“Còn có thể làm gì nữa?” Lại có người khẽ la lên: “Vừa rồi Sài Chiêu đã nói rất rõ ràng… 10 vạn đại quân. 10 vạn đại quân đó. Y có hổ phù trong tay, chúng ta ngoài hư danh hoàng tộc, còn có gì để tranh giành với Sài gia chứ?”
“Thúc cháu bọn họ mang họ Sài. Nam Cung gia chúng ta… mới là huyết mạch hoàng tộc… là người thân nhất của tiên đế.”
“Còn không muốn sống sao?” Nam Cung Quyết kìm nén lửa giận nói: “Vậy để bổn vương lập tức đề nghị cho ngươi ngồi lên long ỷ nào được chưa?”
Người kia đột nhiên run bần bật, vội vàng lùi về sau thở cũng không dám thở mạng. “Là nói bừa, nói bừa... Vương thúc chớ trách.”
Sài Tịnh đứng im nhìn đám người họ Nam Cung không ngừng đùn đẩy nhau, xong tiến lên dè dặt nói: “Ta vẫn thấy Quyết vương gia mới là lựa chọn tốt nhất…”
Nam Cung Quyết mềm nhũn bắp chân vội quỳ xuống dập đầu với Sài Dật nói: “Bổn vương cũng hiểu được Sài vương gia nhận mệnh trời, chiều theo lòng người, mong Sài vương gia đừng thoái thác nữa, người Nam Cung gia đều nguyện sống chết trung thành với Sài vương gia, thề không hai lòng.”
Thấy Nam Cung Quyết cũng đã cúi đầu xưng thần, những người còn lại cũng vội vàng quỳ xuống, hô lớn: “Người Nam Cung gia đều nguyện sống chết trung thành với Sài vương gia, thề không hai lòng.”
“Thề không hai lòng...”
Sài Dật ngửa đầu nhìn mái điện Trạch Thiên bằng gỗ dát ánh kim cao cao, thật lâu không nói gì.
“Sài Vương gia...” Tô Thuỵ Thuyên cẩn thận thăm dò: “Tất cả mọi người đều đang quỳ...”
“Thôi được.” Sài Dật trầm giọng đáp ứng, tung vạt triều phục chậm rãi đi về phía kim văn long ỷ giữa đại điện rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái. “Có tổ tiên hoàng đế ở trên cao, Sài Dật ta lúc này đây… thực sự là bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, may nhờ toàn bộ Nam Cung gia cùng quan văn võ tướng đều nhất mực tin tưởng, Sài Dật cũng chỉ có thể theo ý tứ của mọi người…. Thay tiên đế... Giữ vững ngàn vạn non sông Đại Chu.”
Đôi mắt to tròn của Sài Tịnh bỗng chốc ướt át mơ hồ… nàng còn nhớ rất rõ, khi mình còn nhỏ chính là lúc cả nhà bá phụ chịu liên luỵ bởi tội mưu nghịch, sau một đêm cả phủ đều vắng lặng, đường huynh sớm tốt vui đùa cùng nàng lớn lên cũng chẳng biết đi đâu. Nhà mình tuy là may mắn tránh được kiếp nạn này, nhưng đại trạch đông như trẩy hội cũng ngày càng thưa vắng tựa có thể giăng lưới mà bắt chim, không có một ai dám tới cửa kết giao nữa.
Qua một thời gian, không biết phụ thân dẫn đâu về một thiếu niên, quần áo lam lũ, khuôn mặt xa lạ, nhìn nàng hồi lâu cũng không nói nửa chữ. Nàng dường như biết thiếu niên này nhưng lại chần chờ không dám nhận. Tận đến khi thiếu niên nọ ngẩng cao mặt, nàng nhìn đến đôi mắt màu xám kia, mới che miệng khóc thành tiến…”Là đại ca phải không?”
“Tịnh…” Thiếu niên nuốt lời muốn nói vào trong, kính cẩn đáp: “Tiểu nhân… ra mắt Sài quận chúa.”
Sài Tịnh hít sâu cố gắng bình phục kích động trong lòng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía bên cạnh Sài Chiêu… Sài Chiêu khoanh tay đứng thẳng mắt xám nhìn thẳng vào long ỷ gần trong gang tấc không chớp, tuy là không hề gợp sóng, nhưng tựa như không muốn rời tầm mắt.
“Phụ vương, Thương Sơn là nơi như thế nào? Con nghe người ta nói, nơi đó có đến nửa năm là trời đông giá rét, nước đóng thành băng, không thấy màu xanh, Tịnh nhi không muốn đi Thương Sơn, Tịnh Nhi muốn ở lại Vân Đô.”
“Quận chúa, A Chiêu sẽ cùng đi Thương Sơn với người. Nơi đó cho dù có lạnh đến mấy, chúng ta nhiều người như vậy ở đó, nhất định sẽ ấm lên.”
“Vân Đô tốt thế, ta không đi đâu.”
“Trên đời này không có nơi nào tốt hơn Vân Đô … A Chiêu hứa với quận chúa, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở về, không bao giờ… rời đi nữa.”
Sài Tịnh tựa như có thể nghe thấy thanh âm nghẹn ngào nín nhịn từ cổ mình, bàn tay túm chặt tay áo khẽ run, tai đã không nghe rõ lời phụ thân nói bên cạnh, cố gắng đè nén cơn sóng vui mừng trong lòng.
“Sài vương gia đồng ý rồi.” Lạc Tân vừa mừng vừa sợ nói. “Thật sự tốt quá rồi. Lão phu thay mặt cho văn võ toàn triều, con dân Đại Chu, tạ ơn Sài vương gia.”
“Ngự sử đại nhân.” Tô Thụy Thuyên kêu.
“Có ty chức.”
“Chuyện tân đế đăng cơ không thể kéo dài, ngươi nhanh chóng chọn ngày hoàng đạo, cùng chư vị đại nhân bộ lễ triển khai, không thể chậm trễ.” Tô Thuỵ Thuyên dặn dò.
“Ty chức tuân mệnh.” Ngự sử quan không ngừng gật đầu nói: “Ty chức nhất định đem hết khả năng, không dám lười biếng.”
“Vương gia...” Tô Thuỵ Thuyên xoay người nhìn Sài Dật, thấy Sài Dật vẫn còn quỳ gối trước long ỷ, vội vàng chạy lên đỡ, “Vương gia mau đứng lên, mặt đất lạnh lẽo, vương gia chú ý thân thể.”
Sài Dật không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Bổn vương thực có lỗi với tiên đế, có lỗi với Nam Cung gia, để bổn vương quỳ thêm một chút, mong rằng tiên đế có thể tha thứ cho bổn vương.”
Tô Thuỵ Thuyên vội thu hồi bước chân, nâng tay áo lau khoé mắt, thở dài nói: “Nếu không phải không còn cách nào khác, lão phu cũng không muốn như vậy… Tiên đế cùng tổ tiên hoàng tộc trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ hiểu cho lỗi khổ hôm nay của mọi người, thông cảm cho khó xử không thể thoái thác của Sài vương gia.”
Màn đêm hạ xuống, trừ bỏ Nam Cung hoàng thân quốc thích vẫn phải ở lại trong cung, các thần tử còn lại đều lục đục ra về. Thấy khi ban mai thiên hạ còn họ Nam Cung, nay ánh trăng lên đã nằm trong tay Sài gia, chúng thần đều không khỏi than thầm, người nào người nấy dường như vẫn chưa tin nổi những chuyện xảy ra trên đại điện Trạch Thiên ngày hôm nay.
“Tô thái úy.” Lạc Tân chạy gần Tô Thuỵ Thuyên, “Ông chậm một chút.”
“Sao?” Tô Thuỵ Thuyên cúi đầu đáp lại. “Lạc thái phó có việc gì chăng?”
Lạc Tân nhìn xung quanh, quẫn bách nói: “Mọi cử chỉ biểu hiện hôm nay của lão phu có lọt vào mắt Sài gia không?”
“Ý của Lạc thái phó là…” Tô Thuỵ Thuyên chần chờ nói.
“Ai...” Lạc Tân khẽ dậm chân. “Ai mà ngờ được chứ. Trước lúc Sài gia quân xuất chinh, lão phu còn không ít lần ngáng chân bọn họ. Giờ thì tốt rồi, trời đất xoay chuyển khiến người ta khó mà tin được. Hôm nay lão phu theo ý của ông ủng hộ Sài vương gia… Ông nói xem, Sài gia có thể vì chuyện hôm nay mà quên đi hiềm khích khi xưa không?”
Tô Thuỵ Thuyên cười khan nói: “Lạc thái phó, hôm nay trêm điện ông có công lớn, những câu nói khi đó của ông, Sài vương gia nhất định ghi tạc trong lòng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lạc Tân thở phào một hơi. “Vẫn là Tô thái uý học rộng hiểu nhiều, sau này mong rằng giúp lão phu thêm, lão phu tuổi cao, có đôi khi không nhạy bén, thật sự là… kinh tâm động phách, dọa chết lão phu.”
“Thái phó ngài tai thính mắt tinh, làm sao mất nhạy bén chứ?” Tô Thuỵ Thuyên phất ống tay áo đi nhanh hơn. “ Sau này trên điện Trạch Thiên, nhất định ngày càng toả sáng.”
Lạc Tân nhìn Tô Thuỵ Thuyên nhanh chóng rời đi, lại xoay người nhìn Trạch Thiên đại điện chìm trong bóng đêm, trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh, cũng vội vàng chạy theo Tô Thuỵ Thuyên.
Trạch Thiên đại điện
“Phụ vương.” Sài Tịnh nhoài người ra ngoài thăm dò, sau đó rụt người lại nói: “Bọn họ đều đi rồi, ở đây giờ chỉ có chúng ta thôi, phụ vương mau đứng lên đi.”
Vừa nói Sài Tịnh vừa chạy đến đỡ phụ thân lên lại bị Sài Dật lạnh lùng từ chối. “Phụ vương...”
“Thúc phụ là thực lòng muốn quỳ trước long ỷ.” Sài Chiêu khẽ kéo Sài Tịnh ra. “Chúng ta ở đây cùng thúc phụ là được rồi.”
Sài Tịnh như hiểu ra điều gì, không lên tiếng nữa.
Trạch Thiên đại điện tối tăm chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào long ỷ khi thì sáng tỏ, khi lại mờ ảo, Sài Tịnh dụi dụi mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi trên nền đại điện, tựa như những đoá hoa ngọc sáng ngời.
Đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người, Sài Chiêu như nghe thấy tiếng mưa, lại thấy Sài Tịnh đang che mắt, thấp giọng nói: “Quận chúa, lúc này hẳn lên vui mới phải, sao lại khóc chứ?”
Sài Tịnh nghĩ muốn đáp lại y, nhưng mới cất giọng đã nghẹn ngào, vừa khóc vừa cười nói: “Ai khóc chứ, muội đang cười đây... Đại ca bắt ta nói làm gì chứ, Tịnh Nhi mở miệng cũng chỉ được như vậy…”
Sài Chiêu nhìn bộ dáng đáng yêu của Sài Tịnh, khó nhịn cười to thành tiếng.
“Huynh còn cười muội.” Sài Tịnh lại tức giận, vừa cười vừa khóc hét.
Sài Dật như là không nghe thấy tiếng tranh cãi phía sau, ho khan gian nan nghĩ muốn đứng dậy, Sài Chiêu thấy thế vội vàng đỡ thân thể già nua của ông. “Thúc phụ chậm một chút, cứ từ từ đứng dậy.”
“Thúc phụ không sao, thúc phụ ổn lắm.” Sài Dật hữu lực nói: “Chưa bao giờ thúc phụ vui như hôm nay.”
Sài Dật ổn định thân mình, chỉ vào long ỷ trên đại điện nói: “A Chiêu, Tịnh Nhi, đỡ bổn vương… à không, phải là Trẫm, đỡ trẫm đi lên.”
Sài Dật đi từng bước về phía long ỷ, mỗi một bước như nặng ngàn cân, mỗi một bước như dốc hết khí lực.
“A Chiêu.” Sài Dật thấp giọng hỏi. “Sài gia từ khi có biến đã bao nhiêu năm?”
“Mười ba năm.” Sài Chiêu không cần nghĩ đã nói.
“Thương Sơn...” Sài Dật tiếp tục nói. “Sài gia ở đó bao nhiêu năm? “Bảy năm.” Sài Chiêu bình tĩnh nói.
“Long ỷ này.” Sài Dật vuốt hoa văn hình rồng trước mặt: “Thúc phụ có thể ngồi bao nhiêu năm?”
Sài Chiêu chưa bao giờ đứng gần long ỷ như lúc này, gần đến mức có thể chạm vào, gần đến mức chỉ cần một cái xoay người liền có thể phất áo ngồi vững vàng vào chỗ của mình, vừa ngắm thiên hạ.
“Thúc phụ chỉ cần muốn, liền có thể trọn đời ngồi trên long ỷ.” Sài Chiêu dõng dạc đáp.
Sài Dật vuốt râu cười mà không nói, yêu quý vuốt từng hoa văn trên long ỷ không muốn ngồi xuống.
Sài Tịnh do dự vươn tay vừa chạm vào lại vội rụt lại, lè lưỡi nói: “Cái ghế này, quý như vậy sao? Trừ bỏ màu vàng, cũng chẳng khác gì mấy với ghế ở vương phủ Vân Đô của chúng ta.”
“Chất nhi đỡ thúc phụ ngồi xuống.” Sài Chiêu đang muốn đỡ, Sài Dật đã đẩy tay y ra, hai tai tay run rẩy chống vào tay cầm long ỷ chậm rãi ngồi xuống.
“Ha ha ha ha ha ha...” Sài Dật thở dài cười to ra tiếng: “Bổn vương... Sài gia... Cũng sẽ có hôm nay! Đại ca, đại ca huynh nhìn xem, Sài Dật đệ đang ngồi trên long ỷ ở điện Trạch Thiên, đại ca huynh có thấy hay không. A Chiêu ngay cạnh đệ, đại ca, nếu huynh có thể nhìn được, cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Đại ca.” Sài Tịnh thấy Sài Chiêu đứng yên không động, chu môi nói: “Sao trông huynh không có vui gì thế, không được ngồi chúng ta có thể sờ nó cũng có thể bõ thèm rồi.”
Sài Chiêu thu hồi ánh mắ nhìn long ỷ, xoay người nói: “Quận chúa nói không sai, ghế này không khác so với ghế ở Vân Đô của chúng ta, nhìn là được rồi.”
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Sài Chiêu, khuôn mặt như điêu khắc không chút động tĩnh. Sài Chiêu chậm rãi xuống khỏi đại điện, cũng không nửa phần lưu luyến.
Ngoài Ung Thành.
Sấm sét đột nhiên nổ không ngừng, mưa to như trút xuống. Nhạc Hoành bị tiếng sét đánh thức trong cơn mơ, ôm ngực thở dốc.
“Sài Chiêu.” Nhạc Hoành khẽ hô tên của y: “Sài Chiêu… là chàng phải không?”
Doanh ngoại bỗng nhiên truyền đến tiếng náo động, Nhạc Hoành mặc áo vội lao ra vạch trướng liêm, hô lớn với quân sĩ: “Có chuyện gì vậy, sao trong quân lại loạn như thế này?”
Quân sĩ còn chưa kịp chạy tới trả lời, Vân Tu đã chạy vội tới, vuốt nước mưa trên đầu nói: “Kinh động đến thiếu phu nhân sao? Mấy ngày liền đại quân công thành, cửa Bắc Ung Thành đã có lỗ hổng, chẳng qua quân Lương ngoan cường chống đỡ. Nhân thấy có cơn mưa lớn, thám tử báo lại, lỗ hổng ở cửa Bắc Ung thành đã bị vỡ… Ân Sùng Quyết hạ lệnh… công thành bất ngờ trong đêm...”
“Thúc cháu bọn họ mang họ Sài. Nam Cung gia chúng ta… mới là huyết mạch hoàng tộc… là người thân nhất của tiên đế.”
“Còn không muốn sống sao?” Nam Cung Quyết kìm nén lửa giận nói: “Vậy để bổn vương lập tức đề nghị cho ngươi ngồi lên long ỷ nào được chưa?”
Người kia đột nhiên run bần bật, vội vàng lùi về sau thở cũng không dám thở mạng. “Là nói bừa, nói bừa... Vương thúc chớ trách.”
Sài Tịnh đứng im nhìn đám người họ Nam Cung không ngừng đùn đẩy nhau, xong tiến lên dè dặt nói: “Ta vẫn thấy Quyết vương gia mới là lựa chọn tốt nhất…”
Nam Cung Quyết mềm nhũn bắp chân vội quỳ xuống dập đầu với Sài Dật nói: “Bổn vương cũng hiểu được Sài vương gia nhận mệnh trời, chiều theo lòng người, mong Sài vương gia đừng thoái thác nữa, người Nam Cung gia đều nguyện sống chết trung thành với Sài vương gia, thề không hai lòng.”
Thấy Nam Cung Quyết cũng đã cúi đầu xưng thần, những người còn lại cũng vội vàng quỳ xuống, hô lớn: “Người Nam Cung gia đều nguyện sống chết trung thành với Sài vương gia, thề không hai lòng.”
“Thề không hai lòng...”
Sài Dật ngửa đầu nhìn mái điện Trạch Thiên bằng gỗ dát ánh kim cao cao, thật lâu không nói gì.
“Sài Vương gia...” Tô Thuỵ Thuyên cẩn thận thăm dò: “Tất cả mọi người đều đang quỳ...”
“Thôi được.” Sài Dật trầm giọng đáp ứng, tung vạt triều phục chậm rãi đi về phía kim văn long ỷ giữa đại điện rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái. “Có tổ tiên hoàng đế ở trên cao, Sài Dật ta lúc này đây… thực sự là bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, may nhờ toàn bộ Nam Cung gia cùng quan văn võ tướng đều nhất mực tin tưởng, Sài Dật cũng chỉ có thể theo ý tứ của mọi người…. Thay tiên đế... Giữ vững ngàn vạn non sông Đại Chu.”
Đôi mắt to tròn của Sài Tịnh bỗng chốc ướt át mơ hồ… nàng còn nhớ rất rõ, khi mình còn nhỏ chính là lúc cả nhà bá phụ chịu liên luỵ bởi tội mưu nghịch, sau một đêm cả phủ đều vắng lặng, đường huynh sớm tốt vui đùa cùng nàng lớn lên cũng chẳng biết đi đâu. Nhà mình tuy là may mắn tránh được kiếp nạn này, nhưng đại trạch đông như trẩy hội cũng ngày càng thưa vắng tựa có thể giăng lưới mà bắt chim, không có một ai dám tới cửa kết giao nữa.
Qua một thời gian, không biết phụ thân dẫn đâu về một thiếu niên, quần áo lam lũ, khuôn mặt xa lạ, nhìn nàng hồi lâu cũng không nói nửa chữ. Nàng dường như biết thiếu niên này nhưng lại chần chờ không dám nhận. Tận đến khi thiếu niên nọ ngẩng cao mặt, nàng nhìn đến đôi mắt màu xám kia, mới che miệng khóc thành tiến…”Là đại ca phải không?”
“Tịnh…” Thiếu niên nuốt lời muốn nói vào trong, kính cẩn đáp: “Tiểu nhân… ra mắt Sài quận chúa.”
Sài Tịnh hít sâu cố gắng bình phục kích động trong lòng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía bên cạnh Sài Chiêu… Sài Chiêu khoanh tay đứng thẳng mắt xám nhìn thẳng vào long ỷ gần trong gang tấc không chớp, tuy là không hề gợp sóng, nhưng tựa như không muốn rời tầm mắt.
“Phụ vương, Thương Sơn là nơi như thế nào? Con nghe người ta nói, nơi đó có đến nửa năm là trời đông giá rét, nước đóng thành băng, không thấy màu xanh, Tịnh nhi không muốn đi Thương Sơn, Tịnh Nhi muốn ở lại Vân Đô.”
“Quận chúa, A Chiêu sẽ cùng đi Thương Sơn với người. Nơi đó cho dù có lạnh đến mấy, chúng ta nhiều người như vậy ở đó, nhất định sẽ ấm lên.”
“Vân Đô tốt thế, ta không đi đâu.”
“Trên đời này không có nơi nào tốt hơn Vân Đô … A Chiêu hứa với quận chúa, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở về, không bao giờ… rời đi nữa.”
Sài Tịnh tựa như có thể nghe thấy thanh âm nghẹn ngào nín nhịn từ cổ mình, bàn tay túm chặt tay áo khẽ run, tai đã không nghe rõ lời phụ thân nói bên cạnh, cố gắng đè nén cơn sóng vui mừng trong lòng.
“Sài vương gia đồng ý rồi.” Lạc Tân vừa mừng vừa sợ nói. “Thật sự tốt quá rồi. Lão phu thay mặt cho văn võ toàn triều, con dân Đại Chu, tạ ơn Sài vương gia.”
“Ngự sử đại nhân.” Tô Thụy Thuyên kêu.
“Có ty chức.”
“Chuyện tân đế đăng cơ không thể kéo dài, ngươi nhanh chóng chọn ngày hoàng đạo, cùng chư vị đại nhân bộ lễ triển khai, không thể chậm trễ.” Tô Thuỵ Thuyên dặn dò.
“Ty chức tuân mệnh.” Ngự sử quan không ngừng gật đầu nói: “Ty chức nhất định đem hết khả năng, không dám lười biếng.”
“Vương gia...” Tô Thuỵ Thuyên xoay người nhìn Sài Dật, thấy Sài Dật vẫn còn quỳ gối trước long ỷ, vội vàng chạy lên đỡ, “Vương gia mau đứng lên, mặt đất lạnh lẽo, vương gia chú ý thân thể.”
Sài Dật không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Bổn vương thực có lỗi với tiên đế, có lỗi với Nam Cung gia, để bổn vương quỳ thêm một chút, mong rằng tiên đế có thể tha thứ cho bổn vương.”
Tô Thuỵ Thuyên vội thu hồi bước chân, nâng tay áo lau khoé mắt, thở dài nói: “Nếu không phải không còn cách nào khác, lão phu cũng không muốn như vậy… Tiên đế cùng tổ tiên hoàng tộc trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ hiểu cho lỗi khổ hôm nay của mọi người, thông cảm cho khó xử không thể thoái thác của Sài vương gia.”
Màn đêm hạ xuống, trừ bỏ Nam Cung hoàng thân quốc thích vẫn phải ở lại trong cung, các thần tử còn lại đều lục đục ra về. Thấy khi ban mai thiên hạ còn họ Nam Cung, nay ánh trăng lên đã nằm trong tay Sài gia, chúng thần đều không khỏi than thầm, người nào người nấy dường như vẫn chưa tin nổi những chuyện xảy ra trên đại điện Trạch Thiên ngày hôm nay.
“Tô thái úy.” Lạc Tân chạy gần Tô Thuỵ Thuyên, “Ông chậm một chút.”
“Sao?” Tô Thuỵ Thuyên cúi đầu đáp lại. “Lạc thái phó có việc gì chăng?”
Lạc Tân nhìn xung quanh, quẫn bách nói: “Mọi cử chỉ biểu hiện hôm nay của lão phu có lọt vào mắt Sài gia không?”
“Ý của Lạc thái phó là…” Tô Thuỵ Thuyên chần chờ nói.
“Ai...” Lạc Tân khẽ dậm chân. “Ai mà ngờ được chứ. Trước lúc Sài gia quân xuất chinh, lão phu còn không ít lần ngáng chân bọn họ. Giờ thì tốt rồi, trời đất xoay chuyển khiến người ta khó mà tin được. Hôm nay lão phu theo ý của ông ủng hộ Sài vương gia… Ông nói xem, Sài gia có thể vì chuyện hôm nay mà quên đi hiềm khích khi xưa không?”
Tô Thuỵ Thuyên cười khan nói: “Lạc thái phó, hôm nay trêm điện ông có công lớn, những câu nói khi đó của ông, Sài vương gia nhất định ghi tạc trong lòng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lạc Tân thở phào một hơi. “Vẫn là Tô thái uý học rộng hiểu nhiều, sau này mong rằng giúp lão phu thêm, lão phu tuổi cao, có đôi khi không nhạy bén, thật sự là… kinh tâm động phách, dọa chết lão phu.”
“Thái phó ngài tai thính mắt tinh, làm sao mất nhạy bén chứ?” Tô Thuỵ Thuyên phất ống tay áo đi nhanh hơn. “ Sau này trên điện Trạch Thiên, nhất định ngày càng toả sáng.”
Lạc Tân nhìn Tô Thuỵ Thuyên nhanh chóng rời đi, lại xoay người nhìn Trạch Thiên đại điện chìm trong bóng đêm, trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh, cũng vội vàng chạy theo Tô Thuỵ Thuyên.
Trạch Thiên đại điện
“Phụ vương.” Sài Tịnh nhoài người ra ngoài thăm dò, sau đó rụt người lại nói: “Bọn họ đều đi rồi, ở đây giờ chỉ có chúng ta thôi, phụ vương mau đứng lên đi.”
Vừa nói Sài Tịnh vừa chạy đến đỡ phụ thân lên lại bị Sài Dật lạnh lùng từ chối. “Phụ vương...”
“Thúc phụ là thực lòng muốn quỳ trước long ỷ.” Sài Chiêu khẽ kéo Sài Tịnh ra. “Chúng ta ở đây cùng thúc phụ là được rồi.”
Sài Tịnh như hiểu ra điều gì, không lên tiếng nữa.
Trạch Thiên đại điện tối tăm chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào long ỷ khi thì sáng tỏ, khi lại mờ ảo, Sài Tịnh dụi dụi mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi trên nền đại điện, tựa như những đoá hoa ngọc sáng ngời.
Đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người, Sài Chiêu như nghe thấy tiếng mưa, lại thấy Sài Tịnh đang che mắt, thấp giọng nói: “Quận chúa, lúc này hẳn lên vui mới phải, sao lại khóc chứ?”
Sài Tịnh nghĩ muốn đáp lại y, nhưng mới cất giọng đã nghẹn ngào, vừa khóc vừa cười nói: “Ai khóc chứ, muội đang cười đây... Đại ca bắt ta nói làm gì chứ, Tịnh Nhi mở miệng cũng chỉ được như vậy…”
Sài Chiêu nhìn bộ dáng đáng yêu của Sài Tịnh, khó nhịn cười to thành tiếng.
“Huynh còn cười muội.” Sài Tịnh lại tức giận, vừa cười vừa khóc hét.
Sài Dật như là không nghe thấy tiếng tranh cãi phía sau, ho khan gian nan nghĩ muốn đứng dậy, Sài Chiêu thấy thế vội vàng đỡ thân thể già nua của ông. “Thúc phụ chậm một chút, cứ từ từ đứng dậy.”
“Thúc phụ không sao, thúc phụ ổn lắm.” Sài Dật hữu lực nói: “Chưa bao giờ thúc phụ vui như hôm nay.”
Sài Dật ổn định thân mình, chỉ vào long ỷ trên đại điện nói: “A Chiêu, Tịnh Nhi, đỡ bổn vương… à không, phải là Trẫm, đỡ trẫm đi lên.”
Sài Dật đi từng bước về phía long ỷ, mỗi một bước như nặng ngàn cân, mỗi một bước như dốc hết khí lực.
“A Chiêu.” Sài Dật thấp giọng hỏi. “Sài gia từ khi có biến đã bao nhiêu năm?”
“Mười ba năm.” Sài Chiêu không cần nghĩ đã nói.
“Thương Sơn...” Sài Dật tiếp tục nói. “Sài gia ở đó bao nhiêu năm? “Bảy năm.” Sài Chiêu bình tĩnh nói.
“Long ỷ này.” Sài Dật vuốt hoa văn hình rồng trước mặt: “Thúc phụ có thể ngồi bao nhiêu năm?”
Sài Chiêu chưa bao giờ đứng gần long ỷ như lúc này, gần đến mức có thể chạm vào, gần đến mức chỉ cần một cái xoay người liền có thể phất áo ngồi vững vàng vào chỗ của mình, vừa ngắm thiên hạ.
“Thúc phụ chỉ cần muốn, liền có thể trọn đời ngồi trên long ỷ.” Sài Chiêu dõng dạc đáp.
Sài Dật vuốt râu cười mà không nói, yêu quý vuốt từng hoa văn trên long ỷ không muốn ngồi xuống.
Sài Tịnh do dự vươn tay vừa chạm vào lại vội rụt lại, lè lưỡi nói: “Cái ghế này, quý như vậy sao? Trừ bỏ màu vàng, cũng chẳng khác gì mấy với ghế ở vương phủ Vân Đô của chúng ta.”
“Chất nhi đỡ thúc phụ ngồi xuống.” Sài Chiêu đang muốn đỡ, Sài Dật đã đẩy tay y ra, hai tai tay run rẩy chống vào tay cầm long ỷ chậm rãi ngồi xuống.
“Ha ha ha ha ha ha...” Sài Dật thở dài cười to ra tiếng: “Bổn vương... Sài gia... Cũng sẽ có hôm nay! Đại ca, đại ca huynh nhìn xem, Sài Dật đệ đang ngồi trên long ỷ ở điện Trạch Thiên, đại ca huynh có thấy hay không. A Chiêu ngay cạnh đệ, đại ca, nếu huynh có thể nhìn được, cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Đại ca.” Sài Tịnh thấy Sài Chiêu đứng yên không động, chu môi nói: “Sao trông huynh không có vui gì thế, không được ngồi chúng ta có thể sờ nó cũng có thể bõ thèm rồi.”
Sài Chiêu thu hồi ánh mắ nhìn long ỷ, xoay người nói: “Quận chúa nói không sai, ghế này không khác so với ghế ở Vân Đô của chúng ta, nhìn là được rồi.”
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Sài Chiêu, khuôn mặt như điêu khắc không chút động tĩnh. Sài Chiêu chậm rãi xuống khỏi đại điện, cũng không nửa phần lưu luyến.
Ngoài Ung Thành.
Sấm sét đột nhiên nổ không ngừng, mưa to như trút xuống. Nhạc Hoành bị tiếng sét đánh thức trong cơn mơ, ôm ngực thở dốc.
“Sài Chiêu.” Nhạc Hoành khẽ hô tên của y: “Sài Chiêu… là chàng phải không?”
Doanh ngoại bỗng nhiên truyền đến tiếng náo động, Nhạc Hoành mặc áo vội lao ra vạch trướng liêm, hô lớn với quân sĩ: “Có chuyện gì vậy, sao trong quân lại loạn như thế này?”
Quân sĩ còn chưa kịp chạy tới trả lời, Vân Tu đã chạy vội tới, vuốt nước mưa trên đầu nói: “Kinh động đến thiếu phu nhân sao? Mấy ngày liền đại quân công thành, cửa Bắc Ung Thành đã có lỗ hổng, chẳng qua quân Lương ngoan cường chống đỡ. Nhân thấy có cơn mưa lớn, thám tử báo lại, lỗ hổng ở cửa Bắc Ung thành đã bị vỡ… Ân Sùng Quyết hạ lệnh… công thành bất ngờ trong đêm...”
Danh sách chương