Nghe thấy câu “nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể vượt qua giới hạn nửa bước”, Sài Chiêu cụp mắt xuống, cười khẽ một tiếng. Cánh tay đang khoác vai mình như còn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại yếu ớt của nàng.

“Chậc chậc chậc…” Kỷ Minh nhìn về phía Nhạc Hoành, lắc đầu, rồi nhìn về phía Vũ Đế trên ngai vàng. “Hoàng thượng, đương nhiên tiểu vương tin tưởng cháu trai của Sài quận vương anh hùng cứu mỹ nhân, cũng tin sự băng thanh ngọc khiết của Nhạc tiểu thư vẫn còn, nhưng… Thái tử phi của Lương Quốc sao có thể để cho người ta đồn đãi thế được. Những lời tiểu vương vừa nói hôm qua, hoàng thượng và Tĩnh Quốc Công cứ coi như là chưa nghe thấy đi. Chuyện Tấn – Lương kết thân với nhau, đành phải để từ từ bàn lại vậy.”

Sắc mặt Vũ Đế lập tức trở nên khó coi. Tuy trong lòng Nhạc Hoành vẫn còn tức giận nhưng thấy chuyện kết thân đã bị hủy bỏ nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Thịnh đang định bước lên nói gì đó thì Kỷ Minh vừa dừng một lát đã nói tiếp. “Nhạc tiểu thư là con cái nhà hào môn, tuổi vừa mười lăm đã ở chung suốt đêm với một người đàn ông xa lạ, bất luận vì nguyên nhân gì, chuyện này nếu truyền ra ngoài… chỉ e sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Tĩnh Quốc Công phủ và Đại Tấn. Theo tiểu vương thấy…” Kỷ Minh khẽ nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười không rõ ẩn ý. Hắn liếc mắt nhìn Sài Chiêu, nói: “Tiểu vương xin hỏi một câu, thiếu gia nhà họ Sài năm nay bao nhiêu tuổi, đã thành gia lập thất hay hứa hôn chưa?”

Từ ánh mắt không thể đoán được sự vui hay giận của Sài Chiêu, y trả lời. “Tháng sau là tròn hai mươi tuổi. Vẫn chưa có sự nghiệp nên chưa thành gia thất, cũng không hứa hôn.”

“Thế thì dễ giải quyết rồi.” Kỷ Minh đứng dậy, bước ra giữa điện. “Sài thiếu gia cũng được coi như là xuất thân danh môn, tướng mạo cũng anh tuấn phi phàm, lại có ân cứu mạng với Nhạc tiểu thư, hai người này kết hợp với nhau thì không gì thích hợp hơn…”

“Hoàng thượng!” Nhạc Thịnh quỳ một chân xuống, nói: “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, hiện không vội kết hôn, xin hoàng thượng…”

“Tĩnh Quốc Công.” Kỷ Minh nhíu mày. “Hôm qua nhắc đến chuyện Tấn – Lương kết thân, ông chưa từng nói nhiều lời sao hôm nay vừa nhắc đến Sài gia thì đã vội từ chối? Lẽ nào ông cũng xem thường vùng đất phía dưới chân núi Thương Sơn của Sài gia ư?”

“Nhạc Thịnh tuyệt đối không có ý đó!” Nhạc Thịnh vội vàng nói: “Sài gia của Chu Quốc đều là anh hào, Nhạc mỗ sớm đã khâm phục nhiều năm. Tiểu nữ mới tròn mười lăm, vốn không vội kết hôn. Mẹ của A Hoành thương nó nhất, cũng muốn giữ A Hoành lại bên người thêm vài năm, thân mong hoàng thượng… suy xét lại!”

Sài Tịnh chậm rãi bước sang một bên, chống cằm nhìn mấy người trên điện. Hai huynh muội nhà họ Nhạc đã kinh hoảng đến nói không thành tiếng, đường huynh Sài Chiêu của nàng thì đứng im không nhúc nhích, nhưng cho dù như thế, Sài Tịnh sớm chiều sống chung với y nhiều năm nên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra sự vui mừng kín đáo của y.

Trán Vũ Đế nhăn lại từng đường như dao rạch. Cùng với Yến Quốc tiếp giáp với mình đã bị Sở Vương của Lương Quốc dẫn quân tiêu diệt, lực lượng của Đại Tấn không bằng Lương Quốc. Vốn ông ta còn định nhân chuyện kết thân giữa hai nước Tấn – Lương để bảo đảm vài mươi năm bình an cho Đại Tấn. Xuất thân từ tông thất chính hiệu cũng chỉ có đại tiểu thư Nhạc Hoành của Tĩnh Quốc Công phủ, nếu có thể được mang về Lương Quốc gả cho thái tử thì là chuyện không gì tốt bằng. Ấy vậy mà Nhạc gia lại không biết chuyện, con gái cưng còn bị người ta đồn đãi thành như vậy, đúng là không thể đảm đương được vị trí thái tử phi cao quý.

Không chỉ như thế, e rằng… Vũ đế thầm thở dài một tiếng. E rằng hoàng thân quốc thích của những nước khác cũng không ai chịu kết thân với vị Nhạc tiểu thư đã bị tổn hại thanh danh này… Vì vậy xem ra tuy Sài gia của Chu Quốc là quý tộc đã sa sút nhưng dù thế nào cũng đang nắm giữ một vùng đất…

Vũ đế trầm ngâm một lát rồi tằng hắng, nói: “Sài quận vương, khanh cảm thấy cô con gái này của Nhạc gia thế nào?”

Hôm qua Sài Dật nhìn thấy bản lĩnh của Nhạc Hoành đã âm thầm thán phục, thấy dường như Vũ Đế có ý gả Nhạc Hoành cho Sài Chiêu thì ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Sài Chiêu đang có vẻ ung dung như thường. “A Chiêu, Nhạc tiểu thư… con thấy thế nào?”

“Sài Chiêu nghe những lời Sở Vương điện hạ nói, cũng thấy không phải không có lý.” Sài Chiêu chậm rãi nói: “Tại hạ nóng lòng cứu người, đúng là đã suy nghĩ không chu toàn. Nếu thanh danh của Nhạc tiểu thư bị tổn hại vì tại hạ, trong lòng tại hạ cũng cảm thấy rất bất an… Nhạc tiểu thư mọi mặt đều tốt, sao con lại không thích được chứ?”

Ta giết chết ngươi! Ta giết chết ngươi! Nhạc Hoành siết nắm tay kêu răng rắc, hận không thể bước lên cắt lưỡi Sài Chiêu.

Vũ Đế chuyển mắt nhìn sang Nhạc Thịnh với vẻ đầy ẩn ý. “Trẫm thấy con trai của Sài Tuyên cũng rất được. Tuy người không có tước vị nhưng nói thế nào thì cũng là cháu trai của Sài quận vương, Sài quận vương chắc cũng sẽ không bạc đãi huyết mạch của huynh trưởng mình. Sài gia vang danh thiên hạ, Nhạc Hoành nhà các khanh có thể gả vào Sài gia cũng là lương duyên trời định, trẫm thấy hai người này cũng rất thích hợp…”

“Hoàng thượng.” Nhạc Hoành bước lên, quỳ phịch xuống đất, ngẩng cao đầu nhìn Vũ Đế mà không hề e sợ. “A Hoành không muốn gả cho người sớm như vậy. Trước khi vào kinh, cũng đâu có nói như thế. Tại sao… đang yên đang lành lại… chỉ hôn gả thần cho hắn!” nhạc hoành liếc Sài Chiêu một cái, nhất thời như sắp khóc òa lên.

“Ngươi không hài lòng với cháu trai của Sài quận vương à?” Ánh mắt tối sầm của Vũ Đế đảo qua đảo lại trên mặt Nhạc Hoành. Gương mặt hôm qua còn rất hiền lành với nàng bây giờ như đổi thành một người khác.

“…Chúng thần chỉ mới quen nhau chưa đầy một ngày…” Giọng Nhạc Hoành mang theo tiếng khóc. “A Hoành… cầu xin hoàng thượng!”

“Trẫm đâu có bảo ngươi phải thành hôn ngay!” Mặt Vũ Đế lộ ra vẻ âm trầm. “Nhạc Hoành vừa mới cập kê, chi bằng đợi đến mười sáu hãy làm hôn lễ. Chỉ thêm một năm nữa, Sài quận vương cảm thấy thế nào?”

Sài Dật cung kính nói: “Lương duyên như thế, đợi thêm một năm thì có sao? Bản vương và A Chiêu có thể chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, sang năm sẽ chọn một ngày tốt, rước Nhạc tiểu thư vào nhà một cách vinh quang nhất.”

Nhạc Hoàn nhìn cảnh này mà sốt ruột, cứ ra sức nháy mắt với cha mình. Nhạc Thịnh mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu không nói gì.

Sài Chiêu đến gần Nhạc Hoành, lấy từ trong lòng ra một cái khóa vàng, nâng bàn tay mềm mại của nàng lên, nhét khóa vàng vào tay nàng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng đang ươn ướt của nàng, nói khẽ: “Sài Chiêu ta trên người không có gì quý giá, chiếc khóa vàng này từ khi sinh ra đã đeo bên mình, hôm nay tặng cho nàng, coi như là tín vật. Một năm sẽ trôi qua trong nháy mắt. Thương Sơn lạnh lẽo, nhưng ta sẽ không để nàng phải chịu vất vả. Nhạc tiểu thư…”

Nhạc Hoành nhìn vào lòng bàn tay mình, chiếc khóa vàng tinh xảo khéo léo, có khắc hai chữ “an khang” xinh xắn. Có lẽ vì luôn đeo bên mình nên sắc vàng đã không còn lấp lánh như ban đầu, nhưng giá trị thì không hề thuyên giảm, nắm trong tay như nặng nhìn cân.

Bàn tay thô ráp đầy kén của Sài Chiêu bao lấy bàn tay mềm mại của Nhạc Hoành, lại vuốt nhẹ một cái, gương mặt có những đường nét rõ ràng hiện lên chút vui vẻ vì được như ý.

Trước mặt Vũ Đế và mọi người trên điện, Nhạc Hoành không dám lỗ mang, cầm chiếc khóa vàng nhìn cha mình, lí nhí nói: “Cha…”

Nhạc Thịnh gật đầu với nàng. “Hãy nhận được đã.”

Nhạc Hoành chần chừ cất chiếc khóa vàng vào trong lòng, quay người đi không dám nhìn Sài Chiêu nữa.

“Hay lắm!” Kỷ Minh vui mừng nói: “Tiểu vương ngàn dặm xa xôi đến Liêu Châu, không ngờ có thể thúc đẩy chuyện vui thế này!” Nói xong thì vỗ vai sài chiêu, nói với vẻ đầy thâm ý. “Quý nữ của Tĩnh Quốc Công phủ, ngươi phải nhớ kỹ ân tình của tiểu vương đấy. Ngày sau hai người kết hôn, uống chén rượu mừng tuyệt đối không thể thiếu tiểu vương được.”

“Đó là đương nhiên.” Sài Chiêu khiêm tốn nói.

Mọi người trên điện tản ra về, Nhạc Hoành cũng không biết mình đã đi đứng thế nào mà cái tên Sài Chiêu kia thì cứ đi cách mình khoảng nửa trượng. Nàng không muốn nhìn hắn thêm một cái, chỉ muốn nhanh chóng trốn đi mới được.

“Nhạc tiểu thư.” Sài Tịnh cất tiếng gọi lanh lảnh. “Có thể nói chuyện một chút không.”

Nhạc Hoành không hề có ác cảm với Sài Tịnh, lập tức dừng bước quay đầu nhìn nàng, khẽ cắn môi rồi gật đầu. Hai người đi đến chỗ yên tĩnh, im lặng một lát, Sài Tịnh nắm bàn tay của Nhạc Hoành, ánh mắt đầy vẻ thân thiết. “Nhạc tiểu thư, Sài gia phụng hoàng mệnh của Chu Quốc chuyến này đến Liêu Châu mừng thọ, thế nào cũng không ngờ có thể kết thân với Tĩnh Quốc Công phủ, có lẽ cô và đường huynh của ta đúng là có duyên trời định.”

“Duyên phận?” Nhạc Hoành rối rắm nhíu mày. “Lệnh vua đã hạ, quận chúa bảo ta phải làm sao đây. Hôn sự do vua ban, nếu ta kháng chỉ thì sẽ mang tai họa tới cho người nhà. Duyên phận mà quận chúa nói e chỉ là nghiệt duyên mà thôi.”

“Sao Nhạc tiểu thư lại nói như vậy?” Sài Tịnh quay đầu lại nhìn Sài Chiêu đang lẳng lặng ngắm Nhạc Hoành từ xa. “Có thể nói vị đường huynh này của ta đã cũng ta lớn lên, không ai rõ tính cách và nhân phẩm của huynh ấy hơn ta. nếu huynh ấy trở thành trượng phu của cô… đời này cô sẽ không hối hận. Trước mắt Sài gia không được vinh hiển cho lắm, Thương Sơn hoang vu cũng là chuyện người người đều biết, nhưng cho dù nhất thời vất vả thì đường huynh của ta cũng sẽ không để cô phải thiệt thòi cả đời. Bây giờ huynh ấy chỉ là một người bình thường nhưng văn thao võ lược không thua bất cứ nam tử nào của Đại Chu. Nhạc tiểu thư…”

“Quận chúa đừng nói nữa.” Nhạc Hoành quay người đi, nhìn về phía chân trời. “Nhạc Hoành ta nhìn giống người tham vinh hoa phú quý sao? Nhìn Sài quận chúa có lẽ lớn hơn ta đôi chút, xin hỏi một câu, quận chúa đã hứa hôn chưa?”

Mặt Sài Tịnh hiện lên vẻ thẹn thùng của cô gái chuẩn bị xuất giá, khó mà che giấu được. “Đã định chuyện chung thân, cũng chỉ một hai năm nữa thôi.”

“Quận chúa là con gái duy nhất của Sài quận vương, chắc phu quân cũng sẽ là một người không tầm thường?” Nhạc Hoành chớp mắt.

Sài Tịnh lập tức bừng tỉnh, cười nói: “Nhạc tiểu thư đúng là thông minh tinh ý. Phu quân tương lai của ta nào có phải nhân vật bất phàm gì. Sài gia không được hoàng thượng trọng dụng, những người trong hoàng tộc nào sao xem trọng một quận chúa như ta. Phu quân tương lai của ta… chẳng qua chỉ là một tướng nhỏ trong Sài quận vương phủ.”

Vài lời qua lại, hai người dần dần cởi mở hơn, Nhạc Hoành thoải mái nói: “Sài quận chúa thân là nữ nhi nhưng không thua kém đấng mày râu, người cô bằng lòng lấy nhất định không phải người bình thường, chẳng qua quận chúa không quan tâm vinh hoa hay hư danh, thứ cô quan tâm chính là một tấm chân tình!”

Sài Tịnh lắc đầu bất đắc dĩ: “Nhạc tiểu thư cô ấy à, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đầu óc lại thông minh nhanh nhạy. Cô nói vòng nói vèo, nói tới chuyện của ta là để ta mắc quai đúng không? Cho dù chỉ quan tâm tới một tấm chân tình thì đường huynh Sài Chiêu của ta cũng có thể dâng cho cô. Ta đã sớm nhận ra huynh ấy vừa nhìn là đã xem trọng cô. Bạch Long của cô bị chấn kinh, chân của huynh ấy còn nhanh hơn đại ca cô nữa.”

Thấy Sài Tịnh nhắc đến chuyện té ngựa, mặt Nhạc Hoành nóng lên, xấu hổ nói: “Quận chúa đừng nhắc đến chuyện đó nữa…”

Sài Tịnh kéo ống tay áo của Nhạc Hoành, kề sát vào nàng nói: “Ta và cô cùng là nữ nhi, đương nhiên biết cô giận huynh ấy chuyện gì. Đường huynh của ta là người thô kệch, cô cứ coi như huynh ấy vì nóng lòng cứu cô nên thất lễ là được. Nếu huynh ấy thật sự làm gì có lỗi với Nhạc tiểu thư, chỉ sợ cô đã sớm cắt cổ họng huynh ấy rồi, đúng không? Ta dạy dỗ huynh ấy giúp cô, được không?”

Đối diện với Sài Tịnh nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói không chê vào đâu được, Nhạc Hoành ngây ngô nhất thời không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn Sài Tịnh, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Sài Tịnh thấy vẻ ngơ ngác của nàng, không nhịn được cười, vỗ vai nàng. “Một năm sau, ta sẽ cùng đường huynh đến Thương Châu đón cô, Nhạc tiểu thư cứ về suy nghĩ đi, chắc chắc sẽ nghĩ thông.”

Vừa nói, Sài Tịnh vừa đi về phía Sài Chiêu, đôi mắt hạnh đắc ý nhướng mày với y. Khóe môi Sài Chiêu khẽ nhếch lên, thấy Nhạc Hoành cũng nhìn mình thì mỉm cười gật đầu với nàng.

Đối diện với đôi mắt xám sâu không thấy đáy của y, Nhạc Hoành lập tức quay người đi, tim đập nhanh thình thịch, chân hoảng hốt bước nhanh về phía Nhạc Hoàn đã sắp đi đến cửa cung.

“Quận chúa nói gì với nàng ấy mà từ xa đã có thể thấy mặt A Hoành đỏ bừng lên vậy.” Sài Chiêu giả vờ lơ đãng hỏi.

“A Hoành?” Sài Tịnh cười phì một tiếng. “Mới trao cho người ta khóa vàng gia truyền của nhà huynh thì đã gọi là A Hoành rồi à? Sài đại ca làm như đã là con rể nhà họ Nhạc rồi vậy, đúng là… tức cười chết mất thôi.”

Sài Chiêu thản nhiên nói: “Quận chúa không cảm thấy gọi A Hoành có vẻ dễ nghe hơn sao? Nhạc gia có con gái, tên là A Hoành. Câu này là muội nói mà.”

Sài Tịnh bẻ ngón tay, kiêu ngạo nói: “Nếu huynh còn mạnh miệng thế nữa thì muội sẽ không nói cho huynh biết muội và Nhạc Hoành đã nói gì đâu.”

Sài Chiêu cụp mắt xuống, cười. “Không cần quận chúa phải nói cho ta, từ ánh mắt A Hoành nhìn ta khi nãy ta cũng có thể đoán ra được bảy tám phần. Lẽ nào quận chúa lại đi nói xấu ta hay sao?”

“Huynh…” Sài Tịnh tức giận nói: “Cái tính này của huynh, thảo nào mà Nhạc tiểu thư không thể thích huynh nổi.”

“Tính cách này của ta?” Sài Chiêu ngẩn ra. “Nàng ấy không thích thì sao? Ta thích nàng ấy là được. Đi thôi…”

Sài Tịnh bực mình giậm mạnh chân, sau đó đành đi theo sau y, tức đến nỗi suýt nữa hộc máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện