Nếu người này ra mặt, cuộc đàm phán này chắc hẳn cũng sẽ không như vậy,
dù sao vị đại biểu kia là Viêm Nguyệt, mà lệnh ngưng chiến là do ba vị Ti
Quyền Viêm Nguyệt truyền xuống.
“Vì sao Phàm Thế Song này lại như vậy, chẳng lẽ hắn đang tránh Hứa
Thanh?”
Đại hoàng tử chần chờ, hắn không biết rất nhiều chuyện chi tiết, cho nên rất
nghi hoặc đối với hành động của Phàm Thế Song.
Mà bây giờ, mắt thấy song phương ai nấy đều nóng nảy, Đại hoàng tử chỉ có
thể kiên trì, vừa muốn mở miệng xoa dịu như mấy lần trước, rồi mới kết thúc
một ngày đàm phán này.
Nhưng vào lúc này...
Một âm thanh bình tĩnh thản nhiên truyền đến, từ cửa lớn của Ngoại Vụ các.
“Chuyện gì ầm ĩ vậy.”
Âm thanh truyền vào đại điện, phía Nhân tộc lập tức lộ ra nét mặt kinh hỉ,
Đại hoàng tử càng bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài như thấy Nhân
Hoàng.
Mà tu sĩ hai tộc Bạch Trạch cùng Ách Ti lại hoàn toàn tương phản, sắc mặt
tất cả mọi người tức khắc đại biến. Cho dù là hai vị Thiên Vương kia, tâm thần
cũng giật thót, vội vàng nhìn về phía cửa lớn.
Dưới ánh mắt của mọi người, một bóng dáng thon dài mặc áo xanh, dung
nhan tuấn mỹ giống như trích tiên, tóc dài xõa vai, nét mặt lạnh nhạt, đi đến
trong ánh nắng trời chiều.
Ánh nắng hình thành vầng sáng trên người hắn, phảng phất đều bị hắn thần
phục, cam nguyện làm bạn đi theo.
Người ấy chính là Hứa Thanh.
Đại hoàng tử nhanh chóng cất bước, đến phía trước Hứa Thanh, hành lễ học
sinh vãn bối, khom người cúi đầu.
“Bái kiến Thái phó.”
Tu sĩ Nhân tộc khác đều dồn dập khom người.
“Bái kiến Trấn Thương Vương.”
Nhược Lam Vương cũng thu hồi sát ý, dù mặt không biểu cảm, nhưng cũng
khẽ gật đầu với Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng gật đầu đáp lại, sau đó quét mắt qua, rơi vào trên người hai
tộc phía bên phải.
Khoảnh khắc hắn nhìn lại, đám tu sĩ tộc Bạch Trạch cùng tộc Ách Ti, sau
khi im lặng mấy nhịp thở, theo ánh mắt Hứa Thanh ngày càng lạnh hơn, ai nấy
đều lập tức rời khỏi bàn trà của bọn họ, quỳ xuống lạy Hứa Thanh.
Bất kể có tu vi gì, cho dù là hai vị Thiên Vương kia cũng không ngoại lệ! Cho dù nội tâm bọn họ giãy giụa thế nào, không cam lòng ra sao, gầm nhẹ
thế nào, đều vẫn phải quỳ xuống lạy.
Bởi vì, đó là Đại Huyền Thiên!
“Bái kiến Đại Huyền Thiên!”
Đại Huyền Thiên, tộc đàn phụ thuộc thấy, cần phải hành lễ quỳ lạy!
Cho dù là Thiên Vương hai tộc tôn quý, nhưng chỉ cần còn để ý tộc đàn, chỉ
cần kính sợ Viêm Nguyệt Huyền Thiên, thì bọn họ nhất định phải tuân thủ. Đây
là quy củ. Quy củ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
Phá hỏng quy củ còn nghiêm trọng hơn cả tử vong.
Trong thời gian ngắn, Nhân tộc nhìn qua một cảnh này, toàn bộ đều chấn
động, sự kinh hãi dâng lên trong lòng như sóng lớn ngập trời.
Cho dù biết được uy của Đại Huyền Thiên, nhưng có biết và tận mắt nhìn
thấy là hai loại chấn động hoàn toàn khác biệt, cho nên giờ phút này, sau khi tận
mắt nhìn thấy địa vị của Hứa Thanh, bọn họ há có thể không rung động.
Cho dù là Nhược Lam Vương, trong mắt cũng lộ ra tinh mang, hiển nhiên
đáy lòng cũng gợn sóng.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua tu sĩ hai tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt này, cuối
cùng rơi vào trên người một vị, nhàn nhạt mở miệng.
“Phàm Thế Song đâu?”
Thông qua thánh chỉ, hắn đương nhiên sẽ biết lần này đại biểu Viêm Nguyệt
tới đây là người phương nào.
“Hồi bẩm Đại Huyền Thiên, Phàm Vương hắn... Đang bế quan.”
Vị đại biểu tộc Bạch Trạch bị ánh mắt Hứa Thanh nhìn chằm chằm, đáy
lòng run lên, hắn đã tận mắt nhìn thấy một trận chiến giữa Hứa Thanh và Viêm
Huyền Tử, biết được sự kinh khủng Hứa Thanh, thế là kiên trì mở miệng.
Hứa Thanh từ chối cho ý kiến, cất bước đi về phía Nhân tộc, ngồi ở một
góc.
“Các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, Hứa Thanh nhắm mắt, đắm chìm trong việc tự sáng tạo đối với
trường phái Dị Tiên của mình, dường như cũng có vẻ không hứng thú với tất cả
chuyện nơi này.
Nhưng bản thân chuyện hắn ở đây đã bày tỏ thái độ rồi.
Sau khi Hứa Thanh ngồi xuống, toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Cho đến khi hơn mười nhịp thở trôi qua, theo đại biểu hai tộc của Bạch
Trạch cùng Ách Ti yên lặng đứng dậy, yên lặng trở lại bàn trà của mình, khí thế
mỗi người hoàn toàn nghịch chuyển so với lúc vừa rồi.
Đối với Hứa Thanh, bọn họ vừa sợ vừa hận lại kinh hãi, nói về tổng thể, sợ
và kinh hãi chiếm đa số.
Nhất là trong bọn họ có mấy vị, đã tận mắt nhìn thấy một cảnh Hứa Thanh
đằng đằng sát khí trong ải thứ hai Sơn Hải đại vực.
Tình huống lúc đó, nếu không phải Hứa Thanh chặn đánh giết Tịch Đông
Tử, bọn họ đã không thể có hi vọng sống sót, cuối cùng, hoàn toàn do may mắn
mới thoát ra được.
Lại thêm một hệ liệt những việc Hứa Thanh trải qua ở Viêm Nguyệt Huyền
Thiên, có thể nói là trấn áp đương đại, cho nên ở một mức độ nào đó, phía Viêm
Nguyệt hiểu rõ sự đáng sợ của Hứa Thanh hơn cả Nhân tộc.
Mà trận chiến cùng Viêm Huyền Tử càng giải quyết dứt khoát, khiến tất cả
những người còn có nghi ngờ, chất vấn trong lòng bên phía Viêm Nguyệt đều
kinh hãi.
Điểm này, Bạch Trạch và Ách Ti đương nhiên biết rõ trong lòng, mặt khác,
bọn họ cũng nhìn ra manh mối từ trên người Phàm Thế Song.
Phàm Thế Song, rõ ràng là đang trốn tránh Hứa Thanh...
Cho nên giờ phút này, Hứa Thanh ngồi ở đó, Bạch Trạch và Ách Ti đều cay
đắng từ tận đáy lòng.
Nhưng phía Nhân tộc đương nhiên khác biệt, tất cả tu sĩ Nhân tộc không ai
không phấn chấn, nhất là sau khi chú ý tới trạng thái hiện tại của dị tộc vừa rồi
còn phách lối vô cùng, đáy lòng đều yên tâm.
Đại hoàng tử thì không hề ngoài ý muốn với chuyện, đồng thời âm thầm nhẹ
nhàng thở ra.
Nếu không phải do hắn quá kính sợ Hứa Thanh, không dám tự đề nghị với
Nhân Hoàng, thật ra hắn đã sớm muốn đưa ra đề nghị mời Thái phó ra mặt.
Giờ phút này hắn có người tâm phúc, nâng cằm lên, tinh thần phấn chấn,
nhưng cũng không lập tức mở miệng
dù sao vị đại biểu kia là Viêm Nguyệt, mà lệnh ngưng chiến là do ba vị Ti
Quyền Viêm Nguyệt truyền xuống.
“Vì sao Phàm Thế Song này lại như vậy, chẳng lẽ hắn đang tránh Hứa
Thanh?”
Đại hoàng tử chần chờ, hắn không biết rất nhiều chuyện chi tiết, cho nên rất
nghi hoặc đối với hành động của Phàm Thế Song.
Mà bây giờ, mắt thấy song phương ai nấy đều nóng nảy, Đại hoàng tử chỉ có
thể kiên trì, vừa muốn mở miệng xoa dịu như mấy lần trước, rồi mới kết thúc
một ngày đàm phán này.
Nhưng vào lúc này...
Một âm thanh bình tĩnh thản nhiên truyền đến, từ cửa lớn của Ngoại Vụ các.
“Chuyện gì ầm ĩ vậy.”
Âm thanh truyền vào đại điện, phía Nhân tộc lập tức lộ ra nét mặt kinh hỉ,
Đại hoàng tử càng bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài như thấy Nhân
Hoàng.
Mà tu sĩ hai tộc Bạch Trạch cùng Ách Ti lại hoàn toàn tương phản, sắc mặt
tất cả mọi người tức khắc đại biến. Cho dù là hai vị Thiên Vương kia, tâm thần
cũng giật thót, vội vàng nhìn về phía cửa lớn.
Dưới ánh mắt của mọi người, một bóng dáng thon dài mặc áo xanh, dung
nhan tuấn mỹ giống như trích tiên, tóc dài xõa vai, nét mặt lạnh nhạt, đi đến
trong ánh nắng trời chiều.
Ánh nắng hình thành vầng sáng trên người hắn, phảng phất đều bị hắn thần
phục, cam nguyện làm bạn đi theo.
Người ấy chính là Hứa Thanh.
Đại hoàng tử nhanh chóng cất bước, đến phía trước Hứa Thanh, hành lễ học
sinh vãn bối, khom người cúi đầu.
“Bái kiến Thái phó.”
Tu sĩ Nhân tộc khác đều dồn dập khom người.
“Bái kiến Trấn Thương Vương.”
Nhược Lam Vương cũng thu hồi sát ý, dù mặt không biểu cảm, nhưng cũng
khẽ gật đầu với Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng gật đầu đáp lại, sau đó quét mắt qua, rơi vào trên người hai
tộc phía bên phải.
Khoảnh khắc hắn nhìn lại, đám tu sĩ tộc Bạch Trạch cùng tộc Ách Ti, sau
khi im lặng mấy nhịp thở, theo ánh mắt Hứa Thanh ngày càng lạnh hơn, ai nấy
đều lập tức rời khỏi bàn trà của bọn họ, quỳ xuống lạy Hứa Thanh.
Bất kể có tu vi gì, cho dù là hai vị Thiên Vương kia cũng không ngoại lệ! Cho dù nội tâm bọn họ giãy giụa thế nào, không cam lòng ra sao, gầm nhẹ
thế nào, đều vẫn phải quỳ xuống lạy.
Bởi vì, đó là Đại Huyền Thiên!
“Bái kiến Đại Huyền Thiên!”
Đại Huyền Thiên, tộc đàn phụ thuộc thấy, cần phải hành lễ quỳ lạy!
Cho dù là Thiên Vương hai tộc tôn quý, nhưng chỉ cần còn để ý tộc đàn, chỉ
cần kính sợ Viêm Nguyệt Huyền Thiên, thì bọn họ nhất định phải tuân thủ. Đây
là quy củ. Quy củ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
Phá hỏng quy củ còn nghiêm trọng hơn cả tử vong.
Trong thời gian ngắn, Nhân tộc nhìn qua một cảnh này, toàn bộ đều chấn
động, sự kinh hãi dâng lên trong lòng như sóng lớn ngập trời.
Cho dù biết được uy của Đại Huyền Thiên, nhưng có biết và tận mắt nhìn
thấy là hai loại chấn động hoàn toàn khác biệt, cho nên giờ phút này, sau khi tận
mắt nhìn thấy địa vị của Hứa Thanh, bọn họ há có thể không rung động.
Cho dù là Nhược Lam Vương, trong mắt cũng lộ ra tinh mang, hiển nhiên
đáy lòng cũng gợn sóng.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua tu sĩ hai tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt này, cuối
cùng rơi vào trên người một vị, nhàn nhạt mở miệng.
“Phàm Thế Song đâu?”
Thông qua thánh chỉ, hắn đương nhiên sẽ biết lần này đại biểu Viêm Nguyệt
tới đây là người phương nào.
“Hồi bẩm Đại Huyền Thiên, Phàm Vương hắn... Đang bế quan.”
Vị đại biểu tộc Bạch Trạch bị ánh mắt Hứa Thanh nhìn chằm chằm, đáy
lòng run lên, hắn đã tận mắt nhìn thấy một trận chiến giữa Hứa Thanh và Viêm
Huyền Tử, biết được sự kinh khủng Hứa Thanh, thế là kiên trì mở miệng.
Hứa Thanh từ chối cho ý kiến, cất bước đi về phía Nhân tộc, ngồi ở một
góc.
“Các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, Hứa Thanh nhắm mắt, đắm chìm trong việc tự sáng tạo đối với
trường phái Dị Tiên của mình, dường như cũng có vẻ không hứng thú với tất cả
chuyện nơi này.
Nhưng bản thân chuyện hắn ở đây đã bày tỏ thái độ rồi.
Sau khi Hứa Thanh ngồi xuống, toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Cho đến khi hơn mười nhịp thở trôi qua, theo đại biểu hai tộc của Bạch
Trạch cùng Ách Ti yên lặng đứng dậy, yên lặng trở lại bàn trà của mình, khí thế
mỗi người hoàn toàn nghịch chuyển so với lúc vừa rồi.
Đối với Hứa Thanh, bọn họ vừa sợ vừa hận lại kinh hãi, nói về tổng thể, sợ
và kinh hãi chiếm đa số.
Nhất là trong bọn họ có mấy vị, đã tận mắt nhìn thấy một cảnh Hứa Thanh
đằng đằng sát khí trong ải thứ hai Sơn Hải đại vực.
Tình huống lúc đó, nếu không phải Hứa Thanh chặn đánh giết Tịch Đông
Tử, bọn họ đã không thể có hi vọng sống sót, cuối cùng, hoàn toàn do may mắn
mới thoát ra được.
Lại thêm một hệ liệt những việc Hứa Thanh trải qua ở Viêm Nguyệt Huyền
Thiên, có thể nói là trấn áp đương đại, cho nên ở một mức độ nào đó, phía Viêm
Nguyệt hiểu rõ sự đáng sợ của Hứa Thanh hơn cả Nhân tộc.
Mà trận chiến cùng Viêm Huyền Tử càng giải quyết dứt khoát, khiến tất cả
những người còn có nghi ngờ, chất vấn trong lòng bên phía Viêm Nguyệt đều
kinh hãi.
Điểm này, Bạch Trạch và Ách Ti đương nhiên biết rõ trong lòng, mặt khác,
bọn họ cũng nhìn ra manh mối từ trên người Phàm Thế Song.
Phàm Thế Song, rõ ràng là đang trốn tránh Hứa Thanh...
Cho nên giờ phút này, Hứa Thanh ngồi ở đó, Bạch Trạch và Ách Ti đều cay
đắng từ tận đáy lòng.
Nhưng phía Nhân tộc đương nhiên khác biệt, tất cả tu sĩ Nhân tộc không ai
không phấn chấn, nhất là sau khi chú ý tới trạng thái hiện tại của dị tộc vừa rồi
còn phách lối vô cùng, đáy lòng đều yên tâm.
Đại hoàng tử thì không hề ngoài ý muốn với chuyện, đồng thời âm thầm nhẹ
nhàng thở ra.
Nếu không phải do hắn quá kính sợ Hứa Thanh, không dám tự đề nghị với
Nhân Hoàng, thật ra hắn đã sớm muốn đưa ra đề nghị mời Thái phó ra mặt.
Giờ phút này hắn có người tâm phúc, nâng cằm lên, tinh thần phấn chấn,
nhưng cũng không lập tức mở miệng
Danh sách chương