Tần Hoan vừa mới đi cũng Thái Trưởng Công chúa được mấy bước thì nụ cười trên mặt lập tức tiêu tán. Trên đời này có người chỉ nhìn vào 1 phần dung mạo của người ta liền có thể vẽ ra được toàn bộ gương mặt một cách sống động sao? Thái Trưởng Công chúa thấy Tần Hoan đang ngây ngốc liền nói, "Hôn sự của tỷ tỷ con chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tần Hoan hoàn hồn rồi nói, "Đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Đại bá mẫu làm việc cực kỳ chu đáo."
Thái Trưởng Công chúa cười gật đầu, "Đến lúc đó ta cũng không đến đây, hôn sự này của tỷ tỷ con chắc hẳn Hầu phủ không làm quá to. Hôm đó ta bảo Nhạc Ngưng đi một chuyến, mang chút lễ vật đến."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Tổ mẫu có lòng rồi..."
Thái Trưởng Công chúa vỗ vỗ tay nàng, "Đây chẳng phải là nể mặt con sao."
Tần Hoan ôm lấy cánh tay Thái Trưởng Công chúa, tựa như đang làm nũng, "Hoan Nhi hiểu rồi, đa tạ tổ mẫu."
Thái Trưởng Công chúa nghe vậy liền nhìn sang Nhạc Ngưng, "Haizz, thấy Hầu phủ làm hôn sự thì ta lại nghĩ đến 2 đứa con, đặc biệt là Nhạc Ngưng, con là một kẻ không hề yên phận..."
Vẻ mặt Nhạc Ngưng khổ sở, "Tổ mẫu, Tần cô nương thành thân là việc của Tần gia, người hà tất phải nghĩ đến trên người con..."
Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan cầu cứu, Tần Hoan lập tức chuyển đề tài đến chuyện vào cung thỉnh an Thái hậu.
Tổ tôn 3 người đi dạo vườn xong, Tần Hoan ở lại dùng cơm trưa cùng với Thái Trưởng Công chúa, đến khi bà đi ngủ trưa rồi nàng mới cáo từ rời khỏi Hầu phủ. Nhưng nàng còn chưa đi đến chính viện thì gã sai vặt bên ngoài đã đến bẩm báo, Ngụy Kỳ Chi đến rồi!
Tần Hoan hơi ngạc nhiên, sao Ngụy Kỳ Chi lại đến đây?
Nàng vừa quay sang nhìn thì thấy trên mặt Nhạc Ngưng không có chút ngạc nhiên nào, hóa ra nàng đã biết từ sớm rồi.
"Chắc là đưa thú y đến! Con ngựa nhỏ mà hắn tặng ta bị bệnh nên ta phái người đến phủ báo cho hắn 1 tiếng, hắn nói sẽ dẫn người đến xem bệnh cho nó..."
Vừa nghe đến đây thì Tần Hoan không vội rời đi, nàng cùng với Nhạc Ngưng tiếp Ngụy Kỳ Chi vào phủ.
Lúc nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi, quả nhiên hắn dẫn theo 1 nam tử trung niên, là một người rất am hiểu khám bệnh cho ngựa.
"Không ngờ Vĩnh Từ Quận chúa cũng ở đây, vị này là Lý sư phụ, giỏi khám bệnh nhất trong thương đội của ta. Ngựa đang ở đâu? Để Lý sư phụ nhìn một cái liền biết chữa trị thế nào..."
Ngụy Kỳ Chi vừa nói vậy xong thì Nhạc Ngưng liền đích thân dẫn hắn đến chuồng ngựa. Tần Hoan thấy trên tay người hầu đi theo Ngụy Kỳ Chi vẫn còn cầm đồ vật liền hỏi, "Ngụy công tử đến đây còn đem theo lễ vật hay sao?"
Ngụy Kỳ Chi cười, "Hôm trước ta đến xem cửa hàng ở thành Nam, vậy mà lại mua được một món đồ từ tiền triều, chính là một thanh kiếm. Nghe đồn nó tên là Thừa Ảnh kiếm, nhưng ta cũng không dám khẳng định vì ta không phải kẻ tập võ. Trong số những người mà ta quen biết thì chỉ có Quận chúa thích hợp dùng thanh kiếm này nhất thôi."
Tần Hoan thoáng ngạc nhiên, Thừa Ảnh kiếm chính là một trong Thập đại danh kiếm. Nghe nói nó được Kiếm thánh Âu Dã Tử tạo thành, nếu so sánh với những thanh danh kiếm khác thì thân của Thừa Ảnh kiếm mỏng manh nho nhã hơn, cực kỳ thích hợp cho nữ tử sử dụng. Một vật như vậy mà lại chỉ cần đi dạo chơi bên trong thành Nam là có thể mua được hay sao?
Đương nhiên Tần Hoan không tin nổi nên lập tức quan sát Ngụy Kỳ Chi, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt đều rơi lên người Nhạc Ngưng, lại mơ hồ mang theo chút mong chờ, có vẻ như hắn rất muốn đạt được sự yêu thích của Nhạc Ngưng.
Tần Hoan chau mày, tên Ngụy Kỳ Chi này lại đang có ý đồ gì vậy?
Nhạc Ngưng cũng không ngờ đây chính là Thừa Ảnh kiếm, nhưng nàng giỏi võ nghệ nên đương nhiên cũng thích những binh khí tốt. Nàng gần như ngay lập tức mở cái hòm người hầu kia ôm ra, bên trong quả nhiên là một thanh kiếm dài toàn thân sáng bóng. Nói là kiếm nhưng thân kiếm này lại cực kỳ mảnh, nhìn vào vỏ là biết rồi. Nhạc Ngưng cầm kiếm lên rồi rút ra, ngay lập tức một ánh sáng lạnh chói mắt lóe lên, Tần Hoan không biết gì về kiếm nhưng chỉ cần nhìn vào ánh sáng này thôi cũng đủ biết đây chính là thượng phẩm.
Đây là một thanh kiếm cực kỳ nho nhã, nếu một người như Yến Trì cầm trong tay thì chắc chắn hắn sẽ khó chịu. Nhưng nữ tử như Nhạc Ngưng cầm vào lại cực kỳ phù hợp, Nhạc Ngưng thuận tay múa múa vài đường, đáy mắt nàng cũng sáng lên. Nàng nhìn thoáng qua Ngụy Kỳ Chi rồi phóng khoáng nói, "Thanh kiếm này chắc hẳn không phải là báo ơn chứ?"
Ngụy Kỳ Chi vuốt vuốt mũi, "Ha ha, Quận chúa cứ nhận lấy đồ là được rồi, Quận chúa muốn nghĩ thế nào thì cứ thoải mái mà nghĩ thôi."
Nếu là cái khác thì có lẽ Nhạc Ngưng còn từ chối, nhưng đây lại là một thanh kiếm, có thể nói là nàng cực kỳ hài lòng. Nhạc Ngưng thật sự thích thanh kiếm này, nên lập tức quyết định, "Được rồi, đồ ta nhận, sau này ngươi và Hầu phủ bọn ta cũng coi như thanh toán xong xuôi rồi!"
Ngụy Kỳ Chi cười to, "Được được được, Quận chúa thích là được rồi."
Tần Hoan đứng bên cạnh nhìn rồi nhíu mày, tên Ngụy Kỳ Chi này rất có vấn đề!"
Đi thẳng đến chuồng ngựa, ngay từ xa đã nghe thấy tiếng hí điên cuồng của con ngựa nhỏ hướng về đây. Đáy mắt Ngụy Kỳ Chi lóe sáng, hắn lập tức bước nhanh về phía trước, con ngựa này tính cách khá mạnh mẽ nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, vừa bước đến gần đã vuốt ve đầu ngựa. Con ngựa nhỏ vốn đang hơi nóng nảy đã lập tức cúi đầu xuống ngoan ngoãn thuận theo. Nhạc Ngưng ở đằng sau chứng kiến màn này thì cực kỳ kinh ngạc.
"Nó thấy ngươi đến lại rất biết nghe lời."
Nhạc Ngưng hơi không phục, con ngựa này đưa đến đây đã 1 tháng rồi, nàng cực kỳ yêu thích nói cho nên chăm sóc cũng rất cẩn thận. Nhưng hiển nhiên con ngựa này lại thân mật với Ngụy Kỳ Chi hơn nàng.
Ngụy Kỳ Chi cười nói, "Nó là do ta đích thân săn về nên đương nhiên là nghe lời ta nói rồi!"
Nói xong hắn lại vỗ vỗ lên đầu ngựa, "Xích Loan, sao ngươi lại không nghe lời Quận chúa như vậy?"
Con ngựa nhỏ thở phì phì mấy cái, dường như Ngụy Kỳ Chi lại nghe hiểu được ý của nó, "Được được được, ta biết rồi, hiện tại khám bệnh cho ngươi luôn, khi nào hết bệnh rồi thì phải ngoan ngoãn một chút mới tốt!"
Ngụy Kỳ Chi nói cực kỳ êm tai, Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhau, cả 2 đều cảm thấy con người Ngụy Kỳ Chi này quá không bình thường, người sao có thể nghe hiểu được tiếng ngựa?
Ngụy Kỳ Chi phất tay, "Mau, đến xem bệnh cho Xích Loan đi."
Sư phụ đi đằng sau lập tức tiến đến, ông ta bày mấy dụng cụ ra kiểm tra răng miệng cho Xích Loan, rất nhanh ông đã tìm ra được nguyên nhân, "Thiếu gia, tiểu nhân quay về viết 2 đơn thuốc mang đến đây, chỉ 2-3 ngày là khỏi thôi."
Ngụy Kỳ Chi vui vẻ, "Tốt lắm tốt lắm, quay về lĩnh thưởng đi, nếu thật sự chỉ 2-3 ngày nữa là khỏi thì lại thưởng thêm nữa."
Ngụy Kỳ Chi ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh, rất có khí chất của thương nhân vạn bạc quấn thắt lưng. Nhạc Ngưng lườm Ngụy Kỳ Chi với vẻ ghét bỏ, "Nó đã thân mật với ngươi như vậy, ngươi lại đến đây rồi thì ở lại huấn luyện thêm với nó đi?"
Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền vui vẻ, hắn mở cửa chuồng rồi kéo Xích Loan ra ngoài, con ngựa nho nhỏ cực kỳ khiến cho người ta yêu mến. Lúc Ngụy Kỳ Chi đối diện với Xích Loan thì vẻ mặt hắn cũng hoàn toàn thân thiết ôn hòa giống như đang đối đãi với bạn bè. Trong lòng Tần Hoan biết hóa ra Ngụy Kỳ Chi yêu ngựa thành si cũng không phải là giả. Ở cách chuồng không xa là một mã trường nhỏ, Ngụy Kỳ Chi kéo Xích Loan đến buộc vào xe ngựa, quả nhiên bắt đầu chơi đùa. Hắn vừa chơi vừa dạy Nhạc Ngưng thuật cưỡi ngựa, quả thật nói đủ mọi chuyện khiến cho Tần Hoan đứng xem mà líu lưỡi, nàng lập tức trừng mắt về phía Nhạc Ngưng!
Nghe những lời nói đĩnh đạc của Ngụy Kỳ Chi, Tần Hoan nhất thời cảm thấy được trên người hắn cứ như đang phát sáng.
Luyện ngựa xong rồi Ngụy Kỳ Chi liền sửa sang lại áo choàng rồi mới đến chính đường bái kiến Thái Trưởng Công chúa và Giang thị.
Lúc ở Cẩm Châu, Ngụy Kỳ Chi bị thương còn không nói, mà chuyện của Tương Nhi đúng thật để lại một vết hằn oan uổng mơ hồ, cũng khiến cho hắn thương tâm. Thời điểm đó hắn cũng không có tinh thần như bây giờ, mặc dù xuất thân của Ngụy Kỳ Chi cũng không phải gia đình có công với nước, nhưng trước mặt Thái Trưởng Công chúa và Giang thị thì hắn nói chuyện cực kỳ tự nhiên, chỉ dăm ba câu thôi cũng có thể chọc cho Thái Trưởng Công chúa cười ha ha. Mặc dù hắn ở lại đay không lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra được Thái Trưởng Công chúa yêu quý hắn, đến khi hắn đi rồi thì bà lại thở dài liên tiếp.
"Đáng tiếc, một người tuổi trẻ tốt như vậy, nếu như ra làm quan thì chưa biết chừng tương lai vẫn còn làm nên nghiệp lớn."
Thái Trưởng Công chúa là Công chúa Hoàng thất, những điều bà nghĩ đến đều bởi nghĩ cho triều đình và dân chúng. Giang thị cười nói, "Con thấy hắn bắt đầu từ thương nhân thì cũng coi như có thành tựu, dựa vào việc hắn có một người dì đang làm Hoàng phi thì chỉ cần hắn muốn cũng sẽ có thể làm quan trong triều được rồi."
Thái Trưởng Công chúa thở dài, "Nói vậy cũng đúng, nhưng dù sao thì địa vị của thương nhân vẫn thấp hơn một chút."
Nhạc Ngưng nghe những câu này thì ngơ ngẩn, Tần Hoan kéo kéo nàng, "Làm sao thế? Đang nghĩ gì?"
Nhạc Ngưng khẽ nói, "Hâm mộ, hâm mộ Ngụy Kỳ Chi... Hắn muốn làm gì thì làm đó... Có lẽ hắn không hề để ý xem người khác cảm thấy địa vị của hắn cao hay thấp. Trên đời này một người không cần thể diện giống như hắn đúng là hiếm có."
Tần Hoan nghe thấy thế liền bật cười, lời này của Nhạc Ngưng chính là đổi một cách khác để khen ngợi Ngụy Kỳ Chi phải không...
Nếu như Ngụy Kỳ Chi thật sự xuất thân từ thương nhân thì thôi, nhưng nhà ngoại của hắn chính là Tống Quốc công phủ, lại có dì ruột làm Hoàng phi. Với điều kiện như vậy nếu như hắn lựa chọn buôn bán với Hoàng thất thì đúng là quá đáng thất vọng, nhưng hắn lại vẫn giữ vững lựa chọn này!
"Dũng khí của Ngụy công tử đúng là khiến cho người ta phải bội phục, hiện tại trên khắp Đại Chu này thì tìm một người có tính cách giống hắn thì quả thực rất khó. Nhưng mỗi người lại có cơ duyên của bản thân, có người mặc dù hoàn toàn không hề tự nguyện ra làm quan, thế nhưng thực tế lại một bước lên trời, nên sau đó người đó đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Tần Hoan biết Nhạc Ngưng đang nghĩ gì, tuổi tác nàng và Nhạc Ngưng bằng nhau, Tần Sương và Tần Triều Vũ đều sắp thành thân, còn 2 người các nàng cũng không thể né tránh mãi được. Trước khi xuất giá thì nói gì cũng rất dễ, nhưng đến khi gả cho người ta rồi thì sự tự do tự tại sẽ lập tức tan vỡ. Nhưng thế gian này, nam tử còn có thể nghị luận bàn bạc với người khác, còn nữ tử thì biết làm thế nào?
Bởi vì sự xuất hiện của Ngụy Kỳ Chi nên Tần Hoan bị chậm trễ, đến lúc nàng về Hầu phủ rồi thời gian cũng đã không còn sớm nữa. Nàng đi đến chính viện gặp Tần Thuật và Hồ thị, nàng vừa về đến viện của mình thì đã thấy Tần Sương ngồi trong phòng mình. Tần Sương thấy Tần Hoan quay về liền nói, "Tối hôm nay ta muốn ngủ chung với muội, ngay cả chăn gối ta cũng đã ôm đến đây rồi..."
Phục Linh che miệng cười trộm, "Tiểu thư, Lục tiểu thư nói luyến tiếc người nên mấy hôm nay đều muốn ngủ cùng người."
Tần Hoan vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy cảm động nên lập tức đồng ý, nàng rửa mặt chải đầu xong liền nằm xuống giường cùng Tần Sương. Tần Sương lại vừa lo lắng vừa hưng phấn, liên tục nói không ngừng về chuyện đại hôn, nói đến mức Tần Hoan đầu óc mê man, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng sớm hôm sau, Tần Hoan còn chưa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xì xào của rất nhiều người nói chuyện bên ngoài.
Hé đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, Tần Hoan gọi một tiếng 'Phục Linh!'. Nàng lập tức nhìn thấy Phục Linh mang vẻ mặt khó xử bước đến, Tần Hoan thấy thế liền biết không ổn rồi nên lập tức tỉnh ngủ, "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Phục Linh nhìn thoáng qua Tần Sương vẫn còn đang ngủ rồi khẽ nói, "Tiểu thư, Tam phu nhân đến rồi!"
Trong giây lát Tần Hoan không phản ứng kịp, phải suy nghĩ một lúc mới ý thức được Tam phu nhân trong lời Tần Hoan nói là ai. Nàng lập tức ngồi dậy, "Tam thúc mẫu đến đây sao?"
Phục Linh gật đầu, "Vâng, trời còn chưa sáng đã đến Hầu phủ rồi, nghe nói vừa rồi đang cãi nhau với Hầu gia và phu nhân."
Tần Hoan chau mày, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết Lâm thị đang cãi vã ầm ĩ chuyện gì với phu thê Tần Thuật...
Tần Hoan nhăn mặt nhìn sang Tần Sương bên cạnh, Tần Sương ngủ hơi sâu, không biết tối qua nàng ta kích động đến lúc nào mới đi ngủ, hiện tại vẫn ngủ ngon lành hơi thở đều đều. Tần Hoan xoa xoa trán, "Đại bá phụ có thể nói rõ ràng là tốt nhất, nếu như không nói rõ thì chỉ sợ Tam thúc mẫu sẽ hiểu lầm Tần Sương..."
Tần Hoan vừa dứt lời thì ngoài cửa viện đã vang lên tiếng ồn ào.
"Tần Sương ở đâu rồi? Bảo nó ra ngoài này đối chất với ta!"
"Sao nó lại có thể cướp đoạt phu quân của tỷ tỷ nó? Lại còn ép buộc tỷ tỷ nó đi làm thiếp cho người ta!"
"Nó là do ta nuôi lớn, sao nó có thể vong ân phụ nghĩa đến như vậy..."
Từng câu từng câu trách cứ vang lên ở cửa viện, đáy mắt Tần Hoan lập tức trở nên sắc bén. Đến lúc này, cuối cùng thì Tần Sương cũng đã bị đánh thức, nàng còn đang ngái ngủ nên ngồi dậy hỏi mông lung, "Sao thế? Ai đang ầm ĩ ở bên ngoài?"
Vẻ mặt Phục Linh khẽ biến, Tần Hoan lại thở dài, nàng vừa kéo Tần Sương dậy vừa trầm giọng nói, "Tam thúc mẫu đến đây rồi, hiện tại chắc hẳn còn đang hiểu lầm tỷ. Chúng ta mau dậy thôi, lát nữa có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được."
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Hồ thị. Bà đang tận tình khuyên bảo, "Tam đệ muội, chuyện này không giống như ngươi nghĩ đâu, sao ngươi lại không nghe lời bọn ta nói chứ? Không ai ép buộc Tần Tương cả, do chính nó tự quyết định mà thôi..."
Lâm thị đi suốt dọc đường đến đây nên cả người vất vả mệt mỏi, bà hoàn toàn không tin lời Hồ thị nói, "Tương Nhi không phải một người không biết nặng nhẹ như vậy, cho dù đối phương có là Thành vương nhưng nó không danh không phận đến đó thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi! Chắc chắn là như thế! Đại tẩu, ngươi bảo Tần Sương ra đây, ta muốn nghe lời Tần Sương nói..."
Lâm thị tức giận đến mức 2 tròng mắt đỏ bừng, bà ra sức đẩy lùi nha đầu đang ngăn cản đằng trước ra.
Bạch Anh dẫn theo mấy người Bán Hạ canh giữ ở ngoài cửa viện, Bán Hạ nói, "Tam phu nhân, hai vị tiểu thư vẫn còn chưa ngủ dậy, người cứ đi vào như vậy thì quá thất lễ. Trước mắt người vẫn nên đến tiền viện nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm thị lườm Bán Hạ một cái cực dữ tợn, "Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi lại dám ở ngoài này ngăn cản?"
Lâm thị thật sự muốn phát điên, Tần Tương là hy vọng duy nhất của bà, bà không cho phép hôn sự của Tần Tương cứ thế xảy ra biến hóa một cách không rõ ràng. Thành vương thì thế nào chứ, Tần Tương không phải được kiệu lớn 8 người nâng đến mà chỉ được đón tiếp bằng chiếc xe ngựa nhỏ của Thành vương mà thôi!
Đây thể hiện cho cái gì thì Lâm thị có nghĩ cũng không dám nghĩ...
Tần Tương được mang từ Cẩm Châu đến Hầu phủ, vì sao Hầu phủ lại không ngăn cản?
Vì sao Hầu phủ trơ mắt nhìn Tần Tương bị Thành vương mang đi?
Bán Hạ bị quát lớn nên không dám nhiều lời thêm 1 chữ nào nữa, Bạch Anh nhướn mày đang định lên tiếng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Tần Hoan và Tần Sương đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt Tần Sương hơi sợ hãi nhưng Tần Hoan lại cực kỳ lạnh lùng.
"Tam thúc mẫu đi đường xa đến đây, nên nghỉ ngơi an dưỡng cho thật tốt. Người tức giận như vậy chỉ sợ lại làm tổn thương đến thân thể."
Hiện tại Tần Hoan đã là Vĩnh Từ Quận chúa, Lâm thị cũng biết điểm này nhưng bà chỉ liếc nhìn Tần Hoan một cái lạnh lùng sau đó liền nhìn sang Tần Sương. Thấy cả 2 người Tần Hoan đều đã ra đây thì Bạch Anh liền không cản trở nữa. Lâm thị đẩy hầu tỳ đang đỡ mình ra rồi bước nhanh đến trước mặt Tần Sương. Hiện tại Tần Sương đẹp hơn so với hồi còn ở Cẩm Châu, xiêm y trên người cũng tinh xảo hơn, tay nàng đeo vòng vàng, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho đại hôn, mà toàn bộ những thứ này vốn dĩ là của Tần Tương!
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tần Sương vốn đã buồn rầu âm ỉ, hiện giờ bị Lâm thị quát hỏi như vậy thì lập tức bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, "Mẫu thân... không phải con, là Ngũ tỷ tỷ tự mình... Là tỷ ấy có tư tình với Thành vương..."
Lâm thị trợn trừng mắt, "Ngươi nói cái gì? Ngươi cũng dám nói xấu Tương Nhi?"
Khóe mắt Lâm thị như muốn nứt ra, bà giơ tay lên định đánh lên mặt Tần Sương nhưng mới vừa vung tay thì đã bị người khác giữ chặt lại.
Người giữ cánh tay của bà chính là Tần Hoan.
Lâm thị trợn tròn mắt nhìn Tần Hoan, "Ngươi, ngươi muốn làm gì..."
Tần Sương vốn dĩ sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, nhưng cái tát trong dự liệu lại không hề giáng xuống. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Hoan đang nắm chặt cánh tay Lâm thị nên lập tức cảm động đến đỏ bừng mắt.
Tần Hoan lạnh lùng nhìn Lâm thị, trước đây ở Cẩm Châu mặc dù vị Tam thúc mẫu này không trực tiếp hãm hại Cửu tiểu thư nhưng cũng hoàn toàn không chìa tay ra giúp đỡ Cửu tiểu thư. Nàng đối với vị Tam thúc mẫu này hoàn toàn không có bao nhiêu thân cận, "Tam thúc mẫu còn chưa làm rõ tình hình đã muốn đánh người rồi, như vậy có chút đạo lý nào hay không? Tần Sương không hề cướp đoạt bất cứ thứ gì của Tần Tương cả, ngược lại Tam thúc mẫu nên đi hỏi một chút xem Tần Tương đã làm ra chuyện tốt đẹp gì!"
Tần Hoan hoàn hồn rồi nói, "Đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Đại bá mẫu làm việc cực kỳ chu đáo."
Thái Trưởng Công chúa cười gật đầu, "Đến lúc đó ta cũng không đến đây, hôn sự này của tỷ tỷ con chắc hẳn Hầu phủ không làm quá to. Hôm đó ta bảo Nhạc Ngưng đi một chuyến, mang chút lễ vật đến."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Tổ mẫu có lòng rồi..."
Thái Trưởng Công chúa vỗ vỗ tay nàng, "Đây chẳng phải là nể mặt con sao."
Tần Hoan ôm lấy cánh tay Thái Trưởng Công chúa, tựa như đang làm nũng, "Hoan Nhi hiểu rồi, đa tạ tổ mẫu."
Thái Trưởng Công chúa nghe vậy liền nhìn sang Nhạc Ngưng, "Haizz, thấy Hầu phủ làm hôn sự thì ta lại nghĩ đến 2 đứa con, đặc biệt là Nhạc Ngưng, con là một kẻ không hề yên phận..."
Vẻ mặt Nhạc Ngưng khổ sở, "Tổ mẫu, Tần cô nương thành thân là việc của Tần gia, người hà tất phải nghĩ đến trên người con..."
Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan cầu cứu, Tần Hoan lập tức chuyển đề tài đến chuyện vào cung thỉnh an Thái hậu.
Tổ tôn 3 người đi dạo vườn xong, Tần Hoan ở lại dùng cơm trưa cùng với Thái Trưởng Công chúa, đến khi bà đi ngủ trưa rồi nàng mới cáo từ rời khỏi Hầu phủ. Nhưng nàng còn chưa đi đến chính viện thì gã sai vặt bên ngoài đã đến bẩm báo, Ngụy Kỳ Chi đến rồi!
Tần Hoan hơi ngạc nhiên, sao Ngụy Kỳ Chi lại đến đây?
Nàng vừa quay sang nhìn thì thấy trên mặt Nhạc Ngưng không có chút ngạc nhiên nào, hóa ra nàng đã biết từ sớm rồi.
"Chắc là đưa thú y đến! Con ngựa nhỏ mà hắn tặng ta bị bệnh nên ta phái người đến phủ báo cho hắn 1 tiếng, hắn nói sẽ dẫn người đến xem bệnh cho nó..."
Vừa nghe đến đây thì Tần Hoan không vội rời đi, nàng cùng với Nhạc Ngưng tiếp Ngụy Kỳ Chi vào phủ.
Lúc nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi, quả nhiên hắn dẫn theo 1 nam tử trung niên, là một người rất am hiểu khám bệnh cho ngựa.
"Không ngờ Vĩnh Từ Quận chúa cũng ở đây, vị này là Lý sư phụ, giỏi khám bệnh nhất trong thương đội của ta. Ngựa đang ở đâu? Để Lý sư phụ nhìn một cái liền biết chữa trị thế nào..."
Ngụy Kỳ Chi vừa nói vậy xong thì Nhạc Ngưng liền đích thân dẫn hắn đến chuồng ngựa. Tần Hoan thấy trên tay người hầu đi theo Ngụy Kỳ Chi vẫn còn cầm đồ vật liền hỏi, "Ngụy công tử đến đây còn đem theo lễ vật hay sao?"
Ngụy Kỳ Chi cười, "Hôm trước ta đến xem cửa hàng ở thành Nam, vậy mà lại mua được một món đồ từ tiền triều, chính là một thanh kiếm. Nghe đồn nó tên là Thừa Ảnh kiếm, nhưng ta cũng không dám khẳng định vì ta không phải kẻ tập võ. Trong số những người mà ta quen biết thì chỉ có Quận chúa thích hợp dùng thanh kiếm này nhất thôi."
Tần Hoan thoáng ngạc nhiên, Thừa Ảnh kiếm chính là một trong Thập đại danh kiếm. Nghe nói nó được Kiếm thánh Âu Dã Tử tạo thành, nếu so sánh với những thanh danh kiếm khác thì thân của Thừa Ảnh kiếm mỏng manh nho nhã hơn, cực kỳ thích hợp cho nữ tử sử dụng. Một vật như vậy mà lại chỉ cần đi dạo chơi bên trong thành Nam là có thể mua được hay sao?
Đương nhiên Tần Hoan không tin nổi nên lập tức quan sát Ngụy Kỳ Chi, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt đều rơi lên người Nhạc Ngưng, lại mơ hồ mang theo chút mong chờ, có vẻ như hắn rất muốn đạt được sự yêu thích của Nhạc Ngưng.
Tần Hoan chau mày, tên Ngụy Kỳ Chi này lại đang có ý đồ gì vậy?
Nhạc Ngưng cũng không ngờ đây chính là Thừa Ảnh kiếm, nhưng nàng giỏi võ nghệ nên đương nhiên cũng thích những binh khí tốt. Nàng gần như ngay lập tức mở cái hòm người hầu kia ôm ra, bên trong quả nhiên là một thanh kiếm dài toàn thân sáng bóng. Nói là kiếm nhưng thân kiếm này lại cực kỳ mảnh, nhìn vào vỏ là biết rồi. Nhạc Ngưng cầm kiếm lên rồi rút ra, ngay lập tức một ánh sáng lạnh chói mắt lóe lên, Tần Hoan không biết gì về kiếm nhưng chỉ cần nhìn vào ánh sáng này thôi cũng đủ biết đây chính là thượng phẩm.
Đây là một thanh kiếm cực kỳ nho nhã, nếu một người như Yến Trì cầm trong tay thì chắc chắn hắn sẽ khó chịu. Nhưng nữ tử như Nhạc Ngưng cầm vào lại cực kỳ phù hợp, Nhạc Ngưng thuận tay múa múa vài đường, đáy mắt nàng cũng sáng lên. Nàng nhìn thoáng qua Ngụy Kỳ Chi rồi phóng khoáng nói, "Thanh kiếm này chắc hẳn không phải là báo ơn chứ?"
Ngụy Kỳ Chi vuốt vuốt mũi, "Ha ha, Quận chúa cứ nhận lấy đồ là được rồi, Quận chúa muốn nghĩ thế nào thì cứ thoải mái mà nghĩ thôi."
Nếu là cái khác thì có lẽ Nhạc Ngưng còn từ chối, nhưng đây lại là một thanh kiếm, có thể nói là nàng cực kỳ hài lòng. Nhạc Ngưng thật sự thích thanh kiếm này, nên lập tức quyết định, "Được rồi, đồ ta nhận, sau này ngươi và Hầu phủ bọn ta cũng coi như thanh toán xong xuôi rồi!"
Ngụy Kỳ Chi cười to, "Được được được, Quận chúa thích là được rồi."
Tần Hoan đứng bên cạnh nhìn rồi nhíu mày, tên Ngụy Kỳ Chi này rất có vấn đề!"
Đi thẳng đến chuồng ngựa, ngay từ xa đã nghe thấy tiếng hí điên cuồng của con ngựa nhỏ hướng về đây. Đáy mắt Ngụy Kỳ Chi lóe sáng, hắn lập tức bước nhanh về phía trước, con ngựa này tính cách khá mạnh mẽ nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, vừa bước đến gần đã vuốt ve đầu ngựa. Con ngựa nhỏ vốn đang hơi nóng nảy đã lập tức cúi đầu xuống ngoan ngoãn thuận theo. Nhạc Ngưng ở đằng sau chứng kiến màn này thì cực kỳ kinh ngạc.
"Nó thấy ngươi đến lại rất biết nghe lời."
Nhạc Ngưng hơi không phục, con ngựa này đưa đến đây đã 1 tháng rồi, nàng cực kỳ yêu thích nói cho nên chăm sóc cũng rất cẩn thận. Nhưng hiển nhiên con ngựa này lại thân mật với Ngụy Kỳ Chi hơn nàng.
Ngụy Kỳ Chi cười nói, "Nó là do ta đích thân săn về nên đương nhiên là nghe lời ta nói rồi!"
Nói xong hắn lại vỗ vỗ lên đầu ngựa, "Xích Loan, sao ngươi lại không nghe lời Quận chúa như vậy?"
Con ngựa nhỏ thở phì phì mấy cái, dường như Ngụy Kỳ Chi lại nghe hiểu được ý của nó, "Được được được, ta biết rồi, hiện tại khám bệnh cho ngươi luôn, khi nào hết bệnh rồi thì phải ngoan ngoãn một chút mới tốt!"
Ngụy Kỳ Chi nói cực kỳ êm tai, Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhau, cả 2 đều cảm thấy con người Ngụy Kỳ Chi này quá không bình thường, người sao có thể nghe hiểu được tiếng ngựa?
Ngụy Kỳ Chi phất tay, "Mau, đến xem bệnh cho Xích Loan đi."
Sư phụ đi đằng sau lập tức tiến đến, ông ta bày mấy dụng cụ ra kiểm tra răng miệng cho Xích Loan, rất nhanh ông đã tìm ra được nguyên nhân, "Thiếu gia, tiểu nhân quay về viết 2 đơn thuốc mang đến đây, chỉ 2-3 ngày là khỏi thôi."
Ngụy Kỳ Chi vui vẻ, "Tốt lắm tốt lắm, quay về lĩnh thưởng đi, nếu thật sự chỉ 2-3 ngày nữa là khỏi thì lại thưởng thêm nữa."
Ngụy Kỳ Chi ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh, rất có khí chất của thương nhân vạn bạc quấn thắt lưng. Nhạc Ngưng lườm Ngụy Kỳ Chi với vẻ ghét bỏ, "Nó đã thân mật với ngươi như vậy, ngươi lại đến đây rồi thì ở lại huấn luyện thêm với nó đi?"
Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền vui vẻ, hắn mở cửa chuồng rồi kéo Xích Loan ra ngoài, con ngựa nho nhỏ cực kỳ khiến cho người ta yêu mến. Lúc Ngụy Kỳ Chi đối diện với Xích Loan thì vẻ mặt hắn cũng hoàn toàn thân thiết ôn hòa giống như đang đối đãi với bạn bè. Trong lòng Tần Hoan biết hóa ra Ngụy Kỳ Chi yêu ngựa thành si cũng không phải là giả. Ở cách chuồng không xa là một mã trường nhỏ, Ngụy Kỳ Chi kéo Xích Loan đến buộc vào xe ngựa, quả nhiên bắt đầu chơi đùa. Hắn vừa chơi vừa dạy Nhạc Ngưng thuật cưỡi ngựa, quả thật nói đủ mọi chuyện khiến cho Tần Hoan đứng xem mà líu lưỡi, nàng lập tức trừng mắt về phía Nhạc Ngưng!
Nghe những lời nói đĩnh đạc của Ngụy Kỳ Chi, Tần Hoan nhất thời cảm thấy được trên người hắn cứ như đang phát sáng.
Luyện ngựa xong rồi Ngụy Kỳ Chi liền sửa sang lại áo choàng rồi mới đến chính đường bái kiến Thái Trưởng Công chúa và Giang thị.
Lúc ở Cẩm Châu, Ngụy Kỳ Chi bị thương còn không nói, mà chuyện của Tương Nhi đúng thật để lại một vết hằn oan uổng mơ hồ, cũng khiến cho hắn thương tâm. Thời điểm đó hắn cũng không có tinh thần như bây giờ, mặc dù xuất thân của Ngụy Kỳ Chi cũng không phải gia đình có công với nước, nhưng trước mặt Thái Trưởng Công chúa và Giang thị thì hắn nói chuyện cực kỳ tự nhiên, chỉ dăm ba câu thôi cũng có thể chọc cho Thái Trưởng Công chúa cười ha ha. Mặc dù hắn ở lại đay không lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra được Thái Trưởng Công chúa yêu quý hắn, đến khi hắn đi rồi thì bà lại thở dài liên tiếp.
"Đáng tiếc, một người tuổi trẻ tốt như vậy, nếu như ra làm quan thì chưa biết chừng tương lai vẫn còn làm nên nghiệp lớn."
Thái Trưởng Công chúa là Công chúa Hoàng thất, những điều bà nghĩ đến đều bởi nghĩ cho triều đình và dân chúng. Giang thị cười nói, "Con thấy hắn bắt đầu từ thương nhân thì cũng coi như có thành tựu, dựa vào việc hắn có một người dì đang làm Hoàng phi thì chỉ cần hắn muốn cũng sẽ có thể làm quan trong triều được rồi."
Thái Trưởng Công chúa thở dài, "Nói vậy cũng đúng, nhưng dù sao thì địa vị của thương nhân vẫn thấp hơn một chút."
Nhạc Ngưng nghe những câu này thì ngơ ngẩn, Tần Hoan kéo kéo nàng, "Làm sao thế? Đang nghĩ gì?"
Nhạc Ngưng khẽ nói, "Hâm mộ, hâm mộ Ngụy Kỳ Chi... Hắn muốn làm gì thì làm đó... Có lẽ hắn không hề để ý xem người khác cảm thấy địa vị của hắn cao hay thấp. Trên đời này một người không cần thể diện giống như hắn đúng là hiếm có."
Tần Hoan nghe thấy thế liền bật cười, lời này của Nhạc Ngưng chính là đổi một cách khác để khen ngợi Ngụy Kỳ Chi phải không...
Nếu như Ngụy Kỳ Chi thật sự xuất thân từ thương nhân thì thôi, nhưng nhà ngoại của hắn chính là Tống Quốc công phủ, lại có dì ruột làm Hoàng phi. Với điều kiện như vậy nếu như hắn lựa chọn buôn bán với Hoàng thất thì đúng là quá đáng thất vọng, nhưng hắn lại vẫn giữ vững lựa chọn này!
"Dũng khí của Ngụy công tử đúng là khiến cho người ta phải bội phục, hiện tại trên khắp Đại Chu này thì tìm một người có tính cách giống hắn thì quả thực rất khó. Nhưng mỗi người lại có cơ duyên của bản thân, có người mặc dù hoàn toàn không hề tự nguyện ra làm quan, thế nhưng thực tế lại một bước lên trời, nên sau đó người đó đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Tần Hoan biết Nhạc Ngưng đang nghĩ gì, tuổi tác nàng và Nhạc Ngưng bằng nhau, Tần Sương và Tần Triều Vũ đều sắp thành thân, còn 2 người các nàng cũng không thể né tránh mãi được. Trước khi xuất giá thì nói gì cũng rất dễ, nhưng đến khi gả cho người ta rồi thì sự tự do tự tại sẽ lập tức tan vỡ. Nhưng thế gian này, nam tử còn có thể nghị luận bàn bạc với người khác, còn nữ tử thì biết làm thế nào?
Bởi vì sự xuất hiện của Ngụy Kỳ Chi nên Tần Hoan bị chậm trễ, đến lúc nàng về Hầu phủ rồi thời gian cũng đã không còn sớm nữa. Nàng đi đến chính viện gặp Tần Thuật và Hồ thị, nàng vừa về đến viện của mình thì đã thấy Tần Sương ngồi trong phòng mình. Tần Sương thấy Tần Hoan quay về liền nói, "Tối hôm nay ta muốn ngủ chung với muội, ngay cả chăn gối ta cũng đã ôm đến đây rồi..."
Phục Linh che miệng cười trộm, "Tiểu thư, Lục tiểu thư nói luyến tiếc người nên mấy hôm nay đều muốn ngủ cùng người."
Tần Hoan vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy cảm động nên lập tức đồng ý, nàng rửa mặt chải đầu xong liền nằm xuống giường cùng Tần Sương. Tần Sương lại vừa lo lắng vừa hưng phấn, liên tục nói không ngừng về chuyện đại hôn, nói đến mức Tần Hoan đầu óc mê man, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng sớm hôm sau, Tần Hoan còn chưa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xì xào của rất nhiều người nói chuyện bên ngoài.
Hé đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, Tần Hoan gọi một tiếng 'Phục Linh!'. Nàng lập tức nhìn thấy Phục Linh mang vẻ mặt khó xử bước đến, Tần Hoan thấy thế liền biết không ổn rồi nên lập tức tỉnh ngủ, "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Phục Linh nhìn thoáng qua Tần Sương vẫn còn đang ngủ rồi khẽ nói, "Tiểu thư, Tam phu nhân đến rồi!"
Trong giây lát Tần Hoan không phản ứng kịp, phải suy nghĩ một lúc mới ý thức được Tam phu nhân trong lời Tần Hoan nói là ai. Nàng lập tức ngồi dậy, "Tam thúc mẫu đến đây sao?"
Phục Linh gật đầu, "Vâng, trời còn chưa sáng đã đến Hầu phủ rồi, nghe nói vừa rồi đang cãi nhau với Hầu gia và phu nhân."
Tần Hoan chau mày, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết Lâm thị đang cãi vã ầm ĩ chuyện gì với phu thê Tần Thuật...
Tần Hoan nhăn mặt nhìn sang Tần Sương bên cạnh, Tần Sương ngủ hơi sâu, không biết tối qua nàng ta kích động đến lúc nào mới đi ngủ, hiện tại vẫn ngủ ngon lành hơi thở đều đều. Tần Hoan xoa xoa trán, "Đại bá phụ có thể nói rõ ràng là tốt nhất, nếu như không nói rõ thì chỉ sợ Tam thúc mẫu sẽ hiểu lầm Tần Sương..."
Tần Hoan vừa dứt lời thì ngoài cửa viện đã vang lên tiếng ồn ào.
"Tần Sương ở đâu rồi? Bảo nó ra ngoài này đối chất với ta!"
"Sao nó lại có thể cướp đoạt phu quân của tỷ tỷ nó? Lại còn ép buộc tỷ tỷ nó đi làm thiếp cho người ta!"
"Nó là do ta nuôi lớn, sao nó có thể vong ân phụ nghĩa đến như vậy..."
Từng câu từng câu trách cứ vang lên ở cửa viện, đáy mắt Tần Hoan lập tức trở nên sắc bén. Đến lúc này, cuối cùng thì Tần Sương cũng đã bị đánh thức, nàng còn đang ngái ngủ nên ngồi dậy hỏi mông lung, "Sao thế? Ai đang ầm ĩ ở bên ngoài?"
Vẻ mặt Phục Linh khẽ biến, Tần Hoan lại thở dài, nàng vừa kéo Tần Sương dậy vừa trầm giọng nói, "Tam thúc mẫu đến đây rồi, hiện tại chắc hẳn còn đang hiểu lầm tỷ. Chúng ta mau dậy thôi, lát nữa có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được."
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Hồ thị. Bà đang tận tình khuyên bảo, "Tam đệ muội, chuyện này không giống như ngươi nghĩ đâu, sao ngươi lại không nghe lời bọn ta nói chứ? Không ai ép buộc Tần Tương cả, do chính nó tự quyết định mà thôi..."
Lâm thị đi suốt dọc đường đến đây nên cả người vất vả mệt mỏi, bà hoàn toàn không tin lời Hồ thị nói, "Tương Nhi không phải một người không biết nặng nhẹ như vậy, cho dù đối phương có là Thành vương nhưng nó không danh không phận đến đó thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi! Chắc chắn là như thế! Đại tẩu, ngươi bảo Tần Sương ra đây, ta muốn nghe lời Tần Sương nói..."
Lâm thị tức giận đến mức 2 tròng mắt đỏ bừng, bà ra sức đẩy lùi nha đầu đang ngăn cản đằng trước ra.
Bạch Anh dẫn theo mấy người Bán Hạ canh giữ ở ngoài cửa viện, Bán Hạ nói, "Tam phu nhân, hai vị tiểu thư vẫn còn chưa ngủ dậy, người cứ đi vào như vậy thì quá thất lễ. Trước mắt người vẫn nên đến tiền viện nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm thị lườm Bán Hạ một cái cực dữ tợn, "Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi lại dám ở ngoài này ngăn cản?"
Lâm thị thật sự muốn phát điên, Tần Tương là hy vọng duy nhất của bà, bà không cho phép hôn sự của Tần Tương cứ thế xảy ra biến hóa một cách không rõ ràng. Thành vương thì thế nào chứ, Tần Tương không phải được kiệu lớn 8 người nâng đến mà chỉ được đón tiếp bằng chiếc xe ngựa nhỏ của Thành vương mà thôi!
Đây thể hiện cho cái gì thì Lâm thị có nghĩ cũng không dám nghĩ...
Tần Tương được mang từ Cẩm Châu đến Hầu phủ, vì sao Hầu phủ lại không ngăn cản?
Vì sao Hầu phủ trơ mắt nhìn Tần Tương bị Thành vương mang đi?
Bán Hạ bị quát lớn nên không dám nhiều lời thêm 1 chữ nào nữa, Bạch Anh nhướn mày đang định lên tiếng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Tần Hoan và Tần Sương đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt Tần Sương hơi sợ hãi nhưng Tần Hoan lại cực kỳ lạnh lùng.
"Tam thúc mẫu đi đường xa đến đây, nên nghỉ ngơi an dưỡng cho thật tốt. Người tức giận như vậy chỉ sợ lại làm tổn thương đến thân thể."
Hiện tại Tần Hoan đã là Vĩnh Từ Quận chúa, Lâm thị cũng biết điểm này nhưng bà chỉ liếc nhìn Tần Hoan một cái lạnh lùng sau đó liền nhìn sang Tần Sương. Thấy cả 2 người Tần Hoan đều đã ra đây thì Bạch Anh liền không cản trở nữa. Lâm thị đẩy hầu tỳ đang đỡ mình ra rồi bước nhanh đến trước mặt Tần Sương. Hiện tại Tần Sương đẹp hơn so với hồi còn ở Cẩm Châu, xiêm y trên người cũng tinh xảo hơn, tay nàng đeo vòng vàng, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho đại hôn, mà toàn bộ những thứ này vốn dĩ là của Tần Tương!
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tần Sương vốn đã buồn rầu âm ỉ, hiện giờ bị Lâm thị quát hỏi như vậy thì lập tức bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, "Mẫu thân... không phải con, là Ngũ tỷ tỷ tự mình... Là tỷ ấy có tư tình với Thành vương..."
Lâm thị trợn trừng mắt, "Ngươi nói cái gì? Ngươi cũng dám nói xấu Tương Nhi?"
Khóe mắt Lâm thị như muốn nứt ra, bà giơ tay lên định đánh lên mặt Tần Sương nhưng mới vừa vung tay thì đã bị người khác giữ chặt lại.
Người giữ cánh tay của bà chính là Tần Hoan.
Lâm thị trợn tròn mắt nhìn Tần Hoan, "Ngươi, ngươi muốn làm gì..."
Tần Sương vốn dĩ sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, nhưng cái tát trong dự liệu lại không hề giáng xuống. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Hoan đang nắm chặt cánh tay Lâm thị nên lập tức cảm động đến đỏ bừng mắt.
Tần Hoan lạnh lùng nhìn Lâm thị, trước đây ở Cẩm Châu mặc dù vị Tam thúc mẫu này không trực tiếp hãm hại Cửu tiểu thư nhưng cũng hoàn toàn không chìa tay ra giúp đỡ Cửu tiểu thư. Nàng đối với vị Tam thúc mẫu này hoàn toàn không có bao nhiêu thân cận, "Tam thúc mẫu còn chưa làm rõ tình hình đã muốn đánh người rồi, như vậy có chút đạo lý nào hay không? Tần Sương không hề cướp đoạt bất cứ thứ gì của Tần Tương cả, ngược lại Tam thúc mẫu nên đi hỏi một chút xem Tần Tương đã làm ra chuyện tốt đẹp gì!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương