Editor: Mù Tạt
——–
“Chú ong nhỏ siêng năng.” Hoắc Cẩm Đường nói với Vu Thần An, “Nghỉ ngơi một lát đi, làm như anh ngược đãi em không bằng ấy.”
Vu Thần An lại đi tắm, hơn nữa cậu còn lấy ga trải giường dự phòng ra, thay xong thì ném vào máy giặt.

Mà Hoắc Cẩm Đường chỉ làm một việc, đó là nằm.

Bây giờ ngay cả nằm hắn cũng không nằm nổi, Vu Thần An mang một chậu nước nóng và khăn mặt lại đây.

Hoắc Cẩm Đường không quá hưởng thụ loại đãi ngộ như địa chủ phong kiến này, bắt lấy tay của Vu Thần An, ném chăn qua một bên, hắn kéo Vu Thần An xuống giường, Vu Thần An đè vào cánh tay hắn, có lẽ hơi đau nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm.
“Em không thể nằm xuống như búp bê vải à?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Yếu đuối một chút, hửm?”
Khoảng cách quá gần, Vu Thần An không khỏi chớp chớp mắt: “Nhưng anh mệt hơn.”
Cậu nghĩ Hoắc Cẩm Đường đã đi một quãng đường xa như vậy để đến đây nên đương nhiên sẽ ‘cực nhọc’ hơn một chút.

Cuồng sạch sẽ là một chuyện, nhưng Vu Thần An vẫn không nhịn được mà kề sát vào Hoắc Cẩm Đường, trên người Hoắc Cẩm Đường có mùi hương rất dễ chịu, so với rượu Whisky, Vodka hay Sherry lại càng dễ dàng khiến người ta ngây ngất hơn.
“Quay xong bộ phim này em sẽ đi.” Bọn họ hôn môi, Hoắc Cẩm Đường cúi xuống cắn cổ Vu Thần An, nghe thấy Vu Thần An nói, “Em muốn đi Anh.”
Hoắc Cẩm Đường ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em muốn quay lại?”
“Đúng vậy ó.” Vu Thần An thở dài, “Không quay lại cũng không được.”
Hiếm thấy khi ánh mắt Hoắc Cẩm Đường hiện lên vẻ mê man, hắn không lên tiếng, thật lâu sau, mãi đến khi Vu Thần An nhận ra có gì đó không ổn, hắn mới nói: “Muốn đi thì cứ đi, nhớ trở về.”
Cái tên Vu Thần An này thật sự không nhận ra điều gì, lúc này Hoắc Cẩm Đường mới phát giác hình xăm bị Vu Thần An đè có chút đau, liền ngồi dậy vò tóc Vu Thần An: “Nếu em quên trở về, anh sẽ đến Anh tìm em, tìm không thấy sẽ thuê trinh sát lần theo em.”
“Sao có thể.” Vu Thần An cảm thấy Hoắc Cẩm Đường nói chuyện cứ là lạ, “Chúng ta có thể gọi video mỗi ngày mà, chờ xử lí xong visa là em có thể về òi.”
“Visa?” Hoắc Cẩm Đường nói.
Nếu nói ra chắc sẽ lại bị Hoắc Cẩm Đường mắng ngu ngốc, Vu Thần An gượng gạo: “Em đã đổi công ty một thời gian trước, visa lao động đã sắp hết hạn rồi mà em cũng không biết.

Quay xong bộ phim này thì cũng gần đến kì nên em phải về Anh, chờ xin visa lần nữa.”

Cậu nói xong thì ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Hoắc Cẩm Đường đang cười.
“Ngu ngốc.” Hoắc Cẩm Đường nói.
“Lần sau em sẽ không quên đâu.” Vu Thần An cũng không muốn đi, nhưng cậu không thể làm trái pháp luật được.
“Không phải nói em.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh nói chính mình.”
Vu Thần An lại càng khó hiểu.
“Oscar Wilde từng nói, trên đời này có hai loại bi kịch, không chiếm được và đã chiếm được.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Có lẽ người này chỉ đang chơi chữ mà thôi, nhưng anh có thể hiểu được hàm ý của ông ấy.”
Vu Thần An cảm thấy hiện tại không phải là thời cơ tốt để nghiên cứu về Oscar Wilde.

Bọn họ dựa vào nhau gần như vậy, còn nghe được tiếng hít thở của nhau rõ rành rành, mà cậu vẫn không thấu được tâm tư của Hoắc Cẩm Đường, chỉ có thể như một con thú, trút bỏ dục vọng và tình cảm của mình theo bản năng.
“Đợt trước em đến sân bay.” Vu Thần An nói, “Tống Tranh sỉ vả anh, nói anh bày mặt người chết cả ngày, lại còn luôn mắng chửi người ta.”
“Đúng là chởi bới.” Hoắc Cẩm Đường bắt đầu ‘làm’ lần nữa, vén tóc mái trước trán Vu Thần An, hôn lên mắt cậu, “Có lẽ anh chỉ tốt tính với một người thôi.”
“Em đến Anh cũng sẽ tập xe thật tốt.” Đột nhiên Vu Thần An hứa hẹn, “Trở về là có thể thi đậu môn hai, đậu môn ba, đậu môn bốn, lấy bằng lái xe và đưa anh đi hóng gió.

Nhưng mà anh…..”
Ánh mắt Vu Thần An rất sáng, cậu chăm chú nhìn Hoắc Cẩm Đường, “Anh tiếp tục bày mặt người chết, không được cười với người khác.”
Thật sự là một yêu cầu đặc biệt vô lý, Hoắc Cẩm Đường quyết định đáp ứng cậu.

Ngày mai Hoắc Cẩm Đường sẽ rời đi, trước khi đi còn nói với Vu Thần An, “Gần đây anh nhìn trúng một con xe mới, chờ em lấy được bằng lái sẽ khui luôn.”
Tuy rằng không biết phải chờ đến bao giờ.
“Không gian bên trong của chiếc xe đó khá rộng, nên sẽ thích hợp để làm những việc khác.” Hoắc Cẩm Đường dán bên tai Vu Thần An nói ra ‘việc khác’ kia, mặt Vu Thần An trở nên ửng đỏ, nhưng mà cậu không dám đâu.
Ban đầu cậu là một người chẳng có mục tiêu gì cả, chỉ cảm thấy cứ nhàn rỗi mãi thì rất không có thể diện, người ta hỏi cậu tại sao lại gia nhập giới giải trí, ‘bởi vì lúc trước Hoắc Cẩm Đường bảo coi như giúp cậu tìm công việc’, cậu cũng nói với người ta như thế, kết quả là bọn họ đều bật cười.
Hiện tại có khác nhau chỗ nào đâu? Vu Thần An không thể nói vì sao lại vậy.

Hoắc Cẩm Đường chưa từng tỏ ý bất cứ yêu cầu nào với cậu, nhưng dường như bản thân Hoắc Cẩm Đường đã trở thành động lực để biến Vu Thần An thành một anh chàng thích khoe mẽ, muốn cho Hoắc Cẩm Đường thấy rằng người hắn yêu là một người có ‘hào quang’.
Điều này cũng chẳng hề dễ dàng, những người khác luôn nhấn mạnh rằng cậu may mắn đến nhường nào, có biết bao người phí thời gian dài đằng đẵng mà cũng không nhận được hồi đáp, mà Vu Thần An lại có thể vụt sáng trong chưa đầy hai năm, còn dẫn đầu một nhóm lớn.
Nhưng nếu muốn đứng ở một vị trí cao hơn, trên đời này sẽ không tồn tại chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy, dù có ai che chở cũng không thể.
Vu Thần An muốn nỗ lực một chút, vì bản thân, vì Hoắc Cẩm Đường.
Editor: “Trên đời chỉ có hai loại bi kịch, một là không có được thứ mình muốn, hai là đã có được thứ mình muốn.” (Oscar Wilde)
— Một là nỗi đau khi không thể chạm tới, hai là nỗi sợ mất đi sau khi có được:(((.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện