Bạch Phi Phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía xa có một đại hán khôi ngô đứng trước thần tiên động phủ, một đầu tóc đỏ, râu quai nón đỏ rực, mặc cẩm y ngũ sắc, sau lưng là đủ loại thú vật vây quanh.
Diêm La Vương mang Bạch Phi Phi nghênh đón: “Bách Thú tiên quân khách khí, thịt linh chi hiếm thấy này, thực là một phần đại lễ.”
Bách Thú tiên quân ha ha cười nói, “Được rồi được rồi, Diêm vương gia mau vào. Không biết vị sau lưng này là?”
Diêm La Vương gật đầu một cái, dẫn đầu đi vào trong động phủ, nói: “Là phán quan bên người ta, mang y theo thuận tiện làm ít chuyện.”
Bạch Phi Phi hướng Bách Thú tiên quân gật đầu mỉm cười.
Bách Thú tiên quân thầm nghĩ, một phán quan nho nhỏ bên người mà mới vừa rồi ngươi dùng thịt linh chi nuôi? Khinh bổn tiên quân mù mắt sao? Thế nhưng cũng không nhiều lời.
Sự tình trong thiên địa này nhiều lắm, có một số chuyện, không biết ngược lại tốt hơn nhiều.
Bên trong động phủ.
Hai vị đại nhân phẩm trà đối dịch, đàm luận thiên địa vạn vật, nhất thời sâu xa trùng trùng. Bạch Phi Phi chờ ở phía sau Diêm La Vương, nhàm chán đến cực điểm, chỉ đành trộm ngắm đủ loại thú vật rất đáng yêu trong vườn.
Diêm La Vương lơ đảng nhìn y một cái, nói: “Ngươi tới vườn bên kia một chút đi, lát sau lại tới hầu hạ.”
Bạch Phi Phi vội vàng phấn khởi chạy đi. Cùng đám thú vật kia đùa giỡn, chơi rất vui vẻ. Trong góc vườn có một đôi tiểu hồ ly màu xanh cùng màu đỏ, miễn cưỡng dựa vào ngủ chung một chỗ, dị thường khôn khéo khả ái. Bạch Phi Phi tiến lại sờ soạng.
Bách Thú tinh quân liếc mắt nhìn hồ ly, nói với Diêm La Vương đạo:
“Chuyện ngài phân phó, tiểu tiên làm có ổn thỏa?”
Diêm La Vương hài lòng nói: “Hai người bọn hắn ở nơi này của ngươi, sau này vẫn cần phiền toái tiên quân chiếu cố nhiều một chút.”
“Đó là tự nhiên. Chẳng qua là hai người bọn hắn hiện nay chẳng qua là cầm thú bình thường, sợ rằng có ở nơi này, cũng chỉ là tránh được luân hồi khổ mà thôi. Còn có thể hay không nữa tu thành chính quả…”
Bách Thú tinh quân lắc đầu than thở.
Diêm La Vương uống trà, trấn an nói: “Hết thảy tùy duyên đi. Trà này không tệ.”
Bách Thú tinh quân hứng thú bừng bừng nói:
“Đây chính là lần trước khi dự tiệc bàn đào, thất tiên nữ đã tặng cho lá trà hay là một lát nữa trở về mang theo một chút?”
“Quân tử không chiếm việc tốt của người khác.” Diêm La Vương hướng Bạch Phi Phi ngoắc tay, Bạch Phi Phi lập tức chạy về sau lưng Diêm La Vương đứng ngay ngắn.
Hai vị đại nhân lại trò chuyện một chút tin đồn thú vị ở tam giới, sau khi dùng bữa liền lên đường trở về địa phủ.
Trên đường trở về, vẫn là phiến vân kia Diêm La Vương như cũ mặt mày nghiêm túc mà ôm Bạch Phi Phi, mắt nhìn thẳng.
Bạch Phi Phi ngượng ngùng đỏ mặt. Nhìn loạn tứ phương, không dám nhìn gương mặt đẹp nhất tam giới của người bên cạnh.
“Ngươi mới vừa rồi ở trong vườn của Bách Thú tiên quân nhìn thấy hồ ly, ngươi nghĩ là ai?”
Diêm La Vương đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhớ tới màu lông cùng hình thái của hồ ly, Bạch Phi Phi bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Tống Đế Vương cùng con hồ ly tinh kia?”
“Đúng là như vậy.”
“Nhưng là, bọn họ không phải đã bị đánh rớt luân hồi rồi sao?”
“Sai người tìm trở lại, đem bọn họ giao cho Bách Thú tinh quân ở nơi đó.”
Bạch Phi Phi quay đầu nhìn Quỷ giới chi chủ bị đồn là lãnh tim lãnh tình kia, chẳng biết tại sao, trong lòng thoáng qua một loại tình cảm quen thuộc mơ hồ… dường như đã từng có người nói với chính mình lời tương tự,
” Sau này nhất định sẽ đi tìm ngươi trở lại.”
Đầu y một trận đau đớn, mới vừa có chút đầu mối, liền nghe thấy Diêm La Vương nói: “Đến.”
Hai người trở lại Phong Đô thành.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Vị kia quỷ sai kia ở Dư Thành làm phán quan đã quen tay hay việc. Bạch Phi Phi không thể làm gì khác ngoài trở về nguyên tịch, tiếp tục ở Ngũ Điện đi theo Diêm La Vương làm một tên quỷ sai nho nhỏ.
Ngày hôm đó, tới một hồn phách mới, hồn này khi còn sống là một tên tiêu sái kiếm khách nhưng hết sức ích kỷ, hàng năm ở ngoài chém giết, khiến phụ mẫu, ông cô sầu muộn phiền não không dứt. Lúc này bị Bạch Phi Phi kéo đi đến tầng địa ngục thứ tám —— Hoàng Thành, tiếp nhận hình phạt.
Hoàng thành đặc biệt nóng. Trong thành quanh năm để một cái chảo dầu lớn, bên trong dầu sôi ùng ục, lửa cháy dưới đáy nồi, bên trong sâu không thấy đáy.
Bát Điện Đô Thị Vương da mặt trắng nõn, hai tay bưng hốt, thấy Bạch Phi Phi đến, lập tức kêu chúng quỷ sai đem hồn mới kia ném vào chảo dầu.
Khói trắng nhè nhẹ từ trong nồi dâng lên, thanh âm đùng đùng đinh tai nhức óc. Hồn phách kia ở trong dầu sôi lật tới lăn đi, bị nổ tứ phân ngũ liệt(1), tiếng rống thê thảm của hồn phách nhất thời xuyên thấu bầu trời địa phủ.
(1) Tứ phân ngũ liệt: chia năm xẻ bảy.
Bạch Phi Phi lấy tay quạt quạt gió, trên đầu toát ra mồ hôi, thật vất vả chờ nổ xong rồi liền vội vàng tiến lên dùng xích sắt buộc kỹ hồn phách, kéo đi Tiết Thành.
Chuyển Luân Vương hôm nay buồn bã, thấy Bạch Phi Phi đến, cũng không phản ứng.
Bạch Phi Phi đưa hồn phách cho quy sai của Thập Điện, nhìn về phía phán quan mặt lạnh dùng khẩu hình hỏi: “Sao?”
Phán quan mặt lạnh lắc đầu một cái, ánh mắt thanh minh nói, “Biện Thành Vương xảy ra chuyện.”
Diêm La Vương mang Bạch Phi Phi nghênh đón: “Bách Thú tiên quân khách khí, thịt linh chi hiếm thấy này, thực là một phần đại lễ.”
Bách Thú tiên quân ha ha cười nói, “Được rồi được rồi, Diêm vương gia mau vào. Không biết vị sau lưng này là?”
Diêm La Vương gật đầu một cái, dẫn đầu đi vào trong động phủ, nói: “Là phán quan bên người ta, mang y theo thuận tiện làm ít chuyện.”
Bạch Phi Phi hướng Bách Thú tiên quân gật đầu mỉm cười.
Bách Thú tiên quân thầm nghĩ, một phán quan nho nhỏ bên người mà mới vừa rồi ngươi dùng thịt linh chi nuôi? Khinh bổn tiên quân mù mắt sao? Thế nhưng cũng không nhiều lời.
Sự tình trong thiên địa này nhiều lắm, có một số chuyện, không biết ngược lại tốt hơn nhiều.
Bên trong động phủ.
Hai vị đại nhân phẩm trà đối dịch, đàm luận thiên địa vạn vật, nhất thời sâu xa trùng trùng. Bạch Phi Phi chờ ở phía sau Diêm La Vương, nhàm chán đến cực điểm, chỉ đành trộm ngắm đủ loại thú vật rất đáng yêu trong vườn.
Diêm La Vương lơ đảng nhìn y một cái, nói: “Ngươi tới vườn bên kia một chút đi, lát sau lại tới hầu hạ.”
Bạch Phi Phi vội vàng phấn khởi chạy đi. Cùng đám thú vật kia đùa giỡn, chơi rất vui vẻ. Trong góc vườn có một đôi tiểu hồ ly màu xanh cùng màu đỏ, miễn cưỡng dựa vào ngủ chung một chỗ, dị thường khôn khéo khả ái. Bạch Phi Phi tiến lại sờ soạng.
Bách Thú tinh quân liếc mắt nhìn hồ ly, nói với Diêm La Vương đạo:
“Chuyện ngài phân phó, tiểu tiên làm có ổn thỏa?”
Diêm La Vương hài lòng nói: “Hai người bọn hắn ở nơi này của ngươi, sau này vẫn cần phiền toái tiên quân chiếu cố nhiều một chút.”
“Đó là tự nhiên. Chẳng qua là hai người bọn hắn hiện nay chẳng qua là cầm thú bình thường, sợ rằng có ở nơi này, cũng chỉ là tránh được luân hồi khổ mà thôi. Còn có thể hay không nữa tu thành chính quả…”
Bách Thú tinh quân lắc đầu than thở.
Diêm La Vương uống trà, trấn an nói: “Hết thảy tùy duyên đi. Trà này không tệ.”
Bách Thú tinh quân hứng thú bừng bừng nói:
“Đây chính là lần trước khi dự tiệc bàn đào, thất tiên nữ đã tặng cho lá trà hay là một lát nữa trở về mang theo một chút?”
“Quân tử không chiếm việc tốt của người khác.” Diêm La Vương hướng Bạch Phi Phi ngoắc tay, Bạch Phi Phi lập tức chạy về sau lưng Diêm La Vương đứng ngay ngắn.
Hai vị đại nhân lại trò chuyện một chút tin đồn thú vị ở tam giới, sau khi dùng bữa liền lên đường trở về địa phủ.
Trên đường trở về, vẫn là phiến vân kia Diêm La Vương như cũ mặt mày nghiêm túc mà ôm Bạch Phi Phi, mắt nhìn thẳng.
Bạch Phi Phi ngượng ngùng đỏ mặt. Nhìn loạn tứ phương, không dám nhìn gương mặt đẹp nhất tam giới của người bên cạnh.
“Ngươi mới vừa rồi ở trong vườn của Bách Thú tiên quân nhìn thấy hồ ly, ngươi nghĩ là ai?”
Diêm La Vương đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhớ tới màu lông cùng hình thái của hồ ly, Bạch Phi Phi bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Tống Đế Vương cùng con hồ ly tinh kia?”
“Đúng là như vậy.”
“Nhưng là, bọn họ không phải đã bị đánh rớt luân hồi rồi sao?”
“Sai người tìm trở lại, đem bọn họ giao cho Bách Thú tinh quân ở nơi đó.”
Bạch Phi Phi quay đầu nhìn Quỷ giới chi chủ bị đồn là lãnh tim lãnh tình kia, chẳng biết tại sao, trong lòng thoáng qua một loại tình cảm quen thuộc mơ hồ… dường như đã từng có người nói với chính mình lời tương tự,
” Sau này nhất định sẽ đi tìm ngươi trở lại.”
Đầu y một trận đau đớn, mới vừa có chút đầu mối, liền nghe thấy Diêm La Vương nói: “Đến.”
Hai người trở lại Phong Đô thành.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Vị kia quỷ sai kia ở Dư Thành làm phán quan đã quen tay hay việc. Bạch Phi Phi không thể làm gì khác ngoài trở về nguyên tịch, tiếp tục ở Ngũ Điện đi theo Diêm La Vương làm một tên quỷ sai nho nhỏ.
Ngày hôm đó, tới một hồn phách mới, hồn này khi còn sống là một tên tiêu sái kiếm khách nhưng hết sức ích kỷ, hàng năm ở ngoài chém giết, khiến phụ mẫu, ông cô sầu muộn phiền não không dứt. Lúc này bị Bạch Phi Phi kéo đi đến tầng địa ngục thứ tám —— Hoàng Thành, tiếp nhận hình phạt.
Hoàng thành đặc biệt nóng. Trong thành quanh năm để một cái chảo dầu lớn, bên trong dầu sôi ùng ục, lửa cháy dưới đáy nồi, bên trong sâu không thấy đáy.
Bát Điện Đô Thị Vương da mặt trắng nõn, hai tay bưng hốt, thấy Bạch Phi Phi đến, lập tức kêu chúng quỷ sai đem hồn mới kia ném vào chảo dầu.
Khói trắng nhè nhẹ từ trong nồi dâng lên, thanh âm đùng đùng đinh tai nhức óc. Hồn phách kia ở trong dầu sôi lật tới lăn đi, bị nổ tứ phân ngũ liệt(1), tiếng rống thê thảm của hồn phách nhất thời xuyên thấu bầu trời địa phủ.
(1) Tứ phân ngũ liệt: chia năm xẻ bảy.
Bạch Phi Phi lấy tay quạt quạt gió, trên đầu toát ra mồ hôi, thật vất vả chờ nổ xong rồi liền vội vàng tiến lên dùng xích sắt buộc kỹ hồn phách, kéo đi Tiết Thành.
Chuyển Luân Vương hôm nay buồn bã, thấy Bạch Phi Phi đến, cũng không phản ứng.
Bạch Phi Phi đưa hồn phách cho quy sai của Thập Điện, nhìn về phía phán quan mặt lạnh dùng khẩu hình hỏi: “Sao?”
Phán quan mặt lạnh lắc đầu một cái, ánh mắt thanh minh nói, “Biện Thành Vương xảy ra chuyện.”
Danh sách chương