Chương 673: Nguyên nhân phản bội

 Tạ Kiến An đột nhiên bật cười khi nghe lời này của La Văn. 

 “Hahaha…” 

 Tiếng cười khá phô trương vang lên trong căn phòng tăm tối này có vẻ hơi đáng sợ. 

 La Văn khẽ nhíu mày nhìn Tạ Kiến An, anh ta cảm nhận được sự tự tin từ ông ta, dường như Tạ Kiến An thật sự tự tin rằng mình có thể thành công lật đổ Trương Thiên Sơn. 

 Lúc này, Tạ Kiến An đột nhiên ngừng cười, nhìn La Văn với vẻ mặt hơi dữ tợn rồi nói: “Đúng thế, Trương Thiên Sơn có ân với rất nhiều người các cậu, nhưng cậu sẽ không thật sự cho rằng đứng trước những lợi ích to lớn, đám người đó vẫn kiên quyết đi theo Trương Thiên Sơn chứ? Nhất là khi Trương Thiên Sơn chết, cậu cảm thấy họ vẫn sẽ đi theo ông ta sao?” 

 La Văn nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, anh ta không ngờ Tạ Kiến An lại muốn hại chết Trương Thiên Sơn. 

 Đúng là những người này đều rất tin tưởng Trương Thiên Sơn, nhưng nếu ông ấy chết mà Tạ Kiến An lại có thể cho họ những món lợi khổng lồ, thì bọn họ vẫn có thể vững vàng không bị dao động sao? 

 Hiển nhiên La Văn cảm thấy vào thời điểm đó, bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Tạ Kiến An. 

 Mà trước giờ Trương Thiên Sơn đều theo tôn chỉ: Đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ. 

 Đối với Tạ Kiến An, Trương Thiên Sơn lựa chọn tin tưởng ông ta, vì vậy cũng chưa bao giờ nghi ngờ. 

 Mà trong tay Tạ Kiến An cũng có rất nhiều cao thủ, bình thường cũng có thể nắm được hành tung của Trương Thiên Sơn bất cứ lúc nào. 

 Hơn nữa Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng còn Tạ Kiến An ở trong tối, nếu Tạ Kiến An ra tay với Trương Thiên Sơn sau khi đã lên hế hoạch kỹ lưỡng thì dù bình thường bên cạnh Trương Thiên Sơn có vài cao thủ cực kỳ lợi hại đi theo bảo vệ, La Văn cảm thấy Tạ Kiến An vẫn rất có khả năng thành công. 

 Tạ Kiến An thấy La Văn thay đổi sắc mặt thì cười bảo: “Hơn nữa, không phải tất cả thuộc hạ của Trương Thiên Sơn đều cực kỳ trung thành với ông ta, có một số người không như thế. Mà những người cực kỳ trung thành với Trương Thiên Sơn, một là đã bị Uông Nghĩa dẫn theo đi xử lý những chuyện ở phía Bắc, hai là đã bị tôi sắp xếp đến thành phố Đông Hải rồi. Bây giờ, những cao thủ có thân thủ lợi hại còn lại bên cạnh Trương Thiên Sơn cũng không còn mấy ai, nhân thủ và cao thủ tâm phúc của tôi cũng tầm đó. Lại thêm tôi ở trong tối, Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng, cậu cảm thấy tôi có bao nhiêu phần trăm thành công?” 

 La Văn không cần nghĩ cũng biết Tạ Kiến An gần như có thể thành công 100% trong tình huống này. 

 Nếu là bình thường, chắc chắn Trương Thiên Sơn sẽ không sợ Tạ Kiến An, dù ông ta tạo phản cũng không thành công, ngược lại còn bị Trương Thiên Sơn điên cuồng trả thù. 

 Nhưng với tình hình bây giờ thì lại khác. 

 Trương Thiên Sơn vốn rất tin tưởng Tạ Kiến An, vậy nên không hề đề phòng ông ta. 

 Mà bây giờ hầu hết các cao thủ dưới trướng Trương Thiên Sơn đều không ở bên cạnh, vì vậy điều này cũng mang lại cho Tạ Kiến An một cơ hội rất lớn. 

 Cơ bản là do Trương Thiên Sơn quá tin tưởng Tạ Kiến An, không chút đề phòng nên mới cho ông ta cơ hội. 

 Vẻ mặt La Văn có chút phẫn nộ, anh ta trừng mắt nhìn Tạ Kiến An rồi lạnh giọng nói: “Đại bàng núi tin tưởng ông như vậy, cũng có ơn cứu mạng ông mà bây giờ ông trả ơn ông ấy thế này sao?” 

 La Văn không thể ngờ Tạ Kiến An lại phản bội Trương Thiên Sơn. 

 Anh ta biết Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, từ khi họ còn rất nhỏ đã được ông ấy cứu, sau đó dẫn họ đến đây một tay nuôi dưỡng, đào tạo. 

 Cũng chính vì vậy nên Trương Thiên Sơn mới tin tưởng hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình như thế. 

 “Đúng vậy, Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng tôi, nhưng những năm qua anh em chúng tôi cũng đã đi theo làm trâu làm ngựa cho ông ta, đã làm không biết bao nhiêu việc lớn nhỏ, lập được bao nhiêu thành tích, cũng đã đủ báo ơn ông ta rồi. Nhưng bây giờ ông ta lại đối xử với anh em chúng tôi thế nào? Chúng tôi có năng lực, cũng đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, thế mà ông ta lại định đưa Uông Nghĩa trở thành đại bàng núi tiếp theo? Anh em chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn từ khi nào? Uông Nghĩa đi theo từ khi nào?”, vẻ mặt Tạ Kiến An vặn vẹo, ông ta gầm lên dữ tợn. 

 La Văn sửng sốt, lúc này mới hiểu lý do Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình phản bội. 

 Theo lý mà nói, đúng là Trương Thiên Sơn sẽ đưa Tạ Kiến An hoặc Tạ Kiến Bình làm đại bàng núi tiếp theo, giao toàn bộ thế lực trong tay cho hai anh em họ quản lý. 

 Dù sao Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình cũng được Trương Thiên Sơn dẫn về huấn luyện từ nhỏ, nói đúng ra thì thậm chí có thể coi Trương Thiên Sơn là ba nuôi của hai anh em họ. 

 Mà Trương Thiên Sơn không có con, anh em họ Tạ lại rất có năng lực, Trương Thiên Sơn giao toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông cho họ quản lý cũng là chuyện bình thường. 

 Vốn dĩ là như vậy, Trương Thiên Sơn cũng đã có dự định này. 

 Nhưng kể từ lần trước, khi Lâm Hàn từ Hoa Đông tới đây, mọi chuyện đã dần thay đổi. 

 Ngay cả La Văn cũng phát hiện, Trương Thiên Sơn dần trở nên coi trọng Uông Nghĩa hơn, giao những việc quan trọng hơn cho Uông Nghĩa lo liệu. 

 Rõ ràng là Trương Thiên Sơn đang dần coi trọng Uông Nghĩa hơn, muốn giao toàn bộ thế lực ở vùng Bắc Đông cho Uông Nghĩa xử lý. 

 Mà cụ thể tại sao Trương Thiên Sơn lựa chọn như thế thì La Văn cũng không hiểu lắm. 

 Ngoài ra, mặc dù Uông Nghĩa còn khá trẻ nhưng thiên phú và năng lực không hề thua kém hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình. Vả lại, anh ta còn có khả năng thích ứng với thời đại mới, cũng thích hợp với vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này hơn. 

 La Văn thở dài nhìn Tạ Kiến An rồi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng nhìn ra được đại bàng núi Trương Thiên Sơn coi trọng Uông Nghĩa hơn, quả thật có chút không công bằng với hai anh em ông. Dù sao trước đây ông ấy vẫn luôn dự định chọn một trong hai anh em ông, nhưng tôi tin ông ấy làm vậy cũng có lý do riêng của mình. Nếu ông không phục thì có thể đến tìm đại bàng núi Trương Thiên Sơn nói chuyện, làm rõ lý do vì sao. Ông ấy cũng chưa quyết định chọn Uông Nghĩa, chỉ mới coi trọng hơn thôi, điều đó có nghĩa là hai anh em ông vẫn có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông sau này”. 

 “Đủ rồi!” 

 Tạ Kiến An lạnh lùng xua tay bảo: “Tại sao tôi phải đi hỏi Trương Thiên Sơn, tại sao phải cầu xin ông ta truyền lại thế lực vùng Bắc Đông cho tôi? Bây giờ tôi đã có năng lực, tự tôi có thể chiếm lấy vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này, không cần ông ta phải bố thí. Thực lực của tôi mạnh hơn, tôi có thể tự chiếm lấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện