Tống Dã ôm Đường Quả đi vào trong, ai nhìn thấy cũng thân thiện mỉm cười chào hỏi: Chủ tịch Tống với phu nhân lại đến ăn cơm à? Trần Anh thấy ánh mắt sùng bái của người ta, không biết có bao nhiêu khó chịu.

Càng khiến cô ta khó chịu hơn là, Tạ Thế Quân vì chờ Tống Dã mà không nghĩ đến cô ta, cũng không nắm tay cô ta, còn để cho cô ta tự đi vào, nhìn không giống một cặp vợ chồng chút nào.

Tạ Thế Quân bực mình, cũng không biết hôm nay Trần Anh làm sao. Sắc mặt không tốt, còn không biết chào hỏi khách khứa. Lúc trước anh có khách, Trần Anh không như thế, cực kỳ nhiệt tình.

Hồi còn trong quân đội, các đồng chí của anh không ai không hâm mộ anh có một người vợ vừa hiểu chuyện vừa đảm đang.

Nhưng từ khi về huyện Đường đến giờ, Trần Anh có hơi không được bình thường.

Chắc là còn chưa thích nghi được.

Tạ Thế Quân tự tìm lý do giải vây cho Trần Anh. Dù sao cũng đã làm bạn bên mình nhiều năm, không chỉ vì một sai lầm nho nhỏ mà phủ nhận cả một con người.

Lúc ăn cơm, Trần Anh chỉ một mực ăn, không hề để ý.

Tại vì Tống Dã còn gắp thức ăn rồi bóc tôm cho Đường Quả, thái độ quan tâm đó khiến cô ta ngứa cả mắt.

Đời trước cô ta với tên kia hành hạ nhau cả một đời, cho đến bây giờ cũng không biết Tống Dã có một mặt ân cần như thế.

Còn nữa, đã nhiều năm rồi, Tống Dã cũng sắp gần ba mươi mà thời gian dường như không đọng lại chút gì trên gương mặt, ngược lại càng nhìn càng thấy trưởng thành, toàn thân tỏa ra một hơi thở khiến người khác say mê.

Đây là cái tên Tống Dã ba mươi tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặt trời lên đi cày, mặt trời lặn về ăn cơm, đóng cửa là đi ngủ, không bao giờ nói nhiều một câu với cô ta?

Không phải!

Không giống kiếp trước.

Người này cười lên, nhất là khi cười với Đường Quả, thật khiến cho người khác động lòng, rất có sức lan tỏa.

Đôi mắt sáng trong chỉ có một tình yêu chân thành với Đường Quả.

Tống Dã thế này, tới bây giờ cô ta vẫn không hề biết.

Dường như người kiếp trước cô ta cũng không hiểu rõ.

Trần Anh cảm thấy ở đây quá ngột ngạt, sắp nghẹn đến không thở nổi.

"A Dã, đừng thế, anh cũng ăn đi." Đường Quả gắp một con tôm đưa vào miệng Tống Dã. Tống Dã đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của vợ, há miệng ăn tôm, "Quả Quả cũng ăn đi."

Tạ Thế Quân: "..."

"Tình cảm hai người tốt thật." Tạ Thế Quân không nhịn được mà khen một câu, càng ngày càng khâm phục Tống Dã.

Có được thành tựu như bây giờ còn đối xử với vợ trước sau như một, đàn ông như thế rất đáng để bội phục.

Anh ở bên ngoài gặp được rất nhiều đàn ông hơi có thành tích một chút là thay lòng đổi dạ, vứt bỏ người vợ nghèo của mình. Thân là một người lính, anh có một tín ngưỡng là phải trung thành, phải một mực đối xử tốt với người yêu như phút ban đầu.

Thật ra anh vẫn luôn cố gắng đối xử tốt với Trần Anh, nhưng Trần Anh dường như không yêu anh, nên cuối cùng anh chỉ có thể thực hiện được chữ trung, ít nhất là không phản bội Trần Anh.

Sau khi anh có dự định chuyển nghề, Trần Anh cũng bớt nhiệt tình với anh nhiều. Dù không muốn nhưng anh vẫn phải thừa nhận, có lẽ Trần Anh đến với anh đa phần là vì ham muốn công danh lợi lộc.

___

Editor: Sang quyển 4 nào các tình yêu ơi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện