Mùi sơn thù du càng lúc càng đậm, trong bóng tối Ân Sùng Quyết nhìn thấy ấm thuốc đang sôi bốc khói nghi ngút trên bếp lò.

Ân Sùng Quyết đang định mở nắp ra để ngửi, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần, hắn nhanh nhẹn núp vào phía sau cửa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng đang đến gần.

“Thì ra… là cô…”

Trong bóng tối, cánh tay đanh vươn đến ấm thuốc chợt dừng lại, ánh sáng từ bếp lò phản chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ của người nọ, tựa như rơi xuống vực sâu.

“Thẩm Khấp Nguyệt.” Ân Sùng Quyết lớn tiếng hô tên nàng ta, “Thì ra là cô?”

Thẩm Khấp Nguyệt cố gắng trấn định nói: “Đêm đã khuya, Ân tướng quân cũng không ngủ sao? Có việc gì mà lại đến phòng bếp vậy?” Vừa nói, vừa nhặt khăn bên cạnh bếp lò bắc ấm thuốc nghi ngút trên bếp xuống, ghé vào bát sứ rót thuốc ra bát men màu xanh ngọc.

Mùi sơn thù du nồng nặc xộc vào mũi, bóng đêm giấu đi vẻ mặt âm trầm của Ân Sùng Quyết, Thẩm Khấp Nguyệt tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cũng đã bắt đầu sang đông rồi, thể chất  Khấp Nguyệt vốn hư hàn, cho nên mới xin đại phu ít thuốc bổ về để bồi bổ, khiến Ân tướng quân chê cười rồi.”

“Thuốc tẩm bổ tránh hư hàn?” Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói: “Thật sự là như vậy sao?”

Thẩm Khấp Nguyệt nhìn về phía cửa nhà bếp, nâng chén sứ men xanh lên miệng, cánh môi khẽ thổi một hơi, cười dịu dàng nói, “Bằng không còn có thể là cái gì?”

“Thẩm cô nương lẽ nào lại không biết?” Ân Sùng Quyết nhìn Thẩm Khấp Nguyệt đầy ẩn ý, nhìn chăm chú vào nước thuốc đặc quánh trong chén sứ, “Có một loại dược liệu, gọi là sơn thù du?”

“Cây sơn thù du?” Thẩm Khấp Nguyệt nâng tầm mắt lên nhìn vào đáy mắt đầy ẩn ý của Ân Sùng Quyết, “Ân tướng quân thông hiểu nhiều chuyện, ngay cả về y dược cũng biết sao?”

Ân Sùng Quyết giơ tay lấy bát thuốc trên tay Thẩm Khấp Nguyệt, lắc lắc nước thuốc đen như mực, lại nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Khấp Nguyệt mỉm cười, “Đã đến lúc này, ta cũng đã nói ra tên vị thuốc sơn thù du, Thẩm cô nương sao vẫn làm bộ như vô sự chứ? Xem ra Thẩm cô nương không giống người bình thường, khiến cho người ta phải sợ hãi.”

“Là đơn thuốc do đại phu kê.” Thẩm Khấp Nguyệt mỉm cười thật tươi, “ Khấp Nguyệt cũng không am hiểu y lý, sao mà biết được trong đó có vị gì? Ân tướng quân đánh giá  Khấp Nguyệt cao quá rồi. Sơn thù du?  Khấp Nguyệt thật sự không hiểu ý Ân tướng quân nói gì.”

Ân Sùng Quyết nhíu chặt mày, đặt thật mạnh bát thuốc lên bàn, ánh mắt tức giận khiến người khác sợ hãi, “Sơn thù du là vị thuốc an thai của nữ tử, không biết trước mắt Thẩm cô nương muốn an là cái thai nào?”

Thẩm Khấp Nguyệt dung khan lau vết thuốc bắn lên người, như là không nghe thấy câu hỏi của Ân Sùng Quyết, hành lễ cung kính nói: “Trời cũng đã khuya rồi,  Khấp Nguyệt phải về phòng nghỉ ngơi, Ân tướng quân cũng sớm đi nghỉ thôi.”

Thấy nàng ta đang định rời đi, Ân Sùng Quyết nhanh tóm chặt lấy cổ tay nàng ta, giọng nói vẫn âm hàn nói: “Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, có phải Thẩm cô nương thực sự có thai trong người? Là nghiệt chủng tư thông với kẻ nào ở trong quân chứ?”

Thẩm Khấp Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn Ân Sùng Quyết, mắt sao xẹt qua tia oán hận làm cho sống lưng Ân Sùng Quyết chợt lạnh.

“Khấp Nguyệt không phải người trong quân, Ân tướng quân quản nhiều chuyện quá rồi đấy.” Thẩm Khấp Nguyệt dứt khoát muốn giàng tay ra, hai người giằng co một hồi Ân Sùng Quyết mới chịu buông ta cho nàng ta đi.

“Nghĩ kỹ lại thấy Thẩm cô nương nói cũng không sai.” Khoé miệng Ân Sùng Quyết nổi lên ý cười quỷ dị, “Cũng không cần nóng vội làm gì, để đến mai, ở trước mặt vương gia, để cho vương gia hỏi cô xem thế nào?”

“Cứ tuỳ đi.” Thẩm Khấp Nguyệt thản nhiên nói, “Nếu không còn chuyện gì khác, Khấp Nguyệt xin đi trước.”

Thấy Ân Sùng Quyết không có ngăn trở nữa, Thẩm Khấp Nguyệt thong thả đẩy cửa phòng bếp rồi đi ra ngoài. Ân Sùng Quyết xoay người nhìn màn đêm, theo dõi bóng dáng chìm vào bóng đêm của nữa nhân khó lường kia.

Sang sớm ngày hôm sau, tại chính sảnh của soái phủ.

“Thẩm Khấp Nguyệt có bầu?” Cánh tay đang định cầm lấy chén trà của Sài Chiêu bỗng dừng lại, “Có chuyện này?”

Khuôn mặt Lý Trọng Nguyên trắng bệch, cúi đầu lẩn ra phía sau Ngô Hữu, cố gắng bình ổn hơi thở.

“Chuyện này tuyệt đối không sai.” Ân Sùng Quyết khẳng định, “Nửa đêm nàng ta lén nút sắc thuốc, chính là thuốc an thai. Đây là do chính đại phu bắt mạch cho A Hoành khẳng định. Đêm qua cũng bị bắt được, cô ta có muốn chối cũng không được.”

“Trong quân mà có thể để xảy ra loại chuyện bừa bãi vậy sao?” Sài Chiêu nhìn kỹ từng người trong chính sảnh, thấy Lý Trọng Nguyên trốn tránh, mắt xám không ngừng đảo trên người y, “Trọng Nguyên.”

Lý Trọng Nguyên giật mình nhoài người ra, “Có thuộc hạ.”

“Sai người đi dẫn Thẩm Khấp Nguyệt tới đây.” Sài Chiêu phất phất tay nói, “Bản vương muốn đích thân hỏi nàng ta.”

Mắt Lý Trọng Nguyên vội loé lên, chần chờ một lát liền cúi người xuống nói, “Thuộc hạ... Tuân mệnh.”

Ngô Hữu nhìn bóng dáng cứng ngắc của Lý Trọng Nguyên, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt, lắc người chứn trước mặt Lý Trọng Nguyên, ôm quyền nói, “Vương gia, để thần đi là được.” Vừa dứt lời đã bước xa xoay người đi nhanh ra ngoài.

Lý Trọng Nguyên chậm chạp đứng sang một bên chính sảnh, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, chân mày xoắn lại, cắn môi dưới, tựa như muốn cắn chảy máu vậy.

“Đại phu bắt mạch cho A Hoành vẫn chưa có đi.” Sài Chiêu nhớ ra nói, “Người đâu, mau mời đại phụ đến đây, dẫn Thẩm Khấp Nguyệt lại đây để đại phu chẩn mạch xem rốt cuộc nàng ta thế nào.”

Ân Sùng Quyết xoay người ra hiệu cho thị vệ phía sau, thị vệ nhanh chóng đi về tẩm ốc sau hậu viện.

Sài Chiêu có chút đăm chiêu, rồi lắc đầu cười ra tiếng nói, “Thẩm Khấp Nguyệt một mạch theo đuôi, vốn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ là mật thám, nhưng xem ra còn có ý đồ sâu hơn… Quả nhiên ta đã coi thường vị Thẩm cô nương này rồi.”

Ân Sùng Quyết cong cong khoé môi, nhìn quanh chính sảnh ra vẻ buồn bã nói, “Sùng Quyết cũng rất thắc mắc, bản lĩnh của Thẩm cô nương đúng là không thể xem nhẹ. Chẳng qua… nàng ta xinh đẹp như vậy, dáng vẻ lúc nào cũng mảnh mai động lòng người, chỉ sợ mười người thì mất chín người có ý với cô ta rồi. Phò mã gia, ngài nói  xem đúng không?”

Lý Trọng Nguyên hoảng hốt không có nghe thấy, Ân Sùng Quyết lại lên giọng gọi, “Phò mã gia?”

“Đúng.” Lý Trọng Nguyên cố gắng bình tĩnh lại.

“Phò mã gia si tình với công chúa, hai người vốn là thanh mai trúc mã, lưu luyến tình thâm Sùng Quyết sớm đã nghe nói, nhất định phò mã gia không bị Thẩm Khấp Nguyệt mê hoặc đâu.” Ân Sùng Quyết cười đắc ý, “Có phải không?”

Lý Trọng Nguyên cắn chặt môi cúi đầu đáp lại, mồ hôi trên thái dương chảy ròng ròng, vội vàng dung tay áo lau đi.

“Thẩm cô nương.” Ngô Hữu hô lớn chạy vào hậu viện hẻo lánh, “Thẩm cô nương.”

Ngô Hữu đẩy vội của phòng ra, “Thẩm cô nương.”

Thẩm Khấp Nguyệt chậm chạp búi tóc, đứng dậy nhìn ra ngoài viện, cười quyến rũ, “Ngô tướng quân.”

Ngô Hữu thở dốc, “Thẩm cô nương, cô… cô thực sự… mang thai sao?”

Thẩm Khấp Nguyệt nhặt trâm trên bàn trang điểm lên, nhìn vào gương đồng từ từ cài, sau lại nhìn thật kỹ mới đứng dậy nói: “Ta biết Ngô tướng quân vì sao mà đến, Khấp Nguyệt đi theo ngài là được.”

“Cô có biết…” Ngô Hữu nuốt nuốt yết hầu, “Ân Sùng Quyết nói có phải là thật không?”

“Đúng.” Thẩm Khấp Nguyệt không chút lẩn tránh nói.

Ngô Hữu hít một hơi khí lạnh, run giọng nói, “Là… ai?”

Thẩm Khấp Nguyệt nhìn Ngô Hữu một lúc, tim hắn đập dồn dập muốn nhảy ra khỏi ngực, hắn sợ, sợ nữ nhân này nói đến cái tên mà hắn nghĩ trong đầu.

“Sao Ngô tướng quân lại nghĩ đến người kia?” Thẩm Khấp Nguyệt cong cong khoé mắt cười, “Không có chuyện đó.”

Ngô Hữu thoáng bình ổn nỗi lòng, nói lắp nói: “Ta sao biết được người đó là ai? Thẩm cô nương… theo ta đi thôi.”

Thẩm Khấp Nguyệt lại liếc nhìn gương đồng mấy lần, vỗ vỗ búi tóc rồi đi theo sau Ngô Hữu.

Ngô Hữu dẫn theo Thẩm Khấp Nguyệt đi vào chính sảnh, đại phu đã đến từ lâu, Nhạc Hoành cũng ngồi ngay ngắn cạnh Sài Chiêu, thần sắc nặng nề, mắt hạnh tối lại không còn vẻ linh hoạt như xưa.

Lý Trọng Nguyên mới liếc nàng một cái, thân mình tựa như ngã xuống hồ băng ở Thương Sơn, đông cứng như pho tượng băng. Thẩm Khấp Nguyệt lại không nhìn hắn, lập tức đi đến giữa chính sảnh, quỳ trước mặt Sài Chiêu, trấn định nói, “Khấp Nguyệt ra mắt Kỳ vương gia, cùng vương phi.”

Sài Chiêu nhìn kỹ dáng người uyển chuyển của nàng ta, cũng không có nhiều lời với nàng, ra lệnh cho đại phu, “Mau đi xem chút đi.”

“Tuân lệnh.”

Thẩm Khấp Nguyệt nhìn đại phu đang đến gần khẽ lắc đầu, sắn tay áo lên quỳ xuống đất, “vương gia, không cần làm phiền đại phu…  Khấp Nguyệt đúng là có thai.”

Bên tai Lý Trọng Nguyên ong ong như sấm nổ, hai mắt nhắm lại khẽ thở dài.

Nhạc Hoành kinh ngạc nhìn Sài Chiêu, Sài Chiêu khẽ nắm bàn tay lạnh băng của nàng, ánh mắt ngưng trọng không nói gì.

“Phụ thân của đứa bé là ai?” Ân Sùng Quyết vội hỏi.

Tim Ngô Hữu giật thốt nhưng không dám nhìn Lý Trọng Nguyên, gắt gao nhìn chằm chằm cái miệng đang ngậm kín của Thẩm Khấp Nguyệt, long bàn tay cũng run rẩy.

“Là ai?” Ân Sùng Quyết tiến lên mấy bước ép hỏi, hắn bức thiết muốn nghe cái tên kia, hắn biết nhất định là người kia.

“Ân Sùng Quyết sao ngươi cố tình gây sự thế hả?” Ngô Hữu hung hăng nói, “Dù sao người ta cũng là một cô nương, cho dù có nỗi khổ hay không thì cũng tìm chỗ khoan dung độ lượng, Ân nhị thiếu không nên tuyệt tình như vậy.”

“Tìm chỗ khoan dung độ lượng?” Ân Sùng Quyết cười khẽ đáp, “Tha cho ai? Là dâm phụ trước mắt, hay dâm phu sau lưng nàng ta? Có khi nào chính là… Ngô tướng quân ngài không?”

“Câm miệng!” Ngô Hữu phẫn nộ quát, “Ngươi còn làm càn nữa, ta quyết không tha cho ngươi!”

“Đều im miệng cho bản vương.” Sài Chiêu lạnh lùng nói, “Bản vương muốn nghe Thẩm Khấp Nguyệt nói. Thẩm Khấp Nguyệt, ngươi mau nói cho bản vương biết. Cho dù ngươi có bầu cũng không phải tội đáng chết, bản vương chỉ muốn biết nam nhân hoang đường làm chuyện bừa bãi với ngươi là ai, không muốn lấy mạng ngươi, ngươi mau nói rồi ta sẽ cho qua.”

Chính sảnh bỗng yên tĩnh đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Nhạc Hoành nhìn cái bụng phẳng của Thẩm Khấp Nguyệt, thấp giọng nói, “Ta cũng sắp làm mẹ, cũng biết ngươi không dễ gì. Nếu ngươi không tin bọn họ, Nhạc Hoành ta có thể đảm bảo tuyệt đối không làm khó ngươi.”

Thẩm Khấp Nguyệt cúi người lạy Sài Chiêu và Nhạc Hoành, sau nâng mắt lên cười yếu ớt, giơ tay rút trâm trên búi tóc hướng cổ họng mình đâm tới …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện