Lúc Dạ Cô Tinh trở lại biệt thự, đã gần rạng sáng, hai đứa bé đã ngủ, cô tháo giày, ném túi, cả người vùi vào trên ghế sa lon.
Ánh đèn tường màu vàng nhạt được bao quanh bởi chụp đèn pha lê, chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn, nhàn nhạt trải lên vách tường.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, một giây sau, cô đã ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, tìm được một vị trí thoải mái, thuận thế cọ cọ, dịu dàng mềm mại giống như con mèo.
Bờ môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt không rõ ràng lắm, từ xa nhìn lại, hình dáng bên mặt của người đàn ông vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, có lẽ chỉ có người trong ngực biết rõ, anh chưa bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho ai hết.
Độc nhất vô nhị, chỉ dành cho cô!
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như thác nước, một bàn tay khác nắm lấy đầu vai thon gầy của cô, cho dù sinh con rồi và cũng hơi tăng cân một chút, nhưng An Tuyển Hoàng vẫn cảm thấy cô quá gầy, chỉ cần đưa tay bóp một cái là có thể bóp vào đến xương luôn rồi.
Anh cười rúc đầu vào cổ cô, muốn tận hưởng hương thơm của hoa sơn trà, bất ngờ bị mùi rượu xông vào chóp mũi, người đàn ông nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống: “Em uống rượu à?”
Dạ Cô Tinh cười cọ cọ ở trong ngực anh, hai mắt nhắm nghiền vẫn không mở ra, chỉ là dùng giọng nói hơi lộ ra lười biếng hừ nhẹ: “Không có mà…”
Sắc mặt An Tuyển Hoàng hơi dịu lại, lại ngửi nhẹ ở bên cổ kia của cô, lần này không ngửi thấy mùi rượu nữa, bỗng nhiên giãn ra lông mày, xích lại gần bên tai trắng nõn của người phụ nữ, tiếng nói hơi khàn khàn: “Sao lại có mùi rượu vậy? Hửm?”
Hơi thở nóng rực phun ra bên tai, âm cuối kéo dài mang theo một loại mời gọi quyến rũ, bỗng nhiên Dạ Cô Tinh mở mắt, lúc ngước mắt, lại thật bất ngờ đụng vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông, cô giống như bị ánh mắt nóng rực như thế làm bỏng, tim cũng run rẩy theo.
Cô vô thức đứng dậy, tiếc rằng cánh tay người đàn ông như tường đồng vách sắt, cô hoàn toàn không thể trốn đi đâu được.
“Em… Đồng nghiệp uống nhiều quá, em đưa tay đỡ, đối phương không cẩn thận vẩy rượu lên người em…” Xem như giải thích vì sao trên người cô lại có mùi rượu.
An Tuyển Hoàng hôn lên trán cô, thuận thế hướng phía dưới, vừa nhẹ mổ, vừa không quên mở miệng vặn hỏi: “Nam?”
Da thịt non mềm của Dạ Cô Tinh tê dại với nụ hôn nhẹ nhàng của anh, cười đưa tay đẩy anh, nhưng nụ hôn ấp áp của người đàn ông lại như hình với bóng, cô tránh, anh đuổi, giống như một cuộc thi chạy, nhưng sức lực của đàn ông rõ ràng mạnh hơn phụ nữ.
“Hoàng, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?” Dạ Cô Tinh ý đồ chuyển sự chú ý của anh.
Quả nhiên động tác của anh chậm lại một chút, tay cũng dừng ở cái bụng bằng phẳng của cô, không tiếp tục đi xuống trước: “Ai?”
Tất nhiên người mà cô nói tới, nhất định không phải là người bình thường. Quả nhiên.
“Em trai anh.”
An Tuyển Hoàng thực sự sửng sốt, trong nháy mắt có hơi mê mang, cái từ “em trai” này với anh mà nói tựa hồ lạ lẫm vô cùng, lạ lẫm đến mức nghe xong hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
“An… Tuyển Thần?” Ngay cả tên của đối phương cũng cứng ngắc khó đọc đối với anh.
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Người đàn ông lại đột nhiên nhíu mày, toàn thân hơi lạnh vỡ tung, giống như vụn băng tràn ra, chạm vào da liền tan, cái lạnh xông vào từng lỗ chân lông, Dạ Cô Tinh không kịp đề phòng, rùng mình một cái, cô rõ ràng cảm giác được cảm xúc An Tuyển Hoàng thay đổi kịch liệt, cảm thấy trong lòng hơi lộp bộp một tiếng.
Cô nhìn ra được, giữa hai anh em họ có sự xa cách rõ rệt…
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng, nghiêng người sang, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt anh, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lấy bàn tay anh, mười ngón đan xen, truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay cô sang cho anh: “Hoàng, anh đang… sợ sao?”
Cô cắn môi, quật cường nhìn anh, đáy mắt lại một mảnh nhu tình.
Dạ Cô Tinh không phải một người chỉ biết đòi hỏi, ở trong mắt cô, tình yêu là bình đẳng, anh cưng chiều cô, bảo vệ cô, vậy cô cũng sẽ hiểu anh, yêu anh.
Cho nên, dù chỉ là một biểu lộ nhỏ xíu của anh, cô cũng có thể biết, huống chi cảm xúc thay đổi lớn như vậy? Tất cả sự khác thường của anh, cũng là từ lúc nghe được ba chữ “An Tuyển Thần”!
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, thậm chí chân tay luống cuống, cùng An Tuyển Hoàng ở chung cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, người đàn ông lạnh như sắt thép này có một loại cảm xúc tên là “sợ hãi”!
Anh là vương giả cao cao tại thượng, là đường đường gia chủ nhà họ An, quyền thế, tài phú, danh lợi, mọi thứ mà thiên hạ khao khát, anh đều có tất cả.
Thế nhưng mà bây giờ, anh lại đang sợ hãi?
An Tuyển Hoàng như vậy khiến trái tim cô hơi nhói lên.
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, đôi mắt tinh xảo khéo léo tuyệt vời cuồn cuộn nổi lên ánh sáng màu đen quỷ quyệt, bắt đầu xây kín bức tường phòng ngự, cuối cùng sụp đổ rầm rầm dưới sự trấn an, dưới ánh mắt bao dung của Dạ Cô Tinh.
Anh đột nhiên đưa tay, ôm cô vào trong ngực, cánh tay của anh siết chặt phía sau lưng cô, dùng sức như vậy, dường như muốn dán cô vào trong ngực, dung nhập cốt tủy.
Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là anh đang run rẩy, giờ khắc này, người đàn ông cương nghị như sắt lại yếu ớt như một đứa trẻ.
Cô trở tay ôm anh, bàn tay nhè nhẹ vỗ về tấm lưng dày rộng của anh, tựa như lúc dỗ con trai chìm vào giấc ngủ, động tác tự nhiên như vậy, mang theo tác dụng an ủi lòng người, yên lặng truyền lại sự lo lắng của cô, sự cổ vũ của cô.
Cảm xúc của An Tuyển Hoàng dần dần bình phục lại, Dạ Cô Tinh rưng rưng cười: “Hoàng, tất cả đều đã qua, bây giờ anh rất tốt, có em, còn có hai con…”
Người đàn ông khẽ ừ, run rẩy cũng dần dần lắng lại.
“Cậu ta nói gì?” Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, làm người ta không rét mà run.
“Anh ta nghĩ bệnh của Kỷ Tình là do em gây ra, nghĩ là em ở sau lưng giở trò quỷ, mới khiến bà ta bệnh lâu chưa lành. Còn vừa đấm vừa xoa, khuyến cáo em, thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, chỉ cần em buông tha Kỷ Tình.”
Đôi mắt An Tuyển Hoàng nheo lại: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”
Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm giác được sức lực nắm vai mình siết chặt hơn, cô lại bình tĩnh không có cảm giác, nụ cười vẫn như cũ, giọng nói còn mang theo vài phần hoạt bát: “Em làm sao có thể đồng ý với anh ta được?”
Lúc này trên mặt người đàn ông mới vui vẻ lên một chút, nhưng toàn thân vẫn căng cứng, như là dây cung kéo đến cực hạn, chỉ cần dùng sức thêm một chút sẽ gãy ngay lập tức.
Chỉ nghe anh nặng nề mở miệng, trong giọng nói vẫn còn chứa đầy sự căng thẳng: “Vì sao?”
Dạ Cô Tinh cười giảo hoạt: “Em chẳng làm gì cả, thì sao phải đồng ý với anh ta chứ?”
An Tuyển Hoàng nhịn không được bật cười: “Em nha…” Lại bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, tình nồng như vậy, lưu luyến như vậy.
Dạ Cô Tinh chun mũi một cái: “Người kia thực sự là quá ghê tởm!”
Anh lại trầm thấp cười lên, dường như tâm trạng rất tốt: “Ghê tởm như nào?”
“Anh ta thế mà dám lấy anh ra để uy hiếp em.”
An Tuyển Hoàng siết chặt sức lực, trong mắt hình như có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua: “Nói thế nào?”
“Người kia cảnh cáo em, nói nếu Kỷ Tình xảy ra chuyện bất trắc gì, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua em, còn nói, tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”
“Vậy em trả lời như thế nào?” Người đàn ông ân cần dụ dỗ, lại dựng lỗ tai lên.
Dạ Cô Tinh lè lưỡi, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy mình nói lời kia xác thực nói hơi hung ác: “Em nói… cho dù em có giết cả nhà họ An, anh cũng không làm gì em.” Từ trong ngực người đàn ông giãy ra, Dạ Cô Tinh hơi thấp thỏm nhìn anh, xoắn ngón tay, giống đứa trẻ làm sai chuyện.
Nhưng không thấy người đàn ông tức giận chút nào, thậm chí còn nở một nụ cười đầy ẩn ý trên môi, dưới ánh mắt sững sờ của Dạ Cô Tinh, rất nghiêm túc gật đầu, dang hai tay ra: “Anh xác thực sẽ không thể làm gì em.” Sau đó xích lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái: “Cũng không biết, xem như con dâu nhà họ An, có phải em cũng tính là cả nhà họ An không?”
“Ơ!” Lúc này Dạ Cô Tinh mới cảm thấy không đúng, đúng vậy ha, cả nhà họ An không phải cũng bao gồm chính cô và hai đứa bé sao? May mà An Tuyển Thần bị cô làm cho tức điên, không rảnh bắt bẻ sơ hở trong lời nói của cô, nếu bị người ta bắt bẻ ngay tại chỗ thì sẽ mất mặt biết bao!
“Vấn đề thứ hai thì sao?”
“Cái, cái gì?”
Đồng tử An Tuyển Hoàng nheo lại nhìn cô: “Tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”
Dạ Cô Tinh ôm lấy cổ của anh hôn lên một cái, cũng học động tác của anh, ghé sát lại bên tai, môi đỏ nhẹ nhàng lướt qua vành tai người đàn ông, làm anh khẽ rùng mình một cái.
Cô lại cười không tim không phổi: “Em nói —— nếu như người đàn ông kia là An Tuyển Hoàng, em tin tưởng, tình yêu này là vô giá!”
Người đàn ông chấn động toàn thân, ánh mắt sáng quắc, đôi mắt đen nhánh dường như nhiễm lên tầng tầng sóng nhỏ, thật giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, một giây sau, lấy hôn làm phong ấn!
Dạ Cô Tinh sững sờ, cười nhắm hai mắt lại, an tâm chìm đắm trong sự triền miên vô hạn này…
Nụ hôn của anh không bá đạo và cường thế giống trước kia, ngược lại trở nên dịu dàng lại lưu luyến, giống như bưng lấy bảo bối quý giá nhất của đời này, nhẹ nhàng dùng sức sẽ rơi nát, cho nên anh cẩn thận từng li từng tí, trân quý gấp đôi.
Dạ Cô Tinh khó được chủ động, thử thăm dò đưa lưỡi ra tìm tòi, toàn thân người đàn ông chấn động, giống như nhận được cổ vũ to lớn, nụ hôn dần trở nên vội vàng.
Cuối cùng, bá đạo và cường thế mới là bản chất tồn tại trong xương cốt người đàn ông này, nhất thời dịu dàng chỉ là mồi nhử mà anh ném ra, lẳng lặng ẩn núp, đợi cô chủ động cắn câu!
Sau một nụ hôn sâu, hai cái đều thở hổn hển. Trong mắt cô che lên một tầng sương mù, mông lung, phảng phất trong vắt núi xa, nhưng sương mù lượn lờ ở chỗ sườn núi, đôi môi trơn bóng, đỏ tươi ướt át, hai má hơi say, quả nhiên là tư thái quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.
Thấy vậy người nào đó hai mắt đăm đăm, hầu kết nhấp nhô: “Tinh, chúng ta có còn… phải kiêng nữa không?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh trì trệ, dưới ngọn đèn màu vàng nhạt, cái trán người đàn ông mồ hôi rịn ra dày đặc, gò má biểu lộ ẩn nhẫn cùng đè nén làm cho trong lòng cô cũng thấy hơi thương thương, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, Dạ Cô Tinh trịnh trọng khẽ lắc đầu.
Vấn đề này, sau khi sinh con xong cô vẫn luôn trốn tránh, hình ảnh hai người chân thành gặp nhau cô không dám nghĩ, cũng sợ hãi nghĩ, rõ ràng đã lấy dũng khí, lại ở giây tiếp theo làm đào binh.
Nhiều lần, cô ngủ mơ mơ màng màng, lại có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp người đàn ông bên cạnh thay đổi, xúc cảm ấm áp truyền đến, nhưng anh chỉ hôn, không dám tiến thêm một bước, cuối cùng là tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm cùng cô tiến vào giấc ngủ.
Người đàn ông kiêu ngạo như thế, lại vì cô chịu đựng tới mức như thế, cô tựa hồ không có lý do gì lùi bước nữa.
Mà một ngày này, cuối cùng cũng phải tới, toàn thân toàn ý phó thác, từ đó một đời vinh nhục, tràn đầy tình yêu say đắm đều sẽ buộc ở người đàn ông trước mắt này.
Dạ Cô Tinh biết rõ, anh xứng đáng…
Một đêm, hai người đều mất ngủ, hai trái tim tới gần vô cùng.
Cho tới sau này bước lên Chiếm Ngao, Dạ Cô Tinh mới biết được, vì sao ba chữ “An Tuyển Thần” lại làm anh thất thường như thế!
Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình thương của Kỷ Tình lại chỉ dành cho một người, cùng là con dòng chính, sự quan tâm của trưởng lão lại chỉ dành cho An Tuyển Thần!
Bởi vì, An Tuyển Hoàng là con trai trưởng, là người thừa kế của dòng họ An, là người kéo dài vinh dự, người gánh chịu trách nhiệm, bọn họ đặt hết thảy hưng suy của gia tộc lên trên người anh!
Khi An Tuyển Thần còn nũng nịu ở trong ngực mẹ, anh lại sớm học tập súng ống chiến đấu ở dưới sự giám sát của trưởng lão, khi An Tuyển Thần còn cười toe toét chơi với bạn ở trên đảo, trải qua tuổi thơ vui vẻ, anh đã bắt đầu học xử lý sự vụ lớn nhỏ của nhà họ An!
Có An Tuyển Thần dịu dàng như ngọc phía trước, An Tuyển Hoàng yên tĩnh ít nói đương nhiên sẽ không được mọi người yêu thích. Có lẽ bọn họ kính anh sợ anh, lại sẽ không thực tình đối với anh, cái bọn họ sợ là quyền lực, đồng thời cũng sợ hãi người đàn ông khống chế quyền lực này!
Chẳng trách đế vương thời cổ đại đều xưng mình là “quả nhân”, chỗ cao lạnh lẽo cô đơn vô cùng, có lẽ chỉ có mình An Tuyển Hoàng hiểu, bởi vì không ai có thể đứng cao hơn anh.
Mà sự tồn tại của Dạ Cô Tinh, là người bạn đồng hành duy nhất của anh ở vị trí cao này, nếu anh là đỉnh núi tuyết, kiếm khách mênh mang cầu bại, vậy cô chính là hàn mai sáng rực trong khe núi đầy băng tuyết.
Anh uống rượu múa kiếm, chỉ cầu bại một lần, cô là đóa hoa nở đẹp nhất, ngạo nghễ khinh thường giá sương băng tuyết.
Bọn họ là bạn lữ duy nhất của nhau, bởi vì, trên đỉnh núi tuyết, chỉ có anh và cô tồn tại.
Thế nhưng mà, có một ngày, đột nhiên xuất hiện người cướp đi mọi thứ của kiếm khách, vươn tay về phía cây hoa mai kia, kiếm khách làm sao không sợ cho được? Đó là người bạn duy nhất của cuộc đời anh ——
Từ đó, kiếm khách có nhược điểm, anh sẽ lo lắng cho cây hoa mai kia, sợ hãi, anh không còn vô địch thiên hạ, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Thế nhân đều nói, anh vô địch thiên hạ, cuối cùng lại bại bởi một gốc hoa mai thon dài yếu đuối, nhưng cầu bại một lần, chẳng qua là cam tâm tình nguyện bại thôi!
Tâm anh hùng, nước mắt đàn ông, một lời nhiệt tình, lại vì người ấy hóa thành dịu dàng bao quanh, không hỏi thiên hạ, chỉ cầu có mỹ nhân làm bạn bên người!
Lúc đó, Dạ Cô Tinh biết cái ví dụ này, lông mày vặn chặt.
Lâm Dược bị cô nhìn tới mức không thoải mái, thậm chí hai chân như nhũn ra, thời gian trôi qua không lưu lại bất kỳ dấu vết suy yếu nào trên người phụ nữ trước mắt này, ngược lại lắng đọng ra ý vị càng xa xăm, trong lúc vô tình bộc lộ uy áp làm cho người ta khiếp sợ, cô, dường như là một người được Thượng đế phá lệ ưu đãi.
“Chị An, tôi viết như vậy có gì không ổn sao?” Anh ta đã là nhà phê bình tin tức thâm niên, cũng là người viết châm biếm thói xấu của xã hội, một cây bút để cho vô số người kính sợ, nhưng mà ở trước mặt vị này, anh ta lại nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.
“Kiếm khách? Hoa mai?” Cô đặt câu hỏi.
“Đúng vậy, tôi chuẩn bị đặt đoạn văn này ở phần kết truyện ký, xem như lời kết, cô xem…”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi cảm thấy không quá thỏa đáng.”
Lâm Dược sững sờ, bày ra bộ dạng khiêm tốn: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tôi cảm thấy, hoa mai có thể thay đổi thành hoa ăn thịt người!” Cô gái cười tươi đẹp dị thường, xán lạn như nắng gắt.
“…”
Đương nhiên, đây đều những chuyện để nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Sáng hôm sau, 11 giờ Dạ Cô Tinh mới rời giường, tay và chân tê dại tới mức không giống như tay chân của mình.
May mà mỗi ngày cô đều dành thời gian luyện yoga, nếu không còn không biết làm như thế nào chịu đựng nổi anh!
Đối với độ mềm mại của thân thể này, đến thời điểm hiện tại, Dạ Cô Tinh tương đối hài lòng, chỉ là người nào đó lại gián tiếp được hưởng lợi.
Cô rửa mặt xong, phát hiện hai mắt hơi sưng, xoa kem dưỡng mắt, mới phát hiện mình đã đói đến ngực dán đến lưng.
Ra khỏi phòng ngủ, cô đi thẳng tới phòng bếp, An Tuyển Hoàng lại ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm trong tay một tờ báo lật xem, rất giống đại lão gia bến Thượng Hải những năm 70, 80, mà bên tay anh đang để một phần bữa sáng vẫn chưa được động tới.
Người đàn ông buông tờ báo xuống, thấy cô giống như sói đói gặp con mồi, hai mắt tỏa ánh sáng, làm bộ đứng dậy, Dạ Cô Tinh vội vàng làm một thủ thế, ra hiệu anh đừng có manh động, chỉ cần ngồi yên đó là được rồi, cô thật sự không thể chống lại sự nhiệt tình quá mức của người đàn ông này, tối qua, giày vò tới hơn nửa đêm, xém chút lắc cô tan ra thành từng mảnh.
Ngày hôm sau cô đau lưng, người đàn ông lại thoải mái nhàn nhã, sảng khoái tinh thần, cô tức giận hung hăng lườm anh một cái, không ngờ biểu cảm trên khuôn mặt anh lại càng xán lạn.
Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi, sờ cái bụng bằng phẳng, cảm thấy mình nên lấp đầy cái bụng rỗng trước lại trò chuyện nhân sinh, nói lý tưởng với người này.
Ngồi xuống bên cạnh An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh một mực cúi đầu giải quyết món ăn trong mâm, rõ ràng là không muốn để ý người đàn ông này, trong lòng thầm nói, con hổ lâu không được thả đúng là hung tàn, lần sau cô kiên quyết không làm loại cắt đất bồi thường mua bán này.
Nhưng lúc này người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng, hơi xấu hổ: “Tối hôm qua, anh không phải cố ý, em…”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, đôi mi thanh tú nheo lại: “Nói như vậy, anh là cố ý…” Vừa mới mở miệng cô đã phát hiện không đúng, giọng nói của mình sao lại khàn thành như vậy?
An Tuyển Hoàng lúng túng rụt rụt cổ, tối hôm qua cô cầu xin tha thứ không ít, đều bị bản thân coi là gió thoảng bên tai, tốt xấu từng có hai lần, làm sao anh lại như trẻ con vắt mũi chưa sạch không nhịn được cơ chứ?
“Anh!” Dạ Cô Tinh chỉ vào người đàn ông, đầy mắt lên án, sau đó cúi đầu xuống, cô còn có thể nói gì, đều là do mình đồng ý trước…
An Tuyển Hoàng lại chững chạc đàng hoàng bảo đảm nói: “Lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Anh còn muốn có lần sau?”
Người nào đó cực kỳ thành thật gật gật đầu, giữa vợ chồng, khẳng định còn có lần sau.
Dạ Cô Tinh nghiến răng nói: “Anh cứ chờ đó mà xem!”
Khóe miệng người đàn ông lại giương lên một đường cong đẹp mắt, mắt lộ ra ánh sáng hiền hòa: “Ừm, anh chờ, lần sau.” Vậy là tối hôm qua biểu hiện của anh cũng không tệ lắm…
Dạ Cô Tinh xém chút phun một ngụm máu ngay tại chỗ.
…
MV cho ca khúc mới của Thành Giới đã quay xong, dự tính sẽ phát hành vào đầu tháng chín, kế hoạch tiếp theo của Dạ Cô Tinh chính là quay bộ phim truyền hình ‘Yên chi lệ’.
Cô đã trao đổi với đạo diễn Lý Khôn, buổi lễ khai máy sẽ cử hành vào cuối tháng tám, đầu tháng chín chính thức quay, Dạ Cô Tinh có thể đợi đến trung tuần tháng mười mới gia nhập đoàn, thứ nhất, là cân nhắc đến hai đứa bé còn nhỏ, không dứt đượcc sữa mẹ, không nên xa mẹ quá sớm, thứ hai, Dạ Cô Tinh cũng cần một quãng thời gian để xử lý chuyện ở trường học.
Lý Khôn cũng nói có thể quay các phân cảnh của những người khác trước, chờ sau khi Dạ Cô Tinh vào đoàn, lại tiến hành quay những cảnh có mặt cô.
Khi kỳ nghỉ hè kết thúc vào tháng chín, Dạ Cô Tinh cũng sắp nghênh đón năm thứ ba đại học, đương nhiên, ngày nghỉ mà cô xin Diêm Đông Bình cũng đã hết, trở về trường học trả phép là điều chắc chắc, cô cũng không hề có ý định nửa đường bỏ học, dù sao, trở thành một nhà vật lý học ưu tú cũng là nguyện vọng của ‘Dạ Cô Tinh’, bây giờ chỉ sợ không thể thực hiện được.
Cô có thể làm, cũng chỉ là dốc hết toàn lực giữ được học vị sinh viên chính quy Khoa vật lý hạt nhân đại học Bắc Kinh thôi, cũng coi như hoàn thành giấc mộng đại học của ‘Dạ Cô Tinh’.
Dù sao cô không phải là Dạ Cô Tinh ngày trước, mục tiêu cuộc sống và quy hoạch đều đã xảy ra thay đổi về bản chất, Dạ Cô Tinh ngày trước tình nguyện sống một cuộc sống bình thường, không có tiếng tăm gì, mà cái cô muốn lại là hào quang vạn trượng, không ai dám ức hiếp…
Cho nên, đạo bất đồng, cũng chỉ có thể, bất tương vi mưu!
Ánh đèn tường màu vàng nhạt được bao quanh bởi chụp đèn pha lê, chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn, nhàn nhạt trải lên vách tường.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, một giây sau, cô đã ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, tìm được một vị trí thoải mái, thuận thế cọ cọ, dịu dàng mềm mại giống như con mèo.
Bờ môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt không rõ ràng lắm, từ xa nhìn lại, hình dáng bên mặt của người đàn ông vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, có lẽ chỉ có người trong ngực biết rõ, anh chưa bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho ai hết.
Độc nhất vô nhị, chỉ dành cho cô!
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như thác nước, một bàn tay khác nắm lấy đầu vai thon gầy của cô, cho dù sinh con rồi và cũng hơi tăng cân một chút, nhưng An Tuyển Hoàng vẫn cảm thấy cô quá gầy, chỉ cần đưa tay bóp một cái là có thể bóp vào đến xương luôn rồi.
Anh cười rúc đầu vào cổ cô, muốn tận hưởng hương thơm của hoa sơn trà, bất ngờ bị mùi rượu xông vào chóp mũi, người đàn ông nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống: “Em uống rượu à?”
Dạ Cô Tinh cười cọ cọ ở trong ngực anh, hai mắt nhắm nghiền vẫn không mở ra, chỉ là dùng giọng nói hơi lộ ra lười biếng hừ nhẹ: “Không có mà…”
Sắc mặt An Tuyển Hoàng hơi dịu lại, lại ngửi nhẹ ở bên cổ kia của cô, lần này không ngửi thấy mùi rượu nữa, bỗng nhiên giãn ra lông mày, xích lại gần bên tai trắng nõn của người phụ nữ, tiếng nói hơi khàn khàn: “Sao lại có mùi rượu vậy? Hửm?”
Hơi thở nóng rực phun ra bên tai, âm cuối kéo dài mang theo một loại mời gọi quyến rũ, bỗng nhiên Dạ Cô Tinh mở mắt, lúc ngước mắt, lại thật bất ngờ đụng vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông, cô giống như bị ánh mắt nóng rực như thế làm bỏng, tim cũng run rẩy theo.
Cô vô thức đứng dậy, tiếc rằng cánh tay người đàn ông như tường đồng vách sắt, cô hoàn toàn không thể trốn đi đâu được.
“Em… Đồng nghiệp uống nhiều quá, em đưa tay đỡ, đối phương không cẩn thận vẩy rượu lên người em…” Xem như giải thích vì sao trên người cô lại có mùi rượu.
An Tuyển Hoàng hôn lên trán cô, thuận thế hướng phía dưới, vừa nhẹ mổ, vừa không quên mở miệng vặn hỏi: “Nam?”
Da thịt non mềm của Dạ Cô Tinh tê dại với nụ hôn nhẹ nhàng của anh, cười đưa tay đẩy anh, nhưng nụ hôn ấp áp của người đàn ông lại như hình với bóng, cô tránh, anh đuổi, giống như một cuộc thi chạy, nhưng sức lực của đàn ông rõ ràng mạnh hơn phụ nữ.
“Hoàng, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?” Dạ Cô Tinh ý đồ chuyển sự chú ý của anh.
Quả nhiên động tác của anh chậm lại một chút, tay cũng dừng ở cái bụng bằng phẳng của cô, không tiếp tục đi xuống trước: “Ai?”
Tất nhiên người mà cô nói tới, nhất định không phải là người bình thường. Quả nhiên.
“Em trai anh.”
An Tuyển Hoàng thực sự sửng sốt, trong nháy mắt có hơi mê mang, cái từ “em trai” này với anh mà nói tựa hồ lạ lẫm vô cùng, lạ lẫm đến mức nghe xong hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
“An… Tuyển Thần?” Ngay cả tên của đối phương cũng cứng ngắc khó đọc đối với anh.
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Người đàn ông lại đột nhiên nhíu mày, toàn thân hơi lạnh vỡ tung, giống như vụn băng tràn ra, chạm vào da liền tan, cái lạnh xông vào từng lỗ chân lông, Dạ Cô Tinh không kịp đề phòng, rùng mình một cái, cô rõ ràng cảm giác được cảm xúc An Tuyển Hoàng thay đổi kịch liệt, cảm thấy trong lòng hơi lộp bộp một tiếng.
Cô nhìn ra được, giữa hai anh em họ có sự xa cách rõ rệt…
Dạ Cô Tinh ngồi thẳng, nghiêng người sang, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt anh, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lấy bàn tay anh, mười ngón đan xen, truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay cô sang cho anh: “Hoàng, anh đang… sợ sao?”
Cô cắn môi, quật cường nhìn anh, đáy mắt lại một mảnh nhu tình.
Dạ Cô Tinh không phải một người chỉ biết đòi hỏi, ở trong mắt cô, tình yêu là bình đẳng, anh cưng chiều cô, bảo vệ cô, vậy cô cũng sẽ hiểu anh, yêu anh.
Cho nên, dù chỉ là một biểu lộ nhỏ xíu của anh, cô cũng có thể biết, huống chi cảm xúc thay đổi lớn như vậy? Tất cả sự khác thường của anh, cũng là từ lúc nghe được ba chữ “An Tuyển Thần”!
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, thậm chí chân tay luống cuống, cùng An Tuyển Hoàng ở chung cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, người đàn ông lạnh như sắt thép này có một loại cảm xúc tên là “sợ hãi”!
Anh là vương giả cao cao tại thượng, là đường đường gia chủ nhà họ An, quyền thế, tài phú, danh lợi, mọi thứ mà thiên hạ khao khát, anh đều có tất cả.
Thế nhưng mà bây giờ, anh lại đang sợ hãi?
An Tuyển Hoàng như vậy khiến trái tim cô hơi nhói lên.
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, đôi mắt tinh xảo khéo léo tuyệt vời cuồn cuộn nổi lên ánh sáng màu đen quỷ quyệt, bắt đầu xây kín bức tường phòng ngự, cuối cùng sụp đổ rầm rầm dưới sự trấn an, dưới ánh mắt bao dung của Dạ Cô Tinh.
Anh đột nhiên đưa tay, ôm cô vào trong ngực, cánh tay của anh siết chặt phía sau lưng cô, dùng sức như vậy, dường như muốn dán cô vào trong ngực, dung nhập cốt tủy.
Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là anh đang run rẩy, giờ khắc này, người đàn ông cương nghị như sắt lại yếu ớt như một đứa trẻ.
Cô trở tay ôm anh, bàn tay nhè nhẹ vỗ về tấm lưng dày rộng của anh, tựa như lúc dỗ con trai chìm vào giấc ngủ, động tác tự nhiên như vậy, mang theo tác dụng an ủi lòng người, yên lặng truyền lại sự lo lắng của cô, sự cổ vũ của cô.
Cảm xúc của An Tuyển Hoàng dần dần bình phục lại, Dạ Cô Tinh rưng rưng cười: “Hoàng, tất cả đều đã qua, bây giờ anh rất tốt, có em, còn có hai con…”
Người đàn ông khẽ ừ, run rẩy cũng dần dần lắng lại.
“Cậu ta nói gì?” Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, làm người ta không rét mà run.
“Anh ta nghĩ bệnh của Kỷ Tình là do em gây ra, nghĩ là em ở sau lưng giở trò quỷ, mới khiến bà ta bệnh lâu chưa lành. Còn vừa đấm vừa xoa, khuyến cáo em, thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, chỉ cần em buông tha Kỷ Tình.”
Đôi mắt An Tuyển Hoàng nheo lại: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”
Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm giác được sức lực nắm vai mình siết chặt hơn, cô lại bình tĩnh không có cảm giác, nụ cười vẫn như cũ, giọng nói còn mang theo vài phần hoạt bát: “Em làm sao có thể đồng ý với anh ta được?”
Lúc này trên mặt người đàn ông mới vui vẻ lên một chút, nhưng toàn thân vẫn căng cứng, như là dây cung kéo đến cực hạn, chỉ cần dùng sức thêm một chút sẽ gãy ngay lập tức.
Chỉ nghe anh nặng nề mở miệng, trong giọng nói vẫn còn chứa đầy sự căng thẳng: “Vì sao?”
Dạ Cô Tinh cười giảo hoạt: “Em chẳng làm gì cả, thì sao phải đồng ý với anh ta chứ?”
An Tuyển Hoàng nhịn không được bật cười: “Em nha…” Lại bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, tình nồng như vậy, lưu luyến như vậy.
Dạ Cô Tinh chun mũi một cái: “Người kia thực sự là quá ghê tởm!”
Anh lại trầm thấp cười lên, dường như tâm trạng rất tốt: “Ghê tởm như nào?”
“Anh ta thế mà dám lấy anh ra để uy hiếp em.”
An Tuyển Hoàng siết chặt sức lực, trong mắt hình như có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua: “Nói thế nào?”
“Người kia cảnh cáo em, nói nếu Kỷ Tình xảy ra chuyện bất trắc gì, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua em, còn nói, tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”
“Vậy em trả lời như thế nào?” Người đàn ông ân cần dụ dỗ, lại dựng lỗ tai lên.
Dạ Cô Tinh lè lưỡi, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy mình nói lời kia xác thực nói hơi hung ác: “Em nói… cho dù em có giết cả nhà họ An, anh cũng không làm gì em.” Từ trong ngực người đàn ông giãy ra, Dạ Cô Tinh hơi thấp thỏm nhìn anh, xoắn ngón tay, giống đứa trẻ làm sai chuyện.
Nhưng không thấy người đàn ông tức giận chút nào, thậm chí còn nở một nụ cười đầy ẩn ý trên môi, dưới ánh mắt sững sờ của Dạ Cô Tinh, rất nghiêm túc gật đầu, dang hai tay ra: “Anh xác thực sẽ không thể làm gì em.” Sau đó xích lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái: “Cũng không biết, xem như con dâu nhà họ An, có phải em cũng tính là cả nhà họ An không?”
“Ơ!” Lúc này Dạ Cô Tinh mới cảm thấy không đúng, đúng vậy ha, cả nhà họ An không phải cũng bao gồm chính cô và hai đứa bé sao? May mà An Tuyển Thần bị cô làm cho tức điên, không rảnh bắt bẻ sơ hở trong lời nói của cô, nếu bị người ta bắt bẻ ngay tại chỗ thì sẽ mất mặt biết bao!
“Vấn đề thứ hai thì sao?”
“Cái, cái gì?”
Đồng tử An Tuyển Hoàng nheo lại nhìn cô: “Tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”
Dạ Cô Tinh ôm lấy cổ của anh hôn lên một cái, cũng học động tác của anh, ghé sát lại bên tai, môi đỏ nhẹ nhàng lướt qua vành tai người đàn ông, làm anh khẽ rùng mình một cái.
Cô lại cười không tim không phổi: “Em nói —— nếu như người đàn ông kia là An Tuyển Hoàng, em tin tưởng, tình yêu này là vô giá!”
Người đàn ông chấn động toàn thân, ánh mắt sáng quắc, đôi mắt đen nhánh dường như nhiễm lên tầng tầng sóng nhỏ, thật giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, một giây sau, lấy hôn làm phong ấn!
Dạ Cô Tinh sững sờ, cười nhắm hai mắt lại, an tâm chìm đắm trong sự triền miên vô hạn này…
Nụ hôn của anh không bá đạo và cường thế giống trước kia, ngược lại trở nên dịu dàng lại lưu luyến, giống như bưng lấy bảo bối quý giá nhất của đời này, nhẹ nhàng dùng sức sẽ rơi nát, cho nên anh cẩn thận từng li từng tí, trân quý gấp đôi.
Dạ Cô Tinh khó được chủ động, thử thăm dò đưa lưỡi ra tìm tòi, toàn thân người đàn ông chấn động, giống như nhận được cổ vũ to lớn, nụ hôn dần trở nên vội vàng.
Cuối cùng, bá đạo và cường thế mới là bản chất tồn tại trong xương cốt người đàn ông này, nhất thời dịu dàng chỉ là mồi nhử mà anh ném ra, lẳng lặng ẩn núp, đợi cô chủ động cắn câu!
Sau một nụ hôn sâu, hai cái đều thở hổn hển. Trong mắt cô che lên một tầng sương mù, mông lung, phảng phất trong vắt núi xa, nhưng sương mù lượn lờ ở chỗ sườn núi, đôi môi trơn bóng, đỏ tươi ướt át, hai má hơi say, quả nhiên là tư thái quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.
Thấy vậy người nào đó hai mắt đăm đăm, hầu kết nhấp nhô: “Tinh, chúng ta có còn… phải kiêng nữa không?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh trì trệ, dưới ngọn đèn màu vàng nhạt, cái trán người đàn ông mồ hôi rịn ra dày đặc, gò má biểu lộ ẩn nhẫn cùng đè nén làm cho trong lòng cô cũng thấy hơi thương thương, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, Dạ Cô Tinh trịnh trọng khẽ lắc đầu.
Vấn đề này, sau khi sinh con xong cô vẫn luôn trốn tránh, hình ảnh hai người chân thành gặp nhau cô không dám nghĩ, cũng sợ hãi nghĩ, rõ ràng đã lấy dũng khí, lại ở giây tiếp theo làm đào binh.
Nhiều lần, cô ngủ mơ mơ màng màng, lại có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp người đàn ông bên cạnh thay đổi, xúc cảm ấm áp truyền đến, nhưng anh chỉ hôn, không dám tiến thêm một bước, cuối cùng là tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm cùng cô tiến vào giấc ngủ.
Người đàn ông kiêu ngạo như thế, lại vì cô chịu đựng tới mức như thế, cô tựa hồ không có lý do gì lùi bước nữa.
Mà một ngày này, cuối cùng cũng phải tới, toàn thân toàn ý phó thác, từ đó một đời vinh nhục, tràn đầy tình yêu say đắm đều sẽ buộc ở người đàn ông trước mắt này.
Dạ Cô Tinh biết rõ, anh xứng đáng…
Một đêm, hai người đều mất ngủ, hai trái tim tới gần vô cùng.
Cho tới sau này bước lên Chiếm Ngao, Dạ Cô Tinh mới biết được, vì sao ba chữ “An Tuyển Thần” lại làm anh thất thường như thế!
Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình thương của Kỷ Tình lại chỉ dành cho một người, cùng là con dòng chính, sự quan tâm của trưởng lão lại chỉ dành cho An Tuyển Thần!
Bởi vì, An Tuyển Hoàng là con trai trưởng, là người thừa kế của dòng họ An, là người kéo dài vinh dự, người gánh chịu trách nhiệm, bọn họ đặt hết thảy hưng suy của gia tộc lên trên người anh!
Khi An Tuyển Thần còn nũng nịu ở trong ngực mẹ, anh lại sớm học tập súng ống chiến đấu ở dưới sự giám sát của trưởng lão, khi An Tuyển Thần còn cười toe toét chơi với bạn ở trên đảo, trải qua tuổi thơ vui vẻ, anh đã bắt đầu học xử lý sự vụ lớn nhỏ của nhà họ An!
Có An Tuyển Thần dịu dàng như ngọc phía trước, An Tuyển Hoàng yên tĩnh ít nói đương nhiên sẽ không được mọi người yêu thích. Có lẽ bọn họ kính anh sợ anh, lại sẽ không thực tình đối với anh, cái bọn họ sợ là quyền lực, đồng thời cũng sợ hãi người đàn ông khống chế quyền lực này!
Chẳng trách đế vương thời cổ đại đều xưng mình là “quả nhân”, chỗ cao lạnh lẽo cô đơn vô cùng, có lẽ chỉ có mình An Tuyển Hoàng hiểu, bởi vì không ai có thể đứng cao hơn anh.
Mà sự tồn tại của Dạ Cô Tinh, là người bạn đồng hành duy nhất của anh ở vị trí cao này, nếu anh là đỉnh núi tuyết, kiếm khách mênh mang cầu bại, vậy cô chính là hàn mai sáng rực trong khe núi đầy băng tuyết.
Anh uống rượu múa kiếm, chỉ cầu bại một lần, cô là đóa hoa nở đẹp nhất, ngạo nghễ khinh thường giá sương băng tuyết.
Bọn họ là bạn lữ duy nhất của nhau, bởi vì, trên đỉnh núi tuyết, chỉ có anh và cô tồn tại.
Thế nhưng mà, có một ngày, đột nhiên xuất hiện người cướp đi mọi thứ của kiếm khách, vươn tay về phía cây hoa mai kia, kiếm khách làm sao không sợ cho được? Đó là người bạn duy nhất của cuộc đời anh ——
Từ đó, kiếm khách có nhược điểm, anh sẽ lo lắng cho cây hoa mai kia, sợ hãi, anh không còn vô địch thiên hạ, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Thế nhân đều nói, anh vô địch thiên hạ, cuối cùng lại bại bởi một gốc hoa mai thon dài yếu đuối, nhưng cầu bại một lần, chẳng qua là cam tâm tình nguyện bại thôi!
Tâm anh hùng, nước mắt đàn ông, một lời nhiệt tình, lại vì người ấy hóa thành dịu dàng bao quanh, không hỏi thiên hạ, chỉ cầu có mỹ nhân làm bạn bên người!
Lúc đó, Dạ Cô Tinh biết cái ví dụ này, lông mày vặn chặt.
Lâm Dược bị cô nhìn tới mức không thoải mái, thậm chí hai chân như nhũn ra, thời gian trôi qua không lưu lại bất kỳ dấu vết suy yếu nào trên người phụ nữ trước mắt này, ngược lại lắng đọng ra ý vị càng xa xăm, trong lúc vô tình bộc lộ uy áp làm cho người ta khiếp sợ, cô, dường như là một người được Thượng đế phá lệ ưu đãi.
“Chị An, tôi viết như vậy có gì không ổn sao?” Anh ta đã là nhà phê bình tin tức thâm niên, cũng là người viết châm biếm thói xấu của xã hội, một cây bút để cho vô số người kính sợ, nhưng mà ở trước mặt vị này, anh ta lại nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.
“Kiếm khách? Hoa mai?” Cô đặt câu hỏi.
“Đúng vậy, tôi chuẩn bị đặt đoạn văn này ở phần kết truyện ký, xem như lời kết, cô xem…”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi cảm thấy không quá thỏa đáng.”
Lâm Dược sững sờ, bày ra bộ dạng khiêm tốn: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tôi cảm thấy, hoa mai có thể thay đổi thành hoa ăn thịt người!” Cô gái cười tươi đẹp dị thường, xán lạn như nắng gắt.
“…”
Đương nhiên, đây đều những chuyện để nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Sáng hôm sau, 11 giờ Dạ Cô Tinh mới rời giường, tay và chân tê dại tới mức không giống như tay chân của mình.
May mà mỗi ngày cô đều dành thời gian luyện yoga, nếu không còn không biết làm như thế nào chịu đựng nổi anh!
Đối với độ mềm mại của thân thể này, đến thời điểm hiện tại, Dạ Cô Tinh tương đối hài lòng, chỉ là người nào đó lại gián tiếp được hưởng lợi.
Cô rửa mặt xong, phát hiện hai mắt hơi sưng, xoa kem dưỡng mắt, mới phát hiện mình đã đói đến ngực dán đến lưng.
Ra khỏi phòng ngủ, cô đi thẳng tới phòng bếp, An Tuyển Hoàng lại ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm trong tay một tờ báo lật xem, rất giống đại lão gia bến Thượng Hải những năm 70, 80, mà bên tay anh đang để một phần bữa sáng vẫn chưa được động tới.
Người đàn ông buông tờ báo xuống, thấy cô giống như sói đói gặp con mồi, hai mắt tỏa ánh sáng, làm bộ đứng dậy, Dạ Cô Tinh vội vàng làm một thủ thế, ra hiệu anh đừng có manh động, chỉ cần ngồi yên đó là được rồi, cô thật sự không thể chống lại sự nhiệt tình quá mức của người đàn ông này, tối qua, giày vò tới hơn nửa đêm, xém chút lắc cô tan ra thành từng mảnh.
Ngày hôm sau cô đau lưng, người đàn ông lại thoải mái nhàn nhã, sảng khoái tinh thần, cô tức giận hung hăng lườm anh một cái, không ngờ biểu cảm trên khuôn mặt anh lại càng xán lạn.
Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi, sờ cái bụng bằng phẳng, cảm thấy mình nên lấp đầy cái bụng rỗng trước lại trò chuyện nhân sinh, nói lý tưởng với người này.
Ngồi xuống bên cạnh An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh một mực cúi đầu giải quyết món ăn trong mâm, rõ ràng là không muốn để ý người đàn ông này, trong lòng thầm nói, con hổ lâu không được thả đúng là hung tàn, lần sau cô kiên quyết không làm loại cắt đất bồi thường mua bán này.
Nhưng lúc này người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng, hơi xấu hổ: “Tối hôm qua, anh không phải cố ý, em…”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, đôi mi thanh tú nheo lại: “Nói như vậy, anh là cố ý…” Vừa mới mở miệng cô đã phát hiện không đúng, giọng nói của mình sao lại khàn thành như vậy?
An Tuyển Hoàng lúng túng rụt rụt cổ, tối hôm qua cô cầu xin tha thứ không ít, đều bị bản thân coi là gió thoảng bên tai, tốt xấu từng có hai lần, làm sao anh lại như trẻ con vắt mũi chưa sạch không nhịn được cơ chứ?
“Anh!” Dạ Cô Tinh chỉ vào người đàn ông, đầy mắt lên án, sau đó cúi đầu xuống, cô còn có thể nói gì, đều là do mình đồng ý trước…
An Tuyển Hoàng lại chững chạc đàng hoàng bảo đảm nói: “Lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Anh còn muốn có lần sau?”
Người nào đó cực kỳ thành thật gật gật đầu, giữa vợ chồng, khẳng định còn có lần sau.
Dạ Cô Tinh nghiến răng nói: “Anh cứ chờ đó mà xem!”
Khóe miệng người đàn ông lại giương lên một đường cong đẹp mắt, mắt lộ ra ánh sáng hiền hòa: “Ừm, anh chờ, lần sau.” Vậy là tối hôm qua biểu hiện của anh cũng không tệ lắm…
Dạ Cô Tinh xém chút phun một ngụm máu ngay tại chỗ.
…
MV cho ca khúc mới của Thành Giới đã quay xong, dự tính sẽ phát hành vào đầu tháng chín, kế hoạch tiếp theo của Dạ Cô Tinh chính là quay bộ phim truyền hình ‘Yên chi lệ’.
Cô đã trao đổi với đạo diễn Lý Khôn, buổi lễ khai máy sẽ cử hành vào cuối tháng tám, đầu tháng chín chính thức quay, Dạ Cô Tinh có thể đợi đến trung tuần tháng mười mới gia nhập đoàn, thứ nhất, là cân nhắc đến hai đứa bé còn nhỏ, không dứt đượcc sữa mẹ, không nên xa mẹ quá sớm, thứ hai, Dạ Cô Tinh cũng cần một quãng thời gian để xử lý chuyện ở trường học.
Lý Khôn cũng nói có thể quay các phân cảnh của những người khác trước, chờ sau khi Dạ Cô Tinh vào đoàn, lại tiến hành quay những cảnh có mặt cô.
Khi kỳ nghỉ hè kết thúc vào tháng chín, Dạ Cô Tinh cũng sắp nghênh đón năm thứ ba đại học, đương nhiên, ngày nghỉ mà cô xin Diêm Đông Bình cũng đã hết, trở về trường học trả phép là điều chắc chắc, cô cũng không hề có ý định nửa đường bỏ học, dù sao, trở thành một nhà vật lý học ưu tú cũng là nguyện vọng của ‘Dạ Cô Tinh’, bây giờ chỉ sợ không thể thực hiện được.
Cô có thể làm, cũng chỉ là dốc hết toàn lực giữ được học vị sinh viên chính quy Khoa vật lý hạt nhân đại học Bắc Kinh thôi, cũng coi như hoàn thành giấc mộng đại học của ‘Dạ Cô Tinh’.
Dù sao cô không phải là Dạ Cô Tinh ngày trước, mục tiêu cuộc sống và quy hoạch đều đã xảy ra thay đổi về bản chất, Dạ Cô Tinh ngày trước tình nguyện sống một cuộc sống bình thường, không có tiếng tăm gì, mà cái cô muốn lại là hào quang vạn trượng, không ai dám ức hiếp…
Cho nên, đạo bất đồng, cũng chỉ có thể, bất tương vi mưu!
Danh sách chương