Hắn mỉm cười, dịu dàng xoa bụng ta, ánh mắt chan chứa thương yêu đến nghẹn ngào:
“Ta… cũng rất thích trẻ con.”
“Nhưng… như vậy thì bất công với chàng!”
“Dù chúng ta có bên nhau, ta cũng chẳng thể sinh thêm con cho chàng nữa!”
Ta ôm mặt, nức nở như vỡ vụn:
“Chu Độ Lâm… ta sống lại một đời, còn biết bao điều muốn làm…”
“Ta không muốn bị trói buộc trong vòng tranh đấu hậu viện.”
“Không muốn suốt đời chỉ biết sinh con, nuôi con…”
Chàng nhìn xem…
Ta là một nữ nhân ích kỷ đến thế.
Một người như ta, sao có thể xứng đáng với tình cảm của chàng?
Chu Độ Lâm im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên hỏi:
“Kiếp trước… nàng chưa từng nghe gì về ta sao?”
Ta sửng sốt:
“Gì cơ…?”
“Kiếp trước, Túc Vương Chu Độ Lâm — đến lúc c.h.ế.t cũng chưa từng cưới thê tử.”
“Càng chưa từng có con.”
Hắn ngừng một chút, rồi khẽ cất lời:
“Dao Khanh… ta căn bản, không thể sinh con.”
“Cái… gì?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn long lanh lệ, hoàn toàn không thể tin vào điều vừa nghe.
Hắn mỉm cười, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên má ta:
“Còn một chuyện nữa… ta muốn nói với nàng.”
“Thái Hậu… không phải là mẫu thân ruột của ta.”
…Sao có thể như thế?
Hắn… chẳng phải là nhi tử út mà tiên đế cùng Thái Hậu yêu quý nhất hay sao? Chẳng phải là huyết mạch chính thống nhất triều sao?
Ta ngơ ngác dựa trong lòng hắn, lắng nghe một câu chuyện tưởng như hoang đường, điên rồ đến khó tin.
Tiên đế… kỳ thực chẳng phải cuối đời mới sa vào tà đạo.
Ngay từ thuở thiếu niên, ngài đã lén lút uống tiên đan do đạo sĩ luyện ra.
Không chỉ tự mình dùng, mà còn muốn ép cả thái tử khi ấy — mới chỉ là một đứa trẻ — phải dùng theo.
Loại đan dược ấy chứa lượng lớn chu sa cùng những thành phần bí ẩn không rõ xuất xứ. Chỉ e trẻ nhỏ uống vào, lập tức mất mạng tại chỗ.
Thánh chỉ không thể trái, tiên đế đã quyết thì không ai dám ngăn.
Đúng lúc đó, người có mặt tại điện là một phi tần được sủng ái. Vì thương xót đứa trẻ vô tội, nàng đã hạ quyết tâm — đứng ra cản lại…
“Nàng đã liều mạng làm nũng, tranh giành lấy viên đan dược ấy mà uống vào.”
Không ai ngờ, chính khi ấy — nàng lại đang mang thai trong người.
“Thái y đã dốc toàn lực cứu chữa, mới cố gắng giữ được thai nhi trong bụng nàng, song đứa trẻ sinh ra thì…”
“…bẩm sinh đã yếu nhược.”
Chu Độ Lâm chậm rãi kể, giọng tuy bình thản nhưng từng lời như găm vào tim ta, lạnh buốt:
“Đứa trẻ ấy… chính là chàng, phải không?”
“Phải.”
“Sau khi mẫu phi sinh hạ ta, liền mất m.á.u mà mất.”
“Thái Hậu, vì cảm kích mẫu phi đã thay thái tử ca ca ngăn một kiếp nạn, nên đã đưa ta nuôi dưới danh nghĩa của bà, đích thân nuôi dạy.”
Chỉ một viên tiên đan…
Hại c.h.ế.t một phi tần.
Hại luôn đứa con thơ chưa kịp mở mắt nhìn đời.
Suýt nữa… còn khiến người kế thừa ngai vàng mất mạng.
Vì quá hối hận, tiên đế khi ấy đã lập tức xử trảm tên yêu đạo kia, còn ban thánh chỉ dứt khoát: từ nay không luyện đan, không tin tà pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng không ngờ — cuối cùng vẫn là tái phạm.
“Đến cuối đời, ông ta lại bắt đầu mê tín, lại tiếp tục luyện đan như xưa.”
Ánh mắt Chu Độ Lâm trầm lặng, u ám như sương đêm giữa mùa đông giá:
“Bất kể là mẫu hậu, là hoàng huynh hay là ta… trong lòng đều thất vọng đến tận cùng.”
Tim ta run lên từng hồi.
Khó trách… hắn lại dám ngang nhiên lật lại án cũ.
Khó trách… dù là Thái Hậu hay Hoàng Thượng, đều một lời không nói, tuyệt nhiên không ngăn cản.
Vì trong lòng bọn họ, sớm đã chẳng còn giữ nổi sự kính phục đối với vị tiên đế ấy nữa.
Thì ra, phía sau tất cả… lại ẩn giấu một nguyên do như thế.
Chu Độ Lâm khẽ cười, giọng nói nhẹ mà kiên định:
“Tính ta vốn lãnh đạm, nếu không thật lòng yêu thương, thà sống cô độc cả đời.”
“Nhưng đời này… ta thực sự rất vui, vì đã có thể gặp được nàng.”
“Lại còn có thêm hai đứa trẻ đáng yêu như vậy.”
Ánh mắt hắn khẽ hạ xuống, nhìn ta không rời, giọng nói chân thành như khắc từ đáy tim:
“Dao Khanh, nàng… có bằng lòng cho ta một cơ hội, để trở thành phụ thân của các con không?”
Ánh nắng ban trưa rọi nghiêng, vắt qua bờ vai hắn, chiếu sáng gương mặt tuấn tú như được tạc khắc, lấp lánh trong đôi mắt tràn đầy dịu dàng cùng một mảnh chân tình sâu không đáy.
Ta nghẹn ngào gật đầu, lệ nóng rưng rưng nơi khóe mắt:
“Thiếp… bằng lòng.”
Hoa từng rụng, rồi lại nở.
Người từng lạc lối, cuối cùng cũng tìm về.
Sống lại một đời — thì phải sống trọn vẹn, sống an yên.
Người đang đứng trước mặt ta lúc này, chính là nhân duyên mà ông trời ban xuống, là người kết với ta một sợi hồng tơ không chỉ vắt ngang kiếp này, mà còn đan lẫn từ tiền kiếp, nối dài đến tận kiếp sau.
Duyên ấy… sâu đến mức chẳng thể dùng lời phàm trần mà mô tả.
Ta khẽ bật cười, nhào vào lòng hắn, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Một đứa… theo họ thiếp. Một đứa… theo họ chàng, được không?”
Hắn cúi đầu, chóp mũi cọ khẽ vào mũi ta, ánh mắt đầy sủng nịnh dịu dàng:
“Một đứa kế thừa y đạo Mạnh gia, một đứa tiếp quản gia nghiệp vương phủ.”
…
Hắn nói rất nhiều về tương lai, về những điều hắn ước ao sẽ cùng ta nắm tay đi tới.
Và từng điều trong số đó… đều dần dần hóa thành hiện thực.
Khi hai hài tử lên năm, hiệu thuốc Mạnh gia lại một lần nữa trải rộng khắp tứ phương.
Hôm ấy, chúng ta nắm tay hai đứa trẻ, cùng nhau ngồi trên chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng về phương Nam.
“Phía trước là một tiểu trấn… nơi phụ thân và mẫu thân lần đầu tiên gặp gỡ.”
Ta mỉm cười, kể cho bọn trẻ nghe về cơ duyên thuở ban đầu.
Tình sâu kiếp trước… đã như gió cuốn.
Đổi lấy kiếp này trọn vẹn an yên, chẳng còn khổ lụy.
Kiếp này, ta sống thật tốt.
<Hoàn>
--------------------
Giới thiệu truyện: Trọng Sinh Trở Về, Ta Đổi Mẹ Chồng
Kiếp trước, bà bà ta một đời chán ghét ta khôn nguôi.
Chê ta xuất thân quê kệch, thế mà lại có thể theo gót nhi tử bà, bước lên ngôi vị mệnh phụ phu nhân.
Hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, song chẳng nghe lời bà mà hưu ta, cưới người khác theo ý bà toan tính.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Căm ghét ta cả đời không con không cái, khiến Chu gia chẳng có nổi một mụn đích tôn để nối dõi tông đường.
Đến khi được trời thương cho trọng sinh, việc đầu tiên bà làm chính là hủy bỏ hôn sự giữa ta và nhi tử bà.
Để dập tắt mộng tưởng của hắn, bà lập mưu gả ta cho một tú tài què chân trong thôn.
Bà những tưởng ta sẽ sa cơ thất thế, sống đời nghèo túng, khốn khổ đến cuối đời.
Nào ngờ, điều bà đợi được lại chẳng phải cảnh ta lụn bại, mà là cảnh ta được triều đình ban tặng phẩm hàm, con cháu đầy đàn, phúc trạch sum vầy.
Còn nhi tử bà, suốt đời chỉ quanh quẩn nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cái làng nhỏ ấy.
“Ta… cũng rất thích trẻ con.”
“Nhưng… như vậy thì bất công với chàng!”
“Dù chúng ta có bên nhau, ta cũng chẳng thể sinh thêm con cho chàng nữa!”
Ta ôm mặt, nức nở như vỡ vụn:
“Chu Độ Lâm… ta sống lại một đời, còn biết bao điều muốn làm…”
“Ta không muốn bị trói buộc trong vòng tranh đấu hậu viện.”
“Không muốn suốt đời chỉ biết sinh con, nuôi con…”
Chàng nhìn xem…
Ta là một nữ nhân ích kỷ đến thế.
Một người như ta, sao có thể xứng đáng với tình cảm của chàng?
Chu Độ Lâm im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên hỏi:
“Kiếp trước… nàng chưa từng nghe gì về ta sao?”
Ta sửng sốt:
“Gì cơ…?”
“Kiếp trước, Túc Vương Chu Độ Lâm — đến lúc c.h.ế.t cũng chưa từng cưới thê tử.”
“Càng chưa từng có con.”
Hắn ngừng một chút, rồi khẽ cất lời:
“Dao Khanh… ta căn bản, không thể sinh con.”
“Cái… gì?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn long lanh lệ, hoàn toàn không thể tin vào điều vừa nghe.
Hắn mỉm cười, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên má ta:
“Còn một chuyện nữa… ta muốn nói với nàng.”
“Thái Hậu… không phải là mẫu thân ruột của ta.”
…Sao có thể như thế?
Hắn… chẳng phải là nhi tử út mà tiên đế cùng Thái Hậu yêu quý nhất hay sao? Chẳng phải là huyết mạch chính thống nhất triều sao?
Ta ngơ ngác dựa trong lòng hắn, lắng nghe một câu chuyện tưởng như hoang đường, điên rồ đến khó tin.
Tiên đế… kỳ thực chẳng phải cuối đời mới sa vào tà đạo.
Ngay từ thuở thiếu niên, ngài đã lén lút uống tiên đan do đạo sĩ luyện ra.
Không chỉ tự mình dùng, mà còn muốn ép cả thái tử khi ấy — mới chỉ là một đứa trẻ — phải dùng theo.
Loại đan dược ấy chứa lượng lớn chu sa cùng những thành phần bí ẩn không rõ xuất xứ. Chỉ e trẻ nhỏ uống vào, lập tức mất mạng tại chỗ.
Thánh chỉ không thể trái, tiên đế đã quyết thì không ai dám ngăn.
Đúng lúc đó, người có mặt tại điện là một phi tần được sủng ái. Vì thương xót đứa trẻ vô tội, nàng đã hạ quyết tâm — đứng ra cản lại…
“Nàng đã liều mạng làm nũng, tranh giành lấy viên đan dược ấy mà uống vào.”
Không ai ngờ, chính khi ấy — nàng lại đang mang thai trong người.
“Thái y đã dốc toàn lực cứu chữa, mới cố gắng giữ được thai nhi trong bụng nàng, song đứa trẻ sinh ra thì…”
“…bẩm sinh đã yếu nhược.”
Chu Độ Lâm chậm rãi kể, giọng tuy bình thản nhưng từng lời như găm vào tim ta, lạnh buốt:
“Đứa trẻ ấy… chính là chàng, phải không?”
“Phải.”
“Sau khi mẫu phi sinh hạ ta, liền mất m.á.u mà mất.”
“Thái Hậu, vì cảm kích mẫu phi đã thay thái tử ca ca ngăn một kiếp nạn, nên đã đưa ta nuôi dưới danh nghĩa của bà, đích thân nuôi dạy.”
Chỉ một viên tiên đan…
Hại c.h.ế.t một phi tần.
Hại luôn đứa con thơ chưa kịp mở mắt nhìn đời.
Suýt nữa… còn khiến người kế thừa ngai vàng mất mạng.
Vì quá hối hận, tiên đế khi ấy đã lập tức xử trảm tên yêu đạo kia, còn ban thánh chỉ dứt khoát: từ nay không luyện đan, không tin tà pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng không ngờ — cuối cùng vẫn là tái phạm.
“Đến cuối đời, ông ta lại bắt đầu mê tín, lại tiếp tục luyện đan như xưa.”
Ánh mắt Chu Độ Lâm trầm lặng, u ám như sương đêm giữa mùa đông giá:
“Bất kể là mẫu hậu, là hoàng huynh hay là ta… trong lòng đều thất vọng đến tận cùng.”
Tim ta run lên từng hồi.
Khó trách… hắn lại dám ngang nhiên lật lại án cũ.
Khó trách… dù là Thái Hậu hay Hoàng Thượng, đều một lời không nói, tuyệt nhiên không ngăn cản.
Vì trong lòng bọn họ, sớm đã chẳng còn giữ nổi sự kính phục đối với vị tiên đế ấy nữa.
Thì ra, phía sau tất cả… lại ẩn giấu một nguyên do như thế.
Chu Độ Lâm khẽ cười, giọng nói nhẹ mà kiên định:
“Tính ta vốn lãnh đạm, nếu không thật lòng yêu thương, thà sống cô độc cả đời.”
“Nhưng đời này… ta thực sự rất vui, vì đã có thể gặp được nàng.”
“Lại còn có thêm hai đứa trẻ đáng yêu như vậy.”
Ánh mắt hắn khẽ hạ xuống, nhìn ta không rời, giọng nói chân thành như khắc từ đáy tim:
“Dao Khanh, nàng… có bằng lòng cho ta một cơ hội, để trở thành phụ thân của các con không?”
Ánh nắng ban trưa rọi nghiêng, vắt qua bờ vai hắn, chiếu sáng gương mặt tuấn tú như được tạc khắc, lấp lánh trong đôi mắt tràn đầy dịu dàng cùng một mảnh chân tình sâu không đáy.
Ta nghẹn ngào gật đầu, lệ nóng rưng rưng nơi khóe mắt:
“Thiếp… bằng lòng.”
Hoa từng rụng, rồi lại nở.
Người từng lạc lối, cuối cùng cũng tìm về.
Sống lại một đời — thì phải sống trọn vẹn, sống an yên.
Người đang đứng trước mặt ta lúc này, chính là nhân duyên mà ông trời ban xuống, là người kết với ta một sợi hồng tơ không chỉ vắt ngang kiếp này, mà còn đan lẫn từ tiền kiếp, nối dài đến tận kiếp sau.
Duyên ấy… sâu đến mức chẳng thể dùng lời phàm trần mà mô tả.
Ta khẽ bật cười, nhào vào lòng hắn, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Một đứa… theo họ thiếp. Một đứa… theo họ chàng, được không?”
Hắn cúi đầu, chóp mũi cọ khẽ vào mũi ta, ánh mắt đầy sủng nịnh dịu dàng:
“Một đứa kế thừa y đạo Mạnh gia, một đứa tiếp quản gia nghiệp vương phủ.”
…
Hắn nói rất nhiều về tương lai, về những điều hắn ước ao sẽ cùng ta nắm tay đi tới.
Và từng điều trong số đó… đều dần dần hóa thành hiện thực.
Khi hai hài tử lên năm, hiệu thuốc Mạnh gia lại một lần nữa trải rộng khắp tứ phương.
Hôm ấy, chúng ta nắm tay hai đứa trẻ, cùng nhau ngồi trên chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng về phương Nam.
“Phía trước là một tiểu trấn… nơi phụ thân và mẫu thân lần đầu tiên gặp gỡ.”
Ta mỉm cười, kể cho bọn trẻ nghe về cơ duyên thuở ban đầu.
Tình sâu kiếp trước… đã như gió cuốn.
Đổi lấy kiếp này trọn vẹn an yên, chẳng còn khổ lụy.
Kiếp này, ta sống thật tốt.
<Hoàn>
--------------------
Giới thiệu truyện: Trọng Sinh Trở Về, Ta Đổi Mẹ Chồng
Kiếp trước, bà bà ta một đời chán ghét ta khôn nguôi.
Chê ta xuất thân quê kệch, thế mà lại có thể theo gót nhi tử bà, bước lên ngôi vị mệnh phụ phu nhân.
Hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, song chẳng nghe lời bà mà hưu ta, cưới người khác theo ý bà toan tính.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Căm ghét ta cả đời không con không cái, khiến Chu gia chẳng có nổi một mụn đích tôn để nối dõi tông đường.
Đến khi được trời thương cho trọng sinh, việc đầu tiên bà làm chính là hủy bỏ hôn sự giữa ta và nhi tử bà.
Để dập tắt mộng tưởng của hắn, bà lập mưu gả ta cho một tú tài què chân trong thôn.
Bà những tưởng ta sẽ sa cơ thất thế, sống đời nghèo túng, khốn khổ đến cuối đời.
Nào ngờ, điều bà đợi được lại chẳng phải cảnh ta lụn bại, mà là cảnh ta được triều đình ban tặng phẩm hàm, con cháu đầy đàn, phúc trạch sum vầy.
Còn nhi tử bà, suốt đời chỉ quanh quẩn nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cái làng nhỏ ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương