Lại là một lối thoát điên rồ khác, và khi tôi và Lưu Phán không còn sức, cảm giác rung chuyển mặt đất vẫn rất rõ ràng. Dường như nguồn gốc của trận động đất ở ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên và thấy rằng nhà máy vẫn như cũ, đen như mực đứng sừng sững ở đó, bên trong vẫn còn cái thứ đồ gì đó đang chuyển động.
Lần này tôi đã nhìn thấy nó rõ ràng và thậm chí tôi có thể nhìn thấy những xúc tu trên mình thứ đó. Điều quan trọng là chúng tôi đã di chuyển tại chỗ quá lâu. Thực tế, chúng tôi đang ở gần nhà máy hơn. Phản ứng của tôi rất nhanh, đẩy Lưu Phán ra: “ Nhanh trốn đi, đừng để con quái vật này tìm thấy."
Lưu Phán nhìn tôi với khuôn mặt cay đắng, "Chân tôi mềm nhũn đến mức tôi không thể di chuyển."
Tôi gần như quỳ xuống, cạn kiệt hết năng lượng trên người kéo cô ấy ra, "Nhanh lên, chúng ta không thể bị nó tìm thấy “
Tuy nhiên, miệng quạ của tôi chỉ tình cờ nói trúng rồi, con quái vật có xúc tu đã bắt đầu di chuyển. xúc tu dài giống như một con rắn và chúng đang lao về phía chúng tôi. Tôi vội vàng kéo Lưu Phán chạy trốn Nhưng vẫn không có thời gian.
"Á” lưu Phán bị những xúc tu quấn quanh người. Cô ấy hét lên và nắm lấy tay tôi trong hoảng loạn, nhưng sức mạnh của con quái vật quá mạnh, và thậm chí tôi còn bị kéo đi. “ Á! Nhanh cứu tôi, cứu tôi với!”
Lưu Phán hét lên, nhưng điều đó khiến con quái vật trở nên cáu kỉnh hơn. Hai chúng tôi bị kéo lê về phía trước. Bây giờ nhà máy đã biến thành một cái miệng khổng lồ, chúng tôi thực sự không thể sống? Tôi nghĩ trong tuyệt vọng.
Ngay khi tôi đang chờ chết, tôi nghe thấy tiếng thở dài từ tai, " Thật không biết nên làm gì với em, bọn chúng đều muốn cùng ta tranh giành lấy em.”
Cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ thắt lưng, cảm giác an toàn chưa từng thấy Một lần nữa xuất hiện, tôi ôm eo anh một cách tuyệt vọng, cùng nước mắt và nước mũi trên người anh, "Mạc Tử Li cứu tôi, cứu tô đi” Trong lòng tôi chỉ có một ý nguyện, đó là không muốn bị con quái vật kinh tởm ăn thịt, tôi sẵn sàng bị quỷ dữ nuốt chửng cũng không muốn có cái chết kinh tởm như vậy.
Cảm giác như anh ta đặt tôi xuống một mặt đất bằng phẳng và muốn rời đi, nhưng tôi đã mất trí và cố giữ anh ta thật chặt. Dường như chỉ bằng cách này, tôi mới có thể xoa dịu trái tim mình thoát khỏi cái chết, "anh Đừng đi, làm ơn." Tôi không biết tại sao tôi dễ bị tổn thương mỗi khi tôi đối mặt với anh ta. Có lẽ, sự phụ thuộc của tôi vào anh ta đã vượt xa sự mong đợi của tôi.
"Được, ta sẽ không rời đi." Tôi cảm thấy giọng nói lạnh lùng những dịu dàng của nam nhân đó, nó như làn gió mùa xuân, vô cùng ấm áp.
Cảm giác thanh thế to lớn trên mặt đất đã biến mất. Tôi bước trên mặt đất bằng đôi chân của mình và cuối cùng nhận ra thứ được gọi là xuống mặt đất
. "Ơ, còn con quái vật đó thì sao?" Nửa bầu trời dần lộ ra một cái bụng trắng, và nhà máy trống rỗng. Dường như mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ. Nếu không phải là người đàn ông trước mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thực sự nghĩ như vậy.
"Nó không nên tồn tại trên thế giới này." Mạc Tử Li nói nhỏ, chỉ nhìn vào mắt tôi hơi nóng, đặc biệt là nhìn thẳng vào miệng tôi.
"Anh đã giết nó? Hành động quá nhanh!" Tôi không nhận thấy biểu hiện của anh ta, tất cả tâm trí của tôi đều được đặt trên thân con quái vật kì lạ đó, nghe anh ấy nói, có chút bất ngờ, có lẽ không quá mười lăm phút kể từ khi anh cứu tôi đến bây giờ.
"Tất nhiên không phải, ta chỉ gửi nó đến nơi cần đến, A Lam, em có quên điều gì không?" Mạc Tử Li đột nhiên tiếp cận tôi với một ngọn lửa rực cháy trong mắt anh.
"Cái gì?" Tôi hơi bối rối. Có phải vì tôi quên không cảm ơn anh ấy? "À, phải, cảm ơn vì đã cứu tôi lần nữa. Nếu anh cần, muốn tôi làm cái gì chỉ cần nói, miễn là tôi có thể làm được." Tôi lùi lại vài bước và cúi đầu kính cẩn với anh ta. Mặc dù không có cách nào để làm những việc đáng kể, những lời này hơi nhạt, nhưng tôi thực sự thành tâm với anh ta.
"Thật sao?" Ngọn lửa trong mắt Mạc Tử Li mạnh mẽ hơn. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Má tôi bất giác đỏ ửng. Anh ta, anh ta có phải muốn ăn tôi không? "Đúng, ta muốn ăn em rồi. Chúng ta đã lâu không gặp. Còn giải quyết cho phu nhân một tên côn đồ miễn phí. Phu nhân có cảm thấy nên bồi thường cho ta một chút gì không?”
"Anh, anh muốn làm cái gì?" Tôi lùi lại vài bước, nhưng khuôn mặt chết tiệt này không chịu thua kém, lại lần nữa đỏ lên, tôi thực sự không phải thẹn thùng, thực sự không.
"Tôi thực sự muốn mang em lên trên giường, sau đó, dữ dội..." Mắt anh trở nên trắng hơn, và tôi cảm thấy ngứa ran da đầu như thể anh đang đứng trần trụi trước mặt.
"Tôi nói với anh, anh đừng xằng bậy, đây là ở bên ngoài, và bây giờ là bình minh, anh nên đi rồi.” Tôi đột nhiên hoảng loạn, và đôi mắt của tôi không dám nhìn anh ta, nhắm vào mọi nơi, nam nhân này dường như đang có ham muốn mãnh liệt, Tôi phải tránh xa anh ta.
Tôi định lùi lại vài bước một cách tối tăm và rút ra khỏi nam nhân nguy hiểm này, nhưng tôi bị anh ta kéo vào vòng tay, và đôi môi của anh ta đã thô bạo xâm chiếm trước khi tôi kịp phản ứng. cái lưỡi hống hách tung hoành ngang ngược khắp nơi trong khoang miệng, mỗi tấc đều bị xâm chiếm, và tôi gần như chìm đắm vào nụ hôn này.
Một cơn gió lạnh thổi đến, tôi cảm thấy lạnh thấu trên người, nó làm tôi lập tức hồi phục. Quần áo trên người tôi gần như bị trút bỏ và tôi không thể đi xa hơn được nữa. Tôi nhanh chóng đẩy tay anh ra và quấn chặt lấy quần áo. “ Tại sao anh lại như vậy?" Trời ơi, tại sao giọng nói của tôi trở thành như này, mềm đến nỗi nó có thể chảy nước?
Ngay khi giọng nói rơi xuống, đôi mắt của Mạc Tử Li lại đỏ lên. Tôi kinh hoàng khi cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên mông mình, và vẫn còn tư thái rục rịch ngóc đầu dậy, Biết nó là thứ gì, tôi tức khắc bị dọa nói không lên lời.
"Phu nhân, em đừng quyến rũ ta, nếu không ta không chắc có thể nhẫn nhịn sự ham muốn với em.”
Mặt tôi đỏ bừng, tôi ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh ta rất lâu không dám nhúc nhích cũng như phát ra nửa lời. Cho đến khi lục thần trở lại, đột nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
=> Xúc tu: tua cảm; lông tuyến (cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như thuỷ tức, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi)。
Lần này tôi đã nhìn thấy nó rõ ràng và thậm chí tôi có thể nhìn thấy những xúc tu trên mình thứ đó. Điều quan trọng là chúng tôi đã di chuyển tại chỗ quá lâu. Thực tế, chúng tôi đang ở gần nhà máy hơn. Phản ứng của tôi rất nhanh, đẩy Lưu Phán ra: “ Nhanh trốn đi, đừng để con quái vật này tìm thấy."
Lưu Phán nhìn tôi với khuôn mặt cay đắng, "Chân tôi mềm nhũn đến mức tôi không thể di chuyển."
Tôi gần như quỳ xuống, cạn kiệt hết năng lượng trên người kéo cô ấy ra, "Nhanh lên, chúng ta không thể bị nó tìm thấy “
Tuy nhiên, miệng quạ của tôi chỉ tình cờ nói trúng rồi, con quái vật có xúc tu đã bắt đầu di chuyển. xúc tu dài giống như một con rắn và chúng đang lao về phía chúng tôi. Tôi vội vàng kéo Lưu Phán chạy trốn Nhưng vẫn không có thời gian.
"Á” lưu Phán bị những xúc tu quấn quanh người. Cô ấy hét lên và nắm lấy tay tôi trong hoảng loạn, nhưng sức mạnh của con quái vật quá mạnh, và thậm chí tôi còn bị kéo đi. “ Á! Nhanh cứu tôi, cứu tôi với!”
Lưu Phán hét lên, nhưng điều đó khiến con quái vật trở nên cáu kỉnh hơn. Hai chúng tôi bị kéo lê về phía trước. Bây giờ nhà máy đã biến thành một cái miệng khổng lồ, chúng tôi thực sự không thể sống? Tôi nghĩ trong tuyệt vọng.
Ngay khi tôi đang chờ chết, tôi nghe thấy tiếng thở dài từ tai, " Thật không biết nên làm gì với em, bọn chúng đều muốn cùng ta tranh giành lấy em.”
Cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ thắt lưng, cảm giác an toàn chưa từng thấy Một lần nữa xuất hiện, tôi ôm eo anh một cách tuyệt vọng, cùng nước mắt và nước mũi trên người anh, "Mạc Tử Li cứu tôi, cứu tô đi” Trong lòng tôi chỉ có một ý nguyện, đó là không muốn bị con quái vật kinh tởm ăn thịt, tôi sẵn sàng bị quỷ dữ nuốt chửng cũng không muốn có cái chết kinh tởm như vậy.
Cảm giác như anh ta đặt tôi xuống một mặt đất bằng phẳng và muốn rời đi, nhưng tôi đã mất trí và cố giữ anh ta thật chặt. Dường như chỉ bằng cách này, tôi mới có thể xoa dịu trái tim mình thoát khỏi cái chết, "anh Đừng đi, làm ơn." Tôi không biết tại sao tôi dễ bị tổn thương mỗi khi tôi đối mặt với anh ta. Có lẽ, sự phụ thuộc của tôi vào anh ta đã vượt xa sự mong đợi của tôi.
"Được, ta sẽ không rời đi." Tôi cảm thấy giọng nói lạnh lùng những dịu dàng của nam nhân đó, nó như làn gió mùa xuân, vô cùng ấm áp.
Cảm giác thanh thế to lớn trên mặt đất đã biến mất. Tôi bước trên mặt đất bằng đôi chân của mình và cuối cùng nhận ra thứ được gọi là xuống mặt đất
. "Ơ, còn con quái vật đó thì sao?" Nửa bầu trời dần lộ ra một cái bụng trắng, và nhà máy trống rỗng. Dường như mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ. Nếu không phải là người đàn ông trước mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thực sự nghĩ như vậy.
"Nó không nên tồn tại trên thế giới này." Mạc Tử Li nói nhỏ, chỉ nhìn vào mắt tôi hơi nóng, đặc biệt là nhìn thẳng vào miệng tôi.
"Anh đã giết nó? Hành động quá nhanh!" Tôi không nhận thấy biểu hiện của anh ta, tất cả tâm trí của tôi đều được đặt trên thân con quái vật kì lạ đó, nghe anh ấy nói, có chút bất ngờ, có lẽ không quá mười lăm phút kể từ khi anh cứu tôi đến bây giờ.
"Tất nhiên không phải, ta chỉ gửi nó đến nơi cần đến, A Lam, em có quên điều gì không?" Mạc Tử Li đột nhiên tiếp cận tôi với một ngọn lửa rực cháy trong mắt anh.
"Cái gì?" Tôi hơi bối rối. Có phải vì tôi quên không cảm ơn anh ấy? "À, phải, cảm ơn vì đã cứu tôi lần nữa. Nếu anh cần, muốn tôi làm cái gì chỉ cần nói, miễn là tôi có thể làm được." Tôi lùi lại vài bước và cúi đầu kính cẩn với anh ta. Mặc dù không có cách nào để làm những việc đáng kể, những lời này hơi nhạt, nhưng tôi thực sự thành tâm với anh ta.
"Thật sao?" Ngọn lửa trong mắt Mạc Tử Li mạnh mẽ hơn. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Má tôi bất giác đỏ ửng. Anh ta, anh ta có phải muốn ăn tôi không? "Đúng, ta muốn ăn em rồi. Chúng ta đã lâu không gặp. Còn giải quyết cho phu nhân một tên côn đồ miễn phí. Phu nhân có cảm thấy nên bồi thường cho ta một chút gì không?”
"Anh, anh muốn làm cái gì?" Tôi lùi lại vài bước, nhưng khuôn mặt chết tiệt này không chịu thua kém, lại lần nữa đỏ lên, tôi thực sự không phải thẹn thùng, thực sự không.
"Tôi thực sự muốn mang em lên trên giường, sau đó, dữ dội..." Mắt anh trở nên trắng hơn, và tôi cảm thấy ngứa ran da đầu như thể anh đang đứng trần trụi trước mặt.
"Tôi nói với anh, anh đừng xằng bậy, đây là ở bên ngoài, và bây giờ là bình minh, anh nên đi rồi.” Tôi đột nhiên hoảng loạn, và đôi mắt của tôi không dám nhìn anh ta, nhắm vào mọi nơi, nam nhân này dường như đang có ham muốn mãnh liệt, Tôi phải tránh xa anh ta.
Tôi định lùi lại vài bước một cách tối tăm và rút ra khỏi nam nhân nguy hiểm này, nhưng tôi bị anh ta kéo vào vòng tay, và đôi môi của anh ta đã thô bạo xâm chiếm trước khi tôi kịp phản ứng. cái lưỡi hống hách tung hoành ngang ngược khắp nơi trong khoang miệng, mỗi tấc đều bị xâm chiếm, và tôi gần như chìm đắm vào nụ hôn này.
Một cơn gió lạnh thổi đến, tôi cảm thấy lạnh thấu trên người, nó làm tôi lập tức hồi phục. Quần áo trên người tôi gần như bị trút bỏ và tôi không thể đi xa hơn được nữa. Tôi nhanh chóng đẩy tay anh ra và quấn chặt lấy quần áo. “ Tại sao anh lại như vậy?" Trời ơi, tại sao giọng nói của tôi trở thành như này, mềm đến nỗi nó có thể chảy nước?
Ngay khi giọng nói rơi xuống, đôi mắt của Mạc Tử Li lại đỏ lên. Tôi kinh hoàng khi cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên mông mình, và vẫn còn tư thái rục rịch ngóc đầu dậy, Biết nó là thứ gì, tôi tức khắc bị dọa nói không lên lời.
"Phu nhân, em đừng quyến rũ ta, nếu không ta không chắc có thể nhẫn nhịn sự ham muốn với em.”
Mặt tôi đỏ bừng, tôi ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh ta rất lâu không dám nhúc nhích cũng như phát ra nửa lời. Cho đến khi lục thần trở lại, đột nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
=> Xúc tu: tua cảm; lông tuyến (cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như thuỷ tức, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi)。
Danh sách chương