Bởi vì bây giờ Thần tử đang thiêu đốt toàn thân, nhanh chóng tiêu tán, sau

cùng, hắn lại nhìn về phía Hứa Thanh.

“Hết thảy, đều là bởi vì sự xuất hiện của ngươi, trở thành ngọn nguồn.”

“Giữa ta và ngươi, có quá nhiều tương tự, đây quả thật là trùng hợp sao?”

“Có phải quá khứ của ta lại chính là tương lai của ngươi hay không…”

Thần tử nhẹ giọng thì thào, thân thể bị ngọn lửa màu vàng kim bao phủ, dần

dần tiêu tán trên đỉnh đầu bức tượng phụ thân hắn.

Thiên địa rung chuyển, gió lớn gào thét, mây mù bốc lên.

Xa xa, Hồng Nguyệt tinh thần ở chân trời càng lúc càng lớn, màu đỏ ửng

tràn ra bốn phía hình thành huyết quang, tạo thành khuôn mặt nhắm mắt của

Xích Mẫu, bao phủ bầu trời.

Thần, đến.

Bầu trời, bắt đầu mưa.

Mưa này như nước mắt, cũng như máu, nhưng màu sắc cũng không phải

màu đỏ, mà là vàng kim.

Nước mắt màu vàng kim, máu màu vàng kim, vào thời khắc này giáng

xuống từ trên trời, tràn ngập trên toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.

Nhưng, nó không phải chân thực.

Cơn mưa hư ảo dường như cũng nhiễm khí tức của sông dài thời gian, cho

nên nhìn như rơi xuống, nhưng trên thực tế có lẽ nó rơi vào viễn cổ, cũng có lẽ

là rơi vào tương lai…

Đây cũng là do tính đặc dị của Thần linh dẫn đến.

Đối với loại tồn tại Thần linh này, có rất ít người của đại lục Vọng Cổ có thể

chân chính nói ra bản chất của nó. Loại thể sinh mạng vượt xa cấp độ hiện nay

này, bản thân nó đã có đặc thù không cách nào nói rõ.

Dù Thần tử đột phá thất bại, nhưng trong nháy mắt nào đó, thật ra hắn đã có

đặc tính của Thần linh, thế là hắn chết đi, đương nhiên có loại huyết vũ Thần

linh này chảy ra.

Càng có một luồng ý cảnh nồng đậm bi thương, lan tràn vào trong lòng mỗi

một sinh mệnh trong huyết vũ.

Hóa thành một câu.

“Mọi người đều say mình ta tỉnh, và mọi người đều tỉnh mình ta say, chuyện

nào… Càng bi ai hơn đây?”

Hứa Thanh im lặng.

Trong đầu hắn, không chỉ vang vọng âm thanh này, còn có câu nói sau cùng

của Thần tử với hắn trước khi tử vong.

Quá khứ của ta, có phải là tương lai của ngươi hay không…

Câu nói này in dấu trong lòng Hứa Thanh, tràn ngập trong linh hồn.

Cho đến nửa ngày sau, Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Hồng Nguyệt tinh thần

trên bầu trời phía xa.

Nhìn từ nơi này, Hồng Nguyệt tinh thần chính là một viên thiên thạch to lớn

màu đỏ, chiếm cứ nửa bầu trời, làm toàn bộ thế giới đều trở thành màu đỏ.

Càng có một cảm giác áp bách to lớn, theo nàng đến, bao phủ thiên địa,

ngay cả huyết vũ hư ảo cũng đều bởi vì Hồng Nguyệt tinh thần này đến, mà từ

từ mơ hồ.

Trong chốc lát, bầu trời xuất hiện vết lõm, thiên đạo không thể không lui

tránh. Hết thảy quy tắc pháp tắc, theo Hồng Nguyệt tinh thần xuất hiện, đều sụp

đổ, không còn tồn tại.

Mặt đất cũng như thế, thủy triều phản ứng đến cực hạn, ngọn núi đổ sụp,

mặt đất vỡ vụn, sông suối ngược dòng, như thể tận thế giáng lâm.

“Đến phải nhanh hơn dự đoán một chút, nhiều nhất ba ngày, nàng sẽ xuất

hiện ở đây.”

Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, nhìn Hồng Nguyệt tinh thần, liếm

môi một cái, sau đó đưa tay triệu hồi chín mặt trời nhân tạo, vừa thưởng thức

trong tay, vừa trầm thấp mở miệng.

“Còn về lời của con trai thứ tư Chủ tể với ngươi trước khi tử vong, tiểu sư

đệ, không cần để ý tới. Ngươi phải biết rằng, có ít người trước khi tử vong, luôn

thích nói mấy lời cố làm ra vẻ thần bí để thế nhân ghi nhớ.”

“Thói quen này thật ra rất tốt, sau này ta cũng chuẩn bị như vậy. Lời kịch ta

cũng đã nghĩ kỹ rồi, tương lai lúc ta tử vong, ta sẽ nói… Khi Thần Linh tàn diện

trên bầu trời lần nữa mở mắt, ta sẽ còn trở về, thấy tiểu sư đệ của ta.”

“Thế nào, câu nói này có ngầu hay không, có phải đã hoàn mỹ thể hiện tình

nghĩa của chúng ta không. Ha ha, có phải cũng sẽ khiến người nghe được liên

tưởng vô hạn, không chừng còn cho rằng lão tử chính là Thần Linh tàn diện

đâu.” Đội trưởng chớp chớp mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

“Ta cũng giúp ngươi nghĩ kỹ một câu rồi, sau này ngươi chết, nhớ kỹ trước

khi chết nhất định phải dùng giọng điệu trầm thấp nói… Năm thứ mười một đại

sư huynh của ta giáng lâm, ta sẽ trở về.”

Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút.

“Đại sư huynh, ta cảm ơn ngươi nha.”

“Ha ha, không khách khí, giữa hai ta phân biệt cái gì.” Đội trưởng mặt mày

hớn hở, cười đắc ý.

“Như vậy, đại sư huynh, ở năm tháng ngươi đi kia, Thần tử có cái gì?” Lúc

này Hứa Thanh lại hỏi lên lời lúc trước muốn hỏi.

Đội trưởng nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, duy chỉ trong mắt nhiều

một chút cảm giác ý vị thâm trường, nhẹ giọng thốt ra lời nói.

“Lý Tự Hóa, vào trước lúc con trai thứ tư đột phá Nguyên Anh đệ tam kiếp,

chém Thần hỏa của mình.”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

“Nói cách khác, ở thời đại ngươi đi, Lý Tự Hóa vẫn là Thần linh!”

Đội trưởng nhẹ gật đầu.

Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút, không hỏi nhiều nữa.

Mà giờ khắc này, theo Thần tử chết đi, vẻ mặt từng tu sĩ Nghịch Nguyệt đến

từ bốn phía phấn chấn trước nay chưa từng có. Cho dù Hồng Nguyệt tinh thần

đến, nhưng chuyện hôm nay chưa từng xuất hiện trong lịch sử toàn bộ Tế

Nguyệt đại vực.

Hồng Nguyệt Thần điện, hủy diệt rồi! Điện hoàng của nó bị phong ấn, Thần tử vẫn lạc. Hết thảy hết thảy chuyện

này đều đại biểu cho hi vọng!

Mà so với tu sĩ Nghịch Nguyệt, những tu sĩ Hồng Nguyệt kia thì thở dồn

dập, trong lòng dâng lên vô tận quay cuồng.

Hồng Nguyệt, ngẩng đầu là có thể thấy được.

Nhưng đối với bọn họ, tử vong lúc nào cũng có thể sẽ giáng lâm.

Bởi vì sau khi mất đi Điện hoàng và Thần tử, trong kỳ bỏ trống ba ngày cho

đến khi Hồng Nguyệt tinh thần lại tới đây, tồn tại của đám người Thế tử trên

bầu trời, ở trong Tế Nguyệt đại vực, chính là đỉnh cao.

Một lời có thể quyết định sinh tử!

Giờ phút này trên bầu trời, Thế tử ngóng nhìn Hồng Nguyệt tinh thần, vẻ

mặt nghiêm túc, công chúa Minh Mai và Ngũ công chúa, còn có lão Bát bên

cạnh hắn cũng đều như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện