“Hoàng, sao anh lại tới đây?” Dạ Cô Tinh nhìn về phía người đàn ông đàn ngồi vào ghế lái, sườn mặt nghiêm túc cứng rắn, đường nét sâu sắc, dưới ánh đèn vụt qua như phủ lên gương mặt ấy một lớp lụa mỏng thần bí.

“Có nguy hiểm.” Người đàn ông nhíu lại ấn đường.

Dạ Cô Tinh nghiêm mặt lại: “Anh cảm ứng được?”

An Tuyển Hoàng ừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu, trong mắt lộ ra sự thận trọng: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”

Rồi lại cười nhẹ: “Anh cũng sẽ có chừng mực.”

Về đến biệt thự, An Cẩn, An Du đã dỗ hai bé ngủ rồi, Dạ Cô Tinh tắm rửa xong xuôi đi vào phòng làm việc, bấm một dãy số quen thuộc.

“Sâm, giúp tôi điều tra một chút về Vương Khải cùng vợ của anh ta…”

Hiệu suất của Bang Ám Dạ luôn rất cao, cộng thêm việc tư liệu của Vương Khải và Lý Mẫn Lỵ vẫn chưa bị người khác cố ý che dấu, nên chỉ nội trong hai ngày, tư liệu của họ đã được đưa đến tay Dạ Cô Tinh.

Buông tài liệu, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nơi xa kia, sóng biển cuồn cuộn, mặt trời vừa mọc buông xuống mặt biển là thứ ánh sáng màu cam ấm áp, lại khúc xạ thành những tia sáng lấp lánh.

Từ trong tài liệu, có thể thấy Vương Khải và Lý Mẫn Lỵ đã mến nhau từ hồi đại học, yêu nhau năm năm sau đó quyết định tiến tới hôn nhân, đến nay vẫn chưa có con cái. Vương Khải gia nhập giới giải trí, mà Lý Mẫn Lỵ lại tình nguyện trở thành người vợ hiền ở phía sau ủng hộ, tận tâm tận lực chăm sóc cuộc sống của Vương Khải, bề ngoài biểu hiện ra là một người nhiệt tình hiếu khách, hào phóng đoan trang, cho nên quan hệ với các nhân viên trong đoàn làm phim đều rất tốt.

Nhưng trên thực tế, mỗi một nữ diễn viên đã từng hợp tác với Vương Khải đều bị cô ta cảnh cáo, thậm chí phải chịu tai họa bất ngờ, từ rụng tóc nghiêm trọng cho đến mặt bị nổi mẩn, những việc như vậy nhiều vô số kể.

Vương Khải trong giới lăn lộn nhiều năm vậy mà vẫn chưa nổi tiếng, việc này cũng phải kể đến công lao của mấy hành động nhỏ mờ ám này của Lý Mẫn Lỵ, sao nữ nào hơi nổi tiếng một chút đều không muốn tiếp xúc cùng Vương Khải, không có tai tiếng để thu hút chú ý, lại không muốn xào CP trên màn ảnh, khó trách mãi không thể nổi…

Nhớ lại từng việc làm của Lý Mẫn Lỵ, hình như không khác lắm so với trên tư liệu, tới đoàn thăm hỏi, đưa cơm, cảnh cáo, khiêu khích….

Ngay cả hành động cũng giống y hệt.

Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngẫm nghĩ một hồi lại lộ ra ý cười rõ ràng, là hồ ly thì sớm hay muộn cũng sẽ lộ đuôi thôi, việc cô cần làm bây giờ, đương nhiên là kiên nhẫn chờ đợi….

Thời gian quay phim buổi chiều, Lý Mẫn Lỵ vẫn chưa xuất hiện ở phim trường, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương phối hợp ăn ý, gần như tất cả các cảnh chỉ cần một lần là qua, Lý Khôn mặt mày hớn hở, Cố An Nam lại càng hưng phấn.

Đảo mắt tới tối thứ bảy, là thời gian phát sóng trực tiếp của “Phỏng vấn Quang Ảnh”.

Bởi vì là trực tiếp nên bầu không khí ở hiện trường rất căng thẳng, các nhân viên đều chạy ngược chạy xuôi, ngay cả bước đi cũng mang theo gió.

Chương trình lần này có tổng cộng là bốn người tham gia, cô, Tiêu Mộ Lương, Lý Khôn và Cố An Nam, đội hình diễn viên và chế tác đều được đọc lướt qua kịch bản, xem ra, Lý Khôn đã chuẩn bị thật chu đáo.

Cô và Cố An Nam dùng chung một phòng hóa trang, Trương Á đi theo họ, chưa tới 5 giờ đã từ Studio di chuyển tới đài truyền hình.

Thái độ của người phụ trách chương trình tương đối khách sáo, đặc biệt phái người ra tiếp đón, còn dành ra cho họ hai phòng hóa trang, phòng của Tiêu Mộ Lương và Lý Khôn ở ngay bên cạnh.

Rào– nghe thấy tiếng vén rèm, Cố An Nam theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn đã khó có thể rời mắt.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, vạt váy xếp tầng rực rỡ, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trước ngực có một dải lụa đỏ vắt ngang qua, cố định ở bên vai phải, lộ ra vai trái trắng sáng nõn nà cùng với cần cổ cao dài thanh mảnh, đẹp đến mức khiến cho con gái nhìn xong cũng bị quyến rũ đến ngây người.

Thiết kế dáng váy ngắn này so với váy dài không những làm bớt đi vài phần cứng nhắc nghiêm túc, lại còn tăng thêm vẻ xinh đẹp trẻ trung.

“Trời ơi, chị Cô Tinh, chị quả thật là đẹp muốn chết! Đến em cũng phải thèm, không tin chị xem….” Trương Á kích động gào to, vừa nói vừa đưa tay lau nước miếng không tồn tại trên miệng.

Cố An Nam cũng vừa hoàn hồn từ trong kinh diễm, thấy thế quăng cho Trương Á một ánh mắt ghét bỏ: “Thật là lố quá đi.”

Trương Á hai mắt trừng lớn, Cố An Nam cùng lắm lớn hơn cô ấy vài tuổi, lúc ở phim trường hai người còn cùng nhau chia sẻ đồ uống lạnh, sớm đã thân thiết, cũng không sợ An Nam, mở miệng đáp trả: “Người ngoài làm sao mà hiểu được tâm tình của bản cô nươn ta đây chứ!”

“Hứ!” Cố An Nam khinh thường.

Trương Á cũng quăng qua một ánh nhìn xem thường: “Mặc xác cô!” Sau đó quay sang phía Dạ Cô Tinh, nở một nụ cười rực rỡ như hướng dương: “Chị Cô Tinh, em đi gọi chuyên viên trang điểm nhé?”

Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đi đi.”

“Vâng!” Nói rồi vừa cười hì hì vừa chạy đi.

Cố An Nam chép miệng: “Trông cái nết kìa!”

Không đến hai phút sau, chuyên viên trang điểm đã vác rương đồ nghề đẩy cửa bước vào, trước tiên là làm cho Dạ Cô Tinh một kiểu tóc búi tự nhiên, vài sợi tùy ý rũ xuống bên tai, tạo nên vẻ phong tình dịu dàng mà lại biếng nhác, sau lại dặm thêm chút phấn, đeo lên những món trang sức trang nhã, vậy là rất nhanh đã có thể kết thúc phần trang điểm.

Chỉ nghe chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười với Dạ Cô Tinh trong gương: “Thật ra, da của cô đẹp lắm, dù không hóa trang cũng có thể lên hình, nhưng tôi sợ người xem thấy cô quá tùy tiện, nên điều chỉnh một chút, lại mang thêm vài món trang sức là được rồi.”

Trương Á nghe vậy thì gật đầu không ngừng: “Da của chị Cô Tinh đúng là rất đẹp, đừng nói nếp nhăn, ngay cả tàn nhang cũng không có, lúc trang điểm chỉ cần đánh một lớp nền, có thể tiết kiệm rất nhiều kem che khuyết điểm.”

Chuyên viên trang điểm như có chút suy nghĩ mà gật đầu: “Quả thật là vậy. Trước kia tôi còn không tin có cái gọi là vẻ đẹp trời sinh, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.”

Lúc này, Cố Nam An cũng từ phòng thay đồ bước ra, khác với phong cách hàng ngày, bộ quần áo mang phong cách khá trung tính, bên trên lấy áo trắng làm nền, bên ngoài là áo ghi lê đen bó sát tôn lên vòng eo mảnh khảnh, phía dưới là quần tây và giày da mũi tròn, kết hợp với kiểu tóc buộc cao, đây chính là hình tượng nữ thân sĩ soái khí chỉnh tề.

Trương Á và chuyên viên trang điểm thấy vậy cũng không hẹn mà cùng khen ngợi, khiến cho Nam An cười tít mắt.

“Lồng lộn quá đi!”

“Ngầu hết phần thiên hạ!”

Tiếng gõ cửa vang lên, chỉ chốc lát sau, Trương Á cầm hai tờ giấy từ cửa bước vào trong, một tờ đưa cho Dạ Cô Tinh, tờ còn lại đưa cho Cố Nam An: “Bạn nhân viên kia vừa mới đưa em, bảo em đưa cho hai người, còn nói chút nữa, MC sẽ hỏi theo kịch bản này, bảo hai người đọc qua trước.”

Dạ Cô Tinh nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, có tất cả là tám câu hỏi, đều là các câu hỏi thông thường.

Mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ mười, còn năm mươi phút nữa mới bắt đầu trực tiếp, Dạ Cô Tinh đứng dậy: “Chị đi vệ sinh một chút.”

Trương Á cầm theo túi xách cũng muốn đứng dậy theo, Dạ Cô Tinh xua xua tay: “Tiểu Á, ngồi nghỉ đi, chị tự đi được.”

“Chị Cô Tinh, em không mệt đâu.”

“Được rồi, nhưng chị không thích đi vệ sinh cũng có người theo.”

Cố Nam An bật cười, Trương Á cũng nhịn cười, nhưng trong lòng lại len lỏi một dòng cảm xúc ấm áp khiến cho đôi mắt cũng trở nên dịu dàng: “Vậy chị đi cẩn thận nhé, chị Cô Tinh.”

Đi tới cuối hành lang, Dạ Cô Tinh đi tới bên cửa sổ, rút điện thoại gọi đi, rất nhanh đầu bên kia đã tiếp máy.

“A lô.” Giọng nói đầu bên kia mang đầy tính giải quyết công việc, bình tĩnh, tỉnh táo lại nghiêm nghị.

Dạ Cô Tinh đôi mắt mềm mại, giọng nói có chút đau lòng: “Còn đang bận à?”

An Tuyển Hoàng sửng sốt, sau khi nhìn lại tên liên lạc trên màn hình điện thoại, lạnh lùng trong mắt rút đi, xoay người nhìn ra mặt biển trong vắt phía xa xa, phất tay với đám người đằng sau.

Nhóm người đang nơm nớp lo sợ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau mà đi, không dám tạo ra một tiếng động nào.

Người đi ra cuối cùng, bắp chân đã bắt đầu run lên nhưng vẫn cẩn thận đóng cửa lại, căn phòng lúc nãy còn giương cung bạt kiếm, giờ khắc này chỉ còn mỗi An Tuyển Hoàng.

“Phù, nguy hiểm thật!” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da vỗ ngực, biểu thị cảm giác vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

Người phía sau còn vỗ vỗ bả vai ông ta, vẻ mặt xanh xao, lại không kìm được hâm mộ: “Ông Viên, số ông tốt đấy, đúng lúc gia chủ phải nhận điện thoại, tránh được một trận mắng, đâu có như tôi, không chỉ bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, còn suýt của bị khí lạnh cậu ấy tỏa ra đóng băng luôn.”

Ông Viên thả chậm bước chân, cùng người ấy sóng vai mà đi, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Đúng đấy, lúc gia chủ gọi đến tên tôi, ông không biết đâu, tôi sợ đến mức suýt chút nữa là ngồi bệt xuống rồi, tim cứ đập bùm bụp bùm bụp như bị sói hoang khóa mục tiêu ấy!”

“Mà hôm nay cũng lạ ghê, mọi lần họp, gia chủ máy còn không mở chứ đừng nói đến nghe điện thoại, cho dù có là chuyện trọng đại đi nữa, thì cũng phải chờ họp xong, còn nhớ lúc trước, có người lắp bom trong nhà họ An, gia chủ mắt cũng không thèm chớp, tiếp tục họp, vậy mà lần này vì một cuộc điện thoại mà cho giải tán, ông nói xem có phải lạ lắm không? Hay là có chuyện hệ trọng thật nhỉ?”

“Có là chuyện gấp đi nữa, thì vào tay gia chủ cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có thể khiến cho cậu ấy phản ứng lớn như vậy, thì chỉ có vị kia thôi…” Ông Viên chỉ về một hướng, người kia cũng nhìn theo.

“Tầng hai?” Năng lực hiểu ý còn non, còn chưa nắm được trọng điểm.

“Ầy, ông nói ông…. còn nghĩ cái gì, ai ở tầng hai?”

“Hai cô cậu chủ nhỏ! Tôi nói ông này ông Viên, ông đừng có lấy tôi ra làm trò đùa nhé! Hai cô cậu chủ nhỏ mới chỉ là con nít một tuổi, gọi điện kiểu gì?”

Ông Viên liếc mắt xem thường: “Tôi nói thế rồi mà ông còn chưa hiểu, ngu dốt!”

Người kia như chợt ngộ ra, hạ thấp giọng: “Ý ông là, phu, phu nhân á?”

“Ông tự nghĩ đi, gia chủ của chúng ta vung tiền như rác tổ chức tiệc đầy tháng vì ai? Bắn chết con gái nhà họ Tần là vì ai? Vả mặt họ hàng là vì ai? Vì che chở ai? Vậy mà ông còn không hiểu à?”

Người nọ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Xem ra sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội phu nhân…”

“Tôi cam đoan, cuộc điện thoại kia chính là do phu nhân gọi tới!”

“Bảo sao gia chủ lại cho chúng ta vào biệt thự, thì ra là do phu nhân đi vắng…”

“Đều nói kim ốc tàng kiều, gia chủ có thể chịu cho phu nhân lộ mặt cho một đám đàn ông thô lỗ như chúng ta nhìn sao? Ôi, nếu có ngày đấy thật, chắc chúng ta phải xuống gặp Diêm vương rồi….”

Cách một cánh cửa, bên ngoài thì bước như đi trên băng mỏng, lời nói cũng phải cẩn trọng, mà bên trong phòng làm việc thì lại ngập tràn ngọt ngào và ấm áp.

“Có phải em quấy rầy anh làm việc rồi không?” Dạ Cô Tinh ý cười trong trẻo, tuy nói là vậy, nhưng giọng nói không thấy có chút hối lỗi nào.

Khóe môi người đàn ông cong lên, trong mắt hiện lên yí cười bất đắc dĩ: “Không phải.”

“Anh đã ăn cơm chưa?”

“….”

“Nói thật.”

“Chưa ăn.”

“Đang ở ngoài à?”

“Đang ở nhà.”

“Vậy ăn cơm trước, nếu không sẽ hỏng dạ dày.”

“Có một mình, không muốn ăn.”

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ: “Anh đừng có mà giở tính trẻ con.” Cô không ở nhà, cả biệt thự không ai dám làm trái lời An Tuyển Hoàng, anh không ăn cơm cũng không có ai dám khuyên nhiều một câu.

“Bên em bao giờ xong?”

“Chắc khoảng tầm chín rưỡi.”

“Anh đi đón em.”

“…ừ.”

Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh đi về phía toilet, vừa tới ngã rẽ, đột nhiên nhíu mày lại, vừa nâng mắt đã đụng phải một đôi đồng tử thâm thúy.

Người đàn ông cầm điếu thuốc, đứng dựa vào tường, cổ áo xám bạc hơi dựng, trên trán rũ xuống vài sợi tóc nhỏ vụn che đậy đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng ở dưới ánh đèn lại hơi có phần tái nhợt ốm yếu, mày kiếm anh khí nhưng lại bị phong thái quyến rũ lơ đãng kia che đi mất.

Mùi thuốc lá gay mũi khiến Dạ Cô Tinh nhíu mày, theo bản năng lùi về sau nửa bước, lại bị người đàn ông kia nắm chặt cổ tay, cô mượn lực hất tay anh ta ra nhưng không thể thoát ra, cảm thấy kinh hãi…….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện