Trong một chiếc xe màu đen đã đi xa, từ kính xe Nam Bá Đông nhìn thấy Tần Thiên Nham đang nhào tới chiếc xe đang bốc khói ở phía xa, con ngươi màu lam đậm thoáng qua một tia châm chọc, khoé môi nâng lên một nụ cười lạnh, "Anh ta vì em mà hoàn toàn điên rồi! Không có một chút lý trí, anh ta không nghĩ tới chẳng lẽ chúng ta lại chết dễ dàng như vậy sao? Nhóm cảnh vệ và lính bộ đội đặc chủng này của Trung Quốc, theo anh thấy thì bất quá cũng chỉ như thế này thôi! Nếu như không phải trước đó chúng ta đã sớm bố trí tốt hết rồi, dựa vào phòng vệ như vậy của bọn họ, hừ, sợ một nhà ba người của chúng ta đã sớm đi gặp thượng đế rồi."

Mạc Yên không có lên tiếng, cô biết tất cả anh nói đều đúng, cho nên Tần Thiên Nham mới buồn như vậy.

Theo lý thuyết, theo như cô hiểu biết về lực lượng phòng ngự của Trung Quốc, tuyệt đối không thể yếu kém như thế này mới phải chứ, tại sao lại có thể dễ dàng để hai người của thế hệ thứ hai đắc thủ như vậy? Những lính canh gác ở những vùng phụ cận, chẳng lẽ đều ăn cơm ngồi rồi sao? Thời gian và tuyến đường mà bọn họ xuất phát đều đã có những lực lượng liên quan kiểm tra nghiêm ngặc, những sát thủ thế hệ thứ hai này làm sao có thể dễ dàng đến gần đoàn xe của bọn họ như vậy? Mạc Yên càng nghĩ càng kinh hãi, cầm tay của Nam Tinh, cũng bởi vì trong lòng vô cùng khẩn trương và bất an mà càng nắm càng chặc, bóp đỏ tay của Nam Tinh mà cô cũng không biết.

Nam Tinh lo lắng nhìn cô, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Mạc Yên chợt hoàn hồn, "Mẹ không sao!" Cúi mắt nhìn thấy tay của Nam Tinh bị mình bóp đến đỏ bừng, trong lòng cảm thấy đau, trong mắt tràn đầy áy náy, "Thật xin lỗi! Tiểu Tinh, có đau hay không?"

"Không đau!" Nam Tinh lắc đầu, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Yên, "Mẹ, tinh thần của mẹ nhìn không được tốt lắm, hay hiệp đàm lát nữa cứ giao cho con xử lý đi."

Mạc Yên trừng lớn mắt, nhìn bé, "Con khẳng định, con có thể xử lý hiệp đàm này được sao?"

Khuôn mặt đẹp trai của Nam Tinh nhếch lên một nụ cười tự tin ngạo nghễ, "Dĩ nhiên là không thành vấn đề rồi!"

Mạc Yên sờ đầu bé, cười nói, "Vậy được rồi! Để mẹ xem Nam Tinh của chúng ta có bao nhiêu lợi hại!"

Miệng của cô nói không sao, nhưng trong lòng của cô lúc này lại loạn thành một đoàn, từng tiếng rống to đến tan nát cõi lòng của Tần Thiên Nham như ma âm xuyên thủng qua não của cô, một lần lại một lần vang lên trong đầu cô, trong đầu cô lại hiện ra cặp mắt tràn đầy đau lòng, tự trách và áy náy kia của anh.

Những chuyện xảy ra với anh trong mấy năm qua, tuy Mạc Yên không liên lạc nhưng đều nghe Mạc Hàn nói qua, lúc đó khi mình nghe xong, hận lại nặng ngàn cân, tim bị phủ kín, cho dù anh làm cái gì cũng không thể nào cảm động lòng của cô.

Nhưng lúc cô thấy anh ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh ngày hôm qua, vẻ mặt tiều tụy và hai tròng mắt đỏ ngầu kia bỗng chốc làm lòng cô đau nhói.

Trên người anh đã không hề có khí chất rực rỡ của lúc trước, không hề có nụ cười sáng lạn. Nếu có thì chẳng qua là những vết sẹo của năm tháng, còn có...những cái cau mày nặng như ngọn núi, nụ cười khổ sở, và...vết thương đã ỉu xìu ở trong tim.

Tần Thiên Nham, người đàn ông mà cô yên đến mức tận cùng mà hận cũng tận cùng, anh đã từng thông minh cơ trí như vậy, làm việc luôn sát phạt quyết đoán, nhưng bây giờ, anh lại là một người đàn ông ngu ngốc như vậy sao?

Anh thật sự cho rằng có một số chuyện đã xảy ra, còn có thể xem như nó chưa từng xảy ra sao?

Anh đã từng gia tăng sự đau nhức trên người cô, sâu như vậy, sâu đến tận xương tủy, sâu đến mức đến bây giờ cô vẫn không có cách nào quên được. Quan hệ của bọn họ như tấm gương đã vỡ, cho dù có đoàn tụ thì cũng sẽ để lại vết nứt, sẽ không bao giờ biến mất.

Chỉ cần một lỗi, thì tất cả đã thua!

Đã từng là chuyện tình yêu nhiệt tình như vậy, hôm nay lại trở thành bi thương bạc bẽo, là số mệnh đã được định trước.

Tần Thiên Nham, hãy buông tay đi! Hãy yêu vị hôn thê của anh thật tốt. Anh có cô ấy và gia đình của cô ấy giúp đỡ, anh sẽ từng bước thăng tiến, một bước lên mây, đoạn đường phía trước đang chờ anh chính là tương lai tốt đẹp, cần gì phải cùng em dây dưa phiền phức chứ.

Trong lúc ngẩn ngơ, xe đen đã vững vàng dừng lại trước cửa phòng chính của Trung Nam Hải.

Cảnh vệ bảo vệ nghiêm ngặc ở bốn phía, Nam Bá Đông, Mạc Yên và Nam Tinh bước từ trong xe ra, còn một chiếc xe khác thì có Đường Thạch và Bạch Lãng bước xuống.

Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu nhóm Bộ trưởng bộ quốc phòng, Tổng tham mưu trưởng, Cục trưởng công an, còn có người phụ trách chiêu đãi ngày hôm qua là Thôi Khai Bình và Tần Kiến Quốc, giơ lên khuôn mặt cười tươi thân thiết, tiến lên đón, cùng bắt tay với Nam Bá Đông, và Mạc Yên.

Nam Tinh là một đứa bé chín tuổi rất yên lặng, thì cứ như vậy bị người ta bỏ quên.

Mạc Yên và Nam Tinh liếc mắt nhìn nhau, hiện tại càng kinh thường, sẽ làm cho bọn họ càng khiếp sợ, hiện tại bọn họ đang suy nghĩ sẽ làm cho đám người này mở rộng tầm mắt.

Nếu như để cho bọn họ biết, tất cả những thiết bị tiên tiến này đều do đứa bé chín tuổi này thiết kế ra, không biết bọn họ có ngất đi hay không?

Hai bên hàn huyên vài câu liền dẫn nhóm người của Mạc Yên vào phòng họp chuyên dụng.

Bên trong phòng họp rộng lớn sáng ngời lại có chút xa xỉ, trên màn ảnh rộng lớn kia, chiếu ra hai dòng phụ đề màu đỏ "Nhiệt liệt hoan nghênh phu nhân Nam Yên, đại diện tập đoàn Nam thị đến chỉ dẫn! Cầu mong hai bên hợp tác vui vẻ!"

Hai bên hàng ngũ đều đồng loạt ngồi vào chỗ của mình.

Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu mỉm cười nói, "Phu nhân Nam Yên, hôm nay tôi cũng không vòng vo nữa, xin hỏi các vị có mang đủ đồ thiết kế không? Có thể giải thích rõ với chúng tôi một chút về tính năng và kỹ thuật sáng tạo của các trang thiết bị mới này không? Nếu như sau khi các vị giải thích rõ, bên chúng tôi cũng kiểm tra đo lường không vấn đề gì, vậy hôm nay chúng ta cũng có thể trực tiếp ký hợp đồng ngay lập tức."

Mạc Yên (Nam Yên) cười, "Thủ trưởng Lý quả nhiên là người sảng khoái! Xin mời các vị ở dưới, chúng ta hãy nhìn về bản vẽ của Nam Tinh tiên sinh đã đưa cho các vị để giải thích về vấn đề này."

Nam Tinh tiên sinh? Làm gì có Nam Tinh tiên sinh chứ?

Lúc nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc đang nghi ngờ, thì nhìn thấy đứa bé Nam Tinh bị bọn họ xem như không khí lên tiếng, sắc mặt của từng người khó coi đến cực điểm, như đèn màu biến đổi không ngừng.

Là đứa bé trai này sao?

Khoé mắt của Thủ trưởng Nhất Hào hung hăng đánh tới, cẩn thận coi chừng, ông kiềm xuống ý tưởng không tốt của mình, mang theo một tia nghi vấn hỏi, "Vị bạn nhỏ này chính là người đã vẻ ra bản thiết kế bên các vị sao?"

Mạc Yên gật đầu khẳng định, mang theo một tia cười tinh ranh xác định, "Đúng vậy! Xưa có Khang Hy hoàng đế sáu tuổi đã lên ngôi, nay có Nam Tinh chín tuổi trở thành nhà vẻ thiết kế của ta, đây cũng không tính là quá mức chứ? Thủ trưởng Lý, ngài nói có đúng không?"

Thủ trưởng Lý ha ha cười nói, "Dĩ nhiên dĩ nhiên rồi! Quả nhiên là tướng môn vô khuyển tử! Như vậy thì xin mời Nam Tinh tiên sinh giải thích cho chúng tôi một chút, xin mọi người cho một tràng pháo tay!"

Nam Tinh đứng lên, cầm lấy tài liệu đã chuẩn bị xong, bình tĩnh ung dung đứng trước hình chiếu, nâng lên con ngươi lam đậm như biển lạnh băng như tuyết, cứ như vậy chậm rãi bắn quét một vòng, tức khắc làm toàn trường khiếp sợ.

Những người ban đầu còn ôm chút nghi ngờ và không biết về Nam Tinh, nhưng hôm nay khi nhìn lại Nam Tinh, trên người một mét năm của bé mặc một bộ đồ tây, rõ ràng là một đứa trẻ choai choai, nhưng quanh thân bé lại lộ ra một loại quý tộc ưu nhã thanh khiết, trong thân thể nho nhỏ cất giấu một loại khí phách cường đại.

Có khuôn mặt mang huyết thống nước ngoài, anh tuấn làm người phải kinh ngạc, nhưng cũng lạnh lùng đến dọa người.

Trong đôi mắt lam đậm, bên trong tràn ngập cuồng ngạo không để ai hay cái gì vào trong mắt, làm như những sĩ quan cao cấp của quân đội Trung Quốc này, bất quá trước mắt bé đều chỉ như vậy thôi.

Mọi người âm thầm kinh hãi, thì ra lúc đầu, đứa bé này gạt mọi người, chẳng qua cố ý thu liễm lại hơi thơ ngông cuồng và lạnh lùng đến chói mắt của bản thân, làm cho mọi người không ai chú ý tới bé, làm cho mọi người bỏ qua bé.

Đợi đến lúc cần bé ra tay, bé lại bỗng nhiên nổi tiếng! Làm chấn động bốn phía!

Tất cả mọi người ở chỗ này nhìn thấy Nam Tinh xuất sắc như vậy, bất ngờ và khiếp sợ rất nhiều, càng nhiều hơn một tia hưng phấn và mong chờ. Bọn họ đang mong đợi kế tiếp đứa bé này sẽ biến ra sự phấn kích và truyền thuyết như thế nào cho bọn họ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện