Edit: Thanh
============
Sáng hôm sau, Khương Từ thức dậy lúc bảy giờ, thay xong quần áo từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Thẩm Thính Nam cũng đã thức dậy, anh lười biếng dựa vào sô pha, cụp mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh nâng mắt nhìn cô, giọng nói của người đàn ông buổi sáng hơi khàn khàn, không hiểu sao có chút quyến rũ, “Tỉnh rồi?”
Khương Từ gật đầu, hỏi: “Anh dậy lúc nào thế? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Vẫn ổn, chỉ là có phải miệng cô từng khai quang không, hình như thật sự sái cổ rồi.”
Lúc này phần gáy của anh vô cùng cứng, động đậy một chút liền đau.
Khương Từ nghe vậy lập tức có chút tự trách, cô vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Thính Nam, quỳ một gối trên sô pha, đưa tay xoa phần gáy của anh, nói: “Tối qua tôi đã nói anh ngủ như thế rất dễ bị sái cổ mà anh không tin.”
Khi còn bé cô thường giúp bà nội xoa bóp, dùng ngón tay sờ vào chỗ gân sau gáy của Thẩm Thính Nam, ấn nhẹ vào đó, hỏi: “Là chỗ này sao?”
Khương Từ không biết phần gáy của Thẩm Thính Nam rất nhạy cảm, lúc ngón tay cô chạm vào, yết hầu Thẩm Thính Nam có chút ngứa, anh kéo tay Khương Từ xuống, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy, thấp giọng nói: “Đừng chạm vào.”
Khương Từ sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng kịp.
Ngón tay cô nóng lên, lỗ tai cũng có chút đỏ, khẽ “à” một tiếng rất nhẹ, sau đó nói: “Đối diện tiểu khu của tôi có một tiệm xoa bóp bởi người mù, lúc trước bà nội tôi ngủ bị sái cổ đến đó ấn một tiếng liền hết đau, chút nữa tôi có thể dẫn anh đi.”
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn Khương Từ, thấy cô mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nhất thời anh không nhịn được cười, nói: “Không nghiêm trọng như vậy, nghỉ ngơi một lúc liền tốt.”
Khương Từ “à” một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu, quay đầu nói với Thẩm Thính Nam: “Bên ngoài bây giờ vẫn chưa hoàn toàn sáng đâu, bữa sáng anh muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?”
Thẩm Thính Nam nói: “Ở nhà ăn đi, tình hình của cô bây giờ cũng đừng chạy loạn khắp nơi.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói vậy liền có chút lo lắng, rất nghiêm túc hỏi anh: “Anh cảm thấy Nghiêm Hổ sẽ tìm tôi gây rắc rối sao?”
Thẩm Thính Nam vừa cài khuy măng sét vừa ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Lúc lo chuyện bao đồng sao không nghĩ đến hậu quả?”
Khương Từ nghe vậy, không tự giác nói: “Chuyện này sao có thể coi là lo chuyện bao đồng chứ? Tối hôm đó không phải anh không thấy, Lưu Phương vốn đã đi đứng không tiện, suốt ngày đều bị người đàn ông đó đánh, khắp người không còn chỗ nào tốt cả, còn có Hiểu Vân và Hiểu Hải, hai em ấy còn nhỏ như vậy, ngày nào cũng sống trong sự sợ hãi, anh có biết cảm giác đó thế nào không?”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên nghĩ đến anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, sao biết được một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh bạo lực gia đình, chỉ cần nghe một chút động tĩnh trong nhà đều sợ đến run lên.
Cô nhìn anh, nói: ‘Nói với anh anh cũng không hiểu.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, dường như có thể thấy được cô lúc nhỏ xuyên qua đôi mắt cô, anh nhìn cô thật lâu rồi nói: “Sau cô biết tôi không hiểu? Tôi chưa từng trải qua không có nghĩa là tôi không có khả năng đồng cảm.”
Khương Từ nghe vậy có chút sửng sốt.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam một lúc, sau đó nói: “Dù sao việc này nếu tôi không biết thì không sao, nhưng đã biết rồi thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp bọn họ.”
Thẩm Thính Nam gật đầu, nhìn cô, nói: “Tôi biết. Tôi không phản đối cô, tôi chỉ hi vọng lúc cô giúp người khác thì phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình đầu tiên.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua thật lâu, cô khẽ mím môi dưới, nói: “Tôi đi làm bữa sáng.”
Cô quay người đi đến phòng bếp, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch của mình, cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng để nhắc nhở bản thân phải luôn tỉnh táo.
Sau khi đơn giản ăn bánh mì nướng và sữa ở nhà, Thẩm Thính Nam lái xe đưa Khương Từ đến văn phòng.
Trên đường đến công ty, Khương Từ gọi điện thoại cho Lưu Phương nhắc nhở cô ấy, hôm nay Nghiêm Hổ sẽ được thả, bảo cô ấy và hai đứa trẻ ở trong khách sạn đừng ra ngoài.
Lưu Phương ở đầu bên kia vừa nghe tới tên Nghiêm Hổ liền sợ hãi, liên tục gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Khương Từ nói: “Có chuyện gì nhất định phải liên hệ với tôi ngay, hoặc là gọi điện báo cảnh sát.”
“Được.”
“Ừm, vậy tôi cúp trước đây.”
Cúp điện thoại, Khương Từ theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu một chút, Thẩm Thính Nam vừa lái xe vừa nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, còn có tâm trạng đùa với cô, nói: “Bản thân mình còn khó đảm bảo, vẫn còn tâm tư quan tâm người khác à.”
Khương Từ nghiêng đầu liếc anh một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím môi không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Yên tâm đi, không ai đi theo chúng ta đâu, cô đừng lo lắng quá.”
Khương Từ theo bản năng nắm lấy túi xách, mạnh miệng nói: “Tôi không lo lắng.”
Thẩm Thính Nam cười cười, không vạch trần cô.
Đến dưới lầu văn phòng, Khương Từ ngồi trong xe lề mà lề mề mở dây an toàn, một lúc lâu vẫn chưa xuống xe.
Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy thì cười nhẹ một tiếng, rút chìa khóa xe nói: “Đi, tôi đưa cô lên.”
Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam muốn đưa cô lên, lập tức không còn lo lắng nữa, cô xuống xe, nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười trêu chọc.
Khương Từ có chút ngượng ngùng mím môi, nhìn anh, “Sao?”
Thẩm Thính Nam cười cô, “Tôi còn tưởng cô thật sự không sợ trời không sợ đất chứ.”
Khương Từ liếc anh một cái, không muốn để ý đến anh nữa.
Thẩm Thính Nam cũng không đùa cô, giơ tay để cô đi lên phía trước, nói chuyện chính, “Buổi sáng cô cứ ngoan ngoãn ở trong văn phòng, đừng tự mình ra ngoài, có chuyện gì nhất định phải gọi ngay cho tôi.”
Khương Từ rất nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Đi vào thang máy, Thẩm Thính Nam đút hai tay vào túi quần, cụp mắt suy nghĩ nghiêm túc.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, tò mò hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Thính Nam nâng mắt nhìn cô một cái, im lặng mấy giây rồi nói: “Không có gì.”
Lúc Thẩm Thính Nam đưa Khương Từ đến văn phòng, đồng nghiệp trong văn phòng đều có mặt, Lưu Yến còn đang vừa pha cà phê ở sảnh bên ngoài, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ, đang định gọi cô thì bất ngờ nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở phía sau.
Anh ấy mở to mắt, xác định đúng là Thẩm Thính Nam thì vội vàng đi tới, vươn tay muốn bắt tay với anh, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, “Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây thế?”
Thẩm Thính Nam nhìn xuống bàn tay đang vươn ra của Lưu Yến, miễn cưỡng bắt tay với anh ấy một cái rồi nói: “Phiền anh giúp tôi để ý Khương Từ một chút, cô ấy đang gặp chút nguy hiểm, đừng để cô ấy đi một mình.”
Lưu Yến không khỏi sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Khương Từ.
Khương Từ chạy tới bàn làm việc của mình, cô đứng bên cạnh bàn, đang lấy máy tính ra. Cô đương nhiên nghe thấy lời Thẩm Thính Nam nói, không biết sao cô lại có chút ngượng ngùng, cũng có chút không dám nhìn về phía anh.
Lưu Yến sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Tiểu Từ gặp chuyện gì nguy hiểm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Thính Nam lướt qua Lưu Yến nhìn Khương Từ một chút, nói: “Anh tự hỏi cô ấy, tôi còn có việc đi trước.”
Anh nói xong liền quay người rời đi trước.
Thẩm Thính Nam vừa đi, Lưu Yến vội vàng đóng cửa lại, đi tới chỗ Khương Từ, hỏi: “Chuyện gì thế Tiểu Từ? Cô đắc tội với ai sao?”
Khương Từ thở dài, ngồi xuống nói: “Chính là Nghiêm Hổ đó đó.”
Cô nói cho Lưu Yến chuyện trong lúc tết, Lưu Yến nghe xong nhịn không được nói: “Cô xem đi, lúc trước tôi đã nói cô đừng có quan tâm chuyện này, cô nhất định muốn quản, bây giờ thì tốt rồi, chọc phải cái loại hoang tưởng đó, có trời mới biết hắn ta sẽ trả thù cô thế nào.”
Khương Từ nhìn Lưu Yến, nói: “Cho nên có thời gian thì anh đến toà án nhìn một chút, xem vụ án của Lưu Phương khi nào bắt đầu, chỉ cần lấy được phán quyết ly hôn và quyền nuôi con, anh ta sẽ không dám dây dưa nữa, nếu anh ta dám làm gì Lưu Phương vào thời điểm đó, thì chính là án hình sự.”
Lưu Yến nói: “Tôi thật sự bị cô làm tức chết rồi, lúc trước tôi kêu cô xem thử vụ án ly hôn của giám đốc Triệu kia thì cô kiêu căng tự mãn ngay cả tài liệu cũng không chịu làm giúp tôi, còn mấy vụ trợ cấp pháp lý không có tiền thì lại rất quan tâm.”
Khương Từ vừa mở máy tính vừa nói: “Bản thân giám đốc Triệu hoàn toàn có lỗi, ông ta còn muốn để nhà gái ra khỏi nhà mà không được lấy thứ gì, còn muốn giành quyền nuôi con, tôi không làm.”
Lưu Yến nói: “Cô còn quá trẻ, quá lý tưởng hóa, không biết đồng tiền đắt đỏ thế nào, chúng ta làm luật sư, chỉ cần không giẫm vào ranh giới, không vi phạm các nguyên tắc cơ bản, không làm việc trái với lương tâm, thì tiêu chuẩn đạo đức không cần quá cao.”
Khương Từ nói: “Tôi không làm được.”
“Cô…”
“Được rồi, anh đừng nói chuyện với tôi nữa.” Khương Từ không muốn nghe, có chút nổi giận.
Lưu Yến biết mình không thể nói lại Khương Từ, thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, chiều nay tôi sẽ đến tòa án xem xét vụ án của Lưu Phương, cô ở trong phòng làm việc, đừng chạy lung tung một mình, nếu như cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không giải thích được với tổng giám đốc Thẩm.”
Nói xong anh ấy định vào văn phòng, nhưng vừa đi tới cửa, anh ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Khương Từ, hỏi: “Không phải, cô nói cô và tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tôi cảm thấy hai người…”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, cắt lời anh ấy, “Anh có thể đừng nói chuyện nữa không, tôi đang viết tài liệu.”
Lưu Yến gãi gãi đầu, “Được thôi, cô làm việc đi.”
Chừng mười giờ sáng, hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đến trước cửa văn phòng.
Trương Trì là người đầu tiên chú ý, anh ấy đi tới cửa nhìn một chút, hỏi: “Mấy người là ai thế? Đứng trước cửa văn phòng bọn tôi làm gì?”
Khương Từ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông đó gật đầu với Trương Trì, nói: “Là tổng giám đốc Thẩm bảo chúng tôi đến bảo vệ sự an toàn của cô Khương.”
Khương Từ nghe vậy thì mở to mắt, cô đặt tài liệu trong tay xuống, đi tới cửa, nghi ngờ nhìn hai người ở cửa, “Thẩm Thính Nam bảo hai người tới?”
Hai người vô cùng cung kính gật đầu với cô, một người trong đó trả lời: “Đúng vậy cô Khương, tổng giám đốc Thẩm không yên tâm, vậy nên lúc anh ấy không có ở đây, hai chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ an toàn cho cô.”
Khương Từ: “...”
Cuối cùng Khương Từ cũng biết lúc nãy trong tháng máy Thẩm Thính Nam đang suy nghĩ chuyện gì, cô trở lại chỗ ngồi, không thể không gửi một tin nhắn cho Thẩm Thính Nam: “Có phải anh hơi làm quá rồi không? Hai vệ sĩ anh phái tới hiện giờ đang đứng ở cửa phòng làm việc của tôi, bên cạnh văn phòng của bọn tôi còn có người khác đó, người ta vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen thì bị hù chết mất.”
Một lát sau Thẩm Thính Nam trả lời cô: “Với hoàn cảnh của văn phòng cô, là người ai cũng có thể đi lên, tôi thật sự không yên tâm.”
Khương Từ nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của Thẩm Thính Nam một lúc, đang chuẩn bị để điện thoại xuống thì Thẩm Thính Nam lại gửi một tin nhắn tới: Lên Wechat.
Nhìn tin nhắn, Khương Từ không khỏi sửng sốt.
Sau đó thoát khỏi giao diện nhắn tin, mở WeChat.
Có thêm lời mời kết bạn mới, cô bấm mở, ảnh đại diện là ảnh màu đen, cái tên đơn giản đến mức chỉ có một cái họ: SHEN.
Vào đêm giao thừa, Thẩm Thính Nam đã thêm bạn với cô một lần, đây là lần thứ hai.
Lúc này nếu Khương Từ còn từ chối nữa thì cô lo lắng mình sẽ làm anh tức chết, do dự một chút, cuối cùng vẫn phải nhấn đồng ý thêm bạn.
Chờ một lúc, Thẩm Thính Nam gửi tới một tin nhắn Wechat: “Mấy giờ tan làm?”
Khương Từ trả lời: Khoảng sáu giờ.
Thẩm Thính Nam: Năm giờ rưỡi tôi đến đón cô, nghĩ xem buổi tối nên ăn gì.
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó hỏi: “Ăn ở ngoài sao? Thẩm Thính Nam: Ừm.
Khương Từ lo lắng hỏi: Ăn bên ngoài có an toàn không?
Thẩm Thính Nam: Có tôi ở đây cô còn sợ gì nữa.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thành: Em gái không dễ dỗ nhỉ? Năm năm rồi mới thêm được cái Wechat, thất lễ thất lễ.
Thẩm Thính Nam:...
============
Sáng hôm sau, Khương Từ thức dậy lúc bảy giờ, thay xong quần áo từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Thẩm Thính Nam cũng đã thức dậy, anh lười biếng dựa vào sô pha, cụp mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh nâng mắt nhìn cô, giọng nói của người đàn ông buổi sáng hơi khàn khàn, không hiểu sao có chút quyến rũ, “Tỉnh rồi?”
Khương Từ gật đầu, hỏi: “Anh dậy lúc nào thế? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Vẫn ổn, chỉ là có phải miệng cô từng khai quang không, hình như thật sự sái cổ rồi.”
Lúc này phần gáy của anh vô cùng cứng, động đậy một chút liền đau.
Khương Từ nghe vậy lập tức có chút tự trách, cô vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Thính Nam, quỳ một gối trên sô pha, đưa tay xoa phần gáy của anh, nói: “Tối qua tôi đã nói anh ngủ như thế rất dễ bị sái cổ mà anh không tin.”
Khi còn bé cô thường giúp bà nội xoa bóp, dùng ngón tay sờ vào chỗ gân sau gáy của Thẩm Thính Nam, ấn nhẹ vào đó, hỏi: “Là chỗ này sao?”
Khương Từ không biết phần gáy của Thẩm Thính Nam rất nhạy cảm, lúc ngón tay cô chạm vào, yết hầu Thẩm Thính Nam có chút ngứa, anh kéo tay Khương Từ xuống, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy, thấp giọng nói: “Đừng chạm vào.”
Khương Từ sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng kịp.
Ngón tay cô nóng lên, lỗ tai cũng có chút đỏ, khẽ “à” một tiếng rất nhẹ, sau đó nói: “Đối diện tiểu khu của tôi có một tiệm xoa bóp bởi người mù, lúc trước bà nội tôi ngủ bị sái cổ đến đó ấn một tiếng liền hết đau, chút nữa tôi có thể dẫn anh đi.”
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn Khương Từ, thấy cô mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nhất thời anh không nhịn được cười, nói: “Không nghiêm trọng như vậy, nghỉ ngơi một lúc liền tốt.”
Khương Từ “à” một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu, quay đầu nói với Thẩm Thính Nam: “Bên ngoài bây giờ vẫn chưa hoàn toàn sáng đâu, bữa sáng anh muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?”
Thẩm Thính Nam nói: “Ở nhà ăn đi, tình hình của cô bây giờ cũng đừng chạy loạn khắp nơi.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói vậy liền có chút lo lắng, rất nghiêm túc hỏi anh: “Anh cảm thấy Nghiêm Hổ sẽ tìm tôi gây rắc rối sao?”
Thẩm Thính Nam vừa cài khuy măng sét vừa ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Lúc lo chuyện bao đồng sao không nghĩ đến hậu quả?”
Khương Từ nghe vậy, không tự giác nói: “Chuyện này sao có thể coi là lo chuyện bao đồng chứ? Tối hôm đó không phải anh không thấy, Lưu Phương vốn đã đi đứng không tiện, suốt ngày đều bị người đàn ông đó đánh, khắp người không còn chỗ nào tốt cả, còn có Hiểu Vân và Hiểu Hải, hai em ấy còn nhỏ như vậy, ngày nào cũng sống trong sự sợ hãi, anh có biết cảm giác đó thế nào không?”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên nghĩ đến anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, sao biết được một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh bạo lực gia đình, chỉ cần nghe một chút động tĩnh trong nhà đều sợ đến run lên.
Cô nhìn anh, nói: ‘Nói với anh anh cũng không hiểu.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, dường như có thể thấy được cô lúc nhỏ xuyên qua đôi mắt cô, anh nhìn cô thật lâu rồi nói: “Sau cô biết tôi không hiểu? Tôi chưa từng trải qua không có nghĩa là tôi không có khả năng đồng cảm.”
Khương Từ nghe vậy có chút sửng sốt.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam một lúc, sau đó nói: “Dù sao việc này nếu tôi không biết thì không sao, nhưng đã biết rồi thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp bọn họ.”
Thẩm Thính Nam gật đầu, nhìn cô, nói: “Tôi biết. Tôi không phản đối cô, tôi chỉ hi vọng lúc cô giúp người khác thì phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình đầu tiên.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua thật lâu, cô khẽ mím môi dưới, nói: “Tôi đi làm bữa sáng.”
Cô quay người đi đến phòng bếp, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch của mình, cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng để nhắc nhở bản thân phải luôn tỉnh táo.
Sau khi đơn giản ăn bánh mì nướng và sữa ở nhà, Thẩm Thính Nam lái xe đưa Khương Từ đến văn phòng.
Trên đường đến công ty, Khương Từ gọi điện thoại cho Lưu Phương nhắc nhở cô ấy, hôm nay Nghiêm Hổ sẽ được thả, bảo cô ấy và hai đứa trẻ ở trong khách sạn đừng ra ngoài.
Lưu Phương ở đầu bên kia vừa nghe tới tên Nghiêm Hổ liền sợ hãi, liên tục gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Khương Từ nói: “Có chuyện gì nhất định phải liên hệ với tôi ngay, hoặc là gọi điện báo cảnh sát.”
“Được.”
“Ừm, vậy tôi cúp trước đây.”
Cúp điện thoại, Khương Từ theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu một chút, Thẩm Thính Nam vừa lái xe vừa nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, còn có tâm trạng đùa với cô, nói: “Bản thân mình còn khó đảm bảo, vẫn còn tâm tư quan tâm người khác à.”
Khương Từ nghiêng đầu liếc anh một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím môi không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Yên tâm đi, không ai đi theo chúng ta đâu, cô đừng lo lắng quá.”
Khương Từ theo bản năng nắm lấy túi xách, mạnh miệng nói: “Tôi không lo lắng.”
Thẩm Thính Nam cười cười, không vạch trần cô.
Đến dưới lầu văn phòng, Khương Từ ngồi trong xe lề mà lề mề mở dây an toàn, một lúc lâu vẫn chưa xuống xe.
Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy thì cười nhẹ một tiếng, rút chìa khóa xe nói: “Đi, tôi đưa cô lên.”
Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam muốn đưa cô lên, lập tức không còn lo lắng nữa, cô xuống xe, nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười trêu chọc.
Khương Từ có chút ngượng ngùng mím môi, nhìn anh, “Sao?”
Thẩm Thính Nam cười cô, “Tôi còn tưởng cô thật sự không sợ trời không sợ đất chứ.”
Khương Từ liếc anh một cái, không muốn để ý đến anh nữa.
Thẩm Thính Nam cũng không đùa cô, giơ tay để cô đi lên phía trước, nói chuyện chính, “Buổi sáng cô cứ ngoan ngoãn ở trong văn phòng, đừng tự mình ra ngoài, có chuyện gì nhất định phải gọi ngay cho tôi.”
Khương Từ rất nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Đi vào thang máy, Thẩm Thính Nam đút hai tay vào túi quần, cụp mắt suy nghĩ nghiêm túc.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, tò mò hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Thính Nam nâng mắt nhìn cô một cái, im lặng mấy giây rồi nói: “Không có gì.”
Lúc Thẩm Thính Nam đưa Khương Từ đến văn phòng, đồng nghiệp trong văn phòng đều có mặt, Lưu Yến còn đang vừa pha cà phê ở sảnh bên ngoài, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ, đang định gọi cô thì bất ngờ nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở phía sau.
Anh ấy mở to mắt, xác định đúng là Thẩm Thính Nam thì vội vàng đi tới, vươn tay muốn bắt tay với anh, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, “Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây thế?”
Thẩm Thính Nam nhìn xuống bàn tay đang vươn ra của Lưu Yến, miễn cưỡng bắt tay với anh ấy một cái rồi nói: “Phiền anh giúp tôi để ý Khương Từ một chút, cô ấy đang gặp chút nguy hiểm, đừng để cô ấy đi một mình.”
Lưu Yến không khỏi sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Khương Từ.
Khương Từ chạy tới bàn làm việc của mình, cô đứng bên cạnh bàn, đang lấy máy tính ra. Cô đương nhiên nghe thấy lời Thẩm Thính Nam nói, không biết sao cô lại có chút ngượng ngùng, cũng có chút không dám nhìn về phía anh.
Lưu Yến sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Tiểu Từ gặp chuyện gì nguy hiểm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Thính Nam lướt qua Lưu Yến nhìn Khương Từ một chút, nói: “Anh tự hỏi cô ấy, tôi còn có việc đi trước.”
Anh nói xong liền quay người rời đi trước.
Thẩm Thính Nam vừa đi, Lưu Yến vội vàng đóng cửa lại, đi tới chỗ Khương Từ, hỏi: “Chuyện gì thế Tiểu Từ? Cô đắc tội với ai sao?”
Khương Từ thở dài, ngồi xuống nói: “Chính là Nghiêm Hổ đó đó.”
Cô nói cho Lưu Yến chuyện trong lúc tết, Lưu Yến nghe xong nhịn không được nói: “Cô xem đi, lúc trước tôi đã nói cô đừng có quan tâm chuyện này, cô nhất định muốn quản, bây giờ thì tốt rồi, chọc phải cái loại hoang tưởng đó, có trời mới biết hắn ta sẽ trả thù cô thế nào.”
Khương Từ nhìn Lưu Yến, nói: “Cho nên có thời gian thì anh đến toà án nhìn một chút, xem vụ án của Lưu Phương khi nào bắt đầu, chỉ cần lấy được phán quyết ly hôn và quyền nuôi con, anh ta sẽ không dám dây dưa nữa, nếu anh ta dám làm gì Lưu Phương vào thời điểm đó, thì chính là án hình sự.”
Lưu Yến nói: “Tôi thật sự bị cô làm tức chết rồi, lúc trước tôi kêu cô xem thử vụ án ly hôn của giám đốc Triệu kia thì cô kiêu căng tự mãn ngay cả tài liệu cũng không chịu làm giúp tôi, còn mấy vụ trợ cấp pháp lý không có tiền thì lại rất quan tâm.”
Khương Từ vừa mở máy tính vừa nói: “Bản thân giám đốc Triệu hoàn toàn có lỗi, ông ta còn muốn để nhà gái ra khỏi nhà mà không được lấy thứ gì, còn muốn giành quyền nuôi con, tôi không làm.”
Lưu Yến nói: “Cô còn quá trẻ, quá lý tưởng hóa, không biết đồng tiền đắt đỏ thế nào, chúng ta làm luật sư, chỉ cần không giẫm vào ranh giới, không vi phạm các nguyên tắc cơ bản, không làm việc trái với lương tâm, thì tiêu chuẩn đạo đức không cần quá cao.”
Khương Từ nói: “Tôi không làm được.”
“Cô…”
“Được rồi, anh đừng nói chuyện với tôi nữa.” Khương Từ không muốn nghe, có chút nổi giận.
Lưu Yến biết mình không thể nói lại Khương Từ, thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, chiều nay tôi sẽ đến tòa án xem xét vụ án của Lưu Phương, cô ở trong phòng làm việc, đừng chạy lung tung một mình, nếu như cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không giải thích được với tổng giám đốc Thẩm.”
Nói xong anh ấy định vào văn phòng, nhưng vừa đi tới cửa, anh ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Khương Từ, hỏi: “Không phải, cô nói cô và tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tôi cảm thấy hai người…”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, cắt lời anh ấy, “Anh có thể đừng nói chuyện nữa không, tôi đang viết tài liệu.”
Lưu Yến gãi gãi đầu, “Được thôi, cô làm việc đi.”
Chừng mười giờ sáng, hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đến trước cửa văn phòng.
Trương Trì là người đầu tiên chú ý, anh ấy đi tới cửa nhìn một chút, hỏi: “Mấy người là ai thế? Đứng trước cửa văn phòng bọn tôi làm gì?”
Khương Từ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông đó gật đầu với Trương Trì, nói: “Là tổng giám đốc Thẩm bảo chúng tôi đến bảo vệ sự an toàn của cô Khương.”
Khương Từ nghe vậy thì mở to mắt, cô đặt tài liệu trong tay xuống, đi tới cửa, nghi ngờ nhìn hai người ở cửa, “Thẩm Thính Nam bảo hai người tới?”
Hai người vô cùng cung kính gật đầu với cô, một người trong đó trả lời: “Đúng vậy cô Khương, tổng giám đốc Thẩm không yên tâm, vậy nên lúc anh ấy không có ở đây, hai chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ an toàn cho cô.”
Khương Từ: “...”
Cuối cùng Khương Từ cũng biết lúc nãy trong tháng máy Thẩm Thính Nam đang suy nghĩ chuyện gì, cô trở lại chỗ ngồi, không thể không gửi một tin nhắn cho Thẩm Thính Nam: “Có phải anh hơi làm quá rồi không? Hai vệ sĩ anh phái tới hiện giờ đang đứng ở cửa phòng làm việc của tôi, bên cạnh văn phòng của bọn tôi còn có người khác đó, người ta vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen thì bị hù chết mất.”
Một lát sau Thẩm Thính Nam trả lời cô: “Với hoàn cảnh của văn phòng cô, là người ai cũng có thể đi lên, tôi thật sự không yên tâm.”
Khương Từ nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của Thẩm Thính Nam một lúc, đang chuẩn bị để điện thoại xuống thì Thẩm Thính Nam lại gửi một tin nhắn tới: Lên Wechat.
Nhìn tin nhắn, Khương Từ không khỏi sửng sốt.
Sau đó thoát khỏi giao diện nhắn tin, mở WeChat.
Có thêm lời mời kết bạn mới, cô bấm mở, ảnh đại diện là ảnh màu đen, cái tên đơn giản đến mức chỉ có một cái họ: SHEN.
Vào đêm giao thừa, Thẩm Thính Nam đã thêm bạn với cô một lần, đây là lần thứ hai.
Lúc này nếu Khương Từ còn từ chối nữa thì cô lo lắng mình sẽ làm anh tức chết, do dự một chút, cuối cùng vẫn phải nhấn đồng ý thêm bạn.
Chờ một lúc, Thẩm Thính Nam gửi tới một tin nhắn Wechat: “Mấy giờ tan làm?”
Khương Từ trả lời: Khoảng sáu giờ.
Thẩm Thính Nam: Năm giờ rưỡi tôi đến đón cô, nghĩ xem buổi tối nên ăn gì.
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó hỏi: “Ăn ở ngoài sao? Thẩm Thính Nam: Ừm.
Khương Từ lo lắng hỏi: Ăn bên ngoài có an toàn không?
Thẩm Thính Nam: Có tôi ở đây cô còn sợ gì nữa.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thành: Em gái không dễ dỗ nhỉ? Năm năm rồi mới thêm được cái Wechat, thất lễ thất lễ.
Thẩm Thính Nam:...
Danh sách chương