Edit: Ring.

Chơi như lời Chinh Chiến Công Tước nói chính là đi đến các phó bản lớn nhỏ trong game. Ví dụ như hiện tại, bọn họ đang đứng trong phó bản Triều Âm Động cấp thấp nhất. Đây là phó bản 10 cấp cho người mới. Tính ra, đã nhiều năm rồi bọn họ chưa đến đây.

Phó bản 10 cấp, quái 10 cấp đánh Chinh Chiến Công Tước và Hoa Sinh Mê 75 cấp đều rớt một giọt, một giọt máu. Cho dù bọn họ đứng đây nguyên buổi tối cũng không chết được.

Chinh Chiến Công Tước leo lên con gấu trắng +3 của mình, sau lưng là Hoa Sinh Mê, từ từ chạy vào trung tâm phó bản, đi đến đâu kéo một đàn quái đến đó.

Hiện tại, màn hình của anh đã bị một đống số -1 đỏ chói bao phủ, một bầy quái đông nghịt vẫn đang theo đuôi phía sau.

Đặc điểm nổi bật nhất của phó bản này chính là quái sẽ chạy theo người chơi tới cùng chứ không tự động quay về, vì thế, Ôn Tiễu nhìn các loại Thiên Lôi Đằng, Tiểu Thủy Tinh, Bào Tử Nhân, cùng mấy con cá ngũ sắc sặc sỡ thỉnh thoảng lội tới làm mù hai mắt. Cô còn nhớ khi mới chơi game này, ngoài cửa Triều Âm Động thường có rất nhiều acc nhỏ đứng cầu đội. Năm người đi phó bản này còn phải lo bị quái cắn chết.

Thời gian đúng là không bỏ qua một ai.

Bị quái tấn công sẽ dính trạng thái giảm tốc. Tốc độ di chuyển của Chinh Chiến Công Tước lúc này đã không thể hình dung bằng hai chữ ‘rùa bò’ nữa rồi. Trong hoàn cảnh ngập tràn gian khổ như vậy, anh lại thành công kéo tất cả quái trong phó bản tụ lại một chỗ, sau đó xuống ngựa mặc chúng tấn công.

“Anh định làm gì vậy?” Ôn Tiễu hỏi: “Nói chuyện yêu đương với quái ở đây hay định để chúng bạo cúc?”

Qua YY, Chinh Chiến Công Tước cười một tiếng: “Ôn lại kỷ niệm một chút.”

“Nói giống như hoài niệm tình nhân cũ vậy.” Ôn Tiễu cười nói: “Trước kia anh thật sự không quen ai trong game thật sao?”

“Quen cái gì? Chơi game thôi, huống hồ anh lại bận, căn bản không có thời gian để ý người ta, còn không bằng có mấy người anh em chơi cùng cho sảng khoái.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Lúc anh đi Triều Âm Động thì quen Lưu Sa. Sớm lắm đúng không? Lúc đó chưa ai có trang bị gì hết, căn bản không phải quen nhau do đập đồ như mọi người nghĩ.”

Là rất sớm. Hơn mười cấp chỉ là chuyện trong một ngày. Có điều lúc đó bọn họ chỉ cùng đi phó bản thôi chứ cũng không quen thuộc.

“Vậy thư ký Ngư thì sao? Quen từ khi nào?”

Chinh Chiến Công Tước suy nghĩ một chút: “Ba bốn mươi cấp gì đó đánh nhau rồi quen. Anh có thể giữ quan hệ tốt với Ngư trong khi Lưu Sa biến thành kẻ địch ước chừng cũng là do vấn đề trang bị. Lưu Sa thoạt nhìn có vẻ không để ý nhưng thật ra tham vọng hơn Ngư nhiều.”

“Hửm? Sao lại nói vậy?” Ôn Tiễu khó hiểu.

“Em nghĩ xem, nếu không thì tại sao ổng lên làm bang chủ Lâm Uyên Các rồi lại bất động? Ngư thì khác, cậu ấy không kết hôn trong game, thậm chí còn không định tiêu tiền vào game. Cậu ấy chỉ đơn thuần muốn chơi thôi. Anh từng đến nhà Ngư rồi, điều kiện tốt vô cùng, nhưng trước giờ cậu ấy không bao giờ khiến người khác cảm thấy mình là người nguy hiểm, thậm chí trang bị Ngư dùng còn là bình thường nhất, hàng ngày làm nhiệm vụ thăng cấp cũng không hề than thở. Người như vậy, đừng nói trong game mà ngay cả ngoài đời cũng rất hiếm thấy.”

Ôn Tiễu đồng ý.

Đã lâu rồi Khiêu Hải Tự Sát Ngư không xuất hiện, Ôn Tiễu đúng là cảm thấy có chút nhớ.

Bình thường hắn hay đùa giỡn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn là một người rất tốt. Không phải kiểu hiền lành như Đại Hùng, Ngư là kiểu người sẽ tận tâm hết sức vì bạn bè. Hắn có thiên hướng tình cảm rõ ràng, không biết đẩy đưa theo thời thế, nhưng làm bạn thì có thể cho 100 điểm.

Nhưng mà này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là: Ôn Tiễu nhìn acc Chinh Chiến công Tước, sao cô lại cảm thấy nếu không phải đang trong trạng thái chiến đấu thì anh đại khái chắc sẽ ngồi xuống bô bô kể chuyện cho cô nghe nhỉ? Vấn đề là muốn kể chuyện thì ở đâu chẳng kể được, cần phải nói trước mặt một đống quái sao? Chẳng lẽ là cảm thấy không đủ người nghe cho nên tìm quái làm diễn viên quần chúng?

“Thật ra em muốn biết trọng điểm là cái gì?” Ôn Tiễu hỏi.

“Thì nói với em đây này.” Chinh Chiến Công Tước cũng có vẻ buồn bực: “Hình như từ khi quen đến giờ, chúng ta rất ít khi tán gẫu trong phòng riêng.”

Ôn Tiễu giơ tay lên đếm, có vẻ đúng vậy thật.

Tình trạng như vậy có hơi kỳ quái. Khi những cặp khác anh anh em em yêu đương thắm thiết, bọn họ đang đánh nhau. Khi những cặp khác cãi nhau ầm ĩ đòi chia tay lên [Truyền âm] khóc lóc, bọn họ đang đánh nhau. Khi những cặp khác tổ chức hôn lễ, hẹn hò lãng mạn, đủ mọi hoạt động tình chàng ý thiếp, chỉ hận không thể dính nhau mỗi ngày, bọn họ đang đánh nhau.

Thật ra kỹ thuật tốt gặp kỹ thuật tốt thì chính là đánh nhau, về phần tình cảm, ngược lại thường hay bị xem nhẹ.

Chơi cùng lâu vậy rồi, từ khi biết nhau đến bây giờ, có lẽ bọn họ đã dần hình thành một thói quen ỷ lại. Muốn thấy người kia online cùng đội mỗi ngày, cho dù không nói với nhau câu nào cũng thấy an tâm.

“Chúng ta cãi nhau bao giờ chưa?” Ôn Tiễu hỏi.

“Chưa.”

“Vì sao chúng ta lại không cãi nhau?” Ôn Tiễu tiếp tục hỏi.

“Đây đúng là một vấn đề thâm ảo, vì sao chúng ta lại phải cãi nhau?” Chinh Chiến Công Tước cũng thắc mắc như vậy.

“Không phải nói tình cảm càng cãi thì càng sâu sao?”

“Tại sao những gì anh nghe được lại hoàn toàn trái ngược với em? Không phải tình cảm càng cãi thì càng yếu ớt sao?”

Ôn Tiễu vuốt cằm suy nghĩ, sau đó lại trở về vấn đề chính: “Anh nếu tiếp tục bị quái đánh nữa thì có phải tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây không?”

“Qua đêm dưới nước sao? Không thành vấn đề a.” Giọng Chinh Chiến Công Tước nghe có vẻ xa xăm: “Thật ra anh muốn đi hết tất cả các phó bản lại một lần nữa.”

Ôn Tiễu lập tức vung Luân, tuy đơn công chỉ có thể đánh chết một quái, nhưng mà điều này không quan trọng.

Chinh Chiến Công Tước thấy cô một chiêu chết một quái, thật sự là không đành lòng, liền thả một skill Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên dưới đất.

Đám quái xung quanh bị thiêu cháy từng năm con một. Chỉ chốc lát, số lượng quái đã dần dần giảm xuống.

Đợi đến khi xử hết đám quái, Chinh Chiến Công Tước cũng thoát khỏi trạng thái chiến đấu. Nhưng anh vẫn không định đi, chỉ đứng ngây ngốc trước vách đá Thủy Tinh Cung.

Chinh Chiến Công Tước u buồn như vậy đúng là trăm năm khó gặp, nhưng Ôn Tiễu lúc này thật sự không dậy nổi nhã hứng gì. Trực giác của cô trước giờ vẫn luôn rất chuẩn.

“Đi thôi.” Acc Chinh Chiến Công Tước đứng dậy leo lên tọa kỵ: “Đến Sài Nha Lâm.”

“Muốn đi đánh hầu tử tinh binh à?” Ôn Tiễu bắt đầu nói nhảm: “Thật sự không phải viện binh hầu tử phái tới sao?”

“Cho dù hầu tử có phái viện binh tới thì cũng không trốn thoát lòng bàn tay Phật tổ.”

Ôn Tiễu cảm thấy câu này hình như còn ý gì khác?

Truyền tống đến Sài Nha Lâm, hai người chậm rãi chạy đến phó bản Miếu Sơn Thần 15 cấp. Trên đường đi gần như không thấy ai, ngẫu nhiên gặp một người thì cũng là treo máy.

Nếu mở nhạc nền ở Sài Nha Lâm lên thì liền có thể cảm giác được sự âm trầm, lạnh lẽo.

Ôn Tiễu đột nhiên xuống tọa kỵ: “Mau tới mau tới!”

Chinh Chiến Công Tước vừa nhìn qua. Òa, vận khí thật tốt, Lão Sơn Thần trăm năm mới gặp một lần không ngờ lại xuất hiện!

Lão Sơn Thần cũng không phải NPC đặc biệt gì, chỉ là nó mơ hồ, không ai biết sẽ xuất hiện lúc nào. Vì thế trong khi mọi người đều đang nóng lòng thăng cấp, phần lớn sẽ bỏ qua nhiệm vụ này. Ai lại muốn bỏ công đi tìm một NPC để nhận cái nhiệm vụ mà phần thưởng chẳng bao nhiêu chứ?

Gần như phần lớn người chơi mãi đến khi max level vẫn chưa làm xong nhiệm vụ Lão Sơn Thần cấp 15. Đây chúng là một chuyện rất bi thương.

Cho nên dân tình đồn rằng nếu bạn tình cờ gặp được Lão Sơn Thần thì xin cứ mạnh dạn đi mua vé số, đảm bảo trúng!

“Tiếc là Tết đóng cửa hết rồi…” Ôn Tiễu thở dài: “…nếu không phải đi mua tấm vé số ngay.”

“Trước kia em từng mua rồi sao?” Chinh Chiến Công Tước hỏi: “Chuyện này em có thể hỏi Tỏi, hình như ổng hay mua chơi.”

“Em sao lại mua vé số a, cùng lắm là nhìn qua kết quả trên báo thôi. Cô nương đứng đắn như em, anh không biết em đã cố gắng đến mức nào sao?”

“Nói thật, nhìn em đúng là rất đứng đắn, với điều kiện là không phải quen em trong game trước.” Chinh Chiến Công Tước nhớ đến lúc gặp mặt Ôn Tiễu, đúng là rất khác với hình tượng trên game a. “Mới đầu trên YY anh nghe em nói phải làm một Hoa kỹ thuật tốt thì cảm thấy em là người rất tự tin. Sau đó nhìn em đánh một trận thì lại cảm thấy đầu óc chiến thuật của em rất tốt. Cho nên ấn tượng đầu tiên đại khái là cô nàng này có vẻ cá tính, không giống người thường. Sự thật chứng minh độ điên của em không hề thua kém IQ, nhưng nếu nhìn tận mắt thì lại khiến người ta cảm thấy đây là một cô nàng rất nghiêm túc.”

“Nghiêm túc?” Ôn Tiễu hiếu kỳ hỏi: “Nhìn em nghiêm túc lắm sao?”

“Không phải bộ dạng nghiêm túc, mà là cảm giác.” Chinh Chiến Công Tước nói: “Có sự thành thục không hợp tuổi. Cho nên thật ra không chỉ một mình lão Trần gọi em Tiễu tỷ mà mọi người xung quanh hẳn cũng gọi vậy đúng không?”

“Lợi hại!” Ôn Tiễu cảm thán: “Năm đó khi mới lên đại học thì lão Trần rất sợ em, hoàn toàn không dám bắt chuyện. Sau này mới nói là bị khí chất của em dọa ngây người. Nhưng có một nam sinh không quen lại nói thật ra nhìn em giống bé gái? Em thiếu chút đã móc lại hắn.”

“Hưởng thụ cảm giác được sùng bái.” Chinh Chiến Công Tước một câu đâm thẳng trọng điểm: “Lúc làm việc trăm ngàn lần đừng quá cao ngạo, nhé? Em sắp tốt nghiệp rồi đúng không?”

Ôn Tiễu thở một tiếng: “Đúng vậy, phải làm luận văn tốt nghiệp, chắc là sẽ không có thời gian.”

Chinh Chiến Công Tước im lặng một lúc, không nói gì.

Miếu Sơn Thần đã ở ngay trước mắt, hai người liền chọn truyền tống vào.

Không còn rụt rè sợ hãi như xưa, lúc này bọn họ tựa như đại gia đến xóm nhà lá, nháy mắt đã dẹp hết tất cả quái. Có ai còn nhớ quãng thời gian tươi đẹp một lòng hy vọng sẽ rớt đồ Kim năm xưa?

“Nhớ Hùng Sơn Linh Thú đánh thế nào không?” Chinh Chiến Công Tước nhìn lão hổ màu vàng trước nhà tranh mà hỏi Ôn Tiễu. Quái này có kỹ năng đánh choáng 5 giây. Lúc trước, kỹ năng này đã trực tiếp đánh vỡ biết bao nhiêu trái tim nhỏ bé của các game thủ, cho nên đủ loại đấu pháp lạ lùng mới được sáng tạo ra.

Cái gì mà tìm hai Kháng để một người chuyên môn chạy lên lãnh choáng trong khi người kia Kháng công kích, cái gì mà phóng Trản Tâm Đăng khiến Boss quên đi người chơi, blah blah… tóm lại đầu óc game thủ có đủ loại, phương pháp nghĩ ra vì thế cũng phong phú vô cùng.

“Nhớ a.” Ôn Tiễu nói: “À đúng rồi, anh biết quay video màn hình không?”

“Sao vậy?” Chinh Chiến Công Tước hỏi.

“Nhanh quay đi a, chúng ta đi hết phó bản chụp hình làm kỷ niệm!” Ôn Tiễu nổi hứng. Mỗi khi thấy người ta quay video game cô đều rất hâm mộ, nhưng vì mù vi tính nên đừng bảo cô cài phần mềm gì, đúng là tìm đường chết mà.

Cô nghe được tiếng click chuột và gõ phím từ bên Chinh Chiến Công Tước nhưng lại không hề thấy nhân vật trong game của anh cử động. Nháy mắt, Ôn Tiễu đã hiểu ra: “Anh đã quay từ sớm rồi đúng không?”

“Ừ. Khi em đang cùng Lưu Sa chơi trò ăn ý mà xem nhẹ anh.” Chinh Chiến Công Tước dào dạt đắc ý: “Thế nào, bội phục anh chưa?”

“Anh đoán xem.”

“Em nên thấy may mắn vì ban đầu em đến Quân Lâm. Nếu bên em chọn là Lâm Uyên Các thì anh sẽ không tốt bụng được như Lưu Sa đâu.” Chinh Chiến Công Tước bại lộ bản chất hồ ly: “Em như vậy rất dễ khơi dậy ý muốn khiêu chiến của người khác đó biết không? Sau này hạn chế một chút.”

“Tại sao lại muốn em hạn chế?” Ôn Tiễu hừ lạnh.

“Bởi vì em là của anh!”

~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện