Chuyện bị Quỷ sai thừa nhận thân phận đối với tôi mà nói là chuyện rất trọng yếu, nếu như tôi còn sống, hình dung lên hẳn cũng là tính mạng cũng trọng yếu như thế.
Tôi mặc dù đối với việc chính mình chết đi rồi không có gì oán than, tuy nhiên không muốn như cái bệnh nhân đãng trí cứ thế cứ ngơ ngơ ngác ngác, vốn tôi là cái bộ dáng không biết gì cả nhưng trạng thái không đáng kể, nhưng vẫn là có điểm không cam lòng, hiện tại không giống vậy, tôi đã biết thân phận của chính mình, nhất thời cảm thấy tinh thần toả sáng, vô cùng phấn khởi nhiệt huyết, ngay cả sức sống đều cảm nhận được đang chạy dọc đỉnh đầu.
Quỷ sai đại nhân nói tôi chính là người đang thân mật đứng cạnh Tiểu Nhiễm kia, hắn không cần thiết lấy cớ này gạt tôi, tôi nghiêng đầu quay về tấm hình chính mình nhìn chung quanh, cảm giác hợp mắt như thế nào, cùng Tiểu Nhiễm quả là rất xứng!
Ái chà, cái tên Vân Thiển cũng không tệ, tôi đối với mình cảm thấy cực kì hài lòng, lại bay tới trước giường chống cằm nhìn Tiểu Nhiễm ngủ say.
Đây chính là người tôi yêu. Tôi nghĩ như thế, không khỏi tâm tình rất tốt, nhìn Tiểu Nhiễm cười khúc khích, ngay cả khi xem ngón út trên tay nàng và mình có kết sợi dây nhân duyên tuyến trong lòng đều đắc ý.
Editor: Nhân danh toàn thể FA cùng ta ăn gato nào! ┌П┐(►˛◄"!)
_____________________
Trước tôi cùng có linh cảm, thời điểm lúc sống cùng Tiểu Nhiễm nhất định có chút liên hệ đặc biệt, tồn tại sợi nhân duyên tuyến là minh chứng, nhưng tôi thực sự đối với chuyện trước kia nhớ không rõ, cũng không xác định chỉ là tôi nghĩ như vậy, hiện tại tôi không cần hoài nghi, thời điểm lúc còn sống cùng Tiểu Nhiễm là một đôi tình nhân, hơn nữa Tiểu Nhiễm vẫn còn cứ nhớ tới tôi.
Tôi thời điểm trước vẫn là có chút ước ao như những con ma khác lúc mới chết đi có người ghi nhớ, hiện tại không cần ước ao nữa, tôi đã chết hai năm rồi, Tiểu Nhiễm vẫn cứ nhớ kĩ tôi, có thể thấy được nàng thực sự yêu tôi đến mức nào.
Sau khi tôi chết tâm tình chập chờn một khúc mắc to lớn, hiện tại tâm tình vui sướng thực sựđược lấp đầy, quả thực làm tôi khoan khoái muốn khoa tay múa chân lên rồi, không một mảy may nào đối với cái chết kia mà để trong lòng nữa, có điều cái kia lại có can hệ gì chứ, mắt của tôi cũng không nháy mắt toét miệng cười mà nhìn Tiểu Nhiễm.
Tôi nghĩ tôi khi còn sống nhất định cùng Tiểu Nhiễm rất yêu nhau, không phải thế thì nàng làm sao nhớ tôi lâu như vậy? Con người kì thực đối với một duyên tình như vậy không dài, hai năm là thời điểm đối với tôi mà nói là dài đằng đẳng, đối với con người mà nói hẳn là gần như, thời gian hai năm, đầy đủ quên được khá nhiều chuyện, Tiểu Nhiễm vẫn cứ nhớ sâu đậm tôi, làm tôi ít nhiều cảm động.
Chỉ là có điều đáng tiếc, tôi không thể nhớ sự tình trước đây khi chúng tôi cùng nhau, không phải vậy tôi sẽ càng thêm vui vẻ.
Không sai biệt thời gian lắm, Tiểu Nhiễm mở mắt ra, gò má lười biếng ở trên gối cọ xát, sau đó nhìn tôi nói: "Chị thức rồi?"
Nàng không phải đang nhìn tôi, chỉ là bệnh mộng du lại phát tác.
Ngày bác gái rời đi nàng liền không dùng thuốc nữa, là cố ý để cho mình không khỏi bệnh, nếu như tôi còn sống nhất định giáo huấn nàng hai câu, làm bệnh nhân tại sao không có tính tự giác đây? Thế nhưng bởi vì tôi đã chết, vì lẽ đó rất nhanh liền an phận hiểu được, vào lúc này chỉ cần bay lên theo cùng Tiểu Nhiễm là tốt rồi.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến, tôi trả lời nàng.
"Đúng vậy" trên mặt tôi vẫn cứ mang theo một nụ cười vui sướng, chuyện này xem ra thật giống như đang cùng Tiểu Nhiễm nói.
Sau đó tôi sững sờ nhìn Tiểu Nhiễm phối hợp lê dép khỏi phòng, mới ý thức tới Tiểu Nhiễm căn bản không nhìn thấy tôi.
Tuy rằng chúng tôi đã từng yêu nhau sâu đậm, mà dù sao thì tôi cũng đã chết rồi.
Tâm tình thất lạc vẫn chưa tới một khắc, nghe được động tĩnh Tiểu Nhiễm đi tới phòng bếp, tôi liền bay lên xuyên qua vách tường của gian phòng, đi đến phòng khách liếc mắt qua nhìn ổ cún thấy A Miêu ở trong góc ổ ngủ đến không biết trời đất, liền biết Tiểu Nhiễm đi qua phòng khách động tĩnh cũng không quấy nhiễu được nó.
Này A Miêu kia, hiện tại đại khái ta triệt để sẽ không rời khỏi nơi này, mỗi lần tôi đi nơi nào nó cũng không tiếp tục sốt sắng như vậy mà muốn đem tôi trở về phòng, hơn nữa ngẫm lại quá khứ hai năm, nó cũng vẫn nhớ được tôi, còn tham dự sinh hoạt cùng tôi và Tiểu Nhiễm, tôi đối với nó cũng là làm dữ không ít.
Có điều đại khái nói tới A Miêu, tôi chỉ là thời điểm rời đi quá lâu, nó cũng không biết tôi đã chết rồi, chỉ là biết chuyện tôi đã trở về.
Tôi bay tới phòng bếp, Tiểu Nhiễm chính là ước lượng nồi, đang rang cơm trứng, xem ra cũng không tệ lắm, nhưng tôi vẫn chỉ có thể ở trên phương diện thẩm mĩ đánh giá chấm điểm cho nàng.
Tiểu Nhiễm một bên dùng xẻng phới cơm một bên mơ hồ không rõ nàng đang nói chuyện về công việc, tôi ở bên cạnh nhìn như chăm chú nghe, kỳ thực con mắt đang ngó chừng trong nồi cơm rang trứng.
Thời điểm Tiểu Nhiễm mộng du khi trước làm cơm rất là chuyên tâm, chí ít an toàn một chút, nhưng là từ hai ngày trước, nàng liền bắt đầu vừa nấu cơm vừa lầu bầu, tôi nghĩ là bởi vì không có uống thuốc, cho nên bệnh tình nàng mới càng nghiêm trọng.
Đây không phải chuyện tốt, Tiêu Minh Khanh nên dẫn nàng đi bệnh viện khám, thế nhưng nàng không nói cũng không ai biết nàng đã không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà không uống thuốc, bản thân nàng thì không có chút tự giác nào, không thể hy vọng bản thân nàng đi đến bệnh viện, tuy rằng thời điểm trước Tiêu Minh Khanh cùng nàng đi đến bệnh viện không thấy rõ bệnh tình được, nhưng Tiểu Nhiễm vẫn cứ chống cự đến bệnh viện, lần trước nàng sinh bệnh Tiêu Minh Khanh muốn nàng đến bệnh viện nàng lập tức kích động dữ dội, giương nanh múa vuốt như một người tâm thần.
Tiểu Nhiễm đem cơm đặt trên mâm, đẩy lên bàn ăn đối diện, tôi đã ở nên đó ngồi xuống.
"Em hôm nay cùng lão giám sự cãi vã, hắn già chuyện quản chuyện của em, rất đáng ghét" Tiểu Nhiễm quay về tôi nói.
Đương nhiên, nàng chỉ là quay về phương hướng của tôi, đại khái bởi vì tôi trước đây từng ngồi vị trí này.
Tôi biết Tiểu Nhiễm nói chuyện này, tôi hôm nay theo nàng đi làm, nàng nói chính là cái tên giám sự yêu thích chơi game tỷ phú kia, Tiểu Nhiễm kỳ thực cùng hắn không tính là cãi nhau, bởi vì giám sự luôn bát quái hỏi tiến triển của nàng cùng Tiêu Minh Khanh, Tiểu Nhiễm liền tức giận cùng hắn nói vài câu mà thôi.
Có điều đại khái khi đối mặt với người yêu, Tiểu Nhiễm phóng đại sự thật, cũng chỉ muốn làm nũng, nghe người nàng yêu khuyên nàng hai ba câu mà thôi.
Có thể người nàng yêu chính là tôi.
Tôi có lúc theo Tiểu Nhiễm đi làm, cũng cảm thấy cái tên giám sự kia rất đáng ghét, rất bát quái không nói, còn có kiểu gán ghép là Tiểu Nhiễm mượn Tiêu Minh Khanh mới có thể dưới cấp hắn làm việc, xin cho nhờ, Tiểu Nhiễm đây là rất có năng lực, tuy rằng tôi không biết như thế nào mới coi như có năng lực, thế nhưng mỗi lần Tiểu Nhiễm làm việc đều bận bịu đến nước cũng không kịp uống một ngụm, tôi nhìn cũng rất đau lòng nha.
Nếu chán ghét liền thay công việc chứ, tôi chống cằm nhìn Tiểu Nhiễm trong lòng nghĩ. Tiểu Nhiễm ở vị trí này ngây ngốc không hài lòng, lại cùng Tiêu Minh Khanh dính líu, tôi cũng không muốn nàng tiếp tục công tác ở đó.
Tiểu Nhiễm mơ hồ không rõ câu đứa ngốc, nhưng xem ra cũng không tức giận, sau đó nàng nói: "Vậy em không có việc làm, chị nuôi em nha"
"Được" tôi nhìn nàng, rất thuận miệng tiếp lời nói, lại nói đi ra xong liền ngượng ngùng ngậm miệng
Tôi biết rõ Tiểu Nhiễm không nghe thấy, lại đang làm chuyện ngốc.
Thế nhưng ngược lại không ai có thể thấy cái bộ dáng này của tôi, tôi đơn giản lại nhận xuống: "Chị nuôi dưỡng em"
Tiểu Nhiễm cúi đầu, khì khì cười lên, sau đó hướng về tôi đưa tay ra nói: "Là chị nói nha, nghoéo tay đi"
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm duy trì lấy động tác kia nhìn tôi, trên mặt vẫn cứ mang theo ngọt ngào cười, tôi do dự đưa tay ra nhếch lên ngón út, đồng thời cùng nàng móc nghoéo tay.
"Được" tôi nói tiếp: "Nghoéo tay"
Tại thời điểm chúng tôi móc nghoéo tay, sợi dây nhân duyên trên ngón út nằm sát cạnh nhau như vậy, áp sát vào đồng thời, màu sắc là rất đậm sắc đỏ, lại như những sợi dây nhân duyên của cặp đôi yêu nhau khác mà giống nhau.
"Không cho đổi ý nha" Tiểu Nhiễm nghiêng đầu nói với tôi.
Vào lúc này tôi chỉ cần nói tiếp một câu "Sẽ không đổi ý" là tốt rồi.
Nhưng tôi không phát ra âm thanh nào, nhìn tay nàng và tôi móc nghoéo vào nhau cau mày, nói không rõ tại sao lại vậy, chỉ là rất nói ra.
Con mắt đau nhức, tâm cũng buồn buồn.
Nhưng tôi đã chết, cũng không còn tâm nữa mà.
Tôi không có trả lời, nhưng Tiểu Nhiễm phán đoán trong thế giới của nàng, tôi nhất định đã nói với nàng sẽ không đổi ý.
Vì lẽ đó Tiểu Nhiễm nghiêng đầu, cười ngọt ngào nhìn tôi, nói với tôi: "Yêu chị nhất"
Tôi đột nhiên trợn to mắt nhìn nàng, sau đó nhìn nàng thu tay về, đứng lên đi về phòng ngủ.
Nàng nói với tôi, yêu chị nhất.
Cũng không phải nói với tôi.
Không liên quan, đó cũng là tôi, mặc dù nàng đang trong mộng.
Tôi cũng yêu Tiểu Nhiễm, yêu Tiểu Nhiễm nàng nhất.
Tôi mặc dù đối với việc chính mình chết đi rồi không có gì oán than, tuy nhiên không muốn như cái bệnh nhân đãng trí cứ thế cứ ngơ ngơ ngác ngác, vốn tôi là cái bộ dáng không biết gì cả nhưng trạng thái không đáng kể, nhưng vẫn là có điểm không cam lòng, hiện tại không giống vậy, tôi đã biết thân phận của chính mình, nhất thời cảm thấy tinh thần toả sáng, vô cùng phấn khởi nhiệt huyết, ngay cả sức sống đều cảm nhận được đang chạy dọc đỉnh đầu.
Quỷ sai đại nhân nói tôi chính là người đang thân mật đứng cạnh Tiểu Nhiễm kia, hắn không cần thiết lấy cớ này gạt tôi, tôi nghiêng đầu quay về tấm hình chính mình nhìn chung quanh, cảm giác hợp mắt như thế nào, cùng Tiểu Nhiễm quả là rất xứng!
Ái chà, cái tên Vân Thiển cũng không tệ, tôi đối với mình cảm thấy cực kì hài lòng, lại bay tới trước giường chống cằm nhìn Tiểu Nhiễm ngủ say.
Đây chính là người tôi yêu. Tôi nghĩ như thế, không khỏi tâm tình rất tốt, nhìn Tiểu Nhiễm cười khúc khích, ngay cả khi xem ngón út trên tay nàng và mình có kết sợi dây nhân duyên tuyến trong lòng đều đắc ý.
Editor: Nhân danh toàn thể FA cùng ta ăn gato nào! ┌П┐(►˛◄"!)
_____________________
Trước tôi cùng có linh cảm, thời điểm lúc sống cùng Tiểu Nhiễm nhất định có chút liên hệ đặc biệt, tồn tại sợi nhân duyên tuyến là minh chứng, nhưng tôi thực sự đối với chuyện trước kia nhớ không rõ, cũng không xác định chỉ là tôi nghĩ như vậy, hiện tại tôi không cần hoài nghi, thời điểm lúc còn sống cùng Tiểu Nhiễm là một đôi tình nhân, hơn nữa Tiểu Nhiễm vẫn còn cứ nhớ tới tôi.
Tôi thời điểm trước vẫn là có chút ước ao như những con ma khác lúc mới chết đi có người ghi nhớ, hiện tại không cần ước ao nữa, tôi đã chết hai năm rồi, Tiểu Nhiễm vẫn cứ nhớ kĩ tôi, có thể thấy được nàng thực sự yêu tôi đến mức nào.
Sau khi tôi chết tâm tình chập chờn một khúc mắc to lớn, hiện tại tâm tình vui sướng thực sựđược lấp đầy, quả thực làm tôi khoan khoái muốn khoa tay múa chân lên rồi, không một mảy may nào đối với cái chết kia mà để trong lòng nữa, có điều cái kia lại có can hệ gì chứ, mắt của tôi cũng không nháy mắt toét miệng cười mà nhìn Tiểu Nhiễm.
Tôi nghĩ tôi khi còn sống nhất định cùng Tiểu Nhiễm rất yêu nhau, không phải thế thì nàng làm sao nhớ tôi lâu như vậy? Con người kì thực đối với một duyên tình như vậy không dài, hai năm là thời điểm đối với tôi mà nói là dài đằng đẳng, đối với con người mà nói hẳn là gần như, thời gian hai năm, đầy đủ quên được khá nhiều chuyện, Tiểu Nhiễm vẫn cứ nhớ sâu đậm tôi, làm tôi ít nhiều cảm động.
Chỉ là có điều đáng tiếc, tôi không thể nhớ sự tình trước đây khi chúng tôi cùng nhau, không phải vậy tôi sẽ càng thêm vui vẻ.
Không sai biệt thời gian lắm, Tiểu Nhiễm mở mắt ra, gò má lười biếng ở trên gối cọ xát, sau đó nhìn tôi nói: "Chị thức rồi?"
Nàng không phải đang nhìn tôi, chỉ là bệnh mộng du lại phát tác.
Ngày bác gái rời đi nàng liền không dùng thuốc nữa, là cố ý để cho mình không khỏi bệnh, nếu như tôi còn sống nhất định giáo huấn nàng hai câu, làm bệnh nhân tại sao không có tính tự giác đây? Thế nhưng bởi vì tôi đã chết, vì lẽ đó rất nhanh liền an phận hiểu được, vào lúc này chỉ cần bay lên theo cùng Tiểu Nhiễm là tốt rồi.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến, tôi trả lời nàng.
"Đúng vậy" trên mặt tôi vẫn cứ mang theo một nụ cười vui sướng, chuyện này xem ra thật giống như đang cùng Tiểu Nhiễm nói.
Sau đó tôi sững sờ nhìn Tiểu Nhiễm phối hợp lê dép khỏi phòng, mới ý thức tới Tiểu Nhiễm căn bản không nhìn thấy tôi.
Tuy rằng chúng tôi đã từng yêu nhau sâu đậm, mà dù sao thì tôi cũng đã chết rồi.
Tâm tình thất lạc vẫn chưa tới một khắc, nghe được động tĩnh Tiểu Nhiễm đi tới phòng bếp, tôi liền bay lên xuyên qua vách tường của gian phòng, đi đến phòng khách liếc mắt qua nhìn ổ cún thấy A Miêu ở trong góc ổ ngủ đến không biết trời đất, liền biết Tiểu Nhiễm đi qua phòng khách động tĩnh cũng không quấy nhiễu được nó.
Này A Miêu kia, hiện tại đại khái ta triệt để sẽ không rời khỏi nơi này, mỗi lần tôi đi nơi nào nó cũng không tiếp tục sốt sắng như vậy mà muốn đem tôi trở về phòng, hơn nữa ngẫm lại quá khứ hai năm, nó cũng vẫn nhớ được tôi, còn tham dự sinh hoạt cùng tôi và Tiểu Nhiễm, tôi đối với nó cũng là làm dữ không ít.
Có điều đại khái nói tới A Miêu, tôi chỉ là thời điểm rời đi quá lâu, nó cũng không biết tôi đã chết rồi, chỉ là biết chuyện tôi đã trở về.
Tôi bay tới phòng bếp, Tiểu Nhiễm chính là ước lượng nồi, đang rang cơm trứng, xem ra cũng không tệ lắm, nhưng tôi vẫn chỉ có thể ở trên phương diện thẩm mĩ đánh giá chấm điểm cho nàng.
Tiểu Nhiễm một bên dùng xẻng phới cơm một bên mơ hồ không rõ nàng đang nói chuyện về công việc, tôi ở bên cạnh nhìn như chăm chú nghe, kỳ thực con mắt đang ngó chừng trong nồi cơm rang trứng.
Thời điểm Tiểu Nhiễm mộng du khi trước làm cơm rất là chuyên tâm, chí ít an toàn một chút, nhưng là từ hai ngày trước, nàng liền bắt đầu vừa nấu cơm vừa lầu bầu, tôi nghĩ là bởi vì không có uống thuốc, cho nên bệnh tình nàng mới càng nghiêm trọng.
Đây không phải chuyện tốt, Tiêu Minh Khanh nên dẫn nàng đi bệnh viện khám, thế nhưng nàng không nói cũng không ai biết nàng đã không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà không uống thuốc, bản thân nàng thì không có chút tự giác nào, không thể hy vọng bản thân nàng đi đến bệnh viện, tuy rằng thời điểm trước Tiêu Minh Khanh cùng nàng đi đến bệnh viện không thấy rõ bệnh tình được, nhưng Tiểu Nhiễm vẫn cứ chống cự đến bệnh viện, lần trước nàng sinh bệnh Tiêu Minh Khanh muốn nàng đến bệnh viện nàng lập tức kích động dữ dội, giương nanh múa vuốt như một người tâm thần.
Tiểu Nhiễm đem cơm đặt trên mâm, đẩy lên bàn ăn đối diện, tôi đã ở nên đó ngồi xuống.
"Em hôm nay cùng lão giám sự cãi vã, hắn già chuyện quản chuyện của em, rất đáng ghét" Tiểu Nhiễm quay về tôi nói.
Đương nhiên, nàng chỉ là quay về phương hướng của tôi, đại khái bởi vì tôi trước đây từng ngồi vị trí này.
Tôi biết Tiểu Nhiễm nói chuyện này, tôi hôm nay theo nàng đi làm, nàng nói chính là cái tên giám sự yêu thích chơi game tỷ phú kia, Tiểu Nhiễm kỳ thực cùng hắn không tính là cãi nhau, bởi vì giám sự luôn bát quái hỏi tiến triển của nàng cùng Tiêu Minh Khanh, Tiểu Nhiễm liền tức giận cùng hắn nói vài câu mà thôi.
Có điều đại khái khi đối mặt với người yêu, Tiểu Nhiễm phóng đại sự thật, cũng chỉ muốn làm nũng, nghe người nàng yêu khuyên nàng hai ba câu mà thôi.
Có thể người nàng yêu chính là tôi.
Tôi có lúc theo Tiểu Nhiễm đi làm, cũng cảm thấy cái tên giám sự kia rất đáng ghét, rất bát quái không nói, còn có kiểu gán ghép là Tiểu Nhiễm mượn Tiêu Minh Khanh mới có thể dưới cấp hắn làm việc, xin cho nhờ, Tiểu Nhiễm đây là rất có năng lực, tuy rằng tôi không biết như thế nào mới coi như có năng lực, thế nhưng mỗi lần Tiểu Nhiễm làm việc đều bận bịu đến nước cũng không kịp uống một ngụm, tôi nhìn cũng rất đau lòng nha.
Nếu chán ghét liền thay công việc chứ, tôi chống cằm nhìn Tiểu Nhiễm trong lòng nghĩ. Tiểu Nhiễm ở vị trí này ngây ngốc không hài lòng, lại cùng Tiêu Minh Khanh dính líu, tôi cũng không muốn nàng tiếp tục công tác ở đó.
Tiểu Nhiễm mơ hồ không rõ câu đứa ngốc, nhưng xem ra cũng không tức giận, sau đó nàng nói: "Vậy em không có việc làm, chị nuôi em nha"
"Được" tôi nhìn nàng, rất thuận miệng tiếp lời nói, lại nói đi ra xong liền ngượng ngùng ngậm miệng
Tôi biết rõ Tiểu Nhiễm không nghe thấy, lại đang làm chuyện ngốc.
Thế nhưng ngược lại không ai có thể thấy cái bộ dáng này của tôi, tôi đơn giản lại nhận xuống: "Chị nuôi dưỡng em"
Tiểu Nhiễm cúi đầu, khì khì cười lên, sau đó hướng về tôi đưa tay ra nói: "Là chị nói nha, nghoéo tay đi"
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm duy trì lấy động tác kia nhìn tôi, trên mặt vẫn cứ mang theo ngọt ngào cười, tôi do dự đưa tay ra nhếch lên ngón út, đồng thời cùng nàng móc nghoéo tay.
"Được" tôi nói tiếp: "Nghoéo tay"
Tại thời điểm chúng tôi móc nghoéo tay, sợi dây nhân duyên trên ngón út nằm sát cạnh nhau như vậy, áp sát vào đồng thời, màu sắc là rất đậm sắc đỏ, lại như những sợi dây nhân duyên của cặp đôi yêu nhau khác mà giống nhau.
"Không cho đổi ý nha" Tiểu Nhiễm nghiêng đầu nói với tôi.
Vào lúc này tôi chỉ cần nói tiếp một câu "Sẽ không đổi ý" là tốt rồi.
Nhưng tôi không phát ra âm thanh nào, nhìn tay nàng và tôi móc nghoéo vào nhau cau mày, nói không rõ tại sao lại vậy, chỉ là rất nói ra.
Con mắt đau nhức, tâm cũng buồn buồn.
Nhưng tôi đã chết, cũng không còn tâm nữa mà.
Tôi không có trả lời, nhưng Tiểu Nhiễm phán đoán trong thế giới của nàng, tôi nhất định đã nói với nàng sẽ không đổi ý.
Vì lẽ đó Tiểu Nhiễm nghiêng đầu, cười ngọt ngào nhìn tôi, nói với tôi: "Yêu chị nhất"
Tôi đột nhiên trợn to mắt nhìn nàng, sau đó nhìn nàng thu tay về, đứng lên đi về phòng ngủ.
Nàng nói với tôi, yêu chị nhất.
Cũng không phải nói với tôi.
Không liên quan, đó cũng là tôi, mặc dù nàng đang trong mộng.
Tôi cũng yêu Tiểu Nhiễm, yêu Tiểu Nhiễm nàng nhất.
Danh sách chương