Lý Phong loạng choạng, Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn hắn ngã ngồi trên vương tọa kim điện, ngoài lý trí bỗng nhiên trỗi lên khoái ý tàn nhẫn, song y hết sức hà khắc với mình, chỉ một chớp mắt, liền thản nhiên bấm lòng bàn tay mình, dằn khoái ý thị huyết kia xuống – Y biết đó là do Ô Nhĩ Cốt gây chuyện, không hề là bản tâm.

Trường Canh mở miệng không thành tâm lắm: “Hoàng huynh bảo trọng.”

Giống như người ở sau lưng nói “phải thịt Lý Phong” không phải là y vậy.

Nhạn Bắc vương vừa lên tiếng, văn võ bá quan ngây ra như phỗng trên đại điện lập tức có phản ứng, nhao nhao phụ họa: “Hoàng thượng bảo trọng.”

Tầm mắt Lý Phong chậm rãi dừng ở Trường Canh – trên danh nghĩa, đây là đệ đệ duy nhất của hắn, hắn lại không thường có thể chú ý tới y. Từ khi tứ điện hạ Lý Mân phong vương vào triều tới nay, trên triều đường hầu như không lên tiếng, cũng không cố ý kết giao triều thần, thậm chí chưa từng mượn ngọn gió đông của Cố Quân để bắt chuyện với các võ tướng, chỉ thỉnh thoảng đàm luận thi thư với mấy hàn lâm nghèo thanh bần.

Trường Canh như chẳng mảy may chú ý tới ánh mắt hắn, mặt không đổi sắc nói: “Triệu tướng quân tuẫn quốc, Đông Hải không còn thành chắn, người Tây Dương vừa đi về hướng Bắc là lập tức có thể bức thẳng cảng Đại Cô, việc đã đến nước này, nói gì cũng muộn rồi, xin hoàng huynh gạt đi tạp niệm, sớm định đoạt.”

Đâu phải Lý Phong không biết, chỉ là lòng rối như tơ vò, nhất thời nói không nên lời.

Lúc này, Vương quốc cữu nhiều ngày liền bị đồn đãi ngoài đường giày vò đến mặt xám mày tro dò xét sắc mặt Hoàng đế, bạo gan góp lời: “Hoàng thượng, kinh giao chỉ có một Bắc đại doanh, xung quanh đều là bình nguyên bằng phẳng, nếu lúc này chạm trán, binh lực bên ta nhất định không đủ. Hơn nữa, chuyện Đàm Hồng Phi mưu phản còn chưa kết luận, Bắc đại doanh cơ hồ không người thống lĩnh, nếu quần giao Giang Nam toàn quân bị diệt, Bắc đại doanh thì được sao? Còn ai có thể bảo vệ hoàng thành bình an? Kế hoạch trước mắt… không bằng… A…”

Vương Quả chưa nói xong lời này, bởi vì ánh mắt chúng võ tướng trên đại điện đều như bạch hồng tiễn ghim vào người lão.

Lão già này còn chưa chùi sạch mông mình, mà hơi có gió thổi cỏ lay là lại cả gan xúi giục Hoàng thượng dời đô – giả như không phải ngoại ưu nội hoạn, chỉ sợ mọi người sẽ xẻ thịt lão mà ăn luôn.

Vương Quả chán chường nuốt nước bọt, khom lưng không dám thẳng dậy.

Thần sắc Lý Phong không rõ buồn vui, im lặng chốc lát, bỏ xó Vương quốc cữu, chỉ nói: “Để Đàm Hồng Phi quan phục nguyên chức, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội… Trẫm gọi các ngươi tới là nghị sự, kẻ nào còn đánh rắm, thì cút ra cho trẫm!”

Hoàng thượng trong tình thế cấp bách ngay đến lời thô tục ngoài chợ cũng gầm ra, cả đại điện lặng ngắt như tờ, mặt Vương Quả thoắt đỏ thoắt trắng.

Lý Phong hơi nóng nảy chuyển hướng sang Binh bộ Thượng thư: “Hồ ái khanh, ngươi quản lý Binh bộ, nắm lệnh kích trống, ngươi nói đi.”

Binh bộ Thượng thư trời sinh mặt mày xanh xao, mặt dài hai thước, tên “Hồ Quang”, nghe lại hơi giống “hồ qua” (quả bầu), thế nên có người lén gọi hắn là “Hồ Qua Thượng thư”.

Hồ Qua Thượng thư nghe Lý Phong nói vậy, mặt mày nhăn nhó như trái khổ qua – Lệnh kích trống trên danh nghĩa là do Binh bộ ký phát, nhưng Binh bộ khi không dám tùy tiện phát à? Hắn chỉ là một cây bút trong tay Hoàng thượng, bút cũng dám có ý kiến sao? Hồ Quang lau mồ hôi lạnh, yếu ớt mà nghĩa chính ngôn từ: “A… Hoàng thượng nói đúng, kinh kỳ là nơi gửi gắm quốc tộ Đại Lương ta, càng là nơi vạn dân hướng về, sao có thể để bọn mũi lõ xông vào? Còn ra thể thống gì! Chúng ta dù còn một binh một tốt, cũng phải tử chiến đến cùng, trước mắt rút lui giữa chừng, chẳng phải là dao động lòng quân?”

Lý Phong thật sự không kiên nhẫn nghe mấy lời vô nghĩa như bánh xe quay tròn của hắn, liền ngắt ngang: “Ta bảo ngươi nói cách đánh như thế nào!”

Hồ Quang: “…”

Mọi người đều đang trừng Vương Quả, nhưng Vương Quả nói đúng, nếu Thống soái thủy quân Giang Nam cũng đã tuẫn quốc, vùng Đông Hải ai làm tướng được? Quần giao tan tác, làm sao động binh đây?

Vạn nhất người Tây Dương tiến về phương Bắc, Bắc đại doanh và Ngự lâm quân có thể ngăn được mấy đợt pháo?

Xét từ mặt nào đó, Vương Quả cũng coi như có dũng khí, ít nhất lão đã nói ra tình hình thực tế mà mọi người không dám nói.

Hồ Quang tức thì thành một trái khổ qua thối, đầu ròng ròng mồ hôi lạnh như chảy nhựa.

Đúng lúc này, Trường Canh thình lình lên tiếng.

Nhạn Bắc vương trẻ tuổi tiến lên nói: “Hoàng huynh có muốn nghe một lời của ta?”

Hồ Quang ném ánh mắt cảm kích về hướng Trường Canh, Trường Canh ôn văn nho nhã nở nụ cười nhẹ với hắn: “Hoàng huynh trước tiên hãy bớt giận, nước đổ khó hốt, người chết cũng không thể sống lại, khốn cảnh của biên cảnh tứ phương đã thành sự thật, tranh luận nổi giận đều vô dụng, thay vì loạn trận cước, chi bằng chúng ta nghĩ xem còn cách nào sửa chữa.”

Chắc do y đi theo hòa thượng lâu ngày, trên người không dính mảy may khói lửa, ngọc thụ lâm phong đứng trước điện, tĩnh đến thấm vào ruột gan, lửa giận phừng phừng cũng không khỏi bình ổn theo.

Lý Phong âm thầm thở ra một hơi, khoát tay nói: “Ngươi nói đi.”

Trường Canh: “Trước mắt Trung Nguyên tứ phương khởi hỏa, binh mã đã động, lương thảo lại chưa xong, không khỏi tái xuất hiện cảnh tiếp viện quay vòng không được, thần đệ xin hoàng huynh mở quốc khố, đem toàn bộ tử lưu kim cấp xuống, đây là thứ nhất.”

“Đúng, ngươi đã nhắc tỉnh trẫm,” Lý Phong quay sang Hộ bộ, “Lập tức sai người sắp xếp…”

“Hoàng huynh,” Trường Canh không nhanh không chậm cắt ngang, “Thần nói là cấp xuống toàn bộ – thời điểm đặc biệt thế này, lệnh kích trống đã thành cản tay, các tướng quân còn bị đeo xiềng xích, chẳng lẽ hoàng huynh muốn trói họ lên chiến trường sao?”

Lời này đổi thành bất cứ một ai khác nói, đều là mạo phạm mười phần, nhưng không biết vì sao, từ miệng Nhạn Bắc vương nói ra, lại khiến người ta không nổi giận được.

Hồ Quang mới bị bỏ xó vội hùa theo: “Thần tán thành.”

Không đợi Lý Phong mở miệng, phía Hộ bộ đã ầm lên, Hộ bộ Thị lang lên giọng nói: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, lúc này cấp tử lưu kim xuống quả thật là giải mối nguy sém lông mày, nhưng thần nói một câu không lọt tai, vạn nhất kéo dài, ngày hôm nay chưa qua được, sau này phải làm thế nào? Năm Dần ăn lương năm Mão sao?”

Thống lĩnh Ngự lâm quân có lẽ rất muốn cắt đầu Thị lang đại nhân xuống dốc nước ra, lập tức phản bác: “Cường đạo đã đánh tới cửa, mà trong đầu chư vị đại nhân vẫn chi li tính toán, mạt tướng thật sự được mở mắt rồi – Hoàng thượng, lửa sém lông mày không dập, còn nói gì ‘cứ thế mãi’, vạn nhất tứ cảnh bị vây chết, chỉ dựa vào chút ít quặng tử lưu kim trong nước, quật ba thước đất cũng không lâu dài nổi!”

Hồ Quang như sợ không xen vào được, lại đỏ mặt tía tai hét lên theo: “Thần tán thành!”

Trường Canh còn chưa nói đến cách đẩy lùi quân địch, đã gây ra một cuộc tranh cãi, chính y ngược lại không lên tiếng, kiên nhẫn đứng yên ngoài cuộc, chờ họ kết thúc trận đấu võ mồm.

Lý Phong muốn nứt cả não, đột nhiên cảm thấy “rường cột” cả triều đều nhìn chằm chằm mảnh đất một mẫu ba lông gà vỏ tỏi, cách cục trên dưới cộng lại chẳng to bằng cái bát, nếu đuổi hết đến ngự thiện phòng, không chừng có thể cãi nhau ra một mâm món mới vĩ đại như sơn hà cẩm tú.

“Đủ rồi!” Lý Phong chợt quát một tiếng.

Xung quanh im lặng, Trường Canh đúng lúc tiếp tục: “Thần đệ còn chưa nói xong, thứ hai là hoàng huynh phải chuẩn bị sẵn sàng co cụm binh lực.”

Lời này vừa ra, quần thần lại lần nữa ồ lên, cơn giận của thiên tử cũng áp không được phía dưới om sòm vang trời, có mấy lão đại nhân trông như chuẩn bị lập tức đâm đầu vào cột vậy.

Khóe mắt Lý Phong giật một cái, lửa giận xộc lên tận cổ, miễn cưỡng dằn xuống không trút vào Trường Canh, hắn nhíu mày như nén giận, thấp giọng cảnh cáo: “A Mân, có một số lời ngươi nghĩ kỹ hẵng nói, liệt tổ liệt tông truyền giang sơn đến tay trẫm, không phải để trẫm cắt đất tự hổ.”

Trường Canh mặt không đổi sắc nói: “Thần đệ muốn thỉnh hoàng huynh sờ thử hầu bao, triều ta hiện giờ dốc hết quốc lực có thể giữ được bao nhiêu cương thổ? Đây không phải là cắt đất tự hổ, mà là tráng sĩ đoạn cổ tay, khi nên đoạn không thể không đoạn, chỉ sợ phải đợi trúng độc đã sâu, toàn cảnh bị người Tây Dương đánh tơi bời mới chịu đoạn.”

Giọng điệu nhạt nhẽo như đọc Luận ngữ tựa một chậu nước lạnh, hắt xuống đầu Lý Phong không lưu tình chút nào.

Trường Canh không ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng thượng, tiếp tục: “Thứ ba, Vương đại nhân nói không sai, trước mắt Tây Bắc có Huyền Thiết doanh tọa trấn, dù cho tổn thất nặng nề, vẫn có thể cố gắng, lửa sém lông mày chính là binh biến Đông Hải, một khi người Tây Dương tiến về phương Bắc, Bắc đại doanh chiến lực đáng lo, xa gần viện binh đều bị giam chân, vị tất chạy tới kịp, đến lúc đó hoàng huynh định làm thế nào?”

Lý Phong chớp mắt bị lời y nói ép già đi hàng chục tuổi, suy sụp rất lâu, hắn rốt cuộc mở miệng: “Tuyên… mời hoàng thúc đến.”

Trường Canh nghe thấy ý chỉ này, mắt cũng chẳng hề chớp, không hân hoan cũng không oán phẫn, giống như hết thảy đều là chuyện thuộc bổn phận, hợp tình lý.

Chúc Chân Nhỏ thở mạnh cũng không dám mà đáp một tiếng, đang toan đi thì Trường Canh đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Hoàng thượng, dẫn người khỏi thiên lao, chỉ phái Chúc công công tuyên, không khỏi như trò đùa.”

Y đã theo bản năng không tin bất cứ nội thị nào bên cạnh Lý Phong, kể cả kẻ trên danh nghĩa vẫn âm thầm giúp đỡ Cố Quân này.

Lý Phong uể oải nói: “Lúc nào rồi mà còn để ý những hư lễ này – Giang ái khanh, ngươi thay trẫm đi một chuyến.”

Chúc Chân Nhỏ cất bước nhỏ đuổi theo Giang Sung, không khỏi từ xa nhìn Trường Canh một cái.

Hắn là lão nhân trong cung, Đại Lương hiện nay cả triều văn võ, vương hầu khanh tướng đếm được, không có ai là hắn không quen thuộc, độc mỗi Nhạn Bắc vương này, từ nhỏ được Cố Quân che chở kín kẽ trong hầu phủ, lớn lên lại “không làm việc đàng hoàng” mà du lịch bốn phương, rất ít lộ diện, trừ xen lẫn trong một đám người vào triều nghe chính sự, y thậm chí không hay một mình tiến cung, cùng lắm là ngày lễ ngày tết theo Cố Quân đến thỉnh an… Mọi người cơ hồ không mảy may biết gì về y.

Không mảy may biết gì, có nghĩa là biến số.

Giang Sung và Chúc Chân Nhỏ ngựa không dừng vó, xuất cung chạy thẳng đến thiên lao, sắp tới nơi thì Chúc Chân Nhỏ đột nhiên nhớ ra, léo nhéo nói: “Không được, Giang đại nhân à, Hầu gia phải vào cung gặp thánh, mặc tù phục thì ra thể thống gì? Hay là ta lập tức kêu người xem thử triều phục nhất phẩm hầu năm nay mới may, đi lấy một bộ tới?”

Trong đầu Giang Sung đang tràn đầy bi phẫn khi nước mất nhà tan, đột nhiên bị giọng của lão thái giám kia kéo hồn về, dở khóc dở cười nói: “Chúc công công, lúc nào rồi mà ngài còn nghĩ đến những việc vụn vặt này, ta…”

Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy một người thúc ngựa đến, chớp mắt đã tới trước mắt, xuống ngựa thi lễ bái, chính là Hoắc Đan thống lĩnh gia tướng hầu phủ.

Hoắc Đan nhanh nhẹn chắp tay: “Giang đại nhân, Chúc công công, tiểu nhân là gia nô phủ An Định hầu, phụng mệnh điện hạ nhà ta, đưa vật này cho Hầu gia.”

Nói đoạn, hai tay dâng một bộ triều phục và khôi giáp.

Giang Sung giật mình – Nhạn Bắc vương mặc dù vừa nhìn đã thấy là một người cẩn thận, nhưng có cần chi tiết đến mức này không?

Vị điện hạ kia đang đề phòng ai?

Cố Quân trong thiên lao đang chán muốn chết mà xách đuôi con chuột ú kia để nó đu đưa, nhận thấy hướng gió sau lưng bất thường, y hơi kinh ngạc quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy ba bóng người từ ngoài xông vào, kẻ dẫn đầu đi như gió, tựa hồ còn mặc triều phục.

Tiếp đó, cửa lao đóng kín mở rộng ra, mùi cung hương đặc biệt xộc vào mũi Cố Quân, còn lẫn mùi đàn hương riêng biệt trên người Lý Phong.

Cố Quân híp mắt, nhận ra kẻ cao to vạm vỡ chính là Chúc Chân Nhỏ.

Nếu là muốn thẩm vấn y, quyết không có đạo lý trực tiếp phái Chúc Chân Nhỏ tới, loại người như Lý Phong cũng không thể tự tát vào mặt mình, thay đổi xoành xoạch mà bắt rồi lại thả, như vậy chỉ có thể là…

Nụ cười trên mặt biến mất, Cố Quân thầm nghĩ: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Giang Sung nhanh chóng nói câu gì đó, Cố Quân căn bản không nghe thấy, chỉ bắt được vài từ “địch tập… triệu…”, chẳng hiểu gì hết, đành phải mù mờ giả bộ ổn trọng khi Thái Sơn đổ mà bất động, lấy bất biến ứng vạn biến mà gật đầu.

Giang Sung bị sự trấn định bất động như núi của y ảnh hưởng, nhất thời cảm thấy rất vững vàng, sự lo âu chợt nóng chợt lạnh tràn lòng rơi hết xuống bụng, suýt nữa rớt nước mắt: “Đại Lương có lương trụ như Hầu gia, quả thật là may mắn của vạn dân.”

Cố Quân mù tịt nghĩ bụng: “Mẹ ơi, lại nói gì nữa vậy?”

Ngoài mặt lại chỉ tùy tay vỗ vai Giang đại nhân, nhanh nhẹn phân phó: “Dẫn đường đi.”

May mà lúc này Hoắc Đan tiến lên một bước, dâng triều phục cho y, đồng thời tháo một bầu rượu trên hông: “Điện hạ bảo ta mang cho Hầu gia xua hàn.”

Cố Quân mở nắp ngửi qua liền biết là thuốc, tức khắc như được đại xá thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch.

Hoắc Đan thuần thục giúp y thay quần áo, tốt xấu gì cũng tươm tất hơn, đoàn người lao thẳng vào cung, An Định hầu vừa điếc vừa mù miễn cưỡng đi chung, lần đầu tiên ngóng trông thuốc mau có tác dụng như vậy.

Cho tới khi họ chạy đến chân tường cung, tai Cố Quân mới như kim châm mà chậm rãi khôi phục tri giác.

Y thản nhiên đưa tay ra hiệu cho Hoắc Đan, Hoắc Đan hiểu ý, vội tiến lên hai bước, kề tai y, lặp lại một lần đầu đuôi ngọn ngành những lời Giang Sung nói trong thiên lao.

Cố Quân chưa kịp nghe xong, cái đầu vốn đau muốn nổ tung “uỳnh” một tiếng đứt dây, hoa vàng nhảy nhót trước mắt, bước chân hoảng loạn lảo đảo, Hoắc Đan đỡ lấy tay y: “Đại soái!”

Giang Sung giật mình đánh thót, không biết An Định hầu vừa rồi còn trấn định đến khác người đột nhiên bị bệnh gì, thấy sắc mặt Cố Quân khó coi như người chết, vội căng thẳng hỏi: “Hầu gia, sao vậy?”

“Huyền Thiết doanh thiệt hại quá nửa”, “Bắc cương đại quan liên tiếp thất thủ”, “Triệu tướng quân tuẫn quốc”, “Kho quân nhu Tây Nam bị nổ”… Dăm ba câu ấy hóa thành những lưỡi đao trí mạng, xoay tròn chui vào tứ chi bách hài của Cố Quân, ngực y đau nhói một trận, trong cổ trào lên vị tanh ngọt.

Gân xanh hơi lồi lên thái dương y, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, ánh mắt lại có chút rời rạc, tuy Giang Sung biết dù ở thiên lao cũng không ai dám tra tấn An Định hầu, vẫn rất lo sợ: “Hầu gia sao vậy? Cần hạ quan kêu bộ liễn đến không? Ngự y đâu?”

Cố Quân hơi loạng choạng.

Giang Sung: “Hiện giờ an nguy của Đại Lương nằm cả trên vai Hầu gia, ngài tuyệt đối không thể có gì bất trắc!”

Câu này như sấm sét xẹt qua tai Cố Quân, ba hồn bảy phách sắp sửa bay ra tứ phương chấn động mạnh, khắc cốt minh tâm mà tụ về cột sống thông thiên triệt địa kia, Cố Quân nhắm mắt, miễn cưỡng nuốt một búng máu xuống.

Khựng lại một lúc, dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Sung đang kinh hồn bạt vía, y điềm nhiên như không mà khàn khàn cười nói: “Vài ngày không thấy mặt trời, hơi đau đầu – không sao, bệnh cũ thôi.”

Nói đoạn Cố Quân cúi đầu chỉnh qua khinh giáp trên người, rút tay ra khỏi tay Hoắc Đan, ném con chuột xám vẫn nằm trong tay cho hắn, dặn dò: “Đây là huynh đệ chuột quá mệnh của ta, tìm chút thức ăn cho nó, đừng để chết đói.”

Hoắc Đan: “…”

Nói xong, Cố Quân quay người cất bước đi vào trong cung.

Lúc này trong đại điện Kim Loan, dăm ba câu của Trường Canh dẫn đến một cuộc hỗn chiến võ mồm, khi Chúc Chân Nhỏ giọng cao vút hô lên chói tai “An Định hầu vào cung yết kiến”, tất cả đều tắt ngóm, trên đại điện nhất thời im lặng như chết chóc.

Cố Quân vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Trường Canh, tầm mắt hai người chỉ chạm qua, y đã nhìn thấy gió cuốn mây vần thiên ngôn vạn ngữ khó mà miêu tả một phần trong mắt Trường Canh.

Lập tức, Cố Quân mục hạ vô nhân tiến lên hành lễ, dáng vẻ bình thản giống như y không phải từ thiên lao tới, mà là mới ngủ ngày trong hầu phủ vậy.

Lý Phong lập tức tuyên bố tan triều, đuổi hết đám to mồm và thùng cơm cãi nhau om sòm ra ngoài, chỉ để lại Cố Quân, Trường Canh cùng chúng tướng lĩnh, suốt đêm thương thảo chỉnh đốn phòng ngự kinh thành.

Phụng Hàm công ở nhà phản tỉnh không thể không xuất sơn lần nữa, cả Linh Xu viện đèn đuốc sáng trưng, tăng ca sửa chữa chiến bị hiện còn ở kinh thành.

Suốt một ngày một đêm, cho đến khi lại qua một canh bốn, vầng dương đã ló dạng nơi chân trời, Lý Phong quầng mắt đen sì mới cho họ về.

Trước khi đi, Lý Phong một mình gọi Cố Quân lại.

Trong đại điện, kẻ hầu đều bị cho lui, chỉ có một quân một thần đối mặt, Lý Phong trầm mặc rất lâu, cho đến khi cung đăng cảm giác được ánh dương tự động tắt “phụt” một tiếng, Lý Phong định thần lại, thần sắc phức tạp nhìn Cố Quân một cái, mập mờ nói: “… Oan ức cho hoàng thúc rồi.”

Cố Quân đã thuộc làu làu một bụng lời hình thức, không cần qua đầu óc đã có thể bật ra.

Mấy lời nhảm nhí như “Lôi đình mưa móc đều là quân ân”, “Chết vì xã tắc thì oan ức gì” đã kín kẽ xâu chuỗi dưới miệng lưỡi trơn tru.

Nhưng đột nhiên, đầu lưỡi y như cứng lại, cố gắng mấy lần cũng chẳng nói được, đành phải thoáng nở nụ cười với Hoàng đế Long An.

Nét cười cứng ngắc khó nói thành lời, có vẻ hơi xấu hổ.

Nhất thời hai người thật sự chẳng có gì để nói, Lý Phong thở dài phất tay.

Cố Quân cúi đầu cáo lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện