Tuyên Bàn tử thoạt nhìn có chút uống nhiều, giọng ngà ngà say.

- Cái dã tâm gì? Giang Trần mỉm cười.

- Trần ca, Tuyên Bàn tử ta cũng không phải loại ngu ngốc, những đỉnh cấp chư hầu kia, Tuyên Bàn tử ta một cái cũng nhìn không trúng. Trời sinh đã cảm thấy cùng Trần ca ngươi hợp khẩu vị. Cho nên, nếu như Trần ca ngươi thăng chức rất nhanh, Tuyên Bàn tử ta nằm mơ cũng sẽ cao hứng! Trần ca, Bàn tử ta hi vọng ngươi trùng kích đỉnh cấp chư hầu!

- Đúng vậy, Trần ca, ta nhìn Bạch Chiến Vân kia rất khó chịu, ngươi hoàn toàn có thực lực trùng kích địa vị Tứ đại chư hầu a.

Hồ Khâu Nhạc nghĩ đến đêm hôm đó Giang Trần biểu hiện, trong nội tâm cũng nhiệt huyết sôi trào.

- Tứ đại chư hầu sao?

Giang Trần nhẹ lẩm bẩm một tiếng, lập tức bật cười lớn.

Advertisement

- Tứ đại chư hầu, cũng không phải mục tiêu của ta.

- A? Trần ca, vậy ngươi định là cái gì? Nếu như có thể đoạt được vị trí thập đại chư hầu, cái kia cũng không tệ.


Hồ Khâu Nhạc nói.

- Hồ Khâu Nhạc, ngươi là heo sao.

Tuyên Bàn tử tâm trí lanh lợi, dùng lý giải của hắn đối với Giang Trần, loại khẩu khí này của Trần ca, không phải nói bắt không được Tứ đại chư hầu, mà là Tứ đại chư hầu không vào được pháp nhãn của Giang Trần a!

Advertisement

Nhất niệm đến đây, thân hình mập mạp của Tuyên Bàn tử đột nhiên run lên, chút men say thoáng cái tiêu tán, một đôi tặc mi thử nhãn bỗng nhiên bắn ra hào quang vô cùng chờ mong.

- Trần ca, chẳng lẽ, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi là vị trí Đông Phương nhất tộc? Ha ha, không hổ là Trần ca của ta, dã tâm khá lớn, đủ điểu!

Tuyên Bàn tử cũng là người đủ gan, hơn nữa rượu cồn kích thích, nói chuyện một điểm cố kỵ cũng không có, căn bản không nghĩ qua lời này đã có hiềm nghi phạm thượng làm loạn rồi.

- Cái này... Trần ca, là thật vậy chăng?

Hồ Khâu Nhạc ngây ngẩn cả người, hô hấp cũng đi theo dồn dập lên.

Nhìn xem hai bằng hữu bộ dạng nghiêm túc, Giang Trần dở khóc dở cười:

- Bàn tử, sức tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú? Ta lúc nào nói qua muốn thay thế vị trí của Đông Phương nhất tộc?

- Vậy rốt cuộc là cái gì?

Tuyên Bàn tử gãi gãi đầu, vẻ mặt mê hoặc.

- Một tu sĩ, nếu chỉ vì vinh hoa phú quý, cái kia là lãng phí nhân sinh. Giang Trần ta, cuộc đời này, chí ở tu hành võ đạo. Phàm tục phú quý, chỉ là phù vân.

Nhìn bộ dạng chăm chú của Giang Trần, cả người Tuyên Bàn tử tựa như sương đánh quả cà, trở nên hữu khí vô lực.

- Trần ca, cái này không giống phong cách của ngươi a. Trước kia đã nói qua rồi mà? Không phải nói, chúng ta cùng một chỗ điên, cùng một chỗ thoải mái, cùng một chỗ hung hăng càn quấy, cùng một chỗ cuồng, mưa to gió lớn cùng một chỗ khiêng sao?

Tuyên Bàn tử lầm bầm, vẻ mặt ủy khuất.

- Người, luôn sẽ thay đổi.


Giang Trần than nhẹ một tiếng.

- Bàn tử, các ngươi là huynh đệ của Giang Trần ta. Ta cũng không nói lời dối trá, thời gian cùng một chỗ hoàn khố, tuy rất đẹp, nhưng nhất định sẽ không lâu dài. Khỏi cần phải nói, các ngươi biết rõ sau lưng các ngươi, có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào Chư Hầu Lệnh trong tay các ngươi sao? Nếu như không có Chư Hầu Lệnh kia, các ngươi còn có vốn liếng gì hoàn khố? Còn có vốn liếng gì hung hăng càn quấy?

Tuyên Bàn tử không phản bác được, hắn làm sao không biết, cái gọi là cùng một chỗ hung hăng càn quấy, cùng một chỗ cuồng, cuối cùng chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi.

Không có thực lực, ngươi hung hăng càn quấy cho ai xem? Ai cho ngươi tư cách hung hăng càn quấy?

Nói cho cùng, bọn hắn có thể cùng một chỗ hung hăng càn quấy, cùng một chỗ cuồng, đơn giản là bởi vì có một lão tử tốt, sinh đúng nhà a.

Thế nhưng mà đồng lứa bọn hắn hoàn khố xong, đến đời sau thì sao?

Hồ Khâu Nhạc tràn đầy cảm xúc:

- Bàn tử, ta thấy Trần ca nói rất đúng. Ta cũng hiểu được, trên thế giới này, thực lực mới là đạo lý mạnh nhất. Ngươi nhìn Trần ca trong khoảng thời gian này trải qua, không phải nói sáng tỏ điểm này sao? Trước kia đi tới chỗ nào, đều có người khiêu khích chúng ta. Hiện tại thì sao? Nguyên một đám nhìn thấy Trần ca, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng. Cái này là thực lực mang đến biến hóa!

Tuyên Bàn tử lại một lần nữa thành người cô đơn, chán nản, thất vọng nói:

- Thế nhưng mà, các ngươi cũng biết, ta một Bàn tử bị người xem thường, tu luyện với ta mà nói, thật sự quá xa xỉ. Ta tu luyện tới một bước này, là bị lão tử ta một đấm một đấm đánh ra a...

Bàn tử càng nói càng ảm đạm, đừng nhìn mập mạp này xưa nay vui cười hớn hở, thoạt nhìn không có tim không có phổi, kỳ thật nội tâm của hắn cũng có một mặt không muốn người biết.

Hình thể trọng tải như vậy, mang đến cho hắn rất nhiều phiền não mà người khác không có; cũng mang đến cho hắn rất nhiều kỳ thị, vũ nhục mà người khác không thể cảm nhận được.

Bàn tử nội tâm mẫn cảm, kỳ thật một mực rất để ý những thứ này, lại hết lần này tới lần khác phải làm bộ một chút cũng không thèm để ý. Vì vậy hắn học tự giễu, học trêu đùa lấy mình.


Thế nhưng mà, thời điểm hắn đến vương đô tham gia Tiềm Long hội thử, nhận thức Giang Trần, nhận thức người duy nhất trên thế giới này không có kỳ thị hắn, ngược lại cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Tại một khắc này, Tuyên Bàn tử cảm thấy, Giang Trần là tri kỷ của hắn, là Đại ca của Tuyên Bàn tử hắn, là người mà Tuyên Bàn tử hắn có thể vì đó mà trả giá tánh mạng.

- Trần ca, ngươi biết không? Thời điểm vừa tới vương đô, ta một mực cố gắng dung nhập vào thế giới chư hầu đệ tử. Thế nhưng mà, mặc kệ ta đi đến chỗ nào, đều tao ngộ bọn hắn kỳ thị, cười nhạo. Ngươi... là người thứ nhất ta ở vương đô gặp được, gọi ta Bàn tử mà trên mặt không mang theo chút kỳ thị. Tại một khắc này, Tuyên Bàn tử ta liền nhận định, đời này tất cả nghe theo ngươi!

Tuyên Bàn tử nói đến đây, hung hăng lau hốc mắt đỏ bừng:

- Trần ca, ngươi vừa mới nói đều đúng. Nếu như chúng ta không có một phụ thân tốt, chúng ta nào có vốn liếng gì đi hoàn khố, đi hung hăng càn quấy? Hơn nữa, vì sau này tử tôn Bàn tử ta có cơ hội hoàn khố, cái Chư Hầu Lệnh này, ta nhất định phải bảo trụ!

Trong ánh mắt Bàn tử, lần thứ nhất có loại kiên định phấn đấu này.

Đối với hai bằng hữu này, Giang Trần vẫn còn có chút hương khói chi tình. Hơn nữa, hai người này đều có một đặc điểm cộng đồng, là rất có tình nghĩa.

Điểm này, rất đúng khẩu vị của Giang Trần. Cũng là địa phương mà Tuyên Bàn tử và Hồ Khâu Nhạc này, cùng Dương Tông kia khác biệt.

Giang Trần nhìn ra được, tư chất võ đạo của Tuyên Bàn tử, chỉ có thể nói là bình thường. Hơn nữa trên người kẻ này, cũng không có sự dẻo dai cùng cố gắng của Tu Luyện giả.

Thời gian ngắn có lẽ có thể, nhưng muốn hắn ở trên võ đạo chi lộ không ngừng tiến tới, Tuyên Bàn tử là tuyệt đối làm không được.

Hồ Khâu Nhạc thì ngược lại, sau lưng bề ngoài chất phác của hắn, cất dấu một khỏa võ đạo chi tâm bền vững.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện