng để chú đi như tôi, chú cũng lớn tuổi như vậy rồi, đừng để bị người trẻ tuổi đè xuống đất đánh."
Tuy giọng điệu nghe có vẻ như là vì muốn tốt cho mình, nhưng cha Mộc càng nghe càng cảm thấy từng lời nói của con gái nuôi đều là đang châm chọc mình, cuối cùng còn nguyền rủa mình bị người ta đánh.
"Tốt xấu gì chú cũng là người đã từng làm cha của cháu, tất nhiên tự hiểu rõ loại chuyện này." Trong lòng cha Mộc có chút không vui.
"Nếu như chú có thể tự hiểu rõ thì hôm nay chúng ta đã không nói chuyện qua mặt kính." Mộc Chiêu cũng không giữ thể diện cho ông ta, mở miệng mỉa mai ông ta đến mức không xuống đài được.
"Bản thân tạo nghiệt, quỳ cũng phải tiếp tục đi."
Ai nói không phải chứ, đi đến tình trạng này, cha Mộc cũng hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
"Thật sự không thể giúp chú một chút sao? Dù sao chú và dì cũng nuôi cháu khôn lớn như vậy, tốt xấu gì cháu cũng nên giúp đỡ." Cha Mộc cầu xin.
"Thật xin lỗi, không thể." Mộc Chiêu cười nhạt, quả quyết nói: "Số tiền chú tiêu trên người tôi, tôi tin vợ tôi đã trả lại cho chú gấp nhiều lần số tiền đó, tình cảm nuôi tôi khôn lớn đã không còn trong giây phút chú muốn ra tay giết tôi, chú còn có tư cách gì để cho tôi tới giúp chú đây?"
"Không phải cháu vẫn còn bình an sao? Cũng không xảy ra chuyện gì, người chết là con gái ruột của chú, Phó Du Thường cũng không bị ảnh hưởng gì, cho nên..."
"Vợ tôi có bị ảnh hưởng hay không cũng không phải ông nói tính là tính." Có thể nói đả kích lớn nhất đối với học tỷ trong khoảng thời gian này chính là "tin chết" của mình, vị này thật đúng là cái hay không nói, lại đi nói cái dở, vốn dĩ Mộc Chiêu muốn nhìn kết cục của ông ta chứ không phải làm nàng nhớ tới chuyện khó chịu.
"Những kẻ khác muốn tính kế chị ấy, bây giờ đã vào bệnh viện tâm thần, nếu chú cũng muốn đi, vậy thật ra có thể rời khỏi nhà tù, thuận tiện sống ở đó đến hết đời." Mộc Chiêu đã suy xét chu toàn, chỉ cần ông ta đồng ý, đêm nay mình sẽ khiến cho ông ta bị dọa đến bệnh tâm thần, như vậy là có thể thuận lý thành chương đi bệnh viện tâm thần.
Ánh mắt của con gái nuôi lạnh lùng hơn bao giờ hết, nhìn ông ta như muốn xử lý thứ gì đó bẩn thỉu.
Cha Mộc phát hiện chính mình thế mà bị con gái nuôi mềm yếu dọa! Qua nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ ông ta chưa từng thấy con gái nuôi đè ép ông ta đến mức gần như ngạt thở, ông ta chỉ từng cảm nhận cảm giác như vậy từ trên người Phó Du Thường, từ khi nào con gái nuôi chẳng có gì ngoại trừ khuôn mặt và vẽ tranh này cũng có cảm giác áp bách như vậy?
Đôi môi hơi tái nhợt của ông ta run lên, cô con gái nuôi xa lạ này khiến ông ta rất bất an, vốn dĩ có 50% chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục được nó, nhưng hiện tại… Một nửa cũng không có.
"Làm sao cháu có thể đưa chú vào bệnh viện tâm thần?!" Cha Mộc hạ giọng, giọng nói đều hơi run rẩy.
"Bởi vì chỉ có nhân tài bị bệnh tâm thần mới có thể miễn tai ương đi ngục tù, hơn nữa tôi chỉ là hỏi ý kiến của chú, chú đừng kích động như vậy." Mộc Chiêu chống cằm nhìn người bên trong, nói: "Thế nào? Có muốn ra ngoài hay không, tự chú chọn đi."
Ở trong bệnh viện tâm thần cả đời còn không bằng ngồi trong tù, ít nhất cái sau còn có thể làm người, cái trước... Nơi này không phải dành cho người ở.
"Cháu... Đã thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác vậy." Cha Mộc nhìn con gái nuôi của mình, mặc dù rất bận rộn trong công việc nhưng ông ta vẫn có thể tự nhận là mình hiểu đứa con gái mình đã nuôi nấng 20 năm.
Nàng vốn vô cùng mềm lòng và coi trọng thân tình, nếu mình tỏ ra quan tâm một chút cũng sẽ rất vui, đơn thuần như một tờ giấy trắng, nhưng giờ đây… Nàng có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra bao nhiêu người đã chết, biết rất nhiều bí mật mà mình cũng không biết, còn muốn đưa mình đến bệnh viện tâm thần!
Ông ta chưa từng nghĩ tới con gái nuôi này của mình được mài giũa một chút, thế mà là một viên ngọc tốt.
Cha Mộc nhìn con gái nuôi đang chống cằm, dù là mỉm cười lần nữa nhưng ý cười không lọt đáy mắt, đột nhiên hiểu rõ bãi mìn của nàng đặt ở đâu.
"Trò hề trong tang lễ lúc trước, là, là dì của cháu nghĩ ra biện pháp này đối phó Phó Du Thường, khi đó chú cũng bận đến choáng váng, tưởng rằng những chuyện này sẽ xảy ra trong chớp mắt..." Thật là ứng theo câu nói kia, vợ chồng vốn như chim một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi, cha Mộc không ngần ngại đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ.
"Tôi biết." Mộc Chiêu gật đầu tỏ vẻ mình biết rõ, sau đó dùng ngón tay út ra hiệu, nói: "Cho nên bà ta sẽ thảm hơn chú một chút."
Tim của cha Mộc đột nhiên giật thót một cái, một cơn ớn lạnh từ dưới chân ông ta dâng lên.
"Cháu đã làm gì với bà ấy?"
"Không có gì đâu, chẳng qua khả năng tiếp thu của bà ta không mạnh bằng chú, trạng thái tinh thần của chú bây giờ cũng tốt hơn một chút, hơn nữa, nói thật, bà ta bị kết án nhẹ hơn chú, sẽ được thả sớm hơn chú, cõng một thân nợ bên ngoài lại không có một nghề nào thật sự sẽ còn thảm hơn chú!"
Cha Mộc thở hổn hển mấy hơi, mặc dù con gái nuôi nói như vậy nhưng trực giác mách bảo ông ta rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Cháu sẽ dùng cách tương tự như vậy để đối phó với chú sao?" Việc để bọn họ vào tù là kết thúc hay khởi đầu cho sự trả thù của nàng?
"Tôi không hiểu chú đang nói gì cả, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật!" Mộc Chiêu cười đặc biệt vô hại.
"Cháu thật sự là Mộc Chiêu sao?" Cha Mộc nhìn nàng như thể ông ta đang nhìn một con ác quỷ đã cướp đi thân thể của Mộc Chiêu.
"Tôi đương nhiên là Mộc Chiêu, bằng không còn có thể là ai?"
Phải không? Con gái nuôi của ông ta, nếu có được một nửa khả năng bày mưu tính kế như bây giờ, ông ta đã sớm bồi dưỡng nàng làm người thừa kế, cha Mộc cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại không thể giải thích được tại sao.
Mộc Chiêu liếc nhìn điện thoại, đã hết giờ thăm tù, cuối cùng nàng hỏi: "Chú còn chuyện gì nữa không? Lần sau tôi sẽ không đến nữa."
Cha Mộc như đã bị hút khô cây dựa tinh thần cuối cùng, ông ta ngồi đó rất lâu không nói lời nào.
"Phiền cháu giúp chú cúng tế trước mộ con gái của chú một chút."
"Chỉ có chuyện này thôi sao?"
"Những chuyện khác, nói cho cháu cũng sẽ không đồng ý." Cha Mộc hiểu rõ tình thế, không hề giãy giụa phí công.
"Được rồi." Mộc Chiêu mỉm cười, cha nuôi vẫn thông minh hơn mẹ nuôi một chút.
Đi ra nhà tù, nàng nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối nàng gặp cha nuôi, cho đến khi ông ta qua đời, đương nhiên, ngoại trừ khi ông ta bị co giật đầu và phải vào bệnh viện tâm thần.
Nhìn thấy học tỷ đang gửi tin nhắn trên điện thoại ở phía xa xa, Mộc Chiêu lặng lẽ đến gần sau đó ôm chặt Phó Du Thường, cho Phó Du Thường một "bất ngờ" vô cùng lớn.
Tay Phó Du Thường run lên, xóa đi một nửa số chữ vừa gõ.
"Như thế nào? Ông ta nói cái gì?" Phó Du Thường cẩn thận quan sát sắc mặt Mộc Chiêu, thoạt nhìn có chút vui vẻ, vậy hẳn là không bị làm cho tức giận.
"Ha ha, nói đến chuyện này thì rất thú vị, ông ta thế mà muốn dùng chút của cải của mình để đả động em! Kết quả sau khi tính toán, phát hiện cuối cùng em sẽ lỗ vốn!" Mộc Chiêu vụng trộm vui vẻ, "Ông ta còn giữ bằng chứng phạm tội của những người kia lại, nhưng bí mật về két sắt của ông ta đều nằm trong lòng bàn tay em, cho rằng bản thân có nhiều át chủ bài như vậy, kết quả đùng một cái mất hết."
Không còn cách nào khác, ai bảo nàng mở "hack" chứ, nàng chỉ cần bấm tay tính toán là ra được! Có lẽ cha Mộc nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được rốt cuộc bị phát hiện như thế nào.
"Làm sao ông ta có thể tưởng tượng được Chiêu Chiêu của chúng ta lợi hại đến mức nào?" Phó Du Thường nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên vì gió lạnh của Mộc Chiêu, lập tức mang nàng đến bên cạnh xe, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về nhà thôi, vừa lúc lấy quà chuẩn bị cho ông nội về."
"Lấy quà về? Chúng ta mau về nhà xem xem!" Mộc Chiêu vô cùng mong chờ, mọi chuyện bực bội trước đây đều ném cho hai vợ chồng kia, bước đi của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Mộc Chiêu chớp chớp mắt, đó là tin nhắn nhắc nhở chuyển khoản của ngân hàng, nàng mở tin nhắn ra nhìn thoáng qua, mấy số 0 đập vào mắt.
Mộc Chiêu trực tiếp đưa tin nhắn cho cha Mộc nhìn, đối phương sửng sốt một chút, sau đó hơi tiến tới nhìn kỹ hơn, sau đó sắc mặt cứng lại hơn.
"Chú, tôi không có ý gì đâu nhưng mà khả năng làm ăn của chú còn phải nhờ vợ tôi nâng đỡ, cuối cùng tính toán vẫn là nhà của bọn tôi cho không tiền vào." Mộc Chiêu lắc lắc điện thoại, sau khi xác nhận đối phương đã nhìn rõ mới thu về. "Chú hẳn là rõ ràng, cho dù chú không phá sản, giá trị con người của chú vẫn không bằng tôi, đúng không? Không thì chú cũng không nhớ thương tài sản thừa kế của tôi."
Sắc mặt cha Mộc có chút xấu hổ, khi gả Mộc Chiêu đến Phó gia, ông ta không ngờ con gái nuôi của mình lại được cưng chiều đến như vậy, một loạt diễn biến sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, cho nên lòng tham mới dần dần nuốt chửng lý trí, rơi vào tình cảnh như bây giờ.
"Chiêu Chiêu, kẻ chủ mưu thực sự phía sau... Mục tiêu của bọn họ thực ra là Phó Du Thường, cháu là bị liên lụy, chú là bị bắt phải trở thành con đao trong tay bọn họ, những người đó che giấu rất sâu, theo chú được biết là vẫn chưa điều tra ra, Chiêu Chiêu, chỉ cần chú có thể ra ngoài, chú sẽ giúp các cháu xác nhận những người kia, chú đã giấu hết bằng chứng, tin chú, những bằng chứng kia đủ để đánh bại bọn họ!" Cha Mộc coi như là thông minh, khi làm giao dịch với những người đó cũng nhớ để lại nhược điểm của đối phương làm con át chủ bài để bảo toàn tính mạng.
Đáng tiếc, hiện tại không còn hữu ích nữa.
"Hóa ra chính là vì chuyện này tới tìm tôi." Mộc Chiêu có một tí xíu thất vọng, nàng còn tưởng rằng cha nuôi nắm giữ thứ gì đó quan trọng cho nên mới không sợ hãi, uổng công mong đợi.
"Đây là tên của những người này phải không?" Mộc Chiêu nói ra mấy cái tên, những cái tên lần lượt được nói ra, sắc mặt của cha Mộc càng ngày càng tái nhợt.
"Về bằng chứng mà chú vừa đề cập, thì là nằm trong chiếc két sắt trong ngôi nhà chú mua cho con gái ruột của mình, mật khẩu là 867259." Mộc Chiêu nói ra mật khẩu của chiếc két sắt một hơi, như thể đã lắp camera giám sát trên người ông ta vậy.
"Cháu, cháu cháu..."
"Khi xảy ra chuyện, chú cũng đi tìm những người đó phải không? Nhưng lại phát hiện điện thoại của bọn họ không liên lạc được, chú có biết tại sao không?"
Trước vẻ mặt ngẩn ngơ của cha Mộc, Mộc Chiêu tiếp tục nói: "Bởi vì những người đó đã chết hết, may mắn giữ được mạng đều bị nhốt ở nơi đặc biệt, cho nên chú hoàn toàn không thể liên lạc bọn họ được."
"Làm sao có thể, những người đó đều là..." Đều là những nhân vật ông ta cho rằng vô cùng lợi hại, làm sao có thể lặng yên không tiếng động mà chết đi? "Cho nên, chú, chỉ là ngồi tù mà thôi, chú nên lén vui vẻ đi."
Sắc mặt cha Mộc hơi giật hai cái, nói trong lòng không sợ hãi là không thể nào, nhân vật như vậy còn chết hết, một con tép riu như ông ta còn sống sót đã là may mắn.
Mộc Chiêu nghiêm túc nói: "Phải cố gắng cải tạo, làm người một lần nữa, phải thu hồi những tính khí xấu xa trong lòng, không phải ai cũng để chú đi như tôi, chú cũng lớn tuổi như vậy rồi, đừng để bị người trẻ tuổi đè xuống đất đánh."
Tuy giọng điệu nghe có vẻ như là vì muốn tốt cho mình, nhưng cha Mộc càng nghe càng cảm thấy từng lời nói của con gái nuôi đều là đang châm chọc mình, cuối cùng còn nguyền rủa mình bị người ta đánh.
"Tốt xấu gì chú cũng là người đã từng làm cha của cháu, tất nhiên tự hiểu rõ loại chuyện này." Trong lòng cha Mộc có chút không vui.
"Nếu như chú có thể tự hiểu rõ thì hôm nay chúng ta đã không nói chuyện qua mặt kính." Mộc Chiêu cũng không giữ thể diện cho ông ta, mở miệng mỉa mai ông ta đến mức không xuống đài được.
"Bản thân tạo nghiệt, quỳ cũng phải tiếp tục đi."
Ai nói không phải chứ, đi đến tình trạng này, cha Mộc cũng hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
"Thật sự không thể giúp chú một chút sao? Dù sao chú và dì cũng nuôi cháu khôn lớn như vậy, tốt xấu gì cháu cũng nên giúp đỡ." Cha Mộc cầu xin.
"Thật xin lỗi, không thể." Mộc Chiêu cười nhạt, quả quyết nói: "Số tiền chú tiêu trên người tôi, tôi tin vợ tôi đã trả lại cho chú gấp nhiều lần số tiền đó, tình cảm nuôi tôi khôn lớn đã không còn trong giây phút chú muốn ra tay giết tôi, chú còn có tư cách gì để cho tôi tới giúp chú đây?"
"Không phải cháu vẫn còn bình an sao? Cũng không xảy ra chuyện gì, người chết là con gái ruột của chú, Phó Du Thường cũng không bị ảnh hưởng gì, cho nên..."
"Vợ tôi có bị ảnh hưởng hay không cũng không phải ông nói tính là tính." Có thể nói đả kích lớn nhất đối với học tỷ trong khoảng thời gian này chính là "tin chết" của mình, vị này thật đúng là cái hay không nói, lại đi nói cái dở, vốn dĩ Mộc Chiêu muốn nhìn kết cục của ông ta chứ không phải làm nàng nhớ tới chuyện khó chịu.
"Những kẻ khác muốn tính kế chị ấy, bây giờ đã vào bệnh viện tâm thần, nếu chú cũng muốn đi, vậy thật ra có thể rời khỏi nhà tù, thuận tiện sống ở đó đến hết đời." Mộc Chiêu đã suy xét chu toàn, chỉ cần ông ta đồng ý, đêm nay mình sẽ khiến cho ông ta bị dọa đến bệnh tâm thần, như vậy là có thể thuận lý thành chương đi bệnh viện tâm thần.
Ánh mắt của con gái nuôi lạnh lùng hơn bao giờ hết, nhìn ông ta như muốn xử lý thứ gì đó bẩn thỉu.
Cha Mộc phát hiện chính mình thế mà bị con gái nuôi mềm yếu dọa! Qua nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ ông ta chưa từng thấy con gái nuôi đè ép ông ta đến mức gần như ngạt thở, ông ta chỉ từng cảm nhận cảm giác như vậy từ trên người Phó Du Thường, từ khi nào con gái nuôi chẳng có gì ngoại trừ khuôn mặt và vẽ tranh này cũng có cảm giác áp bách như vậy?
Đôi môi hơi tái nhợt của ông ta run lên, cô con gái nuôi xa lạ này khiến ông ta rất bất an, vốn dĩ có 50% chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục được nó, nhưng hiện tại… Một nửa cũng không có.
"Làm sao cháu có thể đưa chú vào bệnh viện tâm thần?!" Cha Mộc hạ giọng, giọng nói đều hơi run rẩy.
"Bởi vì chỉ có nhân tài bị bệnh tâm thần mới có thể miễn tai ương đi ngục tù, hơn nữa tôi chỉ là hỏi ý kiến của chú, chú đừng kích động như vậy." Mộc Chiêu chống cằm nhìn người bên trong, nói: "Thế nào? Có muốn ra ngoài hay không, tự chú chọn đi."
Ở trong bệnh viện tâm thần cả đời còn không bằng ngồi trong tù, ít nhất cái sau còn có thể làm người, cái trước... Nơi này không phải dành cho người ở.
"Cháu... Đã thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác vậy." Cha Mộc nhìn con gái nuôi của mình, mặc dù rất bận rộn trong công việc nhưng ông ta vẫn có thể tự nhận là mình hiểu đứa con gái mình đã nuôi nấng 20 năm.
Nàng vốn vô cùng mềm lòng và coi trọng thân tình, nếu mình tỏ ra quan tâm một chút cũng sẽ rất vui, đơn thuần như một tờ giấy trắng, nhưng giờ đây… Nàng có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra bao nhiêu người đã chết, biết rất nhiều bí mật mà mình cũng không biết, còn muốn đưa mình đến bệnh viện tâm thần!
Ông ta chưa từng nghĩ tới con gái nuôi này của mình được mài giũa một chút, thế mà là một viên ngọc tốt.
Cha Mộc nhìn con gái nuôi đang chống cằm, dù là mỉm cười lần nữa nhưng ý cười không lọt đáy mắt, đột nhiên hiểu rõ bãi mìn của nàng đặt ở đâu.
"Trò hề trong tang lễ lúc trước, là, là dì của cháu nghĩ ra biện pháp này đối phó Phó Du Thường, khi đó chú cũng bận đến choáng váng, tưởng rằng những chuyện này sẽ xảy ra trong chớp mắt..." Thật là ứng theo câu nói kia, vợ chồng vốn như chim một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi, cha Mộc không ngần ngại đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ.
"Tôi biết." Mộc Chiêu gật đầu tỏ vẻ mình biết rõ, sau đó dùng ngón tay út ra hiệu, nói: "Cho nên bà ta sẽ thảm hơn chú một chút."
Tim của cha Mộc đột nhiên giật thót một cái, một cơn ớn lạnh từ dưới chân ông ta dâng lên.
"Cháu đã làm gì với bà ấy?"
"Không có gì đâu, chẳng qua khả năng tiếp thu của bà ta không mạnh bằng chú, trạng thái tinh thần của chú bây giờ cũng tốt hơn một chút, hơn nữa, nói thật, bà ta bị kết án nhẹ hơn chú, sẽ được thả sớm hơn chú, cõng một thân nợ bên ngoài lại không có một nghề nào thật sự sẽ còn thảm hơn chú!"
Cha Mộc thở hổn hển mấy hơi, mặc dù con gái nuôi nói như vậy nhưng trực giác mách bảo ông ta rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Cháu sẽ dùng cách tương tự như vậy để đối phó với chú sao?" Việc để bọn họ vào tù là kết thúc hay khởi đầu cho sự trả thù của nàng?
"Tôi không hiểu chú đang nói gì cả, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật!" Mộc Chiêu cười đặc biệt vô hại.
"Cháu thật sự là Mộc Chiêu sao?" Cha Mộc nhìn nàng như thể ông ta đang nhìn một con ác quỷ đã cướp đi thân thể của Mộc Chiêu.
"Tôi đương nhiên là Mộc Chiêu, bằng không còn có thể là ai?"
Phải không? Con gái nuôi của ông ta, nếu có được một nửa khả năng bày mưu tính kế như bây giờ, ông ta đã sớm bồi dưỡng nàng làm người thừa kế, cha Mộc cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại không thể giải thích được tại sao.
Mộc Chiêu liếc nhìn điện thoại, đã hết giờ thăm tù, cuối cùng nàng hỏi: "Chú còn chuyện gì nữa không? Lần sau tôi sẽ không đến nữa."
Cha Mộc như đã bị hút khô cây dựa tinh thần cuối cùng, ông ta ngồi đó rất lâu không nói lời nào.
"Phiền cháu giúp chú cúng tế trước mộ con gái của chú một chút."
"Chỉ có chuyện này thôi sao?"
"Những chuyện khác, nói cho cháu cũng sẽ không đồng ý." Cha Mộc hiểu rõ tình thế, không hề giãy giụa phí công.
"Được rồi." Mộc Chiêu mỉm cười, cha nuôi vẫn thông minh hơn mẹ nuôi một chút.
Đi ra nhà tù, nàng nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối nàng gặp cha nuôi, cho đến khi ông ta qua đời, đương nhiên, ngoại trừ khi ông ta bị co giật đầu và phải vào bệnh viện tâm thần.
Nhìn thấy học tỷ đang gửi tin nhắn trên điện thoại ở phía xa xa, Mộc Chiêu lặng lẽ đến gần sau đó ôm chặt Phó Du Thường, cho Phó Du Thường một "bất ngờ" vô cùng lớn.
Tay Phó Du Thường run lên, xóa đi một nửa số chữ vừa gõ.
"Như thế nào? Ông ta nói cái gì?" Phó Du Thường cẩn thận quan sát sắc mặt Mộc Chiêu, thoạt nhìn có chút vui vẻ, vậy hẳn là không bị làm cho tức giận.
"Ha ha, nói đến chuyện này thì rất thú vị, ông ta thế mà muốn dùng chút của cải của mình để đả động em! Kết quả sau khi tính toán, phát hiện cuối cùng em sẽ lỗ vốn!" Mộc Chiêu vụng trộm vui vẻ, "Ông ta còn giữ bằng chứng phạm tội của những người kia lại, nhưng bí mật về két sắt của ông ta đều nằm trong lòng bàn tay em, cho rằng bản thân có nhiều át chủ bài như vậy, kết quả đùng một cái mất hết."
Không còn cách nào khác, ai bảo nàng mở "hack" chứ, nàng chỉ cần bấm tay tính toán là ra được! Có lẽ cha Mộc nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được rốt cuộc bị phát hiện như thế nào.
"Làm sao ông ta có thể tưởng tượng được Chiêu Chiêu của chúng ta lợi hại đến mức nào?" Phó Du Thường nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên vì gió lạnh của Mộc Chiêu, lập tức mang nàng đến bên cạnh xe, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về nhà thôi, vừa lúc lấy quà chuẩn bị cho ông nội về."
"Lấy quà về? Chúng ta mau về nhà xem xem!" Mộc Chiêu vô cùng mong chờ, mọi chuyện bực bội trước đây đều ném cho hai vợ chồng kia, bước đi của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Danh sách chương