Trương Khác cười, y thích thái độ lúc này của Thiệu Chí Cương, ngồi lại ghế sô pha, nói:
- Chú Tống, chuyện trung tâm ẩm thực sẽ do lão Thiệu phụ trách, công ty chịu trách nhiệm điều hành cũng do anh ta làm đại có đông, có chuyện gì chú cứ tìm anh ta là được.
Tống Bồi Minh ngần ngừ một lúc mới nói:
- Khu cũng đã tìm vài ông chủ nhà hàng hỏi ý kiến, mọi người đều rất tự tin vào hạng mục này, khu cũng đã mở cuộc họp chuyên môn, nếu các phương diện đều có phản ứng tích cự, hạng mục này không nên chậm trễ..
Không nên chậm trễ chỉ là đối với Tống Bồi Minh thôi, nếu để qua năm sau, Vương Kỳ Giang vượt qua được thời kỳ bất ổn này, Tống Bồi Minh rất có khả năng phải đợi thêm vài năm nữa.
Vương Kỳ Giang không có lý do gì phản đối hạng mục này, nhưng chẳng lẽ ông ta không biết ngầm ngáng chân? Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Tống Bồi Mình, Trương Khác nheo mắt lại, không đáp lời ông ta.
Trương Khác không lên tiếng, Chu Phục, Tương Vi, Thiệu Chí Cương không có lập trường nào nói giúp.
Thiệu Chí Cương tiếp xúc với chuyện ở tầng cấp này không nhiều, thấy Trương Khác có thể ngó lơ Tống Bồi Minh, trong lòng cũng bội phục, trước đó có lẽ hắn chỉ cho rằng Trương Khác dựa vào thế lực đằng sau của Cẩm Hồ để cáo mượn oai hùm, nhưng lúc này đúng là về khí thế y áp đảo Tống Bồi Minh.
Tống Bồi Minh thấy Trương Khác không đáp, đành nói tiếp:
- Chính phủ khu cũng đã trí thông qua cải tạo môi trường xung quanh cầu Tứ Phượng, xây khu nghỉ ngơi hai bên. Nhưng gặp chút vấn đề, mỗi khi đến cuối năm, tài chính khu đều thiếu hụt, tạm thời không huy động được vốn...
Vương Kỳ Giang lấy tài chính ra phá đám, Trương Khác chẳng hề bất ngờ:
- Sang năm tài chính khu Thành Nam sẽ dư dả hơn, xếp vào dự toán năm sau cũng hợp trình tự, cháu thấy được lắm, kế hoạch bên này cháu điều chỉnh một chút là được.
Tống Bồi Minh và Trương Khác đã giao phong mấy lần, lần nào cũng bị tóm lấy điểm yếu, không chống cự nổi, trong lòng ít nhiều có chút bất lực, nói:
- Tôi sớm đã nói khu không can thiệp vào việc kinh doanh của nhà máy giấy, đây chỉ là trao đổi cá nhân, không biết công ty Cẩm Hồ có thể nghiên cứu một chút không?
Tương Vi nghe mà giật mình, đây là Tống Bồi Minh hạ mình nhờ vả Trương Khác.
Chu Phục, Thiệu Chí Cương đều không biết có nên tạm thời tránh đi hay không?
Trương Khác đáp:
- Không thể nói là can thiệp vào kinh doanh, chính phủ khu có quyền đề xuất ý kiến, huống hồ lời của chú Tống, Cảm Hồ không coi trọng sao được?
Trương Khác nói thế, trong lòng Tống Bồi Minh dễ chịu hơn một chút:
- Công ty Vận Doanh mới lập có chắc gom được tiền thuê 600 vạn không?
- Chuyện này lão Thiệu rõ nhất.
Thiệu Chí Cương hơi chần chừ, vừa rồi trong văn phòng Trương Khác đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi, đành bỏ nỗ lực nuốt gọn nhà máy, nói:
- Không vấn đề gì, có chính phủ khu cùng thúc đẩy, tốc độ sẽ càng nhanh.
Rất nhiều chủ nhà hàng hi vọng chen chân vào hạng mục này, Hải Châu có 80 vạn nhân khẩu, chỉ có khu thương mại chưa tới 4 km vuông ở Tiền Môn thương nghiệp thịnh vượng, ngành ẩm thực muốn chen vào Tiền Môn quá tốn kém, huống hồ ở đó thích hợp với thức ăn nhanh hơn, ẩm thực cao cấp không vào được. Còn đâu thích hợp hơn cầu Tứ Phượng?
Vấn đề nhà máy Tân Quang đã kéo dài cả năm trời, không ai nghĩ tới đó là một báu vật, giờ tất cả đã nhận ra rồi, ai ai cũng muốn có phần.
Tống Bồi Minh đã biết kết quả này, chỉ là muốn xác định lại, nghe Thiệu Chí Cương nói thế, có thể thấy Cty Cẩm Hồ khá tin tưởng vào hạng mục này:
- Tôi sớm đã nói hạng mục này không nên chậm rễ mà, nhưng tài chính khu cuối năm rất căng, khu có thể lấy trước một phần doanh lợi của nhà máy giấy không?
Nhà máy giấy mới đi vào sản xuất, có doanh lợi cái rắm, Tống Bôi Minh đương nhiên là nhăm nhe tiền thuê nhà máy cũ.
Tống Bồi Minh nhìn Trương Khác, ông ta biết yêu cầu của mình kỳ thực là khu chiếm dụng tài chính của nhà máy giấy. Nhưng Cẩm Hồ không phải là công ty mà chính phủ khu nho nhỏ có thể áp chế nổi. Được hay không là trong một ý niệm của Trương Khác.
Trương Khác đặt tay lên trán che mắt đi, nếu ai gạt tay y ra, có thể thấy mắt y đang cười.
Đường Học Khiêm hi vọng thí điểm trung tâm ẩm thực để hình thành kinh nghiệm có thể mở rộng toàn thành phố, thúc đẩy điều chỉnh đường lối quy hoạch, có thể họ mới được ủng hộ nhiều hơn.
Trương Tri Phi đang thúc đẩy lập hạng mục khai thông sông Sơ Cảng, cũng cần phía hạng mục này phối hợp.
Những năm 90, việc cải cách quốc xĩ khiến tài sản quốc hữu thất thoát nghiêm trọng, rất nhiều người dùng giá thấp mua quốc xĩ xong, chuyển nhà máy ra ngoại thành, chiếm lấy mảnh đất có giá trị thương nghiệp cực cao, từ đó thành tỉ phú.
Trương Khác cẩn thận tuân thủ quy tắc để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cha, mà có lẽ là tâm tư của tiểu dân, Trương Khác càng ngứa mắt cảnh người ta ngang nhiên chiếm đoạt tài sảng quốc gia.
Qua hạng mục này, giá trị của vùng đất thương nghiệp sẽ thể hiện ra, chỉ cần thành phố kiên trì nguyên tắc, đất đai của bao nhà máy quốc hữu mới không trở thành cái bánh miễn phí, cải cách quốc xĩ mới không thành bữa tiệc ê hề của đám gian thương gian quan, đó mới là chuyện Trương Khác muốn làm nhất.
Bất kể ở phương diện nào thì hạng mục này cũng không nên trì hoãn, không ngờ Tống Bồi Minh đề xuất yêu cầu phối hợp như thế, nên Trương Khác phải lấy tay che mắt tránh người ta thấy sự đắc ý của mình.
Nhưng trong mắt người khác yêu cầu của Tống Bồi Minh là vô lý.
Nhà máy giấy đã có doanh lợi chưa?
Còn lâu lắm.
Dù nhà máy cũ đem cho thuê có thể được 600 vạn, nhưng so với tiền mua nguyên liệu, tiền đảm bảo công nhân vẫn còn chênh lệch lớn.
Kỳ tín dụng lại còn chưa tới hai tháng nữa thôi mà nhà máy chỉ mới đi vào sản xuất, Chu Phục nghe Thiệu Chí Cương nói, còn cho rằng có thể lấy 600 vạn này đi hoãn giải một chút, không ngờ Tống Bồi Minh có ý cắt xẻo nó.
Nếu chẳng phải Trương Khác ôm mặt khó xử, Chu Phục đã bất chấp giao tình hai bên lên tiếng phản đối.
Tương Vi cũng rất ngạc nhiên, cô có suy nghĩ gần giống với Chu Phục, trong quản điểm của cô, nhà máy giấy mới là chủ nghiệp của Cẩm Hồ, còn trung tâm ẩm thực là miếng thịt béo trong miệng, ăn lúc nào chẳng thế? Nhưng không được ảnh hưởng tới chủ nghiệp. Nhưng cô ta hiểu vì sao Tống Bồi Minh vì sao cấp bách như thế, nên thái độ dao động.
Hứa Tư suy nghĩ đơn thuần hơn một chút, trong những người ở đây cô có kinh nghiệp làm việc ít nhất, cô ủng hổ Trương Khác vô điều kiện, cũng muốn duy trì lợi ích của công nhân thường, đặc biệt mẹ cô vào nhà máy làm công nhân tạm thời, cô mong nhà máy giấy phát triển ổn định.
Thiệu Chí Cương phụ trách hạng mục này, hơn nữa chiếm 40% trong công ty mới, tất nhiên hi vọng càng nhanh càng tốt. Nhưng hắn có thể dùng lý trí xem xét vấn đề, chính phủ khu chiếm dụng tài chính, khẽ khiến nhà máy giấy cực kỳ bất lợi. Nếu không bị dồn vào đường cùng thì xí nghiệp nào chịu để chính phủ chiếm dụng tài chính, huống chi nhân vật đứng sau Cẩm Hồ có thể nhẹ nhàng bóp chết Tống Bồi Minh không kêu được tiếng nào.
Trương Khác bỏ tay xuống, thấy Tống Bồi Minh thấp thỏm nhìn mình, cười:
- Đề nghị của chú Tống rất có sáng kiến, có điều cháu phải xét tới chi tiêu của nhà máy...
Chu Phục yên lòng lại, nghĩ:" Loại yêu cầu vô lý này phải cự tuyệt."
Tương Vi thấy buồn thay Tống Bồi Minh.
Thiệu Chí Cương hơi thất vọng, dù sao hạng mục hoãn sang năm, có chút bất lợi cho hắn, nhưng càng nhiều thời gian chuẩn bị, chắc gì không phải chuyện tốt.
Tống Bồi Minh cầm chén đưa lên miệng, che giấu ủ rũ, ông ta cũng thấy hi vọng không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Trương Khác thong thả uống một ngụm cà phê, nói với Hứa Tư:
- Chị gọi điện tìm giám đốc Chu Du... Xem xem có thể an bài được khoản tài chính này không?
- Khụ.
Tống Bồi Minh mới uống được ngụm cà phê nửa chừng bị sặc trong cổ, phun ra ngoài, Chu Phụ, Thiệu Chí Cương, Tương Vi ở gần đều bị cà phê bắn lên người.
- Chú Tống, chuyện trung tâm ẩm thực sẽ do lão Thiệu phụ trách, công ty chịu trách nhiệm điều hành cũng do anh ta làm đại có đông, có chuyện gì chú cứ tìm anh ta là được.
Tống Bồi Minh ngần ngừ một lúc mới nói:
- Khu cũng đã tìm vài ông chủ nhà hàng hỏi ý kiến, mọi người đều rất tự tin vào hạng mục này, khu cũng đã mở cuộc họp chuyên môn, nếu các phương diện đều có phản ứng tích cự, hạng mục này không nên chậm trễ..
Không nên chậm trễ chỉ là đối với Tống Bồi Minh thôi, nếu để qua năm sau, Vương Kỳ Giang vượt qua được thời kỳ bất ổn này, Tống Bồi Minh rất có khả năng phải đợi thêm vài năm nữa.
Vương Kỳ Giang không có lý do gì phản đối hạng mục này, nhưng chẳng lẽ ông ta không biết ngầm ngáng chân? Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Tống Bồi Mình, Trương Khác nheo mắt lại, không đáp lời ông ta.
Trương Khác không lên tiếng, Chu Phục, Tương Vi, Thiệu Chí Cương không có lập trường nào nói giúp.
Thiệu Chí Cương tiếp xúc với chuyện ở tầng cấp này không nhiều, thấy Trương Khác có thể ngó lơ Tống Bồi Minh, trong lòng cũng bội phục, trước đó có lẽ hắn chỉ cho rằng Trương Khác dựa vào thế lực đằng sau của Cẩm Hồ để cáo mượn oai hùm, nhưng lúc này đúng là về khí thế y áp đảo Tống Bồi Minh.
Tống Bồi Minh thấy Trương Khác không đáp, đành nói tiếp:
- Chính phủ khu cũng đã trí thông qua cải tạo môi trường xung quanh cầu Tứ Phượng, xây khu nghỉ ngơi hai bên. Nhưng gặp chút vấn đề, mỗi khi đến cuối năm, tài chính khu đều thiếu hụt, tạm thời không huy động được vốn...
Vương Kỳ Giang lấy tài chính ra phá đám, Trương Khác chẳng hề bất ngờ:
- Sang năm tài chính khu Thành Nam sẽ dư dả hơn, xếp vào dự toán năm sau cũng hợp trình tự, cháu thấy được lắm, kế hoạch bên này cháu điều chỉnh một chút là được.
Tống Bồi Minh và Trương Khác đã giao phong mấy lần, lần nào cũng bị tóm lấy điểm yếu, không chống cự nổi, trong lòng ít nhiều có chút bất lực, nói:
- Tôi sớm đã nói khu không can thiệp vào việc kinh doanh của nhà máy giấy, đây chỉ là trao đổi cá nhân, không biết công ty Cẩm Hồ có thể nghiên cứu một chút không?
Tương Vi nghe mà giật mình, đây là Tống Bồi Minh hạ mình nhờ vả Trương Khác.
Chu Phục, Thiệu Chí Cương đều không biết có nên tạm thời tránh đi hay không?
Trương Khác đáp:
- Không thể nói là can thiệp vào kinh doanh, chính phủ khu có quyền đề xuất ý kiến, huống hồ lời của chú Tống, Cảm Hồ không coi trọng sao được?
Trương Khác nói thế, trong lòng Tống Bồi Minh dễ chịu hơn một chút:
- Công ty Vận Doanh mới lập có chắc gom được tiền thuê 600 vạn không?
- Chuyện này lão Thiệu rõ nhất.
Thiệu Chí Cương hơi chần chừ, vừa rồi trong văn phòng Trương Khác đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi, đành bỏ nỗ lực nuốt gọn nhà máy, nói:
- Không vấn đề gì, có chính phủ khu cùng thúc đẩy, tốc độ sẽ càng nhanh.
Rất nhiều chủ nhà hàng hi vọng chen chân vào hạng mục này, Hải Châu có 80 vạn nhân khẩu, chỉ có khu thương mại chưa tới 4 km vuông ở Tiền Môn thương nghiệp thịnh vượng, ngành ẩm thực muốn chen vào Tiền Môn quá tốn kém, huống hồ ở đó thích hợp với thức ăn nhanh hơn, ẩm thực cao cấp không vào được. Còn đâu thích hợp hơn cầu Tứ Phượng?
Vấn đề nhà máy Tân Quang đã kéo dài cả năm trời, không ai nghĩ tới đó là một báu vật, giờ tất cả đã nhận ra rồi, ai ai cũng muốn có phần.
Tống Bồi Minh đã biết kết quả này, chỉ là muốn xác định lại, nghe Thiệu Chí Cương nói thế, có thể thấy Cty Cẩm Hồ khá tin tưởng vào hạng mục này:
- Tôi sớm đã nói hạng mục này không nên chậm rễ mà, nhưng tài chính khu cuối năm rất căng, khu có thể lấy trước một phần doanh lợi của nhà máy giấy không?
Nhà máy giấy mới đi vào sản xuất, có doanh lợi cái rắm, Tống Bôi Minh đương nhiên là nhăm nhe tiền thuê nhà máy cũ.
Tống Bồi Minh nhìn Trương Khác, ông ta biết yêu cầu của mình kỳ thực là khu chiếm dụng tài chính của nhà máy giấy. Nhưng Cẩm Hồ không phải là công ty mà chính phủ khu nho nhỏ có thể áp chế nổi. Được hay không là trong một ý niệm của Trương Khác.
Trương Khác đặt tay lên trán che mắt đi, nếu ai gạt tay y ra, có thể thấy mắt y đang cười.
Đường Học Khiêm hi vọng thí điểm trung tâm ẩm thực để hình thành kinh nghiệm có thể mở rộng toàn thành phố, thúc đẩy điều chỉnh đường lối quy hoạch, có thể họ mới được ủng hộ nhiều hơn.
Trương Tri Phi đang thúc đẩy lập hạng mục khai thông sông Sơ Cảng, cũng cần phía hạng mục này phối hợp.
Những năm 90, việc cải cách quốc xĩ khiến tài sản quốc hữu thất thoát nghiêm trọng, rất nhiều người dùng giá thấp mua quốc xĩ xong, chuyển nhà máy ra ngoại thành, chiếm lấy mảnh đất có giá trị thương nghiệp cực cao, từ đó thành tỉ phú.
Trương Khác cẩn thận tuân thủ quy tắc để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cha, mà có lẽ là tâm tư của tiểu dân, Trương Khác càng ngứa mắt cảnh người ta ngang nhiên chiếm đoạt tài sảng quốc gia.
Qua hạng mục này, giá trị của vùng đất thương nghiệp sẽ thể hiện ra, chỉ cần thành phố kiên trì nguyên tắc, đất đai của bao nhà máy quốc hữu mới không trở thành cái bánh miễn phí, cải cách quốc xĩ mới không thành bữa tiệc ê hề của đám gian thương gian quan, đó mới là chuyện Trương Khác muốn làm nhất.
Bất kể ở phương diện nào thì hạng mục này cũng không nên trì hoãn, không ngờ Tống Bồi Minh đề xuất yêu cầu phối hợp như thế, nên Trương Khác phải lấy tay che mắt tránh người ta thấy sự đắc ý của mình.
Nhưng trong mắt người khác yêu cầu của Tống Bồi Minh là vô lý.
Nhà máy giấy đã có doanh lợi chưa?
Còn lâu lắm.
Dù nhà máy cũ đem cho thuê có thể được 600 vạn, nhưng so với tiền mua nguyên liệu, tiền đảm bảo công nhân vẫn còn chênh lệch lớn.
Kỳ tín dụng lại còn chưa tới hai tháng nữa thôi mà nhà máy chỉ mới đi vào sản xuất, Chu Phục nghe Thiệu Chí Cương nói, còn cho rằng có thể lấy 600 vạn này đi hoãn giải một chút, không ngờ Tống Bồi Minh có ý cắt xẻo nó.
Nếu chẳng phải Trương Khác ôm mặt khó xử, Chu Phục đã bất chấp giao tình hai bên lên tiếng phản đối.
Tương Vi cũng rất ngạc nhiên, cô có suy nghĩ gần giống với Chu Phục, trong quản điểm của cô, nhà máy giấy mới là chủ nghiệp của Cẩm Hồ, còn trung tâm ẩm thực là miếng thịt béo trong miệng, ăn lúc nào chẳng thế? Nhưng không được ảnh hưởng tới chủ nghiệp. Nhưng cô ta hiểu vì sao Tống Bồi Minh vì sao cấp bách như thế, nên thái độ dao động.
Hứa Tư suy nghĩ đơn thuần hơn một chút, trong những người ở đây cô có kinh nghiệp làm việc ít nhất, cô ủng hổ Trương Khác vô điều kiện, cũng muốn duy trì lợi ích của công nhân thường, đặc biệt mẹ cô vào nhà máy làm công nhân tạm thời, cô mong nhà máy giấy phát triển ổn định.
Thiệu Chí Cương phụ trách hạng mục này, hơn nữa chiếm 40% trong công ty mới, tất nhiên hi vọng càng nhanh càng tốt. Nhưng hắn có thể dùng lý trí xem xét vấn đề, chính phủ khu chiếm dụng tài chính, khẽ khiến nhà máy giấy cực kỳ bất lợi. Nếu không bị dồn vào đường cùng thì xí nghiệp nào chịu để chính phủ chiếm dụng tài chính, huống chi nhân vật đứng sau Cẩm Hồ có thể nhẹ nhàng bóp chết Tống Bồi Minh không kêu được tiếng nào.
Trương Khác bỏ tay xuống, thấy Tống Bồi Minh thấp thỏm nhìn mình, cười:
- Đề nghị của chú Tống rất có sáng kiến, có điều cháu phải xét tới chi tiêu của nhà máy...
Chu Phục yên lòng lại, nghĩ:" Loại yêu cầu vô lý này phải cự tuyệt."
Tương Vi thấy buồn thay Tống Bồi Minh.
Thiệu Chí Cương hơi thất vọng, dù sao hạng mục hoãn sang năm, có chút bất lợi cho hắn, nhưng càng nhiều thời gian chuẩn bị, chắc gì không phải chuyện tốt.
Tống Bồi Minh cầm chén đưa lên miệng, che giấu ủ rũ, ông ta cũng thấy hi vọng không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Trương Khác thong thả uống một ngụm cà phê, nói với Hứa Tư:
- Chị gọi điện tìm giám đốc Chu Du... Xem xem có thể an bài được khoản tài chính này không?
- Khụ.
Tống Bồi Minh mới uống được ngụm cà phê nửa chừng bị sặc trong cổ, phun ra ngoài, Chu Phụ, Thiệu Chí Cương, Tương Vi ở gần đều bị cà phê bắn lên người.
Danh sách chương