Từ sau khi xuất viện, Khúc Đồng Thu phát giác vận may của cậu dường như tốt hơn.

Ở trong trường học không ai đánh cậu nữa, ngay cả lúc giao không đủ tiền, các bậc đàn anh cũng khách sáo, sau đó thậm chí quên cả đòi tiền cậu.

Người bên cạnh cũng trở nên dễ ở chung hơn, không còn động một cái là đẩy cậu, nắm cổ áo cậu, đánh vào cổ cậu. Muốn cậu nhường đường cũng nhắc nhở một tiếng.

Cách gọi ‘Đồ heo mập chết tiệt’ một thời gian dài cũng chưa nghe, tất cả đều gọi thẳng tên ra, khiến phải một thời gian cậu mới quen.

Hôm nay Khúc Đồng Thu đi bưu điện nhận tiền sinh hoạt trong nhà gửi tới, trong đó còn tiền lương làm công. Trước khi về trường cậu còn vô cùng vui vẻ đi mua xâu thịt dê, gõi kỹ lại, định mang trở về cho Nhậm Ninh Viễn.

Lúc về, bất chợt cậu phát giác có người theo dõi mình.

Cậu một mình đi một đường, hành động lại chậm chạp, tướng mạo hèn nhát dễ bắt nạt, có thể lúc nãy lấy tiền ra thoạt nhìn có giá, lập tức thành con dê béo trong mắt các bọn côn đồ ngoài trường.

Đối phương nguyên bản tính toán tốc chiến tốc thắng, trong một phút dồn cậu vào ngõ hẻm, trong ba mươi giây lấy hết tiền của cậu. Ai ngờ cậu nhìn chậm vậy nhưng phản ứng cũng không chậm, còn làm động tác giả chạy mất. Bọn kia khinh địch không lập tức bắt được, chỉ có thể đuổi theo phía sau.

Vài kẻ trông xa như người lương thiện đuổi theo một người chạy trên đường, miệng hô to cái gì: “Đứng lại, lấy tiền của bọn tao còn dám chạy!” thoạt nhìn như tranh chấp giữa mấy tay anh chị, người qua đường đều tránh như tránh bệnh dịch.

Khúc Đồng Thu cũng không nghĩ được hóa ra mình có thể chạy trốn mau như vậy, kỹ năng không biết khi nào thì tiến bộ đến thế. Tuy vậy vẫn không dứt được đám kia, lúc thấy cổng trường phía xa thì cánh tay bị người từ phía sau tóm lấy, giãy giụa chạy hai bước về phía trước vẫn bị thô bạo kéo lại.

“Đồ heo mập chết tiệt! Coi mày còn chạy nữa không!”

“Mau giao tiền ra đây.”

Khúc Đồng Thu dù thế nào cũng không chịu thua như vậy, vùng vẫy nói: “Không được! Tại sao phải đưa cho mấy người!”

“Mẹ nó, hại bọn tao chạy xa như vậy, đưa tiền uống nước không được sao? Không đòi mày thì đòi ai? Hả?!”

Vài người ba chân bốn cẳng bước tới bịt miệng, lục túi cậu. Khúc Đồng Thu liều mạng phản kháng, tay chân bị chế trụ, nóng vội há miệng cắn bậy, ‘chát’ một tiếng đã trúng một bạt tai.

“Mẹ nó, mày yên cho tao.”

Lại ‘bốp’ một tiếng nữa, nếu nghe theo tiếng thì phải đau lắm, nhưng Khúc Đồng Thu một chút cảm giác cũng không có.

Ngẩng đầu lên giữa lúc đang giãy giụa đầy hỗn loạn mới phát hiện ra, cú đánh kia là đánh vào cái đầu bóng lưỡng của tên lấy ví tiền cậu.

“Lão, lão Đại!”

Nhậm Ninh Viễn chỉ đánh một cái rồi thu tay lại, cau mày, đút tay vào túi. Bên cạnh tự nhiên có người đi lên làm tiếp việc, giúp cho đám kia biết sinh viên bây giờ không phải đều là những cậu chàng yếu đuối, kéo đám ấy qua một góc đánh đến khi bọn chúng chết khiếp.

“Lão Đại…” Khúc Đồng Thu nhận lại ví tiền, cảm động đến mức gần như rơi nước mắt.

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Nhìn đoán không ra cậu chạy trốn nhanh như vậy.”

Khúc Đồng Thu hoảng hồn phủ định, vội ân cần đưa tay ra nói: “Lão Đại, đây là mua cho anh.”

Xâu thịt xuất phát từ bản năng mà cậu vẫn còn nắm trong tay, chẳng qua chạy một mạch, vừa nãy lúc vùng vằng còn lấy làm vũ khí sử dụng, nên hiện tại chỉ còn lại mấy miếng.

Thấy rõ ràng hình dạng, Khúc Đồng Thu vừa đau lòng vừa thất vọng, cũng sợ Nhậm Ninh Viễn phát hỏa. Hôm nay nhận được tiền cậu mới mua thịt, trước đây vì không có tiền nên nửa tháng toàn ăn rau củ.

Nhậm Ninh Viễn “Ừm” một tiếng, lấy một miếng ăn, cười nói: “Ừ, tôi nhận tấm lòng là được rồi. Đa tạ.”

Thấy Khúc Đồng Thu lại lộ ra thần sắc cảm động đến rơi nước mắt, Nhậm Ninh Viễn vừa cười vừa nói: “Không cần như vậy. Nếu cậu bị cướp sạch, ai sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi đây.”

Khúc Đồng Thu cảm ơn không thôi, theo sát Nhậm Ninh Viễn còn hơn cả trước kia, quả thực biến thành cái đuôi nhỏ của Nhậm Ninh Viễn, biến thành kẻ tùy tùng bên người, ngay cả khi Nhậm Ninh Viễn vào toilet, cậu cũng chờ ở ngoài.

Mà chỉ cần Nhậm Ninh Viễn thoáng có ý bảo trở về đi, cậu cũng sẽ biết điều ngoan ngoãn rời đi, hiểu được lúc nào tiến lúc nào lùi. Huống chi cậu không nhiều chuyện, không đáng ghét, ít nói, biết nghe lời, tay chân chịu khó, quan trọng nhất là trung thành và tận tâm. Một thời gian ngắn sau, cậu cũng được công nhận là đàn em tùy thân của Nhậm Ninh Viễn.

Nhậm Ninh Viễn cười, nói với Sở Mạc rằng sở dĩ che chở cậu vì cậu đã chịu uất ức đến một mức độ nhất định rồi, tiếp tục chịu uất ức nữa sẽ làm người khác không đành lòng. Khúc Đồng Thu nghe thấy, cảm giác ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ sự ‘uất ức’ của bản thân cũng có công dụng. Và cậu cũng có thể dựa vào sự ‘không đành lòng’ của người khác mà có được ưu đãi.

Mặc dù người như cậu cũng hiểu, uất ức không phải là phẩm chất một thằng con trai nên có. Đàn ông con trai là phải giống Nhậm Ninh Viễn vậy đó, như Nhậm Ninh Viễn mới là hình tượng đầy nam tính, là mục tiêu thần tượng mà cậu khát khao.

Giống như các bè bạn cùng ký túc xá khác lấy hình của ngôi sao trên báo, bí sử thành công của các ông trùm xí nghiệp làm gối đầu, cậu cũng đem cất những tin trên báo liên quan đến Nhậm Ninh Viễn (tin tức về người đoạt giải quần vợt liên trường), còn đặt ảnh Nhậm Ninh Viễn vào ví.

Từ khi nhờ vào tinh thần bền gan vững chí mà trở thành tay sai đắc lực cho Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu cảm thấy bản thân mình dường như quen biết nhiều người hơn. Những kẻ trước kia là bạn học không quan tâm đến cậu, hiện giờ cũng rủ cậu đi uống cùng.

Là một thằng sinh viên, tất nhiên về phương diện đối với con gái ai cũng ngây thơ. Trong học viện của Khúc Đồng Thu, nữ sinh ít đến đáng thương. Thế là đến bên văn khoa quan hệ hữu nghị với nữ sinh, hoạt động đó cũng diễn ra thường xuyên. Thời điểm mong mỏi mà không được vào cửa, thì việc lấy danh bạ điện thoại của trường gọi đại cho một nữ sinh cũng rất phổ biến.

Người gọi cậu đi uống rượu quen biết rất nhiều nữ sinh hệ Trung văn, không biết sao lại gọi cậu. Chẳng dám nghĩ bản thân sẽ có nhân duyên với con gái không có nghĩa là Khúc Đồng Thu cậu không muốn. Ôm ý niệm có xem cũng chẳng chết ai, cậu liền đi theo.

Hai nhóm gặp nhau, nói thật đám nam sinh bọn họ ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru thì cũng chẳng có gì đáng nói, Khúc Đồng Thu lại càng ở mức trung bình.

Cố tình mấy cô gái bên đối phương đều xinh đẹp xuất chúng, đám nam sinh nếu không có biểu hiện gì xuất sắc thì trên cơ bản ngay cả hy vọng có được số điện thoại cũng chẳng thành.

Chẳng qua Khúc Đồng Thu thấy mấy người kia đoán trước được, hiển nhiên là đã chuẩn bị. Tán gẫu không bao lâu, tên nam sinh đến tìm cậu liền nói: “Lại nói tiếp, thằng nhãi Nhậm Ninh Viễn hôm nay vốn cùng đi. Không tới làm quen với các em là tổn thất của hắn mà.”

Khúc Đồng Thu hoảng sợ, mà phản ứng của các nữ sinh so với cậu còn nhanh hơn.

“Anh gạt người!”

“Ý anh là nói hội trưởng hội sinh viên của trường sao?”

“Anh quen thân với anh ấy hả?”

“Cũng tàm tạm, chẳng qua là anh em tốt thôi. Có chuyện gì tìm anh cũng giống như tìm hắn ta.”

Khúc Đồng Thu vừa nghe vừa hoảng sợ, nghĩ rằng, cho dù Sở Mạc là hội trưởng tiền nhiệm cũng tuyệt đối không dám dùng loại khẩu khí này nói về Nhậm Ninh Viễn, gọi Nhậm Ninh Viễn là ‘thằng nhãi’. Không biết gã nam sinh cạnh mình đang dấu diếm điều gì.

“Làm sao như vậy được! Em thường dõi theo anh Nhậm Ninh Viễn trên đường, nhưng một chút ấn tượng với anh cũng không có.”

“Chỉ giỏi khoác lác, bọn con trai các anh đều như vậy.”

“Hoài nghi người khác bậy bạ là không tốt đâu nha.” Anh chàng kia tóm lấy Khúc Đồng Thu, “Chẳng qua cấp bậc anh thấp mà thôi, em nhìn cậu ta đi, quen không?”

Khúc Đồng Thu thế mới biết công dụng của bản thân mình là gì, nhưng phủ nhận đã không còn kịp nữa. Các nữ sinh đều tỉ mỉ ngắm cậu.

“Nói ra thì, thật giống… tiểu mập mạp…”

“Người luôn đi theo bên cạnh Nhậm Ninh Viễn.”

“Nhìn gần trông cũng rất được mà.”

Không khí rốt cuộc náo nhiệt lên.

Khúc Đồng Thu tuy luôn biết Nhậm Ninh Viễn không chỉ có thủ đoạn rất cao khiến các nam sinh thần phục, lại được sự ngưỡng mộ của cánh chị em phụ nữ, những mãi đến sau đó mới nhận ra, tên ‘Nhậm Ninh Viễn’ này có khả năng biến dở thành hay.

Nhờ phúc của ‘Nhậm Ninh Viễn’, bọn họ thành công lấy được số điện thoại, có được tin tức về cuộc hẹn tiếp theo.

Chẳng qua Khúc Đồng Thu không có phần đó. Vì cậu cứ mãi lải nhải “Như vậy không tốt đâu, mượn danh nghĩa Nhậm Ninh Viễn, còn lừa mấy cô ấy…” nên kết quả bị mọi người nhất trí quyết định đá ra khỏi các buổi tình hữu nghị.

Sau đó Khúc Đồng Thu cũng quên chuyện ấy, thời gian bữa tối vừa đến, cậu như cũ nhanh chân chạy đến quán ăn mới mở được các sinh viên rất thích giành chỗ giúp Nhậm Ninh Viễn. Nhậm Ninh Viễn thích một chỗ tốt gần cửa sổ để ngắm phong cảnh.

Mới vào thì phát hiện Sở Mạc đã ngồi cạnh cửa sổ. Khúc Đồng Thu một khi bị rắn cắn, lập tức nổi da gà, cứng ngắc đi qua, thừa dịp gã không chú ý đến mình, chạy nhanh chọn một chỗ rồi đặt cặp sách xuống tỏ vẽ đã có người ngồi. Tiếp đó đi chuẩn bị kêu món ăn Nhậm Ninh Viễn thích.

“Này, tiểu mập mạp.” Sở Mạc đột nhiên đập bàn một cái, hung ác nói. “Mày lại đây, anh có chuyện muốn hỏi.”

Khúc Đồng Thu sợ tới mức lập tức đi về hướng ngược lại, mắt thấy Nhậm Ninh Viễn cũng đang đi tới, Khúc Đồng Thu như thấy cứu tinh, vội vàng chạy lên trước: “Lão Đại!”

Sở Mạc trào phúng nói: “Chà, mày làm như Ninh Viễn là vệ sĩ vậy.”

Nhậm Ninh Viễn không tỏ rõ ý kiến, cười, đi qua ngồi đối diện Sở Mạc, nói với Khúc Đồng Thu: “Không cần giữ chỗ, tôi ăn cùng Sở Mạc.”

Khúc Đồng Thu vội đáp lời “Vâng”, ôm cặp sách trở về.

Sở Mạc gắp một đũa thức ăn: “Anh nói này, tiểu mập mạp mày lá gan lớn thật. Mang chiêu bài là Ninh Viễn đi tán gái? Mày gan dạ nhiều hơn so với tưởng tượng của anh thật.”

Khúc Đồng Thu lập tức sợ tới mức mặt như màu đất.

“Lại đây lại đây, lấy trà thay rượu, anh mời mày một ly. Anh còn tưởng rằng lá gan mà chỉ lớn cỡ hạt đậu xanh mà, nhìn sai mày rồi. Thế nào, nhờ tên tuổi Ninh Viễn mà bên ngoài nở mày nở mặt lắm phải không, nhất định mọi việc đều thuận lợi, anh nói đúng không?”

Nhậm Ninh Viễn gõ gõ đũa: “Đừng làm rộn nữa. Anh khi nào thì nói chuyện cũng như mang súng mang côn theo vậy. Ăn cơm đi.”

Khúc Đồng Thu thấy Nhậm Ninh Viễn dường cũng không so đo, thoải mái hơn một chút, nhưng không nghe Nhậm Ninh Viễn nói chuyện với mình, vẫn là không yên lòng, đứng tại chỗ chẳng dám đi.

Một lát sau, Nhậm Ninh Viễn vẫy tay, gọi cậu lại.

Khúc Đồng Thu lòng tràn đầy vui mừng chạy tới, nghe được Nhậm Ninh Viễn nói: “Mua bốn chai bia ướp lạnh lại đây.”

Khúc Đồng Thu lập tức chạy đi mua. Cầm bia lại, hai người kia vừa uống vừa nói chuyện phiếm, không ai cùng cậu nói chuyện nữa, Khúc Đồng Thu liền dõi đôi mắt chờ mong đợi họ ăn xong.

Lúc cả hai rời khỏi quán ăn, Khúc Đồng Thu vẫn đi phía sau Nhậm Ninh Viễn như cũ. Lúc xuống lầu gặp vài sinh viên mới toanh, Sở Mạc không cần phải nói, Nhậm Ninh Viễn và Khúc Đồng Thu hiện tại là năm hai nên cũng là đàn anh của người ta. Mấy nam sinh còn non nớt đều cung kính chào, còn gọi “Anh Khúc”.

Khúc Đồng Thu vui mừng không thôi, khó được người khác tôn kính một lần, nhịn không được cao hứng nói: “Lão Đại, bọn chúng cũng rất lễ phép với tôi kìa.”

Nhậm Ninh Viễn cười: “Cậu không học qua câu ‘cáo mượn oai hùm’ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện