Đi thêm một quãng nữa mới đến khu cắm trại của dân Anh, bọn nhỏ đi ngang qua vài cái lều của người quen ở Hogwarts như anh Rary Carolinus, rồi chị huynh trưởng Oda Lemonier đã tốt nghiệp đang ở cùng một anh chàng cùng độ tuổi chị, rồi lều anh Roy đang ngồi bàn luận gì đó với mấy đứa mặc đồng phục lạ.
Thấy Giselle đi ngang qua, anh Roy vẫy tay chào, cô hỏi: “Anh Owen với Patrick có đi không anh?”
“Có hết,” anh đáp, đám đang nói chuyện với Roy quay lại nhìn xem ai, toàn lạ mặt cô không rõ, nhưng có đứa trong đám tụi nó huýt sáo lên, đứa khác quay lại hỏi Roy, “Ai đấy?” ý chỉ Giselle.
“Ô hay mấy người này,” Ive trừng mắt, theo cô bé đó là hành vi sỗ sàng hết mức.
“Tụi đó trường Durmstrang,” Matt nói.
“Tới rồi!” Chú Edwy nói, chỉ vào khoảng trống còn lại duy nhất khu này, xung quanh đã dựng lều lên hết cả.
Con gia tinh Bivaris bắt đầu ngay vào công việc, ông dỡ xuống cái hộp đựng đồ đem theo, từ đó lấy ra một chiếc lều vải dù như của Muggle bình thường, đặt giữa sân, kêu tụi nhỏ dạt ra hết, rồi lại ấn một cái nút gì đó, cái lều nảy lên cái phụp.
Giselle nhớ lại việc dựng lều khó khăn giữa khu cắm trại khi nhỏ, ước sao dân Muggle phát minh ra cơ chế dựng lều tự động như phù thủy thế này có phải khỏe hơn không.
“Rồi vào thôi tụi con,” chú Edwy chui vào trước, rồi tới chú Leopold, Giselle hơi nghi ngờ vì thấy lều nhỏ quá sao mà ở vừa, nhưng chui vào rồi mới biết lều đã ếm đầy bùa mở rộng không gian.
Bên trong rộng cỡ gấp hai phòng khách nhà Greenwood, cũng chia ra các khu rõ ràng bằng một số vách ngăn vải dù, phòng khách thông với khu vực bếp, có ống khói dẫn từ bếp đến trần lều. Còn bên phải là các khu vực có vách ngăn, chú Edwy chỉ: “Hai cô bé ở bên đó nhé.”
Matt với Nol thì lăng xăng giành nhau nằm giường trên, hai vị Thần Sáng cũng một khu khác. Ông Bivaris đã nhóm lửa, lấy các nồi niêu từ đâu ra đặt lên trên bếp. Khói bếp từ ống khói lều lượn lờ bay ra, đã giữa trưa rồi.
“Selly cậu muốn nằm giường trên hay dưới?” Sau tấm vải dù vây lại thành một khu vực nhỏ, chỉ đủ đặt một chiếc giường tầng, một cái bàn con và tủ nhỏ.
“Cậu chọn trước đi,” cô đáp, vẫn còn ngợp bởi không gian quá nhiều người và vật.
“Được thôi, vậy tớ giường dưới.”
Giselle thả balo vào tủ, trên giường đã có sẵn gối nệm do con gia tinh chu đáo chuẩn bị, balo của cô chỉ đựng bộ quần áo và vệ sinh cá nhân, chẳng có gì nhiều, đũa phép thì lúc nào cô cũng cầm theo bên người, kể cả lúc đi vệ sinh nữa là.
“Ông Bivaris để tụi cháu đi lấy nước cho!” tiếng Nol hào hứng bên ngoài, cuộc chiến giành giường của tụi nó đã kết thúc.
Giselle vén màn bước ra đi theo cùng. Chú Edwy lại đi đâu mất, có lẽ lại làm nhiệm vụ, khác với chú Leopold, chú không được gọi phụ bảo an nên có dịp thảnh thơi nghỉ ngơi. Chú đang ngồi trên chiếc bàn con loại dùng cho dã ngoại, đưa cho Matt Nol một tấm bản đồ:
“Cẩn thận kẻo lạc nhé!”
Ông Bivaris nằng nặc đòi đi theo nhưng Matt không chịu, bảo là bọn nó lớn rồi có sao đâu, hết cách ông đành quay lại vào bếp. Ive cũng nhanh chân chạy theo cùng.
Nắng nổ đầu khi bọn nhỏ đi tới khu lấy nước dành cho dân Anh, xếp đằng xa kia là những căn lều to đẹp hơn nữa, dù không bắt mắt như khu Ả Rập nhưng cứ như lâu đài cung điện nếu so với căn lều của nhà Greenwood, ấy là chưa kể Giselle đã thấy lều mình tiện nghi quá xá rồi.
Có lều phía trước còn để một dàn ếch hợp ca. Giselle chỉ thấy dàn ếch đồng ca ở lễ khai giảng Hogwarts, thế mà lều này có hẳn một dàn ếch hợp ca mini, mặc sức kêu gào. Chúng nhỏ hơn con cóc Rocky của Douglas rất nhiều, nhưng tiếng kêu êm tai cũng hơn rất nhiều, ai đi qua lều đó đều phải dừng lại ngó hết một lúc.
Rồi bên cạnh lại vẫn chiếc lều to không kém, mang mùi hương thoang thoảng, tựa như hương hoa trộn lẫn vào nhau, thêm một vài nguyên liệu độc dược vậy. Trước lều có là một bộ vạc nhỏ xinh như đồ chơi mô hình, màu bạc như vạc làm bằng bạc nguyên chất, bay phiêu phù trước cổng lều, mùi thơm từ mấy cái vạc mini đó tỏa ra xung quanh.
Cái lều đối diện thì chẳng để gì trước cửa, vải lều thuần chất màu đen với hình những con rắn bạc chạy dọc, đó là huy hiệu nhà Slytherin. Trên nóc lều, chỗ vốn là rada ăng ten là hình một con quạ đen tuyền với đôi mắt xanh ma trơi đậu trên một cái khung hình nhành cây.
“Mịa bọn này, phô trương hết sức!” Nol không ngó trân trân như Giselle với Ive, nó liếc nhìn là biết lều của ai với ai rồi quạu quọ.
Matt lấy xong mấy ấm nước rồi đi ra, cái hàng xếp chờ lấy nước 20 người thì có đến hơn 10 con gia tinh. Giselle nghĩ phù thủy thuần chủng ở Anh nhiều đến thế kia à.
Vừa quay ra thì gặp hai đứa song sinh Pháp từ khu ngoài đi tới, đi cùng với mấy đứa con gái cũng tầm tuổi tụi nó, lạ mặt, cười cười nói chuyện bằng tiếng Pháp. Hai nhóc song sinh thấy đám nhà sư tử, nhếch môi làm chào rồi dẫn đám con gái đi đến lều có mấy cái vạc mô hình bay lơ lửng.
“ça sent si bon”
“qu'est-ce qui sent si bon”
Giọng Pháp nghẹt mũi nghe nhức hết cả đầu. “Chắc là tụi trường Beauxbatons,” Matt nói còn Nol thì hơi lơ đãng ngó mấy cô nữ sinh Pháp.
Trên đường về lều tụi nó lại gặp ông Chong từ đâu đi ra, tay cũng cầm ấm nước, nhìn thấy người quen liền cười chào:
“Ah chào mấy đứa! Chúng ta có duyên quá nhỉ!”
“Chào chú Chong,” Matt cười.
Chong ngó một lượt 4 đứa nhóc, nhìn tới Giselle cứ như bất ngờ đứng sững ra, lại tựa như ngờ ngợ ra chuyện gì đấy. Biểu tình khó hiểu làm Giselle thấy hơi lạ.
“Lều mấy đứa ở đâu thế?” Chong thôi không nhìn cô nữa nhưng hình như tiếng ông hơi lạc đi so với cái giọng sang sảng bình thường.
“Ở kia ạ,” Matt chỉ rồi cả đám đi về lại lều, Giselle như thể vẫn thấy ông Chong đứng ở sau nhìn vào bóng lưng cô.
“Toàn gặp người quen không,” Nol kể lại với chú Leopold khi tụi nhỏ về lều, ông Bivaris một bên đun nước một bên nấu thức ăn. Ông đưa cho tụi nhỏ mấy ly sữa dê và sữa bò vừa được hâm nóng.
“Cảm ơn ông Bivaris,” con gia tinh chu đáo quá xá.
Đâu đó truyền đến tiếng pháo nổ, như pháo đốt của Muggle mà cũng như tiếng bùa Bombarda nổ nhỏ vậy. Chú Leopold đặt ly xuống ngay:
“Mấy tên này đã dặn không được đốt pháo sáng rồi mà! Chỉ biết kiếm thêm chuyện cho người của Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật không hà!”
Chú vén lều lên, ngồi từ trong lều nhìn ra vẫn thấy pháo nổ ỳ xèo giữa trưa nắng chang chang, mấy lều khác nghe tiếng cũng chạy ra xem, bọn trẻ nít còn hoan hô thêm nữa.
Rồi mấy tiếng phụp như có người độn thổ đến, ai đó la lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ai đốt pháo đó? Muốn bị phạt hả?”
“Đằng kia, khu của bọn Nam Phi,” ai đó hét trả lời.
“Ôi cái đám quá khích đó...”
Chú Leopold dường như cũng tính độn thổ đi nhưng sực nhớ còn bọn trẻ nít trong lều cần chú trông nom nên thôi, lùa bọn nhỏ vào: “Luật lệ gì với bọn chúng cũng như trò đùa vậy.”
Tiếng pháo dẹp yên, bọn nhỏ cũng ăn trưa xong, thấm mệt nên trèo lên giường nghỉ ngơi chốc lát. Giselle đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ thì nghe tiếng phụp rồi tiếng chú Edwy thấp giọng:
“Bọn nhỏ ngủ hết rồi à?”
“Ừa,” chú Leopold đáp.
“Cậu chủ ăn trưa nhé,” tiếng ông Bivaris cũng thì thầm.
Chú Edwy đáp lời, rồi ngồi vào bàn, có lẽ đang vừa ăn vội vừa nói với chú Leopold, giọng rất khẽ: “Phát hiện dấu vết băng The Squid Raid, đang liên hệ với Cục Thần sáng Mỹ nhờ chi viện.”
“Shit,” chú Leopold cũng khẽ khàng, “Bọn chúng làm gì ở Cúp Quidditch Thế giới chứ?”
“Ai mà biết được,” chú Edwy lắc đầu, “Mấy tay Thần Sáng Đức thì cho rằng bọn chúng đến tìm bắt Hắc Phượng Hoàng.”
“Cái gì cơ?!” Chú Leopold như cắn vô lưỡi mình để không la lớn.
“Hắc Phượng Hoàng, đám đó giờ mới lộ ra là gần đây ở đâu đó Weimar có người báo phát hiện loài chim giống Hắc Phượng Hoàng, nên mới cần tới thần sáng của mấy nước khác chi viện. Trời ạ!” Chú Edwy cũng nổi nóng, muỗng đĩa va cạch vào nhau.
“Bảo sao, bảo sao! Chứ cái bọn ta đây là nhất đó có đời nào mà chịu nhận mình không đủ lực lượng đâu kia chứ!”
“Cậu chủ ăn thêm nữa nhé.” Tiếng ông Bivaris nói, dường như đưa thêm chén dĩa gì đó. “Cám ơn ông Bivaris,” chú Edwy im ắng ăn một lúc rồi mới tiếp:
“Chúng ta bị kéo xuống nước hết rồi, giờ cũng đâu thể bỏ mặc.”
“Chỉ mong sao là báo động giả thôi, báo động giả thôi.”
“Tôi cũng mong thế anh Leopold à, hoặc là loài chim gì đó khác thôi. Chứ Hắc Phượng Hoàng tuyệt tích từ lâu rồi mà.”
“Chúng ta cũng nghĩ rồng hai đầu tuyệt tích từ lâu rồi đấy thôi...” Chú Leopold đáp khẽ, rồi họ không nói gì nữa.
Mệt quá, tụi nhỏ ngủ tới tận chiều khi mặt trời sắp lặn mới dậy, mà thực ra là bị tiếng huyên náo sập trời ngoài kia đánh thức. Âm thanh hỗn tạp của mọi thứ tiếng quyện vào nhau làm Giselle đau đầu vô cùng, nên không thể chạy chơi nổi cùng bọn Matt Nol, cô chỉ có thể đi vòng vòng quanh khu Anh, ngó muôn kiểu đèn nến thắp lên ở các lều, ngó trẻ con người lớn phù thủy mặc trang phục ưng ý của mình chạy vòng vòng khắp nơi.
May mà quy định cấm làm phép thuật có tính sát thương với bay chổi bay thảm ở khu cắm trại, chứ nếu không nơi này loạn cào cào thành cái gì cô chẳng biết nữa.
Thế mà đi dạo bộ cũng chẳng an toàn, chỉ nghe giữa tiếng người huyên náo, đằng sau lại có ai đó kêu lên “ôi sai rồi” một tiếng xẹt như tiếng phép b.ắ.n ra từ đũa phép, Giselle vô thức niệm Protego. Và rồi đùng một cái, bùa gì đó bay đụng trúng vòng khiên bảo vệ màu tím, chỗ va nhau nổ đùng một tiếng rõ to.
Bùa khiên vỡ nhưng đã làm đủ chức năng của mình. Xung quanh tiếng người kinh hô la hét, Giselle như đứng giữa cái chợ, đau đầu quá.
“Xin lỗi, xin lỗi, em có sao không?” Một người thanh niên chạy đến, sắc mặt tái mét, trên đầu đũa của anh ta còn tia lửa đỏ xẹt xẹt ra.
“Không sao ạ.”
“Ai, ai vừa làm phép thuật đấy?” Tiếng phụp vang lên, có người độn thổ tới, tay cầm sẵn đũa phép, giọng nghẹt mũi.
“Là cháu ạ,” người thanh niên đáp, “Cháu định làm phép đốt nến thôi...”
“Tôi nói cậu nên đổi đũa phép mới đi rồi đấy cậu Saul!” Một người phụ nữ từ xa chạy đến, cũng không phải giọng Anh.
“Vâng, vâng.” Người thanh niên gật đầu lia lịa.
“Phải không đấy? Thắp nến thôi tại sao kêu vang đến thế?” Người nhân viên của Bộ hỏi, tay vẫn cầm đũa phép.
“Đũa phép của cậu ấy bị hỏng!” Người phụ nữ hồng hộc chạy tới, “Ban sáng đã báo với anh rồi kia mà anh Jacobs!”
Jacobs có vẻ hơi ngớ người rồi mới như nhớ ra, nhưng vẫn chưa cất đũa phép vào: “Đã bị hỏng tại sao còn làm phép nữa? Các cậu xem quy định như tờ giấy nói là xé bỏ được à?”
Thanh niên tên Saul đỏ mặt, càng lúng túng hơn: “Cháu nghĩ mình sửa được rồi nên làm thử...”
“Thử thử! Bao nhiêu người thử thử chơi đùa như cậu thì chúng tôi giải thích thế nào với Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật đây!” Ông Jacobs bực dọc.
“Chỉ là sơ ý thôi mà, anh Jacobs đừng nóng. Ban sáng cũng thế đó thôi. Có tổn thất gì đâu, chỉ là sơ suất thôi mà.” Người phụ nữ phân bua, xung quanh cũng nói thêm, khuyên tay nhân viên Bộ bỏ qua.
“Đây là lần cuối nhé!” Rồi độn thổ biến mất.
Giselle toang bước đi thì Saul gọi lại: “Ơ, anh xin lỗi em nhiều lắm nhé, thật ngại quá.”
“Không sao đâu ạ.”
“Đâu thể qua loa thế được,” người phụ nữ lôi kéo lấy cánh tay cô, “Vào lều ngồi một chút, cậu Saul suýt làm bị thương cháu đấy, không thể xin lỗi không không thế được đâu.”
Giselle vội giật tay ra: “Không có gì đâu cô, cháu ổn cả mà.”
“Không được, không được.” Người phụ nữ vẫn kéo, nếu cứ so sức mạnh vật lý thế này thì Giselle làm sao địch nổi.
“Selly sao thế!” May mà Matt Nol chạy tới kịp, mới kéo cô dứt khỏi thịnh tình của người phụ nữ.
Thấy Giselle đi ngang qua, anh Roy vẫy tay chào, cô hỏi: “Anh Owen với Patrick có đi không anh?”
“Có hết,” anh đáp, đám đang nói chuyện với Roy quay lại nhìn xem ai, toàn lạ mặt cô không rõ, nhưng có đứa trong đám tụi nó huýt sáo lên, đứa khác quay lại hỏi Roy, “Ai đấy?” ý chỉ Giselle.
“Ô hay mấy người này,” Ive trừng mắt, theo cô bé đó là hành vi sỗ sàng hết mức.
“Tụi đó trường Durmstrang,” Matt nói.
“Tới rồi!” Chú Edwy nói, chỉ vào khoảng trống còn lại duy nhất khu này, xung quanh đã dựng lều lên hết cả.
Con gia tinh Bivaris bắt đầu ngay vào công việc, ông dỡ xuống cái hộp đựng đồ đem theo, từ đó lấy ra một chiếc lều vải dù như của Muggle bình thường, đặt giữa sân, kêu tụi nhỏ dạt ra hết, rồi lại ấn một cái nút gì đó, cái lều nảy lên cái phụp.
Giselle nhớ lại việc dựng lều khó khăn giữa khu cắm trại khi nhỏ, ước sao dân Muggle phát minh ra cơ chế dựng lều tự động như phù thủy thế này có phải khỏe hơn không.
“Rồi vào thôi tụi con,” chú Edwy chui vào trước, rồi tới chú Leopold, Giselle hơi nghi ngờ vì thấy lều nhỏ quá sao mà ở vừa, nhưng chui vào rồi mới biết lều đã ếm đầy bùa mở rộng không gian.
Bên trong rộng cỡ gấp hai phòng khách nhà Greenwood, cũng chia ra các khu rõ ràng bằng một số vách ngăn vải dù, phòng khách thông với khu vực bếp, có ống khói dẫn từ bếp đến trần lều. Còn bên phải là các khu vực có vách ngăn, chú Edwy chỉ: “Hai cô bé ở bên đó nhé.”
Matt với Nol thì lăng xăng giành nhau nằm giường trên, hai vị Thần Sáng cũng một khu khác. Ông Bivaris đã nhóm lửa, lấy các nồi niêu từ đâu ra đặt lên trên bếp. Khói bếp từ ống khói lều lượn lờ bay ra, đã giữa trưa rồi.
“Selly cậu muốn nằm giường trên hay dưới?” Sau tấm vải dù vây lại thành một khu vực nhỏ, chỉ đủ đặt một chiếc giường tầng, một cái bàn con và tủ nhỏ.
“Cậu chọn trước đi,” cô đáp, vẫn còn ngợp bởi không gian quá nhiều người và vật.
“Được thôi, vậy tớ giường dưới.”
Giselle thả balo vào tủ, trên giường đã có sẵn gối nệm do con gia tinh chu đáo chuẩn bị, balo của cô chỉ đựng bộ quần áo và vệ sinh cá nhân, chẳng có gì nhiều, đũa phép thì lúc nào cô cũng cầm theo bên người, kể cả lúc đi vệ sinh nữa là.
“Ông Bivaris để tụi cháu đi lấy nước cho!” tiếng Nol hào hứng bên ngoài, cuộc chiến giành giường của tụi nó đã kết thúc.
Giselle vén màn bước ra đi theo cùng. Chú Edwy lại đi đâu mất, có lẽ lại làm nhiệm vụ, khác với chú Leopold, chú không được gọi phụ bảo an nên có dịp thảnh thơi nghỉ ngơi. Chú đang ngồi trên chiếc bàn con loại dùng cho dã ngoại, đưa cho Matt Nol một tấm bản đồ:
“Cẩn thận kẻo lạc nhé!”
Ông Bivaris nằng nặc đòi đi theo nhưng Matt không chịu, bảo là bọn nó lớn rồi có sao đâu, hết cách ông đành quay lại vào bếp. Ive cũng nhanh chân chạy theo cùng.
Nắng nổ đầu khi bọn nhỏ đi tới khu lấy nước dành cho dân Anh, xếp đằng xa kia là những căn lều to đẹp hơn nữa, dù không bắt mắt như khu Ả Rập nhưng cứ như lâu đài cung điện nếu so với căn lều của nhà Greenwood, ấy là chưa kể Giselle đã thấy lều mình tiện nghi quá xá rồi.
Có lều phía trước còn để một dàn ếch hợp ca. Giselle chỉ thấy dàn ếch đồng ca ở lễ khai giảng Hogwarts, thế mà lều này có hẳn một dàn ếch hợp ca mini, mặc sức kêu gào. Chúng nhỏ hơn con cóc Rocky của Douglas rất nhiều, nhưng tiếng kêu êm tai cũng hơn rất nhiều, ai đi qua lều đó đều phải dừng lại ngó hết một lúc.
Rồi bên cạnh lại vẫn chiếc lều to không kém, mang mùi hương thoang thoảng, tựa như hương hoa trộn lẫn vào nhau, thêm một vài nguyên liệu độc dược vậy. Trước lều có là một bộ vạc nhỏ xinh như đồ chơi mô hình, màu bạc như vạc làm bằng bạc nguyên chất, bay phiêu phù trước cổng lều, mùi thơm từ mấy cái vạc mini đó tỏa ra xung quanh.
Cái lều đối diện thì chẳng để gì trước cửa, vải lều thuần chất màu đen với hình những con rắn bạc chạy dọc, đó là huy hiệu nhà Slytherin. Trên nóc lều, chỗ vốn là rada ăng ten là hình một con quạ đen tuyền với đôi mắt xanh ma trơi đậu trên một cái khung hình nhành cây.
“Mịa bọn này, phô trương hết sức!” Nol không ngó trân trân như Giselle với Ive, nó liếc nhìn là biết lều của ai với ai rồi quạu quọ.
Matt lấy xong mấy ấm nước rồi đi ra, cái hàng xếp chờ lấy nước 20 người thì có đến hơn 10 con gia tinh. Giselle nghĩ phù thủy thuần chủng ở Anh nhiều đến thế kia à.
Vừa quay ra thì gặp hai đứa song sinh Pháp từ khu ngoài đi tới, đi cùng với mấy đứa con gái cũng tầm tuổi tụi nó, lạ mặt, cười cười nói chuyện bằng tiếng Pháp. Hai nhóc song sinh thấy đám nhà sư tử, nhếch môi làm chào rồi dẫn đám con gái đi đến lều có mấy cái vạc mô hình bay lơ lửng.
“ça sent si bon”
“qu'est-ce qui sent si bon”
Giọng Pháp nghẹt mũi nghe nhức hết cả đầu. “Chắc là tụi trường Beauxbatons,” Matt nói còn Nol thì hơi lơ đãng ngó mấy cô nữ sinh Pháp.
Trên đường về lều tụi nó lại gặp ông Chong từ đâu đi ra, tay cũng cầm ấm nước, nhìn thấy người quen liền cười chào:
“Ah chào mấy đứa! Chúng ta có duyên quá nhỉ!”
“Chào chú Chong,” Matt cười.
Chong ngó một lượt 4 đứa nhóc, nhìn tới Giselle cứ như bất ngờ đứng sững ra, lại tựa như ngờ ngợ ra chuyện gì đấy. Biểu tình khó hiểu làm Giselle thấy hơi lạ.
“Lều mấy đứa ở đâu thế?” Chong thôi không nhìn cô nữa nhưng hình như tiếng ông hơi lạc đi so với cái giọng sang sảng bình thường.
“Ở kia ạ,” Matt chỉ rồi cả đám đi về lại lều, Giselle như thể vẫn thấy ông Chong đứng ở sau nhìn vào bóng lưng cô.
“Toàn gặp người quen không,” Nol kể lại với chú Leopold khi tụi nhỏ về lều, ông Bivaris một bên đun nước một bên nấu thức ăn. Ông đưa cho tụi nhỏ mấy ly sữa dê và sữa bò vừa được hâm nóng.
“Cảm ơn ông Bivaris,” con gia tinh chu đáo quá xá.
Đâu đó truyền đến tiếng pháo nổ, như pháo đốt của Muggle mà cũng như tiếng bùa Bombarda nổ nhỏ vậy. Chú Leopold đặt ly xuống ngay:
“Mấy tên này đã dặn không được đốt pháo sáng rồi mà! Chỉ biết kiếm thêm chuyện cho người của Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật không hà!”
Chú vén lều lên, ngồi từ trong lều nhìn ra vẫn thấy pháo nổ ỳ xèo giữa trưa nắng chang chang, mấy lều khác nghe tiếng cũng chạy ra xem, bọn trẻ nít còn hoan hô thêm nữa.
Rồi mấy tiếng phụp như có người độn thổ đến, ai đó la lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ai đốt pháo đó? Muốn bị phạt hả?”
“Đằng kia, khu của bọn Nam Phi,” ai đó hét trả lời.
“Ôi cái đám quá khích đó...”
Chú Leopold dường như cũng tính độn thổ đi nhưng sực nhớ còn bọn trẻ nít trong lều cần chú trông nom nên thôi, lùa bọn nhỏ vào: “Luật lệ gì với bọn chúng cũng như trò đùa vậy.”
Tiếng pháo dẹp yên, bọn nhỏ cũng ăn trưa xong, thấm mệt nên trèo lên giường nghỉ ngơi chốc lát. Giselle đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ thì nghe tiếng phụp rồi tiếng chú Edwy thấp giọng:
“Bọn nhỏ ngủ hết rồi à?”
“Ừa,” chú Leopold đáp.
“Cậu chủ ăn trưa nhé,” tiếng ông Bivaris cũng thì thầm.
Chú Edwy đáp lời, rồi ngồi vào bàn, có lẽ đang vừa ăn vội vừa nói với chú Leopold, giọng rất khẽ: “Phát hiện dấu vết băng The Squid Raid, đang liên hệ với Cục Thần sáng Mỹ nhờ chi viện.”
“Shit,” chú Leopold cũng khẽ khàng, “Bọn chúng làm gì ở Cúp Quidditch Thế giới chứ?”
“Ai mà biết được,” chú Edwy lắc đầu, “Mấy tay Thần Sáng Đức thì cho rằng bọn chúng đến tìm bắt Hắc Phượng Hoàng.”
“Cái gì cơ?!” Chú Leopold như cắn vô lưỡi mình để không la lớn.
“Hắc Phượng Hoàng, đám đó giờ mới lộ ra là gần đây ở đâu đó Weimar có người báo phát hiện loài chim giống Hắc Phượng Hoàng, nên mới cần tới thần sáng của mấy nước khác chi viện. Trời ạ!” Chú Edwy cũng nổi nóng, muỗng đĩa va cạch vào nhau.
“Bảo sao, bảo sao! Chứ cái bọn ta đây là nhất đó có đời nào mà chịu nhận mình không đủ lực lượng đâu kia chứ!”
“Cậu chủ ăn thêm nữa nhé.” Tiếng ông Bivaris nói, dường như đưa thêm chén dĩa gì đó. “Cám ơn ông Bivaris,” chú Edwy im ắng ăn một lúc rồi mới tiếp:
“Chúng ta bị kéo xuống nước hết rồi, giờ cũng đâu thể bỏ mặc.”
“Chỉ mong sao là báo động giả thôi, báo động giả thôi.”
“Tôi cũng mong thế anh Leopold à, hoặc là loài chim gì đó khác thôi. Chứ Hắc Phượng Hoàng tuyệt tích từ lâu rồi mà.”
“Chúng ta cũng nghĩ rồng hai đầu tuyệt tích từ lâu rồi đấy thôi...” Chú Leopold đáp khẽ, rồi họ không nói gì nữa.
Mệt quá, tụi nhỏ ngủ tới tận chiều khi mặt trời sắp lặn mới dậy, mà thực ra là bị tiếng huyên náo sập trời ngoài kia đánh thức. Âm thanh hỗn tạp của mọi thứ tiếng quyện vào nhau làm Giselle đau đầu vô cùng, nên không thể chạy chơi nổi cùng bọn Matt Nol, cô chỉ có thể đi vòng vòng quanh khu Anh, ngó muôn kiểu đèn nến thắp lên ở các lều, ngó trẻ con người lớn phù thủy mặc trang phục ưng ý của mình chạy vòng vòng khắp nơi.
May mà quy định cấm làm phép thuật có tính sát thương với bay chổi bay thảm ở khu cắm trại, chứ nếu không nơi này loạn cào cào thành cái gì cô chẳng biết nữa.
Thế mà đi dạo bộ cũng chẳng an toàn, chỉ nghe giữa tiếng người huyên náo, đằng sau lại có ai đó kêu lên “ôi sai rồi” một tiếng xẹt như tiếng phép b.ắ.n ra từ đũa phép, Giselle vô thức niệm Protego. Và rồi đùng một cái, bùa gì đó bay đụng trúng vòng khiên bảo vệ màu tím, chỗ va nhau nổ đùng một tiếng rõ to.
Bùa khiên vỡ nhưng đã làm đủ chức năng của mình. Xung quanh tiếng người kinh hô la hét, Giselle như đứng giữa cái chợ, đau đầu quá.
“Xin lỗi, xin lỗi, em có sao không?” Một người thanh niên chạy đến, sắc mặt tái mét, trên đầu đũa của anh ta còn tia lửa đỏ xẹt xẹt ra.
“Không sao ạ.”
“Ai, ai vừa làm phép thuật đấy?” Tiếng phụp vang lên, có người độn thổ tới, tay cầm sẵn đũa phép, giọng nghẹt mũi.
“Là cháu ạ,” người thanh niên đáp, “Cháu định làm phép đốt nến thôi...”
“Tôi nói cậu nên đổi đũa phép mới đi rồi đấy cậu Saul!” Một người phụ nữ từ xa chạy đến, cũng không phải giọng Anh.
“Vâng, vâng.” Người thanh niên gật đầu lia lịa.
“Phải không đấy? Thắp nến thôi tại sao kêu vang đến thế?” Người nhân viên của Bộ hỏi, tay vẫn cầm đũa phép.
“Đũa phép của cậu ấy bị hỏng!” Người phụ nữ hồng hộc chạy tới, “Ban sáng đã báo với anh rồi kia mà anh Jacobs!”
Jacobs có vẻ hơi ngớ người rồi mới như nhớ ra, nhưng vẫn chưa cất đũa phép vào: “Đã bị hỏng tại sao còn làm phép nữa? Các cậu xem quy định như tờ giấy nói là xé bỏ được à?”
Thanh niên tên Saul đỏ mặt, càng lúng túng hơn: “Cháu nghĩ mình sửa được rồi nên làm thử...”
“Thử thử! Bao nhiêu người thử thử chơi đùa như cậu thì chúng tôi giải thích thế nào với Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật đây!” Ông Jacobs bực dọc.
“Chỉ là sơ ý thôi mà, anh Jacobs đừng nóng. Ban sáng cũng thế đó thôi. Có tổn thất gì đâu, chỉ là sơ suất thôi mà.” Người phụ nữ phân bua, xung quanh cũng nói thêm, khuyên tay nhân viên Bộ bỏ qua.
“Đây là lần cuối nhé!” Rồi độn thổ biến mất.
Giselle toang bước đi thì Saul gọi lại: “Ơ, anh xin lỗi em nhiều lắm nhé, thật ngại quá.”
“Không sao đâu ạ.”
“Đâu thể qua loa thế được,” người phụ nữ lôi kéo lấy cánh tay cô, “Vào lều ngồi một chút, cậu Saul suýt làm bị thương cháu đấy, không thể xin lỗi không không thế được đâu.”
Giselle vội giật tay ra: “Không có gì đâu cô, cháu ổn cả mà.”
“Không được, không được.” Người phụ nữ vẫn kéo, nếu cứ so sức mạnh vật lý thế này thì Giselle làm sao địch nổi.
“Selly sao thế!” May mà Matt Nol chạy tới kịp, mới kéo cô dứt khỏi thịnh tình của người phụ nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương