Người đàn ông mạnh mẽ sải bước tiến lên, vươn tay nắm lấy eo cô, hung hăng ôm lấy, sự nguy hiểm lập tức khuếch tán: “Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem?”

Anh Tử Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường, dưới ánh đèn, làn da trắng như tuyết ở cổ của cô như có sự chói loá không thể giải thích được: “Mới như vậy mà đã mất kiên nhẫn rồi à?”

Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là cô ấy phải đứng đó, nhìn bóng lưng anh ta rời đi? Dựa vào cái gì mà cô ấy có thể không chút kiêng dè mà yêu, còn anh ta lại cứ trốn tránh không ngừng?

Nhớ đến khi nãy ở trong phòng làm việc, cô ấy có trăm ngàn xoắn xuýt, có ngàn vạn do dự, trái tim giống như bị đốt trên lửa than, vốn là một quyết định không có gì cần phải suy nghĩ, lại đột nhiên trở nên khó khăn vô cùng, tựa như…. Phải khoét một miếng thịt từ trên người xuống, nguyên nhân là bởi vì phải giữ lại một miếng thịt khác!

Hai chuyện, nhẹ nhàng được nói ra từ miệng của dì nhỏ, liên quan đến sự sống còn của Liên minh Tử Thần, cũng liên quan đến việc cô ấy có thể tự tay đâm kẻ thù giết cha của mình hay không.

Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ không chút do dự mà nói với Dạ Cô Tinh rằng, cô ấy muốn Liên minh Tử Thần, cô ấy cũng muốn mạng của Rio!

Nhưng mà, trong khoảnh khắc vừa rồi, cơ hội mà cô ấy hằng mơ ước đặt ra trước mắt, cô ấy lại do dự, như thể đột nhiên uống phải thuốc câm, không nói được lời nào.

Ý của Dạ Cô Tinh rất rõ ràng, tổn thương An Tuyệt, nổi lên dã tâm, Rio nhất định phải chết, người lợi hại trong nhà họ An nhiều như mây, không phải lo việc không lấy được cái mạng chó của người kia, nhưng người ra tay là ai, cô giao cho Anh Tử Lạc lựa chọn.

Là mượn tay người khác để giết Rio, báo mối thù lớn, hay là tự mình cầm dao, chính tay đâm chết kẻ thù?

Một khi Rio chết, Liên minh Tử Thần chắc chắn sẽ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, gió vừa thổi qua thì một mảnh cũng không còn.

Đây là vấn đề khó thứ hai mà Dạ Cô Tinh đặt ra cho cô ấy: giữ, hay là bỏ?

Nếu bỏ, đó là tâm huyết của cha mình, cô ấy không nỡ, nếu giữ, thì cô ấy nhất định phải quay về Mỹ, chủ trì đại cục, dùng thân phận người thừa kế đường đường chính chính của nhà họ Anh để đưa ra quyết định không thể bàn cãi, lập lại trật tự, nhưng nếu làm như vậy, cô ấy và Minh Chiêu…

Không phải bản thân đã nghĩ rất rõ rồi sao? Nhưng khi nước đến chân, cô ấy lại chùn chân tại đó.

Tình yêu và thù hận, một chọn lựa rất dễ dàng, không phải sao?

Nhưng cô ấy lại không nỡ…

Nhìn thấy rõ sự băn khoăn dưới đáy mắt của cô gái, Minh Chiêu cảm thấy trái tim đánh rơi một nhịp, bất chợt, trào lên chua xót, cuối cùng, lâm vào tình thế khó xử.

“Anh đã biết rồi.” Cô ấy bình tĩnh nhìn lại, giọng nói lạnh nhạt gần như hờ hững, dùng câu trần thuật, chứ không phải là câu nghi vấn.

Hai người thông minh nhường nào, Minh Chiêu cứng ngắc như khúc gỗ, An Tử Lạc ngây thơ, nhưng không ai trong số họ là kẻ ngốc. Hắc đạo gian trá, há có thể dung nạp kẻ thiện lương?

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trầm mặc không nói, chỉ có đôi mắt đen thâm thúy trầm lắng không chút gợn sóng, cảm xúc khó có thể phân biệt được.

Anh Tử Lạc cười khổ: “Anh không có gì muốn hỏi em à?”

“… Không có.” Anh ta đã nói những gì mình muốn nói rồi, đối với cô ấy, không còn bất kỳ nghi vấn nào.

Ánh mắt cô gái vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại có chút u ám, cuối cùng gần như lạnh lẽo.

“Vậy à…” Cô ấy cúi đầu, lại nhấc mắt, nâng lên một nụ cười: “Đã rất muộn rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm đi”

Anh ta vươn tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, anh ta không phải người nói nhiều, nhưng anh ta biết, không thể buông tay, như thể buông ra rồi, một thứ quan trọng nào đó sẽ rời khỏi anh ta, không cách nào tìm về được nữa.

Nhưng anh ta cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng một cách ngờ nghệch.

Anh Tử Lạc dừng lại, quay người, mặt mày cong cong, nhưng lại có một chút mệt mỏi khó phát hiện ra, cô ấy có dũng khí và quyết tâm để kiên trì, nhưng bây giờ, cô ấy rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nghĩ rõ ràng mọi thứ.

“Còn chuyện gì nữa không?” Cô ấy hỏi một cách bình tĩnh.

“Những gì tôi nói vừa rồi…” Giọng nói người đàn ông dừng lại, dường như đã phải lấy ra dũng khí rất lớn, cắn răng: “Em có nghe thấy không?”

Lông mi cô gái khẽ run lên, vô thức cắn chặt môi dưới, cũng học theo anh ta, im lặng.

Cô ấy hỏi, anh có yêu em không?

Anh ta nói, chắc là có yêu…

Câu trả lời mơ hồ, hai từ “chắc là” khiến cô ấy cực kỳ không có cảm giác an toàn, may thay, cuối cùng cũng nói ra được chữ “yêu”, không nói rõ được là vui sướng nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.

Cô ấy dường như ngày càng trở nên tham lam hơn.

“Ý của em… anh có hiểu không?”

“Minh Chiêu.” Cô ấy gọi tên của anh ta, chứ không phải là “Đồ đầu gỗ” – cách xưng hô khi đùa giỡn: “Em hỏi anh, yêu hay không yêu, anh nói với em một đống như thế để làm gì? Một từ, hoặc hai từ, không phải là sẽ dứt khoát hơn hay sao?”

Đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm, vẻ kỳ lạ lướt qua mắt anh ta, Anh Tử Lạc trước mắt không giống Anh Tử Lạc lúc bình thường.

Như bị dồn vào ngõ cụt, cô ấy vùng vẫy, vội vã tìm lối ra, thậm chí mang theo sự dứt khoát được ăn cả ngã về không, tựa như một chiễn sĩ dũng cảm lại kiên cường!

Đi về phía trước hai bước, ánh mắt chạm nhau, chóp mũi đối diện với chóp mũi, nhưng cô ấy vẫn không ngừng đến gần, từng chữ một mà nói, ánh mắt sáng rực: “Em muốn một câu trả lời chắc chắn.” Yêu, hoặc không yêu, không có nhiều cái cớ như vậy, cũng không tồn tại nhiều lí do như vậy.

“Em đang ép tôi.” Anh ta nhìn thẳng vào cô, không hề né tránh.

“Em chỉ cần một phần tiền cược nặng hơn…”

Minh Chiêu sững sờ.

Anh Tử Lạc chỉ còn lại một nụ cười gượng gạo: “Như vậy là, né tránh vấn đề của em rồi sao?”

Đúng vậy, cô ấy đang ép buộc anh! Tình yêu và thù hận, lí trí đã vô tri vô giác mà hướng về cái phía sau, nhưng mà cô không cam lòng, sự mơ hồ quấy phá, cô chỉ muốn tăng thêm trọng lượng cho bên còn lại, cho bản thân một lí do để đánh cược mà thôi.

Có lẽ, anh ta không lí giải được, cũng sẽ không hiểu được.

Phần tình cảm này là do Anh Tử Lạc miễn cưỡng mà có, cho dù Minh Chiêu đồng ý kết giao với cô ấy, hai người bắt đầu thân thiết như những cặp đôi bình thường, nhưng mà Minh Chiêu quá lạnh lùng, quá cứng ngắc, quá khô khan, cô ấy chưa từng nhận được bất cứ lời hứa hẹn nào từ người đàn ông này, điều này khiến cho cô ấy cảm nhận đươc sự ngọt ngào, nhưng đồng thời, cũng khiến cô ấy phải lo được lo mất.

Phụ nữ dù kiêu hãnh đến đâu khi đối mặt với loại tình yêu không chắc chắn cũng sẽ trở nên dè dặt từng li từng tí, giữ lấy, bảo vệ, lo lắng, ưu sầu, cho nên, mới dùng cách này, cầu mong sự an tâm, đạt được sự an ủi.

Cách nghĩ của Minh Chiêu hoàn toàn ngược lại, theo nhận thức của anh ta, nói hay, không bằng làm tốt, thời gian và hành động có thể chứng minh tất cả.

Anh ta không giỏi nói những lời tốt đẹp, nhưng anh ta thực sự đặt Anh Tử Lạc vào trái tim mình.

“Không.” Anh ta đột nhiên nhấc mắt: “Không phải né tránh.”

Anh Tử Lạc nâng mắt nhìn anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời, nhưng vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày lại không cách nào che giấu được.

“Tôi đối với em, không phải đơn giản chỉ là từ yêu hay không yêu treo trên đầu môi, mà hai chữ này cũng không thật sự chứng minh được điều gì. Tôi không biết ăn nói, nhưng đối tốt với một người, không chỉ là nói miệng mà thôi, mà là làm ra hành động thực tế.”

Giống như gia chủ và phu nhân vậy, anh ta chưa từng nghe gia chủ nói những lời nói lãng mạn dễ nghe nào, cũng chưa từng thấy phu nhân hỏi những câu nhạt nhẽo như vậy, giữa hai người, dường như không cần nói, mà chỉ cần một ánh mắt, là có thể tâm ý tương thông.

Nhìn vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông, ánh sáng chân thành bên trong khiến linh hồn cô run lên, nghiêm túc như vậy, ngay tại khoảnh khắc đó, Anh Tử Lạc cười lên, nụ cười thoải mái, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, khiến người đàn ông cứng ngắc kia luống cuống tay chân.

“Em, sao em lại khóc?” Giọng nói của anh ta vẫn trầm ổn như vậy, nhưng lại mang theo chút hoảng loạn khó nhận ra, ngốc nghếch mà vươn tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của cô.

Đầu ngón tay của người đàn ông thô ráp, xoa lên phần má trắng nõn của cô gái, thâm trầm mà dày nặng, hơi thở bao trùm lên khiến người ta yên tâm.

“Em cảm động, không được à?”

Người đàn ông sửng sốt một lúc, lỗ tai bỗng đỏ bừng, lúng túng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Anh Tử Lạc thở dài, đôi mắt hạnh hơi đẫm nước: “Đồ ngốc…”

Đôi môi mỏng mím chặt, người đàn ông không quá tự nhiên mà thẹn thùng, tự nhiên đáng yêu.

“Rốt cuộc phu nhân đã nói với em cái gì?”

“Em…” Ánh mắt Anh Tử Lạc hơi lóe lên, tình hình hiện tại sẽ chỉ khiến cô ấy khó đưa ra quyết định hơn.

Tự tay giết Rio, thành lập lại Liên minh Tử Thần, đồng nghĩa với việc cô ấy không thể không xa cách với Minh Chiêu, nhưng mà, cô ấy lại không nỡ, không dễ gì mới khiến cho người đàn ông cọc cằn này thông suốt, cô ấy không muốn rời đi vào lúc này…

Hơn nữa, giành lại quyền lực không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, cô ấy chắc chắn phải ở lại Mỹ rất lâu, tự lực gánh sinh, chuyện này…

Đôi mắt người đàn ông híp lại: “Em không nói, tôi cũng đoán được rồi, chẳng có gì khác ngoài hai chuyện Liên minh Tử Thần và xử lí Rio.”

Sự cố chấp của Anh Tử Lạc đối với thù hận nhiều cỡ nào, anh ta đều thấy cả, trong lòng cũng biết rõ, một tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt, chỉ có thể cười khổ.

Đối với lựa chọn của cô ấy, anh ta hiểu được, đồng thời chọn cách bao dung, chỉ là trong lòng có nỗi lo lắng không tên, nhưng mà may thay, Mỹ là thiên hạ của nhà họ An, nghiền chết một tổ chức sát thủ không cần tốn quá nhiều sức lực!

Anh Tử Lạc cắn môi, một lúc sau, mới ngập ngừng nói: “Anh cảm thấy… em nên làm như thế nào?”

Minh Chiêu sửng sốt, ánh mắt không ngừng thay đổi: “Em… nói cái gì?” Cố gắng giữ vững giọng điệu, nhưng mà trái tim cứng rắn lạnh băng của người đàn ông lại đập loạn không ngừng.

“Dì nhỏ để em tự quyết định, nhưng mà em chưa nghĩ xong, anh cảm thấy, em nên làm như thế nào?” Cô hỏi lại.

“Tại sao?”

“Ờm…” Anh Tử Lạc kỳ quái mà nhìn anh ta: “Tại sao cái gì?” Người đàn ông này sao mà bảo ngốc là ngốc liền vậy?

“Tại sao lại do dự?”

“Em không thể hạ quyết tâm, bên này không bỏ xuống được, bên kia cũng…” Chờ đã!

Ánh mắt cô gái cảnh giác, chợt cong môi, ung dung nhìn người đàn ông: “Anh cho là vì sao? Hay là… anh muốn nghe được điều gì?” Vẻ vui sướng thoáng qua trong mắt cô.

“Khụ khụ… không có gì.”

“Rõ ràng là vừa nãy anh hỏi mà.”

“Không có.” Gương mặt người đàn ông ửng hồng.

Mặt mày Anh Tử Lạc hớn hở: “Anh có.”

“Anh không……”

“Vì anh đó.” Vì anh, nên mới do dự giữa thù hận, vì anh nên em mới loay hoay trong chấp niệm của chính mình.

Minh Chiêu, anh có biết anh quan trọng như thế nào hay không, quan trọng đến nỗi có thể ảnh hưởng tất cả mọi quyết định của em…..

Hóa ra, tình cảm đã sâu đậm đến vậy…

“Lạc Lạc, tin tưởng anh, anh sẽ không để em phải thất vọng.”

Không có “thích”, không nói “yêu”, những năm tháng sau này, anh ta sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.



Dạ Cô Tinh nhìn cô gái có ánh mắt kiên định trước mặt, qua một đêm, sự bàng hoàng, đấu tranh đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt xinh đẹp linh động của cô ấy, bây giờ, chỉ còn lại vẻ minh mẫn.

“Đã quyết định xong rồi?”

“Dạ.”

“Không hối hận sao?” Dạ Cô Tinh đặt chén trà trong tay xuống.

“Không hối hận ạ.”

“Lại đây, ngồi đi.”

Anh Tử Lạc làm theo, ngồi bên cạnh Dạ Cô Tinh, khóe môi cong lên mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu.

“Đã nói với Minh Chiêu rồi?”

“Anh ấy nói, tôn trọng quyết định của con.”

“Cũng được, đây là lựa chọn của con, dì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là…” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh có phần nghiêm trọng: “Con đường này không dễ đi như trong tưởng tượng, trở lại Liên minh Tử Thần, thứ con phải đối mặt, không chỉ là nội bộ đã chia năm xẻ bảy, mà có lẽ còn là cuộc liên hợp phong tỏa của toàn bộ tổ chức sát thủ ở Mỹ, thậm chí là các cuộc vây quét tấn công, con, có thể làm được không?”

Vốn dĩ, cô định là sau khi giết chết Rio xong, sẽ khiến Liên minh Tử Thần triệt để biến mất, không ngờ Anh Tử Lạc lại muốn ôm đồm cái đống hỗn loạn đó vào người, thật ra, xuất phát từ sự ích kỷ, cô không hề muốn Anh Tử Lạc phải đối mặt với những thứ đó.

Lẽ nào cô đã phỏng đoán sai rồi sao? Trong lòng cô ấy, Minh Chiêu không quan trọng bằng thù hận ư?

“Dì nhỏ yên tâm, trước khi đưa ra quyết định, con biết bản thân sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai. “

“Minh Chiêu cũng ủng hộ con sao?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.

Anh Tử Lạc mím môi cười cười, thản nhiên nhìn qua: “Anh ấy biết rõ con muốn gì…” Thậm chí, còn rõ ràng hơn chính cô ấy.

Khi anh ấy nói ba từ — “Anh đợi em.”, Anh Tử Lạc mới biết rằng, tình yêu của anh ấy, tuy thầm lặng, nhưng lại to lớn vô cùng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện