“Lý Trọng Nguyên…” Sài Chiêu đỡ con trai từ tay Nhạc Hoành, cọ cọ cái cằm lún phún râu vào hai gò má non mềm của đứa bé. “Ta đã ngờ tới hắn sẽ như vậy. Từ ngày ta được thúc phụ mang về thì đã là chướng ngại vật trong mắt hắn, ngày thường hắn tỏ ra tôn kính với ta, nói gì nghe lấy, nhưng trong lòng… cũng không biết là ghen ghét đến cỡ nào.”
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu rất bình tĩnh đùa với con trai, vẻ mặt cũng không có kinh ngạc, thử dò xét nói: “Chẳng lẽ... chàng đã có đối sách?”
“Ta chỉ muốn cùng A Hoành ở đây hưởng mấy ngày yên tĩnh thanh nhàn thôi.” Sài Chiêu dựa vào Nhạc Hoành ngồi xuống, “Cả Đồng Nhi của chúng ta nữa. Những chuyện còn lại ta không quản được nhiều lắm.”
Nhạc Hoành biết Sài Chiêu không muốn mình phải lo nghĩ những chuyện này khi còn trong tháng, thấy khuôn mặt non nớt của Đồng Nhi bị râu của Sài Chiêu cọ đỏ bừng, đau lòng nói: “Làm cha mà không biết nặng nhẹ, chàng đành lòng sao hả?”
“Con trai thô ráp chút cũng không sao.” Sài Chiêu cười khẽ ngắm đôi mắt lúng liếng đen tròn của nhi tử. Sài Đồng đã được mấy ngày tuổi, mở đôi mắt đen láy tròn như mắt bồ câu, Sài Chiêu càng nhìn càng thích, tay nắm chặt Nhạc Hoành nói: “Ta phải tạ ơn A Hoành như thế nào mới được đây?”
Nhạc Hoành đoạt lấy Sài Đồng, bế thật cẩn thận, ảo não nhìn cái cằm lún phún râu của y, vuốt ve thấy hơi cộm. “Đừng nhúc nhích, để ta giúp chàng.”
Sài Chiêu kéo vạt áo ngồi ngay ngắn lại, nhìn Nhạc Hoành cười không nói, tuỳ ý cho nàng loay hoay. Nhạc Hoành lấy đoản đao trong tay áo ra, dùng ống tay áo lau lau, đến gần cằm Sài Chiêu cạo cạo mấy cái, thấy Sài Chiêu vẫn không có nhúc nhích, chợt cảm thấy không vui, hừ một tiếng rồi bắt đầu động tác.
Những sợ râu nhỏ vụn rơi trên khăn, Nhạc Hoành cẩn thận chăm chú nhìn con dao trong tay, thận trọng cạo, ngón tay không quên sờ sờ, hài lòng nói: “Như vậy mới phải.”
Nhạc Hoành đang định thu dao vào tay áo, lưỡi dao mỏng như cánh ve đã bị Sài Chiêu kẹp lấy.
“Ta vẫn còn nhớ…” Sài Chiêu vuốt ve lưỡi đao sắc bén cười tươi, “Có người từng nói, con dao này sẽ móc mắt ta… A Hoành có còn nhớ là ai nói hay không?”
Nhạc Hoành đột nhiên buông tay ra, trừng mắt nhìn y nói: “Không nhớ.”
“A Hoành không nhớ, vậy ta nhớ thay nàng.” Sài Chiêu nhíu mày đem thanh đao giấy vào tay áo Nhạc Hoành, “Đây chính là bí mật giữa chúng ta, không cho phép nói cho ai hết.”
Mới nói như vậy, Sài Đồng đang ngủ say chợt khóc lớn, a a như là muốn nói ra suy nghĩ của mình. Nhạc Hoành buồn cười, xoay người đi giỗ con trai, “Con chàng cũng đã nghe thấy rồi, sau này đây chính là bí mật giữa ba chúng ta.”
Sài Chiêu thấy khuôn mặt tươi cười thoả mãn hạnh phúc của thê tử, trong căn phòng nghèo nàn, con ngươi Nhạc Hoành vẫn sáng long lánh như trước. Sài Chiêu biết… giả sử cả đời này y phải ở đây, nữ nhân này cũng sẽ không rời xa mình, sinh tử không rời.
“Thiếu chủ, trong mắt huynh đã bao giờ để nữ nhân vào mắt? Sao đi Liêu Châu về ngay cả hôn sự cũng định rồi?” Vân Tu giảo hoạt chớp chớp mắt, chọc chọc Sài Chiêu thấp giọng nói, “Huynh mau nói cho ta biết, cô nương họ Nhạc kia có phải là tiên nữ, mà không, so với tiên nữ trên trời còn đẹp hơn không?”
“Cũng rất đẹp, nhưng sao Vân Tu ngươi lại nghĩ phóng đại lên thế chứ?” Sài Tịnh thấy Sài Chiêu không nói, liếc mắt nhìn y cười hì hì nói, “Chẳng qua là một thiếu nữ 14, 15 tuổi, sợ là còn chưa trưởng thành nữa, đại ca, huynh nói xem đúng vậy không?”
“Cô nương chưa trưởng thành mà thiếu chủ cũng để mắt tới sao?” Vân Tu đứng dậy, tay chỉ vào Sài Chiêu không có ý tốt lắc lắc nói: “Oh... Ta biết rồi! Hay cho thiếu chủ, còn tưởng rằng là nhất kiến chung tình với vị Nhạc tiểu thư kia, thì ra… thì ra là… bị ép cưới.”
Thấy Sài Tịnh ôm bụng cười không ngừng, Sài Chiêu trở mình nhảy xuống khỏi cây đại thụ trong hậu viện, cất mũi tên vàng đã nắm trong tay từ lâu xong, đôi mắt xám nhìn khiến Vân Tu có chút phát hoảng, Vân Tu vội vàng ngừng cười, “Thiếu chủ chớ trách, ta nói lung tung thôi, không có ý hạ thấp danh dự của thiếu phu nhân.”
“Nhìn xem huynh ấy coi trọng mũi tên này như thế.” Sài Tịnh chỉ mũi tên lộ ra khỏi vạt áo. “Đó là tín vật người ta đưa cho huynh ấy, mũi tên như người, chờ sang năm Nhạc tiểu thư xuất giá đến đây, không biết thiếu chủ nhà ngươi sẽ chiều thành cái gì đây.”
Sài Chiêu cười xa xôi, khàn khàn nói: “Là thê tử của ta, ta muốn cưng chiều thế nào thì sẽ thế ấy. Vân Tu ngươi nếu không phục, thì lấy một nữ nhân khác mà xem, xem coi có so được với A Hoành của ta không?”
“Ha ha!” Vân Tu cười đau cả bụng, “A Hoành của ta… quận chúa cô nghe coi, buồn cười chết mất…”
Từ biệt ở Liêu Châu, mỗi tối ở Thương Sơn Sài Chiêu đều nhớ tới đôi mắt sáng như sao kia, vì sao chỉ một cái liếc mắt, y đã nhận định vị tiểu thư Nhạc gia kia, Thương Châu – Nhạc Hoành.”
Yên lặng chờ thời mấy năm, nếm đủ mọi gian khó, nụ cười không chút âu lo ấy khiến y say đắm. Vẻ non nớt nhưng bộc trực trước mặt Vũ Đế, sự mạnh mẽ khí phách khi thi đấu với Kỷ Minh, ba mũi tên kinh động, như xé toang bầu trời, thứ mà nàng bắn hạ đâu chỉ là ba chú chim nho nhỏ. Thân còn chưa động, tim đã động lòng trước, trái tim tịch mịch bao năm của Sài Chiêu đã bị thiếu nữ cưỡi ngựa Bạch Long công phá.
Từ đó, cũng chỉ có nàng.
“Nhạc tiểu thư, chưa đầy một năm, ta sẽ đến Thương Châu đón nàng.”
Nhìn nàng không nguyện ý, nhưng nàng không có cự tuyệt. Sài Chiêu biết, nữ tử ngang bướng này không có ghét mình, nhất định nàng sẽ theo mình trở lại Thương Sơn, cả cuộc đời.
“Nghĩ gì thế?” Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu không chớp mắt mình mình, giơ tay xoa xoa mặt nghi ngờ nói: “Trên mặt ta dính gì sao?”
“Không phải.” Sài Chiêu cầm bàn tay ấm áp của Nhạc Hoành từ từ dán vào ngực mình, thấp giọng nói: “A Hoành, nếu như… nếu như ta bỏ thiên hạ, không để ý tới đánh giết phân tranh… nàng có cho rằng ta không giữ lời hứa không?”
“Chàng dùng tính mạng bảo vệ ta, chàng muốn làm gì, ta đều theo chàng.” Nhạc Hoành không biết trượng phu nghĩ gì, nhưng mắt sao sáng lấp lánh nhấn mạnh từng chữ.
“Đối với những gì đã hứa với nàng.” Nhịp tim trầm ổn Sài Chiêu nói: “Thành gia với ta, ta thay nàng phục quốc, cẩm tú sơn hà nàng muốn, ta hứa cho nàng. Nước nhà chưa phục, thù chưa báo, sơn hà ai là chủ cũng khó lường, những chuyện hứa với nàng ta đều chưa có thực hiện…”
Nhạc Hoành bật cười, rút tay khỏi ngực y, nhẹ nhàng ôm cổ y, dán vào tai y khẽ nói: “Có nước mà không có nhà thì sao? Sơn hà cẩm tú cũng không bằng năm tháng bình yên, Sài thiếu chủ ngài nghĩ nhiều rồi.”
Sài Chiêu khoái ý cười to, khẽ vuốt vuốt búi tóc Nhạc Hoành, kéo nàng vào trong ngực. gió lạnh nhè nhẹ thổi qua mái nhà thủng lỗ chỗ, nhưng trong phòng lại tràn ngập nhu tình ấm áp.
Bên ngoài Ung Thành.
Vân Tu ra sức thúc ngựa, cưỡi ngựa chạy nhanh, chỉ ba ngày đã đến bên bờ sông Hoài nơi Sài Chiêu và Nhạc Hoành gặp chuyện không may. Vân Tu còn nhớ, khi suất quân cũng dọc theo bờ sông mà đi, nhưng hôm nay trở về bờ sông trống rỗng đã trồng nửa dặm hoa mạn đà.
“Hoa Mạn Đà?” vừa nhảy khỏi lưng ngựa, cầm cành cây Mạn Đà khô héo nhìn một lúc, “Là Mạn Đà…”
“A Hoành thích nhất là Hoa Mạn Đà…”
“Người làm chuyện này chỉ có Ân Sùng Quyết.” Vân Tu hừ một tiếng khinh thường ném cành khô khỏi tay, “Có công phong hoa tuyết nguyệt sao không đi tìm nàng trở về, ta khinh.
Vân Tu sửa soạn chuẩn bị rời đi, nhưng nhớ tới gì đó lại ngừng bước chân, đến gần cành cây Mạ Đà gẫy gập trong gió, cúi đầu nhìn nhuỵ hoa đã héo khô.
Vân Tu chỉ chần chờ trong chốc lát, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, xé nhuỵ lấy hạt hoa cẩn thận cất vào, gói gọn lại cất vào trong ngực áo.
“Thiếu phu nhân cũng nói Hoa Mạn Đà khó sống, mang về Đại Chu thì có ích lợi gì?” Vân Tu ảo não tự nói, “Mày thực sự là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ…” Nhưng khi định ném ra, Vân Tu lại có chút luyến tiếc, không ngừng buông tiếng thở dài ngừng động tác, “Mà thôi mà thôi, mang về cũng được, không thể ra tay kiến công lập nghiệp, cũng có thể mang chút gì đó về cho quận chúa… Biết đâu… nó sẽ nở hoa.” Vân Tu chần chờ, lại sờ gói hạt hoa Mạn Đà trong ngực, lo lắng nhìn Ung Thành oai hùng khó hạ, không quay đầu lại dọc theo bờ sông Hoài mà đi.
Chợ thôn Hoài.
“Nhà lão Phong đánh được cá lớn sao?” Chủ sạp đùa với Bích Nhi, nói, “Cách mấy ngày lại mua đồ tốt như vậy về, bà nội cháu muốn đem Bích Nhi cháu nuôi béo trắng để sớm gả cho người tốt sao?”
Bích Nhi nhíu cặp mày thanh tú, chu miệng nói: “Không nói cho thím biết.” Nói xong đem miếng thịt heo đùm vào lá sen, đặt vào giỏ trúc sau lưng, lại đi tìm hoa quả tươi.
“Người ta nói đáy sông Hoài có cất kho báu, không phải bị lão Phong bắt được chứ?” Có người khe khẽ nói.
Bích Nhi liếc mắt cằn nhằn khẽ, hừ một tiếng rồi bước đi.
Cách đó không xa, một nam tử mặc đồ đen yên lặng nhìn chòng chọc Bích Nhi hồi lâu, thấy tiểu cô nương này như con vịt hoang chạy ở trong đám người huyên náo, khoé miệng hắn khẽ cong lên, đi theo bước chân vui vẻ của nàng ta.
Đi tới chỗ không người yên lặng, Bích Nhi đột nhiên dừng lạiquay phắt một cái trừng mắt nhìn người ở phía sau nói: “Theo ta hồi lâu, muốn đánh cướp bà cô ta sao?”
Vân Tu cúi đầu cười, ho khan một tiếng nói, “Tại hạ đi ngang qua mà thôi, nào có theo bà cô đây? Ảo giác, là ảo giác thôi.”
Bích Nhi chống hông nói: “Thôn Hoài lớn như vậy, người nào mà ta không biết! Ngươi rõ ràng là người lạ, theo Phong Bích Nhi ta, muốn làm cái gì?”
Vân Tu nghe thấy ‘người lạ’ ngừng cười tiến lên mấy bước, Bích Nhi nhìn mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn khiếp đảm, lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn Vân Tu không chớp mắt.
“Ngươi vừa nói người lạ…” Vân Tu thấp giọng chậm rãi nói, “Bích Nhi cô nương ngoại trừ tại hạ, có còn thấy người lạ nào ở thôn Hoài không?” Vân Tu thấy mặt Bích Nhi đỏ lên ánh mắt loé ra, lại thấp giọng nói, “Một nam, một nữ. Nữ… sắp lâm bồn.”
Bích Nhi thấy bên hông Vân Tu giắt trường kiếm, con ngươi đen lấp lánh khiến người ta không dám nhìn gần, sợ hãi run rẩy nói: “Không có... Chưa từng thấy qua.”
“Tiểu cô nương nói dối là không tốt.” Vân Tu vẫn không nao núng, “Nén bạc ngươi mới lấy ở chợ…”
Bích Nhi nghe “Nén bạc”, lòng bàn tay không tự chủ được sờ về phía túi tiền bên hông, nuốt nước bọt không dám động đậy. Vân Tu nhìn chằm chằm vẫn không vội vàng nói: “Một nén bạc, bằng với nhà đò ở thôn Hoài chèo thuyền 10 ngày không ngừng, chẳng lẽ… Phong gia thực sự là mò được kho báu dưới sông Hoài sao? Hay chính là…” con ngươi Vân Tu khẽ động dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Bích Nhi, “Hay là lão Phong nhà ngươi cướp của, lấy bạc của người ta.”
“Không phải!” Bích Nhi hoảng loạn cuống quít khoát tay, “Là bạc ngài ấy cho bà nội, bảo ta mua đồ ăn cho phu nhân ngài ấy ở cữ. Là bọn cướp cướp của họ, không liên quan đến nhà ta, tiểu tử nhà ngài ấy, là bà nội ta đỡ đẻ.”
Đầu tiên Vân Tu sững sờ, lập tức cười lớn, “Ở cữ? Tiểu tử? Thiếu phu nhân sinh… con trai sao?” Vân Tu vỗ mạnh tay một cái, dậm chân vui vẻ nói, “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Bích Nhi thấy Vân Tu vừa nãy vẫn còn đe doạ mình mà giờ phút này đã hoa chân múa tay vui sướng như vậy vừa muốn nhắc nhở hắn, chợt ôm miệng kêu lên, “Chết rồi, nói hết rồi, về nhà nhất định bị bà nội vả nát cái miệng này…”
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu rất bình tĩnh đùa với con trai, vẻ mặt cũng không có kinh ngạc, thử dò xét nói: “Chẳng lẽ... chàng đã có đối sách?”
“Ta chỉ muốn cùng A Hoành ở đây hưởng mấy ngày yên tĩnh thanh nhàn thôi.” Sài Chiêu dựa vào Nhạc Hoành ngồi xuống, “Cả Đồng Nhi của chúng ta nữa. Những chuyện còn lại ta không quản được nhiều lắm.”
Nhạc Hoành biết Sài Chiêu không muốn mình phải lo nghĩ những chuyện này khi còn trong tháng, thấy khuôn mặt non nớt của Đồng Nhi bị râu của Sài Chiêu cọ đỏ bừng, đau lòng nói: “Làm cha mà không biết nặng nhẹ, chàng đành lòng sao hả?”
“Con trai thô ráp chút cũng không sao.” Sài Chiêu cười khẽ ngắm đôi mắt lúng liếng đen tròn của nhi tử. Sài Đồng đã được mấy ngày tuổi, mở đôi mắt đen láy tròn như mắt bồ câu, Sài Chiêu càng nhìn càng thích, tay nắm chặt Nhạc Hoành nói: “Ta phải tạ ơn A Hoành như thế nào mới được đây?”
Nhạc Hoành đoạt lấy Sài Đồng, bế thật cẩn thận, ảo não nhìn cái cằm lún phún râu của y, vuốt ve thấy hơi cộm. “Đừng nhúc nhích, để ta giúp chàng.”
Sài Chiêu kéo vạt áo ngồi ngay ngắn lại, nhìn Nhạc Hoành cười không nói, tuỳ ý cho nàng loay hoay. Nhạc Hoành lấy đoản đao trong tay áo ra, dùng ống tay áo lau lau, đến gần cằm Sài Chiêu cạo cạo mấy cái, thấy Sài Chiêu vẫn không có nhúc nhích, chợt cảm thấy không vui, hừ một tiếng rồi bắt đầu động tác.
Những sợ râu nhỏ vụn rơi trên khăn, Nhạc Hoành cẩn thận chăm chú nhìn con dao trong tay, thận trọng cạo, ngón tay không quên sờ sờ, hài lòng nói: “Như vậy mới phải.”
Nhạc Hoành đang định thu dao vào tay áo, lưỡi dao mỏng như cánh ve đã bị Sài Chiêu kẹp lấy.
“Ta vẫn còn nhớ…” Sài Chiêu vuốt ve lưỡi đao sắc bén cười tươi, “Có người từng nói, con dao này sẽ móc mắt ta… A Hoành có còn nhớ là ai nói hay không?”
Nhạc Hoành đột nhiên buông tay ra, trừng mắt nhìn y nói: “Không nhớ.”
“A Hoành không nhớ, vậy ta nhớ thay nàng.” Sài Chiêu nhíu mày đem thanh đao giấy vào tay áo Nhạc Hoành, “Đây chính là bí mật giữa chúng ta, không cho phép nói cho ai hết.”
Mới nói như vậy, Sài Đồng đang ngủ say chợt khóc lớn, a a như là muốn nói ra suy nghĩ của mình. Nhạc Hoành buồn cười, xoay người đi giỗ con trai, “Con chàng cũng đã nghe thấy rồi, sau này đây chính là bí mật giữa ba chúng ta.”
Sài Chiêu thấy khuôn mặt tươi cười thoả mãn hạnh phúc của thê tử, trong căn phòng nghèo nàn, con ngươi Nhạc Hoành vẫn sáng long lánh như trước. Sài Chiêu biết… giả sử cả đời này y phải ở đây, nữ nhân này cũng sẽ không rời xa mình, sinh tử không rời.
“Thiếu chủ, trong mắt huynh đã bao giờ để nữ nhân vào mắt? Sao đi Liêu Châu về ngay cả hôn sự cũng định rồi?” Vân Tu giảo hoạt chớp chớp mắt, chọc chọc Sài Chiêu thấp giọng nói, “Huynh mau nói cho ta biết, cô nương họ Nhạc kia có phải là tiên nữ, mà không, so với tiên nữ trên trời còn đẹp hơn không?”
“Cũng rất đẹp, nhưng sao Vân Tu ngươi lại nghĩ phóng đại lên thế chứ?” Sài Tịnh thấy Sài Chiêu không nói, liếc mắt nhìn y cười hì hì nói, “Chẳng qua là một thiếu nữ 14, 15 tuổi, sợ là còn chưa trưởng thành nữa, đại ca, huynh nói xem đúng vậy không?”
“Cô nương chưa trưởng thành mà thiếu chủ cũng để mắt tới sao?” Vân Tu đứng dậy, tay chỉ vào Sài Chiêu không có ý tốt lắc lắc nói: “Oh... Ta biết rồi! Hay cho thiếu chủ, còn tưởng rằng là nhất kiến chung tình với vị Nhạc tiểu thư kia, thì ra… thì ra là… bị ép cưới.”
Thấy Sài Tịnh ôm bụng cười không ngừng, Sài Chiêu trở mình nhảy xuống khỏi cây đại thụ trong hậu viện, cất mũi tên vàng đã nắm trong tay từ lâu xong, đôi mắt xám nhìn khiến Vân Tu có chút phát hoảng, Vân Tu vội vàng ngừng cười, “Thiếu chủ chớ trách, ta nói lung tung thôi, không có ý hạ thấp danh dự của thiếu phu nhân.”
“Nhìn xem huynh ấy coi trọng mũi tên này như thế.” Sài Tịnh chỉ mũi tên lộ ra khỏi vạt áo. “Đó là tín vật người ta đưa cho huynh ấy, mũi tên như người, chờ sang năm Nhạc tiểu thư xuất giá đến đây, không biết thiếu chủ nhà ngươi sẽ chiều thành cái gì đây.”
Sài Chiêu cười xa xôi, khàn khàn nói: “Là thê tử của ta, ta muốn cưng chiều thế nào thì sẽ thế ấy. Vân Tu ngươi nếu không phục, thì lấy một nữ nhân khác mà xem, xem coi có so được với A Hoành của ta không?”
“Ha ha!” Vân Tu cười đau cả bụng, “A Hoành của ta… quận chúa cô nghe coi, buồn cười chết mất…”
Từ biệt ở Liêu Châu, mỗi tối ở Thương Sơn Sài Chiêu đều nhớ tới đôi mắt sáng như sao kia, vì sao chỉ một cái liếc mắt, y đã nhận định vị tiểu thư Nhạc gia kia, Thương Châu – Nhạc Hoành.”
Yên lặng chờ thời mấy năm, nếm đủ mọi gian khó, nụ cười không chút âu lo ấy khiến y say đắm. Vẻ non nớt nhưng bộc trực trước mặt Vũ Đế, sự mạnh mẽ khí phách khi thi đấu với Kỷ Minh, ba mũi tên kinh động, như xé toang bầu trời, thứ mà nàng bắn hạ đâu chỉ là ba chú chim nho nhỏ. Thân còn chưa động, tim đã động lòng trước, trái tim tịch mịch bao năm của Sài Chiêu đã bị thiếu nữ cưỡi ngựa Bạch Long công phá.
Từ đó, cũng chỉ có nàng.
“Nhạc tiểu thư, chưa đầy một năm, ta sẽ đến Thương Châu đón nàng.”
Nhìn nàng không nguyện ý, nhưng nàng không có cự tuyệt. Sài Chiêu biết, nữ tử ngang bướng này không có ghét mình, nhất định nàng sẽ theo mình trở lại Thương Sơn, cả cuộc đời.
“Nghĩ gì thế?” Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu không chớp mắt mình mình, giơ tay xoa xoa mặt nghi ngờ nói: “Trên mặt ta dính gì sao?”
“Không phải.” Sài Chiêu cầm bàn tay ấm áp của Nhạc Hoành từ từ dán vào ngực mình, thấp giọng nói: “A Hoành, nếu như… nếu như ta bỏ thiên hạ, không để ý tới đánh giết phân tranh… nàng có cho rằng ta không giữ lời hứa không?”
“Chàng dùng tính mạng bảo vệ ta, chàng muốn làm gì, ta đều theo chàng.” Nhạc Hoành không biết trượng phu nghĩ gì, nhưng mắt sao sáng lấp lánh nhấn mạnh từng chữ.
“Đối với những gì đã hứa với nàng.” Nhịp tim trầm ổn Sài Chiêu nói: “Thành gia với ta, ta thay nàng phục quốc, cẩm tú sơn hà nàng muốn, ta hứa cho nàng. Nước nhà chưa phục, thù chưa báo, sơn hà ai là chủ cũng khó lường, những chuyện hứa với nàng ta đều chưa có thực hiện…”
Nhạc Hoành bật cười, rút tay khỏi ngực y, nhẹ nhàng ôm cổ y, dán vào tai y khẽ nói: “Có nước mà không có nhà thì sao? Sơn hà cẩm tú cũng không bằng năm tháng bình yên, Sài thiếu chủ ngài nghĩ nhiều rồi.”
Sài Chiêu khoái ý cười to, khẽ vuốt vuốt búi tóc Nhạc Hoành, kéo nàng vào trong ngực. gió lạnh nhè nhẹ thổi qua mái nhà thủng lỗ chỗ, nhưng trong phòng lại tràn ngập nhu tình ấm áp.
Bên ngoài Ung Thành.
Vân Tu ra sức thúc ngựa, cưỡi ngựa chạy nhanh, chỉ ba ngày đã đến bên bờ sông Hoài nơi Sài Chiêu và Nhạc Hoành gặp chuyện không may. Vân Tu còn nhớ, khi suất quân cũng dọc theo bờ sông mà đi, nhưng hôm nay trở về bờ sông trống rỗng đã trồng nửa dặm hoa mạn đà.
“Hoa Mạn Đà?” vừa nhảy khỏi lưng ngựa, cầm cành cây Mạn Đà khô héo nhìn một lúc, “Là Mạn Đà…”
“A Hoành thích nhất là Hoa Mạn Đà…”
“Người làm chuyện này chỉ có Ân Sùng Quyết.” Vân Tu hừ một tiếng khinh thường ném cành khô khỏi tay, “Có công phong hoa tuyết nguyệt sao không đi tìm nàng trở về, ta khinh.
Vân Tu sửa soạn chuẩn bị rời đi, nhưng nhớ tới gì đó lại ngừng bước chân, đến gần cành cây Mạ Đà gẫy gập trong gió, cúi đầu nhìn nhuỵ hoa đã héo khô.
Vân Tu chỉ chần chờ trong chốc lát, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, xé nhuỵ lấy hạt hoa cẩn thận cất vào, gói gọn lại cất vào trong ngực áo.
“Thiếu phu nhân cũng nói Hoa Mạn Đà khó sống, mang về Đại Chu thì có ích lợi gì?” Vân Tu ảo não tự nói, “Mày thực sự là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ…” Nhưng khi định ném ra, Vân Tu lại có chút luyến tiếc, không ngừng buông tiếng thở dài ngừng động tác, “Mà thôi mà thôi, mang về cũng được, không thể ra tay kiến công lập nghiệp, cũng có thể mang chút gì đó về cho quận chúa… Biết đâu… nó sẽ nở hoa.” Vân Tu chần chờ, lại sờ gói hạt hoa Mạn Đà trong ngực, lo lắng nhìn Ung Thành oai hùng khó hạ, không quay đầu lại dọc theo bờ sông Hoài mà đi.
Chợ thôn Hoài.
“Nhà lão Phong đánh được cá lớn sao?” Chủ sạp đùa với Bích Nhi, nói, “Cách mấy ngày lại mua đồ tốt như vậy về, bà nội cháu muốn đem Bích Nhi cháu nuôi béo trắng để sớm gả cho người tốt sao?”
Bích Nhi nhíu cặp mày thanh tú, chu miệng nói: “Không nói cho thím biết.” Nói xong đem miếng thịt heo đùm vào lá sen, đặt vào giỏ trúc sau lưng, lại đi tìm hoa quả tươi.
“Người ta nói đáy sông Hoài có cất kho báu, không phải bị lão Phong bắt được chứ?” Có người khe khẽ nói.
Bích Nhi liếc mắt cằn nhằn khẽ, hừ một tiếng rồi bước đi.
Cách đó không xa, một nam tử mặc đồ đen yên lặng nhìn chòng chọc Bích Nhi hồi lâu, thấy tiểu cô nương này như con vịt hoang chạy ở trong đám người huyên náo, khoé miệng hắn khẽ cong lên, đi theo bước chân vui vẻ của nàng ta.
Đi tới chỗ không người yên lặng, Bích Nhi đột nhiên dừng lạiquay phắt một cái trừng mắt nhìn người ở phía sau nói: “Theo ta hồi lâu, muốn đánh cướp bà cô ta sao?”
Vân Tu cúi đầu cười, ho khan một tiếng nói, “Tại hạ đi ngang qua mà thôi, nào có theo bà cô đây? Ảo giác, là ảo giác thôi.”
Bích Nhi chống hông nói: “Thôn Hoài lớn như vậy, người nào mà ta không biết! Ngươi rõ ràng là người lạ, theo Phong Bích Nhi ta, muốn làm cái gì?”
Vân Tu nghe thấy ‘người lạ’ ngừng cười tiến lên mấy bước, Bích Nhi nhìn mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn khiếp đảm, lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn Vân Tu không chớp mắt.
“Ngươi vừa nói người lạ…” Vân Tu thấp giọng chậm rãi nói, “Bích Nhi cô nương ngoại trừ tại hạ, có còn thấy người lạ nào ở thôn Hoài không?” Vân Tu thấy mặt Bích Nhi đỏ lên ánh mắt loé ra, lại thấp giọng nói, “Một nam, một nữ. Nữ… sắp lâm bồn.”
Bích Nhi thấy bên hông Vân Tu giắt trường kiếm, con ngươi đen lấp lánh khiến người ta không dám nhìn gần, sợ hãi run rẩy nói: “Không có... Chưa từng thấy qua.”
“Tiểu cô nương nói dối là không tốt.” Vân Tu vẫn không nao núng, “Nén bạc ngươi mới lấy ở chợ…”
Bích Nhi nghe “Nén bạc”, lòng bàn tay không tự chủ được sờ về phía túi tiền bên hông, nuốt nước bọt không dám động đậy. Vân Tu nhìn chằm chằm vẫn không vội vàng nói: “Một nén bạc, bằng với nhà đò ở thôn Hoài chèo thuyền 10 ngày không ngừng, chẳng lẽ… Phong gia thực sự là mò được kho báu dưới sông Hoài sao? Hay chính là…” con ngươi Vân Tu khẽ động dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Bích Nhi, “Hay là lão Phong nhà ngươi cướp của, lấy bạc của người ta.”
“Không phải!” Bích Nhi hoảng loạn cuống quít khoát tay, “Là bạc ngài ấy cho bà nội, bảo ta mua đồ ăn cho phu nhân ngài ấy ở cữ. Là bọn cướp cướp của họ, không liên quan đến nhà ta, tiểu tử nhà ngài ấy, là bà nội ta đỡ đẻ.”
Đầu tiên Vân Tu sững sờ, lập tức cười lớn, “Ở cữ? Tiểu tử? Thiếu phu nhân sinh… con trai sao?” Vân Tu vỗ mạnh tay một cái, dậm chân vui vẻ nói, “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Bích Nhi thấy Vân Tu vừa nãy vẫn còn đe doạ mình mà giờ phút này đã hoa chân múa tay vui sướng như vậy vừa muốn nhắc nhở hắn, chợt ôm miệng kêu lên, “Chết rồi, nói hết rồi, về nhà nhất định bị bà nội vả nát cái miệng này…”
Danh sách chương