Ngoài thành Thương Châu.
“Vân Tu, thế nào rồi?” Nhạc Hoành vội kéo Vân Tu mới nhảy xuống khỏi lưng ngựa lại. “Phần mộ của Nhạc gia ta không có trở ngại gì chứ?”
Vân Tu xoa xoa mồ hôi nhỏ giọt trên trán, uể oải nói: “Nơi đó được cho là con đường trọng yếu để vào thành, cho nên canh phòng nghiêm mật, tôi đã đi tìm hiểu rồi, chưa chiếm được Thương Châ thì thiếu phu nhân cũng không vào được nơi đó.”
“Cha và mẹ ngay phía trước nhưng ta lại không thể đi qua nhìn một cái…” Đôi mắt long lanh của Nhạc Hoành ngập nước.
“Thiếu phu nhân không cần phải sốt ruột quá.” Vân Tu an ủi nói. “Chiếm được Thương Châu chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhất định cô sẽ nhìn thấy bọn họ.”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nhìn Vân Tu, từ tốn nói: “Vây nên người ta mới bảo Vân Tu ngươi là tên lỗ mãng.”
“Ngươi nói ai là tên lỗ mãng?” Vân Tu tức giận nhìn Ân Sùng Quyết nói: “Lặp lại lần nữa thử xem!”
Ân Sùng Quyết không chút sợ hãi, tay bắt đầu lau trường kiếm nói: “Điều A Hoành lo lắng không phải khi nào nhìn thấy phần mộ của gia đình mà là…” Ân Sùng Quyết vừa nói vừa nhìn về phía Sài Chiêu vẫn đang ngồi bất động. “Mà là, Kỷ Minh gian trá, có thể sẽ động chạm đến mộ phần của Nhạc gia…”
Sài Chiêu nghe Ân Sùng Quyết rành mạch chậm rãi nói ra suy nghĩ mà người khác khó có thể nghĩ ra được, mắt xám xẹt qua một tia u tối.
“Chuyện này …” Vân Tu cả kinh nói. “Vậy chuyện này phải làm thế nào mới được? Kẻ đó phải ác độc cỡ nào mới nghĩ ra chủ ý này. Ân nhị thiếu, huynh đang nói bừa lung tung rồi.”
“Ta cũng hy vọng bản thân mình đoán mò.” Ân Sùng Quyết thu trường kiếm lại. “Kỷ Minh khôn ngoan hơn ngươi nhiều, hắn sẽ làm gì, không ai có thể đoán trước được.”
“Có phải A Hoành làm sai rồi không…” Nhạc Hoành bất lực nhìn về phía Sài Chiêu. “Ta không nên khiêu khích Kỷ Minh...”
“Nàng không làm gì sai cả.” Sài Chiêu ôm lấy khuôn mặt lạnh như băng của Nhạc Hoành. “Mũi tên kia làm lòng Sài gia quân phấn chấn, đổi lại là nàng, ta cũng làm vậy.”
“Người nhà của ta an táng ở ngay đó, nhưng ta cũng không gặp được…” Đôi mắt Nhạc Hoành ảm đạm không chút ánh sáng. “Nếu tiểu đệ của ta còn sống, bây giờ đã biết chạy nhảy rồi.”
“Người mất đã lâu, người còn sống phải sống thật tốt.” Lý Trọng Nguyên xốc trướng lên nhìn nhìn. “Sài gia quân cách Thương Châu không xa nữa, sắp đến rồi.”
Ngày công thành, phía chân trời sấm rền không dứt, Kỷ Minh thân mặc kim ô giáp, chỉ lộ ra đôi mắt tà mị khó lường, nhìn Sài Chiêu phía xa xa, đôi môi khẽ cong lên cao ngạo.
Kỷ Minh giơ cao kim lưu cung trên tay, hướng Nhạc Hoành quơ quơ nói: “Nhạc tiểu thư, đây không phải đồ của cô sao?”
“Đó đích thật là đồ của Nhạc Hoành ta.” Nhạc Hoành không chút yếu thế đối diện ánh mắt khiêu khích của Kỷ Minh. “Trình diễn tài nghệ trước mặt thánh thượng ở Liêu châu, ta dùng kim lưu cung trong tay ngươi đang cầm, một phát ba tên thắng được ngươi, Sở vương chắc vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Vân Tu khẽ hừ một tiếng, cắn mu bàn tay gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kỷ Minh.
“Nếu là đồ của Nhạc tiểu thư, giờ sao lại có thể trên tay bản vương được chứ?” Kỷ Minh cười khẽ, lắc đầu nói.
“Tất nhiên là bị kẻ gian cướp đi rồi.” Nhạc Hoành nghiến răng nói: “Hiện giờ cũng đến lúc đòi trở về.”
“Ha ha…” Kỷ Minh cười to nói:”Năm đó Nhạc tiểu thư ở trong thành, hôm nay ở ngoài thành, tên bắn ra hoàn cảnh bất đồng. Nhớ đến nhân duyên của ngươi và Sài thiếu chủ, không phải nhờ bản vương ở trước mặt Vũ Đế thúc đẩy, lúc hai ngươi đại hôn sao lại không mời bản vương đến uống chén rượu mừng chứ? Mệt cho bản vương tưởng là Nhạc tiểu thư và người nhà đều đã chết ở Thương Châu, còn đau đớn thở dài hồi lâu. Xem ra quả nhiên có phu quân liền quên cố nhân ngày xưa.”
“Ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay thiếu chủ nhà ta, sao còn nói nhiều lời vô nghĩa vậy chứ.” Vân Tu không nhịn được nói. “Ngày đó Vân Tu ông nội ngươi đây giết ba viên mãnh tướng của ngươi, hôm nay ngươi muốn ai tìm chết trước hả?” Vân Tu giơ cao kiếm trong tay chỉ thẳng vào Kỷ Minh. “Hay là chính ngươi lên hả?”
“Vân tướng quân vẫn nóng vội như vậy.” Kỷ Minh sâu kín cười nói: “Thiếu phu nhân nhà ngươi, ẩn mình mấy năm, nay vừa đứng ở Thương Châu, nào có chuyện ngày đầu đã thấy cảnh máu me. Cách xa nhau mấy năm, dù sao trước tiên cũng phải bái tế cha mẹ huynh đệ chứ…”
Lời vừa nói ra, mặt Nhạc Hoành biến sắc, thân mình không khỏi rung rẩy. Sài Chiêu vẫn không nói, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Minh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Kỷ Minh vỗ tay. “Tôn Nhiên, còn không đem đại lễ trình cho Thiếu chủ nhân ngày xưa của ngươi.”
“Tôn... Nhiên...” Nhạc Hoành khẽ thì thào.
Tôn Nhiên cúi đầu chậm rãi bước đến, phía sau theo mấy quân sĩ, nâng lên thứ gì đó được bao lại bằng chiếu, hất xuống khoảng đất trống giữa hai quân.
Vân Tu nheo mắt lại chăm chú nhìn nhưng không nhìn rõ được vật được chiếu bao lại là thứ gì, chỉ cảm thấy là thứ gì đó đen thùi lùi như đất khô cằn, làm cho người ta không khỏi nhìn kỹ thêm mấy lần.
Lòng Sài Chiêu căng thẳng, chưa kịp mở miệng Ân Sùng Quyết đã lao ra khỏi trận doanh của Sài gia, vung trường kiếm lên nói: “Đê tiện vô sỉ, chuyện tán tận thiên lương như vậy ngươi cũng có thể làm được.”
Kỷ Minh cầm kiếm chỉ lên chiếc chiếu trên mặt đất nói. “Sài gia quân muốn tiến vào Thương Châu vậy hãy đạp lên di hài của Nhạc gia mà vào đi. Hay là ngươi tiến lên bước đầu tiên đi?”
Ân Sùng Quyết túm chặt cương ngựa chần chừ không dám tiến lên, xoay người nhìn Nhạc Hoành, chỉ thấy bả vai Nhạc Hoành run rẩy, cường ngạnh chống chọi nói: “Tôn Nhiên, năm đó cha ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi hại chết nhiều người Nhạc gia như vậy, bây giờ lại có thể đào lên di hài của bọn họ sao?”
Tôn Nhiên run rẩy đứng một chỗ, hận không thể có chỗ chôn thân, nào dám đáp lại Nhạc Hoành.
Tim Nhạc Hoành dâng lên từng trận co thắt đau đớn, nhưng vẫn cố nói một cách mạnh mẽ: “Tôn Nhiên, chuyện ác tán tận thiên lương này, Nhạc Hoành ta không tin ngươi sẽ làm. Bất quá là ngươi làm cho có lệ lời chủ thượng của ngươi thôi. Kỷ Minh ngươi ngốc biết bao.”
Tôn Nhiên kinh sợ quỳ xuống đất, cao giọng biện bạch: “Vương gia, mạt tướng làm sao dám làm cho có lệ, trên mặt đất chính là di hài của Nhạc gia.”
Nhạc Hoành lạnh lùng khinh thường nhìn Kỷ Minh không nói được lời nào, xoay người Bạch Long đi ra phía sau của đoàn quân.
Ân Sùng Quyết tìm bóng dáng Nhạc Hoành, nhưng thân hình cực lực che giấu bi ai đã chậm rãi tiến vào sâu trong đám quân sĩ, khó mà tìm thấy.
Nhạc Hoành cũng không biết bản thân mình đi rất xa, bỗng nhiên ôm ngực thở dốc, hai mắt tối sầm, ôm chặt lưng Bạch Long từ từ ngã xuống ngựa ….
“A Hoành…”
Nhạc Hoành dựa vào cánh tay mạnh mẽ của hắn, gian nan mở hai mắt “... Đại ca...” mới kêu một tiếng, lệ đã tràn mi.
Ân Sùng Húc ôm chặt Nhạc Hoành trong ngực, dán vào trán nàng thấp giọng nói. “Đại ca ở đây, muội đừng khóc…”
“Bọn hắn thực sự làm như vậy, đúng không?” Nhạc Hoành nắm lấy vạt áo Ân Sùng Húc run rẩy nói, “Cha mẹ,, huynh trưởng, cả tiểu đệ nữa… là ở đây sao?”
Ân Sùng Húc không biết nên trả lời nàng thế nào, bàn tay thô ráp khẽ lau đi nước mắt tuôn rơi trên hai má nàng, thì thào nói: “Đại ca đưa muội rời khỏi đây.”
“Thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên ghé sát vào người Sài Chiêu, quét mắt nhìn thứ đen sì trong chiếu, nhíu chặt mày nói. “Thiếu phu nhân cũng đã nói chẳng qua là kế hù doạ của quân Lương mà thôi, sao có thể cản bước Sài gia ta chứ? Đã đến lúc công thành, không thể chần chừ nữa.”
Sài Chiêu vung tay ngăn Lý Trọng Nguyên hạ lệnh xuất binh, âm trầm nói: “Chậm đã.”
“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên khó nén được vẻ lo âu. “Cái chiếu này nếu như nằm ở ngoài thành Thương Châu, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng không đạp lên mà tiến về Thương Châu sao?”
“Là người thân của A Hoành, đệ muốn ta phải làm thế nào?” Sài Chiêu hỷ giận khó đoán nhìn Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên do dự lùi về sau mấy bước, vội cúi đầu xuống. “Nếu đó thực sự là thân nhân của A Hoành, kỵ mã Sài gia sao có thể đạp lên. Cho dù Sài gia quân ta đi đường vòng 30 dặm cũng tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch bất đạo này.”
“Vạn mã ngàn quân ngay ở phía sau, gióng một tiếng trống cổ vũ sĩ khí thẳng tiến Thương Châu.” Lý Trọng Nguyên vì nóng vội mà bất chấp. “Thiếu chủ, người chết đã chết, dù cho đó thực sự là di hài của Nhạc gia, gia đình TIĩnh quốc công trên trời linh thiêng cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta…”
“Im miệng!” Sài Chiêu nổi giận nói. “Lý Trọng Nguyên, ngươi là chủ soái hay Sài Chiêu ta mới là chủ soái. Hay là ta đem hổ phù giao cho ngươi nhé?”
Lý Trọng Nguyên nhất thời đờ người, không cam lòng xoay người qua, ủ rũ nói: “Trọng Nguyên không dám, mong rằng thiếu chủ thứ cho đệ tội lỡ lời. Trước mắt không thể làm gì, chỉ còn cách lui quân trước rồi thương lượng sau.”
Sài Chiêu rút bội kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng lên hướng cái đầu cao ngạo của Kỷ Minh: “Sài Chiêu ta xin thề, ngày khác Kỷ Minh ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ rút gân róc xương ngươi, cho ngươi vạn kiếp không thể tái thế làm người mới có thể giải hận cho thê tử cùng thâm cừu cả nhà nhạc phụ của ta.”
Kỷ Minh khẽ giang tay ra. “Giờ phút này Sài thiếu chủ rõ ràng là có thể, sao không tiến lên một bước chứ?”
Sài Chiêu nắm vạt áo choàng xoay người qua chỗ khác, quân sĩ phía sau nhất tề nhường đường, mắt xám tựa như có lửa thiêu đốt, không ai dám nhìn.
Trong doanh trướng, Nhạc Hoành vùi mình trong chăn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, môi mấp máy nhưng không nói ra lời nào.
Thẩm Khấp Nguyệt bưng nước ấm tới, xoắn chặt khăn trong tay, cẩn thận thăm hỏi Nhạc Hoành đang không ngừng sợ hãi. “Ân tướng quân, Thiếu phu nhân bị sao vậy?”
Ân Sùng Húc nhận lấy khăn từ Thẩm Khấp Nguyệt, cẩn thận đắp lên cái trán đang nóng hổi của Nhạc Hoành, “Không còn việc gì nữa, ngươi ra ngoài đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt một bụng nghi hoặc, nhưng cũng biết bản thân mình không tiện ở lại, từng bước chậm rãi ra khỏi doanh trướng.
…“Đại ca hứa với muội sẽ tiễn muội đến Sài gia ở Thương Sơn, nếu Sài gia không hợp ý muội, đại ca sẽ đưa muội về Thương Châu, muội thấy thế nào?”
“Vì dỗ muội mà đại ca có thể nói chuyện cười như vậy sao? Muội muội bị gả đi rồi đại ca còn có thể đón về sao?”
“Cùng lắm thì ở nhà cả đời, có đại ca nuôi muội.”
Trong mộng Nhạc Hoàn yêu thương nghịch búi tóc của Nhạc Hoành, mày kiếm giương lên nói: “Lâu rồi huynh muội ta không có luận bàn, hay là thử một trận đi?”
Nhạc Hoành nắm trường tiễn, ngoài cửa thành vang lên từng trận binh khí va vào nhau, ầm ĩ ghê tai…
“A Hoành, đại ca đi rồi về ngay, đợi huynh.”
“Đại ca.” Nhạc Hoành khiếp sợ hét. “Đại ca đừng đi.”
Khuôn mặt Nhạc Hoàn dần dần mơ hồ, tay nắm chặt tựa như muốn giữ lấy muội muội của mình.
“Đại ca đừng bỏ lại muội…” Nhạc Hoành vội nắm lấy tay Nhạc Hoàn, bất lực khóc thành tiếng. “Đừng bỏ mặc A Hoành…”
Ân Sùng Húc mạnh dạn đè lại bàn tay lạnh như băng của Nhạc Hoành, dùng sức vuốt ve khẽ nói: “Huynh sao có thể bỏ mặc muội được, muội không nên rời khỏi Ân Gia Bảo, là đại ca vô dụng, không giữ được muội.”
Tiếng chém giết trong mộng làm cho Nhạc Hoành bừng tỉnh, đẩy chăn ra từng ngụm từng ngụm thở dốc, ôm khuôn mặt tái nhợt của chính mình chôn sâu vào đầu gối.
Ân Sùng Húc không nói gì, lấy cây sáo trúc từ lồng ngực ra đưa đến bên môi…. Tiếng sáo du dương như tiến nước chảy róc rách làm cho hơi thở của Nhạc Hoành hoáng bình phục, khép hờ mắt tựa như hài đồng ngủ yên.
“Thiếu phu nhân đâu?” Vân Tu căm giận kéo dải gấm màu đen trên trán quăng xuống đất. “Có ai thấy thiếu phu nhân đâu không?”
Quân sĩ quỳ xuống đất nói: “Bẩm thiếu chủ và Vân tướng quân, Thiếu phu nhân bị… bị ngã ngựa.”
“Ngã ngựa?” Vân Tu hít sâu một hơi khí lạnh.
Sắc mặt Sài Chiêu tối sầm xuống, tháo mũ giáp ném cho thị vệ đi bên cạnh, nhanh chóng đi về trướng chủ soái.
“Vân Tu, thế nào rồi?” Nhạc Hoành vội kéo Vân Tu mới nhảy xuống khỏi lưng ngựa lại. “Phần mộ của Nhạc gia ta không có trở ngại gì chứ?”
Vân Tu xoa xoa mồ hôi nhỏ giọt trên trán, uể oải nói: “Nơi đó được cho là con đường trọng yếu để vào thành, cho nên canh phòng nghiêm mật, tôi đã đi tìm hiểu rồi, chưa chiếm được Thương Châ thì thiếu phu nhân cũng không vào được nơi đó.”
“Cha và mẹ ngay phía trước nhưng ta lại không thể đi qua nhìn một cái…” Đôi mắt long lanh của Nhạc Hoành ngập nước.
“Thiếu phu nhân không cần phải sốt ruột quá.” Vân Tu an ủi nói. “Chiếm được Thương Châu chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhất định cô sẽ nhìn thấy bọn họ.”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nhìn Vân Tu, từ tốn nói: “Vây nên người ta mới bảo Vân Tu ngươi là tên lỗ mãng.”
“Ngươi nói ai là tên lỗ mãng?” Vân Tu tức giận nhìn Ân Sùng Quyết nói: “Lặp lại lần nữa thử xem!”
Ân Sùng Quyết không chút sợ hãi, tay bắt đầu lau trường kiếm nói: “Điều A Hoành lo lắng không phải khi nào nhìn thấy phần mộ của gia đình mà là…” Ân Sùng Quyết vừa nói vừa nhìn về phía Sài Chiêu vẫn đang ngồi bất động. “Mà là, Kỷ Minh gian trá, có thể sẽ động chạm đến mộ phần của Nhạc gia…”
Sài Chiêu nghe Ân Sùng Quyết rành mạch chậm rãi nói ra suy nghĩ mà người khác khó có thể nghĩ ra được, mắt xám xẹt qua một tia u tối.
“Chuyện này …” Vân Tu cả kinh nói. “Vậy chuyện này phải làm thế nào mới được? Kẻ đó phải ác độc cỡ nào mới nghĩ ra chủ ý này. Ân nhị thiếu, huynh đang nói bừa lung tung rồi.”
“Ta cũng hy vọng bản thân mình đoán mò.” Ân Sùng Quyết thu trường kiếm lại. “Kỷ Minh khôn ngoan hơn ngươi nhiều, hắn sẽ làm gì, không ai có thể đoán trước được.”
“Có phải A Hoành làm sai rồi không…” Nhạc Hoành bất lực nhìn về phía Sài Chiêu. “Ta không nên khiêu khích Kỷ Minh...”
“Nàng không làm gì sai cả.” Sài Chiêu ôm lấy khuôn mặt lạnh như băng của Nhạc Hoành. “Mũi tên kia làm lòng Sài gia quân phấn chấn, đổi lại là nàng, ta cũng làm vậy.”
“Người nhà của ta an táng ở ngay đó, nhưng ta cũng không gặp được…” Đôi mắt Nhạc Hoành ảm đạm không chút ánh sáng. “Nếu tiểu đệ của ta còn sống, bây giờ đã biết chạy nhảy rồi.”
“Người mất đã lâu, người còn sống phải sống thật tốt.” Lý Trọng Nguyên xốc trướng lên nhìn nhìn. “Sài gia quân cách Thương Châu không xa nữa, sắp đến rồi.”
Ngày công thành, phía chân trời sấm rền không dứt, Kỷ Minh thân mặc kim ô giáp, chỉ lộ ra đôi mắt tà mị khó lường, nhìn Sài Chiêu phía xa xa, đôi môi khẽ cong lên cao ngạo.
Kỷ Minh giơ cao kim lưu cung trên tay, hướng Nhạc Hoành quơ quơ nói: “Nhạc tiểu thư, đây không phải đồ của cô sao?”
“Đó đích thật là đồ của Nhạc Hoành ta.” Nhạc Hoành không chút yếu thế đối diện ánh mắt khiêu khích của Kỷ Minh. “Trình diễn tài nghệ trước mặt thánh thượng ở Liêu châu, ta dùng kim lưu cung trong tay ngươi đang cầm, một phát ba tên thắng được ngươi, Sở vương chắc vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Vân Tu khẽ hừ một tiếng, cắn mu bàn tay gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kỷ Minh.
“Nếu là đồ của Nhạc tiểu thư, giờ sao lại có thể trên tay bản vương được chứ?” Kỷ Minh cười khẽ, lắc đầu nói.
“Tất nhiên là bị kẻ gian cướp đi rồi.” Nhạc Hoành nghiến răng nói: “Hiện giờ cũng đến lúc đòi trở về.”
“Ha ha…” Kỷ Minh cười to nói:”Năm đó Nhạc tiểu thư ở trong thành, hôm nay ở ngoài thành, tên bắn ra hoàn cảnh bất đồng. Nhớ đến nhân duyên của ngươi và Sài thiếu chủ, không phải nhờ bản vương ở trước mặt Vũ Đế thúc đẩy, lúc hai ngươi đại hôn sao lại không mời bản vương đến uống chén rượu mừng chứ? Mệt cho bản vương tưởng là Nhạc tiểu thư và người nhà đều đã chết ở Thương Châu, còn đau đớn thở dài hồi lâu. Xem ra quả nhiên có phu quân liền quên cố nhân ngày xưa.”
“Ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay thiếu chủ nhà ta, sao còn nói nhiều lời vô nghĩa vậy chứ.” Vân Tu không nhịn được nói. “Ngày đó Vân Tu ông nội ngươi đây giết ba viên mãnh tướng của ngươi, hôm nay ngươi muốn ai tìm chết trước hả?” Vân Tu giơ cao kiếm trong tay chỉ thẳng vào Kỷ Minh. “Hay là chính ngươi lên hả?”
“Vân tướng quân vẫn nóng vội như vậy.” Kỷ Minh sâu kín cười nói: “Thiếu phu nhân nhà ngươi, ẩn mình mấy năm, nay vừa đứng ở Thương Châu, nào có chuyện ngày đầu đã thấy cảnh máu me. Cách xa nhau mấy năm, dù sao trước tiên cũng phải bái tế cha mẹ huynh đệ chứ…”
Lời vừa nói ra, mặt Nhạc Hoành biến sắc, thân mình không khỏi rung rẩy. Sài Chiêu vẫn không nói, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Minh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Kỷ Minh vỗ tay. “Tôn Nhiên, còn không đem đại lễ trình cho Thiếu chủ nhân ngày xưa của ngươi.”
“Tôn... Nhiên...” Nhạc Hoành khẽ thì thào.
Tôn Nhiên cúi đầu chậm rãi bước đến, phía sau theo mấy quân sĩ, nâng lên thứ gì đó được bao lại bằng chiếu, hất xuống khoảng đất trống giữa hai quân.
Vân Tu nheo mắt lại chăm chú nhìn nhưng không nhìn rõ được vật được chiếu bao lại là thứ gì, chỉ cảm thấy là thứ gì đó đen thùi lùi như đất khô cằn, làm cho người ta không khỏi nhìn kỹ thêm mấy lần.
Lòng Sài Chiêu căng thẳng, chưa kịp mở miệng Ân Sùng Quyết đã lao ra khỏi trận doanh của Sài gia, vung trường kiếm lên nói: “Đê tiện vô sỉ, chuyện tán tận thiên lương như vậy ngươi cũng có thể làm được.”
Kỷ Minh cầm kiếm chỉ lên chiếc chiếu trên mặt đất nói. “Sài gia quân muốn tiến vào Thương Châu vậy hãy đạp lên di hài của Nhạc gia mà vào đi. Hay là ngươi tiến lên bước đầu tiên đi?”
Ân Sùng Quyết túm chặt cương ngựa chần chừ không dám tiến lên, xoay người nhìn Nhạc Hoành, chỉ thấy bả vai Nhạc Hoành run rẩy, cường ngạnh chống chọi nói: “Tôn Nhiên, năm đó cha ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi hại chết nhiều người Nhạc gia như vậy, bây giờ lại có thể đào lên di hài của bọn họ sao?”
Tôn Nhiên run rẩy đứng một chỗ, hận không thể có chỗ chôn thân, nào dám đáp lại Nhạc Hoành.
Tim Nhạc Hoành dâng lên từng trận co thắt đau đớn, nhưng vẫn cố nói một cách mạnh mẽ: “Tôn Nhiên, chuyện ác tán tận thiên lương này, Nhạc Hoành ta không tin ngươi sẽ làm. Bất quá là ngươi làm cho có lệ lời chủ thượng của ngươi thôi. Kỷ Minh ngươi ngốc biết bao.”
Tôn Nhiên kinh sợ quỳ xuống đất, cao giọng biện bạch: “Vương gia, mạt tướng làm sao dám làm cho có lệ, trên mặt đất chính là di hài của Nhạc gia.”
Nhạc Hoành lạnh lùng khinh thường nhìn Kỷ Minh không nói được lời nào, xoay người Bạch Long đi ra phía sau của đoàn quân.
Ân Sùng Quyết tìm bóng dáng Nhạc Hoành, nhưng thân hình cực lực che giấu bi ai đã chậm rãi tiến vào sâu trong đám quân sĩ, khó mà tìm thấy.
Nhạc Hoành cũng không biết bản thân mình đi rất xa, bỗng nhiên ôm ngực thở dốc, hai mắt tối sầm, ôm chặt lưng Bạch Long từ từ ngã xuống ngựa ….
“A Hoành…”
Nhạc Hoành dựa vào cánh tay mạnh mẽ của hắn, gian nan mở hai mắt “... Đại ca...” mới kêu một tiếng, lệ đã tràn mi.
Ân Sùng Húc ôm chặt Nhạc Hoành trong ngực, dán vào trán nàng thấp giọng nói. “Đại ca ở đây, muội đừng khóc…”
“Bọn hắn thực sự làm như vậy, đúng không?” Nhạc Hoành nắm lấy vạt áo Ân Sùng Húc run rẩy nói, “Cha mẹ,, huynh trưởng, cả tiểu đệ nữa… là ở đây sao?”
Ân Sùng Húc không biết nên trả lời nàng thế nào, bàn tay thô ráp khẽ lau đi nước mắt tuôn rơi trên hai má nàng, thì thào nói: “Đại ca đưa muội rời khỏi đây.”
“Thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên ghé sát vào người Sài Chiêu, quét mắt nhìn thứ đen sì trong chiếu, nhíu chặt mày nói. “Thiếu phu nhân cũng đã nói chẳng qua là kế hù doạ của quân Lương mà thôi, sao có thể cản bước Sài gia ta chứ? Đã đến lúc công thành, không thể chần chừ nữa.”
Sài Chiêu vung tay ngăn Lý Trọng Nguyên hạ lệnh xuất binh, âm trầm nói: “Chậm đã.”
“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên khó nén được vẻ lo âu. “Cái chiếu này nếu như nằm ở ngoài thành Thương Châu, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng không đạp lên mà tiến về Thương Châu sao?”
“Là người thân của A Hoành, đệ muốn ta phải làm thế nào?” Sài Chiêu hỷ giận khó đoán nhìn Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên do dự lùi về sau mấy bước, vội cúi đầu xuống. “Nếu đó thực sự là thân nhân của A Hoành, kỵ mã Sài gia sao có thể đạp lên. Cho dù Sài gia quân ta đi đường vòng 30 dặm cũng tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch bất đạo này.”
“Vạn mã ngàn quân ngay ở phía sau, gióng một tiếng trống cổ vũ sĩ khí thẳng tiến Thương Châu.” Lý Trọng Nguyên vì nóng vội mà bất chấp. “Thiếu chủ, người chết đã chết, dù cho đó thực sự là di hài của Nhạc gia, gia đình TIĩnh quốc công trên trời linh thiêng cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta…”
“Im miệng!” Sài Chiêu nổi giận nói. “Lý Trọng Nguyên, ngươi là chủ soái hay Sài Chiêu ta mới là chủ soái. Hay là ta đem hổ phù giao cho ngươi nhé?”
Lý Trọng Nguyên nhất thời đờ người, không cam lòng xoay người qua, ủ rũ nói: “Trọng Nguyên không dám, mong rằng thiếu chủ thứ cho đệ tội lỡ lời. Trước mắt không thể làm gì, chỉ còn cách lui quân trước rồi thương lượng sau.”
Sài Chiêu rút bội kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng lên hướng cái đầu cao ngạo của Kỷ Minh: “Sài Chiêu ta xin thề, ngày khác Kỷ Minh ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ rút gân róc xương ngươi, cho ngươi vạn kiếp không thể tái thế làm người mới có thể giải hận cho thê tử cùng thâm cừu cả nhà nhạc phụ của ta.”
Kỷ Minh khẽ giang tay ra. “Giờ phút này Sài thiếu chủ rõ ràng là có thể, sao không tiến lên một bước chứ?”
Sài Chiêu nắm vạt áo choàng xoay người qua chỗ khác, quân sĩ phía sau nhất tề nhường đường, mắt xám tựa như có lửa thiêu đốt, không ai dám nhìn.
Trong doanh trướng, Nhạc Hoành vùi mình trong chăn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, môi mấp máy nhưng không nói ra lời nào.
Thẩm Khấp Nguyệt bưng nước ấm tới, xoắn chặt khăn trong tay, cẩn thận thăm hỏi Nhạc Hoành đang không ngừng sợ hãi. “Ân tướng quân, Thiếu phu nhân bị sao vậy?”
Ân Sùng Húc nhận lấy khăn từ Thẩm Khấp Nguyệt, cẩn thận đắp lên cái trán đang nóng hổi của Nhạc Hoành, “Không còn việc gì nữa, ngươi ra ngoài đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt một bụng nghi hoặc, nhưng cũng biết bản thân mình không tiện ở lại, từng bước chậm rãi ra khỏi doanh trướng.
…“Đại ca hứa với muội sẽ tiễn muội đến Sài gia ở Thương Sơn, nếu Sài gia không hợp ý muội, đại ca sẽ đưa muội về Thương Châu, muội thấy thế nào?”
“Vì dỗ muội mà đại ca có thể nói chuyện cười như vậy sao? Muội muội bị gả đi rồi đại ca còn có thể đón về sao?”
“Cùng lắm thì ở nhà cả đời, có đại ca nuôi muội.”
Trong mộng Nhạc Hoàn yêu thương nghịch búi tóc của Nhạc Hoành, mày kiếm giương lên nói: “Lâu rồi huynh muội ta không có luận bàn, hay là thử một trận đi?”
Nhạc Hoành nắm trường tiễn, ngoài cửa thành vang lên từng trận binh khí va vào nhau, ầm ĩ ghê tai…
“A Hoành, đại ca đi rồi về ngay, đợi huynh.”
“Đại ca.” Nhạc Hoành khiếp sợ hét. “Đại ca đừng đi.”
Khuôn mặt Nhạc Hoàn dần dần mơ hồ, tay nắm chặt tựa như muốn giữ lấy muội muội của mình.
“Đại ca đừng bỏ lại muội…” Nhạc Hoành vội nắm lấy tay Nhạc Hoàn, bất lực khóc thành tiếng. “Đừng bỏ mặc A Hoành…”
Ân Sùng Húc mạnh dạn đè lại bàn tay lạnh như băng của Nhạc Hoành, dùng sức vuốt ve khẽ nói: “Huynh sao có thể bỏ mặc muội được, muội không nên rời khỏi Ân Gia Bảo, là đại ca vô dụng, không giữ được muội.”
Tiếng chém giết trong mộng làm cho Nhạc Hoành bừng tỉnh, đẩy chăn ra từng ngụm từng ngụm thở dốc, ôm khuôn mặt tái nhợt của chính mình chôn sâu vào đầu gối.
Ân Sùng Húc không nói gì, lấy cây sáo trúc từ lồng ngực ra đưa đến bên môi…. Tiếng sáo du dương như tiến nước chảy róc rách làm cho hơi thở của Nhạc Hoành hoáng bình phục, khép hờ mắt tựa như hài đồng ngủ yên.
“Thiếu phu nhân đâu?” Vân Tu căm giận kéo dải gấm màu đen trên trán quăng xuống đất. “Có ai thấy thiếu phu nhân đâu không?”
Quân sĩ quỳ xuống đất nói: “Bẩm thiếu chủ và Vân tướng quân, Thiếu phu nhân bị… bị ngã ngựa.”
“Ngã ngựa?” Vân Tu hít sâu một hơi khí lạnh.
Sắc mặt Sài Chiêu tối sầm xuống, tháo mũ giáp ném cho thị vệ đi bên cạnh, nhanh chóng đi về trướng chủ soái.
Danh sách chương