Bữa cơm này, Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề vượt qua trong sự vui đùa ầm ĩ
Mà Sở Đông Ly lại vô cùng thương tâm. Một bữa cơm thật vô vị
Hôm nay, Đàm Dật Trạch dường như muốn cố tình khiêu khích hắn. Sau khi ăn cơm xong, Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề đến ghế sa lon. Sở Đông Ly đương nhiên cũng không muốn mình bị lạc hậu liền đi theo
Trên bàn lúc này đã có mấy quả táo, gương mặt Sở Đông Ly mang theo nụ cười thắng lợi, nhưng tiếp theo vài giây, như thế nào cũng không thể cười nổi. Bởi vì Sở Đông Ly còn chưa kịp xuống tay, Đàm Dật Trạch đã nhanh hơn một bước, tự mình cầm quả táo gọt xuống
Không thể không thừa nhận, Đàm Dật Trạch thật sự tiến bộ rất nhanh
Mấy ngày trước, hắn còn ở trước mặt Sở Đông Ly diễn trò. Một quả táo có thể gọt nhìn thấy cả hạt, làm cho Sở Đông Ly chê cười một trận
Nhưng hiện tại, hắn gọt táo tuyệt đối không thua kém Sở Đông Ly. Vỏ táo xâu thành một chuỗi vòng tròn, mà hắn vô cùng hồn nhiên tao nhã, cho nên mọi người đều bị hắn thuyết phục thật sâu
Đặc biệt là Cố thị trưởng, mấy ngày trước ông đã dự đoán được Đàm Dật Trạch là người tiến bộ rất nhanh. Không nghĩ tới, trong thời gian ngắn, hắn thế nhưng đã áp đảo khí thế của Sở Đông Ly, làm cho sắc mặt của Sơ Đông Ly hiện tại trở nên cứng đờ. Nhìn một màn này, khóe miệng Cố Ấn Mẫn lộ ra ý cười tán thưởng
Cho tới nay, Cố thị trưởng đã nghe qua không ít chiến tích của người thanh niên tên Đàm Dật Trạch này. Hắn đối với quân tình trình độ mẫn tuệ xâu sắc, ở trong bộ đội mấy năm ngắn ngủi cống hiến, làm cho trên người tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Nhưng Cố Ấn Mẫn vẫn lo lắng, người đàn ông quá mức thành công, quá mức khí phách như vậy, con gái mình gả cho hắn, không tránh khỏi sẽ bị ủy khuất
Nhưng thông qua khoảng thời gian này, nhất là sau khi Cố Niệm Hề phẫu thuật xong. Thái độ của ông đối với Đàm Dật Trạch càng hài lòng hơn rất nhiều
Hiện tại, điều làm cho Cố Ấn Mẫn quan tâm nhiều nhất chính là Sở Đông Ly
Đứa bé này được ông nhìn lớn lên, tâm tính của hắn Cố thị trưởng ông đương nhiên biết. Tình cảm của Sở Đông Ly đối với con gái ông, sao ông có thể nhìn không ra? Nhưng là hiện tại Cố Niệm Hề đã kết hôn, nếu như Sở Đông Ly có ý nghĩ xấu, chỉ sợ Đàm Dật Trạch sẽ không dễ dàng tha thứ
Xem tình thế hiện tại, dường như Đàm Dật Trạch đã biết mọi chuyện
Đàm Dật Trạch bây giờ biểu hiện như vậy, chứng minh cho hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ để nghênh chiến! Còn Sở Đông Ly thì sao?
Tương lai, chỉ sợ hai người đàn ông đồng dạng xuất sắc, sẽ có một màn tranh đấu
Chẳng qua...
Nghĩ vậy, Cố Ấn Mẫn nhìn về phía Đàm Dật Trạch
Lúc này, hắn đã sớm gọt xong một quả táo, hình dạng có coi như là lành lặn, đưa tới tay Cố Niệm Hề: "Lão bà, đây là táo anh gọt cho em, ăn nhiều một chút, vết thương mới mau lành!"
Nói xong câu kia, người đàn ông tà ác nào đó còn không quên liếc Sở Đông Ly còn đang ngồi nhíu mày
Ý tứ của hắn thực rõ ràng: Tôi hiện tại gọt táo, lão bà của tôi chỉ ăn táo tôi gọt, thế nào?
Đối với người đàn ông khiêu khích vô hạn, Sở Đông Ly cuối cùng cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng, không làm cho tâm tình của mình bị bại lộ ra ngoài
"Lão công, táo của anh rất chua!" Cô gái nào bắt đầu chơi xấu Đàm Dật Trạch, vừa mới cắn một miếng táo liền ghé sát vào tai hắn nói. Chẳng qua, Sở Đông Ly ở vị trí khá xa, nên không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Hắn chỉ có thể, nhìn thấy được Cố Niệm Hề đang vô cùng thân thiết tựa vào lòng ngực Đàm Dật Trạch, còn kề tai nói nhỏ
"Chua?" Đàm tham mưu trưởng lấy một miếng táo, cắn một miếng rồi nhai nhai nuốt nuốt: "Không có, anh cảm thấy rất ngọt mà!"
"Em cảm thấy chua!" Tròng mắt Cố Niệm Hề có tia giả dối. Thật ra, cô muốn nói là sự ghen tuông của hắn làm cho táo trở lên chua. Nhưng mà, ngại Đàm Dật Trạch đang ngồi bên cạnh cô, lúc này nếu như cô trực tiếp nói như vậy, khẳng định cái mông nhỏ của cô sẽ gặp tai ương
Nghe Cố Niệm Hề nói, Đàm tham mưu trưởng lại làm như khẳng định, cắn một miếng nhai nhai nuốt, hắn vốn dĩ muốn quay lại nói với cô rằng táo không chua. Nhưng khi hắn quay người lại, liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề có tia giả dối, trong nhất thời liền hiểu ra ý đồ của cô!
Cố Niệm Hề lúc này trong lòng có tia mừng thầm, vốn tưởng rằng Đàm tham mưu trưởng căn bản không nhìn ra ý đồ của mình. Lúc này liền đoạt lại miếng táo trên tay Đàm Dật Trạch, vui tươi hớn hở nói: "Lão già kia, táo anh gọt thật sự rất chua! Anh xem, còn chưa chín này!"
Cố Niệm Hề vẻ mặt lật lòng nhìn người đàn ông trước mặt, sợ bị hắn nhìn ra được ý đồ của mình
"Vật nhỏ, thật sự chưa sao?" Người đàn ông nào đó nói nhỏ vào bên tai Cố Niệm Hề, dùng giọng nói êm tai giống như đàn vi-ô-lông mà hừ nhẹ bên tai cô
Giọng nói trầm thấp, động tác chậm rãi, làm cho người ta có chút nghi ngờ, bọn họ đang thân thiết
Nhưng chỉ có Cố Niệm Hề biết, giờ phút này người đàn ông kia đang tức giận!
Hơn nữa, hắn cực kỳ nguy hiểm
"Lão công, em là nói không chua! Thật sự, không chưa!" Nói lời này, Cố Niệm Hề còn vòng qua cánh tay hắn, như là động tác trẻ con lấy lòng người lớn
"Không chua? Cũng không có việc gì, nếu lão bà của anh cảm thấy chua, đêm nay... Anh khiến cho em nếm thử chút ngọt gì đó!" Nói lời này, tầm mắt của hắn còn dừng ở giữa hai chân của chính mình
Phát hiện thấy ánh mắt của hắn, Cố Niệm Hề thật sự khóc không ra nước mắt
Cô chỉ biết, nếu làm lão lưu manh này tức giận sẽ vô cùng khó sống!
Đêm nay, cô chắc chắn bị hắn buộc chơi trò thổi khí...
Ô ô sớm biết rằng lão lưu manh này đã phát hiện ra, có đánh chết cô, cô cũng không mang tảng đá tự đập vào chân mình
Nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh mang theo nụ cười tà tứ, Cố Niệm Hề chỉ có thể hung hăng cắn xuống một miếng táo, nghĩ đó chính là người đàn ông nào đó cho hả giận
Nhưng người khởi xướng dường như lại không hiểu rõ lòng của Cố Niệm Hề, lúc này còn nhẹ nhàng lau nước trên khóe miệng cho cô, sau đó ghé sát tai cô mà nói: "Không có việc gì, lão bà em từ từ ăn, ăn không đủ, buổi tối còn có!"
Lời này lại là một tầng ý tứ tà ác
Sớm biết kết quả sẽ như thế này, đánh chết cô cũng không dám khiêu khích Đàm tham mưu trưởng
Vì thế, người ở bên ngoài nhìn vào, hiện tại chính là một màn vô cùng hài hòa
Đặc biệt trong mắt Cố Ấn Mẫn, ông tin tưởng vững chắc con rể của ông có thể bảo vệ được cuộc hôn nhân này của bọn họ...
____
Ban đêm, thành phố rực rỡ ánh đèn
Quán bar này là nơi nổi danh nhất trong thành phố, do Lăng nhị gia đứng đầu
Mà hôm nay, lại là ngày sinh nhật của hắn
Đương nhiên, người trong quán bar hôm nay, sẽ tổ chức cho hắn một buổi sinh nhật sống động
Vì thế, bình thường đây là thời điểm quán bar có rất nhiều người, tối nay lại chỉ có người quen
Nhưng Lăng nhị gia lại không cảm thấy có hứng thú
"Lăng nhị gia, có cần kêu vài cô bé đến trợ hứng hay không?" Có người bắt đầu mở lời đề nghị
"Mấy người thích thì kêu đi!" Nói như vậy, Lăng nhị gia trước kia cũng cùng bọn họ mê loạn như vậy. Nhưng không biết gần đây làm sao hắn lại không cảm thấy có hứng thú nữa
Dưới sự cho phép của Lăng nhị gia, trong quán bar lại có nhiều thêm vài người phụ nữ. Mỗi người đều mặc loại vải trong suốt nhất có thể. Còn có một số người đã đi đến bên cạnh Lăng nhị gia mời rượu
Đương nhiên trong đó không thiếu Tiểu An. Chẳng qua, tâm tình của Lăng nhị gia hôm nay lại vô cùng không tốt. Cho nên khi nhìn thấy đám phụ nữ kia mi tâm cũng không tự giác nhíu lại thật chặt
"Nhị gia, hay là gọi Tô bé nhỏ đến đây trợ hứng? Tôi nhớ rõ cô ấy buổi tối hôm nay không cần làm việc" Bởi vì Tiểu Lục Tử gần đây rất hay đi theo Lăng nhị gia, không chỉ tính tình của vị nhị gia này hắn hiểu rõ, mà ngay cả bảng giờ giấc của Tô bé nhỏ cũng vô cùng rõ ràng. Hiện tại Lăng nhị gia như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tô bé nhỏ là có thể giúp cho hắn vui vẻ
"Cô ấy sẽ đến sao? Gần đây cô ấy rất ngang bướng, tôi có gọi bao nhiêu lần cũng không chịu đi ra!" Nhắc tới Tô bé nhỏ, tâm tình của Lăng nhị gia so với lúc đầu tốt hơn vài phần
"Ha hả, hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia, cho dù Tô bé nhỏ ngang bướng đến mức nào cũng phải đến đây chúc mừng Lăng nhị gia, đúng không?" Tiểu Lục Tử quả nhiên phán đoán không sai, Lăng nhị gia đang nghĩ đến Tô bé nhỏ
"Cậu gọi điện thoại đi!" Nói lời này, lỗ mũi của Lăng nhị gia hướng lên trời lầm bầm hai tiếng
Hắn dầu gì cũng là người được mọi người kính trọng, từ trước đến giờ không có người nào là không muốn tiếp cận hắn, nhất là phụ nữ
Nhưng từ lúc Tô bé nhỏ xuất hiện, cô gái này lại làm cho hắn không thể chịu đựng nổi
Mà hiện tại, thế nhưng điện thoại của Lăng nhị gia hắn cũng không nhận
Điều này làm cho mặt mũi của hắn, ít nhiều bị xuống cấp
Ngoài miệng tuy rằng nói rầm rì như vậy, nhưng trong lòng Lăng nhị gia hắn lại cảm thấy vô cùng chờ mong, rằng Tô bé nhỏ sẽ đến...
Hắn, đã vài ngày không gặp cô!
Mà Tiểu Lục Tử đương nhiên hiểu rõ tính tình của Lăng nhị gia, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện cho Tô bé nhỏ, làm cho cô mau chóng đến đây trợ giúp. Nói đến cũng kỳ quái, Lăng nhị gia trời sinh không ai không sợ, ai cũng không thể quản được hắn. Mà ngay cả ông cụ nhà bên cũng không thể gây khó dễ cho vị thái tử gia này. Nhưng Tô bé nhỏ lại có năng lực quản hắn, có đôi khi Tiểu Lục Tử cũng cảm thấy ngạc nhiên
Rất nhanh, Tiểu Lục Tử đã trở lại. Mà hắn nói với Lăng nhị gia, Tô bé nhỏ nhất định sẽ đến
Mặc dù không nói gì với Tiểu Lục Tử, nhưng trên thực tế mắt của hắn liên tiếp dừng ở phía cửa lớn. Tiểu Lục Tử thấy cảnh này cũng đã hơn mười lần
Nay Lăng nhị gia đang đợi Tô bé nhỏ sao?
Lúc Tô Du Du đến quán bar, không khí rất náo nhiệt. Toàn bộ quán bar mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, so với lễ tổ chức năm mới còn muốn náo nhiệt hơn vài phần
Nhìn thấy Lăng nhị gia ngồi ở trên ghế bành, Tô Du Du không nghĩ nhiều liền xông vào
Cánh cửa dường như bị người ta chặn lại, Tô Du Du cảm thấy nóng lòng, lúc này liền dùng giày cao gót đá văng: "Lăng nhị gia, lão nương đến đây, tôi muốn giết anh!"
Nói lời này, Tô Du Du làm ra bộ dáng hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt Lăng nhị gia
Lúc này cô mới để ý toàn bộ hội trường có rất nhiều người, không khí vô cùng náo nhiệt
Giữa phòng còn đặt một cái bánh sinh nhật thật to
Căn bản không giống như Tiểu Lục Tử nói, nơi đây đang phát video cô lúc say rượu
"Tiểu Lục Tử, anh không phải nói là Lăng nhị gia đang phát thứ kia sao?" Tô Du Du chạy nhanh đến bên người Tiểu Lục Tử hỏi
"Tôi chẳng phải nói, cô có thể đến chúc mừng Lăng nhị gia sao? Đến, Lăng nhị gia đang ngồi bên kia" Tiểu Lục Tử mau chóng thúc giục
"Anh là cố tình nói như vậy đúng không? Anh không thấy bên người người ta đã có vô số mỹ nữ ngồi cùng sao? Còn kéo tôi đến nơi này làm gì? Chơi trò 3p sao, tôi nói cho anh biết, chị đây không ham!" Tô Du Du nhìn về phía Lăng nhị gia, bên cạnh hắn đã có năm vị tiểu thư, trong lòng không khỏi có sự khó chịu
"Mỹ nữ làm sao có thể bằng cô? Trên đời này cũng chỉ có cô mới trấn an được Lăng nhị gia, không phải sao?" Cùng với Tô bé nhỏ nói xong câu này, Tiểu Lục Từ liền vội vàng hướng cô gái bên người Lăng nhị gia hô: "Tiểu An, mau đứng dậy. Không thấy Tô tiểu thư của chúng ta đến sao?"
"Tôi... Đã biết!" Trong lòng tuy có bất mãn, nhưng trước mặt Lăng nhị gia Tiểu An không dám trực tiếp nổi bão, chỉ có thể bất đắc dĩ dịch qua một bên
"Tô tiểu thư, nhanh ngồi xuống đi. Hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia, mau mau đến chúc mừng Lăng nhị gia của chúng ta!" Bên cạnh cũng có người hò hét theo
"..." Bị một đám người nhìn mình chằm chằm như vậy, Tô Du Du cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Lăng Thần
Chẳng qua, Tô bé nhỏ hiển nhiên vẫn không quên chuyện xảy ra hai ngày trước, cô vừa ngồi xuống liền chuẩn bị đứng dậy
Mà Lăng Thần dường như cũng dự liệu được điều này, mau chóng túm lấy tay cô: "Ngay cả chúc mừng sinh nhật gia cũng không có, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã muốn rời đi sao?"
Đây là câu nói đầu tiên của Lăng nhị gia. Vốn dĩ khoảng thời gian này, Lăng nhị gia cũng có chút tức giận, nghĩ Tô bé nhỏ muốn chủ động mở miệng chúc mừng sinh nhật hắn, nhưng thấy cô một từ cũng không chịu nói ra
Thật không nghĩ tới tính tình của Tô bé nhỏ rất ngang bướng. Đến đây, liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn hắn, càng không nói đến mở miệng nói với hắn một câu
Này, hay là Lăng Thần hắn mở miệng trước
Cùng Tô bé nhỏ ở cùng một chỗ, Lăng nhị gia hắn đều trở nên bất lực giống như bây giờ
Nhưng hắn hiểu được, chính mình giống như bị coi thường, rõ ràng Tô bé nhỏ căn bản không để ý đến hắn, mà hắn lại cứ luôn để ý đến cô!
"Anh cảm thấy chị đây biết hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia anh, sẽ đến sao?" Tô Du Du nhìn chằm chằm Lăng Thần, thở nhẹ nói một câu
"Em..." Bị cô cho một kích như vậy, Lăng nhị gia quả nhiên tức giận: "Em chẳng lẽ không sợ, anh đem hình ảnh phong tao của em bày ra chỗ này, cho mọi người nhìn một cái sao?"
Thật ra, Lăng nhị gia cũng biết chiêu này của mình rất là vô sỉ, nhưng mỗi lần đều lấy ra chiêu này để uy hiếp Tô bé nhỏ
Hắn không có cách nào để Tô bé nhỏ để ý đến mình, nên chỉ có thể dùng chiêu này!
"Anh..." Nhìn Lăng nhị gia gương mặt tà ác, Tô Du Du chỉ có thể điều chỉnh thái độ: "Tôi muốn đi toilet, vừa mới bị thúc giục ra cửa còn chưa kịp đi toilet!"
"Được. Anh để em đi, nhưng mà nếu như em không trở lại, ngày mai chắc chắn sẽ biến thành ngôi sao nổi tiếng!" Nói xong lời này, Lăng nhị gia quả thực buông cô ra
Tô Du Du cũng nhân cô hội đi ra ngoài
Không phải trong phòng này không có toilet, mà là lúc cô đi ngang qua thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong đó. Cho nên, Tô Du Du chỉ có thể đi ra phía ngoài, miễn quấy rầy bọn họ "Làm việc"
Nhưng là Tô Du Du trăm triệu lần không ngờ, lần thứ hai lại bắt gặp Lục Tử Thông dưới tình huống như thế
Ánh sáng mờ ảo, nhưng Tô Du Du vẫn có thể nhìn rõ được người đàn ông kia
Bởi vì cô, đã từng theo đuổi người đàn ông này nhiều năm...
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng người đàn ông này từ xa, Tô Du Du nhất định sẽ tiến lên phía trước
Nhưng hiện tại, gặp được Lục Tử Thông, cô đã không còn tâm tình như trước kia. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không hiểu sao có chua xót. Chẳng qua, hôm nay so với lúc ở bệnh viện đã tốt hơn nhiều
Thấy Lục Tử Thông ngồi ở bên kia, Tô Du Du tính toán muốn lui lại
Nhưng không nghĩ tới, Lục Tử Thông đã thấy được cô, cũng mau chóng tiến lên
"Tiểu Du?" Thấy Tô Du Du, Lục Tử Thông hiển nhiên rất vui vẻ
Hắn thừa dịp Tô Du Du còn chưa đi xa, liền nhanh chóng lẻn đến trước mặt Lục Tử Thông
"Lục sư huynh, thật vui khi gặp anh. Nhưng mà anh đang cản đường của tôi!" Nói lời này, khóe môi Tô Du Du khẽ động, làm cho cô thoạt nhìn qua rất chật vật
Trong mắt của Lục Tử Thông rất rõ ràng, Tô Du Du cười so với khóc còn khó coi hơn
"Tiểu Du, đừng như vậy có được không? Chúng ta trước đây không như vậy! Nếu em hiểu lầm anh cái gì, anh thật sự có thể cùng em giải thích! Hơn nữa, em hôm nay tới uống rượu không phải để tới tìm anh sao?"
Nói lời này, Lục Tử Thông có chút vội vàng
Thậm chí, tay của hắn còn bắt đầu nắm chặt tay Tô Du Du hơn
Nắm chặt như vậy, giống như là sợ cô sẽ rời đi khỏi thế giới của hắn
Thật ra lần trước đến bệnh viện tìm Tô Du Du, lúc trở về Lục Tử Thông đã suy nghĩ rất nhiều
Thậm chí khoảng thời gian này hắn còn không đến tìm Hoắc Tư Vũ
Hắn chỉ muốn có không gian yên tĩnh, để làm rõ ràng tình cảm của mình với Tô Du Du
Lục Tử Thông thật ra cũng không ngốc, mấy ngày nay hắn đối với Tô Du Du nóng gan sôi ruột, khiến cho hắn nhanh chóng liền hiểu ra, chính mình đối với Tô Du Du có tình yêu
Nhưng hắn không biết, đợi đến khi tình yêu của hắn nở hoa, thì tình yêu của Tô Du Du đã sớm héo rũ...
Bỏ qua, đôi khi chỉ là đơn giản như vậy
Có một số việc một khi bỏ qua, chính là không thể kéo lại được.
Mà Sở Đông Ly lại vô cùng thương tâm. Một bữa cơm thật vô vị
Hôm nay, Đàm Dật Trạch dường như muốn cố tình khiêu khích hắn. Sau khi ăn cơm xong, Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề đến ghế sa lon. Sở Đông Ly đương nhiên cũng không muốn mình bị lạc hậu liền đi theo
Trên bàn lúc này đã có mấy quả táo, gương mặt Sở Đông Ly mang theo nụ cười thắng lợi, nhưng tiếp theo vài giây, như thế nào cũng không thể cười nổi. Bởi vì Sở Đông Ly còn chưa kịp xuống tay, Đàm Dật Trạch đã nhanh hơn một bước, tự mình cầm quả táo gọt xuống
Không thể không thừa nhận, Đàm Dật Trạch thật sự tiến bộ rất nhanh
Mấy ngày trước, hắn còn ở trước mặt Sở Đông Ly diễn trò. Một quả táo có thể gọt nhìn thấy cả hạt, làm cho Sở Đông Ly chê cười một trận
Nhưng hiện tại, hắn gọt táo tuyệt đối không thua kém Sở Đông Ly. Vỏ táo xâu thành một chuỗi vòng tròn, mà hắn vô cùng hồn nhiên tao nhã, cho nên mọi người đều bị hắn thuyết phục thật sâu
Đặc biệt là Cố thị trưởng, mấy ngày trước ông đã dự đoán được Đàm Dật Trạch là người tiến bộ rất nhanh. Không nghĩ tới, trong thời gian ngắn, hắn thế nhưng đã áp đảo khí thế của Sở Đông Ly, làm cho sắc mặt của Sơ Đông Ly hiện tại trở nên cứng đờ. Nhìn một màn này, khóe miệng Cố Ấn Mẫn lộ ra ý cười tán thưởng
Cho tới nay, Cố thị trưởng đã nghe qua không ít chiến tích của người thanh niên tên Đàm Dật Trạch này. Hắn đối với quân tình trình độ mẫn tuệ xâu sắc, ở trong bộ đội mấy năm ngắn ngủi cống hiến, làm cho trên người tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Nhưng Cố Ấn Mẫn vẫn lo lắng, người đàn ông quá mức thành công, quá mức khí phách như vậy, con gái mình gả cho hắn, không tránh khỏi sẽ bị ủy khuất
Nhưng thông qua khoảng thời gian này, nhất là sau khi Cố Niệm Hề phẫu thuật xong. Thái độ của ông đối với Đàm Dật Trạch càng hài lòng hơn rất nhiều
Hiện tại, điều làm cho Cố Ấn Mẫn quan tâm nhiều nhất chính là Sở Đông Ly
Đứa bé này được ông nhìn lớn lên, tâm tính của hắn Cố thị trưởng ông đương nhiên biết. Tình cảm của Sở Đông Ly đối với con gái ông, sao ông có thể nhìn không ra? Nhưng là hiện tại Cố Niệm Hề đã kết hôn, nếu như Sở Đông Ly có ý nghĩ xấu, chỉ sợ Đàm Dật Trạch sẽ không dễ dàng tha thứ
Xem tình thế hiện tại, dường như Đàm Dật Trạch đã biết mọi chuyện
Đàm Dật Trạch bây giờ biểu hiện như vậy, chứng minh cho hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ để nghênh chiến! Còn Sở Đông Ly thì sao?
Tương lai, chỉ sợ hai người đàn ông đồng dạng xuất sắc, sẽ có một màn tranh đấu
Chẳng qua...
Nghĩ vậy, Cố Ấn Mẫn nhìn về phía Đàm Dật Trạch
Lúc này, hắn đã sớm gọt xong một quả táo, hình dạng có coi như là lành lặn, đưa tới tay Cố Niệm Hề: "Lão bà, đây là táo anh gọt cho em, ăn nhiều một chút, vết thương mới mau lành!"
Nói xong câu kia, người đàn ông tà ác nào đó còn không quên liếc Sở Đông Ly còn đang ngồi nhíu mày
Ý tứ của hắn thực rõ ràng: Tôi hiện tại gọt táo, lão bà của tôi chỉ ăn táo tôi gọt, thế nào?
Đối với người đàn ông khiêu khích vô hạn, Sở Đông Ly cuối cùng cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng, không làm cho tâm tình của mình bị bại lộ ra ngoài
"Lão công, táo của anh rất chua!" Cô gái nào bắt đầu chơi xấu Đàm Dật Trạch, vừa mới cắn một miếng táo liền ghé sát vào tai hắn nói. Chẳng qua, Sở Đông Ly ở vị trí khá xa, nên không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Hắn chỉ có thể, nhìn thấy được Cố Niệm Hề đang vô cùng thân thiết tựa vào lòng ngực Đàm Dật Trạch, còn kề tai nói nhỏ
"Chua?" Đàm tham mưu trưởng lấy một miếng táo, cắn một miếng rồi nhai nhai nuốt nuốt: "Không có, anh cảm thấy rất ngọt mà!"
"Em cảm thấy chua!" Tròng mắt Cố Niệm Hề có tia giả dối. Thật ra, cô muốn nói là sự ghen tuông của hắn làm cho táo trở lên chua. Nhưng mà, ngại Đàm Dật Trạch đang ngồi bên cạnh cô, lúc này nếu như cô trực tiếp nói như vậy, khẳng định cái mông nhỏ của cô sẽ gặp tai ương
Nghe Cố Niệm Hề nói, Đàm tham mưu trưởng lại làm như khẳng định, cắn một miếng nhai nhai nuốt, hắn vốn dĩ muốn quay lại nói với cô rằng táo không chua. Nhưng khi hắn quay người lại, liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề có tia giả dối, trong nhất thời liền hiểu ra ý đồ của cô!
Cố Niệm Hề lúc này trong lòng có tia mừng thầm, vốn tưởng rằng Đàm tham mưu trưởng căn bản không nhìn ra ý đồ của mình. Lúc này liền đoạt lại miếng táo trên tay Đàm Dật Trạch, vui tươi hớn hở nói: "Lão già kia, táo anh gọt thật sự rất chua! Anh xem, còn chưa chín này!"
Cố Niệm Hề vẻ mặt lật lòng nhìn người đàn ông trước mặt, sợ bị hắn nhìn ra được ý đồ của mình
"Vật nhỏ, thật sự chưa sao?" Người đàn ông nào đó nói nhỏ vào bên tai Cố Niệm Hề, dùng giọng nói êm tai giống như đàn vi-ô-lông mà hừ nhẹ bên tai cô
Giọng nói trầm thấp, động tác chậm rãi, làm cho người ta có chút nghi ngờ, bọn họ đang thân thiết
Nhưng chỉ có Cố Niệm Hề biết, giờ phút này người đàn ông kia đang tức giận!
Hơn nữa, hắn cực kỳ nguy hiểm
"Lão công, em là nói không chua! Thật sự, không chưa!" Nói lời này, Cố Niệm Hề còn vòng qua cánh tay hắn, như là động tác trẻ con lấy lòng người lớn
"Không chua? Cũng không có việc gì, nếu lão bà của anh cảm thấy chua, đêm nay... Anh khiến cho em nếm thử chút ngọt gì đó!" Nói lời này, tầm mắt của hắn còn dừng ở giữa hai chân của chính mình
Phát hiện thấy ánh mắt của hắn, Cố Niệm Hề thật sự khóc không ra nước mắt
Cô chỉ biết, nếu làm lão lưu manh này tức giận sẽ vô cùng khó sống!
Đêm nay, cô chắc chắn bị hắn buộc chơi trò thổi khí...
Ô ô sớm biết rằng lão lưu manh này đã phát hiện ra, có đánh chết cô, cô cũng không mang tảng đá tự đập vào chân mình
Nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh mang theo nụ cười tà tứ, Cố Niệm Hề chỉ có thể hung hăng cắn xuống một miếng táo, nghĩ đó chính là người đàn ông nào đó cho hả giận
Nhưng người khởi xướng dường như lại không hiểu rõ lòng của Cố Niệm Hề, lúc này còn nhẹ nhàng lau nước trên khóe miệng cho cô, sau đó ghé sát tai cô mà nói: "Không có việc gì, lão bà em từ từ ăn, ăn không đủ, buổi tối còn có!"
Lời này lại là một tầng ý tứ tà ác
Sớm biết kết quả sẽ như thế này, đánh chết cô cũng không dám khiêu khích Đàm tham mưu trưởng
Vì thế, người ở bên ngoài nhìn vào, hiện tại chính là một màn vô cùng hài hòa
Đặc biệt trong mắt Cố Ấn Mẫn, ông tin tưởng vững chắc con rể của ông có thể bảo vệ được cuộc hôn nhân này của bọn họ...
____
Ban đêm, thành phố rực rỡ ánh đèn
Quán bar này là nơi nổi danh nhất trong thành phố, do Lăng nhị gia đứng đầu
Mà hôm nay, lại là ngày sinh nhật của hắn
Đương nhiên, người trong quán bar hôm nay, sẽ tổ chức cho hắn một buổi sinh nhật sống động
Vì thế, bình thường đây là thời điểm quán bar có rất nhiều người, tối nay lại chỉ có người quen
Nhưng Lăng nhị gia lại không cảm thấy có hứng thú
"Lăng nhị gia, có cần kêu vài cô bé đến trợ hứng hay không?" Có người bắt đầu mở lời đề nghị
"Mấy người thích thì kêu đi!" Nói như vậy, Lăng nhị gia trước kia cũng cùng bọn họ mê loạn như vậy. Nhưng không biết gần đây làm sao hắn lại không cảm thấy có hứng thú nữa
Dưới sự cho phép của Lăng nhị gia, trong quán bar lại có nhiều thêm vài người phụ nữ. Mỗi người đều mặc loại vải trong suốt nhất có thể. Còn có một số người đã đi đến bên cạnh Lăng nhị gia mời rượu
Đương nhiên trong đó không thiếu Tiểu An. Chẳng qua, tâm tình của Lăng nhị gia hôm nay lại vô cùng không tốt. Cho nên khi nhìn thấy đám phụ nữ kia mi tâm cũng không tự giác nhíu lại thật chặt
"Nhị gia, hay là gọi Tô bé nhỏ đến đây trợ hứng? Tôi nhớ rõ cô ấy buổi tối hôm nay không cần làm việc" Bởi vì Tiểu Lục Tử gần đây rất hay đi theo Lăng nhị gia, không chỉ tính tình của vị nhị gia này hắn hiểu rõ, mà ngay cả bảng giờ giấc của Tô bé nhỏ cũng vô cùng rõ ràng. Hiện tại Lăng nhị gia như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tô bé nhỏ là có thể giúp cho hắn vui vẻ
"Cô ấy sẽ đến sao? Gần đây cô ấy rất ngang bướng, tôi có gọi bao nhiêu lần cũng không chịu đi ra!" Nhắc tới Tô bé nhỏ, tâm tình của Lăng nhị gia so với lúc đầu tốt hơn vài phần
"Ha hả, hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia, cho dù Tô bé nhỏ ngang bướng đến mức nào cũng phải đến đây chúc mừng Lăng nhị gia, đúng không?" Tiểu Lục Tử quả nhiên phán đoán không sai, Lăng nhị gia đang nghĩ đến Tô bé nhỏ
"Cậu gọi điện thoại đi!" Nói lời này, lỗ mũi của Lăng nhị gia hướng lên trời lầm bầm hai tiếng
Hắn dầu gì cũng là người được mọi người kính trọng, từ trước đến giờ không có người nào là không muốn tiếp cận hắn, nhất là phụ nữ
Nhưng từ lúc Tô bé nhỏ xuất hiện, cô gái này lại làm cho hắn không thể chịu đựng nổi
Mà hiện tại, thế nhưng điện thoại của Lăng nhị gia hắn cũng không nhận
Điều này làm cho mặt mũi của hắn, ít nhiều bị xuống cấp
Ngoài miệng tuy rằng nói rầm rì như vậy, nhưng trong lòng Lăng nhị gia hắn lại cảm thấy vô cùng chờ mong, rằng Tô bé nhỏ sẽ đến...
Hắn, đã vài ngày không gặp cô!
Mà Tiểu Lục Tử đương nhiên hiểu rõ tính tình của Lăng nhị gia, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện cho Tô bé nhỏ, làm cho cô mau chóng đến đây trợ giúp. Nói đến cũng kỳ quái, Lăng nhị gia trời sinh không ai không sợ, ai cũng không thể quản được hắn. Mà ngay cả ông cụ nhà bên cũng không thể gây khó dễ cho vị thái tử gia này. Nhưng Tô bé nhỏ lại có năng lực quản hắn, có đôi khi Tiểu Lục Tử cũng cảm thấy ngạc nhiên
Rất nhanh, Tiểu Lục Tử đã trở lại. Mà hắn nói với Lăng nhị gia, Tô bé nhỏ nhất định sẽ đến
Mặc dù không nói gì với Tiểu Lục Tử, nhưng trên thực tế mắt của hắn liên tiếp dừng ở phía cửa lớn. Tiểu Lục Tử thấy cảnh này cũng đã hơn mười lần
Nay Lăng nhị gia đang đợi Tô bé nhỏ sao?
Lúc Tô Du Du đến quán bar, không khí rất náo nhiệt. Toàn bộ quán bar mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, so với lễ tổ chức năm mới còn muốn náo nhiệt hơn vài phần
Nhìn thấy Lăng nhị gia ngồi ở trên ghế bành, Tô Du Du không nghĩ nhiều liền xông vào
Cánh cửa dường như bị người ta chặn lại, Tô Du Du cảm thấy nóng lòng, lúc này liền dùng giày cao gót đá văng: "Lăng nhị gia, lão nương đến đây, tôi muốn giết anh!"
Nói lời này, Tô Du Du làm ra bộ dáng hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt Lăng nhị gia
Lúc này cô mới để ý toàn bộ hội trường có rất nhiều người, không khí vô cùng náo nhiệt
Giữa phòng còn đặt một cái bánh sinh nhật thật to
Căn bản không giống như Tiểu Lục Tử nói, nơi đây đang phát video cô lúc say rượu
"Tiểu Lục Tử, anh không phải nói là Lăng nhị gia đang phát thứ kia sao?" Tô Du Du chạy nhanh đến bên người Tiểu Lục Tử hỏi
"Tôi chẳng phải nói, cô có thể đến chúc mừng Lăng nhị gia sao? Đến, Lăng nhị gia đang ngồi bên kia" Tiểu Lục Tử mau chóng thúc giục
"Anh là cố tình nói như vậy đúng không? Anh không thấy bên người người ta đã có vô số mỹ nữ ngồi cùng sao? Còn kéo tôi đến nơi này làm gì? Chơi trò 3p sao, tôi nói cho anh biết, chị đây không ham!" Tô Du Du nhìn về phía Lăng nhị gia, bên cạnh hắn đã có năm vị tiểu thư, trong lòng không khỏi có sự khó chịu
"Mỹ nữ làm sao có thể bằng cô? Trên đời này cũng chỉ có cô mới trấn an được Lăng nhị gia, không phải sao?" Cùng với Tô bé nhỏ nói xong câu này, Tiểu Lục Từ liền vội vàng hướng cô gái bên người Lăng nhị gia hô: "Tiểu An, mau đứng dậy. Không thấy Tô tiểu thư của chúng ta đến sao?"
"Tôi... Đã biết!" Trong lòng tuy có bất mãn, nhưng trước mặt Lăng nhị gia Tiểu An không dám trực tiếp nổi bão, chỉ có thể bất đắc dĩ dịch qua một bên
"Tô tiểu thư, nhanh ngồi xuống đi. Hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia, mau mau đến chúc mừng Lăng nhị gia của chúng ta!" Bên cạnh cũng có người hò hét theo
"..." Bị một đám người nhìn mình chằm chằm như vậy, Tô Du Du cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Lăng Thần
Chẳng qua, Tô bé nhỏ hiển nhiên vẫn không quên chuyện xảy ra hai ngày trước, cô vừa ngồi xuống liền chuẩn bị đứng dậy
Mà Lăng Thần dường như cũng dự liệu được điều này, mau chóng túm lấy tay cô: "Ngay cả chúc mừng sinh nhật gia cũng không có, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã muốn rời đi sao?"
Đây là câu nói đầu tiên của Lăng nhị gia. Vốn dĩ khoảng thời gian này, Lăng nhị gia cũng có chút tức giận, nghĩ Tô bé nhỏ muốn chủ động mở miệng chúc mừng sinh nhật hắn, nhưng thấy cô một từ cũng không chịu nói ra
Thật không nghĩ tới tính tình của Tô bé nhỏ rất ngang bướng. Đến đây, liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn hắn, càng không nói đến mở miệng nói với hắn một câu
Này, hay là Lăng Thần hắn mở miệng trước
Cùng Tô bé nhỏ ở cùng một chỗ, Lăng nhị gia hắn đều trở nên bất lực giống như bây giờ
Nhưng hắn hiểu được, chính mình giống như bị coi thường, rõ ràng Tô bé nhỏ căn bản không để ý đến hắn, mà hắn lại cứ luôn để ý đến cô!
"Anh cảm thấy chị đây biết hôm nay là sinh nhật của Lăng nhị gia anh, sẽ đến sao?" Tô Du Du nhìn chằm chằm Lăng Thần, thở nhẹ nói một câu
"Em..." Bị cô cho một kích như vậy, Lăng nhị gia quả nhiên tức giận: "Em chẳng lẽ không sợ, anh đem hình ảnh phong tao của em bày ra chỗ này, cho mọi người nhìn một cái sao?"
Thật ra, Lăng nhị gia cũng biết chiêu này của mình rất là vô sỉ, nhưng mỗi lần đều lấy ra chiêu này để uy hiếp Tô bé nhỏ
Hắn không có cách nào để Tô bé nhỏ để ý đến mình, nên chỉ có thể dùng chiêu này!
"Anh..." Nhìn Lăng nhị gia gương mặt tà ác, Tô Du Du chỉ có thể điều chỉnh thái độ: "Tôi muốn đi toilet, vừa mới bị thúc giục ra cửa còn chưa kịp đi toilet!"
"Được. Anh để em đi, nhưng mà nếu như em không trở lại, ngày mai chắc chắn sẽ biến thành ngôi sao nổi tiếng!" Nói xong lời này, Lăng nhị gia quả thực buông cô ra
Tô Du Du cũng nhân cô hội đi ra ngoài
Không phải trong phòng này không có toilet, mà là lúc cô đi ngang qua thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong đó. Cho nên, Tô Du Du chỉ có thể đi ra phía ngoài, miễn quấy rầy bọn họ "Làm việc"
Nhưng là Tô Du Du trăm triệu lần không ngờ, lần thứ hai lại bắt gặp Lục Tử Thông dưới tình huống như thế
Ánh sáng mờ ảo, nhưng Tô Du Du vẫn có thể nhìn rõ được người đàn ông kia
Bởi vì cô, đã từng theo đuổi người đàn ông này nhiều năm...
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng người đàn ông này từ xa, Tô Du Du nhất định sẽ tiến lên phía trước
Nhưng hiện tại, gặp được Lục Tử Thông, cô đã không còn tâm tình như trước kia. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không hiểu sao có chua xót. Chẳng qua, hôm nay so với lúc ở bệnh viện đã tốt hơn nhiều
Thấy Lục Tử Thông ngồi ở bên kia, Tô Du Du tính toán muốn lui lại
Nhưng không nghĩ tới, Lục Tử Thông đã thấy được cô, cũng mau chóng tiến lên
"Tiểu Du?" Thấy Tô Du Du, Lục Tử Thông hiển nhiên rất vui vẻ
Hắn thừa dịp Tô Du Du còn chưa đi xa, liền nhanh chóng lẻn đến trước mặt Lục Tử Thông
"Lục sư huynh, thật vui khi gặp anh. Nhưng mà anh đang cản đường của tôi!" Nói lời này, khóe môi Tô Du Du khẽ động, làm cho cô thoạt nhìn qua rất chật vật
Trong mắt của Lục Tử Thông rất rõ ràng, Tô Du Du cười so với khóc còn khó coi hơn
"Tiểu Du, đừng như vậy có được không? Chúng ta trước đây không như vậy! Nếu em hiểu lầm anh cái gì, anh thật sự có thể cùng em giải thích! Hơn nữa, em hôm nay tới uống rượu không phải để tới tìm anh sao?"
Nói lời này, Lục Tử Thông có chút vội vàng
Thậm chí, tay của hắn còn bắt đầu nắm chặt tay Tô Du Du hơn
Nắm chặt như vậy, giống như là sợ cô sẽ rời đi khỏi thế giới của hắn
Thật ra lần trước đến bệnh viện tìm Tô Du Du, lúc trở về Lục Tử Thông đã suy nghĩ rất nhiều
Thậm chí khoảng thời gian này hắn còn không đến tìm Hoắc Tư Vũ
Hắn chỉ muốn có không gian yên tĩnh, để làm rõ ràng tình cảm của mình với Tô Du Du
Lục Tử Thông thật ra cũng không ngốc, mấy ngày nay hắn đối với Tô Du Du nóng gan sôi ruột, khiến cho hắn nhanh chóng liền hiểu ra, chính mình đối với Tô Du Du có tình yêu
Nhưng hắn không biết, đợi đến khi tình yêu của hắn nở hoa, thì tình yêu của Tô Du Du đã sớm héo rũ...
Bỏ qua, đôi khi chỉ là đơn giản như vậy
Có một số việc một khi bỏ qua, chính là không thể kéo lại được.
Danh sách chương