Luyến nhân đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy rất nhiều cung nữ thiêm trà.

"Luyến nhân, ngươi lại đây." Thái hậu hướng về luyến nhân ngoắc, cười đến thập phần hòa ái, "Luyến nhân, đừng câu nệ như thế, đều là người một nhà."

Nghe được người một nhà, luyến nhân mày lược nhíu một chút, đã đoán được mục đích của Thái hậu tới đây. Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ của y, y vẫn chậm rãi tiêu sái bước đến bên người Thái hậu.

Vị Thái hậu vui vẻ đem luyến nhân kéo đến trên ghế, bắt đầu nói việc nhà. Chính là luyến nhân cùng Thái hậu chưa bao giờ gặp mặt, y không biết nên nói cái gì.

"Luyến nhân nha, ngươi xem... Ngươi ở bên ngoài cũng đã vài năm, thời điểm ngươi ở trong cung, ai gia cũng nghe nói qua một ít, chính là không có duyên nhìn thấy ngươi."

"Luyến nhân thân phận thấp kém, hôm nay nhìn thấy thánh nhan đã là tam sinh hữu hạnh."

"Ai!" Thái hậu một tiếng thở dài, lại kéo luyến nhân ngồi xuống: "Kỳ thật, ai gia cũng không phải là người có thân phận cao quý, năm đó Tiên hoàng còn sống, chính là bởi vì mẹ đẻ của Hoàng Thượng, hoàng hậu tỷ tỷ vì ai gia ở trước mặt Hoàng Thượng cầu tình, mới không bị biếm vào lãnh cung, vị tần còn lại bởi vì muốn gây sóng gió nơi hậu cung mà bị biếm thành thứ nhân, cả đời ở trong am kham khổ. Sau đó, Hoàng Thượng đăng cơ, lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ, hơn nữa Tiên hoàng hậu cũng đã khuất nhiều năm, cho nên Hoàng Thượng mới đưa ai gia ngôi vị Thái hậu này. Nói đến, ai gia cũng bất quá là trong cung một mình cô liêu, nhưng là những năm gần đây, Hoàng Thượng đối ai gia vẫn tốt lắm, cho nên ai gia hiện giờ nhìn thấy Hoàng Thượng đau khổ thế này, trong lòng thật sự là khổ sở."

Nói đến đây, Thái Hậu cầm lấy khăn lụa lau khóe mắt, luyến nhân muốn mở lời, lại bị Thái Hậu đánh gãy, chỉ có thể nghe lời Thái Hậu tiếp tục nói: "Hôm nay, ai gia cũng là nóng vội mới đến nơi này quấy rầy ngươi, chính là Hoàng Thượng hôm nay vốn dĩ không ở trong cung, tới buổi tối liền hướng ngoài cung mà chạy, thật sự không phải là cách, ai gia cũng biết nguyên nhân ngươi không muốn hồi cung, chính là, xem như ai gia cầu xin công tử, vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ, thương sinh linh dân chúng, ngươi trở về cung đi."

Thái Hậu càng nói càng kích động, cư nhiên đứng ở trước mặt luyến nhân, thấp người sẽ hành lễ, luyến nhân bị dọa lập tức đứng lên, tiến lên đỡ lấy Thái Hậu.

Sự tình tới nước này rồi, luyến nhân cũng thật sự không có chủ ý, nghĩ trước cứ đáp ứng cho xong việc, chính là chuyện trong lòng kia thủy chung không thể cởi bỏ.

Lần nữa tùy tiện đáp ứng, thật vất vả đem Thái hậu thỉnh trở về cung, lão nhân gia còn không muốn đi, nói muốn cùng luyến nhân dùng ngọ thiện mới bằng lòng đi, thế là luyến nhân chỉ có thể không cam lòng đi chuẩn bị một chút cơm trưa, bởi vì Thái hậu cùng ăn, y nhất định phải chuẩn bị ngọ thiện thật tốt.

Nếm qua ngọ thiện lại hàn huyên mấy câu, thời điểm sắc trời đều hạ tối Thái hậu cuối cùng cũng rời đi. Luyến nhân cảm thấy toàn thân đều nhuyễn xuống, thân người mỏi mệt tựa vào ghế không biết làm gì. Lúc này, tiếng bước chân theo thường lệ lại đến nữa. Luyến nhân thở dài, ngay cả khí lực giương mắt cũng không có. Hôm nay, toàn bộ tinh thần y đều dùng để đối phó Thái hậu.

"Luyến nhân, ta đã trở về." Dung Diệp cười ha hả tiêu sái đến trước mặt luyến nhân, bộ dạng nghiễm nhiên như tướng công vừa mới tan tầm về nhà đối nương tử nói chuyện.

"Ngươi tại sao lại đến nữa." Luyến nhân mỏi mệt hỏi một câu.

"Ân?" Dung Diệp đầu tiên là sửng sốt, rồi mới hiểu được luyến nhân nói chính là lời nói của hắn ngày hôm qua. Dung Diệp cười meo meo đối luyến nhân nói: "Ta biết, ta biết, quân bất kiến quân, nhưng hiện tại ta chính là người thường, không phải Hoàng Thượng, ta đương nhiên có thể đến đây."

Luyến nhân xúc động đến mức muốn hộc máu, người này đã vô lại còn bẻ cong lời nói của y. Cảm giác bị người kéo vào trong lồng ngực, luyến nhân muốn giãy dụa, lại bởi vì một câu mà mất toàn bộ khí lực.

"Luyến nhân, chúng ta thành thân đi!"

Giống như thanh âm thở dài, luyến nhân nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể mê man nhìn về phía Dung Diệp, nhìn đến một đôi mắt mang theo ý cười, con ngươi chân thực lại mang tia sáng, luyến nhân không thể cự tuyệt hắn.

"Luyến nhân, ngoan, chỉ cần ngươi gật đầu, chúng ta lập tức thành thân, ta chính là phu quân của ngươi, chúng ta cả đời cũng không xa rời nhau, mặc kệ chuyện gì xảy ra ta đều sẽ bảo hộ ngươi, không bao giờ... rời bỏ ngươi lần nữa."

Không được, luyến nhân cố gắng vài lần vẫn không thể tự chủ thân mình, như là bị thôi miên, y nhẹ nhàng gật đầu một chút, sau đó y lập tức hối hận, chính là không muốn thừa nhận đã không còn kịp rồi, bởi vì Dung Diệp đã đem y ôm tới trên giường.

Như vậy có phải quá nhanh hay không? Cứ như vậy tha thứ hắn? Có phải hay không sẽ lại hối hận? Luyến nhân trong lòng vẫn là do dự, quần áo trên người đã ly khai thân thể, lúc luyến nhân phản ứng được Dung Diệp đang làm cái gì, cục diện hiện tại y đã không còn nắm được trong tay.

"Luyến nhân đừng sợ, ta ở đây." Phát giác đến luyến nhân hơi hơi run rẩy, Dung Diệp trấn an y, cũng không có vội vã bắt đầu.

Được hôn nhẹ nhàng, luyến nhân có chút mê hoặc nhắm mắt lại, cảm thụ này độ ấm đã lâu không có, ba năm qua, y sống như một thánh nhân, tuy rằng từng cùng Hoàng Thượng có ít nhiều thân mật, chính là hiện giờ luyến nhân đã không còn là một thiếu niên ngây ngô, tuy rằng thân thể đã không còn phản ứng, chính là vẫn thực khát vọng độ ấm của hắn.

Hôn dần dần trở nên thô bạo hơn, mang theo hương vị tình dục. Thẳng đến khi luyến nhân cảm giác được tay Dung Diệp sờ tới giữa hai chân, luyến nhân toàn thân đều căng thẳng ra mồ hôi lạnh: "Không cần!"

"Luyến nhân, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt luyến nhân lúc xanh lúc trắng, Dung Diệp nghĩ đã làm đau y, lập tức dừng tay.

"Hoàng Thượng... Vẫn là quên đi, ta... Luyến nhân... Đã không thể phản ứng."

"Tại sao lại như vậy?" Dung Diệp không thể tin được, lại ôn nhu sờ vào vật nhỏ giữa hai chân luyến nhân, chính là mặc kệ Dung Diệp cố gắng ra sao, vật nhỏ kia vẫn mềm oặt. Dung Diệp đột nhiên có chút bất lực, không biết nên làm gì.

Cảm giác được hơi thở Dung Diệp bất đồng, luyến nhân mở to mắt, nhìn đến lệ Dung Diệp cơ hồ chảy xuống, luyến nhân hơi hơi nở nụ cười.

"Luyến nhân... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."

"Đều là ngươi ban ân cho ta." Nước mắt y ── rốt cuộc vẫn trào lên, không thể khống chế khóc lớn ra tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện