"Được rồi không nói chuyện này nữa!" Thẫm Mộng Quân xoa xoa nhẹ đầu Mộc Nhiên rồi nói tiếp:"Anh gọi cho lễ tân báo lại họ một tiếng, em tự mình vào nhà vệ sinh lau mặt đi"
Thẫm Mộng Quân nói xong Mộc Nhiên cũng gật đầu mà đứng lên, khiểng gót chân cô chạm nhẹ lên môi anh được một chút rồi lại rụt người lại, hai tay đan ra phía sau nhảy chân sáo mà đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn Mộc Nhiên có chút không yên tâm, Thẫm Mộng Quân liền nói vọng tới:"Tiểu Nhiên đi chậm lại, đừng nhảy, sàn trơn kẻo trượt!"
Mộc Nhiên lập tức liền quay lưng nhìn Thẫm Mộng Quân cười cười mà không để ý đập thẳng cái đầu nhỏ của mình vào góc tường, mặt mày ngay lập tức nhăn lại Thẫm Mộng Quân chạy đến ôm lấy đầu cô xoa xoa:"Anh mới vừa nói em thế nào! Đi đứng cẩn thận một chút, thả tay ra anh xem có sưng lên không!"
Vừa nói Thẫm Mộng Quân vừa gỡ bàn tay đang ôm đầu của Mộc Nhiên xuống tỉ mỉ mà xem qua, thấy đầu cô đã có dấu hiệu sưng lên Thẫm Mộng Quân liền cau mày:"Ngoài khiến anh lo lắng ra em còn làm được việc gì khác nữa không?"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền nhấc bổng người Mộc Nhiên lên, trong vòng tay anh cô kéo kéo nhẹ góc áo mếu máo:"Cái này em không cố ý đâu, thật đó!"
Tạm thời Thẫm Mộng Quân vẫn chưa đáp lại lời của Mộc Nhiên, anh liếc cô một cái rõ sắc rồi đem cô đến sofa đặt cô ngồi xuống, vẫn chưa chịu nói chuyện thêm, Thẫm Mộng Quân đi đến giường cầm lấy điện thoại lên gọi cho lễ tân.
Trước hết anh bảo họ tính luôn phần ăn bị bỏ lỡ khi nảy vào với tiền phòng của mình rồi sau đó mới nhờ họ làm thêm một phần thức ăn mới, cuối cùng là nhờ họ đem lên cho anh ít thuốc.
Xong xuôi Thẫm Mộng Quân liền đi đến chỗ của Mộc Nhiên, đặt điện thoại lên bàn, ngồi xuống sofa anh kéo Mộc Nhiên để cô nằm xuống gối đầu lên đùi mình, tay xoa xoa nhẹ chỗ cô vừa đụng trúng chẳng nóng chẳng lạnh mà lên tiếng:"Đợi lát nữa có người mang thuốc lên anh bôi cho em!"
Mộc Nhiên nghe giọng điệu có chút thờ ơ của Thẫm Mộng Quân liền nghĩ anh giận mình không biết nghe lời, giương đôi mắt đầy mê luyến cô chớp chớp nhìn anh chu môi:"Ông xã em thật sự không cố ý mà anh đừng giận!"
"Anh giận em khi nào? Anh chỉ là đang lo cho em bị thương thôi!" Lần này giọng điệu có vẻ trầm ấm hơn hẳn Thẫm Mộng Quân ôn nhu mà nói.
Nằm trên đùi Thẫm Mộng Quân, bàn tay rảnh rỗi vân vê lấy đầu ngón của anh, Mộc Nhiên cười cười thông suốt.
Thờ gian nằm chờ phục vụ mang đồ lên, bỗng dưng điện thoại của Mộc Nhiên lại đổ chuông, có chút ngờ vực Mộc Nhiên kéo kéo bàn tay Thẫm Mộng Quân nhỏ giọng:"Anh xem là ai gọi cho em vậy?"
Tay đỡ lấy đầu Mộc Nhiên ngăn không cho người cô trượt xuống, Thẫm Mộng Quân chòm đầu nhìn màn hình điện thoại, cau mày anh nói với Mộc Nhiên:"Là chị em tốt của em!"
Phì cười, Mộc Nhiên đánh mạnh vào hông Thẫm Mộng Quân một cái rõ đau:"Anh bớt khoét vào nỗi đau của người khác đi!"
Thẫm Mộng Quân cũng chẳng vội cầm lấy điện thoại làm gì, anh vờ ôm lấy eo mình mà tố cáo:"Em đánh anh, đau muốn chết!"
"Anh bớt nói nhảm lại đi! Em muốn nghe máy!"
Cũng không thêm bớt lời nào Thẫm Mộng Quân với tay lấy điện thoại mở loa ngoài nhìn Mộc Nhiên chớp mắt.
Liếc Thẫm Mộng Quân rõ sắc Mộc Nhiên cô lấy giọng thật uất ức mà chu cái miệng nhỏ của mình vào điện thoại tủi thân:"Doanh Doanh đó hả, em gọi chị có việc gì không?"
Ở đầu dây bên kia Mộc Nhiên liền nghe thấy giọng điệu cực kì lo lắng nếu không rõ bộ mặt thật có lẽ cô tin đến xái cổ không chừng:"Chị Nhiên một tuần nay từ sau khi anh Thẫm đến trường tìm chị thì em không hề thấy chị quay lại trường nữa, chị có sao không? Anh Thẫm lại ức hiếp chị à?"
Ánh mắt lóe lên một vệt sáng Mộc Nhiên giương cao mắt nhìn lên Thẫm Mộng Quân đang dịu dàng bên cạnh mình mà không khỏi buồn cười, hai bàn chân đan chéo lên nhau nhịp nhịp:"Em đừng nhắc đến anh ta nữa! Con người anh ta đúng là lòng dạ hẹp hòi, lại còn cổ xúy bảo thủ chẳng chịu nghe ai giải thích! Chị giận bỏ nhà đi rồi. Mà em biết không, chị bỏ nhà đi một tuần rồi đó mà anh ta cũng không thèm đến tìm chị, em nghĩ xem loại người này có đáng để chị em phụ nữ chúng ta mù quán lao đầu vào không chứ?"
Không biết đầu dây bên kia nghĩ thế nào Mộc Nhiên chỉ nghe thấy trong điện thoại lại có tiếng người đều đều vang lên:"Anh Thẫm thật sự là loại người như vậy sao?"
"Em không tin chị à?"
"Em phải sống cùng anh ta thì em mới hiểu được, lời của chị chắc không đủ thuyết phục em!" Mộc Nhiên y như thật mà bĩu môi.
Đầu dây bên kia chưa gì đã nghe thấy tiếng của Doanh Doanh hấp tấp:"Em tin chị, tất nhiên em tin chị rồi, cùng là phụ nữ với nhau sao em không tin chị được!"
Giễu cợt cười chẳng thành tiếng, Mộc Nhiên mếu máo:"Chị nhất định sẽ chia tay anh ta, dù anh ta có đến tìm chị xin tha thứ nhất định chị sẽ đóng cửa đuổi anh ta như đuổi một con chó vậy!"
Thẫm Mộng Quân nghe đến đây bỗng nhiên không chịu nổi nữa mà bóp lấy cái cằm nhỏ của Mộc Nhiên trợn mắt cảnh cáo.
Mỉm cười đầy ngọt ngào, Mộc Nhiên hơi hơi cúi mặt hôn lên bàn tay của Thẫm Mộng Quân còn kết hợp với lòng bàn tay nhỏ sờ sờ lấy khuôn mặt anh dỗ dành, cái miệng nhỏ nghịch ngợm mà tròn hình:[Em yêu anh!]
Tạm chấp nhận được! Thẫm Mộng Quân buông cằm nhỏ của Mộc Nhiên ra mà hôn xuống, không tự chủ được Mộc Nhiên liền "ưm" lên một tiếng, Doanh Doanh ở đầu dây bên kia đang nói gì đó thì phải dừng lại:"Chị Nhiên, chị có sao không? Có nghe em nói không?"
"Ừm! Chị vẫn đang nghe đây!" Đẩy nhẹ đầu Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên chỉnh giọng.
Doanh Doanh liền nói tiếp:"Vậy bây giờ chị ở đâu có cần em giúp gì không?"
"Chị đang ở khách sạn!"
Ở khách sạn với chồng chị....!
Doanh Doanh đầu giây bên kia vẫn nhiệt tình mà nói:"Chị ở đó có ổn không? Hay là tới nhà em ở đi, khi nào hết giận anh Thẫm rồi về cũng được!"
Bĩu môi đầy chê bai, Mộc Nhiên cô cần chắc!
"Chị ở khách sạn vẫn ổn không cần phiền đến em thế đâu!"
"Mà này chị nhắc lại lần nữa chị sẽ chia tay với tên khốn đó, nhất định sẽ không có chuyện làm lành đâu cho nên em đừng nhắc đến tên khốn đó nữa!" Nói rồi Mộc Nhiên liền nhìn lên Thẫm Mộng Quân cố tình cười cười mà xoa dịu lòng anh nhưng thứ cô nhận được chỉ là một cái ngó lơ đầy hờn dỗi.
"Chị nói thế nhỡ anh ấy nghe được thì sao, biết đâu được giữa hai người chỉ là hiểu lầm, nhỡ anh ấy giận quá tìm người khác thế vào chỗ chị, rồi bỏ chị thật thì sao?"
"Mặc xác anh ta, muốn quen ai thì quen chị chẳng thèm quan tâm đến!" Nói rồi Mộc Nhiên lại tự hổ thẹn với lòng mà vỗ vỗ vào cái miệng của mình.
"Đó là chị nói đấy nhé!"
"Hả?" Mộc Nhiên vờ không nghe mà hỏi lại.
"Dạ không có gì đâu chị, chị xem nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần giúp cứ bảo em nhé!" Nói rồi Doanh Doanh liền cúp máy còn không để cho Mộc Nhiên có cơ hội nói lời tạm biệt.
Thẫm Mộng Quân nói xong Mộc Nhiên cũng gật đầu mà đứng lên, khiểng gót chân cô chạm nhẹ lên môi anh được một chút rồi lại rụt người lại, hai tay đan ra phía sau nhảy chân sáo mà đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn Mộc Nhiên có chút không yên tâm, Thẫm Mộng Quân liền nói vọng tới:"Tiểu Nhiên đi chậm lại, đừng nhảy, sàn trơn kẻo trượt!"
Mộc Nhiên lập tức liền quay lưng nhìn Thẫm Mộng Quân cười cười mà không để ý đập thẳng cái đầu nhỏ của mình vào góc tường, mặt mày ngay lập tức nhăn lại Thẫm Mộng Quân chạy đến ôm lấy đầu cô xoa xoa:"Anh mới vừa nói em thế nào! Đi đứng cẩn thận một chút, thả tay ra anh xem có sưng lên không!"
Vừa nói Thẫm Mộng Quân vừa gỡ bàn tay đang ôm đầu của Mộc Nhiên xuống tỉ mỉ mà xem qua, thấy đầu cô đã có dấu hiệu sưng lên Thẫm Mộng Quân liền cau mày:"Ngoài khiến anh lo lắng ra em còn làm được việc gì khác nữa không?"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền nhấc bổng người Mộc Nhiên lên, trong vòng tay anh cô kéo kéo nhẹ góc áo mếu máo:"Cái này em không cố ý đâu, thật đó!"
Tạm thời Thẫm Mộng Quân vẫn chưa đáp lại lời của Mộc Nhiên, anh liếc cô một cái rõ sắc rồi đem cô đến sofa đặt cô ngồi xuống, vẫn chưa chịu nói chuyện thêm, Thẫm Mộng Quân đi đến giường cầm lấy điện thoại lên gọi cho lễ tân.
Trước hết anh bảo họ tính luôn phần ăn bị bỏ lỡ khi nảy vào với tiền phòng của mình rồi sau đó mới nhờ họ làm thêm một phần thức ăn mới, cuối cùng là nhờ họ đem lên cho anh ít thuốc.
Xong xuôi Thẫm Mộng Quân liền đi đến chỗ của Mộc Nhiên, đặt điện thoại lên bàn, ngồi xuống sofa anh kéo Mộc Nhiên để cô nằm xuống gối đầu lên đùi mình, tay xoa xoa nhẹ chỗ cô vừa đụng trúng chẳng nóng chẳng lạnh mà lên tiếng:"Đợi lát nữa có người mang thuốc lên anh bôi cho em!"
Mộc Nhiên nghe giọng điệu có chút thờ ơ của Thẫm Mộng Quân liền nghĩ anh giận mình không biết nghe lời, giương đôi mắt đầy mê luyến cô chớp chớp nhìn anh chu môi:"Ông xã em thật sự không cố ý mà anh đừng giận!"
"Anh giận em khi nào? Anh chỉ là đang lo cho em bị thương thôi!" Lần này giọng điệu có vẻ trầm ấm hơn hẳn Thẫm Mộng Quân ôn nhu mà nói.
Nằm trên đùi Thẫm Mộng Quân, bàn tay rảnh rỗi vân vê lấy đầu ngón của anh, Mộc Nhiên cười cười thông suốt.
Thờ gian nằm chờ phục vụ mang đồ lên, bỗng dưng điện thoại của Mộc Nhiên lại đổ chuông, có chút ngờ vực Mộc Nhiên kéo kéo bàn tay Thẫm Mộng Quân nhỏ giọng:"Anh xem là ai gọi cho em vậy?"
Tay đỡ lấy đầu Mộc Nhiên ngăn không cho người cô trượt xuống, Thẫm Mộng Quân chòm đầu nhìn màn hình điện thoại, cau mày anh nói với Mộc Nhiên:"Là chị em tốt của em!"
Phì cười, Mộc Nhiên đánh mạnh vào hông Thẫm Mộng Quân một cái rõ đau:"Anh bớt khoét vào nỗi đau của người khác đi!"
Thẫm Mộng Quân cũng chẳng vội cầm lấy điện thoại làm gì, anh vờ ôm lấy eo mình mà tố cáo:"Em đánh anh, đau muốn chết!"
"Anh bớt nói nhảm lại đi! Em muốn nghe máy!"
Cũng không thêm bớt lời nào Thẫm Mộng Quân với tay lấy điện thoại mở loa ngoài nhìn Mộc Nhiên chớp mắt.
Liếc Thẫm Mộng Quân rõ sắc Mộc Nhiên cô lấy giọng thật uất ức mà chu cái miệng nhỏ của mình vào điện thoại tủi thân:"Doanh Doanh đó hả, em gọi chị có việc gì không?"
Ở đầu dây bên kia Mộc Nhiên liền nghe thấy giọng điệu cực kì lo lắng nếu không rõ bộ mặt thật có lẽ cô tin đến xái cổ không chừng:"Chị Nhiên một tuần nay từ sau khi anh Thẫm đến trường tìm chị thì em không hề thấy chị quay lại trường nữa, chị có sao không? Anh Thẫm lại ức hiếp chị à?"
Ánh mắt lóe lên một vệt sáng Mộc Nhiên giương cao mắt nhìn lên Thẫm Mộng Quân đang dịu dàng bên cạnh mình mà không khỏi buồn cười, hai bàn chân đan chéo lên nhau nhịp nhịp:"Em đừng nhắc đến anh ta nữa! Con người anh ta đúng là lòng dạ hẹp hòi, lại còn cổ xúy bảo thủ chẳng chịu nghe ai giải thích! Chị giận bỏ nhà đi rồi. Mà em biết không, chị bỏ nhà đi một tuần rồi đó mà anh ta cũng không thèm đến tìm chị, em nghĩ xem loại người này có đáng để chị em phụ nữ chúng ta mù quán lao đầu vào không chứ?"
Không biết đầu dây bên kia nghĩ thế nào Mộc Nhiên chỉ nghe thấy trong điện thoại lại có tiếng người đều đều vang lên:"Anh Thẫm thật sự là loại người như vậy sao?"
"Em không tin chị à?"
"Em phải sống cùng anh ta thì em mới hiểu được, lời của chị chắc không đủ thuyết phục em!" Mộc Nhiên y như thật mà bĩu môi.
Đầu dây bên kia chưa gì đã nghe thấy tiếng của Doanh Doanh hấp tấp:"Em tin chị, tất nhiên em tin chị rồi, cùng là phụ nữ với nhau sao em không tin chị được!"
Giễu cợt cười chẳng thành tiếng, Mộc Nhiên mếu máo:"Chị nhất định sẽ chia tay anh ta, dù anh ta có đến tìm chị xin tha thứ nhất định chị sẽ đóng cửa đuổi anh ta như đuổi một con chó vậy!"
Thẫm Mộng Quân nghe đến đây bỗng nhiên không chịu nổi nữa mà bóp lấy cái cằm nhỏ của Mộc Nhiên trợn mắt cảnh cáo.
Mỉm cười đầy ngọt ngào, Mộc Nhiên hơi hơi cúi mặt hôn lên bàn tay của Thẫm Mộng Quân còn kết hợp với lòng bàn tay nhỏ sờ sờ lấy khuôn mặt anh dỗ dành, cái miệng nhỏ nghịch ngợm mà tròn hình:[Em yêu anh!]
Tạm chấp nhận được! Thẫm Mộng Quân buông cằm nhỏ của Mộc Nhiên ra mà hôn xuống, không tự chủ được Mộc Nhiên liền "ưm" lên một tiếng, Doanh Doanh ở đầu dây bên kia đang nói gì đó thì phải dừng lại:"Chị Nhiên, chị có sao không? Có nghe em nói không?"
"Ừm! Chị vẫn đang nghe đây!" Đẩy nhẹ đầu Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên chỉnh giọng.
Doanh Doanh liền nói tiếp:"Vậy bây giờ chị ở đâu có cần em giúp gì không?"
"Chị đang ở khách sạn!"
Ở khách sạn với chồng chị....!
Doanh Doanh đầu giây bên kia vẫn nhiệt tình mà nói:"Chị ở đó có ổn không? Hay là tới nhà em ở đi, khi nào hết giận anh Thẫm rồi về cũng được!"
Bĩu môi đầy chê bai, Mộc Nhiên cô cần chắc!
"Chị ở khách sạn vẫn ổn không cần phiền đến em thế đâu!"
"Mà này chị nhắc lại lần nữa chị sẽ chia tay với tên khốn đó, nhất định sẽ không có chuyện làm lành đâu cho nên em đừng nhắc đến tên khốn đó nữa!" Nói rồi Mộc Nhiên liền nhìn lên Thẫm Mộng Quân cố tình cười cười mà xoa dịu lòng anh nhưng thứ cô nhận được chỉ là một cái ngó lơ đầy hờn dỗi.
"Chị nói thế nhỡ anh ấy nghe được thì sao, biết đâu được giữa hai người chỉ là hiểu lầm, nhỡ anh ấy giận quá tìm người khác thế vào chỗ chị, rồi bỏ chị thật thì sao?"
"Mặc xác anh ta, muốn quen ai thì quen chị chẳng thèm quan tâm đến!" Nói rồi Mộc Nhiên lại tự hổ thẹn với lòng mà vỗ vỗ vào cái miệng của mình.
"Đó là chị nói đấy nhé!"
"Hả?" Mộc Nhiên vờ không nghe mà hỏi lại.
"Dạ không có gì đâu chị, chị xem nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần giúp cứ bảo em nhé!" Nói rồi Doanh Doanh liền cúp máy còn không để cho Mộc Nhiên có cơ hội nói lời tạm biệt.
Danh sách chương