Editor: Mù Tạt
——–
Tiểu Lệ rất cố chấp theo đuổi sự nghiệp tống tiền của mình, gã nhanh chóng đến chất vấn Vu Thần An tại sao còn chưa gửi tiền.
“Không thể cho cậu tiền đâu.” Vu Thần An nói, “Đây là vì cậu, cậu không thể giải quyết khó khăn của mình từng bước một sao? Tống tiền sẽ thực sự phải vào tù đấy.”
“Sao cậu xàm nhiều thế nhỉ.” Tiểu Lệ mất kiên nhẫn, “Cậu gửi tiền bí mật chút thì ai mà biết được, nhưng nếu cậu không gửi tiền, người khác sẽ biết cậu là con hoang của Hoắc Kiến Minh, hơn nữa còn có ý đồ chơi gay với con trai ông ta.”
Không phải ‘có ý đồ’, bọn tớ đã thật sự chơi gay rồi, Vu Thần An nghĩ thầm, mà cậu biết nhất định không thể nói điều này với tiểu Lệ, miễn lại gây phiền toái.
Nhưng cậu cũng biết rằng, nếu cậu giao tiền cho tiểu Lệ thì Hoắc Cẩm Đường liền thật sự tống tiểu Lệ vào tù, Vu Thần An còn thấy Hoắc Cẩm Đường có chút chờ mong đối với chuyện này.
Để tiểu Lệ không phải ngồi tù, Vu Thần An nghĩ mình nhất định không thể đưa tiền cho cậu ta.
“Tớ không phải con ngoài giá thú của ông ấy.” Vu Thần An nói, “Đứa trẻ kia tên là Hoắc Đại Hải, cậu không thấy à, có liên quan gì đến tớ đâu.”
“F*ck u, chẳng phải đó là cậu hở, cậu đã đổi tên!” Tiểu Lệ vô cùng phẫn nộ.
“Tớ có thể không thừa nhận mà.” Vu Thần An nói, “Tớ sẽ không cho cậu tiền đâu, tốt nhất đừng bàn chuyện này nữa, tớ sắp phải luyện xe rồi.”
“Thế éo nào mà cậu còn chưa lấy được bằng lái?!” Có vẻ Tiểu Lệ lại càng ức chế, “Cậu đã đi thi từ khi tôi quen cậu!”
Lần này Vu Thần An đã thực sự hạ quyết tâm, tiểu Lệ, người bạn Trung Quốc đầu tiên của Vu Thần An, người sửa lại ngữ pháp lộn xộn của cậu và cười nhạo cậu vì đã bị những bộ phim thần tượng Hồng Kông Đài Loan nhiễm, và còn cho cậu một loạt những ý tưởng tồi tệ, cũng đã lừa tiền cậu.
Có lẽ người khác sẽ trở mặt, nhưng quả thực điều này đối với Vu Thần An có chút khó khăn.
Vu Thần An lại gọi điện cho tiểu Lệ nhiều lần, khuyên tiểu Lệ làm người cần phải dựa vào chính hai bàn tay mình để đi lên, coi như làm giàu cũng được.
Ban đầu tiểu Lệ còn nhận điện thoại của Vu Thần An, còn cò kè mặc cả với cậu, nói nếu cậu không nhảm nhí nữa sẽ giảm cho cậu 20%, mà về sau lại phát hiện cái tên Vu Thần An ngu xuẩn này rất cứng đầu, một lòng muốn khuyên gã cải tà quy chính, còn muốn chia sẻ với gã tin tức thời sự.
Vu Thần An lại hơi khó xử, nói thế nào cũng chẳng thông, cuối cùng thì tiểu Lệ gục trước, kéo số Vu Thần An vào danh sách đen.
Nghĩ rằng cá chết lưới rách, trước khi tung tin đồn thì gã đã nhận được văn kiện từ luật sư của công ty Vu Thần An, cảnh cáo gã nếu lại tung tin đồn thất thiệt sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Gã vốn tưởng kia là văn kiện 300 tệ mua trên Taobao, kết quả lại nhìn thấy chữ kí của luật sư, ngay cả gã cũng thấy quen tai, sau khi tra trên mạng thì sợ chết khiếp, sao gã dám tung tin nữa chứ?! Huống chi gã cũng chẳng có tiền để mua blog tiếp thị.
Mẹ nó, tại saooo!! Tiểu Lệ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng gã là một người kiên trì, đã làm một kẻ lừa đảo thì phải làm đến cùng, sao gã có thể bỏ cuộc khi mới gặp một chút khó khăn như vậy được.
Con đường với Vu Thần An không đi thông, nhưng sẽ luôn còn những người khác quan tâm đến danh tiếng và mặt mũi của mình chứ nhỉ? Chẳng hạn như……
——
Hôm nay Hoắc Kiến Minh rất vui.
Ông vừa khỏi bệnh, cuốn sách ông viết cũng đã được chính thức xuất bản.
Khi con người đạt đến một độ tuổi nhất định, đặc biệt là nam giới, họ sẽ trở thành những ‘nhà giáo dục’ vĩ đại, vội vã tìm người trẻ tuổi để chia sẻ triết lý nhân sinh, mà rất rõ ràng là Hoắc Cẩm Đường sẽ không sẵn lòng ngồi xuống nghe.
Sau khi Hoắc Kiến Minh về hưu thì dứt khoát viết này viết nọ về mấy thập niên phong phú mình đã trải qua, ông viết mà không thể ngừng được, mặc dù về sau biên tập yêu cầu giản lược khá nhiều, nhưng cuối cùng cũng được ấn bản.
Ông vốn là một người thích giao tiếp và không thể ngồi yên dù chỉ một lát, thế nên bây giờ đang tổ chức buổi gặp gỡ và kí tặng độc giả.
Độc giả cũng tới không hề ít, mặc dù khi khi đặt câu hỏi, đại đa số quan tâm đến chuyện trăng hoa của Hoắc Kiến Minh, hoặc là hỏi về mấy chuyện tầm phào giữa ông và các lãnh đạo của doanh nghiệp khác.
Cơ mà đến lúc ký tên, rốt cục Hoắc Kiến Minh cũng gặp được một thanh niên rất ‘tinh tường.’
Thanh niên nói: “Hoắc tiên sinh, tôi rất ngưỡng mộ ngài! Hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài, tôi xúc động lắm! Tôi nghĩ ngài là một doanh nhân đặc biệt vĩ đại, ít ai có thể sánh được với ngài, ngài chính là thần tượng, là ngọn đèn soi sáng con đường chúng tôi! Tôi còn viết cho ngài một lá thư, đây!”
Cậu ấy đưa lá thư tới bằng cả hai tay, quả nhiên là một bức thư rất dày, bên ngoài phong bì được dán rất chặt, Hoắc Kiến Minh mỉm cười định mở ra mà liếc mắt thấy không xé nổi, đánh phải để qua một bên: “Cảm ơn cậu, tôi thấy cậu rất có triển vọng, tương lai vô hạn đấy nhá, mà cậu tên gì?”
“Cứ gọi tôi Đại Lực là được.” Đối phương còn có chút ngại ngùng, “Tôi còn mạo muội để lại số điện thoại trong thư đó.”
Hoắc Kiến Minh vung bút, viết vài dòng trên đầu cuốn sách để khích lệ Đại Lực: “Tôi về sẽ đọc thật cẩn thận.”
Đại Lực hết sức vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Hứa hẹn đọc một lá thư còn có thể khiến người ta thỏa mãn như vậy, thật sự rất khó để Hoắc Kiến Minh không có cảm giác thành tựu.
Thậm chí ông còn muốn lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Cẩm Đường, khoe với hắn ‘mày xem bố già nhà mày nổi tiếng biết bao, còn có người đặc biệt đến đưa thư’.
Nhưng ngẫm lại thì thấy đứng trước mặt Hoắc Cẩm Đường nói sẽ có vẻ xịn sò hơn, Hoắc Kiến Minh cũng thích tự mình lái xe, tự nhận trình lái xe của mình là đỉnh của đỉnh.
Buổi ký tặng kết thúc, ông liền mang bức thư của độc giả kia lên xe, đạp chân ga.
Sau đó tông xe.
——
Cuối cùng lần này Vu Thần An cũng thành công trong việc đỗ xe.
Huấn luyện viên đã sắp khóc, anh ta vốn là người nóng tính, nhưng Vu Thần An là quá đủ để ‘xoa dịu’ đi cái tính ấy, anh ta chỉ muốn nhẹ nhàng cầu xin cậu mau qua môn đi chứ đừng tự hành hạ bản thân nữa, cho dù Vu Thần An có rất nhiều tiền, anh ta cũng chẳng chịu nổi nỗi uất ức này.
Có thể nói, hôm nay Vu Thần An đã tạo được bước đột phá, huấn luyện viên nhất thời kích động, làm ra một quyết định sai lầm.
Anh ta nói: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt, đưa cậu đi lái thử xem sao.”
Con đường bên ngoài trường là nơi mà các học viên thường tập lái, huấn luyện viên nghĩ rằng đã có anh ta ngồi bên cạnh thì chắc chắn Vu Thần An sẽ chẳng thể làm ra chuyện lớn gì.
Quả thật không phải chuyện lớn, chỉ là tông xe.
Dù huấn luyện viên đã nhanh chóng đạp phanh ngay cạnh ghế tài xế nhưng vẫn đụng xước xe người ta.
Vấn đề ở chỗ, xe đối phương là một chiếc Bentley.
Muốn chết.
Ban đầu Vu Thần An còn hoảng hơn anh ta, nhưng khi nhìn thấy chủ xe thì bình tĩnh lại, “Chú Hoắc?”
Hoắc Kiến Minh cũng nhận ra cậu: “Ồ, là nhóc à.”
Nếu là người quen thì cũng chẳng truy cứu nữa.
Hoắc Kiến Minh hỏi ra thì biết Vu Thần An đang tập xe, lập tức có hứng thú, “Để ta dạy nhóc! Không phải khoe đâu cơ mà hồi trẻ ta từng tham gia giải Rally nghiệp dư đấy, học cùng ta thì đảm bảo sẽ đỗ.
Lúc trước Hoắc Cẩm Đường cũng theo ta đi luyện xe, ngay cả nó mà ta cũng dạy rồi, đưa nhóc đi không thành vấn đề!”
Huấn luyện viên không nói gì, vốn là không truy xét chuyện này thì sẽ không hợp luật lệ, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm động đến rơi nước mắt.
Hoắc Kiến Minh nói rõ: “Nhóc luyện xe chăm chỉ ghê, trời sắp tôi rồi mà vẫn học.”
Vu Thần An nói: “Mấy ngày nữa cháu phải đi rồi nên muốn nhanh chóng thi đỗ.”
“Hay là nhóc cứ theo ta về thôi.” Hoắc Kiến Minh nói, “Dù sao dạo này ta cũng rảnh, đưa nhóc đi xung trận vậy.”
Có cơ hội kết thân với Hoắc Kiến Minh, đương nhiên Vu Thần An rất vui vẻ, liền đi theo Hoắc Kiến Minh lên xe.
Hoắc Kiến Minh vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Vu Thần An: “Ta ăn muối còn nhiều hơn nhóc ăn cơm, người trẻ thì vẫn nên nghe lời dạy của mấy lão già.
Như hôm nay ta đi ký sách ấy, còn có một thanh niên viết thư cho ta, nói ngưỡng mộ chú, làm ta ngại ghê gớm.
Cháu xem này, một bức thư dày như vậy.”
Không bao lâu đã đến nhà, Hoắc Kiến Minh cầm thư đi vào, nhịn không được mà dùng sức xé phong bì, Vu Thần An ngoan theo sau, nghe Hoắc Kiến Minh giở lá thư ra bắt đầu đọc: “Chào tiên sinh Hoắc Kiến Minh, tôi rất tiếc phải chia sẻ với ông một tin tức: Đứa con hoang của ông đã chạy về nước để trả thù cho sự bạc tình bạc nghĩa của ông, còn muốn tìm người con kia của ông chơi gay, hiện tại cậu ta đã đổi tên, gọi là Vu Thần An……”.
——–
Tiểu Lệ rất cố chấp theo đuổi sự nghiệp tống tiền của mình, gã nhanh chóng đến chất vấn Vu Thần An tại sao còn chưa gửi tiền.
“Không thể cho cậu tiền đâu.” Vu Thần An nói, “Đây là vì cậu, cậu không thể giải quyết khó khăn của mình từng bước một sao? Tống tiền sẽ thực sự phải vào tù đấy.”
“Sao cậu xàm nhiều thế nhỉ.” Tiểu Lệ mất kiên nhẫn, “Cậu gửi tiền bí mật chút thì ai mà biết được, nhưng nếu cậu không gửi tiền, người khác sẽ biết cậu là con hoang của Hoắc Kiến Minh, hơn nữa còn có ý đồ chơi gay với con trai ông ta.”
Không phải ‘có ý đồ’, bọn tớ đã thật sự chơi gay rồi, Vu Thần An nghĩ thầm, mà cậu biết nhất định không thể nói điều này với tiểu Lệ, miễn lại gây phiền toái.
Nhưng cậu cũng biết rằng, nếu cậu giao tiền cho tiểu Lệ thì Hoắc Cẩm Đường liền thật sự tống tiểu Lệ vào tù, Vu Thần An còn thấy Hoắc Cẩm Đường có chút chờ mong đối với chuyện này.
Để tiểu Lệ không phải ngồi tù, Vu Thần An nghĩ mình nhất định không thể đưa tiền cho cậu ta.
“Tớ không phải con ngoài giá thú của ông ấy.” Vu Thần An nói, “Đứa trẻ kia tên là Hoắc Đại Hải, cậu không thấy à, có liên quan gì đến tớ đâu.”
“F*ck u, chẳng phải đó là cậu hở, cậu đã đổi tên!” Tiểu Lệ vô cùng phẫn nộ.
“Tớ có thể không thừa nhận mà.” Vu Thần An nói, “Tớ sẽ không cho cậu tiền đâu, tốt nhất đừng bàn chuyện này nữa, tớ sắp phải luyện xe rồi.”
“Thế éo nào mà cậu còn chưa lấy được bằng lái?!” Có vẻ Tiểu Lệ lại càng ức chế, “Cậu đã đi thi từ khi tôi quen cậu!”
Lần này Vu Thần An đã thực sự hạ quyết tâm, tiểu Lệ, người bạn Trung Quốc đầu tiên của Vu Thần An, người sửa lại ngữ pháp lộn xộn của cậu và cười nhạo cậu vì đã bị những bộ phim thần tượng Hồng Kông Đài Loan nhiễm, và còn cho cậu một loạt những ý tưởng tồi tệ, cũng đã lừa tiền cậu.
Có lẽ người khác sẽ trở mặt, nhưng quả thực điều này đối với Vu Thần An có chút khó khăn.
Vu Thần An lại gọi điện cho tiểu Lệ nhiều lần, khuyên tiểu Lệ làm người cần phải dựa vào chính hai bàn tay mình để đi lên, coi như làm giàu cũng được.
Ban đầu tiểu Lệ còn nhận điện thoại của Vu Thần An, còn cò kè mặc cả với cậu, nói nếu cậu không nhảm nhí nữa sẽ giảm cho cậu 20%, mà về sau lại phát hiện cái tên Vu Thần An ngu xuẩn này rất cứng đầu, một lòng muốn khuyên gã cải tà quy chính, còn muốn chia sẻ với gã tin tức thời sự.
Vu Thần An lại hơi khó xử, nói thế nào cũng chẳng thông, cuối cùng thì tiểu Lệ gục trước, kéo số Vu Thần An vào danh sách đen.
Nghĩ rằng cá chết lưới rách, trước khi tung tin đồn thì gã đã nhận được văn kiện từ luật sư của công ty Vu Thần An, cảnh cáo gã nếu lại tung tin đồn thất thiệt sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Gã vốn tưởng kia là văn kiện 300 tệ mua trên Taobao, kết quả lại nhìn thấy chữ kí của luật sư, ngay cả gã cũng thấy quen tai, sau khi tra trên mạng thì sợ chết khiếp, sao gã dám tung tin nữa chứ?! Huống chi gã cũng chẳng có tiền để mua blog tiếp thị.
Mẹ nó, tại saooo!! Tiểu Lệ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng gã là một người kiên trì, đã làm một kẻ lừa đảo thì phải làm đến cùng, sao gã có thể bỏ cuộc khi mới gặp một chút khó khăn như vậy được.
Con đường với Vu Thần An không đi thông, nhưng sẽ luôn còn những người khác quan tâm đến danh tiếng và mặt mũi của mình chứ nhỉ? Chẳng hạn như……
——
Hôm nay Hoắc Kiến Minh rất vui.
Ông vừa khỏi bệnh, cuốn sách ông viết cũng đã được chính thức xuất bản.
Khi con người đạt đến một độ tuổi nhất định, đặc biệt là nam giới, họ sẽ trở thành những ‘nhà giáo dục’ vĩ đại, vội vã tìm người trẻ tuổi để chia sẻ triết lý nhân sinh, mà rất rõ ràng là Hoắc Cẩm Đường sẽ không sẵn lòng ngồi xuống nghe.
Sau khi Hoắc Kiến Minh về hưu thì dứt khoát viết này viết nọ về mấy thập niên phong phú mình đã trải qua, ông viết mà không thể ngừng được, mặc dù về sau biên tập yêu cầu giản lược khá nhiều, nhưng cuối cùng cũng được ấn bản.
Ông vốn là một người thích giao tiếp và không thể ngồi yên dù chỉ một lát, thế nên bây giờ đang tổ chức buổi gặp gỡ và kí tặng độc giả.
Độc giả cũng tới không hề ít, mặc dù khi khi đặt câu hỏi, đại đa số quan tâm đến chuyện trăng hoa của Hoắc Kiến Minh, hoặc là hỏi về mấy chuyện tầm phào giữa ông và các lãnh đạo của doanh nghiệp khác.
Cơ mà đến lúc ký tên, rốt cục Hoắc Kiến Minh cũng gặp được một thanh niên rất ‘tinh tường.’
Thanh niên nói: “Hoắc tiên sinh, tôi rất ngưỡng mộ ngài! Hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài, tôi xúc động lắm! Tôi nghĩ ngài là một doanh nhân đặc biệt vĩ đại, ít ai có thể sánh được với ngài, ngài chính là thần tượng, là ngọn đèn soi sáng con đường chúng tôi! Tôi còn viết cho ngài một lá thư, đây!”
Cậu ấy đưa lá thư tới bằng cả hai tay, quả nhiên là một bức thư rất dày, bên ngoài phong bì được dán rất chặt, Hoắc Kiến Minh mỉm cười định mở ra mà liếc mắt thấy không xé nổi, đánh phải để qua một bên: “Cảm ơn cậu, tôi thấy cậu rất có triển vọng, tương lai vô hạn đấy nhá, mà cậu tên gì?”
“Cứ gọi tôi Đại Lực là được.” Đối phương còn có chút ngại ngùng, “Tôi còn mạo muội để lại số điện thoại trong thư đó.”
Hoắc Kiến Minh vung bút, viết vài dòng trên đầu cuốn sách để khích lệ Đại Lực: “Tôi về sẽ đọc thật cẩn thận.”
Đại Lực hết sức vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Hứa hẹn đọc một lá thư còn có thể khiến người ta thỏa mãn như vậy, thật sự rất khó để Hoắc Kiến Minh không có cảm giác thành tựu.
Thậm chí ông còn muốn lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Cẩm Đường, khoe với hắn ‘mày xem bố già nhà mày nổi tiếng biết bao, còn có người đặc biệt đến đưa thư’.
Nhưng ngẫm lại thì thấy đứng trước mặt Hoắc Cẩm Đường nói sẽ có vẻ xịn sò hơn, Hoắc Kiến Minh cũng thích tự mình lái xe, tự nhận trình lái xe của mình là đỉnh của đỉnh.
Buổi ký tặng kết thúc, ông liền mang bức thư của độc giả kia lên xe, đạp chân ga.
Sau đó tông xe.
——
Cuối cùng lần này Vu Thần An cũng thành công trong việc đỗ xe.
Huấn luyện viên đã sắp khóc, anh ta vốn là người nóng tính, nhưng Vu Thần An là quá đủ để ‘xoa dịu’ đi cái tính ấy, anh ta chỉ muốn nhẹ nhàng cầu xin cậu mau qua môn đi chứ đừng tự hành hạ bản thân nữa, cho dù Vu Thần An có rất nhiều tiền, anh ta cũng chẳng chịu nổi nỗi uất ức này.
Có thể nói, hôm nay Vu Thần An đã tạo được bước đột phá, huấn luyện viên nhất thời kích động, làm ra một quyết định sai lầm.
Anh ta nói: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt, đưa cậu đi lái thử xem sao.”
Con đường bên ngoài trường là nơi mà các học viên thường tập lái, huấn luyện viên nghĩ rằng đã có anh ta ngồi bên cạnh thì chắc chắn Vu Thần An sẽ chẳng thể làm ra chuyện lớn gì.
Quả thật không phải chuyện lớn, chỉ là tông xe.
Dù huấn luyện viên đã nhanh chóng đạp phanh ngay cạnh ghế tài xế nhưng vẫn đụng xước xe người ta.
Vấn đề ở chỗ, xe đối phương là một chiếc Bentley.
Muốn chết.
Ban đầu Vu Thần An còn hoảng hơn anh ta, nhưng khi nhìn thấy chủ xe thì bình tĩnh lại, “Chú Hoắc?”
Hoắc Kiến Minh cũng nhận ra cậu: “Ồ, là nhóc à.”
Nếu là người quen thì cũng chẳng truy cứu nữa.
Hoắc Kiến Minh hỏi ra thì biết Vu Thần An đang tập xe, lập tức có hứng thú, “Để ta dạy nhóc! Không phải khoe đâu cơ mà hồi trẻ ta từng tham gia giải Rally nghiệp dư đấy, học cùng ta thì đảm bảo sẽ đỗ.
Lúc trước Hoắc Cẩm Đường cũng theo ta đi luyện xe, ngay cả nó mà ta cũng dạy rồi, đưa nhóc đi không thành vấn đề!”
Huấn luyện viên không nói gì, vốn là không truy xét chuyện này thì sẽ không hợp luật lệ, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm động đến rơi nước mắt.
Hoắc Kiến Minh nói rõ: “Nhóc luyện xe chăm chỉ ghê, trời sắp tôi rồi mà vẫn học.”
Vu Thần An nói: “Mấy ngày nữa cháu phải đi rồi nên muốn nhanh chóng thi đỗ.”
“Hay là nhóc cứ theo ta về thôi.” Hoắc Kiến Minh nói, “Dù sao dạo này ta cũng rảnh, đưa nhóc đi xung trận vậy.”
Có cơ hội kết thân với Hoắc Kiến Minh, đương nhiên Vu Thần An rất vui vẻ, liền đi theo Hoắc Kiến Minh lên xe.
Hoắc Kiến Minh vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Vu Thần An: “Ta ăn muối còn nhiều hơn nhóc ăn cơm, người trẻ thì vẫn nên nghe lời dạy của mấy lão già.
Như hôm nay ta đi ký sách ấy, còn có một thanh niên viết thư cho ta, nói ngưỡng mộ chú, làm ta ngại ghê gớm.
Cháu xem này, một bức thư dày như vậy.”
Không bao lâu đã đến nhà, Hoắc Kiến Minh cầm thư đi vào, nhịn không được mà dùng sức xé phong bì, Vu Thần An ngoan theo sau, nghe Hoắc Kiến Minh giở lá thư ra bắt đầu đọc: “Chào tiên sinh Hoắc Kiến Minh, tôi rất tiếc phải chia sẻ với ông một tin tức: Đứa con hoang của ông đã chạy về nước để trả thù cho sự bạc tình bạc nghĩa của ông, còn muốn tìm người con kia của ông chơi gay, hiện tại cậu ta đã đổi tên, gọi là Vu Thần An……”.
Danh sách chương