Bốn

Phong Diệp Nhiên được an táng ở nghĩa địa phía sau giáo đường, trên cây thánh giá nhỏ khắc tên của anh.

Bắt đầu từ ngày 20 tháng 12, liên tục 10 năm, Phong Hoa phát điên, bị sự chấp niệm khống chế.

Cậu không nghe theo Phong Diệp Nhiên, đi tìm xem cuốn sổ vàng.

Vốn dĩ cậu không thể chịu đựng được sự ra đi của Phong Diệp Nhiên, nên cậu lựa chọn lãng quên cái chết của anh. Mà trong cấu tạo ký ức của cậu, tử vong và tình yêu gắn liền với nhau sâu sắc, nói cho cùng, sau khi cậu biết Phong Diệp Nhiên yêu mình, sống hạnh phúc với anh một năm rưỡi, thì một năm rưỡi đó lại kết thúc bằng cái chết. Mỗi một ngày trong một năm rưỡi đều đong đầy tình yêu, mà mỗi một ngày, tương tự cũng tràn ngập sợ hãi cái chết.

Nếu muốn cắt bỏ ký ức về tử vong, thì cậu phải cắt bỏ những ký ức có liên quan đến tình yêu.

Cậu biết rõ sức mạnh của mình là do tâm tình khống chế (đặc biệt là tâm tình tiêu cực), chấp niệm hình thành từ sự đau đớn có sức mạnh cực kỳ lớn, nói không chừng, có thể phục chế ra thế giới đã từng sống với Diệp nhi.

Cuộc sống của cậu sẽ hỗn loạn, nếu không chìm vào vọng tưởng, nếu không lang thang quanh mộ Phong Diệp Nhiên, nếu không như âm hồn vất vưởng ở cánh đồng hoang vắng sáng tạo ra thế giới.

Khi tất cả ký ức về tình yêu và tử vong của cậu biến mất, thì cậu quên đi cái chết của Phong Diệp Nhiên.

Cậu trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Ban đầu vật cậu sáng tạo chỉ có thể duy trì nửa tiếng, nhưng sau đó, có thể duy trì một ngày, một tháng…

Đến năm thứ ba, cậu rốt cục có thể phục chế hoàn chỉnh thế giới có liên quan đến Phong Diệp Nhiên, có liên quan đến cậu. Vì lấy ranh giới là sự nhận thức của hai người, nên thế giới cậu tạo ra cũng không quá rộng lớn.

Lúc đó, chấp niệm của cậu chỉ còn lại một điều, đó là khao khát tình yêu của Phong Diệp Nhiên mà cậu còn chưa có được, cậu cần vĩnh viễn theo đuổi tình yêu của Phong Diệp Nhiên, mãi đến một ngày đó —— như vậy có nghĩa, ở thế giới mà cậu phục chế, chỉ cần vĩnh viễn không có được tình yêu của Phong Diệp Nhiên, là cậu có thể ở bên anh mãi mãi. Có được, trái lại lại mang ý nghĩa kết thúc.

Thời gian trong thế giới của cậu tựa như người tự thuật có thể dùng 5 phút để kể câu chuyện của 1 năm, có thể dùng 200 trang giấy kể câu chuyện của 1 tháng, không thể ngang bằng với thế giới hiện thực.

Còn độ chân thực, cũng theo đó mà không ngừng lặp lại không ngừng biến hóa, thêm cả quy luật vận hành thế giới nằm trong tầm kiểm soát nên nó bóp méo đi phần nội dung, một số nhân vật của câu chuyện, trong vòng lặp lại có sự phân công và cái tên mới cho bản thân, ví dụ như, vai trò của bản ngã Tiêu Ân là duy trì thế giới cũ lặp đi lặp lại này; Tần Hi Triệt trải qua hai lần tuần hoàn thì có cái tên Tần Hi Hòa, đó là vì ý thức của Phong Hoa bị xáo trộn với nữ bác sĩ chăm sóc cho Phong Diệp Nhiên sau này, bà đóng vai trò là cái siêu tôi của Phong Hoa, là lý tính của cậu, tương tự cũng là người duy trì trật tự cho thế giới cũ. Song, đồng thời cần phải chú ý một số nhân vật cũng có khuynh hướng phá vỡ thế giới cũ, ví dụ như Tiêu Ân, từng cùng Phong Hoa ngắm bướm và châu chấu, hắn nhắc đến điều tàn khốc sau vẻ mỹ lệ. Ý của hắn sau mỹ lệ là tàn khốc, ngược lại, trong tàn khốc cũng có mỹ lệ. Mọi chuyện đều phải xem cả hai phía. Câu chuyện của Phong Hoa chỉ chăm chăm nhìn vào mặt tàn khốc mà quên mất khía cạnh mỹ lệ.

Bởi nguyên tắc căn bản để tuần hoàn thế giới là “không được Phong Diệp Nhiên yêu”, thế nên Phong Hoa sẽ không ngừng ngăn trở đối phương yêu cậu. Mỗi khi cậu phát hiện Phong Diệp Nhiên có xu hướng yêu mình, thì luôn có chuyện khủng khiếp nào đó phát sinh để ngăn cản tình yêu của đối phương.

Cứ thế, mỗi một thế giới gần như đều kết thúc bằng sự thống khổ, mỗi khi kết thúc, Phong Hoa đều sẽ đốt cháy tất cả, sau đó lại bắt đầu từ đầu.

Hệt như câu chuyện cổ tích tàn khốc được kể:

“Hóa ra, cái giá đánh đổi cho tình yêu chính là cái chết của Hoàng Tử.

Quái Vật tuyệt vọng nuốt tất cả sinh mệnh, thiêu cháy mọi thứ.

‘Nếu tình yêu gắn liền với cái chết… vậy thì, ta thà rằng không có tình yêu!’

Quái Vật thống khổ, chất chứa chấp niệm mãnh liệt đi đến cánh đồng hoang vắng.

Nó phun chim hoàng yến ra, hoàng yến bay về bầu trời, giọng hót véo von.

Nó phun con thỏ trắng nhỏ ra, thỏ nhỏ nhảy nhót trong bãi cỏ khô, chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp.

Nó phun con chó nhỏ ra, con chó sủa gâu gâu, vẫy cái đuôi đáng yêu.

Nó phun nàng Công Chúa kiều diễm ra, nàng như vừa đánh một giấc ngủ dài, vươn vai ngáp một cái.

Nó phun hoa và cỏ, cánh bướm và chim biển, khu rừng rậm rạp, pháo đài tráng lệ…

Trong thế giới mới, nó phun chàng Hoàng Tử yêu dấu ra.

Chàng Hoàng Tử nghèo túng, yếu ớt.

Chàng nhặt được một hạt giống trong rừng rậm, chàng chôn hạt giống xuống đất, nó nhanh chóng nảy mầm đơm hoa kết trái, trong trái quả khổng lồ nào ngờ lại có một con Quái Vật.

Quái Vật rất xấu, rất đáng sợ, nhưng Quái Vật muốn có được tình yêu của Hoàng Tử.

‘Xin chàng yêu ta.’ Quái Vật nói với Hoàng Tử, ‘Ta có thể biến thành hình dáng chàng yêu, cái gì ta cũng có thể cho chàng.’

Hoàng Tử vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nó.

Song đây chính là nguyện vọng của Quái Vật!

Dẫu cho không bao giờ được yêu, dẫu cho chỉ duy trì mối quan hệ thống khổ và oán hận.

Thì Quái Vật chỉ cần được sánh bước bên chàng Hoàng Tử là đủ rồi! Đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh hằng!”

Năm

Suốt 10 năm đằng đẵng, Phong Hoa phục chế ra vô số thế giới. Như chính cậu đã nói:

“Tôi luôn… có một loại chấp niệm mãnh liệt. Từ lúc mới sinh ra đã có, hoặc có thể còn sớm hơn nữa. Tôi bị nó trục xuất. Tôi tựa như đang lăn một quả cầu lửa đến chỗ vực sâu, cứ liên tục lăn không có điểm dừng.”

Chấp niệm của Phong Hoa làm cậu mải miết phục chế thế giới, mải miết bóp méo thế giới, cậu vĩnh viễn không được yêu, mà như thế thì cậu cũng sẽ vĩnh viễn đau khổ. Bản thân loại hành vi cứng ngắc liên tục phục chế, sáng tạo thế giới ấy đối với Phong Hoa mà nói chính là lao tù lớn nhất.

Cậu là quái vật bị nhốt trong lao tù.

Một con quái vật khao khát tình yêu mà đời đời cũng không có được.

Sáu

Trên thực tế, đây là chuyện khi Phong Diệp Nhiên còn sống đã nghĩ đến.

Do đó, trong thời gian một năm rưỡi anh với Phong Hoa ở bên nhau, anh không chỉ viết nhật ký cuốn sổ vàng, mà anh còn làm một chuyện.

Anh bảo đội nhóm của mình bỏ ra lượng lớn thời gian tập hợp ý chí của anh lại, sau này sẽ cấy ghép chúng vào đại não của Phong Hoa.

Sau khi anh tạ thế, phần ý thức của anh sẽ sinh trưởng trong đầu Phong Hoa. Vì là kỹ thuật tân tiến, cũng vì ý thức của Phong Hoa khá mạnh mẽ, nên cần rất nhiều thời gian mới thật sự giao lưu được với Phong Hoa trong mộng cảnh.

Thực tế, bỏ ra ròng rã 5 năm.

Bóng trắng trong đầu Phong Hoa chính là ý chí của Phong Diệp Nhiên.

Anh dẫn dắt Phong Hoa thu dọn từng thế giới nát vụn, giống như khi Phong Hoa còn nhỏ Phong Diệp Nhiên chỉ cậu xếp nhà, từ vách tường, nóc nhà đến cửa sổ, ống khói, chìa khóa, dựng từng bộ phận một, cho đến khi tìm đến được sự thật, để Phong Hoa giải phóng khỏi chấp niệm, chân chính nhận được hạnh phúc.

Bảy

Trên bàn có bốn cục đất sét, to nhỏ không đều nhau. Bé Phong Hoa mới 4, 5 tuổi rất hiếu kỳ.

—— Phong Hoa: Diệp nhi, bốn cục đất sét này sao tạo thành một căn nhà nhỏ đây? —— Phong Diệp Nhiên: Nặn chúng thành hình dáng em muốn. Cục này làm nóc nhà, cục lớn nhất làm tường, cục kia làm cửa sổ, cuối cùng cục nhỏ làm ống khói.

—— Phong Hoa: Ở đây còn có nhiều cọ màu với sơn dầu lắm nè!

—— Phong Diệp Nhiên: Chờ khi nào mình nặn nhà xong, thì cùng vẽ phông nền cho nhà đi, mặt đất này cỏ xanh này, cả trời xanh mây trắng nữa.

—— Phong Hoa: Và phải vẽ hai chúng ta!

—— Phong Diệp Nhiên: Ừ, một người lớn và một đứa nhỏ!

—— Phong Hoa: Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!



… [kuroneko3026.wp.com]

Phong Hoa quỳ trên đất, lệ tuôn đầy mặt.

Cậu quá ngu ngốc. Quá ngu ngốc.

Bao nhiêu năm về trước, lần đầu cậu bạo phát, cái lần suýt giết chết Trần Huyên, bị Phong Diệp Nhiên ngăn cản.

Cậu nghe thấy Phong Diệp Nhiên nói: “Chỉ cần 3 năm, đến thời điểm, tôi sẽ tự tay giết chết Phong Hoa!”

Chính câu nói đó làm cậu triệt để tuyệt vọng, làm cậu liên tục phân liệt, càng ngày càng vặn vẹo. Nhưng căn bản chỉ là hiểu lầm! Vì sao lúc đó cậu không nghe thêm vài vâu nữa? Vì sao không tâm sự với Phong Diệp Nhiên nhiều hơn? Vì sao không thể trưởng thành hơn?!

Tất cả những bi kịch này là do bao nhiêu hiểu lầm gom góp thành đây?

Nếu tín nhiệm lời nói của anh ấy hơn.

Nếu có thể không yêu một cách cố chấp như thế.

Thì biết đâu, kết cục sẽ khác?

Bóng trắng bay trước mặt Phong Hoa, nhẹ giọng gọi: Phong Hoa, hiện tại, em biết anh là ai chưa?

Phong Hoa khóc đến khó nhìn, nhưng vẫn gật đầu: Diệp nhi, Diệp.

Khuôn mặt của bóng trắng trở nên rõ ràng, là dáng vẻ của Phong Diệp Nhiên.

Anh bay xuống, nhẹ nàng nâng mặt Phong Hoa: “Phong Hoa, em còn nhớ chứ? Em từng nói, một khi tộc Adersel nhận định người nào thì chính là cả đời, là vĩnh viễn. Dẫu có quên đi bản thân mình, em cũng sẽ không quên anh… Em còn nói, anh là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời em…”

“Diệp…” Giọng Phong Hoa bị nghẹt, bờ vai cậu run rẩy, khuôn mặt méo mó, nức nở thành tiếng.

Phong Diệp Nhiên dùng ngón tay thoáng trong suốt lau nước mắt cho Phong Hoa, rồi ôm lấy cậu, kề vào tai cậu thủ thỉ: “Nhóc ngốc, thật ra, anh cũng vậy. Dù thân thể anh đã tan biến, thì anh vẫn sẽ ở bên em. Em cũng chính là toàn bộ ý nghĩa trong sinh mệnh anh… Em phải nhớ kỹ, anh yêu em! Anh không hi vọng em mãi thống khổ như này, mà anh hi vọng em hạnh phúc vui vẻ, hi vọng em giành lấy một cuộc sống mới. Vậy nên, đừng lãng quên nữa, nhất định phải xem món quà mà anh tặng em, nhé?”

——Kết thúc “Sự Thật” của “Quái Vật”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện