Ngày hôm sau, công chúa Bắc quốc phải hạ quyết tâm rất lớn mới chịu ra ngoài.

Suy cho cùng vẫn là công chúa, dù trong lòng có khó chịu căm hận đến đâu, thì khi đối mặt với người ngoài, công chúa Bắc quốc vẫn kiêu ngạo lạnh lùng. Công chúa bọn họ không ăn ở chung với quân sĩ trong doanh trại, buổi trưa dùng bữa ở bếp khác. Trùng hợp là La Linh Dư cũng không phải người trong quân, thế nên nàng cũng được dùng bếp riêng.

Công chúa Bắc quốc xuống bếp dùng bữa, đúng lúc đụng phải La nữ lang đang đi cùng thị nữ ở bên ngoài giáo trường. Thị nữ xách hộp đựng thức ăn, La nương tử y phục bồng bềnh, gió thổi bay sợi dây thắt trên tay áo và trên gấu váy, thoạt trông hoạt bát đầy sức sống. Chân mày nữ lang khẽ nhíu, trong mắt giăng đầy mây mù, nét mặt yếu ớt thật động lòng… Đúng là một tuyệt đại giai nhân, khiến người ta vừa nhìn đã thương.

Thấy nữ lang ấy, công chúa Bắc quốc chỉ muốn quay đầu bỏ đi, nhưng không ngờ La Linh Dư đã quét mắt nhìn thấy nàng ta, lập tức lên tiếng chào hỏi từ xa.

La Linh Dư rầu rĩ tới gần, buồn bã nói với công chúa: “… Đây là bữa trưa ta tự làm, định đưa đến cho Tuyết Thần ca ca.”

Công chúa Bắc quốc không nhịn được hỏi: “… Hai người không cãi nhau sao?”

Tối qua mơ hồ nghe thấy bọn họ ầm ĩ ở ngoài lều lắm mà.

La Linh Dư cười gượng.

Thị nữ Linh Ngọc sau lưng nàng nheo mắt, biết nữ lang lại muốn bắt đầu rồi. Nàng còn bảo mà, đang đi bộ yên lành thì tự dưng biểu tiểu thư thay đổi sắc mặt, lập tức trở nên đáng thương như hoa lê trong nước. Thì ra biểu tiểu thư đang chờ người này.

Mà dĩ nhiên công chúa Bắc quốc không biết được điều ấy, chỉ thấy La nữ lang thở dài một hơi, điềm đạm nói: “Sao ta có thể trách Tuyết Thần ca ca được? Đêm qua là ta càn rỡ, lang quân là trời, còn ta chỉ là một tiểu nữ bé nhỏ, có lý do gì mà chỉ trích huynh ấy? Huynh ấy muốn làm gì thì làm, chỉ cần Tuyết Thần ca ca không giận ta, vẫn cần ta là đủ rồi. Ta chỉ muốn hầu hạ Tuyết Thần ca ca thật tốt, dù làm nô tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Công chúa Bắc quốc khó chịu, những lời lẽ khinh thường định nói ra lại bị dáng vẻ của nàng chặn lại. Trong thời đại này, nữ tử quý tộc luôn hành động phóng khoáng dũng mãnh, chẳng mấy ai yếu đuối như vậy. La Linh Dư thế này… công chúa Bắc quốc định khích bác La Linh Dư: “Ta không biết hắn nói với ngươi thế nào, nhưng có vẻ hắn chưa cho ngươi biết, là đêm qua hai người bọn ta đã hoan ái đúng không?”

La Linh Dư lại học dáng vẻ Tây Thi ôm ngực, ra chiều muộn phiền, thở dài như tự thương xót: “Hoan ái thì hoan ái, ta cũng không ngại. Ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, chỉ có một mình Tuyết Thần ca ca. Dù huynh ấy muốn cưới công chúa làm thê, nạp ta làm thiếp, thì ta cũng sẵn lòng. Ta làm cơm cho Tuyết Thần ca ca, hy vọng huynh ấy thấy ta hiền huệ mà không so đo với ta, đừng đánh mắng ta nữa, hu hu.”

Nữ lang che miệng nức nở, nước mắt như minh châu rơi xuống.

Thị nữ Linh Ngọc nhìn mà ngẩn ngơ: … Đúng là nữ lang tội nghiệp.

Công chúa Bắc quốc cũng trợn mắt há mồm, có lẽ nàng ta chưa bao giờ thấy nữ tử nào yếu đuối như vậy, có khích bác cũng không được. Một La Linh Dư luôn cảm thấy tự ti, không so đo lang quân ra ngoài phong lưu như vậy, thật sự đã nhấn chìm ác ý trong lòng công chúa xuống. Bụng máu nghẹn nơi cổ họng, công chúa Bắc quốc lại nghe La Linh Dư tiếp tục thút thít:

“Huynh ấy đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, đi theo huynh ấy, ta không oán cũng không hận. Ta nào dám tức giận? Chỉ cần huynh ấy không giận ta, là ta vui lắm rồi.”

Công chúa Bắc quốc bị La Linh Dư làm cho tối mặt —— chưa bao giờ thấy nữ nhân nào nhu nhược như thế cả.

La Linh Dư còn đang định kích thích công chúa thêm, thì từ đằng xa, nàng nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lục tam lang: “Linh Dư, muội làm gì đấy?”

Xoay mặt sang, cảnh nền là quân sĩ đang thao diễn tập luyện, rèm cửa trước lều của tham quân được vén lên, Lục tam lang phóng khoáng đứng trước cửa, ngước mắt nhìn tới. Công chúa Bắc quốc khó chịu nhìn đi nơi khác, nhưng một lúc sau lại phát hiện, Lục tam lang không hề nhìn nàng ta, thế là nàng ta lại tức tối giương mắt. Mà La Linh Dư chỉ khựng lại một lúc, sau đó ra vẻ mừng rỡ chạy nhanh đến, ôm lấy tay lang quân, yếu đuối dựa vào chàng: “Tuyết Thần ca ca, huynh đừng đuổi muội đi nữa có được không? Muội sẽ không to tiếng với huynh nữa. Muội muốn không danh không phận đi theo huynh.”

Lục Quân: “…”

Chàng nhướn mày, tâm trạng đang bình tĩnh là thế, nhưng nàng vừa đến là lại khuấy động hứng thú trong chàng. Song, ngoài mặt Lục tam lang chẳng tỏ vẻ gì: “Không danh không phận? Không đến nỗi đấy chứ…” Chàng còn đang bận chuyện từ hôn của nàng đây.

La Linh Dư siết chặt tay chàng lắc lắc như làm nũng: “Không, muội muốn không danh không phận.”

Cánh tay Lục Quân bị nàng lắc đến tê rần, đưa mắt nhìn nàng: “… Dư Nhi muội muội thích là được rồi.”

Nụ cười trong mắt Lục Quân càng thêm sâu, đưa tay ra véo mặt nàng. La Linh Dư trợn mắt: Làm gì vậy? Có thể phối hợp với muội không? Có thể hung dữ với muội không? Lục Quân lập tức sầm mặt, hừ một tiếng: “Kẻ ti tiện như muội, cũng chỉ có thể không danh không phận. Tối hôm qua lại dám cãi với ta, ai cho muội lá gan đấy?”

La Linh Dư càng tủi thân, nức nở ấp úng, trông rất thảm hại.

Công chúa Bắc quốc đã không nói nổi nữa rồi, cảm giác vô cùng kỳ quái. Vừa bị dáng vẻ như bông sen trắng của La Linh Dư làm cho trợn trắng mắt, lại vừa chấn động trước lời sỉ nhục nữ lang của Lục tam lang. Mà La Linh Dư vẫn không tức giận, trái lại còn thút thít, khăng khăng bám lấy Lục tam lang.

Công chúa Bắc quốc: … Phục rồi.

Nàng ta tức giận bỏ đi, còn La Linh Dư được Lục Quân dẫn vào lều trại, đợi tới khi buông rèm xuống, nàng mới thỏa mãn thu hồi vẻ mặt. La Linh Dư hừ lạnh với Lục Quân, ánh mắt như dao đục khoét chàng. Chẳng muốn nán lại lâu một tí nào, sau khi dặn thị nữ đặt hộp thức ăn xuống, nàng tức khắc xoay người rời đi.

Lục Quân cười khẽ.

Ôm chầm lấy nàng từ phía sau.

Linh Ngọc cụp mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm tấm thảm trên đất, tập trung nghiên cứu hoa văn.

Lục Quân ôm lấy La Linh Dư từ phía sau, cười nói: “Sao, còn giận hả? Không phải đã biết là không có gì rồi ư? Ta chỉ động lòng trước một mình muội mà thôi. Tối hôm qua nàng ta như vậy, nhưng tim ta không hề đập nhanh một nhịp.”

Thật ra La Linh Dư cũng tin là không có gì, bởi vì nàng biết Lục Quân kiêu ngạo đến mức nào. Nàng phải lấy lòng chàng vất vả lắm, thì bây giờ đã nếm được ngon ngọt: chính vì con người chàng không dễ rung động, nên sự cám dỗ của nữ lang chỉ là chuyện rất bình thường với chàng, hầu như không một ai có thể công phá được phòng tuyến trong lòng chàng.

Nhưng giữa nam nữ người tới ta đi, há có thể bị chàng dắt mũi mãi?

La Linh Dư giãy giụa trong lòng chàng, tránh ra xa ba bước. Ánh mắt Lục Quân khẽ thay đổi, thấy nàng đứng ở cửa lều, sóng mắt liếc ngang, chẳng giống tức giận mà như hờn dỗi khiêu khích: “Lời ngon tiếng ngọt, ai tin được lời nói dối của huynh? Nửa đêm canh ba hẹn hò với nữ lang, để nữ lang vào lều mình, muội không thèm để ý đến huynh nữa!”

Tuy ngoài miệng nàng nói “muội không thèm để ý đến huynh”, nhưng sống mắt lưu chuyển, rõ ràng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, như có như không trêu ghẹo chàng.

Có nhiều lúc tuy lòng cứng như sắt, biết rõ thủ đoạn của nàng thì sẽ không dính bẫy. Nhưng càng nhiều lúc, biết rõ nàng cố ý, biết rõ nàng muốn dụ mình, nhưng lòng vẫn bất giác đi theo. Nàng mới mỉm cười thôi mà chàng đã rung động. Nàng nửa muốn nửa không, chàng lại rung động đến nỗi không cưỡng được bản thân… Lục Quân tiến lên trước, sự thay đổi trong đôi mắt đen láy của chàng được La Linh Dư nhìn thấu. La Linh Dư không muốn làm lành với chàng nhanh như thế, nàng đã đứng cạnh cửa, ánh mắt Lục Quân vừa thay đổi, nàng lập tức vén rèm đi ra.

Chủ tớ La Linh Dư đến và đi nhanh như một cơn gió, không kịp để Lục Quân nếm được ngon ngọt. Đứng giữa lều, Lục tam lang cảm thấy nơi nào đó buồn bực khó chịu, mỹ nhân có thể an ủi chàng lại không chịu ddeer chàng được như ý. Lục Quân bối rối: không ngờ là chàng lại có ngày hôm nay.

Sắc mặt không tốt, Lục tam lang ngồi xuống bàn. Chàng mở hộp đựng thức ăn nàng đưa đến ra, thấy bánh ngọt cầu kỳ bên trong, lúc này sắc mặt mới giãn ra. Ăn một miếng bánh, Lục tam lang chấn chỉnh tâm trạng, bắt đầu xem công vụ. Dĩ nhiên sẽ làm lành với La Linh Dư, nhưng chàng có chủ ý… Bây giờ thời cơ chưa tới, không cần gấp gáp.

Ngụy tướng quân Ngụy Tông không nhận ra câu chuyện nam si nữ oán giữa mấy người bọn họ, Ngụy tướng quân mặt mũi cau có đến tìm Lục Quân, bởi vì hắn đã phát hiện được vài thứ. Ngụy Tông tối mặt, đi vào lều của Lục Quân: “Chuốc say được sứ thần Bắc quốc rồi, nhưng bọn chúng kín miệng quá, không chịu nói gì. Có điều có một tùy tùng vô tình lỡ miệng —— ta nghi lần này sứ thần Bắc quốc đến không phải là để đàm phán, mà muốn cầm chân Nam quốc ta. Có lẽ bọn chúng đang chuẩn bị cho một trận đại chiến… Chẳng qua là thời cơ chưa tới, cần thời gian.”

Lục Quân trầm ngâm: “Thời cơ gì mà lại phải phái sứ thần đến, để hai nước tạm dừng chiến?”

Nhưng chàng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nói: “Chỉ là suy đoán của tướng quân, chưa chắc đã chính xác. Chúng ta cần phải điều tra thêm… Thế này đi, ta sẽ bàn bạc thêm với Hành Dương vương mới đến quận Dĩnh Xuyên, trao đổi ý kiến với ngài ấy.”

Ở trong giấc mơ của Lục nhị lang, Hành Dương vương không hề ra biên ải, liên lạc giữa mấy quận cũng không chặt chẽ. Nhưng ở ngoài đời, Hành Dương vương đã đến. Mà vừa khéo là, Lục Quân và Hành Dương vương Lưu Mộ cũng coi như là chốn quen biết cũ. Dù quan hệ không tốt mấy, song đôi bên vẫn có thể trao đổi qua lại. Nam Dương và Dĩnh Xuyên lại gần nhau, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.

Lục Quân lại nói: “Để trinh thám vào núi thăm dò tình hình của quân đội Bắc quốc đi… Ừm, có lẽ trong thành Lạc Dương vẫn có vài danh sĩ nán lại, ta có thể viết thư, nhờ bọn họ để ý hộ chuyện thay đổi binh mã ở Bắc quốc.”

Lạc Dương thuộc bờ cõi Bắc quốc, nhưng danh sĩ đi khắp thiên hạ không can thiệp vào chính cục, tự có đường lối của riêng mình.

Ngụy Tông cũng vừa nghĩ đến, tuy bây giờ Lục tam lang ngày ngày ngồi trong doanh trại, nhưng trước đó, chàng cũng là danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, bất luận là ở Bắc quốc hay Nam quốc, địa vị của chàng trong danh sĩ cũng rất cao. Thấy Lục Quân đã mài mực bắt đầu viết thư, Ngụy tướng quân chậm rãi “ừ” bảo: “Còn phải cảnh giác dã tâm lang sói của đám người này nữa… Không nói chuyện nữa, ta tranh thủ thời gian tiếp tục luyện binh đã, dù là dương mưu hay âm mưu, thì binh lực phe ta vẫn phải tăng lên, lúc đó mới có thể lấy bất động ứng phó vạn vật.”

Nói đến đây, Ngụy Tông cười khổ: “Đáng tiếc, thể chất thể lực người Nam quốc ta không bằng quân đội Bắc quốc, nhân sĩ Giang Nam muốn được mình đồng da sắt như quân nhân Bắc quốc, e là còn phải tập luyện dài dài.”

Hàng mi Lục Quân khẽ động: ưu thế Nam quốc nằm ở chỗ giàu có, thổ địa Giang Nam dồi dào. Binh lực yếu, song có thể dùng số lượng và tiền tài bù đắp vào… Nhưng nếu toàn bộ dây xích đứt gãy, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Quân lập tức viết thêm một phong thư gửi về Kiến Nghiệp, hỏi Trần vương triều đình ủng hộ chống lưng có vững chắc không.



Nhìn hiện tại thì vững chắc thật.

Trần vương hồi âm như vậy.

Hoàng đế bệ hạ sống trong mơ màng, sau khi phái tướng quân lên đường, chuyện đánh giặc giao lại cho Đại Tư Mã, bệ hạ không hỏi han ngó ngàng. Mà nay Trần vương điện hạ đang ở trong Tư Mã phủ, tuy không thể khống chế quân đội Kiến Nghiệp, song vẫn nắm trong tay một hai quân sĩ Nam Dương, vẫn có thể hành động được.

Quốc khố triều đình không đủ để chu cấp cho thời buổi chiến tranh, nhưng thế gia đại tộc có nhiều tiền. Ngày nào Trần vương cũng viếng thăm các nhà, lời hay ý đẹp thuyết phục. Có lang quân như Lục nhị lang Lục gia giúp đỡ, bây giờ các thế gia cũng bất đắc dĩ cung cấp sức của, chuyển giao cho quốc gia. Nguyện vọng của thế gia là chiến tranh nhanh chóng kết thúc, nếu cứ kéo dài, bọn họ không muốn hao tổn tiền tài mãi vào vấn đề đó.

Trần vương nói: “… Hàn môn cũng tài trợ tiền tài, dâng lên triều đình để đổi lại mấy chức quan. Các vị sĩ đại phu cũng đồng ý.”

Khác biệt sĩ thứ cũng chỉ là địa vị hai bên. Ở thời đại này, trong sĩ tộc thì cũng có sĩ tộc lụn bại sa sút, ví dụ như La thị Nam Dương. Mà trong hàn môn cũng có nhà giàu danh vọng cao, ví dụ như phụ thân Chu Đàm của Chu Dương Linh – đại diện cho thế lực của Nghi thành. Không phải hàn môn không có nhiều tiền bằng sĩ tộc, thậm chí số tiền mà Chu Đàm có thể huy động, khéo còn nhiều hơn sĩ tộc thông thường. Mà hàn môn muốn bước chân vào giới quyền quý vọng tộc, thế là đã có vài sĩ tộc bình thường động tâm trước “hôn nhân tiền của”, nguyện ý để nhà mình xuất địa vị, hàn môn chi tiền bạc, hai bên cùng có lợi.

Đã như thế, thì hàn môn sẵn lòng tài trợ triều đình đánh giặc cũng là điều bình thường.

Trần vương nói: “Chu Đàm tiên sinh không hổ là đại nho đương thời, đáng tiếc không thể liên hôn với ta. Không biết rốt cuộc con gái ông ấy đến Kiến Nghiệp đã gặp chuyện gì, vì sao mới tới đã đi? Chẳng lẽ Chu đại nho thất vọng về Kiến Nghiệp?”

Trần vương chỉ mới nghe qua sự tồn tại của Chu Dương Linh từ miệng của Lục Quân. Bình thường y luôn ở trong tâm thế thảo luận về chuyện thành hôn, lấy đó để trao đổi lợi ích. Nhưng giờ đây bản thân y đã không muốn nữa rồi… Trần vương nghĩ đến Chu Tử Ba, thở dài đầy buồn phiền.

Trong lòng y dâng lên suy nghĩ kỳ lạ: Cùng là họ Chu. Nếu Chu lang không phải nam, mà là nữ, thậm chí là con gái đã biến mất của Chu Đàm… thì hay biết mấy.

***

Lúc Trần vương Lưu Thục và Lục Quân thư từ qua lại, nhị lang Lục gia Lục Hiển cũng viết thư rất dài cho tam đệ, lo lắng nhắc đến giấc mơ của mình. Nhưng lúc này Lục Hiển càng sốt sắng hơn, vì hắn không nhận được thư hồi âm của Lục Quân thường xuyên. Hắn không khỏi hoài nghi, liệu có phải do mình viết thư nhiều quá, tần suất dày đặc, nên tam đệ không có thời gian đọc hết thư hay không. Để phòng ngừa vạn nhất, lúc hắn gửi thư cho Lục Quân, đồng thời cũng viết một bức thư ghi cặn kẽ chi tiết, gửi cho La Linh Dư.

La biểu muội thông minh như vậy, thấy được thư này, hẳn sẽ đi tìm tam đệ nhỉ?

Lục Hiển đoán có lẽ mình mơ thấy giấc mộng như vậy, là do vị công chúa Bắc quốc cầu thân kia xuất hiện. Ở Kiến Nghiệp không có tin tức, nhưng chắc ở biên ải đã nhận được tin rồi. Ở trong mơ, công chúa dùng yêu ngôn mê muội lòng người, đoàn sứ thần Bắc quốc lật ngược phải trái, bắt ép triều đình Nam quốc phải án binh bất động, lúc này mới hại chết Lục tam lang. Nếu công chúa Bắc quốc đó không bước chân vào Kiến Nghiệp, có lẽ tam đệ sẽ không chết.

Vậy thì, phải làm thế nào mới để công chúa Bắc quốc có mục đích rõ ràng không vào Kiến Nghiệp đây?

Lục nhị lang không biết, thôi thì chuyện nhức đầu này cứ giao cho các tướng sĩ biên ải đi.

***

Nam Dương tiếp đón công chúa Bắc quốc, đoàn sứ thần Bắc quốc ở lại Nam Dương chờ đoàn quan văn Nam quốc tiếp ứng, nên tạm thời không vội vã lên đường đến Kiến Nghiệp.

Quả nhiên Lục nhị lang đoán không sai, thư từ trên bàn của Lục Quân quá nhiều, những bức thư quan trọng cũng chất đống như núi. Hiển nhiên Lục Quân không cảm thấy Lục nhị lang ngày ngày hỏi mình ăn gì uống gì là điều quan trọng, nên thư của nhị ca được chàng gác qua một bên, có thời gian sẽ đọc sau. Huống hồ hai ngày nay, hễ có thời gian rảnh, Lục Quân lại bận chuyện khác: chiếc đèn lúc trước mua lại từ chỗ công chúa Bắc quốc, chàng muốn tặng nó cho La Linh Dư. Chàng đang bận hoàn thiện chiếc đèn này… Càng không có thời gian viết thư hồi âm.

Mà La Linh Dư lại nhận được thư trước.

Ngồi giữa sân nhà, các nữ lang khác đang chơi cờ tào cáo, cười đùa không ngừng. La Linh Dư đặt bức thư trong tay xuống, cụp mắt trầm ngâm, nghĩ đến bí mật kinh thiên động địa trong thư của Lục nhị lang. Quan tâm tắc loạn, mỗi khi nhắc tới chuyện Lục tam lang sẽ chết, trong lòng nàng lại rối bời, không làm được gì.

Lục tam lang sẽ chết!

Mà nguyên nhân cái chết chính là do công chúa Bắc quốc gây ra!

Nữ lang ngồi yên giữa vườn hoa, một tia sát ý đáng sợ lướt qua trong mắt. Suy nghĩ đầu tiên là không thể để công chúa Bắc quốc vào Kiến Nghiệp. Mà để ngăn một công chúa luôn có ý nghĩ kết thân, tâm tư bất chính vào Kiến Nghiệp, biện pháp tốt nhất là khiến nàng ta biến mất. Không thể để công chúa này sống được… Nàng ta sống, sẽ là uy hiếp với Lục Quân.

Nhưng vấn đề giữa hai quốc gia với nhau, dù chiến tranh cũng không chém lai sứ. Công chúa Bắc quốc là người trong đoàn sứ thần, nếu nàng ta chết, Lục Quân thân là chỉ huy trưởng ở Nam Dương, không phải sẽ trách móc sao? Ừm, trách móc cũng không sao… Lục tam lang là người thế gia, chỉ cần không hại chết chàng là được.

Không thể để cái chết của vị công chúa này có liên quan đến Lục Quân… Xong việc có thể lấp vào, phủi sạch bản thân.

Các nữ lang La gia vui vẻ cười đùa không hề biết rằng, ngồi chung một viện với các nàng, các nàng thì đang nghĩ phải gả cho lang quân như ý thế nào, còn La Linh Dư ngoài mặt dịu dàng, trong lòng đã muốn mượn đao giết người.

Mà hiện tại ở Nam Dương, thanh đao tốt nhất không phải là quan chỉ huy quân sự tối cao ở Nam Dương – Ngụy Tông Ngụy tướng quân hay sao?



Trong lòng đã có chủ ý nhất định, ngày hôm sau, La Linh Dư ngồi xe đến doanh trại, cười nói mời công chúa Bắc quốc cao quý đi chơi cùng các nữ lang Nam Dương. công chúa Bắc quốc mang lòng nghi ngờ, dĩ nhiên không muốn qua lại quá nhiều với người Nam Dương. Nhưng La Linh Dư cười ngây ngô như không biết gì: “Sĩ tộc Nam quốc luôn liên hôn với nhau, có thể nói là tạo thành một mạng lưới, cũng không khác Bắc quốc là bao đúng không? Công chúa có quan hệ thân thiết với nữ lang Nam Dương, sau này gả đến Kiến Nghiệp, không phải sẽ có người phối hợp sao?”

Rồi nàng lại cười ra vẻ đáng thương: “Công chúa à, cho ta tạ tội sai lầm ngày trước có được không? Nếu sau này công chúa gả cho Tuyết Thần ca ca, không phải ta cũng sẽ hầu hạ người sao?”

Gả cho Lục tam lang… Công chúa Bắc quốc rạo rực trong lòng, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng cảm thấy nặng nề, ép bản thân không được nằm mơ nữa.

Nhưng La Linh Dư nói cũng không sai. công chúa Bắc quốc cũng bỏ qua sự kiện lúng túng với La Linh Dư và Lục Quân hôm trước, nàng ta động lòng, thân ở nơi đất khách quê người, nếu có sĩ tộc phối hợp thì tốt quá.

Lúc này nàng ta đã biết Lục tam lang vô vọng rồi, có lẽ mình phải gả cho lão hoàng đế Nam quốc vừa già khọm vừa ngu ngốc kia thật. Tuy trong lòng buồn bã chán ghét, nhưng nàng ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

La Linh Dư dẫn công chúa Bắc quốc đi dạo, giới thiệu công chúa với mọi người. Trong lòng công chúa Bắc quốc chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ quái rồi biến mất, cảm thấy nếu La Linh Dư là người nhu nhược thật, thì sao lại có mạng lưới rộng như thế ở Nam Dương? Hình như ai ai cũng biết nàng ta, nữ lang nào cũng có thể nói chuyện với nàng ta.

Công chúa bèn hỏi La Linh Dư.

La Linh Dư ngẩn người, hai má đỏ bừng vì xấu hổ: “… Có lẽ vì ta đẹp chăng?”

Công chúa Bắc quốc không còn lời để nói, cũng chẳng thể phản bác được. Giọng nàng ta chua xót: “May mà ngươi không phải là công chúa. Nếu ngươi gả đến Bắc quốc bọn ta, sợ là bệ hạ sẽ hái sao trên trời cho ngươi.”

La Linh Dư ra vẻ cự tuyệt, hai mắt ngấn lệ: “Trong lòng ta chỉ có Tuyết Thần ca ca, ngoài huynh ấy ra, ta không muốn gả cho ai cả… Công chúa, người đừng gả ta cho người khác mà.”

Nàng như thể đã xem công chúa Bắc quốc là chủ mẫu tương lai, lời trong lời ngoài lấy lòng.

Công chúa Bắc quốc vô cùng hưởng thụ, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ nói: “Đại nghĩa quốc gia còn ở phía trước, há để ngươi kiểu cách?”

Đôi mắt La Linh Dư lóe sáng, cười cười nhưng không nói gì —— đại nghĩa quốc gia ở phía trước, nhưng đối với nàng mà nói, bản thân nàng mới là điều quan trọng nhất.

La Linh Dư một lòng muốn giết vị công chúa này, từng bước dẫn công chúa vào cạm bẫy, đương nhiên sẽ không nói những lời vô vị với nàng ta. Nàng đáp: “Vì sao chỉ có Tuyết Thần ca ca? Nếu muốn cầu thân, công chúa xem đại tướng quân của chúng tôi thế nào? Uy phong lẫm liệt, dẫn đầu thiên quân vạn mã. Mà ánh mắt đại tướng quân nhìn công chúa cũng rất khác.”

Công chúa Bắc quốc hồi tưởng, nghĩ đến nam nhân khôi ngô, thân hình cao to như núi kia: “… Thế sao?”

La Linh Dư mặt không đỏ tim không đập mạnh đáp: “Đúng thế, ngài ấy mà thấy công chúa điện hạ là đỏ mặt ngay.”

Công chúa Bắc quốc dè dặt mỉm cười, cũng chẳng quá để tâm. Đương nhiên nàng ta sẽ không chọn đối tượng như Ngụy Tông để kết thân, chỉ là một tướng quân hàn môn trèo cao, sau lưng không có đoàn thể lợi ích, nàng ta có thể mưu cầu gì được? Nhưng lời La Linh Dư nói cũng khiến lòng nàng ta rung động, dù là mỹ nhân cũng tự phụ. Trong thâm tâm, công chúa Bắc quốc cảm thấy Ngụy Tông yêu thích mình, thế nên khi nhìn vị tướng quân kia, ánh mắt bất giác khác hẳn ngày trước.

Cũng rất tự tin sai bảo người ta làm việc.

Ngụy Tông khó hiểu, cố gắng nín nhịn hỏa khí: “… Không thể nổi giận, đây là sứ thần Bắc quốc. Đợi ông đây tống khứ đám người phiền toái này ra khỏi Nam Dương là tốt ngay thôi. Không thể để nàng ta gặp bất trắc gì trong tay ta được!”

Mà La Linh Dư vẫn ngày ngày cười nói chơi đùa với công chúa Bắc quốc, có một lần đang định ngoại ô, lại bị quân lính ngăn lại không cho ra khỏi thành. La Linh Dư lặng lẽ chỉ vào căn phòng cỏ dựng tạm thời ở một nơi, xung quanh không có ai canh chừng, làm như thuận miệng nói: “Nghe Tuyết Thần ca ca bảo, hình như bọn họ đang chế tạo vũ khí mới gì đó…”

Rồi La Linh Dư lập tức bịt miệng, ngại ngùng cười khan.

Công chúa Bắc quốc thầm giật mình, hỏi lại La Linh Dư ngay, nhưng La Linh Dư ra vẻ hối hận chối đây đẩy, nói mình không biết gì cả.

Công chúa Bắc quốc rất để tâm, bảo đoàn sứ thần Bắc quốc phái người nghe ngóng xem sao, xem căn phòng kia dùng để làm gì. Đoàn sứ thần Bắc quốc bị quân sĩ Nam quốc canh chừng rất chặt, sau khi công chúa Bắc quốc và bọn họ thảo luận, quyết định lợi dụng ưu thế của phái nữ để điều tra nhiều hơn.

La Linh Dư không lừa công chúa Bắc quốc, đúng là có vũ khí mới thật, song đó chỉ là La Linh Dư tự đoán, Lục Quân không hề nói với nàng. Lúc Lục Quân chưa tới, La Linh Dư đã hỏi thăm tình hình nơi này từ Ngụy tướng quân. Nàng đoán được đại khái vài chuyện, cũng sẽ tự giác làm như không biết.

Vừa hay lúc này dùng nó để bẫy công chúa Bắc quốc.



Bố trí bước này đến bước kia, bình tĩnh đẩy chuyện về phía trước, hoàn thiện toàn bộ câu chuyện, hoàn thiện lời nói dối do mình bịa đặt.

Công chúa Bắc quốc có lòng mưu mô, đồng thời nhận định La Linh Dư là nữ lang vô cùng yếu đuối. Nàng ta không coi La Linh Dư ra gì, dĩ nhiên không biết tiểu nữ xinh xắn dịu dàng này đang từng bước hại nàng ta, đẩy nàng ta vào chỗ chết như thế nào.

Sau này khi truy cứu, La Linh Dư vẫn có thể ra vẻ vô tội: nàng có nói gì không? Tất cả đều như đúng mà sai, lời nói trong lúc xúc động, sao có thể làm bằng chứng được?

Huống hồ có Lục Tuyết Thần ở đây, ai sẽ truy cứu nàng?

Chỉ cần công chúa Bắc quốc chết đi thì mọi việc sẽ kết thúc.

***

Đầu tháng mười, vào một đêm nào đó, mưa rơi như thác đổ, khắp đất trời ướt đẫm.

Mưa to đập vào cửa sổ kêu lộp bộp. La Linh Dư ngồi trong nhà, cúi đầu luyện chữ. Bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đầu bút đặt trên giấy Tuyên Thành khựng lại, nàng ngẩng đầu lên. “Rầm!”, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, sấm sét nơi chân trời rạch ngang, ánh sáng như tuyết chiếu lên gương mặt sa sầm tức giận của lang quân.

Lục Quân: “La Linh Dư!”

Các thị nữ đuổi sát theo sau, thở hổn hển xen lẫn hoang mang: “Tam lang, tam lang…”

Lục Quân đóng mạnh cửa lại, nhốt thị nữ ở bên ngoài: “Không một ai được phép đi vào!”

Rồi chàng xoay người lại, đối mặt với nữ lang vẫn đang ngồi trước bàn. Toàn thân chàng run lên, đè nén cơn giận: “… Muội có biết, tối hôm nay, suýt nữa công chúa Bắc quốc đã chết trong tay Ngụy tướng quân không?!”

La Linh Dư ngẩn người.

Sau đó tiếc nuối lẩm bẩm: “… Vẫn chưa chết à.”

Lục Quân nheo mắt, sải bước đi tới, cúi người chụp lấy cổ tay nàng. Trong mắt chàng là sự thất vọng về nàng, Lục Quân đã kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn không tưởng tượng nổi: “… Là muội thật sao?! Vì sao muội lại làm vậy, muội có biết muội như thế sẽ kéo ta vào chỗ chết không? Muội có biết như vậy sẽ có hậu quả gì không? Trong mắt muội, chiến tranh giữa hai nước không quan trọng đúng không?!”

La Linh Dư bị sự thất vọng trong mắt chàng thiêu đốt, lòng tự ái khiến nàng không tiếp nhận nổi sự thất vọng ấy. Ai coi thường nàng cũng được, nhưng người đó không thể là chàng. Ai cũng cảm thấy nàng là người xấu, nhưng nàng đang cứu chàng. Nàng chợt đẩy chàng ra, tức giận đứng bật dậy: “Lục Tuyết Thần! Nếu muội không làm vậy thì huynh sẽ chết!”

“Huynh còn dám nói muội hả, huynh thì biết cái gì! Huynh là đồ khốn kiếp!”

Lục Quân ngơ ngác, nhìn vành mắt nàng đỏ ửng, giàn giụa nước mắt. Nhất thời tim chàng nóng lên, không chịu nổi ánh mắt ấy của nàng.

Sét lại rạch ngang ngoài khung cửa, sấm chớp rền vang, cửa sổ bật mở, nhất thời mưa gió ập vào trong phòng. Tay áo dính nước mưa thấm ướt, La Linh Dư đẩy chàng ra, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt. Nàng bước nhanh toan đi ra ngoài, nhưng lang quân đã duỗi tay, kéo nàng ôm vào lòng. La Linh Dư nức nở vùng vẫy, hai mắt chàng đen láy, thâm trầm tựa biển sâu. Lục Quân ôm chặt nàng, cúi đầu hôn nàng, nuốt lấy tiếng khóc thút thít tràn ra từ cổ họng đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện