Cửa phòng đẩy ra, mấy thị vệ mặc áo giáp đang định rảo bước tiến lên, Ngô Tá vội vàng chắn lại nói: “Công chúa, không được đâu. Phò mã có chiếu thư truyền ngôi trong tay, công chúa hãy nghĩ lại đi.”
Mấy thị vệ nghe “Chiếu thư truyền ngôi” thì giật mình, đưa mắt nhìn nhau không biết tiến hay lui, Diệp Du cầm đầu bối rối nhìn Sài Tịnh, xong lại chần chờ không dám tiến thêm một bước.
“Chiếu thư truyền ngôi?” Ánh mắt Sài Tịnh lạnh buốt nhìn chằm chằm khuôn mặt khó có thể quên của trượng phu, “Lý Trọng Nguyên từ nhỏ lớn lên ở Sài vương phủ, thông minh uyên bác, khiêm tốn cho nên được phụ hoàng coi trọng, 15 tuổi đã có thể mài mực cho phụ hoàng, mười bảy tuổi đã học được bút tích chữ Khải của phụ hoàng. Chiếu thư truyền ngôi rốt cuộc là người phương nào viết, long ấn do ai tự tay đóng lên? Lý Trọng Nguyên, ngươi to gan lớn mật, âm mưu soán vị, ngươi muốn chết sao?”
“Âm mưu soán vị?” Lý Trọng Nguyên ra bộ kinh ngạc nói, “Tịnh Nhi nàng nói bậy gì đó? Vừa rồi nàng cũng nói, từ nhỏ ta đã đi theo hoàng thượng, do đích thân hoàng thượng dạy bảo, dìu dắt nâng đỡ, hoàng thượng còn đem nữ nhi duy nhất của mình gả cho ta… Lý Trọng Nguyên ta có tài đức gì, nếu không phải hoàng thượng nhận thấy tài thao lược hơn người của ta sao lại để ta cưới nàng. Hoàng thượng suy nghĩ sâu xa, vì sao chỉ có nàng không hiểu rõ?” Lý Trọng Nguyên thở dài lắc đầu nói, “Ta vì phạm vào sai lầm lớn mà Tịnh Nhi không thể tha thứ… Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện phu thê chúng ta, hôm nay là chuyện liên quan đến vận mệnh Đại Chu, Tịnh Nhi sao có thể đem hành vi sai lầm của vi phu nói thành là hành vi nghịch lại ý trời. Ta có mấy cái mạng cũng không dám làm chuyện như vậy.”
“Các ngươi còn sợ gì chứ?” Sài Tịnh tức giận quát đám thị vệ, “Các ngươi là thị vệ của Sài gia, ngay cả bản cung nói cũng không nghe sao? Người đâu mau bắt Lý Trọng Nguyên, giải vào thiên lao, chờ xét xử.”
Diệp Du đẩy Ngô Tá ra, dẫn theo đam thị vệ phía sau đi thẳng đến bên Lý Trọng Nguyên, thấp giọng nói: “Phò mã gia, lệnh của công chúa không thể kháng, xin đắc tội.”
“Ai dám?” Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nói, “Lệnh công chúa không thể kháng, lệnh của hoàng thượng có thể nghịch sao?”
“Thị vệ chỉ nghe lệnh của Sài gia.” Sài Tịnh lạnh lùng nói, “Ngươi họ Sài sao? Lý Trọng Nguyên? Bắt lại.”
“Tịnh Nhi.” Ánh mắt Lý Trọng Nguyên tràn ngập đâu đớn, “Ba năm phu thê, nàng thực sự ra tay với ta sao?”
Sài Tịnh xoay người đi nói, “Ơn 10 năm dạy dỗ, ngươi trả lại cho phụ hoàng ta thứ gì?” Sài Tịnh chớp mắt một cái, nước mắt nhịn từ lâu chảy xuống không ngừng, Sài Tịnh ngồi xuống bên giường Sài Dật, nắm lấy bàn tay lạnh như băng, đưa lên bên má mình, đau buồn nói, “Phụ hoàng cố nhịn ốm đau là gì cái gì? Phụ hoàng đâu có lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại làm tổn thương người như vậy?”
Bên ngoài cửa cung
Khi Ân Sùng Quyết tập hợp người chạy đến, cửa cung đều bị đội quân Phiêu Kị canh giữ, Ân Sùng Quyết biết mình đoán không sai, sợ rằng trong cung đã xảy ra biến cố.
“Nhị thiếu gia, chúng ta phải làm thế nào?” Tráng sĩ Ân gia xoa xoa tay nói, “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ lập tức đánh vào, bảo vệ hoàng thượng và công chúa.”
Trong gió tuyết, khuôn mặt Ân Sùng Quyết sắc bén như dao, Ân Sùng Quyết trầm mặc nhìn chằm chằm đám người đang canh giữ ngoài cửa cung, môi dưới khô nứt ra. Chẳng qua chỉ nghĩ trong chốc lát, Ân Sùng Quyết đã đanh thép nói: “Địch nhiều ta ít, quyết không thể liều mạng. Ngoài thành mặc dù có mấy vạn Sài gia quân, nhưng vẫn chưa biết xảy ra biến cố trong cung. Ngày mai nếu thực sự đế vị đổi chủ, hổ phù không có, tướng sĩ cũng chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh tân đế. Đến lúc đó... Bất luận làm cái gì cũng không thể xoay chuyển nổi trời đất. Cho dù Sài Chiêu thực sự còn sống mà trở về, đế vị đã vào tay người khác, Sài Chiêu không chấp nhận cũng phải sống chết một trận…”
Ân Sùng Quyết liếm bông tuyết đậu trên môi, bàn tay từ từ tìm trường kiếm ở thắt lưng, hỏi: “Chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?”
Người cầm đầu kia nhìn lại phía sau nói: “Bẩm Nhị thiếu gia, tổng cộng là 120 người.”
“Mọi người cùng nhau rời Ân Gia Bảo, các ngươi nếu đã đồng ý tiếp tục đi theo ta tức là đã tin tưởng ta có thể làm nên việc lớn, đúng không?” Ân Sùng Quyết lau thanh liếm sáng loáng, trầm giọng nói.
“Nhị thiếu gia nói sống là sống, chết là chết, tất cả sẽ không chút do dự.” có người không chút do dự cao giọng nói, “Mạng đều đã giao cho nhị thiếu gia, còn nói gì tin hay không tin?”
Ân Sùng Quyết ngạo nghễ cong khoé môi nói: “Ân Sùng Quyết ta nguyện chết dưới đao kiếm, cũng không muốn chết trên giường ấm đệm êm. Nghe theo hiệu lệnh của ta, cứ 30 người chia thành một đột, thừa dịp đêm tuyết tấn công bốn cửa cung, tuyệt đối không giao chiến với quân phiêu Kị, chỉ cần…” Ân Sùng Quyết cười quỷ dị nói: “Gây rối trận thế, càng huyên náo càng tốt, khiến cho người trong cung không biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, lại không biết có bao nhiêu Sài gia quân nghe tin đến đây cứu giá… sợ hãi không dám ép công chúa, còn có…”
Ân Sùng Quyết thôi cười xoay người nhìn về cửa Nam cửa Huy Thành mong đợi nói: “Còn có, Sài Chiêu có phải thực sự như ta suy nghĩ… vẫn còn sống.”
Trong hoàng cung
Thấy vẻ tuyệt tình muốn cắt đứt tình cảm với mình của Sài Tịnh, Lý Trọng Nguyên chợt hất tách trà trên bàn xuống, tiếng vỡ giòn tan, trong hoa viên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Kẻ nào?” Thị vệ nghe thấy tiếng động là vội hô lên, “Đêm khuya quân sĩ sao có thể vào cung…?” Lời còn chưa dứt, tiếng va chạm của binh khí đã vang lên.
“Bức vua thoái vị?” Sài Tịnh dựa mép giường đứng thẳng dậy, chỉ tay vào Lý Trọng Nguyên nói: “Xem ra, tính mạng phụ hoàng ngàn cân treo sợi tóc là do ngươi mưu hại. Chiếu thư cũng là do chính ngươi viết.” Sài Tịnh đau lòng nhìn Sài Dật, nức nở khó nói thành lời, rút trường kiếm trên đầu giường nhắm thẳng vào cổ Lý Trọng Nguyên, “Loạn thần tặc tử, tội đáng chém.”
“Là do tất cả các người ép ta.” Lý Trọng Nguyên giơ tay chỉ vào Sài Tịnh, không chút kinh sợ đối với mũi kiếm đang chĩa vào mình, “Phụ hoàng nàng có bao giờ thực lòng dạy dỗ ta, ông ta lúc nào cũng nghĩ cả đời này ta chỉ có thể là phu quân của Sài Tịnh nàng, cho nên cần gì hao hết tâm lực đối với ta? Trong mắt, trong lòng ông ta chỉ có Sài Chiêu, ông ta cho rằng chỉ có Sài thiếu chủ mới làm lên nghiệp lớn. Các người không một ai thực lòng với ta, vậy cớ gì đòi hỏi ta phải khuất phục trước Sài gia? Chúng ta ba năm không có con nối dõi, Thẩm Khấp Nguyệt mang thai con ta, tại sao ta không thể giữ nàng ấy bên cạnh? Ta chỉ phạm phải lỗi này nàng đã đòi hoà ly với ta? Bản thân nàng mang bệnh không thể có con cái, vậy nàng có tội hay không?”
Ngô Tá hít mũi cúi đầu, hoà giải nói: “Trọng Nguyên ca, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Trên giường, Sài Dật phát ra tiếng động yếu ớt, mắt sâu tràn lện nóng, cổ họng vang ra tiếng rên yếu ớt như đang cố gào thét, mu bàn tay gân xanh gồng lên như muốn vỡ ra.
Sài Tịnh thê lương nhắm mắt, tay cầm bảo kiếm từng bước tới gần Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên bình tĩnh di chuyển, thấp giọng nói: “Ta không muốn động đến nàng và hoàng thượng, chỉ cần Vĩnh Lạc công chúa chấp nhận chiếu thư truyền ngôi trong tay ta… Hoàng thượng có thể kéo dài tính mạng hay không… Công chúa, nàng là thê tử của ta ta chưa từng nghĩ tới sẽ hoà ly với nàng, tình sâu ý nặng, ai cũng không thể dễ dàng buông tay như vậy… Nhưng nếu công chúa nhất mực khăng khăng muốn kháng lại ta, trong hoàng cung lúc này đều là quân sĩ Phiêu Kị của ta, nhanh chóng sẽ giết đến đây không chừa một mống. Trong cung phần lớn thị vệ là tướng sĩ cũ của vương phủ, ta cũng không thấy mọi người máu thịt tương tàn…. Chuyện có thể thương thảo, tội gì phải động đến đao kiếm?”
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.” Sài Tịnh nhẹ giọng cứng cỏi nói, “Sài gia sẽ không ai cấu kết với ngươi làm việc xấu, cho dù ta là nữ nhân, cũng không cần dựa vào ngươi mà sống.” Sài Tịnh nhìn về phía Diệp Du nói, “Sài gia thân vệ nghe lệnh, nghịch tặc tối nay xông vào hoàng cung, mưu đồ phạm thượng, tội đáng chém, không chừa một người!”
“Thuộc hạ... Tuân mệnh!”
Diệp Du vung cánh tay lên một cái, nội vệ đã cùng xông lên giao chiến với quân Phiêu Kị, nghe tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt bên ngoài, Ngô Tá không nhịn được hô lớn: “Trọng Nguyên đại ca, đều là người một nhà, đều là người một nhà mà!”
“Ngô Tá? Hay là Ngô Hữu?” Sài Tịnh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen trên trán Ngô Tá đang dần nhạt đi vò chảy mồ hôi, mặt mũi tái nhợt tràn ngập bi ai, “Ngô gia cả nhà trung lương, Ngô Hữu, ngươi lại thế này!!”
“Công chúa!!” Ngô Hữu thấy bị Sài Tịnh nhận ra, bắp chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, “Ngô Hữu không nghĩ tới, Ngô Hữu không nghĩ tới! Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu túm góc áo Lý Trọng Nguyên nói, “Bỏ đi, bỏ đi! Vương gia sớm muộn cũng trở về Huy Thành, không đấu lại, huynh không đấu lại đâu! Bỏ đi, bỏ đi, chuyện tối nay dừng ở đây đi, dừng ở đây có được không! Trọng Nguyên đại ca dừng cương trước bờ vực, Vương gia sẽ không lấy tính mạng của huynh... Trọng Nguyên đại ca!”
“Đại ca... Còn sống...” Mắt hạnh Sài Tịnh chợt loé lên, “Phụ hoàng, đại ca vẫn còn sống!” Sài Tịnh ném bảo kiếm xuống bước nhanh chạy về phía bên giường Sài Dật, lay lay tay Sài Dật khóc lên.
Sài Dật sớm đã không thể nói ra tiếng, cổ họng vang đến mấy tiếng rên khẽ như là đáp lời, cố gắng chống đỡ hơi tàn.
Lý Trọng Nguyên thở dốc, đoạt lấy kiếm của thị vệ bên cạnh phẫn nộ chỉ vào Ngô Hữu nói: “Vốn bọn họ không phải chết, nhưng ngươi vừa nói ra, bọn họ nhất định phải chết. Ngươi cũng vậy.”
Vừa dứt lời, kiếm sắc bén đã đâm vào ngực Ngô Hữu, Ngô Hữu đâu nghĩ tới Trọng Nguyên đại ca mà mình đã gọi hơn chục năm nay thực sự ra tay với mình, mới hồi phục tinh thần lồng ngực đã đau nát ra, cứng đờ nhìn xuống, dưới mũi kiếm máu của mình đã chảy đầm đìa….
“Trọng Nguyên… đại ca…” Ngô Hữu nuốt yết hầu thê thảm nói: “Huynh… huynh…”
“Là tại ngươi quá ngu.” Tay cầm kiếm của Lý Trọng Nguyên vững như bàn thạch, “Phá hỏng đại sự của ta, ngươi cũng không thể sống.” Lý Trọng Nguyên rút kiếm ra, máu tươi dâng trào nhuộm đẫm cẩm y.
Ngô Hữu thảm thiết đỡ lấy miệng vết thương máu đang không ngừng tuôn trào, quỵ ngã trên mặt đất lạnh như băng, con ngươi liếc về phía Sài Tịnh đang sững sợ, hơi thở mỏng mang nói: “Công chúa… Ngô Hữu… biết sai rồi…”
Ngô Hữu gục xuống, đôi mắt dần mất đi linh hoạt, dần dần đờ đi, không can lòng dừng ở khuôn mặt phẫn nộ méo mó của Lý Trọng Nguyên.
“Ngô Hữu…” Sài Tịnh cũng không ngờ Lý Trọng Nguyên có thể ra tay độc ác với huynh đệ lớn lên từ bé cùng mình, mắt hạnh căm tức nhìn bàn tay cầm kiếm của Lý Trọng Nguyên: “Ngươi đã…. Giết hắn…”
“Việc đã đến nước này ta đã không có lựa chọn khác.” Máu tươi lan tràn trên nền nhà nội cung, Lý Trọng Nguyên cầm trường kiếm đi đến bên cửa phòng, quay người đi lạnh lùng nói: “Tối nay kẻ nào cản ta đều phải chết. Tịnh Nhi, ta hỏi nàng một lần cuối cùng, nàng có nguyện ý theo ta hay không? Cho dù trong mắt nàng ta là tội đồ không thể tha thứ nhưng nàng vẫn mãi là nữ nhân trong lòng ta, chưa bao giờ thay đổi.”
Tiếng giao tranh ngoài điện vô cùng ác liệt, máu liên tiếp bắn lên cửa sổ ngấm vào giấy che, nhìn mà giật mình. Diệp Du nhìn thấy trong phòng chỉ vẻn vẹn hơn mười thị vệ thân tín của Sài Dật, liền rút kiếm đứng chắn trước mặt Sài Tịnh nói: “Bảo vệ hoàng thượng và công chúa. Loạn thần tặc tử, tuyệt đối không thể buông tha!”
Lý Trọng Nguyên cười khinh thường nói: “Quân Phiêu Kị chỉ có mấy nghìn người, nhưng đợi đến mai tay ta cầm chiếu thư của hoàng thượng, đế vị Đại Chu liền là của ta, Sài gia quân hơn 10 vạn người cũng chắc chắn nghe theo hiệu lệnh của tân đế. Khi đó, cho dù đường huynh Sài Chiêu của nàng trở về, đế vị đã định hắn cũng không thể tránh được, nếu hắn phản ta, chính là âm mưu soán vị. Thiên mệnh… nằm trong tay ta!” Lý Trọng Nguyên chỉ chỉ ngực mình nói: “Nếu Vĩnh Lạc công chúa không muốn cùng ta nối tiếp tình cảm phu thê…” Lý Trọng Nguyên nhắm mắt lại, một chân bước ra bên ngoài cửa: “Hoàng thượng đi đâu… nàng liền ở đó đó chờ ta đi… Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại…”
Trong lúc nói, một cánh cửa sổ đột nhiên bị chém vỡ, một thị vệ mặc áo giáp người bê bết máu chạy vào trong phòng, Lý Trọng Nguyên hờ hững đảo qua thị vệ trẻ tuổi quen mặt của vương phủ, cụp mắt nhìn mũi giầy không nói.
“Ta phải giết ngươi!”
Sài Tịnh rút kiếm đâm về phía Lý Trọng Nguyên, chợt có người nghiêng ngả chạy tới, sắc mặt kinh hoảng thở gấp nói: “Không ổn rồi, không ổn rồi.”
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Lý Trọng Nguyên phẫn nộ quát, “Ở đâu mà có chuyện gì không ổn, đồ hỗn hào.”
Người kia quỳ xuống nói: “Ngoài cung, ngoài cung có rất nhiều người. Có người của Ân Gia Bảo, còn có… còn có tướng sĩ dựng trại ngoài thành… cũng ở trong đó.”
“Ân Sùng Quyết.” Lý Trọng Nguyên nghiến răng kèn kẹt không cam lòng nói: “Ân Sùng Quyết đúng là âm hồn bất tán. Hắn và đám người Ân Gia Bảo hoàn toàn không có ý chỉ của hoàng thượng, lại không có hổ phù trong tay, làm sao có thể điều động tướng sĩ Sài gia? Không thể nào… Ân Sùng Quyết chỉ có hơn trăm người, mau giết sạch bọn chúng.”
Người kia bi ai cầu xin: “Bốn cửa Đông Nam Tây Bắc vào hoàng cung đều có, nhìn qua cũng đã hơn vạn người. Thị vệ canh giữ đều hoang mang, Bùi tướng quân cũng lo sợ… Phò mã gia...”
Thấy vẻ mặt khó nén trấn định của Lý Trọng Nguyên, Sài Tịnh khẽ cong khoé môi tái nhợt nói: “Ân Sùng Quyết chỉ cần mấy trăm tráng sĩ Ân Gia Bảo đã đoạt được Ung Thành… Ung Thành do mấy vạn binh sĩ của Sở vương Kỷ Minh trấn giữ cũng tan tác sau 1 đêm… Chính ngươi mắt thấy Ung Thành thất thủ, còn có thể hoài nghi khả năng của vị Ân nhị thiếu kia sao? Cho dù ngoài cung Ân Sùng Quyết chỉ có hơn trăm người, ngươi tự tin 3 ngàn quân Phiêu Kị của ngươi có thể ngăn trở hắn sao? Lý Trọng Nguyên, ngươi có biết vì sao phụ hoàng không để ngươi đảm đương trọng trách không? Cũng không phải vì ngươi là phu quân của bản cung…”
Sài Tịnh khẽ cười một tiếng khinh bỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt dữ tợn của Lý Trọng Nguyên, u oán nói: “Ngươi chỉ là kẻ tầm thường, không thành nghiệp lớn được. Ngươi kết thúc rồi, không hơn được đâu, nhất định thất bại.”
“Câm miệng! Câm miệng!” Lý Trọng Nguyên cầm kiếm chỉ vào Sài Tịnh nói, “Không được nói nữa, không được nói nữa!”
Người kia sợ hãi thử thăm dò nói: “Ngoài cung làm sao bây giờ? Chỉ sợ là không thủ được…”
“Ngươi đi nói cho Bùi Hiển biết.” Lý Trọng Nguyên lạc giọng nói: “Đã đến bước này, không theo cũng phải chết, hắn phải theo thôi…”
Người kia tái mặt, chạy nhanh ra ngoài. Sắp đến giờ Tý, tuyết càng lúc càng xuống nhiều, dưới màn tuyết trắng xoá toát lên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Lý Trọng Nguyên, tái nhợt tựa như chiếu thư trong ngực hắn.
“Có công chúa và hoàng thượng ở đây, dù thế nào ta cũng sẽ không phải thất bại thảm hại được.” con ngươi Lý Trọng Nguyên xẹt qua ý nghĩ cầu sinh, liếc nhìn Sài Tịnh và Sài Dật đang nằm cắn răng nói, “Sài Chiêu trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không bỏ mặc đến tính mạng của các ngươi ý, có phải không!”
Sài Tịnh cụp mắt cúi đầu cười chế nhạo, đẩy Diệp Du đang chắn trước bảo vệ mình ra, không hề sợ hãi nhìn quân sĩ Phiêu Kị bên ngoài đang tới gần mình, mọi người thấy ánh mắt Sài Tịnh rạng ngời rực rỡ, hoàn toàn không có chút sợ hãi trước vực thẳm nào, bốn mắt nhìn nhau nhất thời không người nào dám tùy tiện tiến lên một bước.
“Công chúa hãy cẩn thận.” Diệp Du thấp giọng nói.
Sài Tịnh buông lỏng lòng bàn tay, thanh kiếm trên tay cắm xuống đất, “Sài thiếu chủ vẫn còn ở nhân gian, đang trên đường trở về Huy Thành. Binh sĩ ngoài thành nhất định là nhận được tin mới tập kết bên ngoài của cung, thử hỏi ngoại trừ thủ dụ của hoàng thượng, còn ai có thể ra lệnh cho mấy vạn tướng sĩ Sài gia?”
Vẻ mặt quân sĩ tràn ngập bối rối, kẻ nhát gan tay cầm binh khí đã bắt đầu run rẩy.
“Sài Chiêu có cừu tất báo!” Lý Trọng Nguyên thất thanh vội la lên, “Đã đến bước này, không ai có thể lùi bước cả, chỉ có được ăn cả ngã về không mới có hi vọng! Vẫn còn lo lắng gì hả!!”
Mắt hạnh long lanh, Sài Tịnh uy nghi nói: “Không riêng gì Sài thiếu chủ, Sài gia luôn luôn là thưởng phạt phân minh! Các ngươi theo Lý Trọng Nguyên làm phản là tội không thể tha thứ... Nhưng... Nếu là lúc này dừng cương trước bờ vực, bổn cung cùng các tướng sĩ ở đây đảm bảo, sẽ không truy cứu sai lầm tối nay, bản cung cùng Sài thiếu chủ đều có thể bỏ qua, không những không phải chết, mà mỗi người đều được trọng thưởng!”
“Đừng tin nàng ta.” Lý Trọng Nguyên tuyệt vọng gào thét: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Bắt... Bắt bọn họ!”
Sài Tịnh ung dung nhìn đám người đã dao động, mắt hạnh khẽ cong lên nói: “Lựa chọn trên bờ vực sinh tử, các ngươi thà tin một kẻ tiểu nhân hèn hạ hành thích vua hại thê tử, hay là đi theo Sài thiếu chủ chí tình chí nghĩa, tuân theo mệnh trời?”
Chỉ trong chốc lát, tiếng buông binh khí đã đồng loạt vang lên...
Chia sẻ: Có liên quan
Mấy thị vệ nghe “Chiếu thư truyền ngôi” thì giật mình, đưa mắt nhìn nhau không biết tiến hay lui, Diệp Du cầm đầu bối rối nhìn Sài Tịnh, xong lại chần chờ không dám tiến thêm một bước.
“Chiếu thư truyền ngôi?” Ánh mắt Sài Tịnh lạnh buốt nhìn chằm chằm khuôn mặt khó có thể quên của trượng phu, “Lý Trọng Nguyên từ nhỏ lớn lên ở Sài vương phủ, thông minh uyên bác, khiêm tốn cho nên được phụ hoàng coi trọng, 15 tuổi đã có thể mài mực cho phụ hoàng, mười bảy tuổi đã học được bút tích chữ Khải của phụ hoàng. Chiếu thư truyền ngôi rốt cuộc là người phương nào viết, long ấn do ai tự tay đóng lên? Lý Trọng Nguyên, ngươi to gan lớn mật, âm mưu soán vị, ngươi muốn chết sao?”
“Âm mưu soán vị?” Lý Trọng Nguyên ra bộ kinh ngạc nói, “Tịnh Nhi nàng nói bậy gì đó? Vừa rồi nàng cũng nói, từ nhỏ ta đã đi theo hoàng thượng, do đích thân hoàng thượng dạy bảo, dìu dắt nâng đỡ, hoàng thượng còn đem nữ nhi duy nhất của mình gả cho ta… Lý Trọng Nguyên ta có tài đức gì, nếu không phải hoàng thượng nhận thấy tài thao lược hơn người của ta sao lại để ta cưới nàng. Hoàng thượng suy nghĩ sâu xa, vì sao chỉ có nàng không hiểu rõ?” Lý Trọng Nguyên thở dài lắc đầu nói, “Ta vì phạm vào sai lầm lớn mà Tịnh Nhi không thể tha thứ… Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện phu thê chúng ta, hôm nay là chuyện liên quan đến vận mệnh Đại Chu, Tịnh Nhi sao có thể đem hành vi sai lầm của vi phu nói thành là hành vi nghịch lại ý trời. Ta có mấy cái mạng cũng không dám làm chuyện như vậy.”
“Các ngươi còn sợ gì chứ?” Sài Tịnh tức giận quát đám thị vệ, “Các ngươi là thị vệ của Sài gia, ngay cả bản cung nói cũng không nghe sao? Người đâu mau bắt Lý Trọng Nguyên, giải vào thiên lao, chờ xét xử.”
Diệp Du đẩy Ngô Tá ra, dẫn theo đam thị vệ phía sau đi thẳng đến bên Lý Trọng Nguyên, thấp giọng nói: “Phò mã gia, lệnh của công chúa không thể kháng, xin đắc tội.”
“Ai dám?” Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nói, “Lệnh công chúa không thể kháng, lệnh của hoàng thượng có thể nghịch sao?”
“Thị vệ chỉ nghe lệnh của Sài gia.” Sài Tịnh lạnh lùng nói, “Ngươi họ Sài sao? Lý Trọng Nguyên? Bắt lại.”
“Tịnh Nhi.” Ánh mắt Lý Trọng Nguyên tràn ngập đâu đớn, “Ba năm phu thê, nàng thực sự ra tay với ta sao?”
Sài Tịnh xoay người đi nói, “Ơn 10 năm dạy dỗ, ngươi trả lại cho phụ hoàng ta thứ gì?” Sài Tịnh chớp mắt một cái, nước mắt nhịn từ lâu chảy xuống không ngừng, Sài Tịnh ngồi xuống bên giường Sài Dật, nắm lấy bàn tay lạnh như băng, đưa lên bên má mình, đau buồn nói, “Phụ hoàng cố nhịn ốm đau là gì cái gì? Phụ hoàng đâu có lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại làm tổn thương người như vậy?”
Bên ngoài cửa cung
Khi Ân Sùng Quyết tập hợp người chạy đến, cửa cung đều bị đội quân Phiêu Kị canh giữ, Ân Sùng Quyết biết mình đoán không sai, sợ rằng trong cung đã xảy ra biến cố.
“Nhị thiếu gia, chúng ta phải làm thế nào?” Tráng sĩ Ân gia xoa xoa tay nói, “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ lập tức đánh vào, bảo vệ hoàng thượng và công chúa.”
Trong gió tuyết, khuôn mặt Ân Sùng Quyết sắc bén như dao, Ân Sùng Quyết trầm mặc nhìn chằm chằm đám người đang canh giữ ngoài cửa cung, môi dưới khô nứt ra. Chẳng qua chỉ nghĩ trong chốc lát, Ân Sùng Quyết đã đanh thép nói: “Địch nhiều ta ít, quyết không thể liều mạng. Ngoài thành mặc dù có mấy vạn Sài gia quân, nhưng vẫn chưa biết xảy ra biến cố trong cung. Ngày mai nếu thực sự đế vị đổi chủ, hổ phù không có, tướng sĩ cũng chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh tân đế. Đến lúc đó... Bất luận làm cái gì cũng không thể xoay chuyển nổi trời đất. Cho dù Sài Chiêu thực sự còn sống mà trở về, đế vị đã vào tay người khác, Sài Chiêu không chấp nhận cũng phải sống chết một trận…”
Ân Sùng Quyết liếm bông tuyết đậu trên môi, bàn tay từ từ tìm trường kiếm ở thắt lưng, hỏi: “Chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?”
Người cầm đầu kia nhìn lại phía sau nói: “Bẩm Nhị thiếu gia, tổng cộng là 120 người.”
“Mọi người cùng nhau rời Ân Gia Bảo, các ngươi nếu đã đồng ý tiếp tục đi theo ta tức là đã tin tưởng ta có thể làm nên việc lớn, đúng không?” Ân Sùng Quyết lau thanh liếm sáng loáng, trầm giọng nói.
“Nhị thiếu gia nói sống là sống, chết là chết, tất cả sẽ không chút do dự.” có người không chút do dự cao giọng nói, “Mạng đều đã giao cho nhị thiếu gia, còn nói gì tin hay không tin?”
Ân Sùng Quyết ngạo nghễ cong khoé môi nói: “Ân Sùng Quyết ta nguyện chết dưới đao kiếm, cũng không muốn chết trên giường ấm đệm êm. Nghe theo hiệu lệnh của ta, cứ 30 người chia thành một đột, thừa dịp đêm tuyết tấn công bốn cửa cung, tuyệt đối không giao chiến với quân phiêu Kị, chỉ cần…” Ân Sùng Quyết cười quỷ dị nói: “Gây rối trận thế, càng huyên náo càng tốt, khiến cho người trong cung không biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, lại không biết có bao nhiêu Sài gia quân nghe tin đến đây cứu giá… sợ hãi không dám ép công chúa, còn có…”
Ân Sùng Quyết thôi cười xoay người nhìn về cửa Nam cửa Huy Thành mong đợi nói: “Còn có, Sài Chiêu có phải thực sự như ta suy nghĩ… vẫn còn sống.”
Trong hoàng cung
Thấy vẻ tuyệt tình muốn cắt đứt tình cảm với mình của Sài Tịnh, Lý Trọng Nguyên chợt hất tách trà trên bàn xuống, tiếng vỡ giòn tan, trong hoa viên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Kẻ nào?” Thị vệ nghe thấy tiếng động là vội hô lên, “Đêm khuya quân sĩ sao có thể vào cung…?” Lời còn chưa dứt, tiếng va chạm của binh khí đã vang lên.
“Bức vua thoái vị?” Sài Tịnh dựa mép giường đứng thẳng dậy, chỉ tay vào Lý Trọng Nguyên nói: “Xem ra, tính mạng phụ hoàng ngàn cân treo sợi tóc là do ngươi mưu hại. Chiếu thư cũng là do chính ngươi viết.” Sài Tịnh đau lòng nhìn Sài Dật, nức nở khó nói thành lời, rút trường kiếm trên đầu giường nhắm thẳng vào cổ Lý Trọng Nguyên, “Loạn thần tặc tử, tội đáng chém.”
“Là do tất cả các người ép ta.” Lý Trọng Nguyên giơ tay chỉ vào Sài Tịnh, không chút kinh sợ đối với mũi kiếm đang chĩa vào mình, “Phụ hoàng nàng có bao giờ thực lòng dạy dỗ ta, ông ta lúc nào cũng nghĩ cả đời này ta chỉ có thể là phu quân của Sài Tịnh nàng, cho nên cần gì hao hết tâm lực đối với ta? Trong mắt, trong lòng ông ta chỉ có Sài Chiêu, ông ta cho rằng chỉ có Sài thiếu chủ mới làm lên nghiệp lớn. Các người không một ai thực lòng với ta, vậy cớ gì đòi hỏi ta phải khuất phục trước Sài gia? Chúng ta ba năm không có con nối dõi, Thẩm Khấp Nguyệt mang thai con ta, tại sao ta không thể giữ nàng ấy bên cạnh? Ta chỉ phạm phải lỗi này nàng đã đòi hoà ly với ta? Bản thân nàng mang bệnh không thể có con cái, vậy nàng có tội hay không?”
Ngô Tá hít mũi cúi đầu, hoà giải nói: “Trọng Nguyên ca, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Trên giường, Sài Dật phát ra tiếng động yếu ớt, mắt sâu tràn lện nóng, cổ họng vang ra tiếng rên yếu ớt như đang cố gào thét, mu bàn tay gân xanh gồng lên như muốn vỡ ra.
Sài Tịnh thê lương nhắm mắt, tay cầm bảo kiếm từng bước tới gần Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên bình tĩnh di chuyển, thấp giọng nói: “Ta không muốn động đến nàng và hoàng thượng, chỉ cần Vĩnh Lạc công chúa chấp nhận chiếu thư truyền ngôi trong tay ta… Hoàng thượng có thể kéo dài tính mạng hay không… Công chúa, nàng là thê tử của ta ta chưa từng nghĩ tới sẽ hoà ly với nàng, tình sâu ý nặng, ai cũng không thể dễ dàng buông tay như vậy… Nhưng nếu công chúa nhất mực khăng khăng muốn kháng lại ta, trong hoàng cung lúc này đều là quân sĩ Phiêu Kị của ta, nhanh chóng sẽ giết đến đây không chừa một mống. Trong cung phần lớn thị vệ là tướng sĩ cũ của vương phủ, ta cũng không thấy mọi người máu thịt tương tàn…. Chuyện có thể thương thảo, tội gì phải động đến đao kiếm?”
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.” Sài Tịnh nhẹ giọng cứng cỏi nói, “Sài gia sẽ không ai cấu kết với ngươi làm việc xấu, cho dù ta là nữ nhân, cũng không cần dựa vào ngươi mà sống.” Sài Tịnh nhìn về phía Diệp Du nói, “Sài gia thân vệ nghe lệnh, nghịch tặc tối nay xông vào hoàng cung, mưu đồ phạm thượng, tội đáng chém, không chừa một người!”
“Thuộc hạ... Tuân mệnh!”
Diệp Du vung cánh tay lên một cái, nội vệ đã cùng xông lên giao chiến với quân Phiêu Kị, nghe tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt bên ngoài, Ngô Tá không nhịn được hô lớn: “Trọng Nguyên đại ca, đều là người một nhà, đều là người một nhà mà!”
“Ngô Tá? Hay là Ngô Hữu?” Sài Tịnh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen trên trán Ngô Tá đang dần nhạt đi vò chảy mồ hôi, mặt mũi tái nhợt tràn ngập bi ai, “Ngô gia cả nhà trung lương, Ngô Hữu, ngươi lại thế này!!”
“Công chúa!!” Ngô Hữu thấy bị Sài Tịnh nhận ra, bắp chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, “Ngô Hữu không nghĩ tới, Ngô Hữu không nghĩ tới! Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu túm góc áo Lý Trọng Nguyên nói, “Bỏ đi, bỏ đi! Vương gia sớm muộn cũng trở về Huy Thành, không đấu lại, huynh không đấu lại đâu! Bỏ đi, bỏ đi, chuyện tối nay dừng ở đây đi, dừng ở đây có được không! Trọng Nguyên đại ca dừng cương trước bờ vực, Vương gia sẽ không lấy tính mạng của huynh... Trọng Nguyên đại ca!”
“Đại ca... Còn sống...” Mắt hạnh Sài Tịnh chợt loé lên, “Phụ hoàng, đại ca vẫn còn sống!” Sài Tịnh ném bảo kiếm xuống bước nhanh chạy về phía bên giường Sài Dật, lay lay tay Sài Dật khóc lên.
Sài Dật sớm đã không thể nói ra tiếng, cổ họng vang đến mấy tiếng rên khẽ như là đáp lời, cố gắng chống đỡ hơi tàn.
Lý Trọng Nguyên thở dốc, đoạt lấy kiếm của thị vệ bên cạnh phẫn nộ chỉ vào Ngô Hữu nói: “Vốn bọn họ không phải chết, nhưng ngươi vừa nói ra, bọn họ nhất định phải chết. Ngươi cũng vậy.”
Vừa dứt lời, kiếm sắc bén đã đâm vào ngực Ngô Hữu, Ngô Hữu đâu nghĩ tới Trọng Nguyên đại ca mà mình đã gọi hơn chục năm nay thực sự ra tay với mình, mới hồi phục tinh thần lồng ngực đã đau nát ra, cứng đờ nhìn xuống, dưới mũi kiếm máu của mình đã chảy đầm đìa….
“Trọng Nguyên… đại ca…” Ngô Hữu nuốt yết hầu thê thảm nói: “Huynh… huynh…”
“Là tại ngươi quá ngu.” Tay cầm kiếm của Lý Trọng Nguyên vững như bàn thạch, “Phá hỏng đại sự của ta, ngươi cũng không thể sống.” Lý Trọng Nguyên rút kiếm ra, máu tươi dâng trào nhuộm đẫm cẩm y.
Ngô Hữu thảm thiết đỡ lấy miệng vết thương máu đang không ngừng tuôn trào, quỵ ngã trên mặt đất lạnh như băng, con ngươi liếc về phía Sài Tịnh đang sững sợ, hơi thở mỏng mang nói: “Công chúa… Ngô Hữu… biết sai rồi…”
Ngô Hữu gục xuống, đôi mắt dần mất đi linh hoạt, dần dần đờ đi, không can lòng dừng ở khuôn mặt phẫn nộ méo mó của Lý Trọng Nguyên.
“Ngô Hữu…” Sài Tịnh cũng không ngờ Lý Trọng Nguyên có thể ra tay độc ác với huynh đệ lớn lên từ bé cùng mình, mắt hạnh căm tức nhìn bàn tay cầm kiếm của Lý Trọng Nguyên: “Ngươi đã…. Giết hắn…”
“Việc đã đến nước này ta đã không có lựa chọn khác.” Máu tươi lan tràn trên nền nhà nội cung, Lý Trọng Nguyên cầm trường kiếm đi đến bên cửa phòng, quay người đi lạnh lùng nói: “Tối nay kẻ nào cản ta đều phải chết. Tịnh Nhi, ta hỏi nàng một lần cuối cùng, nàng có nguyện ý theo ta hay không? Cho dù trong mắt nàng ta là tội đồ không thể tha thứ nhưng nàng vẫn mãi là nữ nhân trong lòng ta, chưa bao giờ thay đổi.”
Tiếng giao tranh ngoài điện vô cùng ác liệt, máu liên tiếp bắn lên cửa sổ ngấm vào giấy che, nhìn mà giật mình. Diệp Du nhìn thấy trong phòng chỉ vẻn vẹn hơn mười thị vệ thân tín của Sài Dật, liền rút kiếm đứng chắn trước mặt Sài Tịnh nói: “Bảo vệ hoàng thượng và công chúa. Loạn thần tặc tử, tuyệt đối không thể buông tha!”
Lý Trọng Nguyên cười khinh thường nói: “Quân Phiêu Kị chỉ có mấy nghìn người, nhưng đợi đến mai tay ta cầm chiếu thư của hoàng thượng, đế vị Đại Chu liền là của ta, Sài gia quân hơn 10 vạn người cũng chắc chắn nghe theo hiệu lệnh của tân đế. Khi đó, cho dù đường huynh Sài Chiêu của nàng trở về, đế vị đã định hắn cũng không thể tránh được, nếu hắn phản ta, chính là âm mưu soán vị. Thiên mệnh… nằm trong tay ta!” Lý Trọng Nguyên chỉ chỉ ngực mình nói: “Nếu Vĩnh Lạc công chúa không muốn cùng ta nối tiếp tình cảm phu thê…” Lý Trọng Nguyên nhắm mắt lại, một chân bước ra bên ngoài cửa: “Hoàng thượng đi đâu… nàng liền ở đó đó chờ ta đi… Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại…”
Trong lúc nói, một cánh cửa sổ đột nhiên bị chém vỡ, một thị vệ mặc áo giáp người bê bết máu chạy vào trong phòng, Lý Trọng Nguyên hờ hững đảo qua thị vệ trẻ tuổi quen mặt của vương phủ, cụp mắt nhìn mũi giầy không nói.
“Ta phải giết ngươi!”
Sài Tịnh rút kiếm đâm về phía Lý Trọng Nguyên, chợt có người nghiêng ngả chạy tới, sắc mặt kinh hoảng thở gấp nói: “Không ổn rồi, không ổn rồi.”
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Lý Trọng Nguyên phẫn nộ quát, “Ở đâu mà có chuyện gì không ổn, đồ hỗn hào.”
Người kia quỳ xuống nói: “Ngoài cung, ngoài cung có rất nhiều người. Có người của Ân Gia Bảo, còn có… còn có tướng sĩ dựng trại ngoài thành… cũng ở trong đó.”
“Ân Sùng Quyết.” Lý Trọng Nguyên nghiến răng kèn kẹt không cam lòng nói: “Ân Sùng Quyết đúng là âm hồn bất tán. Hắn và đám người Ân Gia Bảo hoàn toàn không có ý chỉ của hoàng thượng, lại không có hổ phù trong tay, làm sao có thể điều động tướng sĩ Sài gia? Không thể nào… Ân Sùng Quyết chỉ có hơn trăm người, mau giết sạch bọn chúng.”
Người kia bi ai cầu xin: “Bốn cửa Đông Nam Tây Bắc vào hoàng cung đều có, nhìn qua cũng đã hơn vạn người. Thị vệ canh giữ đều hoang mang, Bùi tướng quân cũng lo sợ… Phò mã gia...”
Thấy vẻ mặt khó nén trấn định của Lý Trọng Nguyên, Sài Tịnh khẽ cong khoé môi tái nhợt nói: “Ân Sùng Quyết chỉ cần mấy trăm tráng sĩ Ân Gia Bảo đã đoạt được Ung Thành… Ung Thành do mấy vạn binh sĩ của Sở vương Kỷ Minh trấn giữ cũng tan tác sau 1 đêm… Chính ngươi mắt thấy Ung Thành thất thủ, còn có thể hoài nghi khả năng của vị Ân nhị thiếu kia sao? Cho dù ngoài cung Ân Sùng Quyết chỉ có hơn trăm người, ngươi tự tin 3 ngàn quân Phiêu Kị của ngươi có thể ngăn trở hắn sao? Lý Trọng Nguyên, ngươi có biết vì sao phụ hoàng không để ngươi đảm đương trọng trách không? Cũng không phải vì ngươi là phu quân của bản cung…”
Sài Tịnh khẽ cười một tiếng khinh bỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt dữ tợn của Lý Trọng Nguyên, u oán nói: “Ngươi chỉ là kẻ tầm thường, không thành nghiệp lớn được. Ngươi kết thúc rồi, không hơn được đâu, nhất định thất bại.”
“Câm miệng! Câm miệng!” Lý Trọng Nguyên cầm kiếm chỉ vào Sài Tịnh nói, “Không được nói nữa, không được nói nữa!”
Người kia sợ hãi thử thăm dò nói: “Ngoài cung làm sao bây giờ? Chỉ sợ là không thủ được…”
“Ngươi đi nói cho Bùi Hiển biết.” Lý Trọng Nguyên lạc giọng nói: “Đã đến bước này, không theo cũng phải chết, hắn phải theo thôi…”
Người kia tái mặt, chạy nhanh ra ngoài. Sắp đến giờ Tý, tuyết càng lúc càng xuống nhiều, dưới màn tuyết trắng xoá toát lên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Lý Trọng Nguyên, tái nhợt tựa như chiếu thư trong ngực hắn.
“Có công chúa và hoàng thượng ở đây, dù thế nào ta cũng sẽ không phải thất bại thảm hại được.” con ngươi Lý Trọng Nguyên xẹt qua ý nghĩ cầu sinh, liếc nhìn Sài Tịnh và Sài Dật đang nằm cắn răng nói, “Sài Chiêu trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không bỏ mặc đến tính mạng của các ngươi ý, có phải không!”
Sài Tịnh cụp mắt cúi đầu cười chế nhạo, đẩy Diệp Du đang chắn trước bảo vệ mình ra, không hề sợ hãi nhìn quân sĩ Phiêu Kị bên ngoài đang tới gần mình, mọi người thấy ánh mắt Sài Tịnh rạng ngời rực rỡ, hoàn toàn không có chút sợ hãi trước vực thẳm nào, bốn mắt nhìn nhau nhất thời không người nào dám tùy tiện tiến lên một bước.
“Công chúa hãy cẩn thận.” Diệp Du thấp giọng nói.
Sài Tịnh buông lỏng lòng bàn tay, thanh kiếm trên tay cắm xuống đất, “Sài thiếu chủ vẫn còn ở nhân gian, đang trên đường trở về Huy Thành. Binh sĩ ngoài thành nhất định là nhận được tin mới tập kết bên ngoài của cung, thử hỏi ngoại trừ thủ dụ của hoàng thượng, còn ai có thể ra lệnh cho mấy vạn tướng sĩ Sài gia?”
Vẻ mặt quân sĩ tràn ngập bối rối, kẻ nhát gan tay cầm binh khí đã bắt đầu run rẩy.
“Sài Chiêu có cừu tất báo!” Lý Trọng Nguyên thất thanh vội la lên, “Đã đến bước này, không ai có thể lùi bước cả, chỉ có được ăn cả ngã về không mới có hi vọng! Vẫn còn lo lắng gì hả!!”
Mắt hạnh long lanh, Sài Tịnh uy nghi nói: “Không riêng gì Sài thiếu chủ, Sài gia luôn luôn là thưởng phạt phân minh! Các ngươi theo Lý Trọng Nguyên làm phản là tội không thể tha thứ... Nhưng... Nếu là lúc này dừng cương trước bờ vực, bổn cung cùng các tướng sĩ ở đây đảm bảo, sẽ không truy cứu sai lầm tối nay, bản cung cùng Sài thiếu chủ đều có thể bỏ qua, không những không phải chết, mà mỗi người đều được trọng thưởng!”
“Đừng tin nàng ta.” Lý Trọng Nguyên tuyệt vọng gào thét: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Bắt... Bắt bọn họ!”
Sài Tịnh ung dung nhìn đám người đã dao động, mắt hạnh khẽ cong lên nói: “Lựa chọn trên bờ vực sinh tử, các ngươi thà tin một kẻ tiểu nhân hèn hạ hành thích vua hại thê tử, hay là đi theo Sài thiếu chủ chí tình chí nghĩa, tuân theo mệnh trời?”
Chỉ trong chốc lát, tiếng buông binh khí đã đồng loạt vang lên...
Chia sẻ: Có liên quan
Danh sách chương