Mặt đất đỏ đậm, bầu trời mây mù đỏ đậm, màu đỏ là màu sắc duy nhất nơi

này.

Mặt đất đầy dãy núi chập trùng, càng có vết lõm hố sâu đếm không xuể,

đồng thời còn có huyết hà chảy xuôi, Hồng Nguyệt tinh thần này... Chính là một

thế giới.

Dị chất nồng đậm đến cực hạn tạo thành tất cả khí tức trong thế giới này, mà

ánh mắt cũng rất khó nhìn thấy quá xa, nơi đi tới, hết thảy hết thảy đều đang

vặn vẹo.

Càng trong vặn vẹo này, có thể thấy được đếm không hết bóng dáng hư ảo

lấp lóe trên Hồng Nguyệt tinh thần này, nháy mắt xuất hiện, lại nháy mắt biến

mất.

Cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy trong những bóng dáng này có Nhân tộc,

có dị tộc, trên cơ bản vạn tộc đều có, tình trạng của bọn họ không phải sinh

cũng không phải chết, khó mà suy nghĩ.

Lại dường như không có linh trí gì, càng như ảo giác, duy trì tư thế quỳ lạy

và che hai mắt, thành đàn, liên miên.

Càng thêm quỷ dị là Hứa Thanh phát hiện mỗi một lần mình chớp mắt, vị trí

của những bóng dáng này đều sẽ có thay đổi, nhưng nếu không nháy mắt, bọn

chúng sẽ giữ nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích.

Mà đối với ngón tay xuất hiện, đối với đám người đến, những bóng dáng

này không thèm để ý chút nào, bọn chúng không ngừng lấp lóe, không ngừng

cúng bái, âm thanh ngâm xướng âm trầm vang vọng cả mảnh đất Thần linh này.

“Hồng Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng cõi

yên vui.”

“Thân tế chủ ta, đời này không khổ, thủy triều làm nền, thân tủy bất hủ.”

“Xích Mẫu chủ ta, là Hoàng Thiên tộc, thiên đạo ngủ đông, cổ lộ khôi

phục.”

“Hồn hiến chủ ta, bỉ ngạn ngoảnh đầu, nhạc khúc vui đời, đời sau lại lần

nữa.”

Âm thanh ngâm xướng này, còn hoàn chỉnh hơn lời cầu khẩn của Hồng

Nguyệt Thần điện, lại cũng không phải truyền ra từ trong miệng, mà đến từ linh

hồn cộng minh, giờ phút này vang vọng ra, vô biên vô hạn.

Thế giới màu đỏ, bóng dáng quỷ dị, tiếng ngâm xướng âm trầm.

Dị chất nồng đậm, thiên địa vặn vẹo, hết thảy xa lạ.

Những thứ này đã tạo thành thế giới thuộc về Hồng Nguyệt tinh thần.

Cũng là... Thần địa của Xích Mẫu.

Hết thảy tu sĩ đến đây, thân thể cũng khó tránh khỏi bị dị chất xâm nhập,

linh hồn cũng bị tiếng ngâm xướng ăn mòn, ý thức cũng sẽ bất tri bất giác bị

ảnh hưởng, dâng lên vô tận thành kính với Xích Mẫu.

Bất kể là tu vi gì.

Người bị ảnh hưởng đầu tiên, là Ngũ công chúa.

Thân thể của nàng run rẩy, màu sắc áo bào đang thay đổi về hướng đỏ đậm,

lão Bát cũng như vậy, Thế tử và công chúa Minh Mai cũng đều chấn động.

Đội trưởng cũng không khá hơn chút nào, giờ phút này hắn thở dồn dập,

trong mắt lộ ra sự điên cuồng càng đậm, hiển hiện một gương mặt tiếp một

gương mặt dữ tợn, ánh sáng màu lam lóng lánh toàn thân.

Chỉ có Hứa Thanh... Hắn đứng ở đó, hết thảy như thường.

Sự tăng thêm đến từ Hồng Nguyệt, khiến hắn cảm giác thân thiết sinh ra

trước nay chưa từng có với mảnh thế giới này.

Thậm chí hắn có loại cảm giác, dường như... Mình có thể tiến hành ảnh

hưởng mảnh thế giới này trên trình độ nhất định.

Mà ngay khi hắn chuẩn bị thử, lão Cửu đi ra một bước, tay phải nâng lên,

một kiếm chém xuống.

Thiên địa nổ vang, một bóng kiếm màu đen, từ phía trên mà đến, quét ngang

đất và chỗ có bóng dáng trước mặt.

Những nơi bóng kiếm đi qua, mặt đất sụp đổ, vô số bóng dáng bị chém,

nhưng chớp mắt tiếp theo... Hết thảy lại khôi phục như thường.

Tiếng ngâm xướng, vẫn như cũ.

Xâm nhập, vẫn như cũ.

Sắc mặt đám người Thế tử trầm xuống, trong mắt lão Cửu chớp động tia sắc

lạnh, đang muốn tiếp tục.

“Vô dụng, nơi này là Thần địa, bây giờ Xích Mẫu còn chưa thức tỉnh, cho

nên ý chí của nàng không khuếch tán ra được, bằng không, chỉ cần một ý niệm

trong đầu nàng, hết thảy nơi này sẽ nháy mắt bao phủ tất cả.”

Đội trưởng trầm thấp mở miệng.

“Năm đó ta từng thu hoạch được một giọt máu thần bí, cho nên có thể biến

thành con muỗi, đi ngang qua nơi đây, nhưng giọt máu kia sử dụng hết...”

“Tiểu A Thanh, bây giờ ngươi là người ở nơi này duy nhất không bị ảnh

hưởng, tiếp theo, ngươi tản ra quyền hành của ngươi, tìm tới Nguyệt cung!”

“Nguyệt cung là cung điện cổ xưa nhất trên ngôi sao này, nó không cố định,

có thể tồn tại ở bất cứ nơi nào, thậm chí bên trong cát sỏi, trong hư vô, Xích

Mẫu... Đang ngủ say trong chỗ sâu của Nguyệt cung kia!”

“Tìm ra Nguyệt cung, ta có biện pháp mở nó ra, sau đó... Chúng ta sẽ có thể

tiến vào trong đó!”

Hứa Thanh nghe vậy nhìn Đội trưởng một chút, hắn tới nơi này lần đầu tiên,

đám người Thế tử cũng giống như vậy! Chỉ có Đội trưởng... Hắn không phải lần đầu.

“Ta thử một chút.” Hứa Thanh gật đầu, đi thẳng về phía trước trong ánh mắt

của đám người Thế tử.

Vừa đi, lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt trên người hắn vừa khuếch tán

ra, máu tươi càng ngày càng nhiều. Sau khi vòng xoáy hình thành từ từ biến lớn,

loại cảm giác đồng nguyên trong lòng Hứa Thanh cũng càng mãnh liệt hơn.

Thậm chí trong lòng hắn sinh ra một xúc động, hắn muốn... Thay đổi màu

của ngôi sao này!

Nhưng việc này quá lớn, Hứa Thanh chỉ có thể đè nén xúc động này, nhắm

hai mắt, lợi dụng quyền hành của mình, lan tràn toàn bộ Hồng Nguyệt tinh thần,

tìm kiếm Nguyệt cung.

Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn người Thế tử càng bị xâm nhập nghiêm

trọng hơn, nhưng Nguyệt cung vẫn không bị tìm ra.

Hứa Thanh nhíu mày, mà Hồng Nguyệt tinh thần cũng xuất hiện phản ứng

bài xích mãnh liệt vào thời khắc này, mặt đất rung động, hiển nhiên lực ngưng

đọng của Chủ tể đối với nó cũng không thể quá lâu dài.

Quỹ tích của Hồng Nguyệt tinh thần này, khó mà bị cố định lâu dài.

Đội trưởng thở dài, nhìn về phía đám người Thế tử.

“Hết cách rồi, chỉ có thể để tiền bối Chủ tể thức tỉnh sớm, nếu không, không

tìm thấy Nguyệt cung, cứ giằng co như thế thì bất lợi đối với chúng ta, nhưng

cho dù là Chủ tể thức tỉnh hay những biện pháp khác của ta đều khó tránh khỏi

sẽ làm cho Xích Mẫu tỉnh lại...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện