Y là Nhạn thân vương cao quý, thống lĩnh Sở quân cơ, song mỗi khi giật mình thoát khỏi cơn ác mộng Tú Nương gieo vào cốt tủy, trong lòng có thể nhớ mong, có thể tin cậy, lại thủy chung chỉ có một Cố Quân.
Một người có phân lượng quá nặng, đôi khi đè trĩu khiến y khó mà gánh nổi.
Có một lần Liễu Nhiên đại sư từng bảo y, “Nỗi khổ của con người, ở cầm không ở buông, cầm càng nhiều, hai tay càng đầy, thì càng khó bước đi hơn,” Trường Canh rất có sở cảm, thừa nhận hắn nói đúng, nhưng một Cố Quân với y mà nói, đã nặng như ngàn cân, y lại không thể nào buông được – bởi vì buông người này xuống, thì tay y sẽ trống không.
Một người nếu sống hoàn toàn không có niệm tưởng, thế chẳng phải sẽ biến thành một lá cờ rách đu đưa mặc gió thổi sao? Cố Quân giơ tay ôm lấy vai y, gõ nhẹ lên cổ y, Trường Canh bị đau, lại vẫn nhìn thẳng đối phương không tránh không né.
Cố Quân: “Tại sao ta phải bắt ngươi xông pha núi đao biển lửa?”
“Ta muốn một ngày kia quốc gia hưng thịnh, bách tính có việc để làm, bốn biển yên ổn, tướng quân của ta không cần tử thủ biên quan nữa, muốn như Phụng Hàm công liên tục đấu tranh, tháo gỡ bế tắc giữa hoàng quyền và tử lưu kim, muốn để những hỏa cơ chạy trên mặt đất đó đều ở dưới ruộng đồng, trong trường diên bay trên trời ngồi đầy lữ nhân bình thường dắt díu gia đình về quê hương thăm người thân… Mỗi người đều có thể sống có tôn nghiêm.” Trường Canh nắm chặt tay y, đan năm ngón vào kẽ tay y, thân mật quấn lấy nhau.
Cố Quân nghệt ra, đây là lần đầu tiên Trường Canh thổ lộ suy nghĩ trong lòng với y, khiến y cũng có phần khó kiềm chế nhiệt huyết.
Đáng tiếc nghĩ kỹ lại mới thấy, vô luận loại nào, nghe đều như là không thể đạt thành.
“Ta có thể làm được, Tử Hi, ngươi để ta thử xem.” Trường Canh thấp giọng nói.
Y đã mang trên người sức của “tà thần”, chẳng lẽ không thể thử gạt thế đạo huyết sắc, mở ra một con đường phàm nhân chưa từng có bao giờ?
Năm ấy ở Nhạn Hồi trấn, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cũng từng thổ lộ với tướng quân trẻ tuổi chẳng qua mới nhược quán nguyện cảnh không uổng kiếp này, lúc đó Cố Quân còn khinh cuồng hắt cho y một chậu nước lạnh, hờ hững bảo rằng “anh hùng đều không có kết cục tốt”. Mà hiện giờ, cát vàng đại mạc mấy chuyến, vào ra cung khuyết thiên lao, bản thân Cố tướng quân thực sự đã cảm nhận được thế nào là “anh hùng đều không có kết cục tốt”, nhưng y chẳng cách nào nói thế với Trường Canh nữa.
Lấy mình đo người, nếu lúc này có ai chỉ mũi y mà bảo: “Cố Quân, ngươi mau mau cút về hầu phủ dưỡng lão đi, sống đến bây giờ đã là vận khí tốt rồi, còn chưa chịu rút đi thì sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải chết không có chỗ chôn.”
Mình sẽ nghĩ thế nào đây?
Thế đạo hiện giờ, một chân nước lạnh một chân bùn lầy, người ở trong đó không tránh khỏi khó cất bước, đi thời gian dài, từ trong ra ngoài đều lạnh ngắt, có trái tim còn chảy nhiệt huyết ra bên ngoài, kiên trì một con đường biết rõ không thể đi, là không hề dễ dàng, nếu người khác… đặc biệt là chí thân cũng đến tạt nước lạnh làm vật cản, chẳng phải là quá đáng thương?
Y hồi lâu không nói gì, Trường Canh đang có chút căng thẳng không dễ phát hiện, thì Cố Quân bỗng nhiên mở miệng: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngươi còn muốn ta nói gì? Nam nhân nói quá nhiều sẽ không có thời gian làm việc khác, đạo lý này ngươi có hiểu không?”
Trường Canh sửng sốt, lại thấy Cố Quân đạn chỉ, ngọn đèn măng-sông ngắc ngoải ở đầu giường lập tức tắt phụt. Trời còn chưa mờ sáng, trong phòng thoáng cái tối om, màn giường bình thường luôn treo lên rơi xuống như phủ kín trời đất, bị một chút gió lạnh buổi sớm lùa qua cửa sổ thổi hơi đong đưa, Trường Canh chưa kịp phản ứng, hông chợt lỏng ra, đai lưng chẳng biết bị rút mất từ lúc nào, y còn chưa định thần lại khỏi lời thề “núi đao biển lửa”, mặt thoắt cái đỏ bừng.
“Tử, Tử Hi…”
Cố Quân không chút để ý mà đáp một tiếng, sốt ruột hất bay mảnh lụa trên tay, lười nhác dựa lên đống chăn gấm mềm mại, đầu ngón tay lướt qua vạt áo Trường Canh: “Năm đó lúc ở biệt viện ôn tuyền, ngươi nói ngươi từng nghĩ tới ta… Nghĩ như thế nào vậy?”
Trường Canh: “…”
“Không phải rất giỏi ăn nói à?” Cố Quân cười nhẹ bảo, “Nói nghe xem nào.”
Trường Canh chưa từng gặp kiểu tán tỉnh vừa trêu chọc vừa chòng ghẹo như thế, lưỡi lập tức líu lại: “Ta… ta…”
“Trên việc này, chỉ biết nghĩ thôi là không thể được.” Cố Quân cách quần áo mơn trớn thắt lưng Trường Canh, sờ soạng đùi y một phen không nhẹ không mạnh, Trường Canh suýt nữa bật dậy, thở cũng không nổi, đỡ trái hở phải mà bắt lấy bàn tay tác quái khắp nơi của Cố Quân, một ngọn lửa đốt từ bụng tới tận cổ, cảm thấy mình sắp cháy thành tro bụi.
Cố Quân đã đẩy vạt áo y ra.
Ngực chợt lạnh, Trường Canh mới đột nhiên nhận ra điều gì, vội đè tay Cố Quân lại, song đã không còn kịp – những vết sẹo lớn nhỏ ở ngực và dưới cổ bất ngờ lộ hết ra, bị ngón tay hơi chai ấy chạm vào, mùi vị quả thực không cần đề cập. Trường Canh một mặt không nhịn được tránh né, một mặt miệng lưỡi khô khốc, hai tai hơi ù, không biết nên tiến hay lùi.
Cố Quân đi gấp mấy ngày liền, lại chờ một đêm ở bên giường, chút dược hiệu trên người khéo thế nào lại mất đúng vào lúc này, bắt đầu không thấy rõ, song bầu không khí đang tuyệt, y cũng không tiện lấy kính lưu ly ra đeo – đeo thứ đó thật sự chẳng khác nào trường tý sư chuẩn bị tháo cương giáp cả, mất hết cả hứng.
Lúc này y toàn bằng xúc cảm đôi tay, lướt qua các vết sẹo lồi lõm trên người Trường Canh, so với chính mắt nhìn thấy còn đau lòng hơn.
Cố Quân: “Có đau không?”
Trường Canh cúi đầu, nhìn sâu vào mắt y, đáp một nẻo: “Kết vảy lâu rồi.”
Trong lòng Cố Quân nhất thời trỗi lên đủ mọi mùi vị, ngay cả sắc tâm sục sôi cũng giảm bớt, y híp đôi mắt dần mơ hồ, cẩn thận vuốt ve những vết sẹo ấy, Trường Canh thật sự không chịu nổi, không nhịn được khẽ nức nở một tiếng, túm cổ tay Cố Quân.
“Đừng sợ,” Cố Quân dỗ dành, “Ta thương ngươi.”
Nếu tên mù dở này thấy được biểu cảm của Trường Canh hiện giờ, có lẽ sẽ không nói hai chữ “đừng sợ” đâu.
Trường Canh cúi xuống hôn y, Cố Quân bị hôn đến bốc hỏa trong lòng, đang muốn vùng lên xử người này ngay tại chỗ, đột nhiên Trường Canh không biết bị bệnh gì, mà buột miệng gọi một tiếng: “Nghĩa phụ…”
Cố Quân: “…”
Y lập tức nhũn ra vì câu này của Trường Canh, tình dục mạnh hơn cũng tắt ngấm, bị vo thành một cục nhét vào lồng sắt.
Cố Quân hít sâu mấy hơi liền, muốn quát vào mặt Trường Canh một tiếng “trong trường hợp này gọi linh tinh gì thế”, song nghĩ lại thì – người ta quả thật cũng chẳng gọi sai.
Nghe nói một số nam nhân lúc riêng tư đặc biệt thích cảm giác cấm kỵ bội đức này, rất thích để bạn tình ở trên giường gọi lung tung, đáng tiếc Cố Quân tuyệt đối không có sở thích này, hơn nữa hoàn toàn không lý giải nổi, trong một năm nửa năm này, y vất vả lắm mới quen với việc Trường Canh gọi thẳng tên tự, dần dần không coi người ta là con nuôi nữa, ai ngờ thời điểm mấu chốt này chợt đụng phải hai chữ “nghĩa phụ”, thật sự váng hết cả đầu.
Trường Canh hình như hoàn toàn không nhận thấy sự khó chịu của y, khó lòng kiềm chế gọi mấy tiếng liền, hôn môi y không hề có trình tự, trong thân mật lại có chút thành kính khiến lão lưu manh như ngồi trên chông, phối hợp với cách xưng hô “nghĩa phụ” này, hiệu quả thật tuyệt hảo.
Cố Quân như bị kiến bò khắp người, rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu: “Đừng gọi như vậy.”
Trường Canh dừng lại, lặng lẽ nhìn chăm chú y một lát, bỗng nhiên phục xuống bên tai y nói: “Nghĩa phụ, không thấy rõ thì nhắm mắt lại, được không?”
Cố Quân dù điếc lòi cũng nghe ra y cố ý, huống chi còn chưa kịp điếc hẳn: “… Ngươi gan lắm rồi?”
Đôi mắt Trường Canh bên trong màn giường tối đen sáng đến kinh tâm động phách, không nghe theo mà hạ giọng vừa thấp vừa dịu dàng, rủ rỉ như làm nũng: “Nghĩa phụ, năm đó người từng nói ‘cho dù đến kinh thành rồi, cũng có người che chở con’, còn nhớ chứ?”
Sắc mặt Cố Quân thay đổi vài lần, thật sự không thể nào chống cự chiêu mới lấy mình ra tiêu khiển này, đành phải lập kế hoạch rút lui theo tính chiến lược, đẩy Trường Canh nói: “Được rồi, đừng có mà không biết xấu hổ, nên làm gì thì làm… A!”
“Con nên làm gì?” Trường Canh nhờ sự thuận tiện của tư thế vừa rồi đè y lại, tay đã thò ra sau lưng Cố Quân, lúc ở Gia Dự quan bó xương cho ai đó đã sờ ráo hết rồi, lúc này đột nhiên ra tay với sự ổn chuẩn ác của đại phu. Cố Quân run bắn lên, theo bản năng muốn cuộn mình lại, bị Trường Canh ấn liền mấy huyệt vị, nửa người tê rần, bấy giờ Trường Canh mới thủng thỉnh nói nốt nửa câu sau, “Không phải nghĩa phụ mới cáo ốm thay con, muốn thương con à?”
Cố Quân: “…”
Y phát hiện mình năm nay chỉ sợ là không được may mắn, hơi phạm Thái Tuế, liên tiếp lật thuyền trong mương.
Chớp mắt mà thái dương đã treo cao giữa trời, nắng rọi khắp nơi.
Ánh dương đầu hạ rạng rỡ chẳng thèm phân bua xuyên qua màn giường, rọi vào từng luồng, đôi mắt Trường Canh còn xán lạn hơn mặt trời, chân chính hiểu được thế nào là “nhiều năm si tâm vọng tưởng, một sớm tẩu hỏa nhập ma”. Ác mộng đáng sợ hơn hiện thực, hiện thực khiến người ta điên cuồng hơn nhiều mộng xuân.
Sau cơn điên cuồng lại không cảm thấy trống rỗng chút nào, trong lòng y rất vững, từ thuở chào đời chưa từng vững như vậy, hai tay quanh quẩn mãi trên người Cố Quân không chịu thôi, không ngừng gọi bên tai Cố Quân, chính mình cũng cảm thấy mình hơi phiền, nhưng cứ không cách nào tự khống chế, không dừng lại được.
Y lúc thì “nghĩa phụ” lúc lại “Tử Hi”, gọi lung tung một hồi, dán sát vào tai, làm kẻ điếc sau khi dược hiệu hết cũng bị bắt phải nghe. Cố Quân còn cảm giác được hơi nóng không dứt bên tai, ban nãy sai một ý nghĩ mà lỡ mất tiên cơ, bị tiểu tử kia giày vò đủ, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ còn không cho ngủ, quả thực chẳng có chỗ nào để nói phải trái, tức giận hất y ra: “Đừng ồn ào!”
Trường Canh liếc thấy vẻ mệt mỏi trên mặt y, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhẹ nhàng ấn thắt lưng y, lực đạo vừa đúng không yếu không mạnh, vừa đỡ mệt vừa không chạm đến chỗ ngứa đầy ma tính khắp người Cố Quân.
Cố Quân: “…”
Tức là trước kia y toàn cố ý thôi!
Họ Trần dạy y rốt cuộc là trị bệnh cứu người hay là tà ma ngoại đạo!
Cố Quân đang định nổi cơn tam bành, đột nhiên, Trường Canh chau mày, bàn tay ấn nhẹ vài cái trên xương ở vùng ngực bụng Cố Quân, sau đó nắm mạch môn cổ tay.
Cố Quân cả giận nói: “Ngươi có thôi…”
Trường Canh: “Vết thương mới có từ khi nào?”
Cố Quân: “…”
Toi rồi, ngoại trừ tà ma ngoại đạo hình như họ Trần còn thật sự dạy y một chút chân tài thực học, cái này cũng sờ ra được!
Trong lúc nguy cấp, Cố Quân đành phải giở trò “ta điếc, ta chả nghe thấy gì đâu”, vẻ mặt vô tội mà trở mình, đưa lưng lại Trường Canh không nhúc nhích nữa, ra vẻ mình đã ngủ rồi, kẻ không phận sự có thể quỳ an.
Trường Canh kiểm tra y từ đầu đến chân, nhưng vết thương do vụ nổ đáng sợ lần đó dù sao cũng qua một thời gian rồi, thứ nhất y thuật của Trường Canh không thần như Trần Khinh Nhứ, thứ hai thương của Cố Quân đã khỏi bảy tám phần, không tra được gì, vậy là hai người cứ thế lừa gạt đối phương.
Nhạn vương điện hạ cả ngày cáo ốm không lộ diện, trong cung và Sở quân cơ với một đám trọng thần nhao nhao phái người tới thăm hỏi, đều bị Hoắc Đan đuổi đi. Hoắc Đan xuất thân quân ngũ, chủ soái có lệnh tất nhiên nói một là một, nói không cho quấy rầy là không dám quấy rầy, im lặng đứng ngoài cổng làm môn thần, đồng thời còn đang nghĩ hoài không tài nào hiểu nổi chuyện “Đại soái vào bằng cách nào”, rảnh quá bèn chỉnh đốn lại gia tướng phòng ngự lơ là của hầu phủ.
Cố Quân chạy về sớm hai ngày như vội đi đầu thai, lại một đêm không ngủ, vất vả lắm mới được ăn một bữa mặn còn không đúng tư thế, xém nữa nghẹn chết, quả thực tâm thần đều mệt lử, ngủ một giấc đến buổi chiều, sau khi dậy cảm thụ trên thể xác và tinh thần vẫn hết sức kì quỷ, cũng không biết ai mới là người nghỉ ốm đây.
Y muốn nổi giận một phen, lại cảm thấy vì việc nhỏ nhặt này mà nổi giận không khỏi có vẻ hẹp hòi, đành phải bấm bụng nhịn, nghĩ: “Lần tới nhất định phải khâu miệng y lại.”
Cố Quân sau khi dậy lần mò tìm kính lưu ly khắp nơi, nhưng vật be bé kia chẳng biết đi đâu mất tiêu, tìm cả buổi cũng không thấy, lại bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Trường Canh dán sát vào tai y nói: “Bọn Thẩm tướng quân còn chưa tới, hôm nay ngươi không cần ra ngoài, không dùng thuốc được không? Để ta trông nom ngươi.”
Cố Quân vốn cũng không hay dùng, có hay không đều được, bèn gật đầu: “Không cần trông nom, ta quen rồi, không tìm thấy kính, đi lấy cái mới cho ta đi.”
Trường Canh ôm y nói: “Kính lưu ly là ta lấy đấy.”
Quan hệ giữa hai người tựa hồ đã xảy ra biến hóa vi diệu, không nói rõ được.
Kỳ thực từ nhỏ – lúc còn là cha con nuôi, quan hệ của hai người đã hết sức thân mật, cho đến trong chiến tranh tâm ý của Trường Canh bộc lộ không kiêng dè gì, Cố Quân thoạt tiên mềm lòng thỏa hiệp, thậm chí hãm sâu trong đó, thư nhà và chiến báo luôn đi cùng nhau, liên tiếp không ngừng, tình ý không thể nói là không sâu đậm… Song lại đều không tiêu hồn như lúc này, tựa hồ cho dù ngoại địch vây kinh lần nữa cũng có thể ném ra sau đầu, thiên địa đều tan trong tấc lòng, không màng đến cái gì khác.
Cố Quân sửng sốt hỏi: “Ngươi lấy kính lưu ly của ta làm gì?”
Trường Canh cười nói: “Thích.”
Nói đoạn, y cẩn thận giúp Cố Quân mặc quần áo, lại khom lưng đi giày hộ, rất tận tâm tận lực, cẩn thận chu đáo.
Nhạn vương điện hạ từ sáng đến tối áo trắng cấm dục như hòa thượng, ai không biết còn tưởng y chính nhân quân tử cỡ nào, song qua vụ này, Cố Quân xem như đã lĩnh giáo, dưới cái vẻ đạo mạo ấy, trong lòng người này có một đống “tình thú” không thể tưởng tượng, người bình thường chẳng tài nào lý giải nổi.
Thích cái gì? Thích y mù hả?
Trường Canh không nói lớn tiếng lắm, để Cố Quân nghe thấy, liền luôn rủ rỉ bên tai, nói mấy câu kiểu “cẩn thận bậc cửa” cũng như vành tai tóc mai chạm nhau, đi tới cạnh cửa, Cố mù dở đưa tay vịn khung cửa theo bản năng, bị y ôn nhu mà không phân bua gì chặn ngang, Trường Canh tùy hứng nói: “Đừng chạm vào thứ gì khác, ngươi cứ vịn ta là được.”
Cảm giác hoàn toàn nắm giữ trong tay trước nay chưa từng có sắp làm Trường Canh say mê phát điên, giây lát cũng không muốn buông tay, nói hai câu liền sấn lại muốn hôn một cái, không biết chán, chưa được một lúc đã làm Cố Quân nổi hết da gà.
Có đánh chết Cố Quân cũng chẳng tài nào hiểu nổi, một người vốn vừa xa cách vừa khắc chế, thay quần áo cho y cũng phải phi lễ chớ nhìn, rốt cuộc làm sao mà lên giường một lần liền biến thành dáng vẻ điên dại như hiện tại?
Cố Quân: “Dù không nhìn thấy thì ta cũng chưa tàn phế, ngươi không cần đỡ hoài – không phải cả ngày bận đến tối mày tối mặt à?”
Trường Canh: “Vậy ngươi theo ta đến thư phòng đi.”
Sau khi Cố Quân đi, thư phòng của y cơ bản là địa bàn của Trường Canh, Cố Quân thường niên ở biên quan nhất thời cũng thấy hơi xa lạ. Trường Canh đỡ y ngồi xuống, ánh dương từ một góc độ hết sức quen thuộc rọi lên mặt người trong thư phòng, Cố Quân bỗng nhiên có sở cảm, duỗi chân, quả nhiên đụng phải một cái ghế đẩu dưới gầm bàn: “Thứ này vậy mà vẫn còn.”
Trường Canh cúi người nhặt cái ghế lên, chỉ thấy trên ghế vẽ mấy con rùa nhỏ sống động như thật, cắn đuôi nhau làm thành một vòng, bên cạnh nét chữ trẻ con vụng về khắc “Thần quy tuy thọ, thập tắc vi chi(1)”.
… Râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Trường Canh cười một lúc lâu, kéo tay Cố Quân lại đặt trên vết khắc kia, hỏi: “Ngươi khắc à?”
“Đừng cười, hồi nhỏ ta cũng chẳng nghiêm túc đọc sách được mấy hôm đâu,” Cố Quân hơi cong khóe mắt, “Sách đều là ở trong cung đọc cùng bọn Hoàng thượng và Ngụy vương. Bản thân lão Hầu gia học vấn lơ là bình thường, cũng chỉ có binh thư là xem hơi nhiều, bèn tìm một lão hủ nho hủ phát khiếp tới đọc kinh cho ta nghe, nghe chưa được một giờ ba khắc đã ngủ gục, vậy nên ta chỉ có thể tự tìm trò vui cho mình – À, ngươi bận thì cứ làm việc đi, hình như lâu lắm rồi ta không về nhà, để ta đi dạo một chút.”
“Đừng,” Trường Canh vội nói, “Ta thích nghe ngươi kể, sau đó thì sao?”
Cố Quân vẻ mặt khó xử – đây thật sự không phải chuyện gì đẹp mặt, chỉ là Trường Canh hiếm khi mở lòng, Cố Quân coi như để y vui, liền tiếp tục: “Ta khi đó chuyên môn gây chuyện, tiên sinh cũng bị ta hành hạ, không dám quản giáo trước mặt, chạy đi mách lão Hầu gia, lão Hầu gia không phải đánh thì là phạt ta trung bình tấn trên ghế, run một cái là té, mẹ nó thực không giống cha ruột chút nào… Sau đó ta cảm thấy lão râu dê đó suốt ngày mách lẻo, khốn nạn quá thể, hợp kế với Thẩm Quý Bình, trộm ít thuốc xổ bỏ vào trà của tiên sinh.”
“Thuốc xổ vốn cũng chẳng có gì, chỉ là hai ta đều còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, tiên sinh lại tuổi cao sức yếu, uống vào suýt nữa mất mạng. Cố gia hai trăm năm chưa từng có bại gia tử điên khùng như vậy, lão Hầu gia nổi cơn tam bành, muốn đánh chết ta, may mà công chúa ngăn cản… Ừm, mẹ ta sau đó thừa nhận, lúc ấy không phải là bà không muốn đánh ta, mà là vì bản thân bà thể hàn không dễ đẻ, sợ đánh chết ta làm Cố gia tuyệt tự.”
Trường Canh tưởng tượng một chút, cảm thấy mình mà có thằng con giặc cỏ như vậy thì cũng phải đập chết nó, song lập tức nhớ tới đứa trẻ lì lợm ấy là Cố Quân, lại cảm thấy nếu mình là lão Hầu gia, cho dù người này thực sự làm chết người, chắc mình cũng chỉ đành đến nhà đền mạng, chứ tuyệt đối không nỡ đụng vào một sợi lông.
Y phì cười một lúc lâu, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Quân dừng lại, nụ cười trên mặt thật sự có phần không duy trì nổi nữa, thần sắc hơi thu lại, trầm mặc chốc lát mới nói: “Sau đó hai người họ cảm thấy tiếp tục như vậy thì ta phải vô pháp vô thiên, bèn dẫn cả ta đến trú địa Huyền Thiết doanh ở Bắc cương.”
Thời thơ ấu chó khinh mèo ghét của y cứ thế bất ngờ dừng lại.
—“Thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc chiến chi, địch tắc năng phân chi.” Tức là trong tác chiến thực tế, nếu ta gấp mười địch, thì bao vây tiêu diệt, gấp năm lần thì tiến công, gấp đôi thì cố gắng chiến thắng, lực lượng tương đương thì nghĩ cách tiêu diệt từng bộ phận – xuất xứ từ Binh pháp Tôn Tử.
Một người có phân lượng quá nặng, đôi khi đè trĩu khiến y khó mà gánh nổi.
Có một lần Liễu Nhiên đại sư từng bảo y, “Nỗi khổ của con người, ở cầm không ở buông, cầm càng nhiều, hai tay càng đầy, thì càng khó bước đi hơn,” Trường Canh rất có sở cảm, thừa nhận hắn nói đúng, nhưng một Cố Quân với y mà nói, đã nặng như ngàn cân, y lại không thể nào buông được – bởi vì buông người này xuống, thì tay y sẽ trống không.
Một người nếu sống hoàn toàn không có niệm tưởng, thế chẳng phải sẽ biến thành một lá cờ rách đu đưa mặc gió thổi sao? Cố Quân giơ tay ôm lấy vai y, gõ nhẹ lên cổ y, Trường Canh bị đau, lại vẫn nhìn thẳng đối phương không tránh không né.
Cố Quân: “Tại sao ta phải bắt ngươi xông pha núi đao biển lửa?”
“Ta muốn một ngày kia quốc gia hưng thịnh, bách tính có việc để làm, bốn biển yên ổn, tướng quân của ta không cần tử thủ biên quan nữa, muốn như Phụng Hàm công liên tục đấu tranh, tháo gỡ bế tắc giữa hoàng quyền và tử lưu kim, muốn để những hỏa cơ chạy trên mặt đất đó đều ở dưới ruộng đồng, trong trường diên bay trên trời ngồi đầy lữ nhân bình thường dắt díu gia đình về quê hương thăm người thân… Mỗi người đều có thể sống có tôn nghiêm.” Trường Canh nắm chặt tay y, đan năm ngón vào kẽ tay y, thân mật quấn lấy nhau.
Cố Quân nghệt ra, đây là lần đầu tiên Trường Canh thổ lộ suy nghĩ trong lòng với y, khiến y cũng có phần khó kiềm chế nhiệt huyết.
Đáng tiếc nghĩ kỹ lại mới thấy, vô luận loại nào, nghe đều như là không thể đạt thành.
“Ta có thể làm được, Tử Hi, ngươi để ta thử xem.” Trường Canh thấp giọng nói.
Y đã mang trên người sức của “tà thần”, chẳng lẽ không thể thử gạt thế đạo huyết sắc, mở ra một con đường phàm nhân chưa từng có bao giờ?
Năm ấy ở Nhạn Hồi trấn, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cũng từng thổ lộ với tướng quân trẻ tuổi chẳng qua mới nhược quán nguyện cảnh không uổng kiếp này, lúc đó Cố Quân còn khinh cuồng hắt cho y một chậu nước lạnh, hờ hững bảo rằng “anh hùng đều không có kết cục tốt”. Mà hiện giờ, cát vàng đại mạc mấy chuyến, vào ra cung khuyết thiên lao, bản thân Cố tướng quân thực sự đã cảm nhận được thế nào là “anh hùng đều không có kết cục tốt”, nhưng y chẳng cách nào nói thế với Trường Canh nữa.
Lấy mình đo người, nếu lúc này có ai chỉ mũi y mà bảo: “Cố Quân, ngươi mau mau cút về hầu phủ dưỡng lão đi, sống đến bây giờ đã là vận khí tốt rồi, còn chưa chịu rút đi thì sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải chết không có chỗ chôn.”
Mình sẽ nghĩ thế nào đây?
Thế đạo hiện giờ, một chân nước lạnh một chân bùn lầy, người ở trong đó không tránh khỏi khó cất bước, đi thời gian dài, từ trong ra ngoài đều lạnh ngắt, có trái tim còn chảy nhiệt huyết ra bên ngoài, kiên trì một con đường biết rõ không thể đi, là không hề dễ dàng, nếu người khác… đặc biệt là chí thân cũng đến tạt nước lạnh làm vật cản, chẳng phải là quá đáng thương?
Y hồi lâu không nói gì, Trường Canh đang có chút căng thẳng không dễ phát hiện, thì Cố Quân bỗng nhiên mở miệng: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngươi còn muốn ta nói gì? Nam nhân nói quá nhiều sẽ không có thời gian làm việc khác, đạo lý này ngươi có hiểu không?”
Trường Canh sửng sốt, lại thấy Cố Quân đạn chỉ, ngọn đèn măng-sông ngắc ngoải ở đầu giường lập tức tắt phụt. Trời còn chưa mờ sáng, trong phòng thoáng cái tối om, màn giường bình thường luôn treo lên rơi xuống như phủ kín trời đất, bị một chút gió lạnh buổi sớm lùa qua cửa sổ thổi hơi đong đưa, Trường Canh chưa kịp phản ứng, hông chợt lỏng ra, đai lưng chẳng biết bị rút mất từ lúc nào, y còn chưa định thần lại khỏi lời thề “núi đao biển lửa”, mặt thoắt cái đỏ bừng.
“Tử, Tử Hi…”
Cố Quân không chút để ý mà đáp một tiếng, sốt ruột hất bay mảnh lụa trên tay, lười nhác dựa lên đống chăn gấm mềm mại, đầu ngón tay lướt qua vạt áo Trường Canh: “Năm đó lúc ở biệt viện ôn tuyền, ngươi nói ngươi từng nghĩ tới ta… Nghĩ như thế nào vậy?”
Trường Canh: “…”
“Không phải rất giỏi ăn nói à?” Cố Quân cười nhẹ bảo, “Nói nghe xem nào.”
Trường Canh chưa từng gặp kiểu tán tỉnh vừa trêu chọc vừa chòng ghẹo như thế, lưỡi lập tức líu lại: “Ta… ta…”
“Trên việc này, chỉ biết nghĩ thôi là không thể được.” Cố Quân cách quần áo mơn trớn thắt lưng Trường Canh, sờ soạng đùi y một phen không nhẹ không mạnh, Trường Canh suýt nữa bật dậy, thở cũng không nổi, đỡ trái hở phải mà bắt lấy bàn tay tác quái khắp nơi của Cố Quân, một ngọn lửa đốt từ bụng tới tận cổ, cảm thấy mình sắp cháy thành tro bụi.
Cố Quân đã đẩy vạt áo y ra.
Ngực chợt lạnh, Trường Canh mới đột nhiên nhận ra điều gì, vội đè tay Cố Quân lại, song đã không còn kịp – những vết sẹo lớn nhỏ ở ngực và dưới cổ bất ngờ lộ hết ra, bị ngón tay hơi chai ấy chạm vào, mùi vị quả thực không cần đề cập. Trường Canh một mặt không nhịn được tránh né, một mặt miệng lưỡi khô khốc, hai tai hơi ù, không biết nên tiến hay lùi.
Cố Quân đi gấp mấy ngày liền, lại chờ một đêm ở bên giường, chút dược hiệu trên người khéo thế nào lại mất đúng vào lúc này, bắt đầu không thấy rõ, song bầu không khí đang tuyệt, y cũng không tiện lấy kính lưu ly ra đeo – đeo thứ đó thật sự chẳng khác nào trường tý sư chuẩn bị tháo cương giáp cả, mất hết cả hứng.
Lúc này y toàn bằng xúc cảm đôi tay, lướt qua các vết sẹo lồi lõm trên người Trường Canh, so với chính mắt nhìn thấy còn đau lòng hơn.
Cố Quân: “Có đau không?”
Trường Canh cúi đầu, nhìn sâu vào mắt y, đáp một nẻo: “Kết vảy lâu rồi.”
Trong lòng Cố Quân nhất thời trỗi lên đủ mọi mùi vị, ngay cả sắc tâm sục sôi cũng giảm bớt, y híp đôi mắt dần mơ hồ, cẩn thận vuốt ve những vết sẹo ấy, Trường Canh thật sự không chịu nổi, không nhịn được khẽ nức nở một tiếng, túm cổ tay Cố Quân.
“Đừng sợ,” Cố Quân dỗ dành, “Ta thương ngươi.”
Nếu tên mù dở này thấy được biểu cảm của Trường Canh hiện giờ, có lẽ sẽ không nói hai chữ “đừng sợ” đâu.
Trường Canh cúi xuống hôn y, Cố Quân bị hôn đến bốc hỏa trong lòng, đang muốn vùng lên xử người này ngay tại chỗ, đột nhiên Trường Canh không biết bị bệnh gì, mà buột miệng gọi một tiếng: “Nghĩa phụ…”
Cố Quân: “…”
Y lập tức nhũn ra vì câu này của Trường Canh, tình dục mạnh hơn cũng tắt ngấm, bị vo thành một cục nhét vào lồng sắt.
Cố Quân hít sâu mấy hơi liền, muốn quát vào mặt Trường Canh một tiếng “trong trường hợp này gọi linh tinh gì thế”, song nghĩ lại thì – người ta quả thật cũng chẳng gọi sai.
Nghe nói một số nam nhân lúc riêng tư đặc biệt thích cảm giác cấm kỵ bội đức này, rất thích để bạn tình ở trên giường gọi lung tung, đáng tiếc Cố Quân tuyệt đối không có sở thích này, hơn nữa hoàn toàn không lý giải nổi, trong một năm nửa năm này, y vất vả lắm mới quen với việc Trường Canh gọi thẳng tên tự, dần dần không coi người ta là con nuôi nữa, ai ngờ thời điểm mấu chốt này chợt đụng phải hai chữ “nghĩa phụ”, thật sự váng hết cả đầu.
Trường Canh hình như hoàn toàn không nhận thấy sự khó chịu của y, khó lòng kiềm chế gọi mấy tiếng liền, hôn môi y không hề có trình tự, trong thân mật lại có chút thành kính khiến lão lưu manh như ngồi trên chông, phối hợp với cách xưng hô “nghĩa phụ” này, hiệu quả thật tuyệt hảo.
Cố Quân như bị kiến bò khắp người, rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu: “Đừng gọi như vậy.”
Trường Canh dừng lại, lặng lẽ nhìn chăm chú y một lát, bỗng nhiên phục xuống bên tai y nói: “Nghĩa phụ, không thấy rõ thì nhắm mắt lại, được không?”
Cố Quân dù điếc lòi cũng nghe ra y cố ý, huống chi còn chưa kịp điếc hẳn: “… Ngươi gan lắm rồi?”
Đôi mắt Trường Canh bên trong màn giường tối đen sáng đến kinh tâm động phách, không nghe theo mà hạ giọng vừa thấp vừa dịu dàng, rủ rỉ như làm nũng: “Nghĩa phụ, năm đó người từng nói ‘cho dù đến kinh thành rồi, cũng có người che chở con’, còn nhớ chứ?”
Sắc mặt Cố Quân thay đổi vài lần, thật sự không thể nào chống cự chiêu mới lấy mình ra tiêu khiển này, đành phải lập kế hoạch rút lui theo tính chiến lược, đẩy Trường Canh nói: “Được rồi, đừng có mà không biết xấu hổ, nên làm gì thì làm… A!”
“Con nên làm gì?” Trường Canh nhờ sự thuận tiện của tư thế vừa rồi đè y lại, tay đã thò ra sau lưng Cố Quân, lúc ở Gia Dự quan bó xương cho ai đó đã sờ ráo hết rồi, lúc này đột nhiên ra tay với sự ổn chuẩn ác của đại phu. Cố Quân run bắn lên, theo bản năng muốn cuộn mình lại, bị Trường Canh ấn liền mấy huyệt vị, nửa người tê rần, bấy giờ Trường Canh mới thủng thỉnh nói nốt nửa câu sau, “Không phải nghĩa phụ mới cáo ốm thay con, muốn thương con à?”
Cố Quân: “…”
Y phát hiện mình năm nay chỉ sợ là không được may mắn, hơi phạm Thái Tuế, liên tiếp lật thuyền trong mương.
Chớp mắt mà thái dương đã treo cao giữa trời, nắng rọi khắp nơi.
Ánh dương đầu hạ rạng rỡ chẳng thèm phân bua xuyên qua màn giường, rọi vào từng luồng, đôi mắt Trường Canh còn xán lạn hơn mặt trời, chân chính hiểu được thế nào là “nhiều năm si tâm vọng tưởng, một sớm tẩu hỏa nhập ma”. Ác mộng đáng sợ hơn hiện thực, hiện thực khiến người ta điên cuồng hơn nhiều mộng xuân.
Sau cơn điên cuồng lại không cảm thấy trống rỗng chút nào, trong lòng y rất vững, từ thuở chào đời chưa từng vững như vậy, hai tay quanh quẩn mãi trên người Cố Quân không chịu thôi, không ngừng gọi bên tai Cố Quân, chính mình cũng cảm thấy mình hơi phiền, nhưng cứ không cách nào tự khống chế, không dừng lại được.
Y lúc thì “nghĩa phụ” lúc lại “Tử Hi”, gọi lung tung một hồi, dán sát vào tai, làm kẻ điếc sau khi dược hiệu hết cũng bị bắt phải nghe. Cố Quân còn cảm giác được hơi nóng không dứt bên tai, ban nãy sai một ý nghĩ mà lỡ mất tiên cơ, bị tiểu tử kia giày vò đủ, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ còn không cho ngủ, quả thực chẳng có chỗ nào để nói phải trái, tức giận hất y ra: “Đừng ồn ào!”
Trường Canh liếc thấy vẻ mệt mỏi trên mặt y, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhẹ nhàng ấn thắt lưng y, lực đạo vừa đúng không yếu không mạnh, vừa đỡ mệt vừa không chạm đến chỗ ngứa đầy ma tính khắp người Cố Quân.
Cố Quân: “…”
Tức là trước kia y toàn cố ý thôi!
Họ Trần dạy y rốt cuộc là trị bệnh cứu người hay là tà ma ngoại đạo!
Cố Quân đang định nổi cơn tam bành, đột nhiên, Trường Canh chau mày, bàn tay ấn nhẹ vài cái trên xương ở vùng ngực bụng Cố Quân, sau đó nắm mạch môn cổ tay.
Cố Quân cả giận nói: “Ngươi có thôi…”
Trường Canh: “Vết thương mới có từ khi nào?”
Cố Quân: “…”
Toi rồi, ngoại trừ tà ma ngoại đạo hình như họ Trần còn thật sự dạy y một chút chân tài thực học, cái này cũng sờ ra được!
Trong lúc nguy cấp, Cố Quân đành phải giở trò “ta điếc, ta chả nghe thấy gì đâu”, vẻ mặt vô tội mà trở mình, đưa lưng lại Trường Canh không nhúc nhích nữa, ra vẻ mình đã ngủ rồi, kẻ không phận sự có thể quỳ an.
Trường Canh kiểm tra y từ đầu đến chân, nhưng vết thương do vụ nổ đáng sợ lần đó dù sao cũng qua một thời gian rồi, thứ nhất y thuật của Trường Canh không thần như Trần Khinh Nhứ, thứ hai thương của Cố Quân đã khỏi bảy tám phần, không tra được gì, vậy là hai người cứ thế lừa gạt đối phương.
Nhạn vương điện hạ cả ngày cáo ốm không lộ diện, trong cung và Sở quân cơ với một đám trọng thần nhao nhao phái người tới thăm hỏi, đều bị Hoắc Đan đuổi đi. Hoắc Đan xuất thân quân ngũ, chủ soái có lệnh tất nhiên nói một là một, nói không cho quấy rầy là không dám quấy rầy, im lặng đứng ngoài cổng làm môn thần, đồng thời còn đang nghĩ hoài không tài nào hiểu nổi chuyện “Đại soái vào bằng cách nào”, rảnh quá bèn chỉnh đốn lại gia tướng phòng ngự lơ là của hầu phủ.
Cố Quân chạy về sớm hai ngày như vội đi đầu thai, lại một đêm không ngủ, vất vả lắm mới được ăn một bữa mặn còn không đúng tư thế, xém nữa nghẹn chết, quả thực tâm thần đều mệt lử, ngủ một giấc đến buổi chiều, sau khi dậy cảm thụ trên thể xác và tinh thần vẫn hết sức kì quỷ, cũng không biết ai mới là người nghỉ ốm đây.
Y muốn nổi giận một phen, lại cảm thấy vì việc nhỏ nhặt này mà nổi giận không khỏi có vẻ hẹp hòi, đành phải bấm bụng nhịn, nghĩ: “Lần tới nhất định phải khâu miệng y lại.”
Cố Quân sau khi dậy lần mò tìm kính lưu ly khắp nơi, nhưng vật be bé kia chẳng biết đi đâu mất tiêu, tìm cả buổi cũng không thấy, lại bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Trường Canh dán sát vào tai y nói: “Bọn Thẩm tướng quân còn chưa tới, hôm nay ngươi không cần ra ngoài, không dùng thuốc được không? Để ta trông nom ngươi.”
Cố Quân vốn cũng không hay dùng, có hay không đều được, bèn gật đầu: “Không cần trông nom, ta quen rồi, không tìm thấy kính, đi lấy cái mới cho ta đi.”
Trường Canh ôm y nói: “Kính lưu ly là ta lấy đấy.”
Quan hệ giữa hai người tựa hồ đã xảy ra biến hóa vi diệu, không nói rõ được.
Kỳ thực từ nhỏ – lúc còn là cha con nuôi, quan hệ của hai người đã hết sức thân mật, cho đến trong chiến tranh tâm ý của Trường Canh bộc lộ không kiêng dè gì, Cố Quân thoạt tiên mềm lòng thỏa hiệp, thậm chí hãm sâu trong đó, thư nhà và chiến báo luôn đi cùng nhau, liên tiếp không ngừng, tình ý không thể nói là không sâu đậm… Song lại đều không tiêu hồn như lúc này, tựa hồ cho dù ngoại địch vây kinh lần nữa cũng có thể ném ra sau đầu, thiên địa đều tan trong tấc lòng, không màng đến cái gì khác.
Cố Quân sửng sốt hỏi: “Ngươi lấy kính lưu ly của ta làm gì?”
Trường Canh cười nói: “Thích.”
Nói đoạn, y cẩn thận giúp Cố Quân mặc quần áo, lại khom lưng đi giày hộ, rất tận tâm tận lực, cẩn thận chu đáo.
Nhạn vương điện hạ từ sáng đến tối áo trắng cấm dục như hòa thượng, ai không biết còn tưởng y chính nhân quân tử cỡ nào, song qua vụ này, Cố Quân xem như đã lĩnh giáo, dưới cái vẻ đạo mạo ấy, trong lòng người này có một đống “tình thú” không thể tưởng tượng, người bình thường chẳng tài nào lý giải nổi.
Thích cái gì? Thích y mù hả?
Trường Canh không nói lớn tiếng lắm, để Cố Quân nghe thấy, liền luôn rủ rỉ bên tai, nói mấy câu kiểu “cẩn thận bậc cửa” cũng như vành tai tóc mai chạm nhau, đi tới cạnh cửa, Cố mù dở đưa tay vịn khung cửa theo bản năng, bị y ôn nhu mà không phân bua gì chặn ngang, Trường Canh tùy hứng nói: “Đừng chạm vào thứ gì khác, ngươi cứ vịn ta là được.”
Cảm giác hoàn toàn nắm giữ trong tay trước nay chưa từng có sắp làm Trường Canh say mê phát điên, giây lát cũng không muốn buông tay, nói hai câu liền sấn lại muốn hôn một cái, không biết chán, chưa được một lúc đã làm Cố Quân nổi hết da gà.
Có đánh chết Cố Quân cũng chẳng tài nào hiểu nổi, một người vốn vừa xa cách vừa khắc chế, thay quần áo cho y cũng phải phi lễ chớ nhìn, rốt cuộc làm sao mà lên giường một lần liền biến thành dáng vẻ điên dại như hiện tại?
Cố Quân: “Dù không nhìn thấy thì ta cũng chưa tàn phế, ngươi không cần đỡ hoài – không phải cả ngày bận đến tối mày tối mặt à?”
Trường Canh: “Vậy ngươi theo ta đến thư phòng đi.”
Sau khi Cố Quân đi, thư phòng của y cơ bản là địa bàn của Trường Canh, Cố Quân thường niên ở biên quan nhất thời cũng thấy hơi xa lạ. Trường Canh đỡ y ngồi xuống, ánh dương từ một góc độ hết sức quen thuộc rọi lên mặt người trong thư phòng, Cố Quân bỗng nhiên có sở cảm, duỗi chân, quả nhiên đụng phải một cái ghế đẩu dưới gầm bàn: “Thứ này vậy mà vẫn còn.”
Trường Canh cúi người nhặt cái ghế lên, chỉ thấy trên ghế vẽ mấy con rùa nhỏ sống động như thật, cắn đuôi nhau làm thành một vòng, bên cạnh nét chữ trẻ con vụng về khắc “Thần quy tuy thọ, thập tắc vi chi(1)”.
… Râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Trường Canh cười một lúc lâu, kéo tay Cố Quân lại đặt trên vết khắc kia, hỏi: “Ngươi khắc à?”
“Đừng cười, hồi nhỏ ta cũng chẳng nghiêm túc đọc sách được mấy hôm đâu,” Cố Quân hơi cong khóe mắt, “Sách đều là ở trong cung đọc cùng bọn Hoàng thượng và Ngụy vương. Bản thân lão Hầu gia học vấn lơ là bình thường, cũng chỉ có binh thư là xem hơi nhiều, bèn tìm một lão hủ nho hủ phát khiếp tới đọc kinh cho ta nghe, nghe chưa được một giờ ba khắc đã ngủ gục, vậy nên ta chỉ có thể tự tìm trò vui cho mình – À, ngươi bận thì cứ làm việc đi, hình như lâu lắm rồi ta không về nhà, để ta đi dạo một chút.”
“Đừng,” Trường Canh vội nói, “Ta thích nghe ngươi kể, sau đó thì sao?”
Cố Quân vẻ mặt khó xử – đây thật sự không phải chuyện gì đẹp mặt, chỉ là Trường Canh hiếm khi mở lòng, Cố Quân coi như để y vui, liền tiếp tục: “Ta khi đó chuyên môn gây chuyện, tiên sinh cũng bị ta hành hạ, không dám quản giáo trước mặt, chạy đi mách lão Hầu gia, lão Hầu gia không phải đánh thì là phạt ta trung bình tấn trên ghế, run một cái là té, mẹ nó thực không giống cha ruột chút nào… Sau đó ta cảm thấy lão râu dê đó suốt ngày mách lẻo, khốn nạn quá thể, hợp kế với Thẩm Quý Bình, trộm ít thuốc xổ bỏ vào trà của tiên sinh.”
“Thuốc xổ vốn cũng chẳng có gì, chỉ là hai ta đều còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, tiên sinh lại tuổi cao sức yếu, uống vào suýt nữa mất mạng. Cố gia hai trăm năm chưa từng có bại gia tử điên khùng như vậy, lão Hầu gia nổi cơn tam bành, muốn đánh chết ta, may mà công chúa ngăn cản… Ừm, mẹ ta sau đó thừa nhận, lúc ấy không phải là bà không muốn đánh ta, mà là vì bản thân bà thể hàn không dễ đẻ, sợ đánh chết ta làm Cố gia tuyệt tự.”
Trường Canh tưởng tượng một chút, cảm thấy mình mà có thằng con giặc cỏ như vậy thì cũng phải đập chết nó, song lập tức nhớ tới đứa trẻ lì lợm ấy là Cố Quân, lại cảm thấy nếu mình là lão Hầu gia, cho dù người này thực sự làm chết người, chắc mình cũng chỉ đành đến nhà đền mạng, chứ tuyệt đối không nỡ đụng vào một sợi lông.
Y phì cười một lúc lâu, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Quân dừng lại, nụ cười trên mặt thật sự có phần không duy trì nổi nữa, thần sắc hơi thu lại, trầm mặc chốc lát mới nói: “Sau đó hai người họ cảm thấy tiếp tục như vậy thì ta phải vô pháp vô thiên, bèn dẫn cả ta đến trú địa Huyền Thiết doanh ở Bắc cương.”
Thời thơ ấu chó khinh mèo ghét của y cứ thế bất ngờ dừng lại.
—“Thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc chiến chi, địch tắc năng phân chi.” Tức là trong tác chiến thực tế, nếu ta gấp mười địch, thì bao vây tiêu diệt, gấp năm lần thì tiến công, gấp đôi thì cố gắng chiến thắng, lực lượng tương đương thì nghĩ cách tiêu diệt từng bộ phận – xuất xứ từ Binh pháp Tôn Tử.
Danh sách chương