Hai người lớn ngồi trong nhà nói chuyện với nhau. Từ sau chuyện lúc trước, La Vân Họa hiểu ra được nhiều điều, thấy tỷ tỷ bận rộn bèn chủ động dẫn Lục tứ lang Lục Sưởng đi ra sân chơi. La Linh Dư vốn định dặn dò La Vân Họa, nhưng chưa gì đã thấy muội muội chạy biến đi, mà tạm thời nàng còn đang loạn nên cũng không có tâm trạng.
Cây cỏ um tùm rì rào trong gió, hoa đào hoa hạnh một sắc hồng, rơi lất phất lên bệ cửa phòng. Ở trong phòng, La Linh Dư và Lục Hiển ngồi đối diện nhau.
Hai bức tranh, một bức là do thị nữ Cẩm Nguyệt đem tới đáp lễ, là tranh do Tầm Mai Cư Sĩ vẽ. Trong tranh vẽ cảnh Giang Nam trăng sáng, đêm thuyền âm u, mỹ nhân đứng đầu mũi thuyền. Một bức khác là do nhị lang Lục Hiển đem đến, tên được ký là “Tuyết Thần”. Bức tranh này vẽ cảnh núi xanh ẩn hiện sau màn sương, cây thông nghiêng ngả như sóng biển, cảnh rừng thanh tịnh mỹ lệ, rõ ràng là vẽ phong cảnh, nhưng rất có cảm giác tung hoành.
Thật ra bút pháp của hai bức tranh có chút xíu khác biệt. của Tầm Mai Cư Sĩ tinh tế hơn, còn của Tuyết Thần phóng khoáng tùy tiện hơn.
Lục Hiển và La Linh Dư sắc mặt kỳ lạ cùng so sánh hai bức tranh, hắn chỉ vào bức “Tuyết Thần” thứ hai mà thở dài bảo: “Đây là tranh tam đệ vẽ năm mười bốn mười lăm tuổi. Dĩ nhiên bút pháp ngày đó sẽ non nớt hơn hiện tại, nhưng như thế cũng giỏi lắm rồi. Lúc đó đệ ấy vẫn chưa lấy hiệu là Tầm Mai Cư Sĩ, khi vẽ tranh đề chính tên tự là Tuyết Thần. Từ nhỏ tam đệ đã thông minh hơn người, bàn về ngâm thơ thì không ai trong tụi huynh là đối thủ của đệ ấy. Thiếu niên cậy tài khinh người, đệ ấy cũng biết mình lợi hại nên vẽ rất nhiều, gặp ai cũng tặng. Bức tranh này là ngày xưa đệ ấy cứ ép huynh nhận cho bằng được.”
La Linh Dư vẫn không tin: “Nhưng những năm qua, tranh vẽ của Tầm Mai Cư Sĩ trên phố phường rất ít, bỏ ngàn vàng cũng không cầu được.”
Lục Hiển: “Vì giờ đệ ấy không vẽ nữa. Có lẽ thời niên thiếu có danh tiếng vang xa, nên đệ ấy mới chán ghét. Mấy năm qua, huynh cũng không thấy tam đệ vẽ tranh bao lần. Không chỉ ít vẽ tranh, bây giờ ngay đến tiệc tùng xã giao đệ ấy cũng rất ít khi lộ diện.”
Nói tới đây, mặt Lục nhị lang đen đi, trong lòng nghĩ cũng do vị Trần vương kia cả. Suốt ngày toàn bảo tam lang giúp làm này làm nọ... Hắn muốn tam lang viết thơ vẽ tranh như xưa còn hơn, làm danh sĩ thì có gì không tốt? Đầu ngón tay La Linh Dư run rẩy, lướt nhẹ qua mặt tranh, lẩm bẩm: “Tầm Mai Cư Sĩ là danh sĩ nổi tiếng Nam quốc, tính tình cao ngạo, thơ ca tranh vẽ đều thuộc hàng tuyệt tác. Lúc mình ở Nam Dương, trai gái đều giành giật cho bằng được tranh của y. Trên phố phường cũng có rất nhiều tranh giả... Mình cũng đã tìm tranh của y nhiều năm rồi, cũng muốn được gặp y một lần. Nhưng không ngờ vòng một vòng, danh sĩ mà mình muốn bái phỏng lại ở ngay bên cạnh, thì ra là tam biểu ca.”
Lúc này khó mà nói ra được cảm xúc trong lòng, vô cùng khiếp sợ.
Nàng đã thích tranh của Tầm Mai Cư Sĩ lâu lắm rồi, lấy tranh xem người, nhất định Tầm Mai Cư Sĩ là danh sĩ không thích vật ngoài thân, cao quý như sen xanh, không ai không tôn trọng. Nghĩ ắt hẳn vị danh sĩ này không ham quyền quý, tính tình hào sảng tự tại, tuyệt đối không giống một tục nhân như nàng. Lúc nàng không được hài lòng chuyện gì, thì chỉ cần ngắm tranh của y là luôn tìm về được sức mạnh. Nhưng chính vì trong lòng nhận định Tầm Mai Cư Sĩ không giống mình, thanh quý vô song, nên nàng mới lặng lẽ mến mộ nhiều năm... Ai ngờ có một ngày, vị danh sĩ này lại chính là Lục Quân?!
Không ham quyền quý... Miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Nhưng những điểm khác... Ồ, chí ít là lúc tam biểu ca không để lộ bộ mặt thật thì bề ngoài đúng là phóng khoáng, vẫn tốt hơn là ông già trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Tâm trạng của La Linh Dư rất phức tạp.
Lục Hiển quan sát biểu muội nửa ngày, cũng không nhận ra biểu muội đang vui hay mất hứng. La biểu muội nhíu mày, đôi mắt rực rỡ như nước hồ lấp lánh, thoạt nhìn rất yếu ớt. Trái tim Lục Hiển chợt đập trật nhịp, vui vẻ nghĩ ngợi: thật ra nếu biểu muội và tam lang có quan hệ tốt cũng không tệ. Nếu như giấc mơ của hắn là thật, sau này biểu muội là hoàng hậu, vậy nếu hưởng phúc của biểu muội, thì cảnh tam lang chết trong mơ cũng sẽ không xảy ra...
La Linh Dư ngước lên, đôi mắt lấp lánh như sóng trào, gò má đỏ hây hây: “Nhị biểu ca, huynh có thể tặng luôn tranh này của tam biểu ca cho muội được không?”
Lục Hiển: “À... cũng được.”
Có lẽ vì Tầm Mai Cư Sĩ chính là đệ đệ ruột của mình, mà người biết chuyện ở Kiến Nghiệp cũng không ít, nên về việc có giữ tranh hay không, Lục Hiển không có nhiều cảm xúc cho lắm. Hắn thấy La Linh Dư nhanh chóng cuộn tranh lại, điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười ngước lên hỏi: “À đúng rồi, không biết nhị biểu ca đến tìm muội làm gì? Muội đúng là người xấu, chỉ mãi nói chuyện của mình.”
Lời nàng vừa nhẹ nhàng lại dí dỏm, lúc nói “muội đúng là người xấu” thì giọng uyển chuyển cao lên, gãi vào lòng người khác. Mỹ nhân hai mắt trong suốt nhìn lang quân đối diện, con tim Lục Hiển bất giác đập nhanh lên, vội ho khan một tiếng để kiềm chế.
Lục Hiển giả như lơ đãng hỏi: “Thật ra huynh cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là có vài tâm sự... Sao biểu muội lại lục tung cả phòng lên thế, đang tìm gì à?”
Là nghèo thôi.
Không phải muốn tìm đồ.
La Linh Dư đang nghèo, không nhịn được muốn bán đồ để lấy lại mặt mũi.
Nhưng ở trước mặt Lục nhị lang, chắc chắn La Linh Dư sẽ không nói thật. Nàng khẽ thở dài, sâu xa bảo: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Còn không phải là các biểu tiểu thư hẹn muội ra ngoài du ngoạn sao, muội chưa từng đi chơi ở Kiến Nghiệp, lại là lần đầu tiên ra cửa, nên muội muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt mấy tỷ muội thôi. Muội nhớ trước kia từng cất một cuốn sổ phong cảnh Kiến Nghiệp, nên mới muốn tìm lại tham khảo.”
Cuốn sổ phong cảnh Kiến Nghiệp đó, hoàn toàn là do La Linh Dư bịa ra, không hề tồn tại.
Nhưng Lục Hiển lại tin thật, thật sự cho rằng biểu muội đang gặp khó khăn. Lòng hắn xao động, nghĩ đến cảnh biểu muội ăn nhờ ở đậu quả thật không dễ. La biểu muội rất ít khi mở lòng nói chuyện với người ngoài, mà bây giờ lại nói với mình điều này... Nhất định biểu muội đã xem mình là người nhà rồi. Lục Hiển cẩn thận suy nghĩ rất lâu, thử dò la nói: “Thật ra huynh đang định đến chùa Khai Thiện ở núi Chung đây. Biểu muội cũng biết đấy, sau khi rơi xuống nước huynh bất tỉnh nguyên ngày, hôm đó huynh có mơ thấy ác mộng, mấy ngày gần đây cứ nghĩ mãi mà không hiểu. Tam đệ từng đề nghị huynh đi tìm đại sư hỏi chuyện xem sao... Huynh định đến chùa Khai Thiện mời chủ trì đại sư giải mộng cho. Nếu La biểu muội không chê, thì có thể chuyển nơi hẹn với các biểu tiểu thư lên núi Chung.”
La Linh Dư ngẩn ngơ, cụp mắt ngẫm nghĩ.
Nếu mình ra ngoài thì còn phải báo cáo với trưởng bối Lục gia, mọi chi phí tiêu dùng cũng phải tự mình bỏ ra. Nhưng nếu đồng hành với Lục nhị lang thì sẽ dùng đồ của Lục gia. Lúc nàng đến Lục gia đã dốc ra rất nhiều ngân lượng, bây giờ ra ngoài, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Đối với lang quân thế gia đại tộc thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nhưng với La Linh Dư thì đúng là đòi mạng nàng.
La Linh Dư dịu dàng cười nói: “Được ạ, đang độ đầu xuân, đi chơi dịp tiết Thanh Minh cũng rất hợp. Nhất định các tỷ tỷ muội muội cũng muốn đến núi Chung cho xem.”
Lục Hiển mỉm cười, cảm thấy biểu muội đúng là thân thiện.
Hai người lại nói đông nói tây rất nhiều lời, nhưng càng nói La Linh Dư càng không hiểu. Mắt nàng lóe lên, bởi vì ngoài chuyện rơi xuống nước thì nàng và nhị biểu ca rất ít khi qua lại. Rõ ràng nhị biểu ca cũng không biết nói gì, nhưng lại cố ý nán lại chỗ nàng nửa buổi, nói mấy lời không quan trọng. Lục Hiển cứ nhìn mình chằm chằm, La Linh Dư cũng cảm thấy có khi nào huynh ấy yêu mình rồi không...
Vất vả lắm mới tiễn Lục Hiển đi, ngoài định được cuộc hẹn ở núi Chung, lấy được một bức tranh của Lục tam lang hồi nhỏ ra, rốt cuộc La Linh Dư vẫn không hiểu rõ mục đích của Lục Hiển. Sau khi nhị lang đi rồi, La Linh Dư đứng ngoài cửa, dặn dò thị nữ Linh Ngọc ra ngoài xem tam lang có ở nhà không. Linh Ngọc rời đi, La Linh Dư cũng không ra ngoài mà chỉ ngồi trong phòng ngắm nghía hai bức tranh. Nàng lại nhìn xung quanh, vẻ mặt lại xoắn xuýt. Cây trâm ngọc Hòa Điền vốn được nàng đặt trên bàn, lúc này La Linh Dư đã làm như không thấy. Nàng đứng lên, dè dặt cuộn tranh lại, quyết định ——
Không bán!
Tuyệt đối không bán!
“Tỷ?” La Vân Họa ló đầu ra sau cửa, nhỏ giọng gọi La Linh Dư.
La Linh Dư nhướng mày.
Từ sau khi chuyện Lục nhị lang rơi xuống nước chấm dứt, lúc không có ai, nàng đã dẫn La Vân Họa đi xin lỗi Lục nhị lang, Lục nhị lang cũng dẫn Lục tứ lang Lục Sưởng đến xin lỗi nàng. Dưới thỏa thuận ngầm của Lục Hiển và La Linh Dư, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng từ đó trở đi, La Vân Họa trở nên nhát gan hơn nhiều, cứ vùi mình trong nhà không bước chân ra ngoài. Thấy muội muội như thế, La Linh Dư luôn muốn tìm cơ hội khuyên giải... Chỉ là vẫn chưa tìm được.
La Linh Dư: “Họa Nhi có chuyện gì sao?”
La Vân Họa lề mề ở cửa: “Tỷ đang ngắm đồ của tam biểu ca sao?”
“Ừ... Muội cũng biết tỷ thích Tầm Mai Cư Sĩ nhiều năm rồi mà,” La Linh Dư nháy mắt, “Sao thế?”
La Vân Họa cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất. Tỷ tỷ và nhị biểu ca nói chuyện những gì cô bé cũng nghe được một hai, vừa vặn cô bé cũng đang cất giữ một bí mật của tam biểu ca. Sau chuyện nhị biểu ca rơi xuống nước, cô bé thật sự rất sợ. La Vân Họa cảm thấy mình không nên lừa gạt tỷ tỷ, nhưng cô bé cũng đã hứa với tam biểu ca là sẽ không nói rồi... La Vân Họa thấp giọng bảo: “Tỷ tỷ đến giờ không cảm thấy, tam biểu ca... trông quen mắt sao?”
La Linh Dư: “...!”
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm muội muội: “Quen mắt ở đâu?”
La Vân Họa lại cúi gục đầu ấp úng, không chịu nói thêm.
Được rồi, muội đã không nói thì La Linh Dư tỷ tự nghĩ vậy. Trước đây các nàng ở Nhĩ Dương, Nam Dương, tuyệt đối chưa gặp Lục Quân lần nào. Nếu đã gặp, thì với tướng mạo của Lục Quân, sao có thể có chuyện không ấn tượng được? Nàng cũng không cảm thấy mình từng gặp Lục Quân, nhưng Lục Quân lại hai ba lần từng hỏi nàng “không nhớ ta sao?”, bây giờ muội muội cũng hỏi nàng “có quen mắt không”... Mơ mơ màng màng, trong đầu La Linh Dư lập tức hiện lên một hình bóng.
Tướng mạo như Lục tam lang...
“Nương tử!” Linh Ngọc đứng ngoài gọi to, cắt đứt dòng suy nghĩ của La Linh Dư, “Tam lang vốn không có ở nhà, nhưng lúc nô tỳ về, đi ngang qua cầu Tây thì thấy ngài ấy! Ngài ấy từ ngoài mới về!”
La Linh Dư: “Thật?!”
Nàng lập tức quên khuấy chuyện muội muội muốn nói với mình về Lục tam lang, nàng lập tức cầm cuốn tranh vừa nhận được ở trong ngăn kéo, nhấc vạt váy lên rời khỏi Tuyết Tố viện, chạy thẳng đến Thanh viện. Chuyện Lục tam lang có quen mắt hay không chỉ là thứ yếu, bây giờ điều nàng muốn biết là, có phải Lục Quân chính là Tầm Mai Cư Sĩ nàng đã tìm kiếm nhiều năm không.
Lục Quân thong thả đi về trạch viện ở Lục gia. Chàng cúi đầu, vẫn đang suy nghĩ chuyện Lưu Thục nói với mình, ngẫm nghĩ về toan tính của Hành Dương vương. Bất thình lình, ở sau tai truyền đến giọng nữ hổn hển gọi to: “Biểu ca ——!”
Lục Quân dừng bước, xoay người nhìn lại. Không kịp nhìn lâu thì một nữ lang từ sau đã nhào đến, va thẳng vào chàng làm chàng lảo đảo lùi về sau mấy bước, dựa vào trên cây sau lưng, mặt lập tức đen đi ——
Đang yên đang lành đi trong nhà mình, thế mà chàng cũng bị một nữ lang đụng phải!
Cây cỏ um tùm rì rào trong gió, hoa đào hoa hạnh một sắc hồng, rơi lất phất lên bệ cửa phòng. Ở trong phòng, La Linh Dư và Lục Hiển ngồi đối diện nhau.
Hai bức tranh, một bức là do thị nữ Cẩm Nguyệt đem tới đáp lễ, là tranh do Tầm Mai Cư Sĩ vẽ. Trong tranh vẽ cảnh Giang Nam trăng sáng, đêm thuyền âm u, mỹ nhân đứng đầu mũi thuyền. Một bức khác là do nhị lang Lục Hiển đem đến, tên được ký là “Tuyết Thần”. Bức tranh này vẽ cảnh núi xanh ẩn hiện sau màn sương, cây thông nghiêng ngả như sóng biển, cảnh rừng thanh tịnh mỹ lệ, rõ ràng là vẽ phong cảnh, nhưng rất có cảm giác tung hoành.
Thật ra bút pháp của hai bức tranh có chút xíu khác biệt. của Tầm Mai Cư Sĩ tinh tế hơn, còn của Tuyết Thần phóng khoáng tùy tiện hơn.
Lục Hiển và La Linh Dư sắc mặt kỳ lạ cùng so sánh hai bức tranh, hắn chỉ vào bức “Tuyết Thần” thứ hai mà thở dài bảo: “Đây là tranh tam đệ vẽ năm mười bốn mười lăm tuổi. Dĩ nhiên bút pháp ngày đó sẽ non nớt hơn hiện tại, nhưng như thế cũng giỏi lắm rồi. Lúc đó đệ ấy vẫn chưa lấy hiệu là Tầm Mai Cư Sĩ, khi vẽ tranh đề chính tên tự là Tuyết Thần. Từ nhỏ tam đệ đã thông minh hơn người, bàn về ngâm thơ thì không ai trong tụi huynh là đối thủ của đệ ấy. Thiếu niên cậy tài khinh người, đệ ấy cũng biết mình lợi hại nên vẽ rất nhiều, gặp ai cũng tặng. Bức tranh này là ngày xưa đệ ấy cứ ép huynh nhận cho bằng được.”
La Linh Dư vẫn không tin: “Nhưng những năm qua, tranh vẽ của Tầm Mai Cư Sĩ trên phố phường rất ít, bỏ ngàn vàng cũng không cầu được.”
Lục Hiển: “Vì giờ đệ ấy không vẽ nữa. Có lẽ thời niên thiếu có danh tiếng vang xa, nên đệ ấy mới chán ghét. Mấy năm qua, huynh cũng không thấy tam đệ vẽ tranh bao lần. Không chỉ ít vẽ tranh, bây giờ ngay đến tiệc tùng xã giao đệ ấy cũng rất ít khi lộ diện.”
Nói tới đây, mặt Lục nhị lang đen đi, trong lòng nghĩ cũng do vị Trần vương kia cả. Suốt ngày toàn bảo tam lang giúp làm này làm nọ... Hắn muốn tam lang viết thơ vẽ tranh như xưa còn hơn, làm danh sĩ thì có gì không tốt? Đầu ngón tay La Linh Dư run rẩy, lướt nhẹ qua mặt tranh, lẩm bẩm: “Tầm Mai Cư Sĩ là danh sĩ nổi tiếng Nam quốc, tính tình cao ngạo, thơ ca tranh vẽ đều thuộc hàng tuyệt tác. Lúc mình ở Nam Dương, trai gái đều giành giật cho bằng được tranh của y. Trên phố phường cũng có rất nhiều tranh giả... Mình cũng đã tìm tranh của y nhiều năm rồi, cũng muốn được gặp y một lần. Nhưng không ngờ vòng một vòng, danh sĩ mà mình muốn bái phỏng lại ở ngay bên cạnh, thì ra là tam biểu ca.”
Lúc này khó mà nói ra được cảm xúc trong lòng, vô cùng khiếp sợ.
Nàng đã thích tranh của Tầm Mai Cư Sĩ lâu lắm rồi, lấy tranh xem người, nhất định Tầm Mai Cư Sĩ là danh sĩ không thích vật ngoài thân, cao quý như sen xanh, không ai không tôn trọng. Nghĩ ắt hẳn vị danh sĩ này không ham quyền quý, tính tình hào sảng tự tại, tuyệt đối không giống một tục nhân như nàng. Lúc nàng không được hài lòng chuyện gì, thì chỉ cần ngắm tranh của y là luôn tìm về được sức mạnh. Nhưng chính vì trong lòng nhận định Tầm Mai Cư Sĩ không giống mình, thanh quý vô song, nên nàng mới lặng lẽ mến mộ nhiều năm... Ai ngờ có một ngày, vị danh sĩ này lại chính là Lục Quân?!
Không ham quyền quý... Miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Nhưng những điểm khác... Ồ, chí ít là lúc tam biểu ca không để lộ bộ mặt thật thì bề ngoài đúng là phóng khoáng, vẫn tốt hơn là ông già trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Tâm trạng của La Linh Dư rất phức tạp.
Lục Hiển quan sát biểu muội nửa ngày, cũng không nhận ra biểu muội đang vui hay mất hứng. La biểu muội nhíu mày, đôi mắt rực rỡ như nước hồ lấp lánh, thoạt nhìn rất yếu ớt. Trái tim Lục Hiển chợt đập trật nhịp, vui vẻ nghĩ ngợi: thật ra nếu biểu muội và tam lang có quan hệ tốt cũng không tệ. Nếu như giấc mơ của hắn là thật, sau này biểu muội là hoàng hậu, vậy nếu hưởng phúc của biểu muội, thì cảnh tam lang chết trong mơ cũng sẽ không xảy ra...
La Linh Dư ngước lên, đôi mắt lấp lánh như sóng trào, gò má đỏ hây hây: “Nhị biểu ca, huynh có thể tặng luôn tranh này của tam biểu ca cho muội được không?”
Lục Hiển: “À... cũng được.”
Có lẽ vì Tầm Mai Cư Sĩ chính là đệ đệ ruột của mình, mà người biết chuyện ở Kiến Nghiệp cũng không ít, nên về việc có giữ tranh hay không, Lục Hiển không có nhiều cảm xúc cho lắm. Hắn thấy La Linh Dư nhanh chóng cuộn tranh lại, điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười ngước lên hỏi: “À đúng rồi, không biết nhị biểu ca đến tìm muội làm gì? Muội đúng là người xấu, chỉ mãi nói chuyện của mình.”
Lời nàng vừa nhẹ nhàng lại dí dỏm, lúc nói “muội đúng là người xấu” thì giọng uyển chuyển cao lên, gãi vào lòng người khác. Mỹ nhân hai mắt trong suốt nhìn lang quân đối diện, con tim Lục Hiển bất giác đập nhanh lên, vội ho khan một tiếng để kiềm chế.
Lục Hiển giả như lơ đãng hỏi: “Thật ra huynh cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là có vài tâm sự... Sao biểu muội lại lục tung cả phòng lên thế, đang tìm gì à?”
Là nghèo thôi.
Không phải muốn tìm đồ.
La Linh Dư đang nghèo, không nhịn được muốn bán đồ để lấy lại mặt mũi.
Nhưng ở trước mặt Lục nhị lang, chắc chắn La Linh Dư sẽ không nói thật. Nàng khẽ thở dài, sâu xa bảo: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Còn không phải là các biểu tiểu thư hẹn muội ra ngoài du ngoạn sao, muội chưa từng đi chơi ở Kiến Nghiệp, lại là lần đầu tiên ra cửa, nên muội muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt mấy tỷ muội thôi. Muội nhớ trước kia từng cất một cuốn sổ phong cảnh Kiến Nghiệp, nên mới muốn tìm lại tham khảo.”
Cuốn sổ phong cảnh Kiến Nghiệp đó, hoàn toàn là do La Linh Dư bịa ra, không hề tồn tại.
Nhưng Lục Hiển lại tin thật, thật sự cho rằng biểu muội đang gặp khó khăn. Lòng hắn xao động, nghĩ đến cảnh biểu muội ăn nhờ ở đậu quả thật không dễ. La biểu muội rất ít khi mở lòng nói chuyện với người ngoài, mà bây giờ lại nói với mình điều này... Nhất định biểu muội đã xem mình là người nhà rồi. Lục Hiển cẩn thận suy nghĩ rất lâu, thử dò la nói: “Thật ra huynh đang định đến chùa Khai Thiện ở núi Chung đây. Biểu muội cũng biết đấy, sau khi rơi xuống nước huynh bất tỉnh nguyên ngày, hôm đó huynh có mơ thấy ác mộng, mấy ngày gần đây cứ nghĩ mãi mà không hiểu. Tam đệ từng đề nghị huynh đi tìm đại sư hỏi chuyện xem sao... Huynh định đến chùa Khai Thiện mời chủ trì đại sư giải mộng cho. Nếu La biểu muội không chê, thì có thể chuyển nơi hẹn với các biểu tiểu thư lên núi Chung.”
La Linh Dư ngẩn ngơ, cụp mắt ngẫm nghĩ.
Nếu mình ra ngoài thì còn phải báo cáo với trưởng bối Lục gia, mọi chi phí tiêu dùng cũng phải tự mình bỏ ra. Nhưng nếu đồng hành với Lục nhị lang thì sẽ dùng đồ của Lục gia. Lúc nàng đến Lục gia đã dốc ra rất nhiều ngân lượng, bây giờ ra ngoài, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Đối với lang quân thế gia đại tộc thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nhưng với La Linh Dư thì đúng là đòi mạng nàng.
La Linh Dư dịu dàng cười nói: “Được ạ, đang độ đầu xuân, đi chơi dịp tiết Thanh Minh cũng rất hợp. Nhất định các tỷ tỷ muội muội cũng muốn đến núi Chung cho xem.”
Lục Hiển mỉm cười, cảm thấy biểu muội đúng là thân thiện.
Hai người lại nói đông nói tây rất nhiều lời, nhưng càng nói La Linh Dư càng không hiểu. Mắt nàng lóe lên, bởi vì ngoài chuyện rơi xuống nước thì nàng và nhị biểu ca rất ít khi qua lại. Rõ ràng nhị biểu ca cũng không biết nói gì, nhưng lại cố ý nán lại chỗ nàng nửa buổi, nói mấy lời không quan trọng. Lục Hiển cứ nhìn mình chằm chằm, La Linh Dư cũng cảm thấy có khi nào huynh ấy yêu mình rồi không...
Vất vả lắm mới tiễn Lục Hiển đi, ngoài định được cuộc hẹn ở núi Chung, lấy được một bức tranh của Lục tam lang hồi nhỏ ra, rốt cuộc La Linh Dư vẫn không hiểu rõ mục đích của Lục Hiển. Sau khi nhị lang đi rồi, La Linh Dư đứng ngoài cửa, dặn dò thị nữ Linh Ngọc ra ngoài xem tam lang có ở nhà không. Linh Ngọc rời đi, La Linh Dư cũng không ra ngoài mà chỉ ngồi trong phòng ngắm nghía hai bức tranh. Nàng lại nhìn xung quanh, vẻ mặt lại xoắn xuýt. Cây trâm ngọc Hòa Điền vốn được nàng đặt trên bàn, lúc này La Linh Dư đã làm như không thấy. Nàng đứng lên, dè dặt cuộn tranh lại, quyết định ——
Không bán!
Tuyệt đối không bán!
“Tỷ?” La Vân Họa ló đầu ra sau cửa, nhỏ giọng gọi La Linh Dư.
La Linh Dư nhướng mày.
Từ sau khi chuyện Lục nhị lang rơi xuống nước chấm dứt, lúc không có ai, nàng đã dẫn La Vân Họa đi xin lỗi Lục nhị lang, Lục nhị lang cũng dẫn Lục tứ lang Lục Sưởng đến xin lỗi nàng. Dưới thỏa thuận ngầm của Lục Hiển và La Linh Dư, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng từ đó trở đi, La Vân Họa trở nên nhát gan hơn nhiều, cứ vùi mình trong nhà không bước chân ra ngoài. Thấy muội muội như thế, La Linh Dư luôn muốn tìm cơ hội khuyên giải... Chỉ là vẫn chưa tìm được.
La Linh Dư: “Họa Nhi có chuyện gì sao?”
La Vân Họa lề mề ở cửa: “Tỷ đang ngắm đồ của tam biểu ca sao?”
“Ừ... Muội cũng biết tỷ thích Tầm Mai Cư Sĩ nhiều năm rồi mà,” La Linh Dư nháy mắt, “Sao thế?”
La Vân Họa cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất. Tỷ tỷ và nhị biểu ca nói chuyện những gì cô bé cũng nghe được một hai, vừa vặn cô bé cũng đang cất giữ một bí mật của tam biểu ca. Sau chuyện nhị biểu ca rơi xuống nước, cô bé thật sự rất sợ. La Vân Họa cảm thấy mình không nên lừa gạt tỷ tỷ, nhưng cô bé cũng đã hứa với tam biểu ca là sẽ không nói rồi... La Vân Họa thấp giọng bảo: “Tỷ tỷ đến giờ không cảm thấy, tam biểu ca... trông quen mắt sao?”
La Linh Dư: “...!”
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm muội muội: “Quen mắt ở đâu?”
La Vân Họa lại cúi gục đầu ấp úng, không chịu nói thêm.
Được rồi, muội đã không nói thì La Linh Dư tỷ tự nghĩ vậy. Trước đây các nàng ở Nhĩ Dương, Nam Dương, tuyệt đối chưa gặp Lục Quân lần nào. Nếu đã gặp, thì với tướng mạo của Lục Quân, sao có thể có chuyện không ấn tượng được? Nàng cũng không cảm thấy mình từng gặp Lục Quân, nhưng Lục Quân lại hai ba lần từng hỏi nàng “không nhớ ta sao?”, bây giờ muội muội cũng hỏi nàng “có quen mắt không”... Mơ mơ màng màng, trong đầu La Linh Dư lập tức hiện lên một hình bóng.
Tướng mạo như Lục tam lang...
“Nương tử!” Linh Ngọc đứng ngoài gọi to, cắt đứt dòng suy nghĩ của La Linh Dư, “Tam lang vốn không có ở nhà, nhưng lúc nô tỳ về, đi ngang qua cầu Tây thì thấy ngài ấy! Ngài ấy từ ngoài mới về!”
La Linh Dư: “Thật?!”
Nàng lập tức quên khuấy chuyện muội muội muốn nói với mình về Lục tam lang, nàng lập tức cầm cuốn tranh vừa nhận được ở trong ngăn kéo, nhấc vạt váy lên rời khỏi Tuyết Tố viện, chạy thẳng đến Thanh viện. Chuyện Lục tam lang có quen mắt hay không chỉ là thứ yếu, bây giờ điều nàng muốn biết là, có phải Lục Quân chính là Tầm Mai Cư Sĩ nàng đã tìm kiếm nhiều năm không.
Lục Quân thong thả đi về trạch viện ở Lục gia. Chàng cúi đầu, vẫn đang suy nghĩ chuyện Lưu Thục nói với mình, ngẫm nghĩ về toan tính của Hành Dương vương. Bất thình lình, ở sau tai truyền đến giọng nữ hổn hển gọi to: “Biểu ca ——!”
Lục Quân dừng bước, xoay người nhìn lại. Không kịp nhìn lâu thì một nữ lang từ sau đã nhào đến, va thẳng vào chàng làm chàng lảo đảo lùi về sau mấy bước, dựa vào trên cây sau lưng, mặt lập tức đen đi ——
Đang yên đang lành đi trong nhà mình, thế mà chàng cũng bị một nữ lang đụng phải!
Danh sách chương