Trong chớp mắt, đã tới giữa tháng năm rồi, chỉ còn chưa đến 15 ngày nữa là tới ngày sinh, mấy ngày này Dạ Cô Tinh rất thích ngủ, thường ở phòng ngủ cả ngày, ba bữa trong ngày đều ăn trong phòng.
Cốc cốc ——
Mắt Dạ Cô Tinh sáng lên: “Ai vậy?”
“Dì nhỏ, là con đây.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới mở cửa, Anh Tử Lạc bưng đồ ăn đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.
“Dì lại tập yoga à?” Anh Tử Lạc thấy Dạ Cô Tinh mặc áo croptop quần đùi, đầu đổ đầy mồ hôi, chỗ gần ban công còn đang trải chiếc thảm yoga, nên đoán vậy.
Dạ Cô Tinh gật đầu, dùng khăn mặt lau mồ hôi, Anh Tử Lạc đặt đồ ăn xuống, sau đó lấy ra một cái túi bóng, đổ hầu hết thức ăn của mỗi đĩa vào, cuối cùng chỉ lại thức ăn thừa đã nguội lạnh, trông giống như vừa bị ai đó càn quét qua.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn đóng cửa không ra ngoài, một nửa thời gian dùng để ngủ, một nửa thời gian còn lại là để rèn luyện, mỗi ngày thức ăn Anh Tử Lạc đưa vào cô đều không động đến, nghiêm khắc ăn theo thực đơn mà Trương Lị đã lên sẵn cho cô, mỗi ngày uống một ly nước ép cà rốt, cộng với thịt nạc, kết hợp với việc tập yoga, chỉ trong một tuần số cân nặng của cô đã giảm được rõ rệt, bụng cũng không còn sồ sề như trước.
Dạ Cô Tinh đã hạ quyết tâm phải sinh thường, cho nên hiện tại cô chỉ có thể nghiêm khắc khống chế quá trình phát triển của 2 đứa bé, cho tới lúc sinh, bụng cô không thể to thêm nữa!
“Dì nhỏ, con không rõ, vì sao dì nhất định phải sinh thường?” Anh Tử Lạc đưa cốc nước ép cà rốt cho cô.
Dạ Cô Tinh nhận lấy, cô cầm cốc nước nhưng không uống vội, mắt nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, nhìn thật lâu.
Cô quen với việc nắm bắt tất cả ở lòng bàn tay, sao có thể dễ dàng nhịn được việc bản thân cô đang bị nhắm đến chứ, cô là người dễ bị ức hiếp à? Tối hôm qua, tin tức An Bính Hiền phát bệnh được truyền đến, 15 vị trưởng lão của nhà họ An đã liên kết với nhau tạo áp lực, yêu cầu An Tuyển Hoàng ngay lập tức phải trở về đảo.
Dạ Cô Tinh sắp sinh rồi, An Tuyển Hoàng đương nhiên không muốn rời khỏi cô dù chỉ một bước nào, sau khi nhận được tin tức, anh không hề do dự mà từ chối, không thềm nể mặt 15 trưởng lão kia.
Kỷ Tình làm khó, trưởng lão ép buộc, nói anh không làm tròn chữ hiếu, An Tuyển Hoàng lại chỉ lạnh lùng trả lời—— phế cha giết chú tôi đều đã làm, đã bất hiếu rồi, vậy cứ bất hiếu nốt đi!
Khiến cho bọn người nhà họ An cứng miệng không trả lời được.
An Tuyển Hoàng sáu tuổi đã lật đổ cha ruột, giẫm lên máu tươi mà đi lên, là anh chính miệng ra lệnh giam lỏng An Bính Hiền, mấy năm nay lại càng táo tợn hơn, thủ đoạn cũng cứng rắn, nói anh giết người như ngóe cũng không hề quá đáng!
Trò hề ép buộc của bọn họ sao có thể khiến vương giả nghe lời chứ?
Nhưng, trái với dự đoán của mọi người, ngày hôm sau có tin truyền đến rằng gia chủ sẽ đích thân trở về đảo. Mọi người nhìn nhau, trong lòng có cảm giác kì lạ nào đó, rõ ràng mọi chuyện đang suôn sẻ, nhưng lại bắt đầu hoảng loạn.
Đây là ý của Dạ Cô Tinh.
Rõ ràng là đối phương muốn điệu hổ ly sơn, làm An Tuyển Hoàng phân tâm, ở nhà chỉ còn lại cô – một phụ nữ có thai tay trói gà không chặt, chẳng nhẽ còn sợ không tìm được cơ hội động thủ sao?
Hai bên đang chơi cờ với nhau, một trận cờ hay, hiện tại đã đi được nửa đường rồi, đối phương sẽ đành lòng buông tay ư? Hơn nữa Dạ Cô Tinh cũng sẽ không để cho đối phương thu tay lại!
Không phải muốn làm An Tuyển Hoàng phân tâm sao? Không cần lo ha, cô sẽ giúp cho!
Dạ Cô Tinh rất tò mò, tiếp theo, đối phương còn có thể làm cái gì?
Tuy An Tuyển Hoàng đi rồi, nhưng lại để Minh Chiêu và Minh Triệt ở lại, hơn nữa còn hệ thống phòng thủ hùng hậu của biệt thự và những người luôn canh giữ trong bóng tối, đối phương sẽ không ngốc đến mức gây chuyện ở biệt thự đâu, nếu cô đoán không sai, bước tiếp theo kẻ đó sẽ dụ cô ra khỏi biệt thự, đến lúc đó cô không có lực lượng bảo vệ hùng mạnh, dù có Minh Chiêu đi theo, cũng chỉ là một người!
Chỉ là…… đối phương sẽ làm gì mà có thể khiến cho cô ra khỏi biệt thự?
Hiện tại, ngoại trừ chờ đợi, cô không còn cách nào cả……
Chỉ có đối phương ra tay, cô mới có thể đối phó được!
“Đúng rồi, dì nhỏ, vừa rồi bác sĩ Vương nói dì đã 2 tuần không đến kiểm tra sức khoẻ rồi, bảo dì lên tầng 3 kiểm tra.”
“Ừ.” Dạ Cô Tinh thản nhiên trả lời, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng Anh Tử Lạc luôn cảm thấy bên trong gương mặt thản nhiên kia, không hiểu sao lại lộ ra sự âm trầm, mang theo máu tanh.
Anh Tử Lạc bưng chén đĩa ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp mang vào trong phòng bếp.
“Cô Anh, gần đây cô chủ hình như ăn uống tốt hơn.”
Anh Tử Lạc cười ngây ngô: “Đương nhiên rồi, một người ăn cho ba người cơ mà! Có thể không ăn khỏe sao?”
“Đúng ha….. chắc chắn cô chủ có thể sinh ra cậu chủ nhỏ trắng trẻo mập mạp!”
Anh Tử Lạc cười, lông mày cong cong, nhưng trong mắt nheo lại đó lại giấu những tia sắc lạnh, ngọt ngào nói: “Đương nhiên rồi!”
Từ phòng bếp đi ra, cô đụng phải bác sĩ Vương, Anh Tử Lạc không nhịn được nhướng mày.
“Cô Anh, cô chủ đâu?” Mặt bác sĩ Vương ôn hòa, khi cười trên mặt có cả nếp nhăn, trên mặt thể hiện ra sự quan tâm.
“Dì nhỏ vừa mới ăn cơm xong, chắc giờ lại ngủ rồi.”
“Vậy chuyện kiểm tra……” Trên mặt bác sĩ Vương lại càng quan tâm hơn.
“Tôi đã nói với dì nhỏ rồi, nhưng giờ dì ấy rất thích ngủ, cũng sắp sinh rồi, chắc không cần kiểm tra gì nữa đâu?” Gương mặt non nớt của Anh Tử Lạc đúng lúc rất ngây thơ.
Trên mặt bác sĩ Vương hiện lên vẻ không đồng ý: “Chuyện này không được? Tuy rằng cuối thai kì thai nhi rất ổn định, nhưng vẫn không thể coi thường được, vẫn nên kiểm tra như bình thường đề phòng chuyện ngoài ý muốn.”
“Ra là vậy…..” Vẻ mặt Anh Tử Lạc như đã hiểu được: “Nhưng bụng của dì nhỏ càng ngày càng to, tôi lấy cử động cũng khó, nên chắc lười kiểm tra.”
Bác sĩ Vương ngạc nhiên: “Bụng cô ấy vẫn còn to ra à?”
“Đương nhiên, là hai bé cưng đang phát triển đó! Tôi thấy dì nhỏ ăn uống cũng rất ngon miệng, chắc là không có vấn đề gì đâu, ăn được uống được, tâm trạng vui vẻ, chắc là không cần kiểm tra đâu?”
Bác sĩ Vương cười ân cần: “Nói như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Dù sao để cho cô ấy vui vẻ, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, như vậy thai nhi mới khỏe mạnh được.”
Anh Tử Lạc vội vàng đáp: “Đúng vậy đúng vậy! Phụ nữ có thai cần bồi dưỡng thật tốt!” Cô vươn eo, liên tục ngáp: “Được rồi, bác sĩ Vương, bà tự đi mà nói với dì nhỏ đi, tôi đi ngủ trưa đây.”
“Được, cô Anh đi đi, tôi còn có việc nói với cô chủ.”
Anh Tử Lạc giả vờ ngáp ngủ bỏ đi, đi qua chỗ ngoặt, môi nhếch lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt gian trá, không còn dáng vẻ buồn ngủ nữa.
Minh Chiêu khoanh tay thong thả đi ra từ chỗ rẽ đối diện, gương mặt lạnh băng nghìn năm không đổi, mắt không chớp.
Ngay lúc cô đi ngang qua, Anh Tử Lạc nhanh nhẹn chạy đến trước mặt anh ta, dang hai tay ra, ngang ngược chặn đường anh ta.
“Cút.” Người đàn ông lạnh lùng nói, trong mắt không hề dao động, giống như ao tù nước đọng vậy, cứ để cho cô phẩy như thế nào thì phẩy, cũng không hề phản ứng.
Anh Tử Lạc lẩm bẩm nói, khuôn mặt hơi mập như đứa trẻ đầy vẻ xơ xác tiêu điều.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng gây chuyện với tôi! Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!”
Lúc này Minh Chiêu mới lạnh nhạt nhìn cô, giống như coi cô là đứa trẻ cố tình gây sự vậy, không nói gì, chuẩn bị đi vòng qua.
Anh Tử Lạc không những không buông tay mà còn tiến sát lại gần: “Thái độ của anh là sao vậy? Đúng là đáng ghét mà!”
Trong mắt Minh Chiêu lóe lên ý lạnh, lại lên tiếng, nhưng vẫn chỉ có một chữ- “Cút.”
Anh Tử Lạc tức giận, chỉ là dưới sự tức giận còn ẩn giấu một loại cảm xúc… tủi thân.
Cô bị Dạ Cô Tinh bắt về nước, vừa nghe là Minh Chiêu đến đón, cô sợ tới mức không dám nói hai lời, vội vàng vòng sang chuyến bay trong nước, phải trốn rất xa.
Không phải chỉ là trộm một cái quần lót của anh ta thôi sao! Không phải chỉ là treo ở trên cành cây ở trước biệt thự cho mọi người thưởng thức thôi sao! Có cần lúc nào nhìn thấy cô cũng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng như muốn chặt cô ra làm nghìn mảnh như vậy không——
Anh Tử Lạc nghiêm túc nghi ngờ rằng lần trước ba người họ bí mật chụp ảnh, là anh ta đã báo cáo cho chú nhỏ!
“Việc lần trước tôi chụp trộm ảnh, có phải anh bí mật báo cáo không?”
“Trách nhiệm phải làm.” Cứng nhắc, chết lặng.
Anh Tử Lạc híp mắt, một tia nguy hiểm xẹt qua đôi mắt đen trắng của cô, cô gằn từng tiếng: “Quả nhiên là anh.”
Minh Chiêu như đã hết kiên nhẫn, mặc kệ cô, đi vòng qua.
“Đừng quên, quần lót của anh còn ở trong tay tôi đấy!” Anh Tử Lạc dứt khoát nghiêng người dựa vào tường, nhàn nhã ung dung, rất thích chí.
Người đàn ông khựng lại, bất chợt xoay người, Anh Tử Lạc cảm thấy lạnh cả người, một giây sau đã bị anh ta giữ chặt cằm: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Anh Tử Lạc cảm thấy lạnh cả người, cằm bị giữ chặt gần như cứng đờ vì lạnh, nhưng trong mắt lại đầy vẻ bướng bỉnh.
Cuộc sống bình thản khiến cho cô lấy lại được nụ cười, nhưng nói đến cùng, cô cũng từng được trải qua huấn luyện như một sát thủ.
Mà điều môt sát thủ ghét nhất, chính là bị uy hiếp!
Như lúc trước, cô ám sát Dạ Cô Tinh, lại bị bắt, trước đó hai người chưa từng gặp nhau, cô không hề nói gì với Dạ Cô Tinh, thậm chí đã chuẩn bị chịu chết.
Hiện giờ, đối mặt với sự uy hiếp của Minh Chiêu, sự quật cường ngủ say đã lâu của Anh Tử Lạc lại bị đánh thức.
Khóe môi nhếch lên, khuôn mặt còn non nớt của thiếu nữ thoáng hiện lên tia nguy hiểm, đôi mắt sáng trong như nước, hơi thở như hoa lan: “Tôi quên không cho anh biết, tôi cũng không có kiên nhẫn đâu.” Sau câu nói, cô nở nụ cười càng quyến rũ hơn, “Muốn lấy lại đồ không?”
Tay Minh Chiêu vô thức siết chặt.
Anh Tử Lạc hít vào một hơi, nhíu mày, hung dữ nói: “Nếu anh còn siết nữa, thì tôi cam đoan, anh, sẽ, không, lấy, được, đâu!”
Minh Chiêu buông tay.
Hai gò má Anh Tử Lạc cứng ngắc, nhưng vẫn là cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười, ngắm nhìn chiếc thắt lưng lấp lánh bên eo anh ta: “Nếu muốn lấy lại đồ, cũng được thôi! Nhưng……”
Ánh mắt Minh Chiêu lạnh lùng nhìn cô, mặt Anh Tử Lạc không đổi sắc, tiếp tục nói: “Nhưng, tôi cũng không tặng không, cần có thứ để trao đổi chứ.”
Trong mắt cô hiện lên vẻ gian trá, Anh Tử Lạc hừ lạnh, tôi hành chết anh luôn!
“…… Đổi thế nào.” Một lúc lâu sau, Minh Chiêu mới mở miệng.
“Ừ…… để tôi nghĩ…… Đổi cái gì thì tốt?” Anh Tử Lạc vuốt cằm, như đang trầm tư.
Minh Chiêu sốt ruột, xoay người muốn đi.
“Hay là, anh cởi một lần đi!”
“Cái gì?” Trong mắt Minh Chiêu có một tia kỳ lạ khó tả, nhìn chằm chằm Anh Tử Lạc như muốn nhìn thấu qua người cô.
“Lần trước anh lột áo, quần của tôi, lần này, đến lượt anh.” Trong mắt cô gái hiện lên ý cười gian ác.
Minh Chiêu nhìn cô như nhìn kẻ điên, ánh mắt mang theo sự khinh thường, như muốn nói, một người con gái sao lại muốn nhìn đàn ông cởi quần áo chứ, đúng là không biết xấu hổ.
Anh Tử Lạc nhìn thấy rõ sự khinh thường không hề che giấu trong mắt anh ta, cô vô cùng tức giận, trong cơn tức giận ấy còn có sự xấu hổ không thể nói rõ nữa.
Không phải vì lý do gì, chỉ là cô không thích ánh mắt như vậy, giống đang nhìn một ả…… gái điếm vậy.
Không biết cô đang nghĩ gì mà giống một con thú nhỏ đang tức giận, Anh Tử Lạc xông lên, cắn vào môi Minh Chiêu.
Đúng vậy, là cắn! Trong mắt hừng hực lửa giận, Anh Tử Lạc không biết rốt cuộc mình đang làm gì nữa, cô chỉ biết là, cô đang rất giận!
Tên đầu gỗ này không phải là ghét cô sao? Không phải khinh thường cô sao?
Được! Anh ta đã cảm thấy cô bẩn, cô cũng sẽ làm anh ta bẩn theo!
Anh đưa tay kéo người phụ nữ như chó điên đang cắn mình xuống, Minh Chiêu chỉ cảm thấy miệng không còn là của mình nữa, đau đớn tê rần, lúc nói cũng không nhịn được mà phải thở hổn hển——
“Cô bị điên à ——”
Anh Tử Lạc lại đứng cười ha ha, trong mắt tràn đầy vẻ đắc thắng xen lẫn vui sướng, như con gà mái thắng trận, hai tay chống nạnh, kiêu ngạo: “Đồ đáng ghét! Cho anh ghét tôi này! Tôi cắn chết anh luôn.”
Minh Chiêu lại giống bị đả kích rất lớn, sững sờ tại chỗ, lúc phản ứng lại thì xoay người đi, bước đi vừa nhanh vừa kì lạ.
Anh Tử Lạc cười không ngừng, thét to: “Nè— anh không lấy quần lót nữa à?”
Minh Chiêu chỉ cảm thấy chân mình lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Anh Tử Lạc duỗi tay như đang tranh luận về một việc trọng đại, ậm ừ bước vào phòng, thầm nghĩ, phải giấu đồ lót ở chỗ khác, nếu bị người giúp việc phát hiện thì không hay …
Khi Minh Triệt bước vào phòng điều trị, anh nghe thấy tiếng ping ping ping, âm thanh lục tung đồ: “Trời ạ! Thuốc của tôi! Minh Chiêu, anh làm gì đấy? Đền cho tôi đi.”
Anh ta đang đưa lưng về phía ngoài cửa, lật tung mọi thứ lên, rồi cứng người định cúi đầu bước ra ngoài, nhưng lại bị Minh Triệt đang đứng ở cửa chặn lại.
“Cậu làm gì vậy, tìm cái gì đấy? Ôi, hạc đỉnh hồng của tôi! Benladon của tôi! Tát phổ xà độc của tôi!” Minh Triệt sống chết túm lấy ống tay áo của đối phương, bày ra dáng vẻ “không đền tiền thì đừng hòng chạy.”
Minh Chiêu lại chỉ cúi đầu, ra sức giãy ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Minh Triệt, lo lắng che giấu hành động của mình.
Rất nhanh, Minh Triệt đã nhận ra có gì đó không ổn: “Cậu…… ngẩng đầu lên tôi xem nào.”
Ngày thường, Minh Chiêu có bao giờ chịu cúi đầu đâu…? Có vấn đề—— chắc chắn có vấn đề!
Minh Chiêu vốn sắp thoát được thân, không ngờ Minh Triệt đột nhiên lại cứ bám theo, trong lúc hai người giằng co, không tránh được việc phải ngẩng đầu, vết thương sứt sẹo trên môi của anh ta bị lộ ra.
“Phốc —— ha ha ha ——” Minh Triệt cười cong cả người, nhưng vẫn không quên giữ cửa, vì sợ Minh Chiêu sẽ trốn thoát: “Tiểu Chiêu Chiêu, xin hỏi, cậu bị chó cắn à?”
Mặt Minh Chiêu không đổi, vặn vẹo, giống như đang chịu đựng cái gì đó.
“Ừ, chó cắn.”
“Tôi thấy không giống đâu!”
“Cậu có ý gì?”
“Hay là, cậu trêu chọc cô gái nào rồi? Á à! Không phải là cô nhóc Anh Tử Lạc đanh đá kia đấy chứ?”
“…… Im, miệng.”
“Trời ơi! tôi đoán trúng cái gì rồi? Liệu có bị giết người diệt khẩu không? Sợ quá……”
“……”
“Hay là tôi viết cuốn tiểu thuyết nhỉ, gọi là —— Tình yêu từ một cái quần lót nhé? Nếu hai người thành đôi, thì tôi chính là bà mối đấy! Phải nhớ gửi lì xì cho tôi đấy nhé nhé!”
“Bà mối?”
“Đúng vậy —— nếu không có tôi giúp……”
“Minh Triệt, cậu, muốn, chết à?”
Minh Chiêu vẫn không hiểu, vì sao Anh Tử Lạc có thể lấy trộm được đồ bên người mình, thật không ngờ là có nội gián!
Lại nói bên này, lúc Anh Tử Lạc đi rồi, bác sĩ Vương nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Lúc bà ta chuẩn bị đưa tay ra gõ lần nữa, thì lại bị người giúp việc từ phòng bếp đi ra cản lại.
“Bác sĩ Vương, cô chủ ăn xong cơm trưa đã ngủ rồi, chị có việc gấp gì thì tý nữa lại tới đi.”
“À, thật ra cũng không có việc gì.” Chị ta dừng lại một chút: “Tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây cô ấy ăn uống như thế nào.”
“Bác sĩ Vương đúng là rất có trách nhiệm! Cô chủ ăn uống tốt lắm, mỗi bữa đều ăn rất nhiều, không có vấn đề gì, chị yên tâm đi!”
Gương mặt bác sĩ Vương vui vẻ, giống như rất nhẹ nhàng thở phào, tươi cười càng dễ gần hơn: “Vậy là tốt rồi, tôi đi lên đây, không làm phiền cô ấy nghỉ ngơi nữa.”
Cô hầu gái nhìn lưng chiếc áo choàng trắng của bác sĩ Vương, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia hâm mộ, bác sĩ tư nhân, thu nhập hàng tháng có thể hơn cả một năm của họ! Cô không biết khi nào mình mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là ba ngày, nhưng dường như An Tuyển Hoàng vãn chưa có dấu hiệu trở về.
Lúc này, Dạ Cô Tinh giơ điện thoại, cảm thấy bất lực.
“Hoàng, em không có ý đó.”
“Em không cho anh trở về.” Giọng người đàn ông dường như rất tủi thân, Dạ Cô Tinh biết, sự kiên nhẫn của An Tuyển Hoàng gần như sắp hết rồi, nếu không phải do cô ngăn cản, chắc ngay ngày mai anh đã lên trực thăng trở về rồi.
“Ngoan, em đang nghĩ cho tình hình chung thôi.” Dạ Cô Tinh nói nhỏ như đang dỗ một đứa trẻ đang giận dỗi vậy, dù cho như thế nào, lúc này An Tuyển Hoàng không thể trở về, nếu không sắp xếp của cô coi như uổng công!
Đối phương đã muốn nóng lòng muốn thử, chẳng qua hiện đang là giai đoạn xem xét, tạm thời không có động tĩnh gì.
“Anh lo cho em.”
Ngay lập tức đôi mắt của người phụ nữ dịu đi: “Không cần lo lắng, em và con sẽ không sao đâu! Anh đã quên, còn có Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Thập Tứ, Thập Ngũ ở đây à, không ai có thể làm em bị thương đâu.”
“……Anh nhớ em.” Thật ra, nói chuyện lâu như vậy, đây mới mà điều anh muốn nói.
Khóe mắt Dạ Cô Tinh nóng lên, khẽ nói: “Em cũng nhớ anh.”
Sau khi mất một lúc lâu trấn an, đe dọa và lừa dối, cuối cùng An Tuyển Hoàng cũng đã ổn định lại, đối phương chậm chạp không chịu động thủ, có vẻ như cô phải thêm lửa mới được.
Sau bữa cơm chiều, Dạ Cô Tinh cố ý khoác một chiếc áo khoác đen, đặt hai tay lên bụng để che đi phần bụng bầu không hề to lên trong khoảng thời gian này, ngược lại cái bụng đang mang thai của cô đã được kiểm soát rất tốt.
“Bác sĩ Vương! Ăn cơm chưa?” Anh Tử Lạc ngồi xuống ở trước bàn ăn cơm, nhiệt tình chào hỏi.
“Cô chủ.” Đầu tiên và ta cung kính gật đầu với Dạ Cô Tinh, sau đó nở nụ cười nhân hậu ngàn năm không đổi nói với Anh Tử Lạc: “Tôi ăn xong rồi, mọi người chứ ăn từ từ, tôi đang vội đi kiểm tra lại thuốc mới được chuyển tới.”
Anh Tử Lạc gật đầu, cũng không quan tâm đến bà ta, quay sang chỗ Dạ Cô Tinh cười ngọt ngào, làm nũng nói: “Dì nhỏ, dì nói ngày kia chú nhỏ sẽ về, vậy là sẽ bay trực thăng đúng không! Có thể cho con lên xem trực thăng tí được không……”
Bóng bác sĩ Vương xa dần.
Hôm sau, Dạ Cô Tinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Thủy Quang, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị bất ngờ!
“Cô Dạ, Tiêu Mộ Lương xảy ra chuyện rồi……”
Cốc cốc ——
Mắt Dạ Cô Tinh sáng lên: “Ai vậy?”
“Dì nhỏ, là con đây.”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới mở cửa, Anh Tử Lạc bưng đồ ăn đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.
“Dì lại tập yoga à?” Anh Tử Lạc thấy Dạ Cô Tinh mặc áo croptop quần đùi, đầu đổ đầy mồ hôi, chỗ gần ban công còn đang trải chiếc thảm yoga, nên đoán vậy.
Dạ Cô Tinh gật đầu, dùng khăn mặt lau mồ hôi, Anh Tử Lạc đặt đồ ăn xuống, sau đó lấy ra một cái túi bóng, đổ hầu hết thức ăn của mỗi đĩa vào, cuối cùng chỉ lại thức ăn thừa đã nguội lạnh, trông giống như vừa bị ai đó càn quét qua.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn đóng cửa không ra ngoài, một nửa thời gian dùng để ngủ, một nửa thời gian còn lại là để rèn luyện, mỗi ngày thức ăn Anh Tử Lạc đưa vào cô đều không động đến, nghiêm khắc ăn theo thực đơn mà Trương Lị đã lên sẵn cho cô, mỗi ngày uống một ly nước ép cà rốt, cộng với thịt nạc, kết hợp với việc tập yoga, chỉ trong một tuần số cân nặng của cô đã giảm được rõ rệt, bụng cũng không còn sồ sề như trước.
Dạ Cô Tinh đã hạ quyết tâm phải sinh thường, cho nên hiện tại cô chỉ có thể nghiêm khắc khống chế quá trình phát triển của 2 đứa bé, cho tới lúc sinh, bụng cô không thể to thêm nữa!
“Dì nhỏ, con không rõ, vì sao dì nhất định phải sinh thường?” Anh Tử Lạc đưa cốc nước ép cà rốt cho cô.
Dạ Cô Tinh nhận lấy, cô cầm cốc nước nhưng không uống vội, mắt nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, nhìn thật lâu.
Cô quen với việc nắm bắt tất cả ở lòng bàn tay, sao có thể dễ dàng nhịn được việc bản thân cô đang bị nhắm đến chứ, cô là người dễ bị ức hiếp à? Tối hôm qua, tin tức An Bính Hiền phát bệnh được truyền đến, 15 vị trưởng lão của nhà họ An đã liên kết với nhau tạo áp lực, yêu cầu An Tuyển Hoàng ngay lập tức phải trở về đảo.
Dạ Cô Tinh sắp sinh rồi, An Tuyển Hoàng đương nhiên không muốn rời khỏi cô dù chỉ một bước nào, sau khi nhận được tin tức, anh không hề do dự mà từ chối, không thềm nể mặt 15 trưởng lão kia.
Kỷ Tình làm khó, trưởng lão ép buộc, nói anh không làm tròn chữ hiếu, An Tuyển Hoàng lại chỉ lạnh lùng trả lời—— phế cha giết chú tôi đều đã làm, đã bất hiếu rồi, vậy cứ bất hiếu nốt đi!
Khiến cho bọn người nhà họ An cứng miệng không trả lời được.
An Tuyển Hoàng sáu tuổi đã lật đổ cha ruột, giẫm lên máu tươi mà đi lên, là anh chính miệng ra lệnh giam lỏng An Bính Hiền, mấy năm nay lại càng táo tợn hơn, thủ đoạn cũng cứng rắn, nói anh giết người như ngóe cũng không hề quá đáng!
Trò hề ép buộc của bọn họ sao có thể khiến vương giả nghe lời chứ?
Nhưng, trái với dự đoán của mọi người, ngày hôm sau có tin truyền đến rằng gia chủ sẽ đích thân trở về đảo. Mọi người nhìn nhau, trong lòng có cảm giác kì lạ nào đó, rõ ràng mọi chuyện đang suôn sẻ, nhưng lại bắt đầu hoảng loạn.
Đây là ý của Dạ Cô Tinh.
Rõ ràng là đối phương muốn điệu hổ ly sơn, làm An Tuyển Hoàng phân tâm, ở nhà chỉ còn lại cô – một phụ nữ có thai tay trói gà không chặt, chẳng nhẽ còn sợ không tìm được cơ hội động thủ sao?
Hai bên đang chơi cờ với nhau, một trận cờ hay, hiện tại đã đi được nửa đường rồi, đối phương sẽ đành lòng buông tay ư? Hơn nữa Dạ Cô Tinh cũng sẽ không để cho đối phương thu tay lại!
Không phải muốn làm An Tuyển Hoàng phân tâm sao? Không cần lo ha, cô sẽ giúp cho!
Dạ Cô Tinh rất tò mò, tiếp theo, đối phương còn có thể làm cái gì?
Tuy An Tuyển Hoàng đi rồi, nhưng lại để Minh Chiêu và Minh Triệt ở lại, hơn nữa còn hệ thống phòng thủ hùng hậu của biệt thự và những người luôn canh giữ trong bóng tối, đối phương sẽ không ngốc đến mức gây chuyện ở biệt thự đâu, nếu cô đoán không sai, bước tiếp theo kẻ đó sẽ dụ cô ra khỏi biệt thự, đến lúc đó cô không có lực lượng bảo vệ hùng mạnh, dù có Minh Chiêu đi theo, cũng chỉ là một người!
Chỉ là…… đối phương sẽ làm gì mà có thể khiến cho cô ra khỏi biệt thự?
Hiện tại, ngoại trừ chờ đợi, cô không còn cách nào cả……
Chỉ có đối phương ra tay, cô mới có thể đối phó được!
“Đúng rồi, dì nhỏ, vừa rồi bác sĩ Vương nói dì đã 2 tuần không đến kiểm tra sức khoẻ rồi, bảo dì lên tầng 3 kiểm tra.”
“Ừ.” Dạ Cô Tinh thản nhiên trả lời, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng Anh Tử Lạc luôn cảm thấy bên trong gương mặt thản nhiên kia, không hiểu sao lại lộ ra sự âm trầm, mang theo máu tanh.
Anh Tử Lạc bưng chén đĩa ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp mang vào trong phòng bếp.
“Cô Anh, gần đây cô chủ hình như ăn uống tốt hơn.”
Anh Tử Lạc cười ngây ngô: “Đương nhiên rồi, một người ăn cho ba người cơ mà! Có thể không ăn khỏe sao?”
“Đúng ha….. chắc chắn cô chủ có thể sinh ra cậu chủ nhỏ trắng trẻo mập mạp!”
Anh Tử Lạc cười, lông mày cong cong, nhưng trong mắt nheo lại đó lại giấu những tia sắc lạnh, ngọt ngào nói: “Đương nhiên rồi!”
Từ phòng bếp đi ra, cô đụng phải bác sĩ Vương, Anh Tử Lạc không nhịn được nhướng mày.
“Cô Anh, cô chủ đâu?” Mặt bác sĩ Vương ôn hòa, khi cười trên mặt có cả nếp nhăn, trên mặt thể hiện ra sự quan tâm.
“Dì nhỏ vừa mới ăn cơm xong, chắc giờ lại ngủ rồi.”
“Vậy chuyện kiểm tra……” Trên mặt bác sĩ Vương lại càng quan tâm hơn.
“Tôi đã nói với dì nhỏ rồi, nhưng giờ dì ấy rất thích ngủ, cũng sắp sinh rồi, chắc không cần kiểm tra gì nữa đâu?” Gương mặt non nớt của Anh Tử Lạc đúng lúc rất ngây thơ.
Trên mặt bác sĩ Vương hiện lên vẻ không đồng ý: “Chuyện này không được? Tuy rằng cuối thai kì thai nhi rất ổn định, nhưng vẫn không thể coi thường được, vẫn nên kiểm tra như bình thường đề phòng chuyện ngoài ý muốn.”
“Ra là vậy…..” Vẻ mặt Anh Tử Lạc như đã hiểu được: “Nhưng bụng của dì nhỏ càng ngày càng to, tôi lấy cử động cũng khó, nên chắc lười kiểm tra.”
Bác sĩ Vương ngạc nhiên: “Bụng cô ấy vẫn còn to ra à?”
“Đương nhiên, là hai bé cưng đang phát triển đó! Tôi thấy dì nhỏ ăn uống cũng rất ngon miệng, chắc là không có vấn đề gì đâu, ăn được uống được, tâm trạng vui vẻ, chắc là không cần kiểm tra đâu?”
Bác sĩ Vương cười ân cần: “Nói như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Dù sao để cho cô ấy vui vẻ, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, như vậy thai nhi mới khỏe mạnh được.”
Anh Tử Lạc vội vàng đáp: “Đúng vậy đúng vậy! Phụ nữ có thai cần bồi dưỡng thật tốt!” Cô vươn eo, liên tục ngáp: “Được rồi, bác sĩ Vương, bà tự đi mà nói với dì nhỏ đi, tôi đi ngủ trưa đây.”
“Được, cô Anh đi đi, tôi còn có việc nói với cô chủ.”
Anh Tử Lạc giả vờ ngáp ngủ bỏ đi, đi qua chỗ ngoặt, môi nhếch lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt gian trá, không còn dáng vẻ buồn ngủ nữa.
Minh Chiêu khoanh tay thong thả đi ra từ chỗ rẽ đối diện, gương mặt lạnh băng nghìn năm không đổi, mắt không chớp.
Ngay lúc cô đi ngang qua, Anh Tử Lạc nhanh nhẹn chạy đến trước mặt anh ta, dang hai tay ra, ngang ngược chặn đường anh ta.
“Cút.” Người đàn ông lạnh lùng nói, trong mắt không hề dao động, giống như ao tù nước đọng vậy, cứ để cho cô phẩy như thế nào thì phẩy, cũng không hề phản ứng.
Anh Tử Lạc lẩm bẩm nói, khuôn mặt hơi mập như đứa trẻ đầy vẻ xơ xác tiêu điều.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng gây chuyện với tôi! Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!”
Lúc này Minh Chiêu mới lạnh nhạt nhìn cô, giống như coi cô là đứa trẻ cố tình gây sự vậy, không nói gì, chuẩn bị đi vòng qua.
Anh Tử Lạc không những không buông tay mà còn tiến sát lại gần: “Thái độ của anh là sao vậy? Đúng là đáng ghét mà!”
Trong mắt Minh Chiêu lóe lên ý lạnh, lại lên tiếng, nhưng vẫn chỉ có một chữ- “Cút.”
Anh Tử Lạc tức giận, chỉ là dưới sự tức giận còn ẩn giấu một loại cảm xúc… tủi thân.
Cô bị Dạ Cô Tinh bắt về nước, vừa nghe là Minh Chiêu đến đón, cô sợ tới mức không dám nói hai lời, vội vàng vòng sang chuyến bay trong nước, phải trốn rất xa.
Không phải chỉ là trộm một cái quần lót của anh ta thôi sao! Không phải chỉ là treo ở trên cành cây ở trước biệt thự cho mọi người thưởng thức thôi sao! Có cần lúc nào nhìn thấy cô cũng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng như muốn chặt cô ra làm nghìn mảnh như vậy không——
Anh Tử Lạc nghiêm túc nghi ngờ rằng lần trước ba người họ bí mật chụp ảnh, là anh ta đã báo cáo cho chú nhỏ!
“Việc lần trước tôi chụp trộm ảnh, có phải anh bí mật báo cáo không?”
“Trách nhiệm phải làm.” Cứng nhắc, chết lặng.
Anh Tử Lạc híp mắt, một tia nguy hiểm xẹt qua đôi mắt đen trắng của cô, cô gằn từng tiếng: “Quả nhiên là anh.”
Minh Chiêu như đã hết kiên nhẫn, mặc kệ cô, đi vòng qua.
“Đừng quên, quần lót của anh còn ở trong tay tôi đấy!” Anh Tử Lạc dứt khoát nghiêng người dựa vào tường, nhàn nhã ung dung, rất thích chí.
Người đàn ông khựng lại, bất chợt xoay người, Anh Tử Lạc cảm thấy lạnh cả người, một giây sau đã bị anh ta giữ chặt cằm: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Anh Tử Lạc cảm thấy lạnh cả người, cằm bị giữ chặt gần như cứng đờ vì lạnh, nhưng trong mắt lại đầy vẻ bướng bỉnh.
Cuộc sống bình thản khiến cho cô lấy lại được nụ cười, nhưng nói đến cùng, cô cũng từng được trải qua huấn luyện như một sát thủ.
Mà điều môt sát thủ ghét nhất, chính là bị uy hiếp!
Như lúc trước, cô ám sát Dạ Cô Tinh, lại bị bắt, trước đó hai người chưa từng gặp nhau, cô không hề nói gì với Dạ Cô Tinh, thậm chí đã chuẩn bị chịu chết.
Hiện giờ, đối mặt với sự uy hiếp của Minh Chiêu, sự quật cường ngủ say đã lâu của Anh Tử Lạc lại bị đánh thức.
Khóe môi nhếch lên, khuôn mặt còn non nớt của thiếu nữ thoáng hiện lên tia nguy hiểm, đôi mắt sáng trong như nước, hơi thở như hoa lan: “Tôi quên không cho anh biết, tôi cũng không có kiên nhẫn đâu.” Sau câu nói, cô nở nụ cười càng quyến rũ hơn, “Muốn lấy lại đồ không?”
Tay Minh Chiêu vô thức siết chặt.
Anh Tử Lạc hít vào một hơi, nhíu mày, hung dữ nói: “Nếu anh còn siết nữa, thì tôi cam đoan, anh, sẽ, không, lấy, được, đâu!”
Minh Chiêu buông tay.
Hai gò má Anh Tử Lạc cứng ngắc, nhưng vẫn là cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười, ngắm nhìn chiếc thắt lưng lấp lánh bên eo anh ta: “Nếu muốn lấy lại đồ, cũng được thôi! Nhưng……”
Ánh mắt Minh Chiêu lạnh lùng nhìn cô, mặt Anh Tử Lạc không đổi sắc, tiếp tục nói: “Nhưng, tôi cũng không tặng không, cần có thứ để trao đổi chứ.”
Trong mắt cô hiện lên vẻ gian trá, Anh Tử Lạc hừ lạnh, tôi hành chết anh luôn!
“…… Đổi thế nào.” Một lúc lâu sau, Minh Chiêu mới mở miệng.
“Ừ…… để tôi nghĩ…… Đổi cái gì thì tốt?” Anh Tử Lạc vuốt cằm, như đang trầm tư.
Minh Chiêu sốt ruột, xoay người muốn đi.
“Hay là, anh cởi một lần đi!”
“Cái gì?” Trong mắt Minh Chiêu có một tia kỳ lạ khó tả, nhìn chằm chằm Anh Tử Lạc như muốn nhìn thấu qua người cô.
“Lần trước anh lột áo, quần của tôi, lần này, đến lượt anh.” Trong mắt cô gái hiện lên ý cười gian ác.
Minh Chiêu nhìn cô như nhìn kẻ điên, ánh mắt mang theo sự khinh thường, như muốn nói, một người con gái sao lại muốn nhìn đàn ông cởi quần áo chứ, đúng là không biết xấu hổ.
Anh Tử Lạc nhìn thấy rõ sự khinh thường không hề che giấu trong mắt anh ta, cô vô cùng tức giận, trong cơn tức giận ấy còn có sự xấu hổ không thể nói rõ nữa.
Không phải vì lý do gì, chỉ là cô không thích ánh mắt như vậy, giống đang nhìn một ả…… gái điếm vậy.
Không biết cô đang nghĩ gì mà giống một con thú nhỏ đang tức giận, Anh Tử Lạc xông lên, cắn vào môi Minh Chiêu.
Đúng vậy, là cắn! Trong mắt hừng hực lửa giận, Anh Tử Lạc không biết rốt cuộc mình đang làm gì nữa, cô chỉ biết là, cô đang rất giận!
Tên đầu gỗ này không phải là ghét cô sao? Không phải khinh thường cô sao?
Được! Anh ta đã cảm thấy cô bẩn, cô cũng sẽ làm anh ta bẩn theo!
Anh đưa tay kéo người phụ nữ như chó điên đang cắn mình xuống, Minh Chiêu chỉ cảm thấy miệng không còn là của mình nữa, đau đớn tê rần, lúc nói cũng không nhịn được mà phải thở hổn hển——
“Cô bị điên à ——”
Anh Tử Lạc lại đứng cười ha ha, trong mắt tràn đầy vẻ đắc thắng xen lẫn vui sướng, như con gà mái thắng trận, hai tay chống nạnh, kiêu ngạo: “Đồ đáng ghét! Cho anh ghét tôi này! Tôi cắn chết anh luôn.”
Minh Chiêu lại giống bị đả kích rất lớn, sững sờ tại chỗ, lúc phản ứng lại thì xoay người đi, bước đi vừa nhanh vừa kì lạ.
Anh Tử Lạc cười không ngừng, thét to: “Nè— anh không lấy quần lót nữa à?”
Minh Chiêu chỉ cảm thấy chân mình lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Anh Tử Lạc duỗi tay như đang tranh luận về một việc trọng đại, ậm ừ bước vào phòng, thầm nghĩ, phải giấu đồ lót ở chỗ khác, nếu bị người giúp việc phát hiện thì không hay …
Khi Minh Triệt bước vào phòng điều trị, anh nghe thấy tiếng ping ping ping, âm thanh lục tung đồ: “Trời ạ! Thuốc của tôi! Minh Chiêu, anh làm gì đấy? Đền cho tôi đi.”
Anh ta đang đưa lưng về phía ngoài cửa, lật tung mọi thứ lên, rồi cứng người định cúi đầu bước ra ngoài, nhưng lại bị Minh Triệt đang đứng ở cửa chặn lại.
“Cậu làm gì vậy, tìm cái gì đấy? Ôi, hạc đỉnh hồng của tôi! Benladon của tôi! Tát phổ xà độc của tôi!” Minh Triệt sống chết túm lấy ống tay áo của đối phương, bày ra dáng vẻ “không đền tiền thì đừng hòng chạy.”
Minh Chiêu lại chỉ cúi đầu, ra sức giãy ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Minh Triệt, lo lắng che giấu hành động của mình.
Rất nhanh, Minh Triệt đã nhận ra có gì đó không ổn: “Cậu…… ngẩng đầu lên tôi xem nào.”
Ngày thường, Minh Chiêu có bao giờ chịu cúi đầu đâu…? Có vấn đề—— chắc chắn có vấn đề!
Minh Chiêu vốn sắp thoát được thân, không ngờ Minh Triệt đột nhiên lại cứ bám theo, trong lúc hai người giằng co, không tránh được việc phải ngẩng đầu, vết thương sứt sẹo trên môi của anh ta bị lộ ra.
“Phốc —— ha ha ha ——” Minh Triệt cười cong cả người, nhưng vẫn không quên giữ cửa, vì sợ Minh Chiêu sẽ trốn thoát: “Tiểu Chiêu Chiêu, xin hỏi, cậu bị chó cắn à?”
Mặt Minh Chiêu không đổi, vặn vẹo, giống như đang chịu đựng cái gì đó.
“Ừ, chó cắn.”
“Tôi thấy không giống đâu!”
“Cậu có ý gì?”
“Hay là, cậu trêu chọc cô gái nào rồi? Á à! Không phải là cô nhóc Anh Tử Lạc đanh đá kia đấy chứ?”
“…… Im, miệng.”
“Trời ơi! tôi đoán trúng cái gì rồi? Liệu có bị giết người diệt khẩu không? Sợ quá……”
“……”
“Hay là tôi viết cuốn tiểu thuyết nhỉ, gọi là —— Tình yêu từ một cái quần lót nhé? Nếu hai người thành đôi, thì tôi chính là bà mối đấy! Phải nhớ gửi lì xì cho tôi đấy nhé nhé!”
“Bà mối?”
“Đúng vậy —— nếu không có tôi giúp……”
“Minh Triệt, cậu, muốn, chết à?”
Minh Chiêu vẫn không hiểu, vì sao Anh Tử Lạc có thể lấy trộm được đồ bên người mình, thật không ngờ là có nội gián!
Lại nói bên này, lúc Anh Tử Lạc đi rồi, bác sĩ Vương nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Lúc bà ta chuẩn bị đưa tay ra gõ lần nữa, thì lại bị người giúp việc từ phòng bếp đi ra cản lại.
“Bác sĩ Vương, cô chủ ăn xong cơm trưa đã ngủ rồi, chị có việc gấp gì thì tý nữa lại tới đi.”
“À, thật ra cũng không có việc gì.” Chị ta dừng lại một chút: “Tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây cô ấy ăn uống như thế nào.”
“Bác sĩ Vương đúng là rất có trách nhiệm! Cô chủ ăn uống tốt lắm, mỗi bữa đều ăn rất nhiều, không có vấn đề gì, chị yên tâm đi!”
Gương mặt bác sĩ Vương vui vẻ, giống như rất nhẹ nhàng thở phào, tươi cười càng dễ gần hơn: “Vậy là tốt rồi, tôi đi lên đây, không làm phiền cô ấy nghỉ ngơi nữa.”
Cô hầu gái nhìn lưng chiếc áo choàng trắng của bác sĩ Vương, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia hâm mộ, bác sĩ tư nhân, thu nhập hàng tháng có thể hơn cả một năm của họ! Cô không biết khi nào mình mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là ba ngày, nhưng dường như An Tuyển Hoàng vãn chưa có dấu hiệu trở về.
Lúc này, Dạ Cô Tinh giơ điện thoại, cảm thấy bất lực.
“Hoàng, em không có ý đó.”
“Em không cho anh trở về.” Giọng người đàn ông dường như rất tủi thân, Dạ Cô Tinh biết, sự kiên nhẫn của An Tuyển Hoàng gần như sắp hết rồi, nếu không phải do cô ngăn cản, chắc ngay ngày mai anh đã lên trực thăng trở về rồi.
“Ngoan, em đang nghĩ cho tình hình chung thôi.” Dạ Cô Tinh nói nhỏ như đang dỗ một đứa trẻ đang giận dỗi vậy, dù cho như thế nào, lúc này An Tuyển Hoàng không thể trở về, nếu không sắp xếp của cô coi như uổng công!
Đối phương đã muốn nóng lòng muốn thử, chẳng qua hiện đang là giai đoạn xem xét, tạm thời không có động tĩnh gì.
“Anh lo cho em.”
Ngay lập tức đôi mắt của người phụ nữ dịu đi: “Không cần lo lắng, em và con sẽ không sao đâu! Anh đã quên, còn có Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Thập Tứ, Thập Ngũ ở đây à, không ai có thể làm em bị thương đâu.”
“……Anh nhớ em.” Thật ra, nói chuyện lâu như vậy, đây mới mà điều anh muốn nói.
Khóe mắt Dạ Cô Tinh nóng lên, khẽ nói: “Em cũng nhớ anh.”
Sau khi mất một lúc lâu trấn an, đe dọa và lừa dối, cuối cùng An Tuyển Hoàng cũng đã ổn định lại, đối phương chậm chạp không chịu động thủ, có vẻ như cô phải thêm lửa mới được.
Sau bữa cơm chiều, Dạ Cô Tinh cố ý khoác một chiếc áo khoác đen, đặt hai tay lên bụng để che đi phần bụng bầu không hề to lên trong khoảng thời gian này, ngược lại cái bụng đang mang thai của cô đã được kiểm soát rất tốt.
“Bác sĩ Vương! Ăn cơm chưa?” Anh Tử Lạc ngồi xuống ở trước bàn ăn cơm, nhiệt tình chào hỏi.
“Cô chủ.” Đầu tiên và ta cung kính gật đầu với Dạ Cô Tinh, sau đó nở nụ cười nhân hậu ngàn năm không đổi nói với Anh Tử Lạc: “Tôi ăn xong rồi, mọi người chứ ăn từ từ, tôi đang vội đi kiểm tra lại thuốc mới được chuyển tới.”
Anh Tử Lạc gật đầu, cũng không quan tâm đến bà ta, quay sang chỗ Dạ Cô Tinh cười ngọt ngào, làm nũng nói: “Dì nhỏ, dì nói ngày kia chú nhỏ sẽ về, vậy là sẽ bay trực thăng đúng không! Có thể cho con lên xem trực thăng tí được không……”
Bóng bác sĩ Vương xa dần.
Hôm sau, Dạ Cô Tinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Thủy Quang, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị bất ngờ!
“Cô Dạ, Tiêu Mộ Lương xảy ra chuyện rồi……”
Danh sách chương