Ân Thư Kỳ thấy rõ ràng, người mà Đàm Dật Trạch đang tức giận chính là người phụ nữ mang kính râm đứng trước mặt kia
Nhìn bộ dạng này, giống như là sư tử mẹ bảo hộ sư tử con không cho kẻ thù đến gần. Biểu hiện này khiến cho cả Cố thị trưởng cũng cảm thấy khiếp sợ
"Dật Trạch, có chuyện gì vậy!"
"Ba mẹ, chúng ta mau đưa Hề Hề đến bệnh viện, người điên kia làm đau tay của Hề Hề rồi!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ mới chú ý đến sắc mặt Cố Niệm Hề tái nhớt. Mà khuỷu tay còn chảy máu đỏ tươi!
"Lão Cố, nhanh lấy xe đi. Hề Nhi chảy máu!"
"Được, tôi đi ngay, Dật Trạch con dìu Hề Nhi đi!"
Ân Thư Kỳ tuy lo lắng, nhưng cũng để ý thấy được trên chân của Đàm Dật Trạch có một vết nước lớn. Xét thấy chắc chắn là nước sủi cảo vảy lên
"Dật Trạch, chân của con có lẽ cũng phỏng rồi!" Theo lời nói của Ân Thư Kỳ, Cố Niệm Hề lúc này cũng chú ý tới
Cô vừa mới ngửi thấy mùi sủi cảo, còn tưởng rằng nước này là do vương trên mặt đất. Không nghĩ tới thì ra mùi hương này phát ra từ trên đùi hắn
"Lão công, chân của anh..."
"Anh không sao!" Nói xong Đàm Dật Trạch khẽ cúi người, ôm lấy Cố Niệm Hề
"Nhớ kỹ cho tôi, Hề Hề nếu thiếu một sợi tóc, tôi nhất định sẽ chôn cả nhà cô!" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch ôm thẳng Cố Niệm Hề đến xe Cố thị trưởng. Mà Ân Thư Kỳ sau khi đóng cửa lại, cũng nhảy lên xe cùng đi
Trương Tiểu Cầm bị lưu lại ở chỗ này cũng càng trở nên luống cuống
Cô hôm nay muốn đến cầu hòa, không nghĩ tới lại đem sự tình làm đến mức này
Này nên thế nào mới tốt? Hiện tại nếu về nhà, chắc chắn sẽ bị Trần Đại Bảo đánh chết! Nhưng nếu không trở về, cô còn chỗ nào để đi?
Hơn nữa lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, giống như không phải là nói láo!
Nếu Cố Niệm Hề thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô nên làm thế nào đây?
____
"Người bệnh bị rạn xương, xương vừa mới lành một chút, liền bị nứt mở, hiện tại cần phải phẫu thuật!" Chỉ chỉ phim chụp, bác sĩ liền nói
"Dù thế nào bác sĩ cũng phải cứu cô ấy, ngàn vạn lần đừng để cô ấy bị đau!" Đàm Dật Trạch biết Cố Niệm Hề sợ nhất là đau
"Đây là chức trách của bác sĩ. Chúng tôi cần phải chuẩn bị phương án phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi!"
Cố thị trưởng đi làm thủ tục, Ân Thư Kỳ cùng Đàm Dật Trạch ở bên cạnh Cố Niệm Hề
"Hề Hề, đừng có xảy ra việc gì. Anh sẽ đứng ở bên ngoài chờ em..."
Người phẫu thuật rõ ràng là cô, nhưng hắn so với cô lại càng kích động hơn
Đi đến bên giường bệnh, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Niệm Hề, đem tay của cô lên môi mình hôn hôn
Vốn Cố Niệm Hề đi vào phòng phẫu thuật, Đàm Dật Trạch phải đi ra ngoài. Nhưng bởi vì hắn kiên trì, còn bởi vì hắn là lão công của cô, cho nên hắn nhất quyết không chịu rời đi
Quần áo của Cố Niệm Hề là tự tay Đàm Dật Trạch hắn thay. Thời điểm đổi quần, hắn phát hiện ở dưới đũng quần cô có vệt màu đỏ
Mà vệt máu này, đáng lẽ không nên có
Đàm Dật Trạch không quên, thời điểm hắn đi làm nhiệm vụ, Cố Niệm Hề nói với hắn thân thích của cô đến thăm. Mà hiện tại, từ ngày đó đến giờ không đến hai mươi ngày!
Như thế nào lại...
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch vẫn quyết định chưa nói cho cô biết
"Lão gì kia, thật ra em rất đói bụng!" Cố Niệm Hề nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt vì miệng vết thương bị nứt ra
"Em cứ yên tâm, lát nữa anh sẽ đi mua đồ ăn cho em" Hắn vẫn như trước nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối
Cảm giác được, việc Cố Niệm Hề xuất huyết là chuyện không đơn giản!
Nhưng nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, hắn không dám nói ra
"Không biết tại sao, tự nhiên rất muốn ăn sủi cảo. Nhưng đáng tiếc, sủi cảo buổi sáng cũng bị rơi mất rồi!" Nghĩ đến thứ kia, Cố Niệm Hề lại càng cảm thấy thèm
"Con đứa nhỏ này, trước kia không thích ăn sủi cảo. Sao hôm nay lại muốn ăn!" Ân Thư Kỳ sau khi vào cửa, vừa lúc nghe được câu nói kia của Cố Niệm Hề: "Nếu con không phải con nói muốn ăn sủi cảo, Dật Trạch cũng không đến mức phải đi ra ngoài. Rồi vết thương của con hiện tại cũng sẽ không nứt ra"
Ân Thư Kỳ nghĩ đến người phụ nữ sáng nay đứng trước cửa nhà mình lại càng cảm thấy phẫn nộ
Người làm mẹ, đương nhiên không muốn con mình bị một chút thương tổn nào
Tuy rằng bác sĩ đã trăm ngàn lần cam đoan với Cố thị trưởng rằng Cố Niệm Hề không xảy ra việc gì. Nhưng Ân Thư Kỳ vẫn cứ lo lắng không thôi
"Mẹ, con đột nhiên muốn ăn! Tự nhiên còn muốn ăn chân giò hầm mẹ làm!" Thật ra, mấy thứ này trước kia Cố Niệm Hề không thích ăn, nhưng không biết tại sao hai ngày gần đây, lại thèm ăn vô cùng
Hơn nữa, thật ra cô cũng không muốn mẹ mình cùng Đàm tham mưu trưởng lo lắng. Cô hiện tại nói như vậy, còn biểu hiện bộ dáng thèm ăn, chẳng qua là muốn làm dịu đi không khí áp lực trong phòng bệnh mà thôi
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết có ăn thôi! Chân Dật Trạch còn bị phỏng, đúng rồi Dật Trạch, con đi kiểm tra chân một chút đi. Nước canh sủi cảo kia nóng như vậy, khẳng định là phỏng rồi!" Ân Thư Kỳ nghĩ tới điều này, lại càng cảm thấy lo lắng cho Đàm Dật Trạch
"Mẹ, con không sao!" Đàm Dật Trạch lúc này làm sao còn có tâm trí lo lắng cho hắn
Đầu óc của hắn toàn bộ đều để ý đến vết màu đỏ kia
Còn có, hắn vừa nghe thấy Cố Niệm Hề nói những thứ kia bình thường cô không thích ăn
Thật ra, lúc trước mỗi lần rảnh rỗi hắn thường lên mạng xem qua một chút biểu hiện phụ nữ khi mang thai. Bởi vì hắn lo lắng cho vật nhỏ của hắn, còn bối rối không hiểu về phương diện này
Mà đột nhiên muốn ăn những thứ bình thường không thích ăn, cũng chính là một trong dấu hiệu mang thai
Chẳng lẽ, vật nhỏ của hắn thật sự mang thai sao?
"Lão công, nếu không anh đi kiểm tra đi! Bị phỏng thì mau chóng đi chữa trị!"
Cố Niệm Hề có chút lo lắng nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi hắn
"Không cần, em trước cứ nằm yên đi. Anh để cho mẹ xem một chút là được!" Nói xong, Đàm Dật Trạch đứng dậy đi ra ngoài
Ân Thư Kỳ thật ra cũng nhìn ra được có điều không đúng
Bởi vì bà biết, với tính cách của Đàm Dật Trạch, sẽ không để ý đến vết thương trên đùi. Chẳng lẽ, hắn có chuyện muốn nói với bà sao?
Thấy Đàm Dật Trạch rời đi, Ân Thư Kỳ cũng vội vàng mở miệng: "Hề Nhi, mẹ ra ngoài trước xem Dật Trạch thế nào! Sau đó đi mua cho con vài thứ để ăn! Ba con làm xong thủ tục sẽ đến đây với con!"
"Được, con đã biết! Mẹ không cần lo lắng cho con, giúp con xem vết thương của anh ấy có bị phỏng nặng hay không!" Cũng giống như hắn, cô quan tâm nhất chính là Đàm tham mưu trưởng!
"Được, mẹ đi đây!" Nói xong câu này, Ân Thư Kỳ liền đi ra khỏi phòng bệnh, nhân tiện khép lại cửa phòng cho Cố Niệm Hề. Trong lúc cánh cửa khép lại, cô có nhìn thấy Đàm Dật Trạch ngồi trên ghế nhỏ
Hắn như vậy, làm sao có thể chuẩn bị đi kiểm tra vết phỏng của mình?
"Dật Trạch, con có phải có chuyện gì muốn nói với mẹ hay không?" Tính cách của Ân Thư Kỳ chính là đi thẳng vào vấn đề chính
"Mẹ... Hề Hề hình như mang thai" Nói nời này, sắc mặt Đàm Dật Trạch lại chìm xuống
"Này... Hề Nhi có biết không?" Nghĩ tới lời vừa nãy của Cố Niệm Hề, cô nói tự nhiên thèm ăn một số thứ. Ân Thư Kỳ liền nghĩ đến rất có khả năng mang thai
"Cô ấy có thể không biết. Con vừa mới thay quần áo cho cô ấy, phát hiện cô ấy xuất huyết! Lúc trước mỗi lần con dảnh dỗi, liền lên mạng tra một ít biểu hiện của phụ nữ mang thai. Nghe nói lúc mang thai có bệnh trạng kiểu này..."Nói đến đây, giọng nói của Đàm Dật Trạch có chút khàn khàn
Đầu của hắn hơi cúi xuống. Giống như là một đứa nhỏ luống cuống
"Này..." Ân Thư Kỳ trong nhất thời không biết nên nói thế nào
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả tâm lý chuẩn bị cũng đều không có
"Mẹ, không phải con không vui vì chuyện Hề Hề mang thai, con sợ cô ấy phẫu thuật..." Nói đến đây, đầu của Đàm Dật Trạch lại trực tiếp vùi vào hai bàn tay của mình
Nếu Cố Niệm Hề thật sự mang thai, phẫu thuật nhất định sẽ gây tê
Cố Niệm Hề lại sợ đau như vậy, Ân Thư Kỳ đương nhiên cũng biết hắn đang lo lắng cái gì...
"Dật Trạch, không phải là lỗi của con!"
"Nhưng đều tại con, nếu sáng nay con ở bên cạnh cô ấy, không đi mua sủi cảo, người điên kia cũng sẽ không có cơ hội làm cô ấy bị thương!" Giọng nói của Đàm Dật Trạch không giống như hắn ngày thường
Vừa vặn lúc này, Cố Ấn Mẫn cũng đi tới
Thông minh như ông, làm sao có thể không đoán ra bọn họ đang nói đến chuyện gì
"Việc này trước không nói đến, tôi hiện tại sẽ đi hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm thế nào!" Nói đến đây, Ân Thư Kỳ lại nhìn thoáng qua Cố Ấn Mẫn: "Lão Cố, ông trước vào xem Hề Nhi đi. Cái gì cũng đừng nói cho nó! Tôi cùng Dật Trạch hiện tại đi đến hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm cái gì?"
Đứa nhỏ này, vẫn luôn là tâm can trong lòng hai bọn họ!
Bọn họ vẫn luôn muốn bảo hộ thật tốt cho cô
Thật sự khó có thể tưởng tượng được, nếu như trong hoàn cảnh này Cố Niệm Hề lại mang thai, không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải
____
Ngày hôm nay, Cố Niệm Hề cảm thấy mình bị xoay lòng vòng
Các loại kiểm tra, sao lại nhiều như vậy?
Đầu tiên là chụp X quang, hiện tại còn phải xét nghiệm nước tiểu
Các loại phương pháp này, cũng thật sự là phiền toái!
Chẳng qua, tiếp theo phẫu thuật cô sẽ được gây mê, rồi té xỉu không biết chuyện gì xảy ra
Trước khi phẫu thuật, Cố Niệm Hề vẫn muốn thấy được Đàm tham mưu trưởng của cô
Cũng không biết tại sao, đến bây giờ cô vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu
"Mẹ, lão công của con có phải là bị phỏng rất nghiêm trọng hay không?" Mắt thấy mình sắp bị gây mê, lúc này Cố Niệm Hề cũng không quên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đàm tham mưu trưởng
"Dật Trạch không sao, nó đi toilet. Con cứ nằm yên, một lát là xong!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ lại cảm thấy lo lắng cho Cố Niệm Hề
"Mẹ, con thật sự không có việc gì! Bác sĩ không phải đã nói rồi hay sao? Chỉ là một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, mẹ cùng ba không cần phải lo lắng cho con! Rất nhanh, con lại có thể vui vẻ trở lại!"
Nhìn ánh mắt của Ân Thư Kỳ tràn ngập tia lo lắng, nội tâm của Cố Niệm Hề lại càng trở nên rầu rĩ
"Được rồi, con chỉ cần khỏe lại, mẹ không cầu gì hơn!' Ân Thư Kỳ nói xong lời này, hốc mắt lại nóng lên, bà mau chóng xoay người, đưa tay lau đi nước mắt của mình
Ngay cả bà con đau lòng như vậy, nói chi đến đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia...
"Được rồi, con nằm yên đi, chốc lát là phẫu thuật xong rồi!"
Nói xong với Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền xoay người rời đi
"Ba, mẹ hình như rất lo lắng, ba giúp con khuyên nhủ mẹ được không?" Thấy Ân Thư Kỳ rời đi, Cố Niệm Hề lại mau chóng nói với Cố thị trưởng
"Được rồi! Nhưng Hề Nhi, có một số việc không thể cưỡng cầu, nhớ rõ tự chăm sóc mình thật tốt. Chờ phẫu thuật xong, hết thảy sẽ tốt lên..." Nói lời này, Cố Ấn Mẫn đã mau chóng rời đi, dưới sự thúc giục của y tá
Mà Cố Niệm Hề nằm trên giường bệnh, bắt đầu bị gây mê cô cảm thấy lời nói của ba mình dường như có hàm nghĩa khác
Chính là, ba rốt cuộc đang muốn nói cái gì?
Cái gì mà không thể cưỡng cầu?
Còn có, lão già kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi?
Từ sáng sớm, hắn không phải rất lo lắng cho cô sao? Hiện tại khi cô chuẩn bị phẫu thuật, lại không thấy mặt hắn đâu!
Có phải là, đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngay trong lúc Cố Niệm Hề còn đang mê man suy nghĩ, một cỗ buồn ngủ đánh úp lại phía cô, cô biết, thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng
Rất nhanh, Cố Niệm Hề cảm thấy, trên đầu mình giống như có một luồng ánh sáng rất mạnh
Vô cùng chói mắt!
Còn có, chân của cô giống như bị người khác tách ra, sau đó bị đặt vào một thứ
Không biết bác sĩ đang làm cái gì
Cô cố gắng muốn khép lại hai chân, nhưng cả người lại cảm thấy không có một chút sức lực nào
Rất nhanh, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại. Lúc này, cô hoàn toàn rơi vào bóng đêm
Trong lúc Cố Niệm Hề ngủ, cô đương nhiên không biết, thật ra người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng. Tầm mắt hắn, tham luyến dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô
Hắn rất muốn đến cầm đôi tay bé nhỏ của cô, hôn lên cái trán cô, cho cô đủ dũng khí để phẫu thuật
Nhưng hắn lại không biết, nên dùng bộ dạng nào để đối diện với cô
Càng sợ hãi, khi đứng bên cạnh cô, tâm tình của hắn sẽ không khống chế được, mà nhiễu loạn bác sĩ
Cho nên, hắn chỉ có thể bồi hồi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thủy chung nhìn vào gương mặt cô
"Dật Trạch, con qua bên này ngồi đi. Phẫu thuật có lẽ lát nữa mơi xong, con như vậy cũng không có biện pháp gì!" Thấy bộ dáng của Đàm Dật Trạch, Ân Thư Kỳ cũng cảm thấy rất đau lòng
Nhưng bà hiểu được, Đàm Dật Trạch làm như vậy chắc chắn vì muốn tốt cho con gái của bà!
"Mẹ, con không sao!" Chỉ trong một thời gian ngắn. sắc mặt của hắn liền trở nên xấu đi. Hắn vẫn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn vào bên trong. Cho dù hắn biết, hắn căn bản không thể thấy vật nhỏ của hắn. Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng lại chỗ này
Bởi vì hắn cảm thấy được, chỉ có như vậy hắn mới gần vật nhỏ một chút...
"Dật Trạch, ba vừa nói bác sĩ đến xem vết thương cho con"
Vừa lúc đó, Cố Ấn Mẫn cũng mở miệng
Nói thật, nhìn bộ dạng này của Đàm Dật Trạch, ông cũng cảm thấy có chút đau lòng
Buổi sáng nhìn thấy chân của Đàm Dật Trạch, Cố Ấn Mẫn liền biết được hắn nhất định bị phỏng
Chính là thẳng đến hiện tại, bọn họ không thể khuyên được hắn đi kiểm tra. Cho nên, Cố Ấn Mẫn chỉ có thể nhờ bác sĩ đến đây kiểm tra cho hắn
Thấy Cố thị trưởng đã mở miệng, Đàm Dật Trạch cho dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên, tùy ý để bác sĩ đem chỗ quần bị dính canh sủi cảo xé ra, sau đó lấy kim đâm cho thủng chỗ mụn nước đó, rồi xoa thuốc lên...
Nhìn chân Đàm Dật Trạch, nước mắt Ân Thư Kỳ cũng không kiềm chế được liền rơi xuống
Chân hắn sớm đã bị bỏng nặng đến như vậy. Bên trong còn có bọt nước to nhỏ khác nhau
Chắc chắn đã bị chảy máu bên trong
Nhưng đối mặt với điều này, Đàm Dật Trạch giống như không cảm giác được đau đớn gì
Mãi cho đến khi bác sĩ xử lý xong vết phỏng cho Đàm Dật Trạch, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt
"Hai cuộc phẫu thuật đều thành công! Chẳng qua khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt"
"Vậy bệnh nhân thế nào?" Thấy bác sĩ thảo khẩu trang xuống, Đàm Dật Trạch liền cuống quít nhìn vào bên trong
"Người bệnh vẫn còn hôn mê do phản ứng của thuốc gây mê, nhưng mà tình huống rất tốt. Hiện tại có thể chuyển tới phòng bệnh thường!"
Nói xong một câu kia, bác sĩ liền rời đi. Sau đó giường của Cố Niệm Hề cũng được đẩy ra
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền gắt gao nắm lấy tay không bị thương của cô
Hắn thề, người nào làm bị thương vật nhỏ của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
____
"Hề Hề, đây là sủi cảo em muốn, sao lại không ăn!" Nằm viện đến ngày thứ ba, thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề đã tốt lên, Đàm Dật Trạch liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều
Chẳng qua, hiện tại trước khi hắn đi ra ngoài mua sủi cảo cho cô, cũng không quên khóa cửa phòng bệnh lại
"Không biết tại sao đột nhiên lại không muốn ăn!" Nhìn thấy sủi cảo Đàm Dật Trạch mua về, mi tâm của cô liền nhíu thành một đoạn
Trải qua cuộc phẫu thuật, cô cảm giác tay của mình cũng không đau lắm, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mác
"Lão công, em ngày đó phẫu thuật, có phải là chỉ đụng đến khửu tay hay không?" Cố Niệm Hề đem sủi cảo đặt qua một bên, xoay người về phía người đàn ông đang gọt vỏ táo cho mình
Gần đây, kỹ thuật gọt táo của Đàm Dật Trạch ngày càng tốt. Tuy rằng vẫn không thể so với Sở Đông Ly, nhưng ít nhiều cũng không như lúc đầu, đến gọt vỏ cũng nhìn thấy luôn cả hột
Nhìn người đàn ông cầm quả táo trong tay, mi tâm của Cố Niệm Hề lại nhíu lại
Bởi vì, cô ngày đó mơ mơ màng màng cảm thấy chân mình bị mở ra, sau đó bị lấy đi một thứ gì rất quan trọng. Còn có tâm tình của cô lúc đó rất kỳ quái.
Tất cả cảm giác này, làm cho Cố Niệm Hề không thể nào lý giải được
Bị Cố Niệm Hề hỏi một câu như vậy, tay đang gọt vỏ táo của Đàm Dật Trạch cũng khựng lại một chút. Con ngươi đen láy của hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào bát sủi cảo Cố Niệm Hề đặt xuống bên cạnh kia, mi tâm lần thư lại xuất hiện nếp gấp cô quen thuộc...
------- Lời bên lề -------
Cuộc sống không có khả năng thuận buồm xuôi gió, có khổ có ngọt, đây mới là cuộc sống. →_→
Nhìn bộ dạng này, giống như là sư tử mẹ bảo hộ sư tử con không cho kẻ thù đến gần. Biểu hiện này khiến cho cả Cố thị trưởng cũng cảm thấy khiếp sợ
"Dật Trạch, có chuyện gì vậy!"
"Ba mẹ, chúng ta mau đưa Hề Hề đến bệnh viện, người điên kia làm đau tay của Hề Hề rồi!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ mới chú ý đến sắc mặt Cố Niệm Hề tái nhớt. Mà khuỷu tay còn chảy máu đỏ tươi!
"Lão Cố, nhanh lấy xe đi. Hề Nhi chảy máu!"
"Được, tôi đi ngay, Dật Trạch con dìu Hề Nhi đi!"
Ân Thư Kỳ tuy lo lắng, nhưng cũng để ý thấy được trên chân của Đàm Dật Trạch có một vết nước lớn. Xét thấy chắc chắn là nước sủi cảo vảy lên
"Dật Trạch, chân của con có lẽ cũng phỏng rồi!" Theo lời nói của Ân Thư Kỳ, Cố Niệm Hề lúc này cũng chú ý tới
Cô vừa mới ngửi thấy mùi sủi cảo, còn tưởng rằng nước này là do vương trên mặt đất. Không nghĩ tới thì ra mùi hương này phát ra từ trên đùi hắn
"Lão công, chân của anh..."
"Anh không sao!" Nói xong Đàm Dật Trạch khẽ cúi người, ôm lấy Cố Niệm Hề
"Nhớ kỹ cho tôi, Hề Hề nếu thiếu một sợi tóc, tôi nhất định sẽ chôn cả nhà cô!" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch ôm thẳng Cố Niệm Hề đến xe Cố thị trưởng. Mà Ân Thư Kỳ sau khi đóng cửa lại, cũng nhảy lên xe cùng đi
Trương Tiểu Cầm bị lưu lại ở chỗ này cũng càng trở nên luống cuống
Cô hôm nay muốn đến cầu hòa, không nghĩ tới lại đem sự tình làm đến mức này
Này nên thế nào mới tốt? Hiện tại nếu về nhà, chắc chắn sẽ bị Trần Đại Bảo đánh chết! Nhưng nếu không trở về, cô còn chỗ nào để đi?
Hơn nữa lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, giống như không phải là nói láo!
Nếu Cố Niệm Hề thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô nên làm thế nào đây?
____
"Người bệnh bị rạn xương, xương vừa mới lành một chút, liền bị nứt mở, hiện tại cần phải phẫu thuật!" Chỉ chỉ phim chụp, bác sĩ liền nói
"Dù thế nào bác sĩ cũng phải cứu cô ấy, ngàn vạn lần đừng để cô ấy bị đau!" Đàm Dật Trạch biết Cố Niệm Hề sợ nhất là đau
"Đây là chức trách của bác sĩ. Chúng tôi cần phải chuẩn bị phương án phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi!"
Cố thị trưởng đi làm thủ tục, Ân Thư Kỳ cùng Đàm Dật Trạch ở bên cạnh Cố Niệm Hề
"Hề Hề, đừng có xảy ra việc gì. Anh sẽ đứng ở bên ngoài chờ em..."
Người phẫu thuật rõ ràng là cô, nhưng hắn so với cô lại càng kích động hơn
Đi đến bên giường bệnh, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Niệm Hề, đem tay của cô lên môi mình hôn hôn
Vốn Cố Niệm Hề đi vào phòng phẫu thuật, Đàm Dật Trạch phải đi ra ngoài. Nhưng bởi vì hắn kiên trì, còn bởi vì hắn là lão công của cô, cho nên hắn nhất quyết không chịu rời đi
Quần áo của Cố Niệm Hề là tự tay Đàm Dật Trạch hắn thay. Thời điểm đổi quần, hắn phát hiện ở dưới đũng quần cô có vệt màu đỏ
Mà vệt máu này, đáng lẽ không nên có
Đàm Dật Trạch không quên, thời điểm hắn đi làm nhiệm vụ, Cố Niệm Hề nói với hắn thân thích của cô đến thăm. Mà hiện tại, từ ngày đó đến giờ không đến hai mươi ngày!
Như thế nào lại...
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch vẫn quyết định chưa nói cho cô biết
"Lão gì kia, thật ra em rất đói bụng!" Cố Niệm Hề nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt vì miệng vết thương bị nứt ra
"Em cứ yên tâm, lát nữa anh sẽ đi mua đồ ăn cho em" Hắn vẫn như trước nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối
Cảm giác được, việc Cố Niệm Hề xuất huyết là chuyện không đơn giản!
Nhưng nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, hắn không dám nói ra
"Không biết tại sao, tự nhiên rất muốn ăn sủi cảo. Nhưng đáng tiếc, sủi cảo buổi sáng cũng bị rơi mất rồi!" Nghĩ đến thứ kia, Cố Niệm Hề lại càng cảm thấy thèm
"Con đứa nhỏ này, trước kia không thích ăn sủi cảo. Sao hôm nay lại muốn ăn!" Ân Thư Kỳ sau khi vào cửa, vừa lúc nghe được câu nói kia của Cố Niệm Hề: "Nếu con không phải con nói muốn ăn sủi cảo, Dật Trạch cũng không đến mức phải đi ra ngoài. Rồi vết thương của con hiện tại cũng sẽ không nứt ra"
Ân Thư Kỳ nghĩ đến người phụ nữ sáng nay đứng trước cửa nhà mình lại càng cảm thấy phẫn nộ
Người làm mẹ, đương nhiên không muốn con mình bị một chút thương tổn nào
Tuy rằng bác sĩ đã trăm ngàn lần cam đoan với Cố thị trưởng rằng Cố Niệm Hề không xảy ra việc gì. Nhưng Ân Thư Kỳ vẫn cứ lo lắng không thôi
"Mẹ, con đột nhiên muốn ăn! Tự nhiên còn muốn ăn chân giò hầm mẹ làm!" Thật ra, mấy thứ này trước kia Cố Niệm Hề không thích ăn, nhưng không biết tại sao hai ngày gần đây, lại thèm ăn vô cùng
Hơn nữa, thật ra cô cũng không muốn mẹ mình cùng Đàm tham mưu trưởng lo lắng. Cô hiện tại nói như vậy, còn biểu hiện bộ dáng thèm ăn, chẳng qua là muốn làm dịu đi không khí áp lực trong phòng bệnh mà thôi
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết có ăn thôi! Chân Dật Trạch còn bị phỏng, đúng rồi Dật Trạch, con đi kiểm tra chân một chút đi. Nước canh sủi cảo kia nóng như vậy, khẳng định là phỏng rồi!" Ân Thư Kỳ nghĩ tới điều này, lại càng cảm thấy lo lắng cho Đàm Dật Trạch
"Mẹ, con không sao!" Đàm Dật Trạch lúc này làm sao còn có tâm trí lo lắng cho hắn
Đầu óc của hắn toàn bộ đều để ý đến vết màu đỏ kia
Còn có, hắn vừa nghe thấy Cố Niệm Hề nói những thứ kia bình thường cô không thích ăn
Thật ra, lúc trước mỗi lần rảnh rỗi hắn thường lên mạng xem qua một chút biểu hiện phụ nữ khi mang thai. Bởi vì hắn lo lắng cho vật nhỏ của hắn, còn bối rối không hiểu về phương diện này
Mà đột nhiên muốn ăn những thứ bình thường không thích ăn, cũng chính là một trong dấu hiệu mang thai
Chẳng lẽ, vật nhỏ của hắn thật sự mang thai sao?
"Lão công, nếu không anh đi kiểm tra đi! Bị phỏng thì mau chóng đi chữa trị!"
Cố Niệm Hề có chút lo lắng nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi hắn
"Không cần, em trước cứ nằm yên đi. Anh để cho mẹ xem một chút là được!" Nói xong, Đàm Dật Trạch đứng dậy đi ra ngoài
Ân Thư Kỳ thật ra cũng nhìn ra được có điều không đúng
Bởi vì bà biết, với tính cách của Đàm Dật Trạch, sẽ không để ý đến vết thương trên đùi. Chẳng lẽ, hắn có chuyện muốn nói với bà sao?
Thấy Đàm Dật Trạch rời đi, Ân Thư Kỳ cũng vội vàng mở miệng: "Hề Nhi, mẹ ra ngoài trước xem Dật Trạch thế nào! Sau đó đi mua cho con vài thứ để ăn! Ba con làm xong thủ tục sẽ đến đây với con!"
"Được, con đã biết! Mẹ không cần lo lắng cho con, giúp con xem vết thương của anh ấy có bị phỏng nặng hay không!" Cũng giống như hắn, cô quan tâm nhất chính là Đàm tham mưu trưởng!
"Được, mẹ đi đây!" Nói xong câu này, Ân Thư Kỳ liền đi ra khỏi phòng bệnh, nhân tiện khép lại cửa phòng cho Cố Niệm Hề. Trong lúc cánh cửa khép lại, cô có nhìn thấy Đàm Dật Trạch ngồi trên ghế nhỏ
Hắn như vậy, làm sao có thể chuẩn bị đi kiểm tra vết phỏng của mình?
"Dật Trạch, con có phải có chuyện gì muốn nói với mẹ hay không?" Tính cách của Ân Thư Kỳ chính là đi thẳng vào vấn đề chính
"Mẹ... Hề Hề hình như mang thai" Nói nời này, sắc mặt Đàm Dật Trạch lại chìm xuống
"Này... Hề Nhi có biết không?" Nghĩ tới lời vừa nãy của Cố Niệm Hề, cô nói tự nhiên thèm ăn một số thứ. Ân Thư Kỳ liền nghĩ đến rất có khả năng mang thai
"Cô ấy có thể không biết. Con vừa mới thay quần áo cho cô ấy, phát hiện cô ấy xuất huyết! Lúc trước mỗi lần con dảnh dỗi, liền lên mạng tra một ít biểu hiện của phụ nữ mang thai. Nghe nói lúc mang thai có bệnh trạng kiểu này..."Nói đến đây, giọng nói của Đàm Dật Trạch có chút khàn khàn
Đầu của hắn hơi cúi xuống. Giống như là một đứa nhỏ luống cuống
"Này..." Ân Thư Kỳ trong nhất thời không biết nên nói thế nào
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả tâm lý chuẩn bị cũng đều không có
"Mẹ, không phải con không vui vì chuyện Hề Hề mang thai, con sợ cô ấy phẫu thuật..." Nói đến đây, đầu của Đàm Dật Trạch lại trực tiếp vùi vào hai bàn tay của mình
Nếu Cố Niệm Hề thật sự mang thai, phẫu thuật nhất định sẽ gây tê
Cố Niệm Hề lại sợ đau như vậy, Ân Thư Kỳ đương nhiên cũng biết hắn đang lo lắng cái gì...
"Dật Trạch, không phải là lỗi của con!"
"Nhưng đều tại con, nếu sáng nay con ở bên cạnh cô ấy, không đi mua sủi cảo, người điên kia cũng sẽ không có cơ hội làm cô ấy bị thương!" Giọng nói của Đàm Dật Trạch không giống như hắn ngày thường
Vừa vặn lúc này, Cố Ấn Mẫn cũng đi tới
Thông minh như ông, làm sao có thể không đoán ra bọn họ đang nói đến chuyện gì
"Việc này trước không nói đến, tôi hiện tại sẽ đi hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm thế nào!" Nói đến đây, Ân Thư Kỳ lại nhìn thoáng qua Cố Ấn Mẫn: "Lão Cố, ông trước vào xem Hề Nhi đi. Cái gì cũng đừng nói cho nó! Tôi cùng Dật Trạch hiện tại đi đến hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm cái gì?"
Đứa nhỏ này, vẫn luôn là tâm can trong lòng hai bọn họ!
Bọn họ vẫn luôn muốn bảo hộ thật tốt cho cô
Thật sự khó có thể tưởng tượng được, nếu như trong hoàn cảnh này Cố Niệm Hề lại mang thai, không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải
____
Ngày hôm nay, Cố Niệm Hề cảm thấy mình bị xoay lòng vòng
Các loại kiểm tra, sao lại nhiều như vậy?
Đầu tiên là chụp X quang, hiện tại còn phải xét nghiệm nước tiểu
Các loại phương pháp này, cũng thật sự là phiền toái!
Chẳng qua, tiếp theo phẫu thuật cô sẽ được gây mê, rồi té xỉu không biết chuyện gì xảy ra
Trước khi phẫu thuật, Cố Niệm Hề vẫn muốn thấy được Đàm tham mưu trưởng của cô
Cũng không biết tại sao, đến bây giờ cô vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu
"Mẹ, lão công của con có phải là bị phỏng rất nghiêm trọng hay không?" Mắt thấy mình sắp bị gây mê, lúc này Cố Niệm Hề cũng không quên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đàm tham mưu trưởng
"Dật Trạch không sao, nó đi toilet. Con cứ nằm yên, một lát là xong!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ lại cảm thấy lo lắng cho Cố Niệm Hề
"Mẹ, con thật sự không có việc gì! Bác sĩ không phải đã nói rồi hay sao? Chỉ là một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, mẹ cùng ba không cần phải lo lắng cho con! Rất nhanh, con lại có thể vui vẻ trở lại!"
Nhìn ánh mắt của Ân Thư Kỳ tràn ngập tia lo lắng, nội tâm của Cố Niệm Hề lại càng trở nên rầu rĩ
"Được rồi, con chỉ cần khỏe lại, mẹ không cầu gì hơn!' Ân Thư Kỳ nói xong lời này, hốc mắt lại nóng lên, bà mau chóng xoay người, đưa tay lau đi nước mắt của mình
Ngay cả bà con đau lòng như vậy, nói chi đến đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia...
"Được rồi, con nằm yên đi, chốc lát là phẫu thuật xong rồi!"
Nói xong với Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền xoay người rời đi
"Ba, mẹ hình như rất lo lắng, ba giúp con khuyên nhủ mẹ được không?" Thấy Ân Thư Kỳ rời đi, Cố Niệm Hề lại mau chóng nói với Cố thị trưởng
"Được rồi! Nhưng Hề Nhi, có một số việc không thể cưỡng cầu, nhớ rõ tự chăm sóc mình thật tốt. Chờ phẫu thuật xong, hết thảy sẽ tốt lên..." Nói lời này, Cố Ấn Mẫn đã mau chóng rời đi, dưới sự thúc giục của y tá
Mà Cố Niệm Hề nằm trên giường bệnh, bắt đầu bị gây mê cô cảm thấy lời nói của ba mình dường như có hàm nghĩa khác
Chính là, ba rốt cuộc đang muốn nói cái gì?
Cái gì mà không thể cưỡng cầu?
Còn có, lão già kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi?
Từ sáng sớm, hắn không phải rất lo lắng cho cô sao? Hiện tại khi cô chuẩn bị phẫu thuật, lại không thấy mặt hắn đâu!
Có phải là, đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngay trong lúc Cố Niệm Hề còn đang mê man suy nghĩ, một cỗ buồn ngủ đánh úp lại phía cô, cô biết, thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng
Rất nhanh, Cố Niệm Hề cảm thấy, trên đầu mình giống như có một luồng ánh sáng rất mạnh
Vô cùng chói mắt!
Còn có, chân của cô giống như bị người khác tách ra, sau đó bị đặt vào một thứ
Không biết bác sĩ đang làm cái gì
Cô cố gắng muốn khép lại hai chân, nhưng cả người lại cảm thấy không có một chút sức lực nào
Rất nhanh, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại. Lúc này, cô hoàn toàn rơi vào bóng đêm
Trong lúc Cố Niệm Hề ngủ, cô đương nhiên không biết, thật ra người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng. Tầm mắt hắn, tham luyến dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô
Hắn rất muốn đến cầm đôi tay bé nhỏ của cô, hôn lên cái trán cô, cho cô đủ dũng khí để phẫu thuật
Nhưng hắn lại không biết, nên dùng bộ dạng nào để đối diện với cô
Càng sợ hãi, khi đứng bên cạnh cô, tâm tình của hắn sẽ không khống chế được, mà nhiễu loạn bác sĩ
Cho nên, hắn chỉ có thể bồi hồi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thủy chung nhìn vào gương mặt cô
"Dật Trạch, con qua bên này ngồi đi. Phẫu thuật có lẽ lát nữa mơi xong, con như vậy cũng không có biện pháp gì!" Thấy bộ dáng của Đàm Dật Trạch, Ân Thư Kỳ cũng cảm thấy rất đau lòng
Nhưng bà hiểu được, Đàm Dật Trạch làm như vậy chắc chắn vì muốn tốt cho con gái của bà!
"Mẹ, con không sao!" Chỉ trong một thời gian ngắn. sắc mặt của hắn liền trở nên xấu đi. Hắn vẫn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn vào bên trong. Cho dù hắn biết, hắn căn bản không thể thấy vật nhỏ của hắn. Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng lại chỗ này
Bởi vì hắn cảm thấy được, chỉ có như vậy hắn mới gần vật nhỏ một chút...
"Dật Trạch, ba vừa nói bác sĩ đến xem vết thương cho con"
Vừa lúc đó, Cố Ấn Mẫn cũng mở miệng
Nói thật, nhìn bộ dạng này của Đàm Dật Trạch, ông cũng cảm thấy có chút đau lòng
Buổi sáng nhìn thấy chân của Đàm Dật Trạch, Cố Ấn Mẫn liền biết được hắn nhất định bị phỏng
Chính là thẳng đến hiện tại, bọn họ không thể khuyên được hắn đi kiểm tra. Cho nên, Cố Ấn Mẫn chỉ có thể nhờ bác sĩ đến đây kiểm tra cho hắn
Thấy Cố thị trưởng đã mở miệng, Đàm Dật Trạch cho dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên, tùy ý để bác sĩ đem chỗ quần bị dính canh sủi cảo xé ra, sau đó lấy kim đâm cho thủng chỗ mụn nước đó, rồi xoa thuốc lên...
Nhìn chân Đàm Dật Trạch, nước mắt Ân Thư Kỳ cũng không kiềm chế được liền rơi xuống
Chân hắn sớm đã bị bỏng nặng đến như vậy. Bên trong còn có bọt nước to nhỏ khác nhau
Chắc chắn đã bị chảy máu bên trong
Nhưng đối mặt với điều này, Đàm Dật Trạch giống như không cảm giác được đau đớn gì
Mãi cho đến khi bác sĩ xử lý xong vết phỏng cho Đàm Dật Trạch, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt
"Hai cuộc phẫu thuật đều thành công! Chẳng qua khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt"
"Vậy bệnh nhân thế nào?" Thấy bác sĩ thảo khẩu trang xuống, Đàm Dật Trạch liền cuống quít nhìn vào bên trong
"Người bệnh vẫn còn hôn mê do phản ứng của thuốc gây mê, nhưng mà tình huống rất tốt. Hiện tại có thể chuyển tới phòng bệnh thường!"
Nói xong một câu kia, bác sĩ liền rời đi. Sau đó giường của Cố Niệm Hề cũng được đẩy ra
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền gắt gao nắm lấy tay không bị thương của cô
Hắn thề, người nào làm bị thương vật nhỏ của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
____
"Hề Hề, đây là sủi cảo em muốn, sao lại không ăn!" Nằm viện đến ngày thứ ba, thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề đã tốt lên, Đàm Dật Trạch liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều
Chẳng qua, hiện tại trước khi hắn đi ra ngoài mua sủi cảo cho cô, cũng không quên khóa cửa phòng bệnh lại
"Không biết tại sao đột nhiên lại không muốn ăn!" Nhìn thấy sủi cảo Đàm Dật Trạch mua về, mi tâm của cô liền nhíu thành một đoạn
Trải qua cuộc phẫu thuật, cô cảm giác tay của mình cũng không đau lắm, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mác
"Lão công, em ngày đó phẫu thuật, có phải là chỉ đụng đến khửu tay hay không?" Cố Niệm Hề đem sủi cảo đặt qua một bên, xoay người về phía người đàn ông đang gọt vỏ táo cho mình
Gần đây, kỹ thuật gọt táo của Đàm Dật Trạch ngày càng tốt. Tuy rằng vẫn không thể so với Sở Đông Ly, nhưng ít nhiều cũng không như lúc đầu, đến gọt vỏ cũng nhìn thấy luôn cả hột
Nhìn người đàn ông cầm quả táo trong tay, mi tâm của Cố Niệm Hề lại nhíu lại
Bởi vì, cô ngày đó mơ mơ màng màng cảm thấy chân mình bị mở ra, sau đó bị lấy đi một thứ gì rất quan trọng. Còn có tâm tình của cô lúc đó rất kỳ quái.
Tất cả cảm giác này, làm cho Cố Niệm Hề không thể nào lý giải được
Bị Cố Niệm Hề hỏi một câu như vậy, tay đang gọt vỏ táo của Đàm Dật Trạch cũng khựng lại một chút. Con ngươi đen láy của hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào bát sủi cảo Cố Niệm Hề đặt xuống bên cạnh kia, mi tâm lần thư lại xuất hiện nếp gấp cô quen thuộc...
------- Lời bên lề -------
Cuộc sống không có khả năng thuận buồm xuôi gió, có khổ có ngọt, đây mới là cuộc sống. →_→
Danh sách chương