“…. Là nguyên soái Rawson!”

Lâm Viễn từ cửa sổ nhìn thấy quân hạm tới cứu viện, lập tức kích động nhảy lên khỏi giường.

“Snow, mau nhìn kìa! Là quân đoàn Vinh Quang! Quân đoàn Vinh Quang của đế quốc!

Nguyên soái Rawson là thần tượng tôi vẫn luôn hâm mộ! Không ngờ ông ấy cư nhiên lại tự mình đến đây!”

Nhìn bộ dáng Lâm Viễn hai mắt sáng bừng đầy hưng phấn, Snow cũng nhịn không được quay đầu ra ngoài cửa sổ, quân hạm màu đen mang dấu hiệu mặt trời màu vàng lấp lánh, quả nhiên là biểu tượng độc nhất vô nhị của quân đoàn Vinh Quang.

Sắc mặt tái nhợt của Snow lúc này mới hơi dịu đi một chút, nhẹ nhàng siết tay, thấp giọng nói.

“Quả nhiên là ông ấy!”

Quân đoàn Vinh Quang xuất hiện, cơ hồ trong nháy mắt làm thay đổi cục diện giằng co.

Quân tiên phong xuất hiện từ vũ trụ cùng lúc bắn rơi ba chiến hạm chỉ huy của quân đoàn Tham Lang, lễ gặp mặt lớn như vậy, khiến ngay cả Flamischer cũng nhịn không được hơi hơi nheo mắt lại.

Trong khoang thuyền chỉ huy của quân đoàn Tham Lang đột nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở.

“Tướng quân, tiền phương thu được tin tức, là mật hàm từ Rawson, muốn được kết nối trò chuyện cùng mẫu hạm chỉ huy, ngài có đồng ý hay không?”

Khóe môi Flamischer hơi gợn lên một chút.

“Chuyển thông tin, ta đồng ý.”

— Rawson, Rawson Bessemer, quả nhiên là một kẻ khó chơi!

Kết nối trò chuyện nhanh chóng được chuyển đi, hai mẫu hạm chỉ huy của hai quân đoàn, hai vị quân đoàn trưởng đồng thời nhận được hình chiếu của đối phương trên màn hình, hai gương mặt tinh xảo dường như gần trong gang tấc.

Rawson có ngoại hình vô cùng anh tuấn, khác hẳn Flamischer với những đường cong thiên về nhu hòa, Rawson mang gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan giống như điêu khắc mà thành, khí chất của một quân nhân được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn!

Một thân quân trang đen thuần cùng với ngôi sao lóng lánh trên vai đã đại biểu cho thân phận cao quý không ai có thể sánh bằng trong Quân bộ ở đế quốc Lacey!

Hắn nhìn qua vẫn còn rất trẻ, một nam nhân lịch lãm đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, biểu tình bình tĩnh như mặt hồ mùa đông giá rét không hề có độ ấm, bị hắn nhìn chăm chú vào, thậm chí còn có ảo giác sống lưng phát lạnh như muốn đóng băng!

Flamischer nhìn gương mặt đã quen thuộc từ lâu này, nhịn không được mỉm cười, nâng cằm lên nói.

“Nga… Rawson thân ái, chúng ta lại gặp nhau rồi…. Tuy rằng tôi chưa từng nghĩ có thể thấy anh.”

Rawson thản nhiên đáp.

“Tôi cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau một lát, lúc này Rawson mới chậm rãi nói từng câu.

“Flamischer, anh hãy đem quân đoàn Tham Lang rút lui đi, tôi không muốn khai chiến với anh ở đây!”

Flamischer mỉm cười.

“Bởi vì phi thuyền Trân Châu đang nằm dưới sự khống chế của tôi, tôi có thể làm nó nổ tung thành từng mảnh bất cứ lúc nào sao?”

Rawson lạnh lùng nói.

“Tôi cũng có thể làm anh nổ thành từng mảnh bất cứ lúc nào.”

Flamischer bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Thật sự là làm khó tôi mà.”

Rawson nhìn đối phương, biểu tình vô cùng bình tĩnh.

“Tôi đã phái người chặn ở cửa ra của trùng động vũ trụ Isville, quân cứu viện của anh căn bản sẽ không thể đến được đây. Nói cách khác, anh chỉ có một lựa chọn, đó chính là rút lui!”

Flamischer trầm mặc một lúc, chẳng trách quân tiếp viện đột nhiên mất tin tức, hóa ra Rawson đã phái binh chặn ở cửa ra, chỉ là… đường ra của trùng động vũ trụ là nơi rất bí mật, làm sao hắn biết được? Chênh lệch về binh lực giữa hai bên cũng không nhiều, nếu trực tiếp khai chiến thì cả hai đều không có lợi, Flamischer nhanh chóng tỉnh táo lại, giơ tay lên ra hiệu cho phó chỉ huy rút lui.

Quân đoàn Tham Lang nhận được lệnh rút lui, đội hình vừa bị tản ra nhanh chóng tập hợp lại trong vòng ba mươi giây, lấy tốc độ nhanh nhất đi về hướng ngược lại, dứt khoát quyết đoán như một cơn gió xoáy!

“Rawson, chúng ta đã không gặp mặt hơn mười năm rồi phải không?” Ở trong khoang thuyền chỉ huy, thần sắc Flamischer vẫn vô cùng nhàn nhã, khẽ cười cười nói với Rawson. “Chiến dịch mười chín năm về trước, thật sự khiến tôi cả đời cũng khó quên. Vị tướng quân Lăng Vũ thông minh tài trí kia, thật không thể tưởng tượng nổi, hắn cư nhiên lại là một Omega….”

“Dù sao cũng là đối thủ cũ, sau khi trở về nhờ anh giúp tôi thăm hỏi một chút trước mộ phần hắn.”

Flamischer rất có phong độ thân sĩ làm động tác hẹn gặp lại với Rawson, mỉm cười cắt đứt cuộc trò chuyện, phớt lờ đi cảnh tượng trong nháy mắt kia, biểu tình của nam nhân vốn luôn bình tĩnh đột nhiên trở nên vặn vẹo vì thống khổ.

A…..

Flamischer thoải mái mỉm cười.

Chiến thần bất bại?

Đáng tiếc cái người được mệnh danh là Chiến thần bất bại của đế quốc kia, từ mười chín năm về trước đã bị gã bắt được nhược điểm mất rồi.

Nam nhân này quả thật rất đáng thương, chắc chắn một ngày nào đó sẽ chết vì nhược điểm trí mạng này!

Flamischer nhìn về phía quân đoàn Vinh Quang, trong đôi mắt đang cười lóe lên một tia quang mang băng lãnh mà âm hiểm.

*

Cùng với cuộc trò chuyện bị ngắt, bên ngoài cửa sổ con tàu, toàn bộ quân đoàn Tham Lang giống như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, hiển nhiên là bọn chúng đã trực tiếp tiến hành chuyển tiếp không gian, rút lui một cách quyết đoán sạch sẽ, không lưu lại bất kì thứ gì.

Phó sĩ quan bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Nguyên soái… có đuổi theo không?”

“Không cần.” Rawson dứt khoát phất tay áo, thở sâu ổn định lại cảm xúc một chút, lúc này mới bình tĩnh thấp giọng truyền đi mệnh lệnh. “Giúp ta kết nối với phi thuyền Trân Châu số hiệu 371.”

“Rõ! Nguyên soái!”

Một thiết bị thông tin trí năng có ngoại hình giống như viên cầu màu bạch kim bắt đầu nhanh chóng xoay tròn phân tích số liệu, một lát sau mới phát ra thanh âm lanh lảnh.

“Báo cáo nguyên soái, thông tin đã kết nối thành công.”

— Trên phi thuyền Trân Châu số hiệu 371, màn hình bên trong những khoang tàu, ở đại sảnh, thậm chí cả toilet và nhà ăn đồng thời xuất hiện một nam nhân anh tuấn với vẻ mặt bình tĩnh.

Thứ khí chất trầm ổn này, phảng phất như hắn luôn tự tin với tất cả mọi việc, tựa hồ toàn bộ vũ trụ đều nằm trong sự khống chế của hắn!

Ánh mắt nam nhân thâm thúy mà bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình, từ từ thấp giọng nói.

“Khiến cho các vị sợ hãi rồi, ta là Rawson.”

“Nguyên soái Rawson!”

“Trời ơi! Nguyên soái!”

“Đám Stellan khốn kiếp kia quả nhiên đã cút đi rồi!”

“Nguyên soái Rawson đã ra mặt, tôi biết chắc chúng ta sẽ được cứu mà!”

Quá trình chờ đợi tuyên án tử hình kéo dài suốt một giờ cuối cùng cũng chấm dứt, giống như được hồi sinh, quần chúng trong phi thuyền bắt đầu điên cuồng hoan hô, có người thậm chí còn ôm người thân và bạn bè cùng nhau òa khóc!

Biểu tình của Rawson vẫn bình tĩnh không gợn sóng, hắn hơi gật gật đầu với dân chúng đế quốc, nói.

“Các vị yên tâm, ta sẽ phái một phân đội của quân đoàn Vinh Quang theo hộ tống mọi người đến tận nơi. Hôm nay bị Flamischer lọt vào lỗ hổng, chặn phi thuyền chở khách, đó hoàn toàn là trách nhiệm của đế quốc – tôi cam đoan chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai!”

Thanh âm rõ ràng dễ nghe của người đàn ông vang vọng bên trong phi thuyền, ngữ khí tràn ngập khí phách, mỗi lời nói đều khiến người ta tin phục.

Tảng đá trong lòng mọi người rốt cục cũng rơi xuống, tất cả bất an đều tan đi, trên mặt thậm chí còn lộ ra tươi cười hưng phấn sau khi thoát nạn – có phân đội do nguyên soái Rawson phái đi hộ tống, cuộc hành trình lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa!

Rawson dừng một chút, tiếp tục nói.

“Sóng điện từ quấy nhiễu phi thuyền đã được loại bỏ, hiện tại tất cả có thể tiến hành bình thường. Thuyền trưởng Jill, còn lại giao cho anh.”

Jill tại phòng điều khiển bị gọi đến thì vô cùng kích động, làm một quân lễ tiêu chuẩn hướng tới Rawson.

“Rõ! Nguyên soái!”

Màn hình nhẹ nhàng lóe lên một cái, hình ảnh người đàn ông rốt cuộc biến mất, mà những người trên phi thuyền, vẫn như trước đắm chìm trong cảm xúc kích động khi thấy được nguyên soái Rawson!

Nguyên soái Rawson nhìn qua vẫn cực kì trẻ tuổi.

Thế nhưng mọi người không hề biết, nam nhân bình tĩnh và trầm ổn ấy, đã trải qua vô số chiến dịch dài đằng đẵng, mà dư âm còn lắng đọng từ mười chín năm về trước vẫn còn theo hắn dai dẳng đến tận hôm nay.

Mười chín năm….

Lăng Vũ…

Vừa nghĩ tới cái tên này, trái tim hắn lại tựa như bị một bàn tay bóp chặt, đau đớn cơ hồ muốn co rút cả người!

****

Mười chín năm trước, bên ngoài thiên hà Isville.

Một chiếc mẫu hạm chỉ huy dẫn theo hàng trăm chiếc quân hạm loại nhỏ lặng lẽ không tiếng động tới gần thiên hà Isville, trên chiếc quân hạm màu lam tối thượng có dấu hiệu hình trăng rằm trắng bạc, đặc trưng của quân đoàn Ám Dạ – quân đoàn chiến đấu hùng mạnh nhất đế quốc Lacey.

Trong khoang thuyền chỉ huy, một người nam nhân thân thể rắn chắc, dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi ngồi ở ghế, quân phục màu lam tượng trưng cho thân phận thiếu tướng quân đoàn Ám Dạ bị những ngón tay thon dài xé rách hỗn loạn, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết bên trong đã sớm ướt đẫm mồ hôi, lộ ra lồng ngực trắng nõn vì tình dục mà nhiễm lên một màu hổng nhạt mê người.

“Ưm…”

Ở sâu dưới đáy lòng giống như có một con dã thú thoát ra, kéo đến những khát vọng mãnh liệt như sóng biển bao trùm lên mỗi một lỗ chân lông, từng nơi trên làn da đều chờ mong được người đụng chạm, trong cơ thể hư không đến cực điểm, muốn bị người ôm lấy, bị người chiếm giữ, bị người hung hăng tiến vào….Loại khát khao điên cuồng này cơ hồ muốn phá hủy cả tâm hồn!

Đáng chết! Thuốc ức chế vì sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực?

Lăng Vũ cố nén cơ thể run rẩy, đặt nắm tay bên môi cắn chặt, nuốt hết thảy âm thanh vào trong họng.

“Báo cáo tướng quân, đây là chiến hạm trinh sát số hiệu A31, quân của Liên bang Stellan chỉ còn cách quân ta 9,9 năm ánh sáng, số lượng là ba quân đoàn! Xin tướng quân hãy ra chỉ thị!”

Lăng Vũ cố đưa tay mở ra kênh trò chuyện chuyện dụng của chỉ huy, thanh âm run rẩy nói.

“Các quân hạm trưởng chuẩn bị, trong vòng ba phút…. Toàn bộ rút lui!”

Sau khi dùng thanh âm run rẩy hạ lệnh xong, thân thể nam nhân rốt cuộc mất đi chống đỡ, trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Dùng lực cắn mạnh lên nắm tay, răng nanh cắm sâu vào da thịt đến chảy máu, đau đớn bén nhọn giúp cậu duy trì một tia lý trí cuối cùng, hít vào một hơi thật sâu, lúc này Lăng Vũ mới mở vòng cổ ra, thấp giọng kêu lên.

“Chu Tước…”

Cơ giáp trí năng Chu Tước đi vào từ bên ngoài, lập tức xem xét tình hình thân thể của Lăng Vũ, nhẹ giọng nói.

“Chủ nhân, chất dẫn dụ Omega trong cơ thể ngài đã tới cực hạn, thuốc ức chế cũng dùng hết, hiện giờ ngài cần phải…”

“…. Không cần lo lắng chuyện đó.” Lăng Vũ nhíu mày cắt lời nó. “Lập tức sửa đổi lộ tuyến, đưa phi thuyền Ám Dạ tiến vào trùng động vũ trụ Isville. Còn có, gọi Knox vào đây.’

Chu Tước trầm mặc một lát, gục đầu xuống nói.

“Vâng, chủ nhân!”

Sau một lát, phó quan Knox nghi hoặc mở cửa đi vào, lập tức nhìn thấy một hình ảnh hỗn độn như vậy – nam nhân nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi, bộ quân trang vốn luôn chỉnh tề bị xé rách toàn bộ, lộ ra lồng ngực trắng nõn, nam nhân hung hăng cắn chặt nắm tay, hai mắt đỏ lên, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển kịch liệt.

Sắc mặt Knox đột nhiên cứng ngắc.

Cả khoang thuyền chỉ huy tràn ngập một loại khí tức nồng đậm, thoải mái, dường như muốn bức người ta phát điên, đó là khí tức thuộc về Omega – khí tức đặc trưng của một Omega khi phát tình!

“Tướng quân, ngài….”

“Knox, tôi hiện tại không có thời gian giải thích với anh…” Lăng Vũ trực tiếp cắt ngang nghi vấn của hắn, thấp giọng nói. “ Nghe này, chúng ta rất có khả năng sẽ gặp phải mai phục của quân Liên bang, anh lập tức liên hệ với thượng tướng Rawson ở tổng bộ chỉ huy, xin tổng bộ đến trợ giúp…. Hiện tại tôi giao quyền chỉ huy quân đoàn Ám Dạ cho anh, hãy dẫn dắt các anh em rút lui, đừng khiến tôi phải thất vọng.”

Thanh âm hơi hơi phát run của Lăng Vũ lộ ra một khí tức mê người, may mà Knox là Beta, không bị chất dẫn dụ Omega ảnh hưởng, trong thời điểm khẩn cấp nhanh chóng duy trì được lý trí của một quân nhân.

Knox liếc mắt nhìn Lăng Vũ, lập tức cung kính nói.

“Rõ! Tướng quân!”

Ngoài cửa đã có không ít Alpha ngửi được mùi chất dẫn dụ Omega nồng đậm phát ra từ khoang chỉ huy mà tụ lại đây, Knox vội vàng xoay người khóa trái cửa khoang chỉ huy, lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin đến tổng bộ đế quốc.

“…. Tướng quân, đây là phân đội tiên phong của quân đoàn Ám Dạ! Chúng tôi ở thiên hà Isville gặp phải quân mai phục của Liên bang Stellan! Xin tổng bộ hỗ trợ khẩn cấp!”

Rawson nhíu mày nói.

“Lăng tướng quân đâu rồi?”

“…..”

Knox không có cách nào diễn tả được tình hình, đành phải chuyển màn ảnh thông tin về phía góc khoang thuyền chỉ huy.

Hình ảnh Lăng Vũ cuộn người trong góc, không ngừng run rẩy xuất hiện trên màn hình của Rawson. Môi dưới của nam nhân bị cắn nát, hiện lên một loạt dấu răng nhiễm đầy tơ máu, làn da trắng nõn nhuộm một tầng đỏ ửng làm say lòng người, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi.

Trái tim Rawson cơ hồ ngừng đập trong nháy mắt.

….. Đây là…. kì phát tình….. của Omega?

Người năm đó học cùng mình trong Học viện St. Romia, bạn cùng phòng chung sống nhiều năm, người mà mình vụng trộm thầm mến bao lâu nay… cư nhiên là….

Một khắc đó, Rawson khiếp sợ đến gần như mất đi lý trí!

Buộc bản thân hồi phục tinh thần, Rawson lập tức dùng vẻ mặt âm trầm ra lệnh.

“Knox, nghe đây! Ta sẽ phái quân đoàn Vinh Quang từ hậu phương đến chặn quân Stellan để các anh có thêm thời gian! Hiện giờ anh lập tức thay thế Lăng Vũ chỉ huy toàn bộ quân tiên phong, tất cả quân hạm lập tức tiến vào trùng động vũ trụ, hạ xuống nơi gần nhất với tinh cầu Ryan của thiên hà Cezar!”

Knox lập tức cung kính hành lễ.

“Rõ! Tướng quân!”

“Còn có,” Rawson thâm sâu nhìn thoáng qua người nằm cuộn mình trong góc, bởi vì đến kỳ phát tình mà không ngừng run rẩy, bình tĩnh nói. “Đánh cậu ấy ngất đi.”

“….”

Knox sững sờ tại chỗ.

Rawson lạnh lùng nói.

“Đây là quân lệnh! Đánh ngất cậu ta! Ngay lập tức!”

“Rõ! Tướng quân!”

Cho đến tận bây giờ Rawson vẫn còn nhớ rõ, bản thân đã dẫn quân đoàn Vinh Quang từ hậu phương đẩy lùi quân của Flamischer, rồi dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng tiến hành ba lần bước nhảy không gian, lòng nóng như lửa đốt tới tổng bộ chỉ huy quân sự ở tinh cầu Ryan.

Bởi vì mùi hương của chất dẫn dụ Omega khi phát tình quá nồng đậm, Lăng Vũ kinh hoảng phát hiện nó đã nhanh chóng phát tán ra toàn trung tâm chỉ huy khiến nhóm Alpha ở Quân bộ dần mất đi lý trí, cho nên sau khi cậu tỉnh lại liền lập tức ra lệnh cho Knox, nhốt mình vào nơi thẩm vấn tội phạm trọng hình của Quân bộ — phòng giam tuyệt mật!

Loại nhà tù tuyệt mật này gần như hoàn toàn cách ly với bên ngoài, chỉ có vài lỗ nhỏ li ti để cung cấp dưỡng khí, bởi vậy cho dù mùi ở trong này cực kì nồng đậm, cũng sẽ tuyệt đối không bị phát ra ngoài.

Ở bên trong phòng giam tối đen này, không thể nhìn, không thể nghe, cũng không thể ngửi thấy bất cứ thứ gì…. Sự tĩnh lặng làm cho người ta sợ hãi, thậm chí còn không thể cảm nhận được thời gian trôi đi, như vậy rất dễ dàng tra tấn tinh thần của người khác, đánh tan đi phòng tuyến tâm lý trước khi tiến hành thẩm vấn, thông thường đều giúp đạt được ý đồ một cách hiệu quả!

— Lăng Vũ cư nhiên tự nhốt mình vào phòng giam tuyệt mật dành cho tội phạm trọng hình ở Quân bộ?!

Rawson nhìn nam nhân co ro ở góc nhà tù hẻo lánh qua camera, hiển nhiên đã sắp không chịu nổi nữa.

Cậu giống như dã thú nổi điên, dùng sức xé rách tất cả quần áo của mình, quân phục màu lam bị cậu biến thành vải vụn, áo sơ mi hỗn độn rộng mở, chiếc quần còn nửa treo ở trên người, hai chân thon dài lộ ra ngoài không khí, ngón tay cậu đang điên cuồng cào lên thân thể trần trụi của mình, khiến làn da trắng nõn hiện lên một vết máu đỏ tươi chói mắt.

“…. Không được, không thể để cậu ấy một mình ở chỗ đó!”

Rawson rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lập tức xoay người đi tới phòng giam.

Knox vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.

“Tướng quân! Lăng tướng quân đã lệnh cho tôi nói với ngài, không được để bất cứ Alpha nào đi vào! Cậu ấy nói có thể tự chống đỡ, khẩn cầu ngài đáp ứng nguyện vọng này của mình!”

Ánh mắt Knox cực kỳ kiên định, đây là quân lệnh cuối cùng của tướng quân trước khi tự nhốt mình vào nhà lao!

Khác với Knox là Beta không chịu ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ, Rawson là một Alpha có huyết thống tinh thuần, một khi hắn đi vào nhà tù, tuyệt đối sẽ bị chất dẫn dụ Omega của Lăng Vũ làm mất lý trí! Đây là thiên tính thu hút lẫn nhau của Alpha và Omega, cho dù khả năng khống chế có mạnh mẽ thế nào cũng không thể chống lại!

Knox mang biểu tình nghiêm túc chặn trước mặt Rawson.

Rawson dừng bước, bình tĩnh nhìn Knox, thấp giọng nói.

“Omega khi phát tình nếu mặc kệ không làm gì, cậu ấy sẽ điên cuồng tự làm mình bị thương, kỳ phát tình diễn ra liên tục trong ba ngày, anh cho rằng cậu ấy có thể tự chống đỡ?”

“….”

“Ba ngày sau, khi anh đến sẽ không còn thấy được tướng quân Lăng Vũ nữa, mà là một kẻ hoàn toàn điên loạn!”

Knox sửng sốt một chút, thấp thỏm nói.

“Nhưng mà, tướng quân đã lệnh cho tôi không được để ai tiến vào, bao gồm, bao gồm cả ngài….”

Rawson lạnh lùng nói.

“Thiếu tá Knox, ta là thượng cấp của Lăng Vũ, ta có quyền sửa đổi quân lệnh của cậu ấy! Hiện tại, ta lệnh cho anh, lập tức đưa chìa khóa phòng giam, mọi hậu quả ta sẽ chịu trách nhiệm!”

“….. Rõ, tướng quân!”

Ngục giam tối tăm của Quân bộ, cửa nhà tù trong cùng bị mở ra.

Rawson đi vào bên trong, đưa tay đóng cửa lại.

Lăng Vũ ở góc hẻo lánh của nhà giam, ngửi thấy được khí tức Alpha mạnh mẽ, cảnh giác vểnh tai, hai tay gắt gao nắm chặt, ngữ khí cường ngạnh hỏi.

“Người nào?”

Rawson tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm lấy lòng bàn tay đã bị Lăng Vũ bấm đến bật máu, thấp giọng nói.

“Là tôi.”

Ngọn đèn chiếu sáng được mang đến treo trên vách tường, ánh sáng ấm áp tỏa ra cả phòng giam, khiến gương mặt anh tuấn của nam nhân dần dần trở nên rõ ràng.

Lăng Vũ sửng sốt một chút.

“…… Rawson?”

Khí tức Alpha nồng đậm nhanh chóng vây quanh cậu, thứ hương vị ấm áp này, cơ hồ khiến người ta phải trầm mê trong đó, khiến cậu theo bản năng muốn tới gần hơn….

Thân thể Lăng Vũ đột nhiên cứng đờ, vươn tay muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng, thiên tính của Omega luôn tồn tại khát vọng với Alpha, khoảnh khắc người đàn ông kia

nắm lấy ngón tay mình, Lăng Vũ cơ hồ đã mất đi tất cả năng lực phản kháng!

“….. Rawson….. Cậu không nên tới nơi này…..” Lăng Vũ run rẩy, trong thanh âm lộ ra một tia bất an nồng đậm. “Cậu, cậu mau đi đi…. Không cần, không cần phải lo cho tôi…”

“Tôi làm sao có thể mặc kệ cậu được?” Rawson thấp giọng nói, nhẹ nhàng sờ mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Lăng Vũ. “Kỳ phát tình là thiên tính của Omega, cậu không thể nhẫn nhịn quá. Nếu cậu cứ cố gắng chống đỡ, chỉ có nước bức mình phát điên thôi.”

Nhìn Lăng Vũ run rẩy kịch liệt trước mắt, ngửi thấy mùi chất dẫn dụ nồng đậm trên người cậu, Rawson vốn luôn có tự chủ mạnh mẽ, rốt cuộc cũng không thể khống chế được khát vọng mãnh liệt của mình đối với nam nhân này.

Hô hấp của Rawson trở nên khó khăn, nhanh chóng cởi cúc áo trên quân trang của mình, lộ ra lồng ngực rộng lớn màu mật ong.

Lăng Vũ đặt tay trước ngực hắn, muốn đẩy ra, nhưng khi ngón tay vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của đối phương, khát vọng ở sâu trong thân thể bỗng nhiên kêu gào, khiến Lăng Vũ rốt cuộc không thể làm ra bất kỳ động tác nào, ngược lại còn chờ mong đối phương có thể gần sát hơn, gắt gao nắm lấy áo quân trang của hắn.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Rawson vươn đôi tay hữu lực ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bị cào đến đầy thương tích của cậu, thanh âm trầm thấp bình tĩnh, thậm chí còn toát ra một tia ôn nhu hiếm thấy.

“Tôi đến giúp cậu, Lăng Vũ.”

Hết chương 6.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện