Dạ Cô Tinh cảm thấy, quả không hổ là thiên tài. Chỉ làm theo công thức mà đã có thể làm ra ba món mặn, một món canh. Kể cả hình thức lẫn mùi vị, đều vô cùng đáng nể.
Đương nhiên, không phải cô tự mèo khen mèo dài đuôi. Điều này có thể được chứng minh từ động tác đưa bát xới cơm lần nữa của người đàn ông kia.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: "Còn ăn nữa sao?"
An Tuyển Hoàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng, cái bát vẫn cố chấp vươn ra trước mặt Dạ Cô Tinh.
Cô coi như nhìn ra rồi, người đàn ông kiệm lời như vàng này. Tất cả tâm trạng đều chỉ có thể nhìn lén một chút qua đôi mắt đen láy vô hạn kia.
Hứng thú trêu chọc trỗi dậy, Dạ Cô Tinh nở nụ cười tinh nghịch. Bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa anh, hai tay chống cằm, khẽ thở dài: "Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều quá rồi không?"
Người đàn ông suy ngẫm một chút, vẻ mặt nghiêm túc, sửa lại: "Bốn bát. Không nhiều.”
“Chậc..." Dạ Cô Tinh ngượng ngùng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, cười ngọt ngào nói tiếp: "Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi cơ.”
“Cho nên?” Người đàn ông nhướng mày một cái, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thấy anh có biểu cảm sinh động như vậy. Tuy chỉ là một cái nhướng mày đơn giản, nhưng từ anh, lại là… quyến rũ người đến không nói nên lời.
“Anh yêu à, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!” Dạ Cô Tinh khẽ nhún vai, cười lớn tiếng, hết sức tinh nghịch.
An Tuyển Hoàng sững sờ một chút, lập tức bỏ bát xuống, đứng dậy, đứng cách Dạ Cô Tinh một bước chân. Sau đó, bắt đầu đưa tay lên cởi cúc áo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, vẫn tiếp tục cởi cho đến cái cuối cùng. Khuôn ngực cường tráng ngay lập tức lộ ra. Cơ bụng màu đồng, giống như cây cổ thụ ngàn năm, mang theo thăng trầm của năm tháng, ôm trọn thử thách của thời gian. Nhưng vẫn không mất đi chút sắc bén nào, mang theo cuồng ngạo, độc đoán, uy nghiêm. Tựa như vị thần ở trên cao, là sự tồn tại khiến cho người ta phải tôn thờ ngước nhìn.
Dạ Cô Tinh vô thức nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn xuống. Tám múi cơ bụng rõ ràng hiện lên giữa eo và bụng của anh, như thể được điêu khắc thành, đem theo một loại sức mạnh, vô cùng hoang dã, mạnh mẽ bức người.
"Anh..." Dạ Cô Tinh phát hiện ra bộ não của thiên tài cũng có lúc không thể hoạt động được.
An Tuyển Hoàng dứt khoát cởi bỏ áo sơ mi, nửa thân trên uy nghiêm của một người đàn ông trần trụi trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Cơ bụng. Tám múi."
Dạ Cô Tinh nhanh chóng ngẩng đầu bịt mũi lại, Ông trời ơi! Cô sắp chảy máu mũi đến nơi rồi...
Nhưng động tác của An Tuyển Hoàng vẫn chưa xong. Chỉ thấy anh tiến lên một bước, vừa hay tiếp xúc rất gần với Dạ Cô Tinh. Một tay giữ đầu cô, tay kia nắm lấy tay Dạ Cô Tinh, để năm ngón tay thon dài đó lên bụng dưới của mình, mím chặt môi, cứng rắn lặp lại: "Không béo. Thích.”
“Ưm..." Đầu ngón tay Diệp Vấn khẽ run lên, sợ anh lại làm ra hành động kinh người gì nữa, vội vàng nói: "Phải, phải, phải, anh không béo, có cơ bụng, tôi thích, vô cùng thích!"
Lúc này người đàn ông mới hài lòng gật đầu: "Gọi lại một tiếng."
"Hả?”
“Gọi tôi.”
“An Tuyển Hoàng.”
Người đàn ông khẽ cau mày: "Gọi lại.”
“An Tuyển Hoàng."
Lông mày càng nhíu chặt: "Không đúng.”
“... Hoàng."
Người đàn ông trầm ngâm một lát, lông mày mới hơi hơi giãn ra. Trong mắt có chút vừa lòng, nhưng vẫn không phải cái mà anh muốn nghe, anh nặng nề mở miệng, nhắc nhở: "Cách gọi lúc nãy."
Lúc, lúc nãy? Dạ Cô Tinh có chút ngờ vực, vừa nãy cô nói gì vậy?
Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều rồi không?
Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi.
Anh yêu à, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!
...
Cái, cái gì?! Người.., người đàn ông này không phải muốn nghe cô gọi... anh yêu đó chứ?!
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, An Tuyển Hoàng khẽ gật đầu, không sai.
Dạ Cô Tinh kinh hãi lần nữa, toàn thân nổi da gà. Lúc nãy là nhất thời lỡ miệng, muốn gọi cô lại lần nữa, có đánh chết cũng không được!
"Ừm... à, tôi đi rửa bát đây... Đúng rồi! Ăn cơm xong thì phải rửa bát!" Cô nghiêng người một cái, thoát khỏi ‘xiềng xích’ của anh, tay chân bận rộn bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhượng bộ: "Vậy thì dùng cái thứ hai."
Động tác thu dọn của Dạ Cô Tinh khựng lại. Cái… cái thứ hai?
Hoàng?!
Ôi mẹ ơi! Ai đến cứu cô với! Cô thề là sẽ không bao giờ dám trêu chọc người đàn ông này nữa! Thật đúng là dẫn lửa thiêu thân! Dẫn lửa thiêu thân mà!
Thế nhưng chưa hết, những lời tiếp theo của An Tuyển Hoàng giống như tiếng sấm ầm ầm, ngay lập tức làm cô như bị sét đánh ngang tai…
"Tôi xong rồi, đến em." Ánh mắt sâu thẳm của người dàn ông rơi vào chỗ eo của cô, với sự tò mò và khám phá, giống như một đứa trẻ đang khám phá những điều chưa biết, đáy mắt anh ta nhảy lên đầy phấn khích – ý nghĩ trong lời nói của anh, tôi cởi xong rồi, đến lượt em cởi!
Hai tay Dạ Cô Tinh run run, bát đĩa va vào nhau kêu loảng xoảng.
Anh thấy thế, vô cùng thận trọng, môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi có thể giúp em."
Dạ Cô Tinh không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: "An Tuyển Hoàng! Anh có thôi đi không!"
Đêm dài chậm trôi, trăng thanh, gió mát, lòng người trống vắng.
Gia đình nào cũng có cay đắng, vui buồn, sướng khổ từ từ xuất hiện, chờ đợi bình minh ló dạng...
Hôm nay, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương có một số cảnh quay chung. Cô thức dậy rất sớm, đôi mắt mê man, vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình. Lại đột nhiên cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông đặt ở trên người mình. Lúc này đang bị nhiệt độ cơ thể cô làm nóng lên, không còn mát lạnh như cơ thể của anh nữa.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ cười một cái, tức giận cũng tức giận rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi. Nhưng tên đàn ông này lại cứ mắt nhắm tai ngơ, nói mãi không sửa! Cô bỏ thêm ba cái khóa, không ngờ anh vẫn có bản lĩnh lặng lẽ bò lên giường mà không làm cô thức giấc!
Bỏ đi, bỏ đi... người này một khi đã ngoan cố, mấy trăm con trâu cũng không kéo được anh về.
Người nào đó đã chấp nhận số phận rồi, chỉ cần anh không hành động hấp tấp... khụ khụ... không làm bừa. Chẳng qua là thêm một người thêm một cái gối thôi! Dù sao thì chiếc giường này cũng đủ lớn...
Đôi mắt chim ưng của người đàn ông đột nhiên mở ra, nghiêng đầu nhìn cô, chớp mắt dịu dàng, xua tan sương giá trên khuôn mặt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. Ngay lúc Dạ Cô Tinh đang ngơ ngác, An Tuyển Hoàng nhanh tay nhanh mắt, trở mình một cái đè cô xuống dưới, cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ.
"Anh……"
Người đàn ông không có hành động tiến thêm một bước nào, chỉ vùi đầu vào bờ vai mảnh mai của cô gái. Chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt của hoa sơn trà. An Tuyển Hoàng ngửi một cách tham lam, sống mũi cao cọ cọ vào cổ cô gái, mang theo một loại thân mật độc nhất vô nhị.
Môi nhếch lên, lướt qua cái cổ trắng nõn thon dài của cô gái, chậm rãi lượn lờ quanh chiếc tai xinh đẹp tinh xảo. Ánh mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một nét nghi hoặc, hình như chỗ này của cô… rất mẫn cảm?
Giống như một đứa trẻ tò mò, anh thử thăm dò hôn vào đó, cảm thấy cơ thể cô gái ở phía dưới nhẹ nhàng run rẩy. Anh cứ như phát hiện ra cánh cửa bước vào thế giới mới, đáy mắt lướt qua một nét vui vẻ lạ thường, anh vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ nhàng.
Dạ Cô Tinh như bị sét đánh, vươn tay đẩy người đàn ông bên trên ra, một vệt đỏ hồng len lỏi trên vành tai, xoay người ngồi dậy: "Hmmm... Tôi đi tắm trước!"
Nói rồi, xỏ dép lê chạy trối chết.
Mà người đàn ông dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt chằm chằm nhìn bóng lưng cô gái đang vội vàng trốn chạy chợt sáng bừng lên, lộ ra vẻ thâm thúy. Sau đó, chậm rãi nhếch khóe môi…
...
Khi Dạ Cô Tinh đến phim trường thì thấy Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Thiết Sơn, Tào Quân cùng với Tiêu Mộ Lương, Dạ Huy Nguyệt đang vây quanh một cái bàn cùng nhau.... ăn sáng!
Quay đầu nhìn lại, những nhân viên khác cũng tụ tập thành nhóm từ ba đến năm người ngồi cùng nhau. Có người bưng bát mì trong tay, có người thì đang ngậm cháo đầy miệng, có người thì đang gặm bánh mì. Còn có người thì đang nhai bánh nướng, lâu lâu lại thảo luận về nội dung bộ phim. Thỉnh thoảng lại nói về chuyện thường ngày trong nhà. Thật sự là một cảnh hòa thuận vui vẻ.
“Cô Dạ đến rồi!” Trong miệng anh mập kia vẫn còn đang nhai nửa cái bánh bao không nhân, vừa cười vừa nói lớn. Giọng nói thô kệch thu hút đám đông nhìn qua. Dạ Cô Tinh cười gật đầu chào mọi người, lịch sự nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, cô Dạ!”
“Chào buổi sáng!”
Bộ phim “Bầu trời thành phố” đã quay đến giai đoạn giữa. Trước mắt công tác bảo mật vẫn làm rất tốt. Bọn họ đã từ chối rất nhiều lời đề nghị đến thăm của đám truyền thông báo chí. Hôm nay xem ra các khâu kết hợp với nhau rất tốt, cũng dần ngầm hiểu ý nhau, là lúc nên bắt tay vào làm công tấc tuyên truyền hậu kỳ.
Cuối tuần sau “Thế Kỷ Phong Thượng” chính thức ra mắt. Ngày tiếp theo sẽ xuất bản ba bản tạp chí sau cải biên, mà phản ứng của độc giả ở kỳ đầu tiên này rất quan trọng.
Sau khi trao đổi với Vương Trực, Dạ Cô Tinh đã quyết định, cải biên “Thuần Ngu tuần san” thành “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng”. Giống như trước đây, vẫn chuyên đăng về các vụ scandal của các minh tinh. Một tuần một lần, vào giữa năm sẽ xuất bản một lần tạp chí đặc biệt.
“Phỏng vấn ngôi sao” cải biên thành “Quỹ đạo ngôi sao”, chuyên đăng về các buổi phỏng vấn của những ngôi sao đang nổi tiếng, nửa tháng ra một kỳ.
“ZARK” đã có được độ nổi tiếng rất cao, cũng xem như có chút quyền lực trong giới thời trang. Dạ Cô Tinh không định thay đổi nó.
Mỗi tạp chí đều phải là độc nhất vô nhị. Thế nào gọi là độc nhất vô nhị, đó chính là tôi có, anh không có! Chỉ như vậy mới có thể thu hút được càng nhiều độc giả.
“Thuần Ngu thời thượng” bị lật đổ, Dương Giang vào tù. Tuy “Thế Kỷ Phong Thượng” đã tiếp nhận, cũng đã hoàn toàn thay hình đổi dạng tờ tạp chí này. Nhưng trong lòng của phần lớn độc giả vẫn mang tâm lý ấn tượng với cái ban đầu, cho rằng chỉ là bình mới rượu cũ. Vì thế bọn họ cũng không có mong đợi quá lớn với tờ tạp chí này.
Điều này vừa có lợi cũng vừa có hại. Có lợi ở chỗ mọi người không quá mong đợi, thì sẽ rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể tạo ra được một dấu ấn độc đáo mới mẻ hoàn toàn khác biệt với những tờ tạp chí khác, thì có thể nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả. Ngược lại, nếu quá mong đợi, thì khi thất vọng cũng sẽ vô cùng lớn. “Thế Kỷ Phong Thượng” vẫn rất có lợi thế về điểm này.
Giống như có hai học sinh, một người thì thành tích vô cùng kém cỏi, một người thì lại tốt đến khó tin. Có một ngày, người có thành tích kém lại tiến bộ lên hai mươi điểm, giáo viên vô cùng vui sướng, không ngớt lời khen ngợi. Còn người có thành tích tốt chỉ tiến bộ hơn một điểm thì giáo viên chỉ nói một câu: “Tiếp tục cố gắng!”. Nhưng sự thật là người có thành tích tốt luôn cao hơn người có thành tích kém tận năm mươi điểm!
Nhưng điều này cũng có chỗ không tốt. Nếu mọi người luôn không quá kỳ vọng vào nó, thì sẽ không chút do dự mà từ chối mua loại tạp chí này. Cho dù nó có mới mẻ đặc biệt như thế nào đi nữa, có thể khiến cho người ta có cảm giác chỉ mới mẻ được một chốc thế thôi rồi sau đấy cũng sẽ bị chôn vùi đi.
Cho nên, bây giờ điều ưu tiên nhất chính là làm sao để “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể khiến cho sự kỳ vọng của phần lớn độc giả đạt đến một mức độ phù hợp, vừa không quá cao, cũng không quá ôm hi vọng vào nó.
Nhìn thấy trước mắt là cảnh hòa thuận của đoàn làm phim, Dạ Cô Tinh đột nhiên có ý tưởng. Chỉ cần cô để “Thế Kỷ Phong Thượng” trở thành tạp chí duy nhất được đến thăm đoàn làm phim “Bầu trời thành phố”, chẳng phải được rồi sao!
Một mặt, “Thế Kỷ Phong Thượng” đang hứng chịu cục diện hỗn loạn trước kia của tạp chí “Thuần Ngu tuần san”. Vốn dĩ không nhận được sự chào đón của độc giả. Lần này vừa hay mượn tên tuổi của “Bầu trời thành phố”, tẩy sạch vận đen, lấy dáng vẻ mới hoàn mỹ xuất hiện trước mặt công chúng. Xem như là nổ phát súng đầu tiên của “Thế Kỷ Phong Thượng”, mở ra một “khởi đầu tốt đẹp”!
Mặc khác, đây cũng xem như là cách tuyên truyền trực tiếp nhất của “Bầu trời thành phố”! Thông qua lần thăm này, khiến cho độc giả hiểu được những chuyện thường ngày khi quay phim của đoàn, được tương tác với những ngôi sao mình yêu thích. Điều này vô cùng có lợi cho danh tiếng của bộ phim và của các diễn viên.
Nếu Vương Trực ở đây, cậu ta nhất định sẽ bĩu môi, sau đó sẽ hừ lạnh mà nói: “Không uổng là gian thương! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Tính toán thật kỹ càng!”
Dạ Cô Tinh quyết định sau khi cô hoàn thành công việc sẽ đến tìm Vương Thạch trao đổi lần nữa. Dù sao anh ta cũng là đạo diễn, cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của anh ta.
Dạ Huy Nguyệt vừa thấy chị mình đến, lập tức làm rơi cả chén đũa, giống như con khỉ nhảy nhót đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, cười hì hì: “Chị, em nói cho chị biết, hôm nay em cực kỳ vui luôn á!”
“Ồ?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, rất nể mặt cậu mà tiếp lời: “Có chuyện gì mà lại vui như vậy, nói chị nghe xem nào?”
Thực ra, trong lòng cô đã đoán được hơn một nửa.
Tối qua Vu Lâm gọi điện đến nói vết thương của mắt tam giác đã ổn rồi, bây giờ có thể đã bắt đầu hành động.
Trước đây, khi Dạ Cô Tinh bắn chết tên mặt sẹo, mắt tam giác đứng bên cạnh. Toàn bộ quá trình cô tấn công mặt sẹo không ngừng, đã dọa cho tên mắt tam giác sợ chết khiếp. Cuối cùng Dạ Cô Tinh tha cho gã ta, nhưng lại đưa ra hai điều kiện.
Thứ nhất, từ nay về sau, không được sử dụng danh nghĩa của Ám Dạ đi lừa bịp, dọa nạt cướp tài sản của người khác.
Thứ hai, chính là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với Trần Phương Kỳ, để cho gã mắt tam giác làm tất cả những thứ mà Trần Phương Kỳ yêu cầu. Tất cả đều phải trả lại hết trên người cô ta, một việc cũng không thể thiếu!
Đồng bọn bị giết, gã ta cũng bị Dạ Cô Tinh đánh đến mất nửa cái mạng, vẫn luôn ở trong bệnh viện dưỡng thương. Hôm qua gã ta vừa xuất viện, quả nhiên đã không thể đợi được mà ra tay với Trần Phương Kỳ....
Dạ Huy Nguyệt nhún vai, trong mắt xẹt qua sự vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng nói vào tai Dạ Cô Tinh: “Chị còn nhớ Trần Phương Kỳ không? Chính là con chó điên cắn người bừa bãi ở trước cổng đó.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, khẽ gật đầu.
“Ha ha! Chị, chị biết không? Tuyệt đối là tin tức chấn động! Hôm qua cô ta bị người ta... ha ha... ấy ấy rồi!”
Ở trước mặt chị, Dạ Huy Nguyệt theo bản năng lựa chọn làm một cậu bé ngoan, không còn dáng vẻ côn đồ vô lại như khi đối mặt với người khác, giờ đây lại ngại ngùng đỏ mặt.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Ác giả ác báo.”
Kết quả này tuy là do cô sắp xếp, nhưng Dạ Cô Tinh sẽ không cảm thấy tội lỗi. Ngược lại, Trần Phương Kỳ hoàn toàn là tự làm tự chịu! Cô chỉ là bảo mắt tam giác dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi. Nếu không phải trong lòng cô ta có mục đích xấu, thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cũng may Dạ Cô Tinh có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu như gặp phải một cô gái yếu đuối, trói gà không chặt thì sao? Có phải sẽ bị hai tên lưu manh du côn này bạo hành cưỡng bức hay không?
Đều nói chó cắn người sẽ không sủa. Nhưng con chó cái Trần Phương Kỳ này vừa sủa rất hung dữ, vừa biết cắn người!
Vậy thì cô sẽ không ngại mà nhổ đi cái răng nanh của cô ta! Dạ Cô Tinh cười đầy lạnh lùng.
Dạ Huy Nguyệt dường như cảm nhận được sự thay đổi trong không khí bao quanh chị gái mình, như thể một lớp sương giá đọng lại trong không khí xung quanh. Cậu nhìn thấy chị đang nhếch miệng cười. Lông mày của cậu thanh niên sắc như tranh vẽ, tràn đầy sức sống và một đôi mắt đen bóng, cậu trịnh trọng và nghiêm túc nói: "Chị, không cần lo lắng, sau này em sẽ bảo vệ chị!"
Dạ Cô Tinh lập tức mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên mang theo một luồng hơi ấm nhàn nhã, lập tức hòa tan sự lạnh lẽo giữa hai lông mày. Cả người dưới ánh mặt trời tràn ngập vẻ dịu dàng, nhìn thiếu niên khẽ "Ừm" một tiếng.
Dạ Huy Nguyệt bỗng chốc như một đứa trẻ được cho kẹo, tâm trạng vốn đã vui vẻ của cậu lại càng vui hơn, quay lại nói to với mọi người: “Mọi người ăn từ từ, ăn xong thì đi làm việc, nâng cao hiệu quả công việc. Kết thúc công việc sớm rồi về nhà với vợ con thôi.”
“Huy Nguyệt, tôi còn chưa có con đâu!” Một người Đông Bắc gầy gò dơ đũa cười híp mắt.
“Vậy thì về nhà ôm vợ!” Người Đông Bắc vừa nói đùa với cậu bỗng chốc đỏ bừng cả mặt!
“Anh Huy Nguyệt, hôm nay có được thêm thịt không?” Giọng nói thanh tú của cô gái vang lên, nhưng không hề có chút kiêu căng, ngược lại có chút lưu loát dứt khoát, vô tư, không khách sáo.
Dạ Cô Tinh nhìn xung quanh, chỉ thấy Hứa Đình mặc bộ quần áo lao động, tay cầm một bát cháo, ngồi trong đám người. Cái miệng nhỏ nhấm nháp, lúc này mặt mày cô ấy đang tràn đầy ý trêu ghẹo.
Đáng lí ra Hứa Đình đã được chỉ định làm nữ phụ nên cô ấy không cần phải đến nữa, chỉ cần đợi thông báo quay phim. Nhưng cô ấy vẫn đến, trong mắt không có một chút tự mãn nào, cứ như thể cô ấy vẫn là một nhân viên nhỏ.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự tán thưởng, không kiêu ngạo không nóng nảy, biết thân biết phận, là một hạt giống tốt. Nếu có thể duy trì tính cách này, tương lai sẽ vô cùng tươi sáng, mà cô vào đúng thời điểm đã không ngại cho cô ấy một cơ hội. Xét cho cùng thì trong làng giải trí một cây làm chẳng nên non, điều kiêng kị nhất là tự cao tự đại, phải biết giữ thanh cao.
"Đúng vậy! Người anh em, bữa trưa hôm nay có thêm thịt không?" Anh mập phụ trách cầm micro nghe thấy thịt, hai mắt sáng lên, vội vàng phụ họa theo.
Dạ Huy Nguyệt cười sảng khoái: "Thêm, thêm! Thêm hết!”
“Tốt quá! Yeah yeah yeah..."
Thật ra thì một miếng thịt đâu có đáng bao nhiêu tiền, cái mọi người cần là thành ý mà thôi! Dạ Huy Nguyệt có thể hi hi ha ha với bọn họ, không nề hà gì. Nhưng khi làm việc cậu lại rất nghiêm túc, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị mắng. Thế nhưng mọi người vẫn thích tính cách hào phóng, bộc trực này của cậu, rất thẳng thắn, không hề giả tạo. Cho nên bọn họ lại càng nể phục cậu hơn.
"Chị, chị ăn sáng chưa?"
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Da Huy Nguyệt bày ra biểu cảm "Em biết ngay mà!" Cậu kéo cô ngồi xuống bàn của Vương Thạch, khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Mộ Lương. Dạ Cô Tinh sửng sốt, cô rất ngạc nhiên, Tiêu Mộ Lương đã thay đổi trở nên thân thiện với mọi người hơn rồi à?
Điều khiến cô kinh ngạc hơn còn ở sau, Tiêu Mộ Lương nhếch miệng cười với cô, trong ánh mắt không còn sự lạnh lùng nữa mà còn hiện lên sự dịu dàng. Sau đó, anh ta đưa một cốc sữa đậu nành cho cô: "Uống đi, còn ấm đó."
Dạ Cô Tinh tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn xem mặt trời có phải vẫn đang mọc phía đông không.
Lúc này, Dạ Huy Nguyệt vỗ vai Tiêu Mộ Lương: “Anh Mộ Lương, cho anh cái này.” Sau đó, cậu đẩy cốc sữa đậu nành và bánh quẩy mà mình vẫn chưa ăn đến trước mặt Tiêu Mộ Lương. Rồi lại cúi đầu xì xụp ăn mì trong bát của mình.
Anh Mộ Lương?
"Hai người thân thiết như thế từ lúc nào vậy?"
Tiêu Mộ Lương và Dạ Huy Nguyệt nhìn nhau, sau đó đều nhìn Dạ Cô Tinh, đồng thanh nói: "Bọn em/bọn tôi vẫn luôn thân như thế, không được sao?"
Dạ Cô Tinh cảm thấy thế giới này thật khó lường. Vốn dĩ chuyện Tiêu Mộ Lương ngồi ăn sáng với mọi người đã làm cô rất ngạc nhiên rồi, cô không ngờ anh ta lại có thể mỉm cười ấm áp với mình đến như thế!
Dạ Cô Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó, cô sẽ áp dụng từ "ấm áp" để miểu tả về Tiêu Mộ Lương.
Không những thế anh ta còn rất thân thiết với Huy Nguyệt?
Dạ Cô Tinh chép miệng tặc lưỡi, có vẻ như không chỉ phụ nữ hay thay đổi mà khi đàn ông thay đổi sẽ càng đáng sợ hơn!
Gió thổi, mây bay, mặt trời nhô lên cao, làn gió tươi mát, đoàn làm phim đang làm việc yên bình, hòa thuận vui vẻ.
“Tất cả các bộ phận vào vị trí ‘Bầu trời thành phố’ cảnh chín mươi ba, action!” Vương Thạch ngồi bên cạnh đường ray máy quay phim, khí chất của anh ta đột nhiên thay đổi, hoàn toàn tập trung.
Như thể bị anh ta ảnh hưởng, tất cả các nhân viên đều nín thở chăm chú, ngay lập tức bước vào trạng thái làm việc, tập trung vào việc của mình!
Đây là một đài phát thanh, cao năm tầng, bốn phía cây cối xanh tốt. Bên trong bãi đậu xe lộ thiên, một chiếc Mercedes-Benz loại SUV màu đen bề ngoài sang trọng và chắc chắn đang đậu dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chủ của chiếc xe chắc hẳn cũng phải là một người chững chạc và ổn định, hơn nữa có thể lái xe Mercedes-Benz cũng thể hiện địa vị của người đó không phải người thường.
Vương Thạch đẩy ống kính tiến tới, cửa xe phía bên ghế lái được mở ra từ bên trong. Đầu tiên một đôi giày da sáng màu bước ra, không có bất kỳ logo thương hiệu nào, rõ ràng là hàng được đặt làm theo yêu cầu.
Tiêu Mộ Lương mặc âu phục tiến vào cảnh quay. Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta mặc vest. Anh ta cao 1m80, giống như là một người mẫu, tỷ lệ cân đối, cơ thể rắn chắc, toát lên khí chất vô cùng cao quý từ trong ra ngoài. Thế nhưng bây giờ lại được anh ta kiềm chế lại rất tốt. Dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông hơi nhếch khóe môi. Ánh mắt thoáng chốc đảo một cái, trên tay ôm một bó hoa hồng to tướng, tổng cộng là chín mươi chín bông. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Tiêu Tinh. Viên Hi Thần đã quyết định cầu hôn cô gái của mình vào ngày hôm nay!
Để họ có thể mãi luôn hạnh phúc như thế này!
Nhiều năm cạnh tranh trên thương trường, lừa người gạt mình khiến Viên Hi Thần vốn không giỏi ăn nói, lại càng im lặng, thường điềm tĩnh và che giấu cảm xúc của mình. Nhưng anh lại có thể vì cô gái của mình mà không ngại cầu hôn cô thật hoành tráng trước mặt mọi người. Có lẽ tiêu đề trang nhất ngày mai của tất cả tờ báo sẽ bị bọn họ độc chiếm.
Nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt! Hãy để tất cả mọi người chứng kiến hạnh phúc của hai người bọn họ!
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ ngã trong vũng máu, Viên Hi Thần nhíu mày, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến Hoàng Hi chứ? Cô ta đã chết lâu như vậy rồi…
Lúc đi xuống tầng, Tiêu Tinh bị vây quanh bởi các chị em đồng nghiệp. Cô gái mặt mày sáng ngời tinh thần phấn chấn, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, làn da trắng như ngọc, dáng người cao ráo, khí chất tao nhã quyến rũ. Dù là cái gì thì cũng đủ khiến đàn ông phải cúi đầu.
Tuy tốt nghiệp khoa diễn xuất, nhưng Tiêu Tinh không hề đi theo con đường bước vào giới giải trí, mà là vào làm việc ở đài phát thanh, làm MC cho một chương trình tư vấn tình cảm đêm khuya tên là “Bầu trời thành phố”. Hàng ngày yên lặng lắng nghe những người ở cùng một thành phố nhưng lại không hề quen biết nhau kể những vui buồn tủi hờn của bọn họ. Dường như Tiêu Tinh thấy những trải nghiệm khác nhau của đời người chầm chậm hiện lên trước mắt mình. Mà cô, dùng giọng nói và sự lạc quan của mình, an ủi những người xa lạ kia, xoa dịu nỗi buồn giúp bọn họ.
Cô cảm thấy bản thân rất mãn nguyện.
Cho dù mỗi ngày đều nghe những câu chuyện hoặc bi thảm, hoặc đau thương. Nhưng Tiêu Tinh chưa từng lo lắng mình sẽ chịu ảnh hưởng. Bởi vì ấm áp đong đầy mà người đàn ông ấy dành cho cô đủ để xua tan đi tất cả mây mù. Hơn nữa cô còn truyền sự ấm áp này cho những người nghe đang đau lòng về chuyện tình cảm.
“Này! Mấy chị đẩy em ra ngoài làm gì? Còn chưa đến giờ ăn trưa mà!”
“Tinh Tinh, em đừng hòng trốn, các chị em đều có nhiệm vụ đó! Hơn nữa còn là nhiệm vụ khá là khó khăn đó!”
Sau lưng là một đám chị em đua nhau phụ họa, đúng thế, rất khó!
“Khá là khó khăn?”
“Đúng vậy, liên quan tới việc chung thân đại sự!” Diễn viên quần chúng biểu hiện rất tốt, thần thái, ngôn từ đều rất chân thật. Lúc này làm như thật mà gật mạnh đầu một cái.
Tiêu Tinh kinh ngạc, mở to mắt, hồn nhiên dễ thương không chút nghi ngờ. Đó là biểu cảm mà Dạ Cô Tinh trong cuộc sống hiện thực tuyệt đối không thể có được. Thế nhưng hiện tại, ngay lúc này, cô là một diễn viên, là Tiêu Tinh yểu điệu khiến đàn ông hận không thể nâng niu trong lòng!
“Trời ơi! Nghiên Nghiên, chắc không phải cậu lại muốn tớ cùng cậu đi xem mắt chứ?! Cái đó, bạn trai tớ sẽ không vui đâu!”
Diễn viên quần chúng đó đảo trắng mắt, đôi môi đỏ cong lên, có chút giống xác sống nữ: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa! Nói nhiều chỉ thêm bực mình! Đầu tớ đúng là bị cửa kẹp rồi mới có ý nghĩ kì lạ để cậu cùng đi xem mắt! Cả hai con mắt của người ta đều dán lên người cậu rồi, thậm chí liếc còn chẳng liếc tớ một cái!”
Biểu cảm và ngữ khí của người nọ thật sự rất khoa trương, nhưng lại rất đúng mực. Khóe miệng Vương Thạch khẽ kéo ra một chút, không nhịn được mà cho cô ta một cảnh quay đặc tả. Đến Dạ Cô Tinh cũng gần như không nín được, suýt nữa bật cười. Trình độ tự làm xấu mình thế này đỉnh thật sự! Cô tự thấy vì một cảnh quay mà làm được như thế. Nếu như có một ngày người này thật sự nổi tiếng, đây nhất định sẽ là một cột mốc trong lịch sử đen tối. Nhưng như thế thì đã làm sao, đằng nào thì cũng nổi tiếng rồi, xấu thì cứ xấu vậy!
Lần trước, Dạ cô Tinh rảnh rỗi không có gì làm, lướt weibo. Lúc dạo trên diễn đàn phát hiện có không ít người bài xích Tiêu Mộ Lương. Vậy mà lại đi lôi những ảnh chụp cận mặt hoặc ảnh trong phim ra. Hết người này đến người khác không ngừng lên tiếng phê phán.
Nhưng giữa một đống những lời phê phán ấy, có một vài fan của Mộ Lương. Trong đó có một tài khoản tên là “mũm mĩm”, nhảy ra nói một câu không mặn không nhạt: “Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!”
Sau đó, những lời phê phán ít dần, tất cả đều lặng im. Vài ngày sau, khi cô lại lướt mạng, bỗng phát hiện ra fan của Mộ Lương tăng lên một số lượng lớn. Nhìn qua mới biết, hóa ra vụ cãi nhau quá lớn, không cẩn thận lại lên hot search. Sau đó những người vốn không biết Tiêu Mộ Lương là ai giờ đều biết hết rồi. Họ bắt đầu thu thập hàng loạt chân dung và ảnh trong phim. Thậm chí có một số người thẳng thắn đi xem những bộ phim cấp 3 mà anh ta từng đóng, mới nhận ra người đàn ông này hoàn hảo đến thế, mê người đến thế! Giống như một đóa hoa hồng hào nhoáng, có gai nhọn, nhưng lại câu hồn đoạt phách!
Trong phút chốc anti trở thành người qua đường, người qua đường trở thành fan. Thật sự đang chứng minh cho câu nói đó của “mũm mĩm”: Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!
Vì vậy, Dạ Cô Tinh không có ý kiến gì với cách làm của diễn viên quần chúng này. Chỉ cần cạnh tranh trong phạm vi hợp lí, đừng đi quá giới hạn, cô đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phải biết rằng có một số ngôi sao vì để tránh bị cướp mất đất diễn, mà tuyệt đối không cho hành vi cướp ống kính này được phép tồn tại.
Dạ Cô Tinh tự cảm thấy cô đã rất độ lượng rồi!
Nhưng hình như có một số người không biết chừng mực. Thấy Dạ Cô Tinh không có biểu tình gì, sắc mặt cũng không hề có nét không vui, diễn viên quần chúng đó bỗng trở nên xấc xược. Cô ta tiến một bước lớn, người vốn dĩ ở đằng sau Dạ Cô Tinh lập tức ở phía trước cùng cô. Tiêu điểm của ống kính đột nhiên bị phân tán làm hai, Vương Thạch nhíu mày!
Không ngừng nháy mắt, ra hiệu tay, nhưng người phụ nữ đó vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục giả ngu. Cứ thế này, Vương Thạch chắc chắn sẽ hô cắt.
Ngay khoảnh khắc vương Thạch định mở miệng, bước chân đang tiến lên của Dạ Cô Tinh chợt ngừng lại, diễn viên quần chúng đó cũng phải dừng bước theo. Cơ thể còn theo quán tính mà đâm mạnh về phía trước. May là Dạ Cô Tinh vươn tay kéo cô ta lại. Cái kéo này, mượn lực đánh lại, nháy mắt lôi cô ta ra phía sau cô. Diễn viên quần chúng đó vẫn muốn xông lên trên. Tiêu Tinh cười bất lực, nghiêng người nhìn cô ta, phàn nàn nói:
“Nghiên Nghiên, cậu không thể thận trọng hơn một chút được không? Cậu nhìn cậu xem, thảo nào mãi vẫn không có người yêu!”
Cảnh này là Dạ Cô Tinh tự thêm vào, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lí. Hàng lông mày đang nhíu chặt của Vương Thạch bỗng chốc giãn ra. Trong lòng không ngừng tấm tắc khen ngợi, cô quá đỉnh!
Diệp Lưu Thanh khẽ gật đầu, anh ta không hề nhìn nhầm. Người con gái này quả thực không tầm thường. Tào Quân, Thiết Sơn nhìn nhau, Dạ Cô Tinh đúng là rất thông minh! Thay đổi tình thế dễ như trở bàn tay, những từ ngữ mang hàm ý chế nhạo lại dùng giọng nói phàn nàn bất lực. Người không biết chuyện nghe chỉ thấy đó chỉ là sự gần gũi đối với bạn thân, xuất hiện trong bối cảnh không những không đột ngột, lại còn tăng thêm vẻ đẹp và sự sinh động cho nhân vật Tiêu Tinh!
Quả nhiên, diễn viên quần chúng kia xanh mặt, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, cô ta luôn cảm thấy những lời nói đó của Dạ Cô Tinh là có hàm ý, giống như đang châm chọc cô ta không đủ thận trọng, vì vậy mãi vẫn không thể nổi tiếng!
Thế nhưng mặc kệ sắc mặt người đó đặc sắc thế nào, ống kính của Vương Thạch cũng không quay đến người cô ta nữa. Bởi vì lúc này, Tiêu Tinh bước đến cánh cửa đã nhận ra Viên Hi Thần mặc bộ vest trên người, tay ôm một bó hoa, đứng tựa vào xe!
Đương nhiên cũng đến lúc diễn viên quần chúng rời khỏi cảnh quay. Toàn bộ ống kính đều dành cho hai người đang trao nhau ánh mắt ở trung tâm quảng trường.
Vương Thạch khua tay với diễn viên quần chúng kia, ra hiệu là cô ta có thể đi được rồi. Cho dù không tình nguyện lắm, nhưng người nọ vẫn coi như là biết nhìn tình hình. Biết Vương Thạch không hô cắt cũng không dám đắc tội với đạo diễn để một ngày lao động cực khổ của mình trôi theo dòng nước, không lấy được phần thù lao mà mình nên có. Cân nhắc một chút, cô ta hậm hực ra khỏi trường quay.
Không ngờ lại đụng phải một người nào đó, như đổ thêm dầu vào lửa, ngẩng phắt đầu lên: “Không có mắt à đồ con rùa! Ơ! Hóa ra là điều phối viên Dạ, chào anh, chào anh! Lúc nãy không nhìn thấy là anh! Xin lỗi xin lỗi!”
Dạ Huy Nguyệt cười nhếch mép: “Ồ! Muốn mắng gì thế? Con rùa? Cháu rùa? Hay là con rùa khốn nạn? Một cô gái mà lại nói lời thô tục như vậy, thật sự không tốt đâu!” Cậu bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Cô như vậy? Bảo sao không nổi tiếng được....”
Lâm Phương suốt một đời này hận nhất là cái gì? Đó là người khác nói cô ta "không nổi tiếng"! Mặc dù điều này là đúng, nhưng cũng không đến lượt họ nói điều đó!
Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy rồi, làm cái gì cũng cố gắng tranh giành để trở thành người giỏi nhất. Nhưng bon chen suốt năm năm, ngoại trừ một lần diễn phi tần ở hậu cung được hai phút, còn những lần khác còn đều chưa đến 60 giây. Thậm chí có khi cô ta chỉ để lại một cái bóng mờ nhạt!
Cô ta không cam lòng! Về ngoại hình, dáng người, kỹ năng diễn xuất, cô ta có chỗ nào kém những người khác chứ? Những người kém hơn cô ta đều nổi tiếng rồi, còn cô ta đến tận bây giờ vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng.
Mà những lời nói của Dạ Huy Nguyệt vừa đúng lúc đâm vào nỗi đau của cô ta! Nỗi tức giận nhịn ở chỗ của Dạ Cô Tinh vừa rồi, bây giờ cùng với sự oán hận và phẫn nộ Dạ Huy Nguyệt đều đồng loạt bùng phát ra.
"Cậu điên à? Đụng vào người khác không biết xin lỗi thì thôi lại còn đổ lỗi cho tôi. Cậu là chó cắn càn à?”
Dạ Huy Nguyệt cười lạnh, cãi nhau à?
Cậu cũng không hề luống cuống! Trong từ điển của nhà họ Dạ không có người chửi độc nhất, chỉ có người chửi độc hơn! Ai nói người phụ nữ này lại muốn giành đất diễn của chị gái cậu? Mặc dù cậu là một người bình thường không biết gì về đóng phim, nhưng vừa rồi anh béo kia đã nói hết cho cậu biết rồi. Người phụ nữ này không hề có ý tốt, cô ta đang muốn giẫm lên vị trí của chị gái cậu!
Nếu không cho cô ta một bài học, cậu không phải là Dạ Huy Nguyệt!
"Đầu tiên, tôi không điên, nhưng tôi nghĩ cô bị bệnh đó! Bệnh ảo tưởng! Bệnh tự luyến! Cô nghĩ rằng hành vi của bản thân cô rất tốt sao? Nói thật, khuôn mặt xấu xí của cô thật sự dọa tôi hết cả hồn. Cô có biết nó làm tôi nhớ tới cái gì không? Ma nữ bò ra khỏi hầm ngục không chỉ tìm chết mà còn làm trò nữa! Thứ hai, rõ ràng là cô không có mắt mà chạy lao vào tôi." Ánh mắt bắt bẻ quét qua Lâm Phương một lượt từ trên xuống, cong môi lên, lộ ra vẻ khinh thường: "Với loại nhan sắc này của cô? Đưa cho tôi, tôi đây còn sợ tê răng! Da già thịt thô, tôi thấy da con chó nuôi bảy tám năm còn mịn màng hơn da cô! Tôi thèm vào!”
Lâm Phương trợn trắng mắt, tức muốn hộc máu, lùi về sau: “Anh! Anh.. anh!"
Nhưng ngoài mấy chữ đấy ra thì không nói được gì nữa, cả người đều run lên vì tức giận!
Cô... cô ta mới 28 tuổi, bình thường rất chú ý đến việc chăm sóc da, làm sao có thể chịu đựng được những lời Dạ Huy Nguyệt vừa nói! Nhưng không thể phủ nhận rằng tuổi tác cũng là khuyết điểm của cô ta!
Bên này hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, bên kia Vương Thạch cũng chưa hô cắt. Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đương nhiên phải tiếp tục diễn!
Tiêu Tinh sửng sốt: "Thần, anh..." Khóe mắt của cô chảy ra một giọt nước mắt, là như cô đoán sao? Cuối cùng cô cũng đợi được đến giờ phút này? Người đàn ông cô theo đuổi ròng rã sáu năm, cuối cùng hôm nay cũng...
Viên Hi Thần nhìn cô gái ở trước mặt, không còn là dáng vẻ ngây ngô như lần đầu nhìn thấy trong khuôn viên trường nữa. Bây giờ cô yêu kiều hơn, xinh đẹp động lòng người. Từ cái nhìn đầu tiên trong biển người cho đến ngày hôm nay, sau sáu năm, cô mềm mại ở trong lòng của anh, là bảo bối trong vòng tay anh. Anh một mực dốc lòng che chở cô.
Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc hái quả ngọt rồi!
Người đàn ông quỳ một gối, ánh mắt hiện lên sự chân thành, trao chín mươi chín bông hồng trên tay cho cô gái. Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở giữa bông hồng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tươi sáng chói mắt. Nước mắt của Tiêu Tinh thậm chí còn rơi nhiều hơn, ngạc nhiên che miệng mình lại, chỉ mơ hồ lắng nghe giọng nói trầm ổn của người đàn ông.
"Tinh Tinh, gả cho anh nhé, để anh chăm sóc cho em cả đời, được không?”
“Em đồng ý.”
“Cắt!” Vương Thạch mừng rỡ hô một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hai người phối hợp rất tốt!"
Nói liên tục ba câu tốt, có thể thấy được sự vui mừng trong lòng của Vương Thạch.
Từ đầu phim đến giờ, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ bị lỗi cảnh quay nào. Tào Quân và Thiết Sơn tuyệt đối không tin đây là người phàm! Mẹ ơi, là thần sao?
Mới đầu bọn họ cảm thấy Vương Thạch đang cố ý che chở, mắt nhắm mắt mở để cho Dạ Cô Tinh thông qua. Dù sao thì thái độ của Vương Thạch đối với Dạ Cô Tinh rất kỳ lạ. Ừm... có chút nghe theo rất mù quáng, khó có thể diễn tả được.
Nghĩ vậy, họ chỉ biết lắc đầu thở dài. Chất lượng phim này coi như hỏng rồi!
Nhưng tối hôm trước, hai người suốt đêm chỉnh sửa và biên tập phim, mới phát hiện ra suy nghĩ của hai người có chút quá rồi! Tất cả các cảnh quay, chỉ cần Dạ Cô Tinh xuất hiện, cho dù cô ấy có phải là tâm điểm của máy quay hay không, thì kỹ năng diễn xuất, biểu cảm và động tác của cô ấy đều không có gì sai sót, không có điểm nào đáng chê trách. Ngay cả Thiết Sơn, người mắc chứng thường xuyên soi mói cũng không khỏi líu lưỡi!
Vương Thạch nói một câu, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương mới được xả vai. Khả năng diễn xuất tự nhiên của hai người họ khiến mọi người xung quanh phải ngạc nhiên.
Cái này, tốc độ thay đổi sắc mặt này nhanh quá đi.
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trong veo, ánh mắt cảm động và hạnh phúc trong lúc quay đều biến mất. Còn Tiêu Mộ Lương thì không còn vẻ vui mừng, thâm tình như trong lúc đóng phim nữa.
Hai người nhìn nhau cười, giống như một đối tác cũ đã làm việc với nhau nhiều năm, cùng nhau đi về phía Vương Thạch, nhân tiện nghe Thiết Sơn nói một chút về diễn xuất. Phải công nhận rằng ông ta rất giỏi trong việc dẫn dắt cảm xúc của nhân vật.
Sau vài lần hợp tác, mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Mộ Lương đều biến mất hoàn toàn. Anh ta rất chắc chắn, rất chắc chắn, Dạ Cô Tinh chính là Diệp Tử!
Bởi vì loại cảm giác đó không thể sai được! Bất cứ khi nào hai người diễn với nhau, anh như thấy mình quay trở lại thời điểm hai người đóng chung trong bộ "Thanh xuân chán nản". Loại ăn ý này, loại thần thái này, tuyệt đối không thể sai!
Nhưng anh không còn đau khổ xoắn xuýt nữa, bởi vì là Dạ Cô Tinh hay là Diệp Tử, dù sao cũng chính là cô!
Trong khoảng thời gian này, anh ngày càng ít gặp ác mộng. Những ký ức u ám kia dường như đã trôi theo gió cùng với cái chết của Chu Lâm. Giờ đây, anh chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình và bảo vệ người mà anh ta muốn bảo vệ.
Đương nhiên, không phải cô tự mèo khen mèo dài đuôi. Điều này có thể được chứng minh từ động tác đưa bát xới cơm lần nữa của người đàn ông kia.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: "Còn ăn nữa sao?"
An Tuyển Hoàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng, cái bát vẫn cố chấp vươn ra trước mặt Dạ Cô Tinh.
Cô coi như nhìn ra rồi, người đàn ông kiệm lời như vàng này. Tất cả tâm trạng đều chỉ có thể nhìn lén một chút qua đôi mắt đen láy vô hạn kia.
Hứng thú trêu chọc trỗi dậy, Dạ Cô Tinh nở nụ cười tinh nghịch. Bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa anh, hai tay chống cằm, khẽ thở dài: "Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều quá rồi không?"
Người đàn ông suy ngẫm một chút, vẻ mặt nghiêm túc, sửa lại: "Bốn bát. Không nhiều.”
“Chậc..." Dạ Cô Tinh ngượng ngùng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, cười ngọt ngào nói tiếp: "Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi cơ.”
“Cho nên?” Người đàn ông nhướng mày một cái, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thấy anh có biểu cảm sinh động như vậy. Tuy chỉ là một cái nhướng mày đơn giản, nhưng từ anh, lại là… quyến rũ người đến không nói nên lời.
“Anh yêu à, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!” Dạ Cô Tinh khẽ nhún vai, cười lớn tiếng, hết sức tinh nghịch.
An Tuyển Hoàng sững sờ một chút, lập tức bỏ bát xuống, đứng dậy, đứng cách Dạ Cô Tinh một bước chân. Sau đó, bắt đầu đưa tay lên cởi cúc áo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, vẫn tiếp tục cởi cho đến cái cuối cùng. Khuôn ngực cường tráng ngay lập tức lộ ra. Cơ bụng màu đồng, giống như cây cổ thụ ngàn năm, mang theo thăng trầm của năm tháng, ôm trọn thử thách của thời gian. Nhưng vẫn không mất đi chút sắc bén nào, mang theo cuồng ngạo, độc đoán, uy nghiêm. Tựa như vị thần ở trên cao, là sự tồn tại khiến cho người ta phải tôn thờ ngước nhìn.
Dạ Cô Tinh vô thức nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn xuống. Tám múi cơ bụng rõ ràng hiện lên giữa eo và bụng của anh, như thể được điêu khắc thành, đem theo một loại sức mạnh, vô cùng hoang dã, mạnh mẽ bức người.
"Anh..." Dạ Cô Tinh phát hiện ra bộ não của thiên tài cũng có lúc không thể hoạt động được.
An Tuyển Hoàng dứt khoát cởi bỏ áo sơ mi, nửa thân trên uy nghiêm của một người đàn ông trần trụi trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Cơ bụng. Tám múi."
Dạ Cô Tinh nhanh chóng ngẩng đầu bịt mũi lại, Ông trời ơi! Cô sắp chảy máu mũi đến nơi rồi...
Nhưng động tác của An Tuyển Hoàng vẫn chưa xong. Chỉ thấy anh tiến lên một bước, vừa hay tiếp xúc rất gần với Dạ Cô Tinh. Một tay giữ đầu cô, tay kia nắm lấy tay Dạ Cô Tinh, để năm ngón tay thon dài đó lên bụng dưới của mình, mím chặt môi, cứng rắn lặp lại: "Không béo. Thích.”
“Ưm..." Đầu ngón tay Diệp Vấn khẽ run lên, sợ anh lại làm ra hành động kinh người gì nữa, vội vàng nói: "Phải, phải, phải, anh không béo, có cơ bụng, tôi thích, vô cùng thích!"
Lúc này người đàn ông mới hài lòng gật đầu: "Gọi lại một tiếng."
"Hả?”
“Gọi tôi.”
“An Tuyển Hoàng.”
Người đàn ông khẽ cau mày: "Gọi lại.”
“An Tuyển Hoàng."
Lông mày càng nhíu chặt: "Không đúng.”
“... Hoàng."
Người đàn ông trầm ngâm một lát, lông mày mới hơi hơi giãn ra. Trong mắt có chút vừa lòng, nhưng vẫn không phải cái mà anh muốn nghe, anh nặng nề mở miệng, nhắc nhở: "Cách gọi lúc nãy."
Lúc, lúc nãy? Dạ Cô Tinh có chút ngờ vực, vừa nãy cô nói gì vậy?
Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều rồi không?
Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi.
Anh yêu à, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!
...
Cái, cái gì?! Người.., người đàn ông này không phải muốn nghe cô gọi... anh yêu đó chứ?!
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, An Tuyển Hoàng khẽ gật đầu, không sai.
Dạ Cô Tinh kinh hãi lần nữa, toàn thân nổi da gà. Lúc nãy là nhất thời lỡ miệng, muốn gọi cô lại lần nữa, có đánh chết cũng không được!
"Ừm... à, tôi đi rửa bát đây... Đúng rồi! Ăn cơm xong thì phải rửa bát!" Cô nghiêng người một cái, thoát khỏi ‘xiềng xích’ của anh, tay chân bận rộn bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhượng bộ: "Vậy thì dùng cái thứ hai."
Động tác thu dọn của Dạ Cô Tinh khựng lại. Cái… cái thứ hai?
Hoàng?!
Ôi mẹ ơi! Ai đến cứu cô với! Cô thề là sẽ không bao giờ dám trêu chọc người đàn ông này nữa! Thật đúng là dẫn lửa thiêu thân! Dẫn lửa thiêu thân mà!
Thế nhưng chưa hết, những lời tiếp theo của An Tuyển Hoàng giống như tiếng sấm ầm ầm, ngay lập tức làm cô như bị sét đánh ngang tai…
"Tôi xong rồi, đến em." Ánh mắt sâu thẳm của người dàn ông rơi vào chỗ eo của cô, với sự tò mò và khám phá, giống như một đứa trẻ đang khám phá những điều chưa biết, đáy mắt anh ta nhảy lên đầy phấn khích – ý nghĩ trong lời nói của anh, tôi cởi xong rồi, đến lượt em cởi!
Hai tay Dạ Cô Tinh run run, bát đĩa va vào nhau kêu loảng xoảng.
Anh thấy thế, vô cùng thận trọng, môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi có thể giúp em."
Dạ Cô Tinh không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: "An Tuyển Hoàng! Anh có thôi đi không!"
Đêm dài chậm trôi, trăng thanh, gió mát, lòng người trống vắng.
Gia đình nào cũng có cay đắng, vui buồn, sướng khổ từ từ xuất hiện, chờ đợi bình minh ló dạng...
Hôm nay, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương có một số cảnh quay chung. Cô thức dậy rất sớm, đôi mắt mê man, vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình. Lại đột nhiên cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông đặt ở trên người mình. Lúc này đang bị nhiệt độ cơ thể cô làm nóng lên, không còn mát lạnh như cơ thể của anh nữa.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ cười một cái, tức giận cũng tức giận rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi. Nhưng tên đàn ông này lại cứ mắt nhắm tai ngơ, nói mãi không sửa! Cô bỏ thêm ba cái khóa, không ngờ anh vẫn có bản lĩnh lặng lẽ bò lên giường mà không làm cô thức giấc!
Bỏ đi, bỏ đi... người này một khi đã ngoan cố, mấy trăm con trâu cũng không kéo được anh về.
Người nào đó đã chấp nhận số phận rồi, chỉ cần anh không hành động hấp tấp... khụ khụ... không làm bừa. Chẳng qua là thêm một người thêm một cái gối thôi! Dù sao thì chiếc giường này cũng đủ lớn...
Đôi mắt chim ưng của người đàn ông đột nhiên mở ra, nghiêng đầu nhìn cô, chớp mắt dịu dàng, xua tan sương giá trên khuôn mặt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. Ngay lúc Dạ Cô Tinh đang ngơ ngác, An Tuyển Hoàng nhanh tay nhanh mắt, trở mình một cái đè cô xuống dưới, cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ.
"Anh……"
Người đàn ông không có hành động tiến thêm một bước nào, chỉ vùi đầu vào bờ vai mảnh mai của cô gái. Chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt của hoa sơn trà. An Tuyển Hoàng ngửi một cách tham lam, sống mũi cao cọ cọ vào cổ cô gái, mang theo một loại thân mật độc nhất vô nhị.
Môi nhếch lên, lướt qua cái cổ trắng nõn thon dài của cô gái, chậm rãi lượn lờ quanh chiếc tai xinh đẹp tinh xảo. Ánh mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một nét nghi hoặc, hình như chỗ này của cô… rất mẫn cảm?
Giống như một đứa trẻ tò mò, anh thử thăm dò hôn vào đó, cảm thấy cơ thể cô gái ở phía dưới nhẹ nhàng run rẩy. Anh cứ như phát hiện ra cánh cửa bước vào thế giới mới, đáy mắt lướt qua một nét vui vẻ lạ thường, anh vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ nhàng.
Dạ Cô Tinh như bị sét đánh, vươn tay đẩy người đàn ông bên trên ra, một vệt đỏ hồng len lỏi trên vành tai, xoay người ngồi dậy: "Hmmm... Tôi đi tắm trước!"
Nói rồi, xỏ dép lê chạy trối chết.
Mà người đàn ông dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt chằm chằm nhìn bóng lưng cô gái đang vội vàng trốn chạy chợt sáng bừng lên, lộ ra vẻ thâm thúy. Sau đó, chậm rãi nhếch khóe môi…
...
Khi Dạ Cô Tinh đến phim trường thì thấy Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Thiết Sơn, Tào Quân cùng với Tiêu Mộ Lương, Dạ Huy Nguyệt đang vây quanh một cái bàn cùng nhau.... ăn sáng!
Quay đầu nhìn lại, những nhân viên khác cũng tụ tập thành nhóm từ ba đến năm người ngồi cùng nhau. Có người bưng bát mì trong tay, có người thì đang ngậm cháo đầy miệng, có người thì đang gặm bánh mì. Còn có người thì đang nhai bánh nướng, lâu lâu lại thảo luận về nội dung bộ phim. Thỉnh thoảng lại nói về chuyện thường ngày trong nhà. Thật sự là một cảnh hòa thuận vui vẻ.
“Cô Dạ đến rồi!” Trong miệng anh mập kia vẫn còn đang nhai nửa cái bánh bao không nhân, vừa cười vừa nói lớn. Giọng nói thô kệch thu hút đám đông nhìn qua. Dạ Cô Tinh cười gật đầu chào mọi người, lịch sự nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, cô Dạ!”
“Chào buổi sáng!”
Bộ phim “Bầu trời thành phố” đã quay đến giai đoạn giữa. Trước mắt công tác bảo mật vẫn làm rất tốt. Bọn họ đã từ chối rất nhiều lời đề nghị đến thăm của đám truyền thông báo chí. Hôm nay xem ra các khâu kết hợp với nhau rất tốt, cũng dần ngầm hiểu ý nhau, là lúc nên bắt tay vào làm công tấc tuyên truyền hậu kỳ.
Cuối tuần sau “Thế Kỷ Phong Thượng” chính thức ra mắt. Ngày tiếp theo sẽ xuất bản ba bản tạp chí sau cải biên, mà phản ứng của độc giả ở kỳ đầu tiên này rất quan trọng.
Sau khi trao đổi với Vương Trực, Dạ Cô Tinh đã quyết định, cải biên “Thuần Ngu tuần san” thành “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng”. Giống như trước đây, vẫn chuyên đăng về các vụ scandal của các minh tinh. Một tuần một lần, vào giữa năm sẽ xuất bản một lần tạp chí đặc biệt.
“Phỏng vấn ngôi sao” cải biên thành “Quỹ đạo ngôi sao”, chuyên đăng về các buổi phỏng vấn của những ngôi sao đang nổi tiếng, nửa tháng ra một kỳ.
“ZARK” đã có được độ nổi tiếng rất cao, cũng xem như có chút quyền lực trong giới thời trang. Dạ Cô Tinh không định thay đổi nó.
Mỗi tạp chí đều phải là độc nhất vô nhị. Thế nào gọi là độc nhất vô nhị, đó chính là tôi có, anh không có! Chỉ như vậy mới có thể thu hút được càng nhiều độc giả.
“Thuần Ngu thời thượng” bị lật đổ, Dương Giang vào tù. Tuy “Thế Kỷ Phong Thượng” đã tiếp nhận, cũng đã hoàn toàn thay hình đổi dạng tờ tạp chí này. Nhưng trong lòng của phần lớn độc giả vẫn mang tâm lý ấn tượng với cái ban đầu, cho rằng chỉ là bình mới rượu cũ. Vì thế bọn họ cũng không có mong đợi quá lớn với tờ tạp chí này.
Điều này vừa có lợi cũng vừa có hại. Có lợi ở chỗ mọi người không quá mong đợi, thì sẽ rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể tạo ra được một dấu ấn độc đáo mới mẻ hoàn toàn khác biệt với những tờ tạp chí khác, thì có thể nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả. Ngược lại, nếu quá mong đợi, thì khi thất vọng cũng sẽ vô cùng lớn. “Thế Kỷ Phong Thượng” vẫn rất có lợi thế về điểm này.
Giống như có hai học sinh, một người thì thành tích vô cùng kém cỏi, một người thì lại tốt đến khó tin. Có một ngày, người có thành tích kém lại tiến bộ lên hai mươi điểm, giáo viên vô cùng vui sướng, không ngớt lời khen ngợi. Còn người có thành tích tốt chỉ tiến bộ hơn một điểm thì giáo viên chỉ nói một câu: “Tiếp tục cố gắng!”. Nhưng sự thật là người có thành tích tốt luôn cao hơn người có thành tích kém tận năm mươi điểm!
Nhưng điều này cũng có chỗ không tốt. Nếu mọi người luôn không quá kỳ vọng vào nó, thì sẽ không chút do dự mà từ chối mua loại tạp chí này. Cho dù nó có mới mẻ đặc biệt như thế nào đi nữa, có thể khiến cho người ta có cảm giác chỉ mới mẻ được một chốc thế thôi rồi sau đấy cũng sẽ bị chôn vùi đi.
Cho nên, bây giờ điều ưu tiên nhất chính là làm sao để “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể khiến cho sự kỳ vọng của phần lớn độc giả đạt đến một mức độ phù hợp, vừa không quá cao, cũng không quá ôm hi vọng vào nó.
Nhìn thấy trước mắt là cảnh hòa thuận của đoàn làm phim, Dạ Cô Tinh đột nhiên có ý tưởng. Chỉ cần cô để “Thế Kỷ Phong Thượng” trở thành tạp chí duy nhất được đến thăm đoàn làm phim “Bầu trời thành phố”, chẳng phải được rồi sao!
Một mặt, “Thế Kỷ Phong Thượng” đang hứng chịu cục diện hỗn loạn trước kia của tạp chí “Thuần Ngu tuần san”. Vốn dĩ không nhận được sự chào đón của độc giả. Lần này vừa hay mượn tên tuổi của “Bầu trời thành phố”, tẩy sạch vận đen, lấy dáng vẻ mới hoàn mỹ xuất hiện trước mặt công chúng. Xem như là nổ phát súng đầu tiên của “Thế Kỷ Phong Thượng”, mở ra một “khởi đầu tốt đẹp”!
Mặc khác, đây cũng xem như là cách tuyên truyền trực tiếp nhất của “Bầu trời thành phố”! Thông qua lần thăm này, khiến cho độc giả hiểu được những chuyện thường ngày khi quay phim của đoàn, được tương tác với những ngôi sao mình yêu thích. Điều này vô cùng có lợi cho danh tiếng của bộ phim và của các diễn viên.
Nếu Vương Trực ở đây, cậu ta nhất định sẽ bĩu môi, sau đó sẽ hừ lạnh mà nói: “Không uổng là gian thương! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Tính toán thật kỹ càng!”
Dạ Cô Tinh quyết định sau khi cô hoàn thành công việc sẽ đến tìm Vương Thạch trao đổi lần nữa. Dù sao anh ta cũng là đạo diễn, cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của anh ta.
Dạ Huy Nguyệt vừa thấy chị mình đến, lập tức làm rơi cả chén đũa, giống như con khỉ nhảy nhót đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, cười hì hì: “Chị, em nói cho chị biết, hôm nay em cực kỳ vui luôn á!”
“Ồ?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, rất nể mặt cậu mà tiếp lời: “Có chuyện gì mà lại vui như vậy, nói chị nghe xem nào?”
Thực ra, trong lòng cô đã đoán được hơn một nửa.
Tối qua Vu Lâm gọi điện đến nói vết thương của mắt tam giác đã ổn rồi, bây giờ có thể đã bắt đầu hành động.
Trước đây, khi Dạ Cô Tinh bắn chết tên mặt sẹo, mắt tam giác đứng bên cạnh. Toàn bộ quá trình cô tấn công mặt sẹo không ngừng, đã dọa cho tên mắt tam giác sợ chết khiếp. Cuối cùng Dạ Cô Tinh tha cho gã ta, nhưng lại đưa ra hai điều kiện.
Thứ nhất, từ nay về sau, không được sử dụng danh nghĩa của Ám Dạ đi lừa bịp, dọa nạt cướp tài sản của người khác.
Thứ hai, chính là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với Trần Phương Kỳ, để cho gã mắt tam giác làm tất cả những thứ mà Trần Phương Kỳ yêu cầu. Tất cả đều phải trả lại hết trên người cô ta, một việc cũng không thể thiếu!
Đồng bọn bị giết, gã ta cũng bị Dạ Cô Tinh đánh đến mất nửa cái mạng, vẫn luôn ở trong bệnh viện dưỡng thương. Hôm qua gã ta vừa xuất viện, quả nhiên đã không thể đợi được mà ra tay với Trần Phương Kỳ....
Dạ Huy Nguyệt nhún vai, trong mắt xẹt qua sự vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng nói vào tai Dạ Cô Tinh: “Chị còn nhớ Trần Phương Kỳ không? Chính là con chó điên cắn người bừa bãi ở trước cổng đó.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, khẽ gật đầu.
“Ha ha! Chị, chị biết không? Tuyệt đối là tin tức chấn động! Hôm qua cô ta bị người ta... ha ha... ấy ấy rồi!”
Ở trước mặt chị, Dạ Huy Nguyệt theo bản năng lựa chọn làm một cậu bé ngoan, không còn dáng vẻ côn đồ vô lại như khi đối mặt với người khác, giờ đây lại ngại ngùng đỏ mặt.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Ác giả ác báo.”
Kết quả này tuy là do cô sắp xếp, nhưng Dạ Cô Tinh sẽ không cảm thấy tội lỗi. Ngược lại, Trần Phương Kỳ hoàn toàn là tự làm tự chịu! Cô chỉ là bảo mắt tam giác dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi. Nếu không phải trong lòng cô ta có mục đích xấu, thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cũng may Dạ Cô Tinh có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu như gặp phải một cô gái yếu đuối, trói gà không chặt thì sao? Có phải sẽ bị hai tên lưu manh du côn này bạo hành cưỡng bức hay không?
Đều nói chó cắn người sẽ không sủa. Nhưng con chó cái Trần Phương Kỳ này vừa sủa rất hung dữ, vừa biết cắn người!
Vậy thì cô sẽ không ngại mà nhổ đi cái răng nanh của cô ta! Dạ Cô Tinh cười đầy lạnh lùng.
Dạ Huy Nguyệt dường như cảm nhận được sự thay đổi trong không khí bao quanh chị gái mình, như thể một lớp sương giá đọng lại trong không khí xung quanh. Cậu nhìn thấy chị đang nhếch miệng cười. Lông mày của cậu thanh niên sắc như tranh vẽ, tràn đầy sức sống và một đôi mắt đen bóng, cậu trịnh trọng và nghiêm túc nói: "Chị, không cần lo lắng, sau này em sẽ bảo vệ chị!"
Dạ Cô Tinh lập tức mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên mang theo một luồng hơi ấm nhàn nhã, lập tức hòa tan sự lạnh lẽo giữa hai lông mày. Cả người dưới ánh mặt trời tràn ngập vẻ dịu dàng, nhìn thiếu niên khẽ "Ừm" một tiếng.
Dạ Huy Nguyệt bỗng chốc như một đứa trẻ được cho kẹo, tâm trạng vốn đã vui vẻ của cậu lại càng vui hơn, quay lại nói to với mọi người: “Mọi người ăn từ từ, ăn xong thì đi làm việc, nâng cao hiệu quả công việc. Kết thúc công việc sớm rồi về nhà với vợ con thôi.”
“Huy Nguyệt, tôi còn chưa có con đâu!” Một người Đông Bắc gầy gò dơ đũa cười híp mắt.
“Vậy thì về nhà ôm vợ!” Người Đông Bắc vừa nói đùa với cậu bỗng chốc đỏ bừng cả mặt!
“Anh Huy Nguyệt, hôm nay có được thêm thịt không?” Giọng nói thanh tú của cô gái vang lên, nhưng không hề có chút kiêu căng, ngược lại có chút lưu loát dứt khoát, vô tư, không khách sáo.
Dạ Cô Tinh nhìn xung quanh, chỉ thấy Hứa Đình mặc bộ quần áo lao động, tay cầm một bát cháo, ngồi trong đám người. Cái miệng nhỏ nhấm nháp, lúc này mặt mày cô ấy đang tràn đầy ý trêu ghẹo.
Đáng lí ra Hứa Đình đã được chỉ định làm nữ phụ nên cô ấy không cần phải đến nữa, chỉ cần đợi thông báo quay phim. Nhưng cô ấy vẫn đến, trong mắt không có một chút tự mãn nào, cứ như thể cô ấy vẫn là một nhân viên nhỏ.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự tán thưởng, không kiêu ngạo không nóng nảy, biết thân biết phận, là một hạt giống tốt. Nếu có thể duy trì tính cách này, tương lai sẽ vô cùng tươi sáng, mà cô vào đúng thời điểm đã không ngại cho cô ấy một cơ hội. Xét cho cùng thì trong làng giải trí một cây làm chẳng nên non, điều kiêng kị nhất là tự cao tự đại, phải biết giữ thanh cao.
"Đúng vậy! Người anh em, bữa trưa hôm nay có thêm thịt không?" Anh mập phụ trách cầm micro nghe thấy thịt, hai mắt sáng lên, vội vàng phụ họa theo.
Dạ Huy Nguyệt cười sảng khoái: "Thêm, thêm! Thêm hết!”
“Tốt quá! Yeah yeah yeah..."
Thật ra thì một miếng thịt đâu có đáng bao nhiêu tiền, cái mọi người cần là thành ý mà thôi! Dạ Huy Nguyệt có thể hi hi ha ha với bọn họ, không nề hà gì. Nhưng khi làm việc cậu lại rất nghiêm túc, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị mắng. Thế nhưng mọi người vẫn thích tính cách hào phóng, bộc trực này của cậu, rất thẳng thắn, không hề giả tạo. Cho nên bọn họ lại càng nể phục cậu hơn.
"Chị, chị ăn sáng chưa?"
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Da Huy Nguyệt bày ra biểu cảm "Em biết ngay mà!" Cậu kéo cô ngồi xuống bàn của Vương Thạch, khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Mộ Lương. Dạ Cô Tinh sửng sốt, cô rất ngạc nhiên, Tiêu Mộ Lương đã thay đổi trở nên thân thiện với mọi người hơn rồi à?
Điều khiến cô kinh ngạc hơn còn ở sau, Tiêu Mộ Lương nhếch miệng cười với cô, trong ánh mắt không còn sự lạnh lùng nữa mà còn hiện lên sự dịu dàng. Sau đó, anh ta đưa một cốc sữa đậu nành cho cô: "Uống đi, còn ấm đó."
Dạ Cô Tinh tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn xem mặt trời có phải vẫn đang mọc phía đông không.
Lúc này, Dạ Huy Nguyệt vỗ vai Tiêu Mộ Lương: “Anh Mộ Lương, cho anh cái này.” Sau đó, cậu đẩy cốc sữa đậu nành và bánh quẩy mà mình vẫn chưa ăn đến trước mặt Tiêu Mộ Lương. Rồi lại cúi đầu xì xụp ăn mì trong bát của mình.
Anh Mộ Lương?
"Hai người thân thiết như thế từ lúc nào vậy?"
Tiêu Mộ Lương và Dạ Huy Nguyệt nhìn nhau, sau đó đều nhìn Dạ Cô Tinh, đồng thanh nói: "Bọn em/bọn tôi vẫn luôn thân như thế, không được sao?"
Dạ Cô Tinh cảm thấy thế giới này thật khó lường. Vốn dĩ chuyện Tiêu Mộ Lương ngồi ăn sáng với mọi người đã làm cô rất ngạc nhiên rồi, cô không ngờ anh ta lại có thể mỉm cười ấm áp với mình đến như thế!
Dạ Cô Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó, cô sẽ áp dụng từ "ấm áp" để miểu tả về Tiêu Mộ Lương.
Không những thế anh ta còn rất thân thiết với Huy Nguyệt?
Dạ Cô Tinh chép miệng tặc lưỡi, có vẻ như không chỉ phụ nữ hay thay đổi mà khi đàn ông thay đổi sẽ càng đáng sợ hơn!
Gió thổi, mây bay, mặt trời nhô lên cao, làn gió tươi mát, đoàn làm phim đang làm việc yên bình, hòa thuận vui vẻ.
“Tất cả các bộ phận vào vị trí ‘Bầu trời thành phố’ cảnh chín mươi ba, action!” Vương Thạch ngồi bên cạnh đường ray máy quay phim, khí chất của anh ta đột nhiên thay đổi, hoàn toàn tập trung.
Như thể bị anh ta ảnh hưởng, tất cả các nhân viên đều nín thở chăm chú, ngay lập tức bước vào trạng thái làm việc, tập trung vào việc của mình!
Đây là một đài phát thanh, cao năm tầng, bốn phía cây cối xanh tốt. Bên trong bãi đậu xe lộ thiên, một chiếc Mercedes-Benz loại SUV màu đen bề ngoài sang trọng và chắc chắn đang đậu dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chủ của chiếc xe chắc hẳn cũng phải là một người chững chạc và ổn định, hơn nữa có thể lái xe Mercedes-Benz cũng thể hiện địa vị của người đó không phải người thường.
Vương Thạch đẩy ống kính tiến tới, cửa xe phía bên ghế lái được mở ra từ bên trong. Đầu tiên một đôi giày da sáng màu bước ra, không có bất kỳ logo thương hiệu nào, rõ ràng là hàng được đặt làm theo yêu cầu.
Tiêu Mộ Lương mặc âu phục tiến vào cảnh quay. Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta mặc vest. Anh ta cao 1m80, giống như là một người mẫu, tỷ lệ cân đối, cơ thể rắn chắc, toát lên khí chất vô cùng cao quý từ trong ra ngoài. Thế nhưng bây giờ lại được anh ta kiềm chế lại rất tốt. Dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông hơi nhếch khóe môi. Ánh mắt thoáng chốc đảo một cái, trên tay ôm một bó hoa hồng to tướng, tổng cộng là chín mươi chín bông. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Tiêu Tinh. Viên Hi Thần đã quyết định cầu hôn cô gái của mình vào ngày hôm nay!
Để họ có thể mãi luôn hạnh phúc như thế này!
Nhiều năm cạnh tranh trên thương trường, lừa người gạt mình khiến Viên Hi Thần vốn không giỏi ăn nói, lại càng im lặng, thường điềm tĩnh và che giấu cảm xúc của mình. Nhưng anh lại có thể vì cô gái của mình mà không ngại cầu hôn cô thật hoành tráng trước mặt mọi người. Có lẽ tiêu đề trang nhất ngày mai của tất cả tờ báo sẽ bị bọn họ độc chiếm.
Nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt! Hãy để tất cả mọi người chứng kiến hạnh phúc của hai người bọn họ!
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ ngã trong vũng máu, Viên Hi Thần nhíu mày, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến Hoàng Hi chứ? Cô ta đã chết lâu như vậy rồi…
Lúc đi xuống tầng, Tiêu Tinh bị vây quanh bởi các chị em đồng nghiệp. Cô gái mặt mày sáng ngời tinh thần phấn chấn, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, làn da trắng như ngọc, dáng người cao ráo, khí chất tao nhã quyến rũ. Dù là cái gì thì cũng đủ khiến đàn ông phải cúi đầu.
Tuy tốt nghiệp khoa diễn xuất, nhưng Tiêu Tinh không hề đi theo con đường bước vào giới giải trí, mà là vào làm việc ở đài phát thanh, làm MC cho một chương trình tư vấn tình cảm đêm khuya tên là “Bầu trời thành phố”. Hàng ngày yên lặng lắng nghe những người ở cùng một thành phố nhưng lại không hề quen biết nhau kể những vui buồn tủi hờn của bọn họ. Dường như Tiêu Tinh thấy những trải nghiệm khác nhau của đời người chầm chậm hiện lên trước mắt mình. Mà cô, dùng giọng nói và sự lạc quan của mình, an ủi những người xa lạ kia, xoa dịu nỗi buồn giúp bọn họ.
Cô cảm thấy bản thân rất mãn nguyện.
Cho dù mỗi ngày đều nghe những câu chuyện hoặc bi thảm, hoặc đau thương. Nhưng Tiêu Tinh chưa từng lo lắng mình sẽ chịu ảnh hưởng. Bởi vì ấm áp đong đầy mà người đàn ông ấy dành cho cô đủ để xua tan đi tất cả mây mù. Hơn nữa cô còn truyền sự ấm áp này cho những người nghe đang đau lòng về chuyện tình cảm.
“Này! Mấy chị đẩy em ra ngoài làm gì? Còn chưa đến giờ ăn trưa mà!”
“Tinh Tinh, em đừng hòng trốn, các chị em đều có nhiệm vụ đó! Hơn nữa còn là nhiệm vụ khá là khó khăn đó!”
Sau lưng là một đám chị em đua nhau phụ họa, đúng thế, rất khó!
“Khá là khó khăn?”
“Đúng vậy, liên quan tới việc chung thân đại sự!” Diễn viên quần chúng biểu hiện rất tốt, thần thái, ngôn từ đều rất chân thật. Lúc này làm như thật mà gật mạnh đầu một cái.
Tiêu Tinh kinh ngạc, mở to mắt, hồn nhiên dễ thương không chút nghi ngờ. Đó là biểu cảm mà Dạ Cô Tinh trong cuộc sống hiện thực tuyệt đối không thể có được. Thế nhưng hiện tại, ngay lúc này, cô là một diễn viên, là Tiêu Tinh yểu điệu khiến đàn ông hận không thể nâng niu trong lòng!
“Trời ơi! Nghiên Nghiên, chắc không phải cậu lại muốn tớ cùng cậu đi xem mắt chứ?! Cái đó, bạn trai tớ sẽ không vui đâu!”
Diễn viên quần chúng đó đảo trắng mắt, đôi môi đỏ cong lên, có chút giống xác sống nữ: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa! Nói nhiều chỉ thêm bực mình! Đầu tớ đúng là bị cửa kẹp rồi mới có ý nghĩ kì lạ để cậu cùng đi xem mắt! Cả hai con mắt của người ta đều dán lên người cậu rồi, thậm chí liếc còn chẳng liếc tớ một cái!”
Biểu cảm và ngữ khí của người nọ thật sự rất khoa trương, nhưng lại rất đúng mực. Khóe miệng Vương Thạch khẽ kéo ra một chút, không nhịn được mà cho cô ta một cảnh quay đặc tả. Đến Dạ Cô Tinh cũng gần như không nín được, suýt nữa bật cười. Trình độ tự làm xấu mình thế này đỉnh thật sự! Cô tự thấy vì một cảnh quay mà làm được như thế. Nếu như có một ngày người này thật sự nổi tiếng, đây nhất định sẽ là một cột mốc trong lịch sử đen tối. Nhưng như thế thì đã làm sao, đằng nào thì cũng nổi tiếng rồi, xấu thì cứ xấu vậy!
Lần trước, Dạ cô Tinh rảnh rỗi không có gì làm, lướt weibo. Lúc dạo trên diễn đàn phát hiện có không ít người bài xích Tiêu Mộ Lương. Vậy mà lại đi lôi những ảnh chụp cận mặt hoặc ảnh trong phim ra. Hết người này đến người khác không ngừng lên tiếng phê phán.
Nhưng giữa một đống những lời phê phán ấy, có một vài fan của Mộ Lương. Trong đó có một tài khoản tên là “mũm mĩm”, nhảy ra nói một câu không mặn không nhạt: “Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!”
Sau đó, những lời phê phán ít dần, tất cả đều lặng im. Vài ngày sau, khi cô lại lướt mạng, bỗng phát hiện ra fan của Mộ Lương tăng lên một số lượng lớn. Nhìn qua mới biết, hóa ra vụ cãi nhau quá lớn, không cẩn thận lại lên hot search. Sau đó những người vốn không biết Tiêu Mộ Lương là ai giờ đều biết hết rồi. Họ bắt đầu thu thập hàng loạt chân dung và ảnh trong phim. Thậm chí có một số người thẳng thắn đi xem những bộ phim cấp 3 mà anh ta từng đóng, mới nhận ra người đàn ông này hoàn hảo đến thế, mê người đến thế! Giống như một đóa hoa hồng hào nhoáng, có gai nhọn, nhưng lại câu hồn đoạt phách!
Trong phút chốc anti trở thành người qua đường, người qua đường trở thành fan. Thật sự đang chứng minh cho câu nói đó của “mũm mĩm”: Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!
Vì vậy, Dạ Cô Tinh không có ý kiến gì với cách làm của diễn viên quần chúng này. Chỉ cần cạnh tranh trong phạm vi hợp lí, đừng đi quá giới hạn, cô đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phải biết rằng có một số ngôi sao vì để tránh bị cướp mất đất diễn, mà tuyệt đối không cho hành vi cướp ống kính này được phép tồn tại.
Dạ Cô Tinh tự cảm thấy cô đã rất độ lượng rồi!
Nhưng hình như có một số người không biết chừng mực. Thấy Dạ Cô Tinh không có biểu tình gì, sắc mặt cũng không hề có nét không vui, diễn viên quần chúng đó bỗng trở nên xấc xược. Cô ta tiến một bước lớn, người vốn dĩ ở đằng sau Dạ Cô Tinh lập tức ở phía trước cùng cô. Tiêu điểm của ống kính đột nhiên bị phân tán làm hai, Vương Thạch nhíu mày!
Không ngừng nháy mắt, ra hiệu tay, nhưng người phụ nữ đó vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục giả ngu. Cứ thế này, Vương Thạch chắc chắn sẽ hô cắt.
Ngay khoảnh khắc vương Thạch định mở miệng, bước chân đang tiến lên của Dạ Cô Tinh chợt ngừng lại, diễn viên quần chúng đó cũng phải dừng bước theo. Cơ thể còn theo quán tính mà đâm mạnh về phía trước. May là Dạ Cô Tinh vươn tay kéo cô ta lại. Cái kéo này, mượn lực đánh lại, nháy mắt lôi cô ta ra phía sau cô. Diễn viên quần chúng đó vẫn muốn xông lên trên. Tiêu Tinh cười bất lực, nghiêng người nhìn cô ta, phàn nàn nói:
“Nghiên Nghiên, cậu không thể thận trọng hơn một chút được không? Cậu nhìn cậu xem, thảo nào mãi vẫn không có người yêu!”
Cảnh này là Dạ Cô Tinh tự thêm vào, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lí. Hàng lông mày đang nhíu chặt của Vương Thạch bỗng chốc giãn ra. Trong lòng không ngừng tấm tắc khen ngợi, cô quá đỉnh!
Diệp Lưu Thanh khẽ gật đầu, anh ta không hề nhìn nhầm. Người con gái này quả thực không tầm thường. Tào Quân, Thiết Sơn nhìn nhau, Dạ Cô Tinh đúng là rất thông minh! Thay đổi tình thế dễ như trở bàn tay, những từ ngữ mang hàm ý chế nhạo lại dùng giọng nói phàn nàn bất lực. Người không biết chuyện nghe chỉ thấy đó chỉ là sự gần gũi đối với bạn thân, xuất hiện trong bối cảnh không những không đột ngột, lại còn tăng thêm vẻ đẹp và sự sinh động cho nhân vật Tiêu Tinh!
Quả nhiên, diễn viên quần chúng kia xanh mặt, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, cô ta luôn cảm thấy những lời nói đó của Dạ Cô Tinh là có hàm ý, giống như đang châm chọc cô ta không đủ thận trọng, vì vậy mãi vẫn không thể nổi tiếng!
Thế nhưng mặc kệ sắc mặt người đó đặc sắc thế nào, ống kính của Vương Thạch cũng không quay đến người cô ta nữa. Bởi vì lúc này, Tiêu Tinh bước đến cánh cửa đã nhận ra Viên Hi Thần mặc bộ vest trên người, tay ôm một bó hoa, đứng tựa vào xe!
Đương nhiên cũng đến lúc diễn viên quần chúng rời khỏi cảnh quay. Toàn bộ ống kính đều dành cho hai người đang trao nhau ánh mắt ở trung tâm quảng trường.
Vương Thạch khua tay với diễn viên quần chúng kia, ra hiệu là cô ta có thể đi được rồi. Cho dù không tình nguyện lắm, nhưng người nọ vẫn coi như là biết nhìn tình hình. Biết Vương Thạch không hô cắt cũng không dám đắc tội với đạo diễn để một ngày lao động cực khổ của mình trôi theo dòng nước, không lấy được phần thù lao mà mình nên có. Cân nhắc một chút, cô ta hậm hực ra khỏi trường quay.
Không ngờ lại đụng phải một người nào đó, như đổ thêm dầu vào lửa, ngẩng phắt đầu lên: “Không có mắt à đồ con rùa! Ơ! Hóa ra là điều phối viên Dạ, chào anh, chào anh! Lúc nãy không nhìn thấy là anh! Xin lỗi xin lỗi!”
Dạ Huy Nguyệt cười nhếch mép: “Ồ! Muốn mắng gì thế? Con rùa? Cháu rùa? Hay là con rùa khốn nạn? Một cô gái mà lại nói lời thô tục như vậy, thật sự không tốt đâu!” Cậu bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Cô như vậy? Bảo sao không nổi tiếng được....”
Lâm Phương suốt một đời này hận nhất là cái gì? Đó là người khác nói cô ta "không nổi tiếng"! Mặc dù điều này là đúng, nhưng cũng không đến lượt họ nói điều đó!
Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy rồi, làm cái gì cũng cố gắng tranh giành để trở thành người giỏi nhất. Nhưng bon chen suốt năm năm, ngoại trừ một lần diễn phi tần ở hậu cung được hai phút, còn những lần khác còn đều chưa đến 60 giây. Thậm chí có khi cô ta chỉ để lại một cái bóng mờ nhạt!
Cô ta không cam lòng! Về ngoại hình, dáng người, kỹ năng diễn xuất, cô ta có chỗ nào kém những người khác chứ? Những người kém hơn cô ta đều nổi tiếng rồi, còn cô ta đến tận bây giờ vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng.
Mà những lời nói của Dạ Huy Nguyệt vừa đúng lúc đâm vào nỗi đau của cô ta! Nỗi tức giận nhịn ở chỗ của Dạ Cô Tinh vừa rồi, bây giờ cùng với sự oán hận và phẫn nộ Dạ Huy Nguyệt đều đồng loạt bùng phát ra.
"Cậu điên à? Đụng vào người khác không biết xin lỗi thì thôi lại còn đổ lỗi cho tôi. Cậu là chó cắn càn à?”
Dạ Huy Nguyệt cười lạnh, cãi nhau à?
Cậu cũng không hề luống cuống! Trong từ điển của nhà họ Dạ không có người chửi độc nhất, chỉ có người chửi độc hơn! Ai nói người phụ nữ này lại muốn giành đất diễn của chị gái cậu? Mặc dù cậu là một người bình thường không biết gì về đóng phim, nhưng vừa rồi anh béo kia đã nói hết cho cậu biết rồi. Người phụ nữ này không hề có ý tốt, cô ta đang muốn giẫm lên vị trí của chị gái cậu!
Nếu không cho cô ta một bài học, cậu không phải là Dạ Huy Nguyệt!
"Đầu tiên, tôi không điên, nhưng tôi nghĩ cô bị bệnh đó! Bệnh ảo tưởng! Bệnh tự luyến! Cô nghĩ rằng hành vi của bản thân cô rất tốt sao? Nói thật, khuôn mặt xấu xí của cô thật sự dọa tôi hết cả hồn. Cô có biết nó làm tôi nhớ tới cái gì không? Ma nữ bò ra khỏi hầm ngục không chỉ tìm chết mà còn làm trò nữa! Thứ hai, rõ ràng là cô không có mắt mà chạy lao vào tôi." Ánh mắt bắt bẻ quét qua Lâm Phương một lượt từ trên xuống, cong môi lên, lộ ra vẻ khinh thường: "Với loại nhan sắc này của cô? Đưa cho tôi, tôi đây còn sợ tê răng! Da già thịt thô, tôi thấy da con chó nuôi bảy tám năm còn mịn màng hơn da cô! Tôi thèm vào!”
Lâm Phương trợn trắng mắt, tức muốn hộc máu, lùi về sau: “Anh! Anh.. anh!"
Nhưng ngoài mấy chữ đấy ra thì không nói được gì nữa, cả người đều run lên vì tức giận!
Cô... cô ta mới 28 tuổi, bình thường rất chú ý đến việc chăm sóc da, làm sao có thể chịu đựng được những lời Dạ Huy Nguyệt vừa nói! Nhưng không thể phủ nhận rằng tuổi tác cũng là khuyết điểm của cô ta!
Bên này hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, bên kia Vương Thạch cũng chưa hô cắt. Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đương nhiên phải tiếp tục diễn!
Tiêu Tinh sửng sốt: "Thần, anh..." Khóe mắt của cô chảy ra một giọt nước mắt, là như cô đoán sao? Cuối cùng cô cũng đợi được đến giờ phút này? Người đàn ông cô theo đuổi ròng rã sáu năm, cuối cùng hôm nay cũng...
Viên Hi Thần nhìn cô gái ở trước mặt, không còn là dáng vẻ ngây ngô như lần đầu nhìn thấy trong khuôn viên trường nữa. Bây giờ cô yêu kiều hơn, xinh đẹp động lòng người. Từ cái nhìn đầu tiên trong biển người cho đến ngày hôm nay, sau sáu năm, cô mềm mại ở trong lòng của anh, là bảo bối trong vòng tay anh. Anh một mực dốc lòng che chở cô.
Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc hái quả ngọt rồi!
Người đàn ông quỳ một gối, ánh mắt hiện lên sự chân thành, trao chín mươi chín bông hồng trên tay cho cô gái. Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở giữa bông hồng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tươi sáng chói mắt. Nước mắt của Tiêu Tinh thậm chí còn rơi nhiều hơn, ngạc nhiên che miệng mình lại, chỉ mơ hồ lắng nghe giọng nói trầm ổn của người đàn ông.
"Tinh Tinh, gả cho anh nhé, để anh chăm sóc cho em cả đời, được không?”
“Em đồng ý.”
“Cắt!” Vương Thạch mừng rỡ hô một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hai người phối hợp rất tốt!"
Nói liên tục ba câu tốt, có thể thấy được sự vui mừng trong lòng của Vương Thạch.
Từ đầu phim đến giờ, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ bị lỗi cảnh quay nào. Tào Quân và Thiết Sơn tuyệt đối không tin đây là người phàm! Mẹ ơi, là thần sao?
Mới đầu bọn họ cảm thấy Vương Thạch đang cố ý che chở, mắt nhắm mắt mở để cho Dạ Cô Tinh thông qua. Dù sao thì thái độ của Vương Thạch đối với Dạ Cô Tinh rất kỳ lạ. Ừm... có chút nghe theo rất mù quáng, khó có thể diễn tả được.
Nghĩ vậy, họ chỉ biết lắc đầu thở dài. Chất lượng phim này coi như hỏng rồi!
Nhưng tối hôm trước, hai người suốt đêm chỉnh sửa và biên tập phim, mới phát hiện ra suy nghĩ của hai người có chút quá rồi! Tất cả các cảnh quay, chỉ cần Dạ Cô Tinh xuất hiện, cho dù cô ấy có phải là tâm điểm của máy quay hay không, thì kỹ năng diễn xuất, biểu cảm và động tác của cô ấy đều không có gì sai sót, không có điểm nào đáng chê trách. Ngay cả Thiết Sơn, người mắc chứng thường xuyên soi mói cũng không khỏi líu lưỡi!
Vương Thạch nói một câu, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương mới được xả vai. Khả năng diễn xuất tự nhiên của hai người họ khiến mọi người xung quanh phải ngạc nhiên.
Cái này, tốc độ thay đổi sắc mặt này nhanh quá đi.
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trong veo, ánh mắt cảm động và hạnh phúc trong lúc quay đều biến mất. Còn Tiêu Mộ Lương thì không còn vẻ vui mừng, thâm tình như trong lúc đóng phim nữa.
Hai người nhìn nhau cười, giống như một đối tác cũ đã làm việc với nhau nhiều năm, cùng nhau đi về phía Vương Thạch, nhân tiện nghe Thiết Sơn nói một chút về diễn xuất. Phải công nhận rằng ông ta rất giỏi trong việc dẫn dắt cảm xúc của nhân vật.
Sau vài lần hợp tác, mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Mộ Lương đều biến mất hoàn toàn. Anh ta rất chắc chắn, rất chắc chắn, Dạ Cô Tinh chính là Diệp Tử!
Bởi vì loại cảm giác đó không thể sai được! Bất cứ khi nào hai người diễn với nhau, anh như thấy mình quay trở lại thời điểm hai người đóng chung trong bộ "Thanh xuân chán nản". Loại ăn ý này, loại thần thái này, tuyệt đối không thể sai!
Nhưng anh không còn đau khổ xoắn xuýt nữa, bởi vì là Dạ Cô Tinh hay là Diệp Tử, dù sao cũng chính là cô!
Trong khoảng thời gian này, anh ngày càng ít gặp ác mộng. Những ký ức u ám kia dường như đã trôi theo gió cùng với cái chết của Chu Lâm. Giờ đây, anh chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình và bảo vệ người mà anh ta muốn bảo vệ.
Danh sách chương