Nhạc Hoành tùy ý hàn huyên với Thẩm Khấp Nguyệt vài ba câu rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi. Thấy Sài Chiêu đang ngồi một mình dưới gốc cây cổ thụ nhìn bầu trời, Nhạc Hoành cúi nửa thân người xuống nói: “Chi bằng để ta đoán thử xem, Sài thiếu chủ hiện đang suy nghĩ cái gì nhé?”
Sài Chiêu không quay đầu lại, chỉ duỗi tay về phía sau người, Nhạc Hoành khẽ cười một tiếng nắm lấy lòng bàn tay của y, cùng ngồi xuống tựa vào vai y, ngắm trăng sao trên màn trời đêm, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Nàng có thể đoán được ta đang suy nghĩ gì sao?” Sài Chiêu lặng lẽ nói. “Nói cho ta nghe.”
“Chàng đang nghĩ…” Nhạc Hoành cố ý nói chậm lại “…Rốt cuộc TThẩmrầm Khấp Nguyệt có lại lịch thế nào? Phải không?”
Ban đầu Sài Chiêu hơi sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại nói: “Nàng cũng nói cô ấy xác thực là người Thương Châu, nhà ở Thẩm Viên, ta còn nghi ngờ gì nữa chứ? Hiếm khi A Hoành đoán sai tâm tư của ta.”
“Ta không sai.” Nhạc Hoành khẳng định. “Ban ngày chàng cùng lắm chỉ thuận thế đồng ý, kỳ thực trong lòng chàng vô cùng hoài nghi, cũng lo lắng về cô gái không rõ lai lịch kia.”
“Nàng cũng không tin cô ta.”
“Vốn cũng có chút thương hại…” Nhạc Hoành chợt cười ra tiếng. “Chỉ tiếc… Một người càng muốn làm không một kẽ hở, thì lại càng sơ hở trăm đường, Thẩm Khấp Nguyệt này, chính là như vậy.”
“A Hoành sớm đã nhìn ra cô ta có vấn đề?” Sài Chiêu hứng thú hỏi. “Nhưng lúc nàng hỏi cô ta sống ở đâu thì có cảm giác thế nào?”
Nhạc Hoành nhớ lại cảnh tượng đó. “Ta hỏi cô ấy, nghe khẩu âm của cô ấy giống như người Vĩnh Hạng, cô ấy không hề nghĩ ngợi nhiều liền nói Vĩnh Hạng cách Thương Châu 30 dặm, cô ấy sống ở Thẩm Viên bên cửa Đông… Chính là những lời nói này, khiến ta nổi lên nghi ngờ.”
“Nghe cũng đâu có gì là sai.” Sài Chiêu nói một câu để mồi Nhạc Hoành, nhưng giọng nói lại trầm thấp đậm nhu tình.
“Mỗi một câu cô ấy nói ra đều không có vấn đề, nhưng lại vừa vặn như vậy, thì chính là có vấn đề.” Nhạc Hoành lộ ra chút đắc ý. “Vĩnh Hạng xác thực là ở cách ngoài thành Thương Châu 30 dặm, nhưng ở đó không phải là nơi ở của dân chúng bình thường… mà là… nơi thao trường luyện tập của cha và đại ca ta, dân chúng Thương Châu căn bản không hề biết có một nơi như vậy. Trừ phi…” Nhạc Hoành cau mày. “Bản thân cô ấy đã có chuẩn bị rồi mới đến, có người đã đem những tin tức lớn nhỏ trong ngoài Thương Châu báo cho cô ta biết, sợ khi có người hỏi đến cô ta khó có thể ứng phó được. Cô ta biết nhiều hơn dân chúng Thương Châu rất nhiều, sao có thể thực sự là người Thương Châu lưu lạc bên ngoài?”
Sài Chiêu gật đầu cười không nói tiếp, chỉ nắm chặt tay Nhạc Hoành, bờ môi tiến gần nhẹ nhàng hôn. “Còn nữa không?”
“Còn có…” Nhạc Hoành nghiêng đầu về một phía né tránh, chợt hiểu ra điều gì, buồn bực nói: “Còn nữa, chàng rõ ràng cũng sớm biết là cô ta có vấn đề, ta nói có sai hay không?”
Sài Chiêu cũng không né tránh, đôi mắt xám lại cười nói: “A Hoành nói không sai, ta cũng đã sớm đoán được huyền cơ trong đó.”
“Chàng lại không quen thuộc Thương Châu sao có thể nhìn ra được điều gì?” Nhạc Hoành không hiểu.
Sài Chiêu dựa vào thân cây, từ tốn đáp: “Quả thực ta không biết, ta chỉ biết, A Hoành và quận chúa có giao tình tốt, nhan sắc của Thẩm Khấp Nguyệt quyến rũ mê người, cô ấy mở miệng ra là lại nhõng nhẽo gọi Lý Trọng Nguyên tướng quân đại nhân, nàng cũng không vì quận chúa mà để cô ta cách xa Trọng Nguyên, ngược lại còn đồng ý giữ cô ấy ở lại trong quân đội… Chuyện như thế này đâu giống một việc A Hoành của ta sẽ làm chứ?”
Nhạc Hoành mở to mắt ngây ngốc nhìn y. “Chàng… Có như vậy cũng nhìn ra được?”
Sài Chiêu lười biếng ngáp dài một cái, chợt kéo Nhạc Hoành, ghé sát vào bên tai nàng nói: “Nữ nhân rất hay ghen tuông, A Hoành lại rộng lượng như vậy hay sao. Giữ lại một cô gái như vậy, nàng cũng không sợ cô ta có mưu đồ với phu quân nàng hay sao? A Hoành thông minh nhanh trí nhất định là nhìn ra điều gì đó, rồi tương kế tựu kế mà thôi.”
Nhạc Hoành nép vào trong lòng Sài Chiêu, nhỏ giọng nói: “Nhìn ra thì nhìn ra, cuối cùng phu quân của ta cũng không phải là kẻ ngu dốt.”
“Ý của nàng..” Sài Chiêu giả vờ nói một cách sâu xa. “Ân Sùng Quyết, chính là kẻ ngu xuẩn?”
Nhạc Hoành tức giận nhéo vào cánh tay Sài Chiêu một cái, Sài Chiêu không hề cảm thấy đau nhức, càng ôm chặt nàng hơn.
Lý Trọng Nguyên tách khỏi đám đông một mình đi dạo bộ ở trong rừng, cứ chốc lát lại ngẩng đầu nhìn trời khẽ thở dài.
“Nuối tiếc lớn nhất của bổn vương chính là chỉ có một đứa con gái, may mà còn có đứa cháu trai A Chiêu này là cánh tay đắc lực. Trọng Nguyên có thân thiết thì cũng chỉ là con rể của Sài gia, trên người cũng không mang huyết thống Sài gia. A Chiêu, thúc phụ nói như vậy, con vẫn không hiểu hay sao?”
Bên tai Lý Trọng Nguyên vẫn quanh quẩn từng câu từng chữ của Sài Dật ngày đó, tự giễu cười nói: “Lý Trọng Nguyên ơi là Lý Trọng Nguyên, cứ coi như ngươi đã cưới được quận chúa làm vợ, quận mã gia này cùng lắm cũng chỉ là một gia bộc trọng vương phủ, cho dù ngươi có làm tốt thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so sánh với huyết mạch ruột thịt của Sài gia.”
“Lý tướng quân?”
Trong rừng có tiếng người khẽ gọi. “Là Lý tướng quân sao?”
Lý Trọng Nguyên theo tiếng gọi quay lại, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp như cách hoa đào thoát ẩn thoát hiện kia. “Là… Cô?”
Thẩm Khấp Nguyệt nhẹ nhành thanh thoát xuất hiện trước mặt Lý Trọng Nguyên, trên mặt cũng không còn hoảng sợ khủng khiếp như ban ngày nữa, nụ cười dịu dàng. “Trời không còn sớm nữa, Lý tướng quân chưa đi nghỉ hay sao?”
Thấy Lý Trọng Nguyên không đáp lại mình, Thẩm Khấp Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn dật của hắn, nói: “Bọn họ gọi ngài là quận mã gia, Lý Tướng quân chính là con rể của Sài Vương phủ, là phu quân của Sài quận chúa?”
“Phải.” Lý Trọng Nguyên thấp giọng đáp.
Trong ánh mắt Thẩm Khấp Nguyệt lộ vẻ kích động. “Không ngờ người giúp Khấp Nguyệt chính là quận mã gia đại nhân! Thật là thất kính.”
Lý Trọng Nguyên khoát tay áo nói: “Thẩm cô nương đừng nói như vậy, vốn cũng không thể coi là giúp được cô cái gì cả, chỉ tiện đường cùng đi mà thôi.”
“Nghe nói.” Hai mắt Thẩm Khấp Nguyệt sáng lên. “Sài Vương gia chỉ có một cô con gái bảo bối là Sài quận chúa, con rể của ông ấy, nhất định là nam nhân nổi tiếng Chu Quốc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên…”
Giọng nói của nàng yêu kiều mềm mại khiến trong lòng người nghe cũng phải rung lên, biết rõ chỉ là lời khen ngợi khách sáo, nhưng tựa đáy lòng cũng cảm thấy thoải mái, khóe miệng Lý Trọng Nguyên khẽ nhếch lên nụ cười.
“Thẩm cô nương cũng nên đi nghỉ sớm đi.” Lý Trọng Nguyên khách khí nói. “Chính miệng thiếu phu nhân đã đồng ý cho cô ở lại, trong quân sẽ không có ai làm khó Thẩm cô nương đâu.”
“Quận mã gia nói thì sẽ không giữ lời hay sao?” Thẩm Khấp Nguyệt chớp đôi mắt nói.
Lý Trọng Nguyên sửng sốt một hồi, nụ cười ngưng trên khuôn mặt. Vừa hay Thẩm Khấp Nguyệt khua tay áo rời đi, bên môi vẫn giữ nguyên đường cong.
Vân Đô, Sài Vương phủ
“Phụ Vương.” Sài Tịnh đẩy cửa ra rón rén đi đến.
Sài Dật khó khăn lên tiếng đáp. “Con đến rồi.”
Sài Tịnh đau lòng nói: “Bệnh phổi của phụ vương sao vẫn không có tiến triển gì tốt lên, trước còn tốt hơn một chút, đại ca vừa mới đi, bệnh tình của người mỗi ngày ngược lại càng nghiêm trọng hơn.”
“Không có gì đáng ngại.” Sài Dật cố gắng mạnh mẽ nói. “Bấm ngón tay tính toán, A Chiêu bọn họ có lẽ cũng đã cầm binh tới sát thành trì của Lương Quốc rồi.
“Sài thiếu chủ thiện chiến, Vân Tu và huynh đệ nhà họ Ngô cũng đều là cao thủ giết địch.” Sài Tịnh trấn an phụ thân. “Còn có Trọng Nguyên ở…”
Con mắt già nua của Sài Dật chợt nhìn thẳng vào mặt con gái, bình tĩnh nói: “Tịnh Nhi, con và Trọng Nguyên…”
Sài Tịnh khẽ cắn môi, nói: “Phụ Vương muốn hỏi gì?”
Sài Dật dựa lưng vào chiếc ghế lim phía sau, giống như là lẩm bẩm: “Trọng Nguyên cũng không phải là không tốt, phu quân của con, bản thân con hiểu rõ nhất. Có những lúc, phụ vương chỉ hy vọng con có thể hiểu, tất cả những gì phụ vương làm…”
“Đều là vì Sài gia.” Sài Tịnh tiếp lời. “Phụ vương muốn nói, có phải là câu này?”
Sài Dật nhìn chăm chú vào đứa con gái thông minh hiểu chuyển, mừng rỡ nói: “Mặc dù bổn vương không có con trai, nhưng lại dưỡng dục được một đứa con gái không thua kém gì nam nhi.”
Thấy Sài Tịnh cẩn thận pha chế chén thuốc thay mình, Sài Dật tiếp tục nói: “Kinh sư đưa tin tức ở trong cung tới.”
“Cái gì?” Sài Tịnh tùy ý hỏi.
“Hoàng Thượng mắc bệnh, bệnh đã mấy ngày.” Sài Dật trầm giọng.
“Bị bệnh?” Sài Tịnh ngừng động tác trong tay. “Bệnh gì?”
“Bệnh đậu mùa.” Sài Dật gõ gõ xuống bàn, chậm rãi nói.
“Bệnh đậu mùa?” Sài Tịnh nhếch miệng, ngay lập tức lại nói “Có lẽ không có gì đáng ngại đâu. Tịnh Nhi nhớ phụ vương từng nói, lúc nhỏ con và đại ca cũng mắc phải bệnh này, mặc dù là hiểm nghèo nhưng lúc đó trong nhà vẫn hiển hách, nhẫn nhịn đau ốm một thời gian thì cũng tốt thôi. Hoàng Thượng ở trong cung lâu, hẳn là không cần lo lắng.”
Sài Dật vuốt râu không nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Sài Tịnh không biết bản thân mình đã nói gì sai.
“Phụ Vương.” Sài Tĩnh nhíu mày.
Sài Dật ra hiệu cho con gái đi xuống phía dưới, nhấp một ngụm cam lộ sơn trà cho cổ họng đã sớm khô khốc từ lâu. “Tịnh Nhi hãy nói cho phụ vương nghe thử, về người của hoàng tộc Nam Cung hiện nay.”
Sài Tịnh thoáng suy nghĩ một chút: “Đương kim thánh thượng và trưởng công chúa là hai người người con duy nhất của tiên đế, còn Nam Cung thân vương có mười một vị, nhưng… Đều là họ hàng thân cận, được hưởng họ Nam Cung nên có thể phong vương phong tước, cũng không hề góp phần, chẳng qua chỉ là những kẻ vô tích sự mà thôi.”
“Nếu như…” Sài Dật cảnh giác quét mắt ra ngoài cửa sổ thư phòng. “Nếu như vị thiếu đế này của chúng ta không thể sống qua trận đậu mùa này, chiếu theo tục lệ ngôi vị hoàng đế này nên do ai ngồi?”
“Cái này!” Sài Tịnh nghẹn lời một lúc, lắc đầu nói “Hoàng Thượng tuổi nhỏ, căn bản không thể có con nối dõi, trưởng công chúa càng là một nữ tử, không được phép mơ mộng đến ngôi vị hoàng đế dù chỉ là một chút… Còn lại tộc nhân Nam Cung, thì cũng có thể nhường ngôi. Chỉ sợ làm lãng phí ngai vàng kia. Phụ vương hỏi ý con gái, chẳng lẽ là…” Sài Tịnh ngập ngừng không dám nói tiếp nữa.
“Phụ vương không lừa gạt con.” Sắc mặt ảm đạm của Sài Dật trở nên nhợt nhạt, nhưng đôi mắt hốc hác kia thì vẫn sáng lấp lánh. “Không chỉ một lần phụ vương và A Chiêu nói đến chuyện này, phụ vương có tuổi rồi, nghĩ tới những biến cố bi thương của ngày trước lại xuất hiện, khó tránh trong lòng sẽ này sinh liều lĩnh, chỉ sợ rất nhiều chuyện không còn đủ thời gian để làm…Nhưng A Chiêu thì chưa hẳn.”
“Đại ca huynh ấy…” Sài Tịnh ngước mắt lên. “Tịnh Nhi căn bản còn nghĩ, trong lòng nảy sinh liều lĩnh, nên là ý nguyện cất giấu nhiều năm của đại ca mới phải.”
“A Chiêu ẩn thân nhiều năm, tâm tính thuần thục, lo lắng chu toàn khiến một người thúc phụ như ta đây cũng âm thầm kinh hãi.” Sài Dật đập bàn lấy lại tinh thần. “A Chiêu nói với ta… Người lập quốc, quốc gia lập rồi còn những người khác rình rập, cho dù lòng hắn có thiên hạ, nhưng không muốn cướp ngôi đoạt vị để phải mang tiếng xấu muôn đời.”
“Nhưng.” Sài Tịnh không hiểu, nói: “Đại Chu vốn là của nhà Nam Cung, không đi bước này, Sài Gia sẽ chỉ là một thần tử, mấy đời cũng chỉ có vậy.”
“Nếu như Hoàng Thượng bất hạnh chết yểu thì…?” Sài Dật khép chặt đôi mắt, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này.
Trong lòng bàn tay Sài Tịnh túa mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Thiếu đế chết yểu, không có con nối dõi vương vị, mười một vị Nam Cung vương gia không phục tự nhiên sẽ có một trận tranh đấu… Trong tay đại ca cầm trọng binh công Lương, chiến bại có binh quyền, thắng lợi có chiến công, chỉ cần trong triều có người uy hiếp, tướng lĩnh trong quân bảo hộ, đại ca sẽ được khoác áo hoàng bào. Ngai vàng giữa đại điện kia, cũng chỉ nằm trong gang tấc.”
Sài Chiêu không quay đầu lại, chỉ duỗi tay về phía sau người, Nhạc Hoành khẽ cười một tiếng nắm lấy lòng bàn tay của y, cùng ngồi xuống tựa vào vai y, ngắm trăng sao trên màn trời đêm, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Nàng có thể đoán được ta đang suy nghĩ gì sao?” Sài Chiêu lặng lẽ nói. “Nói cho ta nghe.”
“Chàng đang nghĩ…” Nhạc Hoành cố ý nói chậm lại “…Rốt cuộc TThẩmrầm Khấp Nguyệt có lại lịch thế nào? Phải không?”
Ban đầu Sài Chiêu hơi sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại nói: “Nàng cũng nói cô ấy xác thực là người Thương Châu, nhà ở Thẩm Viên, ta còn nghi ngờ gì nữa chứ? Hiếm khi A Hoành đoán sai tâm tư của ta.”
“Ta không sai.” Nhạc Hoành khẳng định. “Ban ngày chàng cùng lắm chỉ thuận thế đồng ý, kỳ thực trong lòng chàng vô cùng hoài nghi, cũng lo lắng về cô gái không rõ lai lịch kia.”
“Nàng cũng không tin cô ta.”
“Vốn cũng có chút thương hại…” Nhạc Hoành chợt cười ra tiếng. “Chỉ tiếc… Một người càng muốn làm không một kẽ hở, thì lại càng sơ hở trăm đường, Thẩm Khấp Nguyệt này, chính là như vậy.”
“A Hoành sớm đã nhìn ra cô ta có vấn đề?” Sài Chiêu hứng thú hỏi. “Nhưng lúc nàng hỏi cô ta sống ở đâu thì có cảm giác thế nào?”
Nhạc Hoành nhớ lại cảnh tượng đó. “Ta hỏi cô ấy, nghe khẩu âm của cô ấy giống như người Vĩnh Hạng, cô ấy không hề nghĩ ngợi nhiều liền nói Vĩnh Hạng cách Thương Châu 30 dặm, cô ấy sống ở Thẩm Viên bên cửa Đông… Chính là những lời nói này, khiến ta nổi lên nghi ngờ.”
“Nghe cũng đâu có gì là sai.” Sài Chiêu nói một câu để mồi Nhạc Hoành, nhưng giọng nói lại trầm thấp đậm nhu tình.
“Mỗi một câu cô ấy nói ra đều không có vấn đề, nhưng lại vừa vặn như vậy, thì chính là có vấn đề.” Nhạc Hoành lộ ra chút đắc ý. “Vĩnh Hạng xác thực là ở cách ngoài thành Thương Châu 30 dặm, nhưng ở đó không phải là nơi ở của dân chúng bình thường… mà là… nơi thao trường luyện tập của cha và đại ca ta, dân chúng Thương Châu căn bản không hề biết có một nơi như vậy. Trừ phi…” Nhạc Hoành cau mày. “Bản thân cô ấy đã có chuẩn bị rồi mới đến, có người đã đem những tin tức lớn nhỏ trong ngoài Thương Châu báo cho cô ta biết, sợ khi có người hỏi đến cô ta khó có thể ứng phó được. Cô ta biết nhiều hơn dân chúng Thương Châu rất nhiều, sao có thể thực sự là người Thương Châu lưu lạc bên ngoài?”
Sài Chiêu gật đầu cười không nói tiếp, chỉ nắm chặt tay Nhạc Hoành, bờ môi tiến gần nhẹ nhàng hôn. “Còn nữa không?”
“Còn có…” Nhạc Hoành nghiêng đầu về một phía né tránh, chợt hiểu ra điều gì, buồn bực nói: “Còn nữa, chàng rõ ràng cũng sớm biết là cô ta có vấn đề, ta nói có sai hay không?”
Sài Chiêu cũng không né tránh, đôi mắt xám lại cười nói: “A Hoành nói không sai, ta cũng đã sớm đoán được huyền cơ trong đó.”
“Chàng lại không quen thuộc Thương Châu sao có thể nhìn ra được điều gì?” Nhạc Hoành không hiểu.
Sài Chiêu dựa vào thân cây, từ tốn đáp: “Quả thực ta không biết, ta chỉ biết, A Hoành và quận chúa có giao tình tốt, nhan sắc của Thẩm Khấp Nguyệt quyến rũ mê người, cô ấy mở miệng ra là lại nhõng nhẽo gọi Lý Trọng Nguyên tướng quân đại nhân, nàng cũng không vì quận chúa mà để cô ta cách xa Trọng Nguyên, ngược lại còn đồng ý giữ cô ấy ở lại trong quân đội… Chuyện như thế này đâu giống một việc A Hoành của ta sẽ làm chứ?”
Nhạc Hoành mở to mắt ngây ngốc nhìn y. “Chàng… Có như vậy cũng nhìn ra được?”
Sài Chiêu lười biếng ngáp dài một cái, chợt kéo Nhạc Hoành, ghé sát vào bên tai nàng nói: “Nữ nhân rất hay ghen tuông, A Hoành lại rộng lượng như vậy hay sao. Giữ lại một cô gái như vậy, nàng cũng không sợ cô ta có mưu đồ với phu quân nàng hay sao? A Hoành thông minh nhanh trí nhất định là nhìn ra điều gì đó, rồi tương kế tựu kế mà thôi.”
Nhạc Hoành nép vào trong lòng Sài Chiêu, nhỏ giọng nói: “Nhìn ra thì nhìn ra, cuối cùng phu quân của ta cũng không phải là kẻ ngu dốt.”
“Ý của nàng..” Sài Chiêu giả vờ nói một cách sâu xa. “Ân Sùng Quyết, chính là kẻ ngu xuẩn?”
Nhạc Hoành tức giận nhéo vào cánh tay Sài Chiêu một cái, Sài Chiêu không hề cảm thấy đau nhức, càng ôm chặt nàng hơn.
Lý Trọng Nguyên tách khỏi đám đông một mình đi dạo bộ ở trong rừng, cứ chốc lát lại ngẩng đầu nhìn trời khẽ thở dài.
“Nuối tiếc lớn nhất của bổn vương chính là chỉ có một đứa con gái, may mà còn có đứa cháu trai A Chiêu này là cánh tay đắc lực. Trọng Nguyên có thân thiết thì cũng chỉ là con rể của Sài gia, trên người cũng không mang huyết thống Sài gia. A Chiêu, thúc phụ nói như vậy, con vẫn không hiểu hay sao?”
Bên tai Lý Trọng Nguyên vẫn quanh quẩn từng câu từng chữ của Sài Dật ngày đó, tự giễu cười nói: “Lý Trọng Nguyên ơi là Lý Trọng Nguyên, cứ coi như ngươi đã cưới được quận chúa làm vợ, quận mã gia này cùng lắm cũng chỉ là một gia bộc trọng vương phủ, cho dù ngươi có làm tốt thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so sánh với huyết mạch ruột thịt của Sài gia.”
“Lý tướng quân?”
Trong rừng có tiếng người khẽ gọi. “Là Lý tướng quân sao?”
Lý Trọng Nguyên theo tiếng gọi quay lại, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp như cách hoa đào thoát ẩn thoát hiện kia. “Là… Cô?”
Thẩm Khấp Nguyệt nhẹ nhành thanh thoát xuất hiện trước mặt Lý Trọng Nguyên, trên mặt cũng không còn hoảng sợ khủng khiếp như ban ngày nữa, nụ cười dịu dàng. “Trời không còn sớm nữa, Lý tướng quân chưa đi nghỉ hay sao?”
Thấy Lý Trọng Nguyên không đáp lại mình, Thẩm Khấp Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn dật của hắn, nói: “Bọn họ gọi ngài là quận mã gia, Lý Tướng quân chính là con rể của Sài Vương phủ, là phu quân của Sài quận chúa?”
“Phải.” Lý Trọng Nguyên thấp giọng đáp.
Trong ánh mắt Thẩm Khấp Nguyệt lộ vẻ kích động. “Không ngờ người giúp Khấp Nguyệt chính là quận mã gia đại nhân! Thật là thất kính.”
Lý Trọng Nguyên khoát tay áo nói: “Thẩm cô nương đừng nói như vậy, vốn cũng không thể coi là giúp được cô cái gì cả, chỉ tiện đường cùng đi mà thôi.”
“Nghe nói.” Hai mắt Thẩm Khấp Nguyệt sáng lên. “Sài Vương gia chỉ có một cô con gái bảo bối là Sài quận chúa, con rể của ông ấy, nhất định là nam nhân nổi tiếng Chu Quốc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên…”
Giọng nói của nàng yêu kiều mềm mại khiến trong lòng người nghe cũng phải rung lên, biết rõ chỉ là lời khen ngợi khách sáo, nhưng tựa đáy lòng cũng cảm thấy thoải mái, khóe miệng Lý Trọng Nguyên khẽ nhếch lên nụ cười.
“Thẩm cô nương cũng nên đi nghỉ sớm đi.” Lý Trọng Nguyên khách khí nói. “Chính miệng thiếu phu nhân đã đồng ý cho cô ở lại, trong quân sẽ không có ai làm khó Thẩm cô nương đâu.”
“Quận mã gia nói thì sẽ không giữ lời hay sao?” Thẩm Khấp Nguyệt chớp đôi mắt nói.
Lý Trọng Nguyên sửng sốt một hồi, nụ cười ngưng trên khuôn mặt. Vừa hay Thẩm Khấp Nguyệt khua tay áo rời đi, bên môi vẫn giữ nguyên đường cong.
Vân Đô, Sài Vương phủ
“Phụ Vương.” Sài Tịnh đẩy cửa ra rón rén đi đến.
Sài Dật khó khăn lên tiếng đáp. “Con đến rồi.”
Sài Tịnh đau lòng nói: “Bệnh phổi của phụ vương sao vẫn không có tiến triển gì tốt lên, trước còn tốt hơn một chút, đại ca vừa mới đi, bệnh tình của người mỗi ngày ngược lại càng nghiêm trọng hơn.”
“Không có gì đáng ngại.” Sài Dật cố gắng mạnh mẽ nói. “Bấm ngón tay tính toán, A Chiêu bọn họ có lẽ cũng đã cầm binh tới sát thành trì của Lương Quốc rồi.
“Sài thiếu chủ thiện chiến, Vân Tu và huynh đệ nhà họ Ngô cũng đều là cao thủ giết địch.” Sài Tịnh trấn an phụ thân. “Còn có Trọng Nguyên ở…”
Con mắt già nua của Sài Dật chợt nhìn thẳng vào mặt con gái, bình tĩnh nói: “Tịnh Nhi, con và Trọng Nguyên…”
Sài Tịnh khẽ cắn môi, nói: “Phụ Vương muốn hỏi gì?”
Sài Dật dựa lưng vào chiếc ghế lim phía sau, giống như là lẩm bẩm: “Trọng Nguyên cũng không phải là không tốt, phu quân của con, bản thân con hiểu rõ nhất. Có những lúc, phụ vương chỉ hy vọng con có thể hiểu, tất cả những gì phụ vương làm…”
“Đều là vì Sài gia.” Sài Tịnh tiếp lời. “Phụ vương muốn nói, có phải là câu này?”
Sài Dật nhìn chăm chú vào đứa con gái thông minh hiểu chuyển, mừng rỡ nói: “Mặc dù bổn vương không có con trai, nhưng lại dưỡng dục được một đứa con gái không thua kém gì nam nhi.”
Thấy Sài Tịnh cẩn thận pha chế chén thuốc thay mình, Sài Dật tiếp tục nói: “Kinh sư đưa tin tức ở trong cung tới.”
“Cái gì?” Sài Tịnh tùy ý hỏi.
“Hoàng Thượng mắc bệnh, bệnh đã mấy ngày.” Sài Dật trầm giọng.
“Bị bệnh?” Sài Tịnh ngừng động tác trong tay. “Bệnh gì?”
“Bệnh đậu mùa.” Sài Dật gõ gõ xuống bàn, chậm rãi nói.
“Bệnh đậu mùa?” Sài Tịnh nhếch miệng, ngay lập tức lại nói “Có lẽ không có gì đáng ngại đâu. Tịnh Nhi nhớ phụ vương từng nói, lúc nhỏ con và đại ca cũng mắc phải bệnh này, mặc dù là hiểm nghèo nhưng lúc đó trong nhà vẫn hiển hách, nhẫn nhịn đau ốm một thời gian thì cũng tốt thôi. Hoàng Thượng ở trong cung lâu, hẳn là không cần lo lắng.”
Sài Dật vuốt râu không nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Sài Tịnh không biết bản thân mình đã nói gì sai.
“Phụ Vương.” Sài Tĩnh nhíu mày.
Sài Dật ra hiệu cho con gái đi xuống phía dưới, nhấp một ngụm cam lộ sơn trà cho cổ họng đã sớm khô khốc từ lâu. “Tịnh Nhi hãy nói cho phụ vương nghe thử, về người của hoàng tộc Nam Cung hiện nay.”
Sài Tịnh thoáng suy nghĩ một chút: “Đương kim thánh thượng và trưởng công chúa là hai người người con duy nhất của tiên đế, còn Nam Cung thân vương có mười một vị, nhưng… Đều là họ hàng thân cận, được hưởng họ Nam Cung nên có thể phong vương phong tước, cũng không hề góp phần, chẳng qua chỉ là những kẻ vô tích sự mà thôi.”
“Nếu như…” Sài Dật cảnh giác quét mắt ra ngoài cửa sổ thư phòng. “Nếu như vị thiếu đế này của chúng ta không thể sống qua trận đậu mùa này, chiếu theo tục lệ ngôi vị hoàng đế này nên do ai ngồi?”
“Cái này!” Sài Tịnh nghẹn lời một lúc, lắc đầu nói “Hoàng Thượng tuổi nhỏ, căn bản không thể có con nối dõi, trưởng công chúa càng là một nữ tử, không được phép mơ mộng đến ngôi vị hoàng đế dù chỉ là một chút… Còn lại tộc nhân Nam Cung, thì cũng có thể nhường ngôi. Chỉ sợ làm lãng phí ngai vàng kia. Phụ vương hỏi ý con gái, chẳng lẽ là…” Sài Tịnh ngập ngừng không dám nói tiếp nữa.
“Phụ vương không lừa gạt con.” Sắc mặt ảm đạm của Sài Dật trở nên nhợt nhạt, nhưng đôi mắt hốc hác kia thì vẫn sáng lấp lánh. “Không chỉ một lần phụ vương và A Chiêu nói đến chuyện này, phụ vương có tuổi rồi, nghĩ tới những biến cố bi thương của ngày trước lại xuất hiện, khó tránh trong lòng sẽ này sinh liều lĩnh, chỉ sợ rất nhiều chuyện không còn đủ thời gian để làm…Nhưng A Chiêu thì chưa hẳn.”
“Đại ca huynh ấy…” Sài Tịnh ngước mắt lên. “Tịnh Nhi căn bản còn nghĩ, trong lòng nảy sinh liều lĩnh, nên là ý nguyện cất giấu nhiều năm của đại ca mới phải.”
“A Chiêu ẩn thân nhiều năm, tâm tính thuần thục, lo lắng chu toàn khiến một người thúc phụ như ta đây cũng âm thầm kinh hãi.” Sài Dật đập bàn lấy lại tinh thần. “A Chiêu nói với ta… Người lập quốc, quốc gia lập rồi còn những người khác rình rập, cho dù lòng hắn có thiên hạ, nhưng không muốn cướp ngôi đoạt vị để phải mang tiếng xấu muôn đời.”
“Nhưng.” Sài Tịnh không hiểu, nói: “Đại Chu vốn là của nhà Nam Cung, không đi bước này, Sài Gia sẽ chỉ là một thần tử, mấy đời cũng chỉ có vậy.”
“Nếu như Hoàng Thượng bất hạnh chết yểu thì…?” Sài Dật khép chặt đôi mắt, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này.
Trong lòng bàn tay Sài Tịnh túa mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Thiếu đế chết yểu, không có con nối dõi vương vị, mười một vị Nam Cung vương gia không phục tự nhiên sẽ có một trận tranh đấu… Trong tay đại ca cầm trọng binh công Lương, chiến bại có binh quyền, thắng lợi có chiến công, chỉ cần trong triều có người uy hiếp, tướng lĩnh trong quân bảo hộ, đại ca sẽ được khoác áo hoàng bào. Ngai vàng giữa đại điện kia, cũng chỉ nằm trong gang tấc.”
Danh sách chương