Hân Hân lái xe vào nhà họ Mạc, người hầu trong nhà đều nhìn cô khinh miệt. Cô không bận tâm nắm tờ giấy ly hôn đi lên lầu. Mạc lão gia sau khi biết bí mật đó đã sốc đến mức đột quỵ nhập viện. Cô gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của Mạc Khải Nghiên:
"Vào đi."
Cô đẩy cửa, đặt tờ giấy lên bàn. Anh quay sang cầm tờ giấy lên, gật đầu nói:
"Cô ra ngoài được rồi."
Một lần anh cũng không thèm quay sang nhìn cô. Cô ngập ngừng không biết có nên nói gì hay không, định mở miệng rồi lại thôi. Anh liền lên tiếng:
"Mau nói đi."
"Thật ra, tôi muốn nói... lời xin lỗi với anh."
Anh dừng lại quay sang nhìn cô nghi vấn:
“Xin lỗi?"
"Phải."
"Tại sao? Đâu phải cô làm, là do cha cô."
Cô đau xót nhìn anh. Mọi chuyện đến nước này vốn đã không thể cứu vãn, ngoài câu xin lỗi cô không biết mình nên làm gì.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, nói vọng lại:
"Đi đến phòng khám cùng tôi."
Cũng vì xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh bỏ bê công việc ở phòng khám, các bác sĩ cùng hợp tác với anh không ngừng hối thúc.
Anh đưa cô đến phòng khám, cô không biết anh định làm gì. Cô vẫn đi theo anh. Anh lái xe đến trước cửa, cô đi vào. Bên trong có rất nhiều bệnh nhân bác sĩ qua lại tấp nập, ai gặp anh cũng cuối đầu chào một tiếng. Anh đi vào tận phòng mình, cô đi theo sau.
Cô đi vào phòng liền lên tiếng:
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Anh lấy ống nghe đeo vào người nói:
"Cô bị vấn đề về tiêu hóa, lên giường và im lặng đi."
Cô nằm xuống giường, anh nghiêm túc bật máy siêu âm. Anh đặt ống nghe lên ngực trái của cô. Ống nghe lạnh ngắt khiến cô giật mình. Anh quay sang lấy chai thuốc bôi dùng trong siêu âm, vén áo cô lên. Cô đột ngột theo phản xạ lấy tay che bụng lại. Anh liền dừng tay, giọng điệu pha chút đùa cợt:
"Đến chừng tuổi này cô còn sợ bác sĩ."
Quả thật nhìn hai người không ai nghĩ đang tồn tại sự hận thù, họ giống như hai đứa trẻ nói chuyện với nhau. Cô để yên cho anh bôi gel lên bụng, dùng máy siêu âm. Trên màn hình máy hiện lên các bộ phận. Anh nhíu mày nhìn cô:
"Cô uống rất nhiều rượu."
Cô bị anh phát giác nhất thời không biết nói gì, đảo mắt tránh ánh nhìn của anh. Anh dùng khăn bông lau gel trên bụng cô, quay lại bàn lấy thuốc. Cô nghĩ khám xong rồi nên bật dậy, anh đưa cho cô một vỉ thuốc bổ rồi nói:
"Cô uống một viên trước khi ăn, tuyệt đối không được uống rượu."
Cô nhận lấy vỉ thuốc, tự hỏi tại sao anh lại làm như vậy, vốn dĩ cũng không phải là trách nhiệm của anh. Điện thoại cô đột nhiên rung lên, là tin nhắn từ mẹ cô, cô chạy ra cửa:
"Tôi phải về nhà."
Anh không nói gì, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hối hận rồi biến mất.
Cô bắt taxi trở về nhà. Vừa đi vào trong nhà cô đã bắt gặp nhân viên cảnh sát đang đưa cha đi. Mẹ và tiểu Lệ ngồi xuống nền đất khóc nức nở. Cô hoảng hốt kéo tay nhân viên cảnh sát lại:
"Sao chú lại bắt ba cháu."
Chú cảnh sát quay lại nhìn Hân Hân, rút giấy quyết định của toà án ra nói:
"Ông Ương Khải Uy bản án 15 năm tù giam tội giết người. Chức vụ hiện tại đã bị cắt. Căn nhà này bị xung công quỹ, yêu cầu gia đình dọn đi ngay hôm nay."
Câu nói đánh ngã quỵ cô, sao cha không nói gì với cô?
Cha nhìn cô, đáy mắt đau buồn, không nói thành lời. Cô níu tay ông lại, khoé mắt đã vương lệ, nói:
"Cháu có thể nói chuyện với cha được không chú?"
Chú cảnh sát xem đồng hồ, gật đầu nói:
"Chỉ 5 phút thôi."
Chú cảnh sát đi ra ngoài. Cô nhìn ra cổng, lúc nãy đi vội quá nên cô không chú ý xe cảnh sát đang đứng bên ngoài. Cô quay sang ôm chầm lấy cha nức nở nói:
"Cha ơi."
Ông ôm cô vào lòng, tâm chua xót thương cho con gái, đau đớn nói:
"Cha xin lỗi, cha không giúp được cho con. Là lỗi của ta."
Cô lắc đầu:
"Không phải."
Ông vỗ vỗ lưng cô, nói:
"Nhân quả vẫn là nhân quả. Con giúp cha chăm sóc mẹ và tiểu Lệ."
Cô gật đầu, chú cảnh sát đi vào nói:
"Hết thời gian rồi."
Nói rồi chú lôi cha cô đi, cô chỉ kịp với theo nói:
"Cha giữ sức khoẻ, con sẽ thăm cha thường xuyên."
Ông đi thẳng ra cổng, cô ngồi xụp xuống nền đất, nước mắt chực trào ra. Trong lòng chua xót không tả nổi. Chấp nhận rằng cha cô là người sai nhưng trên thế gian này có đứa con nào mong muốn cha mẹ không hạnh phúc? Mười mấy năm nữa cô có kịp báo hiếu cho cha không, cô không biết. Đây không phải là do anh, cô càng không thể hận anh.
Trái tim cô phản ứng kịch liệt, đổ hết mọi lỗi lầm về cho anh. Bất quá cô nén tất cả mọi thứ vào lòng, đi lên phòng bật máy tính tìm phòng trọ. Ở giữa thành phố này quả là có rất nhiều nơi thuê trọ. Nhưng giá cả rẻ thì không có. Hồi lâu cô mới nhớ tới khu nhà lúc trước Hạ Dĩnh sống liền bắt taxi đến đó. Xe hơi của cô đã bán từ hồi tháng trước để đóng lệ phí phát sinh ngày nọ. Cùng lúc này công việc làm ăn của cha bị trục trặc, số ưu đãi đặc biệt cũng mất. Ương gia cái gì cũng mất, giờ giống như những ngôi gia bình thường và hạ lưu. Nếu không thể tìm được nơi ở chắc là cả nhà cô phải đi ra đường mà sống.
Vài tháng sau
Hân Hân vẫn thường xuyên vào thăm cha. Tuy nhiên ông có điều gì đó giấu giếm. Mỗi tháng một lần cô đi nhận lương làm thêm thì luôn chia ra ba phần: để học, để ăn và mua đồ dùng cho cha. Bảo Bảo vẫn thường xuyên giúp đỡ cô. Có khi quá căng thẳng hai cô lại rủ nhau ra biển nhớ về Tiêu Mặc. Thời gian trôi qua đã thay đổi nhiều điều trong cuộc sống, cho là đau khổ cũng tốt, hạnh phúc cũng tốt. Cuộc sống có nhiều thứ tươi đẹp, cô muốn thấy hết để không cảm thấy mình xấu xí. Mạc Khải Nghiên đã lâu không có liên lạc với hai cô. Phần về Âu Y Nhược thường xuyên liên lạc qua máy tính. Nhiều khi Y Nhược từng khóc qua màn hình, nói rằng mình thấy hối hận. Nếu như một năm trước cô không đề nghị việc đi du học thì Tiêu Mặc đã không sao rồi, âu cũng là do cô mà ra. Nỗ lực của tất cả những người ở lại đã là quá tốt rồi.
Năm tháng trôi qua như nước chảy, lúc nhanh lúc chậm. Năm tháng ấy trong lòng mỗi người mang một màu sắc khác nhau. Trong lòng Bảo Bảo mang toàn màu vàng cam, màu nhạt nhoà. Đối với Hân Hân thì tất cả như màu trắng, không còn gì cả.
Trải qua hơn 4 năm dài đằng đẵng, cuối cùng cô và Hân Hân hôm nay cũng có một công việc tại một toà soạn lớn trong thành phố X. Công việc của Hân Hân là nhiếp ảnh gia, của Bảo Bảo là một phóng viên có tiếng. Có thể nói cuộc sống của họ rất tốt.
"Vào đi."
Cô đẩy cửa, đặt tờ giấy lên bàn. Anh quay sang cầm tờ giấy lên, gật đầu nói:
"Cô ra ngoài được rồi."
Một lần anh cũng không thèm quay sang nhìn cô. Cô ngập ngừng không biết có nên nói gì hay không, định mở miệng rồi lại thôi. Anh liền lên tiếng:
"Mau nói đi."
"Thật ra, tôi muốn nói... lời xin lỗi với anh."
Anh dừng lại quay sang nhìn cô nghi vấn:
“Xin lỗi?"
"Phải."
"Tại sao? Đâu phải cô làm, là do cha cô."
Cô đau xót nhìn anh. Mọi chuyện đến nước này vốn đã không thể cứu vãn, ngoài câu xin lỗi cô không biết mình nên làm gì.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, nói vọng lại:
"Đi đến phòng khám cùng tôi."
Cũng vì xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh bỏ bê công việc ở phòng khám, các bác sĩ cùng hợp tác với anh không ngừng hối thúc.
Anh đưa cô đến phòng khám, cô không biết anh định làm gì. Cô vẫn đi theo anh. Anh lái xe đến trước cửa, cô đi vào. Bên trong có rất nhiều bệnh nhân bác sĩ qua lại tấp nập, ai gặp anh cũng cuối đầu chào một tiếng. Anh đi vào tận phòng mình, cô đi theo sau.
Cô đi vào phòng liền lên tiếng:
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Anh lấy ống nghe đeo vào người nói:
"Cô bị vấn đề về tiêu hóa, lên giường và im lặng đi."
Cô nằm xuống giường, anh nghiêm túc bật máy siêu âm. Anh đặt ống nghe lên ngực trái của cô. Ống nghe lạnh ngắt khiến cô giật mình. Anh quay sang lấy chai thuốc bôi dùng trong siêu âm, vén áo cô lên. Cô đột ngột theo phản xạ lấy tay che bụng lại. Anh liền dừng tay, giọng điệu pha chút đùa cợt:
"Đến chừng tuổi này cô còn sợ bác sĩ."
Quả thật nhìn hai người không ai nghĩ đang tồn tại sự hận thù, họ giống như hai đứa trẻ nói chuyện với nhau. Cô để yên cho anh bôi gel lên bụng, dùng máy siêu âm. Trên màn hình máy hiện lên các bộ phận. Anh nhíu mày nhìn cô:
"Cô uống rất nhiều rượu."
Cô bị anh phát giác nhất thời không biết nói gì, đảo mắt tránh ánh nhìn của anh. Anh dùng khăn bông lau gel trên bụng cô, quay lại bàn lấy thuốc. Cô nghĩ khám xong rồi nên bật dậy, anh đưa cho cô một vỉ thuốc bổ rồi nói:
"Cô uống một viên trước khi ăn, tuyệt đối không được uống rượu."
Cô nhận lấy vỉ thuốc, tự hỏi tại sao anh lại làm như vậy, vốn dĩ cũng không phải là trách nhiệm của anh. Điện thoại cô đột nhiên rung lên, là tin nhắn từ mẹ cô, cô chạy ra cửa:
"Tôi phải về nhà."
Anh không nói gì, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hối hận rồi biến mất.
Cô bắt taxi trở về nhà. Vừa đi vào trong nhà cô đã bắt gặp nhân viên cảnh sát đang đưa cha đi. Mẹ và tiểu Lệ ngồi xuống nền đất khóc nức nở. Cô hoảng hốt kéo tay nhân viên cảnh sát lại:
"Sao chú lại bắt ba cháu."
Chú cảnh sát quay lại nhìn Hân Hân, rút giấy quyết định của toà án ra nói:
"Ông Ương Khải Uy bản án 15 năm tù giam tội giết người. Chức vụ hiện tại đã bị cắt. Căn nhà này bị xung công quỹ, yêu cầu gia đình dọn đi ngay hôm nay."
Câu nói đánh ngã quỵ cô, sao cha không nói gì với cô?
Cha nhìn cô, đáy mắt đau buồn, không nói thành lời. Cô níu tay ông lại, khoé mắt đã vương lệ, nói:
"Cháu có thể nói chuyện với cha được không chú?"
Chú cảnh sát xem đồng hồ, gật đầu nói:
"Chỉ 5 phút thôi."
Chú cảnh sát đi ra ngoài. Cô nhìn ra cổng, lúc nãy đi vội quá nên cô không chú ý xe cảnh sát đang đứng bên ngoài. Cô quay sang ôm chầm lấy cha nức nở nói:
"Cha ơi."
Ông ôm cô vào lòng, tâm chua xót thương cho con gái, đau đớn nói:
"Cha xin lỗi, cha không giúp được cho con. Là lỗi của ta."
Cô lắc đầu:
"Không phải."
Ông vỗ vỗ lưng cô, nói:
"Nhân quả vẫn là nhân quả. Con giúp cha chăm sóc mẹ và tiểu Lệ."
Cô gật đầu, chú cảnh sát đi vào nói:
"Hết thời gian rồi."
Nói rồi chú lôi cha cô đi, cô chỉ kịp với theo nói:
"Cha giữ sức khoẻ, con sẽ thăm cha thường xuyên."
Ông đi thẳng ra cổng, cô ngồi xụp xuống nền đất, nước mắt chực trào ra. Trong lòng chua xót không tả nổi. Chấp nhận rằng cha cô là người sai nhưng trên thế gian này có đứa con nào mong muốn cha mẹ không hạnh phúc? Mười mấy năm nữa cô có kịp báo hiếu cho cha không, cô không biết. Đây không phải là do anh, cô càng không thể hận anh.
Trái tim cô phản ứng kịch liệt, đổ hết mọi lỗi lầm về cho anh. Bất quá cô nén tất cả mọi thứ vào lòng, đi lên phòng bật máy tính tìm phòng trọ. Ở giữa thành phố này quả là có rất nhiều nơi thuê trọ. Nhưng giá cả rẻ thì không có. Hồi lâu cô mới nhớ tới khu nhà lúc trước Hạ Dĩnh sống liền bắt taxi đến đó. Xe hơi của cô đã bán từ hồi tháng trước để đóng lệ phí phát sinh ngày nọ. Cùng lúc này công việc làm ăn của cha bị trục trặc, số ưu đãi đặc biệt cũng mất. Ương gia cái gì cũng mất, giờ giống như những ngôi gia bình thường và hạ lưu. Nếu không thể tìm được nơi ở chắc là cả nhà cô phải đi ra đường mà sống.
Vài tháng sau
Hân Hân vẫn thường xuyên vào thăm cha. Tuy nhiên ông có điều gì đó giấu giếm. Mỗi tháng một lần cô đi nhận lương làm thêm thì luôn chia ra ba phần: để học, để ăn và mua đồ dùng cho cha. Bảo Bảo vẫn thường xuyên giúp đỡ cô. Có khi quá căng thẳng hai cô lại rủ nhau ra biển nhớ về Tiêu Mặc. Thời gian trôi qua đã thay đổi nhiều điều trong cuộc sống, cho là đau khổ cũng tốt, hạnh phúc cũng tốt. Cuộc sống có nhiều thứ tươi đẹp, cô muốn thấy hết để không cảm thấy mình xấu xí. Mạc Khải Nghiên đã lâu không có liên lạc với hai cô. Phần về Âu Y Nhược thường xuyên liên lạc qua máy tính. Nhiều khi Y Nhược từng khóc qua màn hình, nói rằng mình thấy hối hận. Nếu như một năm trước cô không đề nghị việc đi du học thì Tiêu Mặc đã không sao rồi, âu cũng là do cô mà ra. Nỗ lực của tất cả những người ở lại đã là quá tốt rồi.
Năm tháng trôi qua như nước chảy, lúc nhanh lúc chậm. Năm tháng ấy trong lòng mỗi người mang một màu sắc khác nhau. Trong lòng Bảo Bảo mang toàn màu vàng cam, màu nhạt nhoà. Đối với Hân Hân thì tất cả như màu trắng, không còn gì cả.
Trải qua hơn 4 năm dài đằng đẵng, cuối cùng cô và Hân Hân hôm nay cũng có một công việc tại một toà soạn lớn trong thành phố X. Công việc của Hân Hân là nhiếp ảnh gia, của Bảo Bảo là một phóng viên có tiếng. Có thể nói cuộc sống của họ rất tốt.
Danh sách chương