Đến khi đám người rời đi, tảng đá trong lòng Hạ Hà mới hoàn toàn buông xuống, che ngực ho khan hai tiếng, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, cô bé chỉ cảm thấy khó thở, lồng ngực khó chịu.
Cô bé cắn chặt môi, sau đó dẫn An Tuyệt ngồi xuống dưới cây đại thụ, hít sâu thở ra, An Tuyệt ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không khóc không ồn ào, cậu bé chớp đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy nặng nề không hợp với tuổi.
Đột nhiên nghỉ ngơi như vậy, đầu bắt đầu nặng nề, cô bé ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen vô tận, giống như quái vật há miệng to ra, dường như có thể nuốt người khác vào trong bụng.
Sợ hãi lan khắp người Hạ Hà, cô bé nắm chặt ống tay áo, rất sợ hãi, rất nhớ cha!
Nước mắt chảy xuống, mũi cay cay, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ, cuối cùng cô bé cũng chỉ là một đứa bé cần được bảo vệ, hiện tại cô bé giống như nai con lạc đàn, trốn tránh sự đuổi bắt của bầy sói.
Tách tách một tiếng —
Nước mắt mặn chát rơi xuống chỗ trầy da, cơn đau đớn ập tới, cánh tay của cô bé hơi run lên, cô bé muốn khóc lớn một chút.
Nhưng cơn đau đớn làm cho cô bé tỉnh táo, khó khăn thở hổn hển, Hạ Hà biết những người đó sẽ còn quay lại, cô bé và em trai vẫn chưa thật sự thoát khỏi nguy hiểm!
Cho nên cô bé không thể khóc! Cô bé phải chạy trốn ra ngoài!
Những người đó đi hướng bắc, vậy phải đi hướng ngược lại là hướng nam! Chỉ cần đi đến đường cái gặp được những người khác thì cô bé và em trai sẽ an toàn.
“Tiểu Tuyệt Nhi, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.” Đôi mắt không được coi là xinh đẹp hiện lên ánh sáng mạnh mẽ giống như sao băng sáng ngời chói mắt, sáng chói nhưng rất rực rỡ.
Đôi mắt bình tĩnh của cậu bé nhìn vào trong ánh mắt như vậy thì bỗng nhiên trong lòng trở nên mềm mại, giống như nhìn thấy một thứ gì đó làm cho cậu bé cảm thấy yên tâm.
Rất nhiều năm sau, khi An Tuyệt trở thành một người như An Tuyển Hoàng hiện tại, có danh tiếng, quyền thế, tiền bạc, địa vị dễ như trở tay, thứ duy nhất làm cho cậu mong muốn và quý trọng, lại là sự quan tâm chân thành và dịu dàng trong mắt của cô bé trước mặt này.
Cậu bé thuộc về bầu trời, đã định trước sẽ bay lượn trên trời cao, mà cô bé lại bình thường giống như hoa dại trên đường, nếu đặt vào chục triệu đóa hoa thì không tìm ra được.
Một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Cậu bé phóng khoáng tùy tiện, ngang ngược coi trời bằng vung, cô bé bình thường yên tĩnh, thoải mái.
Không thích trời cao, không muốn trèo cao, giống như hoa tường vi trong góc tường, mặc dù không ai hỏi thăm thì cô cũng muốn cố gắng nở rộ, không cần người khác thưởng thức, chỉ cần không thẹn với lòng.
Rất nhiều năm sau cô vẫn gọi cậu là “Em trai”, cậu gối lên chân cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối phóng khoáng như ngày thường, cô cũng chỉ thở dài một tiếng, đắp một chiếc chăn lên cho cậu.
Hạ Hà nhìn nắng ấm mùa thu ngoài cửa sổ thì bắt đầu nhớ lại năm sáu tuổi đó, cô cứu một bé trai, thời gian thấm thoát trôi qua, sớm đã không còn như lúc trước, trái tim của cô quá nhỏ, cô thích yên bình, hoàn toàn không phù hợp với sự mạnh mẽ của anh, cũng không thể đáp lại anh bằng sự nhiệt tình.
Không biết năm đó cô cứu anh là duyên phận hay là oan nghiệt? Hổ dữ thật sự có thể ngửi hương hoa tường vi sao?
Anh tin, nhưng cô vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân mình tin…
Trong bóng đêm, một lớn một nhỏ lảo đảo chạy về con đường phía trước, Hạ Hà ôm An Tuyệt, chạy theo hướng ngược lại với đám người kia, đến khi một ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối đứng đó, dưới ánh đèn, con đường nhựa màu đen kéo dài sang hai bên.
Trong lòng Hạ Hà vui vẻ, theo bản năng ôm bé trai vào lòng, chạy nhanh đến ánh đèn, giống như điểm cuối cùng đang ở trước mắt.
“Tiểu Tuyệt Nhi, em nhìn thấy không? Chúng ta được cứu rồi!”
An Tuyệt chớp đôi mắt to, dường như sự vui mừng của cô bé lây qua cậu, hiếm khi mím môi mỉm cười.
Hạ Hà vui mừng chạy về phía đó, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy nhanh trên đường cái, chở đầy hy hy vọng sống sót!
“Tổ trưởng! Bọn chúng ở đó!”
“Mẹ kiếp! Hai đứa ranh đó thật sự chạy xuống núi! Mau đuổi theo!”
“Đứng lại!”
Từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục, cả người Hạ Hà run lên, suýt nữa làm rơi An Tuyệt đang nằm ngoan ngoãn trong lòng xuống, nỗi sợ hãi tràn đầy trong lòng, lan khắp người, lúc đó cô bé rất mệt mỏi, không muốn chạy nữa, suy nghĩ bó tay chịu trói lướt qua trong đầu cô bé.
Nhưng ánh mắt cô bé nhìn thấy Tiểu Tuyệt Nhi ngoan ngoãn im lặng trong lòng mình, thì một cuối cùng Hạ Hà không nhịn được nữa, đôi mắt rưng rưng, sao cô bé có thể quên, không chỉ có cô bé mà còn có em trai! Nếu bọn họ bị bắt thì cả hai sẽ chết!
Cô bé không muốn chết, càng không muốn Tiểu Tuyệt chết.
Không còn xa nữa, nhanh một chút, nhanh hơn một chút, nếu bọn họ đến được đường cái thì những người đó cũng không dám đuổi theo. Dường như có một sức mạnh vô hình, Hạ Hà dùng hết sức lực chạy về phía ánh đèn đường.
“Nhanh lên! Mau đuổi theo. Ba đứa mày chạy qua trái ngăn lại, hai đứa chúng mày đi qua bên phải, không thể để con nhóc kia chạy đến đường cái!”
Cuối cùng Hạ Hà không nghe thấy âm thanh gì nữa, tất cả nỗi sợ hãi lập tức biến mất, trong lòng cô bé chỉ còn lại một suy nghĩ– không thể dừng lại! Dù sao cũng không thể dừng lại!
…
“Gia chủ, tín hiệu trên người cậu chủ nhỏ đột nhiên rất mạnh!”
Ánh mắt của An Tuyển Hoàng trầm xuống: “Ở hướng nào?”
“Bên trái phía trước, không đến một cây số. Tín hiệu có chút không ổn định, có lẽ gần đó có đường dây điện cao thế.”
“Dùng tốc độ tối đa, nhanh chóng chạy tới đó.”
“Vâng!”
Chân Hạ Hà vấp một cái, đột nhiên ngã nhào về phía trước, không kịp trở tay, An Tuyệt ngã xuống đất, tảng đá sắc bén cắt qua lòng bàn tay trắng nõn, máu lập tức chảy ra.
Nhưng cậu bé chỉ mĩm môi, không khóc không ồn ào.
Hạ Hà đau lòng: “Em trai đừng sợ, chị đưa em đi khám bác sĩ… Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi…”
Cô bé cố gắng đứng dậy nhưng cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, cảm giác khó thở lại xuất hiện, Hạ Hà gấp gáp đến đỏ mắt, người sau lưng đuổi theo ngày càng gần, cô bé muốn đứng lên lại ngã xuống.
Mặc dù cô bé dùng hết sức lực cũng không đứng dậy nổi!
Chết tiệt, không đứng dậy nổi!
“Đứng lại! Không được chạy!”
“Nhóc con, xem tao có bắt được mày hay không!”
Hạ Hà nghe tiếng quát lớn của người kia ngày càng gần thì bò đến bên cạnh An Tuyệt, cả người sợ hãi đến run rẩy nhưng cố nở nụ cười: “Tiểu Tuyệt Nhi, em nhìn hộp giấy bên cạnh cột điện kia đi, có kích cỡ bằng dáng người em, hiện tại chúng ta chơi trò chơi. Em trốn vào hộp đó, cho dù ai gọi thì em cũng không được đi ra mà phải chờ đến khi trời sáng, gà gáy mới được đi ra, em nhớ kỹ, cho dù chị gọi em thì cũng không được ra ngoài!”
“Chị biết em có thể nghe hiểu, em chơi rubik nên rất thông minh! Em phải nhớ kỹ lời chị nói, không thể đi ra ngoài! Mau đi đi…”
“Con nhóc này, mày chạy đi! Chạy đi! Sao lại không chạy?”
Hạ Hà cuộn người lại, cúi đầu run bần bật.
“Hiện tại mày mới biết sợ sao? Tao nói cho mày biết, muộn rồi!” Người kia tức giận, nhấc chân đá lên người Hạ Hà.
“Chad! Mày đang làm cái gì?” Một tiếng quát vang lên.
“Tổ trưởng, tôi…”
“Nếu nó xảy ra chuyện gì thì mày chờ bà điên Liễu Cơ liều mạng với mày đi!”
Trong mắt Chad hiện lên sự sợ hãi: “Tổ trưởng, tôi chỉ tức giận quá…”
“Đồ vô dụng! Mày không trông coi đàng hoàng để cho tụi nó chạy mất, hiện tại mày còn trút giận lên nó sao? Đúng là càng sống càng vô dụng, đáng đời không được coi trọng!”
Lúc này một người đàn ông khác đi tới, ánh mắt hoảng loạn: “Tổ trưởng, không nhìn thấy một đứa kia đâu!”
“Cái gì?”
“Tôi đã đi tìm nhưng không có.”
“Mày nói một đứa nhỏ chưa được một tuổi chạy mất sao? Nó có cánh, hay là có ba cái chân?”
“Tổ trưởng, tôi…”
“Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm! Con trai nhà họ An biến mất thì mọi công sức cũng trở nên vô ích, mặc dù có sống chạy ra khỏi Bắc Kinh thì thủ lĩnh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
“Vâng!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng không thu hoạch được gì, khuôn mặt của tổ trưởng mặt càng thêm nặng nề, ánh mắt tàn nhẫn lóe lên.
Hạ Hà cuộn tròn người lại, sống lưng mảnh khảnh cuộn lại thành đường cong, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, trong lòng cô bé thầm cầu nguyện bọn họ không tìm thấy Tiểu Tuyệt Nhi! Không thể được!
Vai cô bé bỗng đau đớn, cô bé bị đá lăn trên đất, giày người đàn ông đặt lên cằm cô bé, nhìn từ trên cao xuống: “Mày đừng tưởng mày là con gái của Liễu Cơ thì tao không dám làm gì mày! Nói, mày giấu An Tuyệt ở đâu?”
Cô bé cắn môi dưới, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ: “Tôi… Không biết…”
Lồng ngực đau đớn, giày da của người đàn ông đang dẫm mạnh trên người, Hạ Hà đau đến chảy nước mắt, nhưng chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, cô bé sợ An Tuyệt nghe thấy giọng của mình thì sẽ không nhịn được chạy ra.
“Mày có nói không?”
“Tôi thật sự không biết…”
“Ha ha… Không hổ là con gái của Liễu Cơ, có thể chịu đựng giống nhau như thế! Tao muốn nhìn xem mày có thể chịu đựng tới khi nào!”
Người đàn ông càng dẫm mạnh hơn, Hạ Hà chỉ cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng xuống lồng ngực làm cho cô bé không thể thở được, cô bé đưa tay muốn nắm lấy gì đó, há miệng to giống như con cá, trước mắt bỗng tối sầm lại, cả người run rẩy, gân xanh trên cổ nổi lên!
“Tổ trưởng, có vẻ con nhóc này không ổn lắm!”
Người đàn ông giảm lực lại rồi nhíu mày, nói cho cùng anh ta cũng không muốn chọc tới người phụ nữ điên Liễu Cơ kia, nếu chọc phải thì sẽ rất phiền phức! Nhưng không tìm thấy An Tuyệt thì tất cả bọn họ không có kết cục tốt, lúc này anh ta mới bất đắc dĩ dùng cách trừng phạt thể xác, muốn con nhóc này mở miệng nói, cũng không muốn lấy mạng cô bé.
Sắc mặt của tổ trưởng thay đổi: “Sao lại thế này?”
Đàn em đi tới kiểm tra: “Hình như là tái phát bệnh.”
“Tái phát bệnh?”
“Con bé này mắc bệnh tim bẩm sinh.”
“Bây giờ phải làm sao bây giờ?”
“Không có thuốc, chỉ có thể dùng một số kỹ thuật cấp cứu đơn giản.”
“Mày nhìn tao làm gì? Mau cứu người đi!”
“Hả? Vâng…”
Ánh sáng mạnh đột nhiên truyền tới, tiếng phanh gấp của lốp xe cọ xát với mặt đường vang lên, mọi người vô thức đưa tay che mắt, đến khi bọn họ thích ứng được với ánh sáng lại nhìn thấy ba chiếc Mercedes màu đen đối diện ở cửa ra, một đám người áo đen cầm súng chạy về phía sườn núi.
“Là người nhà họ An! Mau chạy đi!” Tổ trưởng hét lớn.
Sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi, sau đó cầm súng bắn chống đỡ, cả đám chạy đi bốn phía.
Trong mưa bom bão đạn có một người đàn ông cao quý chậm rãi bước xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự chết chóc, anh trầm giọng nói: “Không chừa một ai.”
Tiếng súng vang lên phá đi sự yên tĩnh của đêm đen, tràn ngập mùi máu tanh và lạnh lẽo, mang theo băng giá và rét lạnh, đã được định trước là không thể yên lặng.
An Tuyển Hoàng đi tới bên cạnh cột điện, trong lòng giật mình, thần giao cách cảm của huyết thống mãnh liệt làm cho ánh mắt của anh không khỏi lộ vẻ hiền hòa, anh nhìn hộp giấy màu trắng không nhúc nhích kia rồi khẽ gọi–
“Tuyệt Nhi…”
Hộp giấy bỗng được mở ra, khuôn mặt xinh xắn của một bé trai xuất hiện, lảo đảo nhào về phía anh: “Cha!”
Người đàn ông nở nụ cười nhạt, anh bế bé trai vào lòng mình: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng! Con nhớ mẹ lắm!”
An Tuyển Hoàng xoay người bước đi, không hề sợ mưa bom bão đạn ở sau lưng, anh luôn có khí chất cao quý của vua chúa, mãi mãi nắm chắc chiến thắng trong tay.
Ánh mắt của Tiểu Tuyệt Nhi lộ vẻ ngưỡng mộ, cậu bé đột nhiên nhớ tới gì đó, lông mày khẽ nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Cha, còn chị nữa…”
Cô bé cắn chặt môi, sau đó dẫn An Tuyệt ngồi xuống dưới cây đại thụ, hít sâu thở ra, An Tuyệt ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không khóc không ồn ào, cậu bé chớp đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy nặng nề không hợp với tuổi.
Đột nhiên nghỉ ngơi như vậy, đầu bắt đầu nặng nề, cô bé ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen vô tận, giống như quái vật há miệng to ra, dường như có thể nuốt người khác vào trong bụng.
Sợ hãi lan khắp người Hạ Hà, cô bé nắm chặt ống tay áo, rất sợ hãi, rất nhớ cha!
Nước mắt chảy xuống, mũi cay cay, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ, cuối cùng cô bé cũng chỉ là một đứa bé cần được bảo vệ, hiện tại cô bé giống như nai con lạc đàn, trốn tránh sự đuổi bắt của bầy sói.
Tách tách một tiếng —
Nước mắt mặn chát rơi xuống chỗ trầy da, cơn đau đớn ập tới, cánh tay của cô bé hơi run lên, cô bé muốn khóc lớn một chút.
Nhưng cơn đau đớn làm cho cô bé tỉnh táo, khó khăn thở hổn hển, Hạ Hà biết những người đó sẽ còn quay lại, cô bé và em trai vẫn chưa thật sự thoát khỏi nguy hiểm!
Cho nên cô bé không thể khóc! Cô bé phải chạy trốn ra ngoài!
Những người đó đi hướng bắc, vậy phải đi hướng ngược lại là hướng nam! Chỉ cần đi đến đường cái gặp được những người khác thì cô bé và em trai sẽ an toàn.
“Tiểu Tuyệt Nhi, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.” Đôi mắt không được coi là xinh đẹp hiện lên ánh sáng mạnh mẽ giống như sao băng sáng ngời chói mắt, sáng chói nhưng rất rực rỡ.
Đôi mắt bình tĩnh của cậu bé nhìn vào trong ánh mắt như vậy thì bỗng nhiên trong lòng trở nên mềm mại, giống như nhìn thấy một thứ gì đó làm cho cậu bé cảm thấy yên tâm.
Rất nhiều năm sau, khi An Tuyệt trở thành một người như An Tuyển Hoàng hiện tại, có danh tiếng, quyền thế, tiền bạc, địa vị dễ như trở tay, thứ duy nhất làm cho cậu mong muốn và quý trọng, lại là sự quan tâm chân thành và dịu dàng trong mắt của cô bé trước mặt này.
Cậu bé thuộc về bầu trời, đã định trước sẽ bay lượn trên trời cao, mà cô bé lại bình thường giống như hoa dại trên đường, nếu đặt vào chục triệu đóa hoa thì không tìm ra được.
Một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Cậu bé phóng khoáng tùy tiện, ngang ngược coi trời bằng vung, cô bé bình thường yên tĩnh, thoải mái.
Không thích trời cao, không muốn trèo cao, giống như hoa tường vi trong góc tường, mặc dù không ai hỏi thăm thì cô cũng muốn cố gắng nở rộ, không cần người khác thưởng thức, chỉ cần không thẹn với lòng.
Rất nhiều năm sau cô vẫn gọi cậu là “Em trai”, cậu gối lên chân cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối phóng khoáng như ngày thường, cô cũng chỉ thở dài một tiếng, đắp một chiếc chăn lên cho cậu.
Hạ Hà nhìn nắng ấm mùa thu ngoài cửa sổ thì bắt đầu nhớ lại năm sáu tuổi đó, cô cứu một bé trai, thời gian thấm thoát trôi qua, sớm đã không còn như lúc trước, trái tim của cô quá nhỏ, cô thích yên bình, hoàn toàn không phù hợp với sự mạnh mẽ của anh, cũng không thể đáp lại anh bằng sự nhiệt tình.
Không biết năm đó cô cứu anh là duyên phận hay là oan nghiệt? Hổ dữ thật sự có thể ngửi hương hoa tường vi sao?
Anh tin, nhưng cô vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân mình tin…
Trong bóng đêm, một lớn một nhỏ lảo đảo chạy về con đường phía trước, Hạ Hà ôm An Tuyệt, chạy theo hướng ngược lại với đám người kia, đến khi một ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối đứng đó, dưới ánh đèn, con đường nhựa màu đen kéo dài sang hai bên.
Trong lòng Hạ Hà vui vẻ, theo bản năng ôm bé trai vào lòng, chạy nhanh đến ánh đèn, giống như điểm cuối cùng đang ở trước mắt.
“Tiểu Tuyệt Nhi, em nhìn thấy không? Chúng ta được cứu rồi!”
An Tuyệt chớp đôi mắt to, dường như sự vui mừng của cô bé lây qua cậu, hiếm khi mím môi mỉm cười.
Hạ Hà vui mừng chạy về phía đó, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy nhanh trên đường cái, chở đầy hy hy vọng sống sót!
“Tổ trưởng! Bọn chúng ở đó!”
“Mẹ kiếp! Hai đứa ranh đó thật sự chạy xuống núi! Mau đuổi theo!”
“Đứng lại!”
Từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục, cả người Hạ Hà run lên, suýt nữa làm rơi An Tuyệt đang nằm ngoan ngoãn trong lòng xuống, nỗi sợ hãi tràn đầy trong lòng, lan khắp người, lúc đó cô bé rất mệt mỏi, không muốn chạy nữa, suy nghĩ bó tay chịu trói lướt qua trong đầu cô bé.
Nhưng ánh mắt cô bé nhìn thấy Tiểu Tuyệt Nhi ngoan ngoãn im lặng trong lòng mình, thì một cuối cùng Hạ Hà không nhịn được nữa, đôi mắt rưng rưng, sao cô bé có thể quên, không chỉ có cô bé mà còn có em trai! Nếu bọn họ bị bắt thì cả hai sẽ chết!
Cô bé không muốn chết, càng không muốn Tiểu Tuyệt chết.
Không còn xa nữa, nhanh một chút, nhanh hơn một chút, nếu bọn họ đến được đường cái thì những người đó cũng không dám đuổi theo. Dường như có một sức mạnh vô hình, Hạ Hà dùng hết sức lực chạy về phía ánh đèn đường.
“Nhanh lên! Mau đuổi theo. Ba đứa mày chạy qua trái ngăn lại, hai đứa chúng mày đi qua bên phải, không thể để con nhóc kia chạy đến đường cái!”
Cuối cùng Hạ Hà không nghe thấy âm thanh gì nữa, tất cả nỗi sợ hãi lập tức biến mất, trong lòng cô bé chỉ còn lại một suy nghĩ– không thể dừng lại! Dù sao cũng không thể dừng lại!
…
“Gia chủ, tín hiệu trên người cậu chủ nhỏ đột nhiên rất mạnh!”
Ánh mắt của An Tuyển Hoàng trầm xuống: “Ở hướng nào?”
“Bên trái phía trước, không đến một cây số. Tín hiệu có chút không ổn định, có lẽ gần đó có đường dây điện cao thế.”
“Dùng tốc độ tối đa, nhanh chóng chạy tới đó.”
“Vâng!”
Chân Hạ Hà vấp một cái, đột nhiên ngã nhào về phía trước, không kịp trở tay, An Tuyệt ngã xuống đất, tảng đá sắc bén cắt qua lòng bàn tay trắng nõn, máu lập tức chảy ra.
Nhưng cậu bé chỉ mĩm môi, không khóc không ồn ào.
Hạ Hà đau lòng: “Em trai đừng sợ, chị đưa em đi khám bác sĩ… Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi…”
Cô bé cố gắng đứng dậy nhưng cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, cảm giác khó thở lại xuất hiện, Hạ Hà gấp gáp đến đỏ mắt, người sau lưng đuổi theo ngày càng gần, cô bé muốn đứng lên lại ngã xuống.
Mặc dù cô bé dùng hết sức lực cũng không đứng dậy nổi!
Chết tiệt, không đứng dậy nổi!
“Đứng lại! Không được chạy!”
“Nhóc con, xem tao có bắt được mày hay không!”
Hạ Hà nghe tiếng quát lớn của người kia ngày càng gần thì bò đến bên cạnh An Tuyệt, cả người sợ hãi đến run rẩy nhưng cố nở nụ cười: “Tiểu Tuyệt Nhi, em nhìn hộp giấy bên cạnh cột điện kia đi, có kích cỡ bằng dáng người em, hiện tại chúng ta chơi trò chơi. Em trốn vào hộp đó, cho dù ai gọi thì em cũng không được đi ra mà phải chờ đến khi trời sáng, gà gáy mới được đi ra, em nhớ kỹ, cho dù chị gọi em thì cũng không được ra ngoài!”
“Chị biết em có thể nghe hiểu, em chơi rubik nên rất thông minh! Em phải nhớ kỹ lời chị nói, không thể đi ra ngoài! Mau đi đi…”
“Con nhóc này, mày chạy đi! Chạy đi! Sao lại không chạy?”
Hạ Hà cuộn người lại, cúi đầu run bần bật.
“Hiện tại mày mới biết sợ sao? Tao nói cho mày biết, muộn rồi!” Người kia tức giận, nhấc chân đá lên người Hạ Hà.
“Chad! Mày đang làm cái gì?” Một tiếng quát vang lên.
“Tổ trưởng, tôi…”
“Nếu nó xảy ra chuyện gì thì mày chờ bà điên Liễu Cơ liều mạng với mày đi!”
Trong mắt Chad hiện lên sự sợ hãi: “Tổ trưởng, tôi chỉ tức giận quá…”
“Đồ vô dụng! Mày không trông coi đàng hoàng để cho tụi nó chạy mất, hiện tại mày còn trút giận lên nó sao? Đúng là càng sống càng vô dụng, đáng đời không được coi trọng!”
Lúc này một người đàn ông khác đi tới, ánh mắt hoảng loạn: “Tổ trưởng, không nhìn thấy một đứa kia đâu!”
“Cái gì?”
“Tôi đã đi tìm nhưng không có.”
“Mày nói một đứa nhỏ chưa được một tuổi chạy mất sao? Nó có cánh, hay là có ba cái chân?”
“Tổ trưởng, tôi…”
“Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm! Con trai nhà họ An biến mất thì mọi công sức cũng trở nên vô ích, mặc dù có sống chạy ra khỏi Bắc Kinh thì thủ lĩnh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
“Vâng!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng không thu hoạch được gì, khuôn mặt của tổ trưởng mặt càng thêm nặng nề, ánh mắt tàn nhẫn lóe lên.
Hạ Hà cuộn tròn người lại, sống lưng mảnh khảnh cuộn lại thành đường cong, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, trong lòng cô bé thầm cầu nguyện bọn họ không tìm thấy Tiểu Tuyệt Nhi! Không thể được!
Vai cô bé bỗng đau đớn, cô bé bị đá lăn trên đất, giày người đàn ông đặt lên cằm cô bé, nhìn từ trên cao xuống: “Mày đừng tưởng mày là con gái của Liễu Cơ thì tao không dám làm gì mày! Nói, mày giấu An Tuyệt ở đâu?”
Cô bé cắn môi dưới, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ: “Tôi… Không biết…”
Lồng ngực đau đớn, giày da của người đàn ông đang dẫm mạnh trên người, Hạ Hà đau đến chảy nước mắt, nhưng chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, cô bé sợ An Tuyệt nghe thấy giọng của mình thì sẽ không nhịn được chạy ra.
“Mày có nói không?”
“Tôi thật sự không biết…”
“Ha ha… Không hổ là con gái của Liễu Cơ, có thể chịu đựng giống nhau như thế! Tao muốn nhìn xem mày có thể chịu đựng tới khi nào!”
Người đàn ông càng dẫm mạnh hơn, Hạ Hà chỉ cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng xuống lồng ngực làm cho cô bé không thể thở được, cô bé đưa tay muốn nắm lấy gì đó, há miệng to giống như con cá, trước mắt bỗng tối sầm lại, cả người run rẩy, gân xanh trên cổ nổi lên!
“Tổ trưởng, có vẻ con nhóc này không ổn lắm!”
Người đàn ông giảm lực lại rồi nhíu mày, nói cho cùng anh ta cũng không muốn chọc tới người phụ nữ điên Liễu Cơ kia, nếu chọc phải thì sẽ rất phiền phức! Nhưng không tìm thấy An Tuyệt thì tất cả bọn họ không có kết cục tốt, lúc này anh ta mới bất đắc dĩ dùng cách trừng phạt thể xác, muốn con nhóc này mở miệng nói, cũng không muốn lấy mạng cô bé.
Sắc mặt của tổ trưởng thay đổi: “Sao lại thế này?”
Đàn em đi tới kiểm tra: “Hình như là tái phát bệnh.”
“Tái phát bệnh?”
“Con bé này mắc bệnh tim bẩm sinh.”
“Bây giờ phải làm sao bây giờ?”
“Không có thuốc, chỉ có thể dùng một số kỹ thuật cấp cứu đơn giản.”
“Mày nhìn tao làm gì? Mau cứu người đi!”
“Hả? Vâng…”
Ánh sáng mạnh đột nhiên truyền tới, tiếng phanh gấp của lốp xe cọ xát với mặt đường vang lên, mọi người vô thức đưa tay che mắt, đến khi bọn họ thích ứng được với ánh sáng lại nhìn thấy ba chiếc Mercedes màu đen đối diện ở cửa ra, một đám người áo đen cầm súng chạy về phía sườn núi.
“Là người nhà họ An! Mau chạy đi!” Tổ trưởng hét lớn.
Sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi, sau đó cầm súng bắn chống đỡ, cả đám chạy đi bốn phía.
Trong mưa bom bão đạn có một người đàn ông cao quý chậm rãi bước xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự chết chóc, anh trầm giọng nói: “Không chừa một ai.”
Tiếng súng vang lên phá đi sự yên tĩnh của đêm đen, tràn ngập mùi máu tanh và lạnh lẽo, mang theo băng giá và rét lạnh, đã được định trước là không thể yên lặng.
An Tuyển Hoàng đi tới bên cạnh cột điện, trong lòng giật mình, thần giao cách cảm của huyết thống mãnh liệt làm cho ánh mắt của anh không khỏi lộ vẻ hiền hòa, anh nhìn hộp giấy màu trắng không nhúc nhích kia rồi khẽ gọi–
“Tuyệt Nhi…”
Hộp giấy bỗng được mở ra, khuôn mặt xinh xắn của một bé trai xuất hiện, lảo đảo nhào về phía anh: “Cha!”
Người đàn ông nở nụ cười nhạt, anh bế bé trai vào lòng mình: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng! Con nhớ mẹ lắm!”
An Tuyển Hoàng xoay người bước đi, không hề sợ mưa bom bão đạn ở sau lưng, anh luôn có khí chất cao quý của vua chúa, mãi mãi nắm chắc chiến thắng trong tay.
Ánh mắt của Tiểu Tuyệt Nhi lộ vẻ ngưỡng mộ, cậu bé đột nhiên nhớ tới gì đó, lông mày khẽ nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Cha, còn chị nữa…”
Danh sách chương