Edit: Thanh

==============

Thẩm Thính Nam ngồi cả đêm trên sô pha trong phòng khách, anh không mở đèn, chìm trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc của anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Ánh sáng duy nhất trong phòng là chiếc nhẫn kim cương trong tay anh, bị anh nắm đến mức nóng lên, dường như khi nắm chiếc nhẫn này anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Khương Từ, giống như cô vẫn còn ở bên cạnh, chưa từng rời xa anh.

Anh dần tỉnh táo lại trước nỗi đau mất đi Khương Từ, anh luôn tự tin cho rằng mình có thể bảo vệ Khương Từ rất tốt, cho rằng chỉ cần anh ở đây, cô sẽ luôn có thể núp dưới đôi cánh của anh. Anh cho rằng chỉ cần không để cô gặp người nhà anh thì sẽ không có ai có thể làm tổn thương cô.

Nhưng anh quên rằng, không phải không gặp mặt là vấn đề sẽ không tồn tại. Lúc này anh bỗng nhiên hi vọng Khương Từ có thể lạnh lùng một chút, đừng hiền lành như vậy, không cần kiêng dè người nhà anh, đừng vì anh chống đối với gia đình mà tự trách.

Anh trách Khương Từ đã rời bỏ anh, nhưng khi tỉnh táo lại anh mới nhận ra tất cả đều là lỗi của mình. Anh đã không thật sự bảo vệ tốt cho cô, cô vẫn luôn chịu khổ vì anh.

Anh gọi điện thoại cho Khương Từ lúc trời gần sáng, lúc đó cô đang ngồi trước bàn sách trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, cô ngồi từ tối khuya đến bình minh, nhìn bầu trời từng chút một sáng lên.

Điện thoại trên bàn khẽ rung lên, cô nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, cảm xúc vất vả lắm mới đ è xuống được lại dâng lên, trái tim lại bắt đầu đau nhói.

Cảm giác đau đớn lan khắp của người cô, cô nhìn màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối không trả lời.

Điện thoại tiếp tục đổ chuông một lúc lâu, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Khương Từ nhìn chằm chằm màn hình tối đen, nước mắt cô cố nén cả đêm cuối cùng cũng trào ra, cô vùi mặt vào khuỷu tay, không dám để mình khóc thành tiếng, sợ bà nội sẽ nghe thấy.

Tám giờ sáng, Trình Tĩnh Nhàn đang ăn sáng ở nhà, Thẩm Thính Nam đẩy cửa vào, hai mẹ con không tiếng động giằng co, Trình Tĩnh Nhàn bị ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm đến chột dạ, bà ta định làm dịu bầu không khí, nói: “Tới đây đi, chưa ăn sáng đúng không, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

Thẩm Thính Nam nhìn bà ta, cuối cùng cũng lên tiếng, “Sau khi làm ra chuyện tổn thương người khác như thế, mẹ vẫn còn ăn cơm được sao?”

Trình Tĩnh Nhàn không khỏi sững sờ, sau đó nhíu mày, “Con có thái độ gì thế hả? Có phải con quên người ngồi trước mặt là mẹ con không hả, mẹ sinh ra con, nuôi con, chẳng lẽ còn không bằng —— “

“Mẹ ít lấy chuyện này ra dọa con đi.” Thẩm Thính Nam lạnh giọng ngắt lời, “Cho dù mẹ là mẹ con thì cũng nên tôn trọng con, nhưng từ nhỏ đến lớn, mẹ có từng tôn trọng con dù chỉ một lần hay chưa, đừng cứ lấy mấy chuyện sinh ra con, nuôi con ra để trói buộc con nữa, những chuyện không quan trọng trước kia con đều có thể không tính đến, nhưng con đã nhắc đi nhắc lại mẹ đừng đụng vào Khương Từ, đừng động đến điểm mấu chốt của con, sao mẹ lại cứ nghe không hiểu tiếng người thế?”

Trình Tĩnh Nhàn đã quen ăn trên ngồi trước, cho dù chồng hay con đều không thể cãi lời bà ta, bà ta cau mày, tức giận nói: “Thẩm Thính Nam, giáo dục của con đi đâu hết rồi? Con nói chuyện với mẹ mình như thế à, con coi chừng —— “

“Bị sét đánh đúng không?” Thẩm Thính Nam nói: “Con sợ gì chứ? Mẹ tưởng con quan tâm đ ến những ràng buộc đạo đức này à? Con chưa bao giờ thực sự không nghe lời mẹ, là vì con biết mẹ mang thai mười tháng vất vả, cũng biết thiên chức làm mẹ rất vĩ đại, cho nên chỉ cần mẹ không làm gì quá đáng, con đều có thể nhượng bộ. Nhưng bây giờ con nhận ra, con nhượng bộ sẽ chỉ làm tăng thêm h@m muốn kiểm soát của mẹ, sự tôn trọng của con với mẹ cũng không thể đổi lấy sự tôn trọng tương tự.”

“Con chỉ là có chút hối hận, vì sao đến bây giờ con mới hoàn toàn nhận ra, khiến Tiểu Từ chịu khổ vì con.”

“Thẩm Thính Nam, mọi chuyện mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con thôi.” Trình Tĩnh Nhàn nhíu mày nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Con có biết có thể cô ta không mang thai được không, sao mẹ có thể để cô ta gả cho con được chứ.”

“Vậy thì sao?” Thẩm Thính Nam thất vọng nhìn Trình Tĩnh Nhàn, “Rốt cuộc tới lúc nào mẹ mới có thể học được cách tôn trọng người khác thế? Mỗi lần con muốn nói với mẹ về Khương Từ, mẹ đều không chịu nghe, mẹ thậm chí còn không đi tìm hiểu cô ấy, mẹ luôn lấy tiêu chuẩn của mình để đánh giá người khác, một khi không đáp ứng được tiêu chuẩn của mẹ, mẹ liền dùng hết cách để phá hoại nó. Mẹ luôn lấy danh nghĩa là muốn tốt cho con để thỏa mãn h@m muốn khống chế của mình, nhưng mẹ có từng thật sự thử tìm hiểu xem đến cùng con muốn gì không? Mẹ chỉ cần tôn trọng con như một người độc lập thì cũng sẽ không đến tình trạng như bây giờ.”

Trình Tĩnh Nhàn lạnh lùng nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy bây giờ con định thế nào? Muốn người làm mẹ này quỳ xuống xin lỗi con à? Hay muốn kêu mẹ đi tìm Khương Từ, quỳ xuống dập đầu với cô ta?”

Thẩm Thính Nam nói: “Đến lúc này rồi mẹ vẫn chưa nhận ra lỗi của mình sao.”

“Mẹ đã làm sai gì rồi mà phải biết lỗi?” Trình Tĩnh Nhàn kiêu ngạo cả đời, chưa từng học được cách cúi đầu nhận sai, cho dù trong lòng bà đã có chút hối hận nhưng cũng sẽ không bao giờ nhận mình sai.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm mẹ anh một lúc, sau đó nói: “Mẹ giữ gìn sức khỏe, con đi đây.”

Anh nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Trình Tĩnh Nhàn nhíu mày nhìn bóng lưng của Thẩm Thính Nam, lúc anh đi tới cửa, bà gọi anh lại, “Con có ý gì hả Thẩm Thính Nam?”

Thẩm Thính Nam dừng lại, quay đầu nhìn mẹ anh, nói: “Con đã nói rồi, Khương Từ là ranh giới cuối cùng của con, mẹ không thể chấp nhận cô ấy, vậy con chỉ có thể đi cùng với cô ấy.”

*

Ra khỏi nhà cũ, Thẩm Thính Nam lái xe đến công ty luật của Khương Từ.

Anh ở trong xe gọi điện thoại cho Khương Từ, cô vẫn không chịu nhận. Anh dứt khoát dừng xe lại, đi vào trong tìm cô.

Tiếp tân lại nói với anh, “Anh tìm luật sư Khương à? Cô ấy từ chức rồi.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: “Lúc nào?”

“Hôm qua, sáng sớm hôm nay luật sư Khương tới bàn giao công việc xong liền đi rồi.”

Ra khỏi công ty luật, Thẩm Thính Nam thử gọi cho cô, lần này không phải cô không nhận nữa, mà là trực tiếp cúp máy của anh.

Anh ngồi trong xe điện thoại gửi Wechat cho Khương Từ: Khương Từ, chúng ta nói chuyện đi. Em có nhà không? Anh đến tìm em? Anh đợi rất lâu nhưng Khương Từ vẫn không trả lời anh, lúc anh tiếp tục gửi tin nhắn, khung chat hiển thị anh đã bị chặn.

Thẩm Thính Nam nhìn câu ‘Bạn đã không còn là bạn bè của đối phương’, lồ ng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, cổ họng nghẹn cứng đến phát đau.

Anh ngẩn người cầm điện thoại ngồi trong xe một lúc, đang định lái xe đến nhà Khương Từ thì điện thoại đột nhiên đổ chương, anh cầm lên, liếc nhìn tên người gọi, sau đó nhấn trả lời, tâm tình sa sút, “Có chuyện gì?”

Lục Thành hỏi: “Cậu và Tiểu Từ chia tay rồi sao? Cô ấy vừa mới chuyển cho tôi nửa tháng tiền thuê nhà, nói không thuê nữa, bảo tôi có rảnh thì qua đó nhận lại nhà.”

Thẩm Thính Nam chán nản dựa vào ghế, anh nhắm mắt lại, trái tim như bị xé thành hai nửa.

Lục Thành không nghe thấy Thẩm Thính Nam nói chuyện, lo lắng hỏi: “Thính Nam, cậu vẫn ổn chứ?”

Cổ họng anh như bị một nắm cát chặn lại, phát ra âm thanh cũng đau, anh thấp giọng ừ một tiếng, nói: “Biết rồi, tôi qua đó nhìn một chút.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam lái xe đến nhà Khương Từ, anh đưa tay nhấn chuông cửa, anh đã đoán được bên trong sẽ không có ai trả lời.

Anh nhập mật mã, cửa mở ra, khi bước vào, anh nhìn thấy một ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp nhưng lại thiếu đi hơi thở sinh hoạt, tất cả đồ đạc đều được che bằng vải trắng sạch sẽ.

Anh đi vào phòng, căn phòng từng tràn ngập tiếng cười lúc này trở nên vắng vẻ, anh sững sờ nhìn ghế sô pha, rõ ràng là tuần trước trước khi anh đi công tác, bọn họ còn ở đây thảo luận về cuộc sống sau khi cưới nhau, Khương Từ còn cười đưa cho anh xem chiếc vòng tay vàng mà bà nội mua cho cô, cô vui vẻ nói đó là đồ cưới bà nội chuẩn bị cho cô.

Nhớ lại cuộc sống yên bình ấm áp trước đây, Thẩm Thính Nam cảm thấy đau lòng, nỗi đau từ trong tim truyền ra, lan ra khắp cơ thể.

Lúc Lục Thành chạy tới, nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi một mình trên ghế sa lon, đồ đạc trong nhà đều được che lại bằng vải trắng, vừa nhìn liền biết Khương Từ đã dọn đi.

Anh ấy không ngờ một ngày ngắn ngủi mà sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh ấy đi tới trước mặt Thẩm Thính Nam, có chút tự trách, “Nếu hôm qua lúc cậu gọi cho tôi kêu tôi tới đây, nếu tôi đến nhanh hơn chút nữa thì có lẽ có thể ngăn lại cuộc mâu thuẫn hôm qua.”

Đáy mắt Thẩm Thính Nam có tia máu màu đỏ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Cho dù trận cãi vã hôm qua không xảy ra thì cũng sẽ có lần tiếp theo, lần tiếp theo nữa, trước đây tôi đã nghĩ sai, tôi cho rằng không để Tiểu Từ gặp người nhà tôi chính là bảo vệ cô ấy, nhưng lại không nghĩ đến, cô ấy vừa nhạy cảm lại tốt bụng, vẫn luôn chịu khổ vì bị kẹp ở giữa tôi và người nhà tôi.”

“Cô ấy đã vì tôi mà chịu đựng rất lâu, cho dù có khó chịu cũng chưa từng nói với tôi…” Anh nói đến đây bỗng nhiên không nói tiếp được nữa.

Lục Thành nhìn thấy hai mắt Thẩm Thính Nam phiếm hồng, khuyên nhủ: “Cậu cũng đừng quá tự trách, cậu cũng đã bỏ ra rất nhiều vì Tiểu Từ mà.”

Thẩm Thính Nam nói: “Là tôi yêu cô ấy trước, là tôi tỏ tình trước, là tôi dẫn cô ấy đến Bắc Thành, là tôi đồng ý sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, nhưng tôi không làm được, cô ấy đã từng chịu khổ quá nhiều, bây giờ vẫn phải chịu khổ vì tôi.”

Lục Thành và Thẩm Thính Nam cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy anh khóc, trong mắt anh ấy, Thẩm Thính Nam là người rất ít bộc lộ cảm xúc, trời sập xuống cũng chỉ là chuyện của mấy điếu thuốc lá, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh không kiềm chế được mà tự trách mình như vậy.

“Thính Nam, cậu đừng như vậy, Tiểu Từ sẽ không trách cậu.”

“Nhưng tôi sẽ tự trách mình.” Thẩm Thính Nam cố nén sự đau xót trong mắt mình, nói: “Tôi lớn hơn cô ấy 7 tuổi, vốn tưởng rằng có thể che mưa che gió cho cô ấy, nhưng tôi thậm chí còn không thể bảo vệ tốt cho cô ấy.”

Lục Thành cũng xúc động, anh ấy ngồi xuống bên cạnh, nói: “Cậu không nên ôm tất cả sai lầm lên người mình, chuyện này cho dù là ai thì cũng rất khó để giải quyết tốt, một bên là mẹ cậu, một bên là Tiểu Từ. Sở dĩ Tiểu Từ chủ động rời khỏi cậu không phải là không muốn để cậu phải đối mặt với chuyện lựa chọn này à.”

Thẩm Thính Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu, anh thấp giọng nói: “Cho nên tôi mới nói là tôi sai rồi, những chuyện lựa chọn này nên để tôi làm, chứ không phải Tiểu Từ.”

Lục Thành ngẩn người, anh ấy nhìn Thẩm Thính Nam, không xác định hỏi: “Cậu định làm gì?”

Thẩm Thính Nam không trả lời, nhưng những ngày sau đó, Lục Thành cũng biết được, trong những ngày bình thường này, Thẩm Thính Nam lặng lẽ, im lặng, lựa chọn cắt đứt quan hệ với gia tộc.

Ở lại Bắc Thành mấy ngày, sau khi Thẩm Thính Nam giải quyết xong một số việc công việc, liền đặt vé máy bay đến Dung Thành.

Ngày đó thư ký Lý tới tìm anh, báo cáo chuyện của công ty với anh, mặc dù trước đó Thẩm Thính Nam đã từ chức nhưng khi dự án có vấn đề gì vẫn thường báo cáo để anh xử lý.

Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không muốn xen vào nữa, anh ngồi trên sofa cài khuy măng sét, nhẹ nhàng nói: “Báo cáo cho ba tôi đi, sau này không cần báo cho tôi những chuyện này nữa.”

Thư ký Lý khó xử nói: “Là ông Thẩm nói tôi báo với anh, dự án này có chút khó giải quyết, ông Thẩm nói anh nghĩ cách.”

Thẩm Thính Nam nói: “Nói ông ấy tự nghĩ đi, không phải ông ấy không nghĩ ra, chẳng qua là ông ấy lười nghĩ, đã quen ném chuyện phiền phức cho tôi mà thôi.”

Thư ký Lý nghe vậy cũng không dám nói thêm nữa, anh ấy biết hôm nay Thẩm Thính Nam phải bay đến Dung Thành, dò hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, lần này anh tới Dung Thành thì khi nào sẽ trở về? Hội nghị giữa năm của công ty anh phải về chủ trì đúng không?”

Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn thư ký Lý, nói: “Có phải cậu quên tôi đã từ chức rồi không, hội nghĩ giữa năm có ba tôi, cho dù ông ấy không ra mặt thì cũng sẽ giao cho người khác, tới lúc đó cậu nghe ba tôi sắp xếp là được.”

Từ khi tốt nghiệp đại học thư ký Lý đã đi theo làm trợ lý bên cạnh Thẩm Thính Nam, sau khi Lâm Viễn đến Dung Thành quản lý chi nhánh thì anh ấy được thăng chức làm thư ký, người anh ấy sùng bái nhất chính là Thẩm Thính Nam, đi theo bên cạnh anh có thể học được rất nhiều thứ.

Anh ấy nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn không nhịn được mở miệng, “Tổng giám đốc Thẩm, anh không ở công ty nữa, tôi còn có thể đi theo anh không? Lúc đó là anh đã đích thân tuyển tôi, tôi vẫn muốn đi theo anh.”

Thẩm Thính Nam nói: “Tôi cũng đã từ chức rồi, cậu đi theo tôi làm gì?”

Anh nói thêm, “Tôi sẽ tiến cử cậu với ba tôi, cậu làm cho tốt, sau này sẽ có cơ hội thăng chức.”

Thư ký Lý cảm kích nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.”

Anh ấy nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn không nhìn được hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, lần này anh đi Dung Thành là đi tìm cô Khương sao?”

Anh ấy vẫn luôn đi theo Thẩm Thính Nam, đương nhiên biết rất rõ chuyện của Thẩm Thính Nam và Khương Từ.

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nói: “Tôi đánh mất cô ấy rồi, phải đi tìm lại.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu như nhất định phải lựa chọn, Tiểu Từ vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên của tổng giám đốc Thẩm.

Hi vọng mọi người đừng quá bị cuốn hút vào hiện thực, vì là tiểu thuyết nên tình yêu đích thực sẽ trường tồn mãi mãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện