Nhằm mục đích bày tỏ thành ý cùng Hung Nô kết đồng minh, đồng thời cũng là để biểu hiện tài lực hùng hậu, trong mấy ngày trao đổi về các điều khoản của hiệp ước, Thiên triều đều cho mở yến tiệc linh đình.

Văn võ bá quan đều tỏ hảo ý, một lòng hoà thuận vui vẻ với Hung Nô.

Không hề để ý đến ánh mắt kẻ khác, Hô Nhĩ Xích lúc nào cũng đưa Thanh Ly theo bên người, một tấc không rời, ánh mắt không ngừng che giấu sự yêu thương dành cho y.

Vì phải dự một buổi lễ quan trọng nên Thanh Ly tất yếu cần chăm chút vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, khoác trên người Thanh Ly không phải y phục Thiên triều mà là thổ trang của quý tộc Hung Nô với kết cấu phục sức tương đối phức tạp. Thượng y màu trắng ngà thanh nhã là dạng áo rộng thùng thình, mặt trước có hoa văn phức tạp được thêu một cách tinh tế bằng sợi kim tuyến phơn phớt xanh lơ. Hồng sắc lưu kim buộc nơi thắt lưng làm nổi bật vóc người thon thả của Mạnh Thanh Ly, lại thêm chân đi giày cao cổ khiến thần thái của y càng thêm phiêu dật lạ thường.

Chiếc áo bào đặc biệt cùng với sợi dây tua cột trên mái tóc làm cho mọi người phải ngừng thần nín thở khi Thanh Ly bước vào đại sảnh. Làn da sáng như bạch ngọc vừa tỏa ra sự mị hoặc khôn cùng, vừa mang lại cảm giác một thân như hoa quỳnh khiến người khác trong lúc lơ đãng liền bị mê hoặc, mà chỉ có thể ở xa đứng nhìn chứ không dám khinh nhờn chạm tới.

Thanh Ly vẫn chưa chú ý đến ánh mắt mọi người nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt liếc qua một lượt quan viên Thiên triều nhưng thuỷ chung không hề phát hiện thân ảnh của Tống Việt, liền thu về ánh mắt thất vọng.

Những kẻ đứng bên thấy thần tình Thanh Ly sầu não, nhịn không được mà sinh lòng thương tiếc. Họ biết rằng chỉ có giai nhân như thế mới có thể khiến cho Hô Nhĩ Xích một đời kiêu hãnh (hình ảnh trong mắt người Thiên triều) và anh hùng Tống Việt phải thất điên bát đảo.

Nhưng trong Thiên triều cũng chẳng thiếu người xem thường Thanh Ly, một số là cựu thần theo phái bảo thủ. Họ một mực cho rằng nam phong là chuyện học đòi (*), nhưng cho tới giờ cũng chẳng dám lên mặt nói. Huống chi hiện tại đang ở trong buổi yến tiệc giữa hai nước bang giao. Ngại thế lực Hung Nô, cũng không thể ăn nói bậy bạ, bọn người này chỉ có thể đứng một bên cười cho qua chuyện.

Hô Nhĩ Xích tựa hồ biết được tâm sự của Thanh Ly, khẽ nhéo nhéo tay y dưới bàn. Cảm thấy hơi đau, Thanh Ly bất giác tỉnh người. Trông thấy Hô Nhĩ Xích đang nhìn mình lại không khỏi có phần xấu hổ, y liền tỏ ý muốn thoát khỏi cái nắm tay của Hô Nhĩ Xích.

Ai ngờ Hô Nhĩ Xích căn bản là không có ý buông ra, ngược lại còn đan chặt mười ngón tay của hai người lại với nhau. Thanh Ly cảm thấy động tác quá mạnh khiến người ta nhìn thấy, cũng không phải chuyện hay ho gì, đành để hắn tuỳ ý nắm.

Thấy Thanh Ly không giãy giụa, Hô Nhĩ Xích cao hứng dùng tay kia nâng chén vàng tiếp tục chúc mừng. Thanh Ly cũng chỉ còn cách dùng tay còn lại để gắp thức ăn.

Trở lại hành cung cũng là lúc màn đêm buông xuống, Ma Lặc đã theo Nhị Tử đi ngủ tự khi nào.

Thanh Ly có chút say, sắc mặt ửng đỏ. Hô Nhĩ Xích vẫn như trước không buông tay hắn.

“Thanh Ly, đợi mấy ngày nữa khi các điều kiện của hiệp ước được chấp thuận, chúng ta sẽ lập tức quay về Vương Đình. Trác Lang chắc cũng nhớ ngươi lắm.”

Nghe hắn nói vậy, ánh mắt mông lung của Thanh Ly lập tức thanh tỉnh.

Hắn ra hiệu Hô Nhĩ Xích buông tay rồi đứng dậy tiến lên hai bước. Đến khi bản thân cảm thấy tinh thần sáng suốt hơn, liền nói, “Đại Vương, Thanh Ly có một thỉnh cầu…”

Hô Nhĩ Xích nghe xong cười cười, kéo Thanh Ly vào trong lòng mình, “Ngươi muốn cái gì, cứ việc nói.”

Thanh Ly khẽ đẩy Hô Nhĩ Xích ra, “Hãy để Thanh Ly ở lại Thiên triều.”

Nhất ngữ kinh thiên.

Hô Nhĩ Xích không ngờ Thanh Ly trong lúc này lại yêu cầu hắn đáp ứng một nguyện vọng như thế.

Áp chế lửa giận.

“Ngươi vì Tống Việt?”

Thanh Ly đứng lên, “Cũng không hẳn.”

Ánh mắt Hô Nhĩ Xích chợt hiện tia lửa, “Ngươi yêu hắn?”

Thanh Ly lắc đầu, “Chưa hề, nhưng ta nợ hắn.”

“Ngươi định làm thế nào?”

Thanh Ly thở dài một tiếng

“Ta sẽ chuyển đến nơi giáp ranh giữa Thiên Triều và Hung Nô, mua vài mẫu đất cằn, có thể dạy học. Nếu như Đại Vương đồng ý cho ta được tới thăm Ma Lặc, ta sẽ định kỳ tới thăm nó.”

“Ngươi…! Ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta và Ma Lặc sao?!”

Hô Nhĩ Xích trong cơn thịnh nộ không kiềm chế được lực đạo, khiến cho cổ tay Thanh Ly lập tức xuất hiện một vệt đỏ bầm.

Thanh Ly cười lạnh nói, “Đại vương sao phải làm vậy. Ta đương nhiên luyến tiếc Ma Lặc, nhưng ta bây giờ là nam nhân. Quay về Hung Nô cùng ngươi, ngươi làm sao giải thích thân phận của ta với người khác? Là tiện thiếp Tô Yên La của ngươi đã Tá Thi Hoàn hồn? Ha ha, sai rồi, Tô Yên La cũng đâu được đến thiếp của ngươi.”

Thanh Ly quay đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Hô Nhĩ Xích.

“Có lẽ ngươi muốn nói, ta kỳ thực là mẹ của Ma Lặc? Thật sự là làm trò hề cho thiên hạ! Ngươi có gặp qua người nam nhân nào sinh được con chưa?”

Lời Thanh Ly nói sắc như dao, điểm trúng vào điểm mấu chốt của sự việc.

Hô Nhĩ Xích cũng không phải chưa từng lo lắng đến những vấn đề này. Chỉ là hắn nghĩ rằng, xe đến trước núi ắt có đường, chỉ cần đưa được Thanh Ly về, những chuyện khác có thể từ từ giải quyết.

“Nếu không có biện pháp ổn thoả, Đại vương chắc là muốn học hoàng đế Thiên triều nạp thiếp? Chỉ cần Thanh Ly có thể ở lại bên người, hình thức cũng không quan trọng, đúng chứ?”

Thanh Ly như nhìn thấy tâm tư Hô Nhĩ Xích, một câu lại một câu, khiến Hô Nhĩ Xích không cách nào đối đáp

“Đại vương.”

Ánh mắt Thanh Ly thanh nhuận mà kiên định

“Thanh Ly không cầu Đại vương điều gì cả. Chỉ xin Đại vương nể tình khi ta còn ở trong thân thể của Tô Yên La sinh hạ cho Ngài người kế thừa, và cũng vì Thanh Ly đã đỡ cho Ngài một mũi tên, mong Ngài cho ta sự tự tôn cùng tự do tối thiểu.”

Nói đến đây, Thanh Ly nhàn nhạt nở nụ cười, dõi về phương Bắc. Trong mắt phảng phất hiện lên hình ảnh bầu trời cao xanh, từng nhánh cây bụi cỏ, dòng nước dồi dào, cuộc sống nơi dân dã, chăn cừu thả dê.

Cả người toả ra hơi thở nhu hoà nhưng lại mờ ảo tựa như làn gió mát, cảm giác tựa hồ sẽ rời xa người lúc nào không hay

Hô Nhĩ Xích nóng giận ôm chầm lấy Thanh Ly.

“Ta biết ngươi bận tâm điều gì.”

Hô Nhĩ Xích cảm thấy bản thân mình cho tới bây giờ chưa từng vì một người nào mà hoảng loạn như thế, vì một người mà thất bại đến thế.

“Trước khi ngươi ngăn cho ta một tiễn, ta và ngươi đã một lần bất hòa. Ta có hỏi Trác Lang, nàng nói ngươi là vì ‘trong mắt tình nhân không chứa nổi hạt cát’, ngươi ghen với Đồng Phi nên mới nổi giận li khai.”

Dường như muốn xác thực lời nói của mình, Hô Nhĩ Xích nắm tay Thanh Ly, đặt tại trái tim mình.

“Thình thịch, thình thịch”

Thanh Ly có thể cảm nhận được trái tim Hô Nhĩ Xích giây phút này đang đập rất nhanh.

“Ta đối với Đồng phi, không, đối với hết thảy phi tử đều không hề có cảm giác này. Trước kia ta gần gũi các nàng ấy, chỉ để có được đứa con nối dõi mà thôi.”

“Ta hiểu.”

Nhìn Hô Nhĩ Xích, con người chưa bao giờ biểu lộ ra sự khiếp đảm, hôm nay lại gian nan đứng trước mặt mình giải thích như vậy, Thanh Ly không thể không xúc động.

“Bây giờ chúng ta đã có Ma Lặc, ta đáp ứng ngươi, truy phong Tô Yên La làm Hậu. Mặc dù để gắn bó quan hệ giữa các tộc, ta không thể giải tán hậu cung, nhưng ta có thể khiến nó có cũng như không. Những phi tử đó, ta sẽ không bao giờ gần gũi nữa. Chỉ cần ngươi thôi, được không?”

Tiếng nói ấy như van xin.

Có lẽ đây là lần thoả hiệp yếu đuối duy nhất của Hô Nhĩ Xích trong đời này.

Thanh Ly nghĩ, nếu như khi hắn ở trong thân thể Tô Yên La, nghe được những lời này, có lẽ sẽ gật đầu không do dự. Nhưng lúc này đây, trải qua nhiều chuyện như thế, làm sao có khả năng quay về một cách đơn giản như vậy chứ? Thanh Ly gạt trái tim sang một bên, lắc đầu, “Xin đại vương tác thành.”

Dứt lời quỳ gối trước mặt Hô Nhĩ Xích.

Trong mắt Hô Nhĩ Xích bỗng nhiên lệ khởi. Hắn chịu không nổi. Khi hắn chân thành bộc lộ, lại bị người ta coi như không đáng giá.

“Thanh Ly, ngươi đừng bức ta!”

Thanh Ly cảm thấy nói tiếp cũng không có tác dụng, kiên trì thêm nữa cũng thành vô ích, thất vọng đứng lên.

Thần sắc đang giữ nét thản nhiên, bỗng dưng khoé miệng y khẽ nhếch, nét mặt thay đổi. Cặp mắt phượng mang đầy mị thái nhìn Hô Nhĩ Xích.

“Đại vương, đến tột cùng là ta bức người hay là người bức ta?”

Hô Nhĩ Xích bị câu hỏi này làm cho khó xử, không biết ý Thanh Ly là sao

Bất ngờ, Thanh Ly tháo đai lưng ra. Áo choàng rộng, tiết khố dần dần bị cởi bỏ, rơi xuống dưới chân Thanh Ly thành một vòng

Chỉ trong khoảnh khắc, Thanh Ly gỡ bỏ trâm cài, mái tóc dài rủ xuống, toàn thân trần trụi

Dưới ánh trăng chiếu vào từ khung cửa, toàn thân y như toả ra ánh sáng màu bạch ngọc

Đôi mắt yếu đuối mà chứa đầy mị hoặc

Không biết là vì ở trong thân xác Thủy Ngọc hay bởi Thanh Ly trời sinh đã có khí chất khiến người ta mê mẩn

Hắn chưa nói lời nào, đôi môi đã bị Hô Nhĩ Xích cầm trụ

Hô Nhĩ Xích thô bạo kéo mái tóc dài của Thanh Ly. Hắn liền thuận theo, ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn sâu hơn.

Bước chân trở nên luống cuống.

Hai người ngã trên giường, hơi thở nặng nề

Hô Nhĩ Xích hôn lên chiếc cổ trắng ngần, tay thuận thế trượt xuống. Nhưng khi đụng tới hạ thân Thanh Ly, Hô Nhĩ Xích giống như bị điện giật, động tác lập tức ngưng bặt.

Thanh Ly sớm đoán được Hô Nhĩ Xích sẽ có phản ứng này, cũng không nổi giận. Hắn chỉ khẽ đẩy tấm thân Hô Nhĩ Xích đang đè nặng lên cơ thể mình rồi kéo chiếc chăn mỏng che thân.

Thanh Ly cười nói, “Đại vương vốn không phải người thích nam phong, hà tất gì vì Thanh Ly mà miễn cưỡng bản thân mình?”

Hô Nhĩ Xích giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt

“Ta chỉ là…”

“Đại vương không cần nói thêm, Thanh Ly hiểu.”

“Đại vương nếu ưa thích nam nhân, từ lúc người mang ta về đêm đó, sẽ chẳng để yên cho Thanh Ly, đâu cần chờ đến hôm nay?”

Thanh Ly ngẩng đầu dậy, dùng cây trâm cố định mái tóc

“Thanh Ly cảm tạ Đại vương đã vì Thanh Ly mà làm hết thảy, nhưng nếu như là để báo ơn, vậy cũng không cần thiết. Mọi chuyện trước kia, đều là Thanh Ly cam tâm tình nguyện. Thật ra, nói thẳng với Đại vương cũng không có vấn đề gì. Thanh Ly trước khi đi tới thế giới này, vốn là một nam nhân đã hai mươi ba tuổi rồi. Nhân duyên trùng hợp, được gặp Đại vương… vốn không muốn động tâm, nhưng khi đó ta đang trong thân thể Tô Yên La, có lẽ là vì bị nàng ta ảnh hưởng mà cuối cùng lại sinh tình…”

Thanh Ly vừa dứt lời liền quay lưng lại

“Hôm nay Thanh Ly có thể trở về thân phận nam nhi, chỉ mong có thể về nhà. Đại vương không chuộng nam sắc, Thanh Ly thân là nam tử, làm sao có thể quyến luyến nữa đây? Huống chi còn muốn Thanh Ly phải hầu hạ một đấng trượng phu không phải của riêng mình?”

Âm thanh hết sức ôn hoà, lời nói thấu tình đạt lý.

“Đại vương, xin hãy về đi, thứ cho Thanh Ly không tiễn.”

Hô Nhĩ Xích một bên nghe mà tức giận, nhưng không sao phát tiết được. Chỉ có thể nhiệt hoả công tâm, sắc mặt đỏ lựng.

Thanh Ly không nể tình mà tiễn khách, Hô Nhĩ Xích cũng hiểu được đêm nay nhiều lời vô ích. Hai người đều phải bình tâm lại, suy xét xem con đường tương lai phải đi như thế nào.

Liền lui ra ngoài

Thanh Ly vẫn không quay đầu lại, chỉ yên lặng mà nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc bình lặng như nước hồ thu.

Tuy nhiên ánh mắt hắn tựa hồ vừa mang đầy thương cảm, lại chất chứa biết bao ẩn tình

***Chú thích: trong lịch sử thực sự có ghi lại, nam phong là trò tiêu khiển của đám quý tộc học đòi, rất nhiều quan lại, những nhà giàu có đã nuôi dưỡng nam sủng như một thứ để tăng thêm danh tiếng. Cùng với đó là trận đấu “thải liên” (hái sen), tức là xem ai trong thời gian quy định có thể làm ‘chuyện đó’ nhiều nhất (đương nhiên là nude =.=) Tương truyền Bạch Cư Dị cũng là cao thủ ‘hái hoa’, rùng mình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện