Thụy Vương nghe thấy lời này của Cố Nhân thì hai mắt trừng lớn, trong đầu hắn thoáng chốc nhớ lại quả là bản thân có một nữ tử nhưng chuyện xảy ra lúc sau hắn hoàn toàn không biết.

Lúc này có cung nữ đi đến nói nhỏ bên tai hoàng hậu:

“Bẩm hoàng hậu, ở hậu điện phát hiện vết máu trên giường.”

Hoàng hậu đã sớm nhìn thấy vết máu trên người Cố Nhân, sự việc kỳ lạ một cách lạ lùng, nhưng vẫn phải giải quyết. Hoàng hậu nhìn Võ Hiền phi nói:

“Muội muội cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Sắc mặt của Võ Hiền phi cực kỳ xấu xí:

“Hoàng hậu nương nương, Thụy Vương bị người ta hãm hại.”

Hoàng hậu gật đầu:

“Tính tình Thụy Vương bổn cung tin tưởng. Bất quá sắc trời cũng không còn sớm, dù sao cũng phải giải quyết cho xong sự việc này. Các cô nương đều phải trở về nhà. Hai người này một là nhi tử của muội muội, một là ngoại sinh nữ của muội muội, đều không phải người ngoài, muội muội nói giải quyết thế nào thì làm theo thế ấy, bổn cung tuyệt đối không nhiều lời.”

Rõ ràng hoàng hậu không nghĩ theo hướng xấu. Sự việc đã đến nước này, hãm hại cũng vậy, mất lý trí cũng vậy, không thể xem như chưa từng xảy ra. Võ Hiền phi biết mình không có con đường thứ hai để đi, nàng nhìn nhi tử của mình nói:

“Thụy Vương, con có nguyện ý cưới Nhân Nhi không?” Tuy là câu hỏi nhưng đó cũng là lời nhắc nhở của Võ Hiền phi với nhi tử.

Thụy Vương đã sớm hiểu rõ chỉ có con đường này mới có thể giải quyết được cục diện bế tắc trước mắt. Hắn gật đầu:

“Nhi thần nguyện ý.”

Võ Hiền phi lại hỏi Cố Nhân:

“Nhân Nhi, con có bằng lòng gả cho Thụy Vương làm Trắc phi không?”

Cố Nhân vẫn không ngừng khóc, lúc này cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tất cả đều nhờ nương nương làm chủ.” có nghĩa là nguyện ý.

Hoàng hậu cười nói: “Vậy thì tất cả đều vui, về phần Thụy Vương ngửi thấy mùi hương lạ, Đang Cung Chính Cục điều tra thật kỹ cho ta.” Ánh mắt của hoàng hậu dừng trên người tỷ muội Vệ gia đang đứng bên cạnh, cả cả tam tỷ muội Cố gia đang chờ Cố Nhân: “Chuyện này cho dù nguyên nhân gì, kết cục vẫn tốt đẹp. Bổn cung không hi vọng nghe thấy tin tức truyền ra bên ngoài, hủy hoại danh tiếng hoàng thất, cũng làm xấu thanh dân các cô nương nhà lành. Các vị tiểu thư hiểu chưa?”

Mọi người cúi người nói:

“Xin tuân theo giáo huấn của hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu thấy sự việc đã xử lý xong, nhìn trưởng công chúa nói: “Một bữa tiệc hoàn hảo lại để xảy ra chuyện như vầy, thật mất hứng. Tử Lam Cung của muội bổn cung sẽ sai người dọn dẹp một phen, muội yên tâm.” Đồng thời nhìn sắc trời bên ngoài tiếp lời: “Đã không còn sớm, mẫu tử muội mau xuất cung.”

Trưởng công chúa hiểu rõ trong hoàng cung sẽ nhấc lên sóng gió, hoàng hậu muốn các nàng rời xa phiền phức:

“Nếu hoàng tẩu đã nói vậy, muội liền dẫn theo Tê Tê đi trước.”

Nàng vừa đứng lên lại nghe Võ Hiền phi nói:

“Toại An quận chúa đã đi đâu?”

Tần Tê:

“Bẩm Hiền phi nương nương, Ly tỷ tỷ không được khỏe, ta để nàng về trước.”

Võ Hiền phi không nói gì nữa, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ. Chỉ là lúc này không thể tiếp tục quấn lấy chuyện Cố Ly cho nên đành thôi.

Nói về Cố Ly trở về phủ trưởng công chúa, vết thương trên tay lại nặng hơn. Hương Mễ và Giang Mễ biết nàng trúng độc nhưng không biết làm thế nào mới có thể giúp nàng, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng làm tổn thương bản thân.

Về đến phủ, Hương Mễ đi mời thái y trong phủ, Giang Mễ đỡ Cố Ly về Khang Viên, tìm ra thứ Cố Ly cần. Lấy ra một viên thuốc màu đen trong bình sứ nho nhỏ tinh xảo, Cố Ly vội vàng uống.

“Quận chúa, ngài ráng chịu đựng, thái y sẽ tới ngay.” Giang Mễ chỉ có thể lo lắng suông.

“Không sao.” Cố Ly khoanh chân ngồi trên giường, điều chỉ hơi thở của mình, lặng lẽ chờ hiệu quả của thuốc.

Nhưng ảo giác từ thuốc không ngừng sinh ra, nàng vốn không có manh mối nhưng... ai lại dùng thứ thuốc này với nàng? Bột phấn quả toái tâm. Buổi trưa hôm nay nàng cùng Tần Tê thay đổi y phục đồng thời trang điểm lại, cũng dùng son thoa môi. Lúc đó người trong Tử Lam Cung hỗn tạp, khó tránh khỏi bị người khác động tay động chân. Còn về mục đích... nàng không quá chắc chắn. Muốn làm mất thanh danh của nàng? Vậy cũng không đáng kéo theo Thụy Vương vào. Trước khi rời đi nàng nghe thấy tiếng của Trình Yên, nếu đúng là Trình Yên ra tay thì càng không muốn kéo theo Thụy Vương.

Lúc này thái y chạy tới thay Cố Ly xem mạch: “Quận chúa vừa dùng thuốc giải sao?” Thái y hỏi.

Cố Ly gật đầu.

Thái y biết chuyện hạ độc không cần mình hao tâm tổn sức. Ông thay Cố Ly băng bó vết thương trên tay, vừa viết một đơn thuốc tẩm bổ cho Cố Ly, sau đó theo Hương Mễ đi bốc thuốc.

Tần Tê và trưởng công chúa cùng chung xe ngữa trở về phủ. Trên đường trưởng công chúa hỏi chuyện Cố Ly, Tần Tê nói Cố Ly trúng độc, chỉ là tình huống cụ thể nàng cũng không biết.

Trưởng công chúa nhíu mày:

“Sự việc xảy ra hôm nay rốt cuộc nhắm vào ai?”

Tần Tê sà vào lòng trưởng công chúa nói:

“Mẫu thân, mặc kệ nhằm vào ai, có người muốn hại Ly tỷ tỷ là thật. Người nhất định phải điều tra ra ai là người hạ độc Ly tỷ tỷ nha, người này quá xấu xa!”

“Mẫu thân sẽ điều tra ra.” Trưởng công chúa xoa đầu nữ nhi, thật ra chuyện này dù nàng không tra thì trong cung cũng không dễ dàng bỏ qua. Dù sao một hoàng tử bị hãm hại tới mức bị gièm pha thì bằng bất cứ giá nào cũng phải có câu trả lời.

Khi hai người trở về phủ trưởng công chúa thì Cố Ly đã dần khôi phục. Nhìn thấy nàng không sao, hai người cuối cùng cũng yên tâm.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trưởng công chúa cho những người khác lui ra, chỉ còn lại ba người.

Cố Ly nói sơ qua câu chuyện:

“May là khi xuống núi sư phụ cho con rất nhiều thuốc, trong đó cũng mau có thuốc giải của loại độc này.”

Trưởng công chúa gật đầu: “Cũng may con đủ cảnh giác, bằng không, chuyện hôm nay đã đổi thành con và Thụy Vương... Tuy rằng con ngay thẳng nhưng cũng chỉ có con đường xuất giá. Chỉ là Cố Nhân...” Trưởng công chúa không biết vì sao Cố Nhân nguyện ý gánh tiếng xấu này? Nếu liều chết không làm theo, nàng tin Cố Ly sẽ không thật sự ra tay giết người.

“Mẫu thân có nghe lời đồn mấy ngày trước không?” Cố Ly hỏi.

Trưởng công chúa nhớ lại: “Vậy là tin đồn đó có thật? Cố Nhân quả thật không phải Thụy Vương không gả?” Thảo nào... trưởng công chúa không tin nổi, Cố gia phép tắc nghiêm ngặt, Cố Nhân thân là trưởng nữ Cố gia, sao có thể sinh ra ý nghĩ này? “Là thật.” Cố Ly không có cảm tình gì với Cố Nhân nhưng cũng chẳng có thù hận gì. Phép tắc giang hồ, trả thù trả oán không liên lụy người nhà. Cố Ly và Võ Tư Nhiên có mối thù nhưng sẽ không dễ dàng để Cố Nhân gánh chịu. Nghe trưởng công chúa nói quyết định trong cung, nàng cảm thấy kết quả như vậy cũng tốt. Ít nhất Cố Nhân xem như muốn gì được đó.

Trưởng công chúa nghe thấy lời này lại nhìn vết thương trên tay Cố Ly xác định không có gì đáng ngại mới chịu rời đi.

Trưởng công chúa đi rồi, Tần Tê nắm tay bị thương của Cố Ly, nước mắt rơi lã chã.

“Muội đừng khóc.” Cố Ly ôm nàng vào lòng: “Chẳng phải ta đã không sao rồi sao?”

“Nhưng... tỷ vẫn bị thường.” Tần Tê ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt: “Đều do muội không tốt. Nếu không có buổi lễ cập kê này của muội, tỷ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Cố Ly cảm thấy buồn cười:

“Chuyện như thế này sao lại đổ lên đầu muội? Người muốn hại ta sẽ luôn tìm cách, không có lần này sẽ có lần khác. Bây giờ chúng ta nên nghĩ làm thế nào tìm ra hung thủ phía sau, mà không phải ở đây khóc nhè.”

Lời này rất có lý, Tần Tê xoa xoa đôi mắt ửng đỏ, siết chặt nắm đấm nho nhỏ:

“Ly tỷ tỷ, muội sẽ không để cho kẻ hại tỷ được sống yên!”

.....

Cố gia.

Võ Tư Nhiên nghe Cố Huyên nói trong cung xảy chuyện, sợ đến ngã ngồi dưới đất: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Sau đó miễn cưỡng đứng lên, đi đến bắt lấy tay Cố Nhân đang níu y phục: “Sao lại xảy ra chuyện này? Nhân Nhi, thanh danh của con bị hủy như vậy sao! Sao con lại bất cẩn đến vậy?”

Tuy nói Cố Nhân đã được như ý nguyên nhưng bản thân Cố Nhân cũng biết chuyện này nếu như truyền ra ngoài từ nay về sau giới danh viện kinh thành nàng sẽ trở thành trò cười. Trước đó trong cung quá gấp gáp, nàng không có suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nghĩ ra cách giải quyết cho vẹn rồi mới tính tiếp. Bây giờ tỉnh táo lại cũng cảm thấy cách làm đó như chặt đứt đường lui của bản thân, thật sự rất mạo hiểm. Hơn nữa nàng luôn coi trọng danh tiếng, từ nay về sau e là mang tiếng xấu cả đời.

Thế nhân luôn quá khắc khe với nữ tử, cho dù nàng là người bị hại, cho dù hoàng hậu đã cấm tin tức truyền ra nhưng cuối cùng cũng sẽ trở thành một người không biết liêm sỉ, bị chỉ trích nhất trong chuyện này.

“Mẫu thân! Ngài mau buông đại tỷ ra! Nàng đã chịu uất ức rồi, ngài không an ủi nàng, cớ sao còn trách mắng?” Cố Huyên và Cố Nhân là tỷ muội tình thâm, nhìn thấy mẫu thân lôi kéo tỷ tỷ sắp gục ngã của mình, nhịn không được đến kéo Võ Tư Nhiên ra.

“Uất ức? Uất ức có ích gì?” Võ Tư Nhiên chỉ vào Cố Huyên nói: “Huyên Nhi, ngươi có biết danh tiếng của nàng đã bị hủy không, ngay cả ngươi cũng bị liên lụy. Cố gia chúng ta không chấp nhận được chuyện như vậy, ai còn cần tiểu thư Cố gia nữa chứ?” Giọng của Võ Tư Nhiên giống như bị điên rồi.

Cố Huyên nhìn thấy mẫu thân mình như vậy, cũng hiểu bà ấy vì lo lắng cho đại tỷ nên nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân, chuyện đã tới nước này, ngài nên gấp rút chuẩn bị của hồi môn cho đại tỷ, chuyện này không nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu. Thụy Vương sẽ chịu trách nhiệm, hoàng hậu nương nương cũng không để cho những người biết chuyện nói năng lung tung, người ngoài chỉ biết đây là một mối lương duyên trời ban.”

“Trên đời này có gió nào không lọt qua tường? Cho dù là ý chỉ của hoàng hậu nương nương không cho ai nói lung tung nhưng con nghĩ họ đều là kẻ ngốc sao? Hôm nay khi yến tiệc kết thúc đột ngột, chắc chắn là xảy ra chuyện. Cố gia và Vệ gia trở về muộn, nghĩ cũng biết là nhà chúng ta xảy ra chuyện. Hoàng thượng sẽ nhanh chóng vì Thụy Vương ban hôn, chuyện này chẳng khác nào nói cho mọi người biết người gặp chuyện không may là Nhân Nhi?” Võ Tư Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy sự việc chính là như vậy, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, không ngừng dằn vặt.

“Mẫu thân!” Cố Nhân không nói lời nào, Cố Huyên giữ lấy Võ Tư Nhiên đang dằn vặt: “Không có đâu. Mẫu thân, chuyện này không như ngài nghĩ đâu.”

Võ Tư Nhiên lắc đầu, gượng cười: “Ngốc, con nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.” Bà ta quá mệt mỏi, không muốn cùng hai đứa con cãi cọ. Bà ta nhìn Cố Nhân hồn siêu phách lạc: “Nếu đường là con chọn, đi thế nào là chuyện của chính con. Tương lai là tốt hay xấu cũng không được oán trời trách đất.”

Cố Nhân khi nghe thấy lời này liền cảm thấy không thích hợp, nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân của mình, nhìn thấy bà chậm rãi đi ra cửa. Tấm lưng kia dường như đã già hơn mười tuổi.

Cố Hạo Chi cũng nhanh chóng biết được tin tức, muốn qua chất vấn Cố Nhân, bị Võ Tư Nhiên ngăn lại:

“Xảy ra chuyện này người khó chịu nhất là Nhân Nhi, lão gia còn muốn đi trách nàng sao?”

“Phu nhân, chuyện này một khi truyền ra,Cố gia chúng ta làm sao làm người đây?” Cố Hạo Chi cảm thấy bây giờ mặt mình bị người ta đánh vậy.

“Nếu lão gia biết đạo lý này thì trách cứ Nhân Nhi cũng vô dụng. Chi bằng nhanh chóng bàn bạc hôn sự với Thụy Vương, để Nhân Nhi nhanh chóng xuất giá.” Võ Tư Nhiên muốn áp dụng thủ đoạn dao sắc chặt đay rối*.

* Ví với việc được giải quyết nhanh chóng, quyết đoán

Cố Hạo Chi nghĩ: cũng chỉ có như vậy mới đập tan được lời đồn một cách tốt nhất, hơn nữa giờ đây hắn đã mất đi Cố Ly, Cố Nhân có thể gả vào Thụy Vương phủ chưa chắc đã là chuyện xấu.

Hoàng cung.

Chính Duẫn Đế biết được tin này giận đến tím mặt, sau đó gọi Thụy Vương tới nghiêm khắc răn dạy một phen. Thụy Vương từ đầu đến cuối đều thẳng lưng quỳ gối bên dưới, chịu đựng trận lôi đình từ thiên tử.

Thụy Vương phi Lương Cầm Trăn cùng Võ Hiền phi đến Nguyệt Hoa Cung: “Ta biết trong lòng con không thoải mái.” Võ Hiền phi nói: “Xảy ra chuyện này, trong lòng bổn cung càng không thoải mái, nhưng không thoải mái thì có thể làm sao? Rõ ràng Kiệt Nhi bị người khác hãm hại, con cũng không cần trách Kiệt Nhi. Bổn cung gọi con tới là muốn con hiểu thân là Chính phi của Kiệt Nhi nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Lúc này điều con nên làm chính là trở về hãy an ủi Kiệt Nhi, để cho Kiệt Nhi không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Tương lai Cố thị vào cửa, con cũng phải đối đãi với nàng thật tốt, không nên bởi vì ghen tuông vụn vặt mà làm cho hậu viên không yên, đồng thời làm trễ nãi chính sự của Kiệt Nhi.”

Lương Cầm Trăn cúi đầu nói:

“Xin mẫu phi yên tâm, nô tì đã biết.”

Võ Hiền phi gật đầu, nắm tay Lương Cầm Trăn nói lời sâu xa:

“Lương thị, ta luôn biết con là người tốt, đừng làm ta thất vọng.”

Lương Cầm Trăn cười cười:

“Mẫu phi yên tâm, nô tì không phải nữ nhi tiểu gia, sẽ không để vương gia khó xử.”

Võ Hiền phi rất hài lòng, ban cho nàng một cặp vòng tay phỉ thúy thượng hạng sau đó để nàng trở về phủ trước.

Chính Duẫn Đế một lần nữa nổi trận lôi đình, rốt cuộc sự việc đã xảy ra, hoàng hậu xử lý cũng ổn thỏa, dù sao cũng chỉ có thể làm vậy.

Đêm, Chính Duẫn Đế ở điện CHiêu Dương của hoàng hậu. Hai người nói đến sự tình hôm nay, hoàng hậu nói:

“Dễ dàng nhận thấy có người bụng dạ khó lường, trong Tử Lam Cung bình thường cũng không có người, chỉ có hôm nay là lễ cập kê của Tê Tê nên mới tụ hội các cô nương trẻ tuổi. Thụy Vương luôn giữ mình trong sạch, dù có tâm tư gì thì cũng không ở phía sau làm loạn.”

Chính Duẫn Đế than thở:

“Làm sao trẫm biết. Nhưng hắn bị người khác hãm hại thì cũng do bản thân suy xét không chu toàn. Hắn là hoàng tử, điểm đó cũng không cẩn thận, tương lai làm sao có thể thay trẫm san sẻ?”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm, Chính Duẫn đang nổi giận, hoàn toàn nói rõ hắn khá coi trọng nhi tử này.

“Nô tì đã để Đang Cung Chính Cục đi điều tra, tin chắc sẽ nhanh chóng có kết luận.”

“Chuyện này để nàng xử lý thì ta yên tâm. Những chuyện chướng tai gai mắt này trẫm không muốn nghe, nhưng nàng cũng phải lưu tâm, hãy xem người ra tay phía sau có mục đích thật sự là gì, rốt cuộc là nhắm tới Thụy Vương hay là Tê Tê?” Hoàng thượng dặn dò.

Hoàng hậu hơi bất ngờ:

“Hoàng thượng lo lắng...”

“Nàng biết ta mắc nợ mẫu tử Dung Nhi rất nhiều, bất luận là ai, dám làm tổn thương họ trẫm tuyệt đối không nương tay!” Chính Duẫn Đế chỉ cần nghĩ đến nhiều năm qua hai mẫu tử trưởng công chúa liên tục bị Viêm độc dằn vặt, thống khổ thì hắn lại không kiềm được đau lòng. Hắn thân là huynh trưởng, lại để cho muội muội thay mình gánh chịu đau đớn. Giờ đây lại mang nỗi đau đớn đó chuyển sang Tần Tê nhỏ tuổi, còn làm hại Tần Tê đã định trước không có con nối dõi. Những thứ này đều là hắn thiếu mẫu tử trưởng công chúa.

“Nô tì hiểu rõ.” Hoàng hậu nghĩ cho đến hôm nay Cố Ly bất ngờ rời đi, trong lòng đã có chút phán đoán.

Khang Viên, phủ trưởng công chúa.

Tuy Cố Ly bị thương tay trái nhưng nói sao đi nữa cũng chỉ là một vết thương. Nàng quanh năm tập võ, hoàn toàn không coi vết thương nhỏ này ra gì. Nhưng Tần Tê nhìn lại không chịu được, mỗi ngày không cho Cố Ly lộn xộn, mọi chuyện đều phải để nàng thực hiện mới yên tâm.

“Tê Tê, ta chỉ bị thương tay trái, chỉ cần không đụng nước, không cần dùng sức, hoàn toàn không có gì đáng ngại.” Cố Ly nhìn Tần Tê đang định đút nàng uống thuốc, nhanh chóng nói rõ.

“Ly tỷ tỷ luôn luôn không yêu thương chính mình. Tỷ trúng độc đó! Mau quên như vậy! Tuy đã uống thuốc giải thích nhưng sẽ có ảnh hưởng. Trước đây Ly tỷ tỷ không quan tâm chính mình, nhưng sau này không giống nữa, tỷ có Tê Tê rồi, đúng không? Tỷ bị thương, trúng độc hoặc bị bệnh, Tê Tê cũng sẽ đau lòng.” Tần Tê bưng chén thuốc, rất nghiêm túc nói.

Cố Ly không nói nữa, nàng ngoan ngoãn uống thuốc trên tay Tần Tê. Sau đó dưới sự hối thúc của Tần Tê nằm xuống ngủ.

“Muội cùng ta nằm có được không?” Cố Ly hỏi.

“Sao?” Tần Tê bất ngờ, rồi lập tức cười nói: “Được nha.”

Ở cửa, Tiểu Mễ vừa nhận lấy chén thuốc đã uống cạn của Cố Ly đi ra ngoài, cam chịu lắc đầu nói:

“Hai vị chủ tử đi ngủ rồi.”

Ba Mễ khác ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Lúc này?” Đại Mễ hỏi.

Tiểu Mễ gật đầu, cho nên Đại Mễ ở lại cùng Tiểu Mễ, hai Mễ còn lại trở về phòng nghỉ ngơi. Mấy ngày nay các nàng đã đúc kết ra kinh nghiệm: khi các chủ tử nghỉ ngơi hoàn toàn không cần người hầu hạ. Bốn người cùng chờ ở ngoài cửa hiển nhiên không cần thiết, vì vậy bốn người chia làm hai nhóm, mỗi nhóm hai người thay phiên, như vậy có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Trong phòng, hai người nằm trên giường vẫn chưa đi vào giấc ngủ. Tần Tê hỏi Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ trúng độc gì? Tỷ chỉ nói tìm chứng cứ, giờ có phải đã có đáp án không?”

“Là bột quả toái tâm.” Cố Ly nói.

Tần Tê ngạc nhiên mở to mắt: “Sao lại vậy?” Đầu óc nàng xoay chuyển cực nhanh, nhanh chóng nhớ Cố Ly từng nói bột phấn kết hợp với son phấn mới có tác dụng. Son của các nàng...

“Là son lúc trưa có vấn đề?”

“Có lẽ vậy.” Điểm này Cố Ly không có cách tìm chứng cứ chứng minh, chỉ là dựa theo suy đoán.

“Là ai đã ra tay?” Tần Tê kích động, nàng xoay người leo lên người Cố Ly hỏi.

Cố Ly đưa tay ôm lấy Tần Tê đang ưỡn ẹo, cười nói:

“Ta không biết nơi khác gần trong kinh thành có quả toái tâm không. Nếu như không có, như vậy ta lấy quả toái tâm thế nào thì kẻ đó cũng sẽ dùng cách tương tự để lấy được.”

Điều tra nơi xuất hiện quả toái tâm hiển nhiên là một chuyện đơn giản. Tần Tê lập tức nói:

“Là Ngọc Thiến biểu tỷ và Thục Nghi biểu tỷ!”

Hai người ngày ngày đó trùng hợp đi ra sau núi, quả thật tình nghi rất lớn.

Cố Ly cũng nghĩ như vậy, Chuyện quả toái tâm không phải là bí mật, đệ tử Phi Diệp Tân đều được Huyết Tằm dạy qua. nhận biết quả toái tâm đồng thời hiểu được cách dùng của nó cũng không có gì lạ. Điều duy nhất làm cho Cố Ly nghĩ không ra là nếu như người hạ độc là Trình Yên thì mục đích là gì? Rõ ràng Trình Yên tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy mình và Thụy Vương dây dưa với nhau. Nếu sự thật không phải Trình Yên, vậy mọi thứ đã kết luận đều phải vứt đi làm lại.

“Tê Tê, ta muốn đi hỏi chuyện Ngọc Thiến công chúa.”

Tần Tê gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta vào cung?” Nàng vừa nói vừa muốn rời giường.

Cố Ly một lần nữa đưa tay kéo nàng vào lòng mình:

“Chuyện trước mắt khá nhạy cảm, nếu như chúng ta tùy tiện tới tìm Ngọc Thiến công chúa sẽ khiến người khác nghi ngờ. Muội có thể hẹn nàng ra không?”

“Chuyện này có gì khó.” Tần Tê cười tủm tỉm dựa lên người Cố Ly: “Phái người đưa thiếp mời là được rồi.”

“Giỏi.” Cố Ly giơ tay rút trâm cài tóc của Tần Tê, đổi thành búi tóc thật là tiện, chỉ cần kéo trâm thì mái tóc như mây của Tần Tê ngay lập tức xõa xuống.

“Ly tỷ tỷ...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ bừng lên, lại không khỏi chờ mong.

Ngón tay thon dài của Cố Ly vuốt ve gò má Tần Tê:

“Cuối cùng muội cũng trưởng thành.”

A? Tần Tê ngay lập tức nhớ tới trước đây Cố Ly luôn nói nàng còn nhỏ. Lẽ nào Ly tỷ tỷ cũng chờ đợi nàng cập kê?

“Ly tỷ tỷ, Tê Tê... đã cập kê rồi. Có thể... có thể... trở thành người của tỷ không?” Con thỏ nhỏ vì khẩn trương lại bắt đầu cà lăm.

Bàn tay của Cố Ly vẫn đang dừng lại trên gương mặt Tần Tê chợt giữ lấy gáy của nàng, bất ngờ xoay người, Cố Ly đã đè nàng ngã xuống giường.

“Ahhh!” Tần Tê kinh ngạc kêu lên ngay sau đó cười khanh khách nói: “Mặt Ly tỷ tỷ đỏ ghê!”

Cố Ly 囧:

“Mặt của muội không vậy sao?”

Tần Tê không nói, tiếp tục cúi đầu thẹn thùng. Cái miệng nhỏ chu lên rõ ràng là muốn hôn. Cố Ly cúi đầu hôn lên môi Tần Tê, nhẹ nhàng dịu dàng cạy mở răng môi của nàng, lưỡi cùng lưỡi dây dưa quấn quýt, dĩ nhiên để nàng không có đường lùi.

Lần đầu tiên Tần Tê cảm nhận nụ hôn như vậy, lúc trước Cố Ly chỉ như chuồn chuồn lướt nước, tuy ngọt ngào tình cảm nhưng vẫn thiếu thiếu chút thỏa mãn. Lần này đã được rồi, Tần Tê cảm giác mình sẽ được Cố Ly ăn sạch sẽ.

“Ly tỷ tỷ, đau!” Tần Tê cau mày bấu vào vai Cố Ly, toàn thân đầy mồ hôi. Tóc xõa xuống mặt, không hiểu sao lại có chút lẳng lơ cuốn hút.

“Trước giờ đều sẽ đau.” Tuy ngoài miệng Cố Ly nói như vậy nhưng đã ngừng tay.

Lúc này Tần Tê mới biết trước đó da thịt cận kề Cố Ly đã chịu đựng thế nào. Tất cả chỉ là mới thôi, vẫn chưa chính thức thức thâm nhập vào.

“Ta làm muội sợ sao?” Cố Ly nhìn thấy Tần Tê nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, định ngồi dậy lấy y phục thì Tần Tê ở phía sau cũng ngồi dậy ôm chặt lấy nàng.

“Tê Tê muốn làm người của Ly tỷ tỷ.” Tần Tê cố gắng học theo dáng vẻ vừa rồi của Cố Ly, khơi dậy ngọn lửa của Cố Ly.

Cố Ly bị dáng vẻ vụng về này chọc cười, nàng dịu dàng cưng chìu nhìn con thỏ nhỏ tự mình đưa tới cửa, sau đó dụ dỗ nàng, chủ động để nàng ăn tươi nuốt sống.

Khi mưa tạnh gió ngừng, Tần Tê đã khóc. Nỗi đau đớn kia làm cho nàng biết rốt cuộc nàng đã hoàn toàn thuộc về Cố Ly, được Cố Ly dỗ dành, được Cố Ly yêu thương, được Cố Ly che chở, được Cố Ly cưng chìu, nàng biết mình đã tìm được một nữ tử giống như mình yêu thương nàng. Nàng đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cố Ly ôm nàng vào lòng, từng tiếng từng tiếng gọi “Tê Tê” Trong lòng nàng có một tảng băng, cuối cùng cũng bị con thỏ nhỏ mang theo nhiệt tình từng chút từng chút làm tan chảy tảng băng đó, để chân tâm thật sự sống lại. Tương lai có lẽ nàng sẽ bị thương, sẽ đau đớn nhưng ít nhất nàng lại một lần nữa là một con người.

Vinh hoa phú quý chỉ là gió thoảng mây bay, chỉ có người trong lòng là niềm lưu luyến cả đời nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện