Việc này hoàn toàn không giống với kỳ vọng, Cố Quân sửng sốt, buột miệng hỏi luôn: “Vì sao?”

Trường Canh đáp rất có lý: “Tây Vực có Huyền Thiết doanh của nghĩa phụ tọa trấn, con đến cũng chỉ thêm rối, còn phải phiền người phí tâm tư cho con một chút quân công giả dối, không có ý nghĩa gì.”

Tuy trên đại thể Cố Quân nghĩ như vậy, nhưng Trường Canh vạch thẳng ra trước mặt, y vẫn có cảm giác như bị hắt nước lạnh, miễn cưỡng giữ nguyên sắc mặt không thay đổi, nói: “Thế… cũng tốt thôi, về kinh vào triều nghe chính sự cũng được, lão sư của ta có một số môn sinh, ngươi đi làm quen trước một chút cũng…”

Trường Canh: “Thế không phải cũng giống nhau sao?”

Trong khi nói chuyện, y ngẩng đầu thoáng nhìn đoạn cuối của một hành lang nhỏ, Giang Nam diễm dương chiếu nghiêng xuống, hoa xuân rực rỡ khắp vườn. Nhưng nghe hạ nhân Diêu phủ nói, tuy rằng nhìn xán lạn, thực ra kỳ hoa nở cũng chỉ mươi bữa nửa tháng, chẳng bao lâu là tàn, đây còn là nở trong vườn, chứ nếu nở ở rừng núi hoang vắng hiếm ai tới, lặng lẽ nở rộ, lại lặng lẽ điêu linh, sinh tử như một chớp mắt, bên cạnh chẳng qua mấy con dã cầm si thú, lại có ai biết được? Hoa là như thế, rất nhiều yêu ghét vô vị trong lòng người đại để cũng là như thế.

Trường Canh: “Nghĩa phụ, bên cạnh Liễu Nhiên đại sư có rất nhiều kỳ nhân, con muốn cùng họ vân du tứ phương, nhất định sẽ không trễ nải việc đọc sách và luyện công…”

Không phải là nói nhảm à?

Còn chưa nói hết thì Cố Quân đã sầm mặt ngắt lời: “Không được.”

Trường Canh nghiêng người, im lặng nhìn y.

Trong ánh mắt thiếu niên ngược sáng ẩn chứa thứ gì đó khó nói rõ, trước kia Cố Quân chưa bao giờ lưu ý, lúc này chợt thấy, lại hơi kinh hồn táng đảm. Y lập tức ý thức được ngữ khí của mình hơi cứng nhắc, thần sắc thoáng dịu đi, nói: “Ngươi đi chơi thì không có vấn đề gì, chờ trở về kinh rồi, kêu Vương bá điều mấy thị vệ hầu phủ cùng ngươi đi quanh một chút, nhưng có một điểm, là không được phép đến nơi không có trạm dịch của triều đình, mỗi khi đến một trạm dịch đều phải gửi phong thư báo bình an cho ta.”

Trường Canh nhàn nhạt nói: “Dọc đường cẩm y ngọc thực cho mất mặt à? Thế còn không bằng rỗi rãi đến Hộ Quốc tự thắp nhang với các phu nhân tiểu thư, còn bớt bạc người ăn ngựa mỏi.”

Cố Quân: “…”

Tiểu tử này vậy mà biết tranh luận rồi!

Còn nhất phái ưu nhã thong dong ngầm châm chọc!

Tâm tình tốt đẹp của Cố Quân do xuân sắc Giang Nam đột nhiên không còn sót lại chút nào, y nghĩ bụng: “Sao còn nói không thông, chiều quá muốn leo lên đầu luôn hả?”

Ngữ khí y bắt đầu có chút mất kiên nhẫn: “Giang hồ đường xa, lòng người hiểm ác, có gì vui đâu? Hòa thượng kia vai không thể gánh tay chẳng thể vác, trừ bỏ chạy thì chỉ biết ăn xin, ngươi đi theo hắn vạn nhất trên đường có chuyện gì, ta làm sao ăn nói với tiên đế?”

“A,” Trường Canh hờ hững nghĩ, “Quả nhiên là vì ăn nói với tiên đế, tiên đế dưới cửu tuyền nếu nghe nói ta là tiểu tạp chủng không biết Tú Nương kiếm đâu ra để xáo trộn huyết thống hoàng gia, khéo tức đến mức phải hoàn dương bóp chết ta.”

Cứ nhìn Cố Quân thêm một cái, là y cảm thấy tim như bị dao cắt một lần, tội nghiệt nặng nề một lần, hận không thể lập tức bỏ trốn. Nhưng người kia lại giữ chặt không cho y đi.

Trường Canh không biết phải làm gì với Cố Quân, có lần trong lòng còn vô duyên vô cớ sinh ra một phen oán độc dai dẳng, nhưng nhanh chóng định thần lại.

Trường Canh thu tầm mắt khỏi người Cố Quân, bình tĩnh nói: “Mấy hôm trước nghĩa phụ còn nói với con, chỉ cần là đường con tự mình nghĩ kỹ muốn chọn thì đều được, mà giờ đã nuốt lời nhanh đến thế?”

Cố Quân rất giận: “Ta bảo ngươi tự mình nghĩ kỹ, ngươi như vầy là nghĩ kỹ rồi hả?”

Trường Canh nghiêm túc: “Con quả thật nghĩ như vậy.”

“Không được, nghĩ lại lần nữa! Nghĩ kỹ rồi thì tìm ta nói.” Cố Quân không muốn mắng y ở bên ngoài, liền tức giận phất tay áo, quay người bỏ đi.

Trường Canh nhìn theo bóng lưng Cố Quân, phủi cánh hoa dính trên người, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, chẳng cần quay đầu đã nhận ra là ai đến, nói: “Để Liễu Nhiên đại sư chê cười rồi.”

Liễu Nhiên hòa thượng mới đầu không dám ra đây, thập thò cả buổi, thấy Cố Quân đi rồi, mới yên tâm lộ diện, dùng thủ ngữ nói: “Hầu gia có ý tốt.”

Trường Canh cúi đầu nhìn đôi tay mình, tay đã hơi chai, chỉ là còn chưa trải qua thử thách của vết thương.

Y hờ hững nói: “Ta không muốn ỷ lại lòng tốt của y để làm một phế vật mọi việc đều dựa dẫm vào y.”

“Hòa thượng cảm thấy điện hạ hơi cực đoan,” Liễu Nhiên ra dấu, “Cho dù là thánh nhân, lúc còn nhỏ, hầu hết cũng trưởng thành dưới sự chở che của phụ mẫu bề trên, với tiêu chuẩn của điện hạ, chẳng phải thiên hạ toàn phế vật sao? Đại tài trưởng thành muộn, cần phải bớt kiêu ngạo xốc nổi.”

Trường Canh không đáp, hiển nhiên là không nghe.

Liễu Nhiên hòa thượng lại nói: “Ta thấy điện hạ thần sắc phiền muộn, là độc đã ăn vào tận xương.”

Trường Canh giật nảy mình, cho rằng hắn đã biết chuyện Ô Nhĩ Cốt.

Lại thấy Liễu Nhiên hòa thượng tiếp tục: “Trong lòng người đều có độc, có nặng có nhẹ, điện hạ tuổi này, vốn không nên phát tác triệt để như vậy, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Trường Canh cười khổ nói: “Ngươi biết cái gì?”

Y luôn cảm thấy hết thảy xung quanh mình – vương tước, hư danh, đều là Tú Nương trộm cho, rồi có một ngày sẽ có người nhận ra y không xứng với mấy thứ này, khiến y lộ ra chân tướng, khiến y mất đi tất cả.

Nơm nớp lo sợ như vậy quen rồi, Trường Canh thủy chung cảm thấy mình ở kinh thành là một người ngoài cuộc.

Cố Quân đứng trên góc độ của tứ điện hạ trù tính tiền đồ cho y, mà trong lòng y một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Mỗi ngày soi gương đều biết mình là con “địa long” dưới bùn, người ta lại cứ muốn trồng sừng cắm vảy cho y, hao hết tâm cơ trang trí y thành chân long, không ngờ trang trí nhiều hơn cũng chẳng ra cái gì, y thủy chung là con giun đất không ngoi lên được.

Đã thế, chi bằng cứ tránh xa một chút, để tương lai khỏi khó xử.

Chỉ có một Cố Quân, hỉ nộ ai lạc mang đến cho y đều khắc cốt minh tâm, không mảy may giả dối, y không cách nào lừa mình dối người nhẹ nhàng buông xuống, chỉ là thường xuyên cảm thấy mình không xứng.

Trường Canh không tự oán tự trách quá lâu, nhanh chóng định thần lại, hỏi: “Đúng rồi, đại sư, ta vẫn luôn muốn hỏi ngài, tiểu nghĩa phụ của ta rốt cuộc có chứng bệnh gì? Lần đó đến Đông Hải y rất bất thường, nhưng lại không chịu cho ta biết.”

Hòa thượng lật đật lắc đầu: “A di đà Phật, hòa thượng không dám nói đâu.”

Trường Canh nhíu mày: “Chính y sính cường thì thôi, ngươi còn giúp y?”

“Hầu gia há là người sính cường vô vị?” Liễu Nhiên cười nói, “Việc này nếu bản thân y không muốn đề cập, không phải là sợ người khác biết nhược điểm của y, đại khái bởi vì đây là vảy ngược trên người và độc trong lòng y – ai dám chạm vào vảy ngược của An Định hầu? Điện hạ tha cho cái mạng nhỏ của ta đi.”

Trường Canh suy tư nhíu mày.

Cố Quân chẳng dễ gì trốn khỏi đại mạc cát vàng mấy hôm, vốn định thưởng thức phong cảnh Giang Nam, ra ngoài cưỡi ngựa, du hồ, ngắm vài mỹ nhân, trước khi đi phải chơi cho đủ, kết quả là bị hai câu của Trường Canh làm mất cả hứng, ru rú trong phòng không chịu ra ngoài, bởi vì y nhìn Trường Canh cũng giận, nhìn Diêu Trấn cũng giận, nhìn Liễu Nhiên càng tức muốn bốc khói.

Hai đứa con nít quỷ của Diêu gia còn không chịu yên, đua nhau thổi sáo trúc, mười dặm tám thôn đều nghe thấy, y như một đôi sáo om sòm vậy.

Cố Quân vừa nghe âm thanh chẳng thành điệu ấy, liền nhớ đến cảnh Trường Canh rút sáo khỏi tay mình, càng tức giận hơn – ngày xưa không phải có thứ gì cũng cho nghĩa phụ trước à? Sao nói thay đổi là thay đổi luôn vậy?

Thương thay duyên phận của phụ mẫu thiên hạ với con cái thoạt nhìn huyết mạch tương liên, nhưng thì ra đều không thể dài lâu.

Huống chi không phải ruột thịt, ngay cả huyết mạch tương liên cũng chẳng có.

Chập tối, một huyền ưng đáp xuống sân: “Đại soái, Thẩm tướng quân gửi thư.”

Cố Quân nén cơn giận, nhận thư xem, chỉ thấy Thẩm Dịch ngắn gọn hẳn so với cách viết thư dài dòng mọi khi, chỉ ba chữ – gấp, về ngay.

Thẩm Dịch từ Linh Xu viện ra đây xuất sinh nhập tử với y, có trận thế nào chưa từng gặp? Không có việc tuyệt đối sẽ không viết thư khẩn giục cho người ta ghét.

Huyền ưng: “Đại soái, ngài xem…”

Cố Quân: “Biết rồi, không cần hồi âm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”

Bên phía Trường Canh căn bản còn chưa xong, Cố Quân vốn định lơ y vài hôm rồi nói tiếp, nhưng Thẩm Dịch thúc giục, không có cách nào khác, đành phải đi hai vòng trong phòng rồi đứng dậy sang tìm.

Trường Canh đang luyện kiếm trong viện, Cố Quân đứng xem một lát, đột nhiên với tay rút bội kiếm của huyền ưng, huyền ưng chưa tháo giáp, trọng kiếm bản to như bàn tay người trưởng thành, bị y cầm nhẹ không như chổi lông gà: “Cẩn thận này.”

Lời còn chưa dứt, một kiếm đã lia ngang tới, Trường Canh vững vàng đỡ được, lại không lui một bước.

“Có tiến bộ,” Cố Quân thầm nghĩ, “Tay cũng có chút sức lực rồi.”

Y hất lên, nhờ lực của kiếm trong tay tung người lên, đại khai đại hợp một kiếm như trăng tròn.

Trường Canh không dám đón chiêu, chân dịch liền mấy bước, lại không trừ được lực của nhát kiếm này, trọng kiếm cồng kềnh trong tay Cố Quân như linh xà thè lưỡi, chớp mắt đã đâm ra ba nhát, Trường Canh hoành kiếm chắn, người đã lui tới góc, nghiêng người nhảy lên xà nhà, xoay tròn trên không, giẫm một chân lên trọng kiếm của Cố Quân.

Cố Quân khen hay một tiếng, chợt buông chuôi kiếm, Trường Canh hụt chân, hơi lảo đảo, Cố Quân giơ tay bắt lại chuôi kiếm, nhẹ nhàng đè xuống ngay vai thiếu niên vẫn chưa đứng vững, huyền thiết kiếm quang làm y nổi da gà.

Cố Quân bật cười, dùng trọng kiếm vỗ vai Trường Canh, đoạn ném kiếm cho huyền ưng phía sau: “Không tệ, công phu chưa từng lười biếng.”

Trường Canh hoạt động cổ tay ẩn ẩn tê rần: “So với nghĩa phụ còn kém xa lắm.”

Cố Quân nói không biết ngượng: “Ừ, đúng là còn kém xa lắm.”

Trường Canh: “…”

Trong tình huống bình thường không phải nên khiêm tốn trước rồi chân thành dạy vài câu à? Sao y còn thuận thế khoe khoang! Có nghĩa phụ nào thiếu khiêm tốn như vậy không?

Cố Quân: “Nếu ngươi đến đại doanh Tây Bắc, ta có thể đích thân dạy ngươi.”

Quả nhiên vẫn là vì việc này, Trường Canh không nhịn được bật cười.

Kể cũng lạ kỳ, đôi khi, một người thật sự muốn có được thứ gì đó, nóng vội khát cầu dốc hết mưu kế cũng chẳng được, bỗng nhiên cảm thấy không muốn nữa, thì thứ kia ngược lại dây dưa tìm tới cửa.

Trường Canh khéo léo từ chối: “Lúc ở hầu phủ, con từng hỏi sư phụ, nghĩa phụ hồi nhỏ luyện kiếm tập võ cũng là ở hầu phủ, vì sao có thể lợi hại như vậy, sư phụ bảo rằng, công phu vững chắc, chủ yếu xem mình chịu bỏ bao nhiêu công sức, công phu lợi hại, chủ yếu là tình huống sinh tử trên chiến trường nhiều rồi, chứ ai dạy cũng thế thôi.”

Nụ cười của Cố Quân biến mất.

Trường Canh: “Nghĩa phụ, con đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn ra ngoài xem thiên địa.”

Cố Quân nhíu mày nói: “Thiên địa ở kinh thành và biên cương không phải thiên địa à? Ngươi còn muốn thấy cái gì, Đại Lương chứa không nổi ngươi nữa? Ngươi còn muốn tới Tây Dương hay sao?”

Thấy lại sắp cãi nhau, huyền ưng ở phía sau không dám hó hé tiếng nào, sát thủ không trung cao lớn ôm trọng kiếm, vờ như mình là một đống than quên dọn.

Trường Canh không lên tiếng, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Cố Quân, trong tích tắc, y rất muốn đem chuyện kìm nén trong lòng dốc ra như nôn mửa, sau đó nhịn xuống – y thử tưởng tượng phản ứng mà Cố Quân có thể có, cảm thấy mình chắc là không chịu nổi.

Cố Quân: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta không muốn biết mấy ý nghĩ vớ vẩn đó của ngươi là từ đâu ra, ngày mai cứ đuổi tên hòa thượng kia cút đi, ngươi ngoan ngoãn quay về kinh thành, đã không muốn đi Tây Bắc, vậy thì ở nhà, khỏi đi đâu hết!”

Trường Canh rất muốn hét lớn một tiếng với Cố Quân: “Hầu phủ không phải nhà của ta.”

Nhưng lời này ra đến môi, lại bị y cắn làm đôi nuốt xuống, theo bản năng sợ nói ra làm Cố Quân thương tâm – dù rằng không biết Cố Quân có tâm hay không để mà bị tổn thương.

“Nghĩa phụ,” Trường Canh lặng lẽ nói, “Lần này phiền người từ Tây Bắc cất công đến, lòng con rất buồn, nhưng nếu người bất chấp lý lẽ, con cũng chỉ có thể tùy hứng đáp lại. Con có thể chạy một lần, thì có thể chạy hai lần, người không thể vĩnh viễn canh chừng con, gia tướng hầu phủ không nhốt được con.”

Cố Quân tức phát điên, hầu phủ vẫn là nơi lòng y hướng về, vô luận không muốn về kinh cỡ nào, vừa nghĩ đến có thể về nhà, thì y chung quy vẫn chờ mong, lúc này y mới biết, hóa ra trong mắt Trường Canh, nơi đó hệt như nhà giam vậy.

Cố Quân: “Ngươi cứ thử xem.”

Hai người một lần nữa chia tay trong không vui.

Huyền ưng vội vàng đuổi theo, Cố Quân còn chưa đi xa, căn bản không kiêng dè Trường Canh nghe thấy hay không, lạnh lùng phân phó: “Ngày mai ngươi không cần đi theo ta nữa, theo tứ điện hạ lên kinh thành, không thể để y rời khỏi kinh thành một bước!”

Huyền ưng: “… Vâng.”

Cổng thành cháy hại đến cá chậu thì thôi, ngay cả hắc ưng bay ngoài cổng cũng bị đốt thành con gà trụi lông, thật là tai bay vạ gió mà.

Sáng sớm hôm sau, Cố Quân hằm hằm giận dữ mà đi.

Y không tạm biệt Trường Canh, trước khi đi, An Định hầu thất đức thần không biết quỷ không hay lẻn vào viện của đứa trẻ năm tuổi nhà Diêu đại nhân, trộm cây sáo trúc người ta để trên bàn đu dây, đứa bé ấy lúc dậy phát hiện sáo tự dưng biến mất, đau lòng gào khóc nguyên một ngày.

Cố Quân chạy về còn nhanh hơn lúc đến, chân vừa chạm đất câu đầu tiên đã nói với Thẩm Dịch: “Chuẩn bị thuốc cho ta.”

Thẩm Dịch thần sắc nghiêm trọng: “Ngươi bây giờ còn có thể nghe thấy không?”

“Còn,” Cố Quân nói, “Nhưng sắp hết rồi, có chuyện gì mau nói đi.”

Thẩm Dịch lấy mấy tờ giấy từ trong lòng ra: “Đây là khẩu cung của Sa Hạt Tử, chưa cho người khác xem, ta đích thân thẩm tra, chờ Đại soái trở về định đoạt.”

Cố Quân vừa đi vừa lật xem nhanh như gió, đột nhiên, y dừng chân, gấp số giấy trong tay lại.

Trong chớp mắt, vẻ mặt y hơi đáng sợ.

Sa Hạt Tử xâm chiếm con đường tơ lụa chỉ là thuận tiện, mục tiêu của hắn lại là Lâu Lan, trên tay hắn có một tờ tàng bảo đồ của Lâu Lan, cái gọi là “bảo”, lại là quặng tử lưu kim ngàn khoảnh. (Một khoảnh cỡ 100 mẫu)

Thẩm Dịch hạ giọng hỏi: “Đại soái, việc này lớn, có báo lên triều đình không?”

Cố Quân nói ngay không suy nghĩ: “Không.”

Y nhanh chóng thay đổi ý nghĩ: “Bản đồ ở đâu?”

Thẩm Dịch thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Sa Hạt Tử xăm trên bụng mình.”

Cố Quân: “Không nói từ đâu mà có?”

“Cướp được,” Thẩm Dịch nói, “Đám sa phỉ này hoành hành không cố kỵ, người Trung Nguyên, người chư quốc Tây Vực, người Tây Dương, gặp ai cũng cướp, chính mình cũng không biết là cướp từ ai.”

Cố Quân “À” một tiếng, nheo đôi mắt bắt đầu hơi mờ, dõi trông Lâu Lan phồn hoa vạn gia đăng hỏa ở đằng xa, một tiểu tử Lâu Lan xa xa nhìn thấy y, như phát điên ngồi trên tường thành khảy độc huyền cầm, nhìn Cố Quân mà cười không ngừng.

Cố Quân không rảnh đùa với đám người Lâu Lan ăn no chỉ biết uống rượu này, đưa lại mấy tờ giấy kia cho Thẩm Dịch: “Diệt khẩu.”

Đồng tử Thẩm Dịch hơi co lại.

“Diệt khẩu, hủy thi diệt tích,” Môi Cố Quân hầu như không nhúc nhích, lời nói đều nằm trong miệng, “Cả đám sa phỉ kia luôn, cứ nói hãn phỉ muốn vượt ngục, tướng sĩ bên ta bất đắc dĩ đành phải chém hết – việc này giữa ngươi và ta, tiết lộ ra ngoài chỉ hỏi ngươi, lập tức truy tra sự tồn tại của tàng bảo đồ kia.”

“Vâng.”

Giây lát sau y lại hỏi: “Đại soái, ta nghe nói, phía kinh thành truyền đến lời đồn, rằng Ngụy vương đã bị giam lỏng?”

Cố Quân nhìn y một cái: “Ngươi cũng nói là lời đồn, thánh chỉ chưa hạ, không được phỏng đoán lung tung, làm việc của mình đi.”

Thẩm Dịch đáp một tiếng, Cố Quân vẻ mặt mệt mỏi chưa tiêu, đứng tại chỗ ấn nhẹ khóe mắt, hi vọng mình đã phản ứng quá mức với tàng bảo đồ lai lịch không rõ này.

Đông Hải giao họa chưa bình, Tây Bắc lại có biến cố, y cứ cảm thấy những việc này không phải trùng hợp.

Nửa tháng sau, hai phong tấu biểu Giang Nam trải ra trước mặt Hoàng đế Long An Lý Phong.

Lý Phong gõ bàn, một nam tử ngoài bốn mươi để râu dài bên cạnh lập tức tiến lên, vặn đèn măng-sông sáng lên giúp hắn, người này chính là cậu ruột Hoàng thượng, tên Vương Quả, là đệ nhất sủng thần hiện nay.

Lý Phong mở bản tấu bên trên, chính là cách nói ngày đó Diêu Trấn và Cố Quân thương lượng, ẩn đi Huyền Thiết doanh và Lâm Uyên các, nịnh bợ hết các quan viên Giang Nam lớn nhỏ, cuối cùng ca công tụng đức một phen, Hoàng đế xem xong không nói gì, cầm phong thứ hai.

Phong thứ hai lại là một phong mật tấu, cách nói hoàn toàn bất đồng với bản trước, viết rằng: “Ngày tiễu phỉ trên biển, An Định hầu và huyền ưng, huyền giáp mấy chục người hiện thân ở Đông Hải, bắt tặc thủ, theo tặc thủ khai, trên hải giao phản quân có một nữ tử, hành tung quỷ bí, hình như là người của Lâm Uyên các, như là người quen cũ của Cố Quân.”

Lý Phong xem xong không nói gì, thuận tay đưa hai bản tấu chương cho Vương Quả.

Vương quốc cữu nhanh chóng xem xong, cẩn thận đánh giá thần sắc không rõ hỉ nộ của Lý Phong, phỏng đoán ý hắn mà mở miệng: “Việc này… Hoàng thượng, An Định hầu liên lụy trong đó, tuy có công không tội, nhưng tự tiện bỏ nhiệm vụ, cũng…”

Lý Phong: “Y có huyền ưng ngày đi ngàn dặm, tung hoành Trung Nguyên chẳng qua là chuyện vài ngày, mặc dù tùy tiện bỏ việc, nhưng cũng chưa đặc biệt mất chừng mực, chỉ là trẫm không rõ, vì sao khéo như vậy, An Định hầu đóng vai gì trong đây?”

Vương Quả nheo mắt, ý thức được điều gì đó.

Lý Phong gõ những ngón tay thon dài trên bàn: “Còn có Lâm Uyên các – Lâm Uyên các ẩn nấp trên giang hồ nhiều năm, vì sao đột nhiên hiện thân? Cố Quân có liên hệ với những người này từ khi nào?”

Lâm Uyên các, thịnh thế không ra, ra tất gặp loạn.

Vương Quả hít sâu một hơi: “Hoàng thượng muốn nói là Cố Quân có mưu đồ bất chính-“

Lý Phong liếc lão một cái, mỉm cười: “Quốc cữu nghĩ đi đâu vậy, Thập Lục hoàng thúc từ nhỏ lớn lên bên trẫm, đàn áp phản nghịch lập công lớn, ngươi nghĩ như thế, chẳng phải là làm trung thần lạnh lòng?”

Vương Quả không rõ hắn có ý gì, nhất thời chỉ dám phụ họa, không dám tiếp lời.

Lý Phong: “Chỉ là Đại Lương ta vạn dặm non sông, nam bắc tứ phương toàn nhờ vào một mình y, chẳng lẽ không phải làm tiểu hoàng thúc của trẫm mệt chết? Trẫm nghĩ, cũng nên tìm người phân ưu giúp y rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện